Phương Nam trong khoảng thời gian này luôn ở trong biệt thự của K. Thân thể nó càng ngày càng bất tiện, dù sao nó cũng không giống nữ tử bình thường, mặc dù hiện đại khoa học kỹ thuật tiêu chuẩn, đối với nữ tử mà nói, mang thai cũng thực sự không phải chuyện dễ dàng, huống chi là Phương Nam, cho nên chỉ có thể ở lại biệt thự để Kiều có thể chăm sóc hai mươi bốn giờ, đối Phương Nam thực mới có lợi.
Kiều tiến hành kiểm tra thân thể Phương Nam nhiều lần cuối cùng xác định, đề nghị nó chọn phương thức thuận sản(sinh tự nhiên), tuy rằng khi sinh sẽ tốn ít sức, nhưng lúc điều dưỡng sẽ không gặp nhiều bất lợi, hơn nữa nghe nói đứa trẻ sinh ra sẽ khỏe mạnh mẫn tuệ hơn. Bởi vì thuận sản yêu cầu tương đối cao đối với cơ thể người mẹ, cho nên Phương Nam mỗi ngày đều phải chịu chế độ ăn uống kỳ quái cho phụ nữ có thai, Kiều chỉ định cho nó. Phương Nam cùng Kiều quan hệ không tồi, tuy rằng Kiều thiếu chút nữa làm hại chồng mình mất đi tính phúc, nhưng tốt xấu gì cũng không tạo ra kết quả không thể vãn hồi, hơn nữa từ khi mang thai, Kiều quả thật vì sức khỏe của nó mà trả giá rất nhiều, ân ân oán oán thêm thêm bớt bớt, đã sớm không phân rõ ràng.
Chính là, càng tới gần sản kỳ, trong lòng Phương Nam lại càng phức tạp khôn kể. Học phần sau của năm nhất, nó vì “thân thể không khoẻ” mà thông qua luận văn lấy được học phần, hiện tại nghỉ hè đã qua, năm hai đã bắt đầu, nó vẫn xin phép ở nhà tự học, đối với tuổi trẻ như nó mà nói, vẫn là có chút vắng vẻ. Biết thân thể mình không giống như người thường cuộc sống dĩ nhiên không thể thuận buồm xuôi gió, nhưng là, nó thế nào cũng không ngờ mình sẽ có thai, lại là cam tâm tình nguyện. Ân… Thật sự là cam tâm tình nguyện sao?
Phương Nam trong đêm khuya yên lặng tự hỏi mình, vì một kẻ phong lưu hoa tâm như Kỳ Hiên như vậy, thật sự đáng giá sao? Nó không thể cho mình một đáp án chính xác. Nó chỉ mới mười chin tuổi, ít nhiều vẫn mơ đến tình yêu trung trinh, mong có người xem nó là thứ tồn tại độc nhất vô nhị, mong chỉ có hai người mãi mãi bên nhau. Thế nhưng, nhìn lại thân thể mình, sẽ có một nam nhân như vậy sao? Sẽ có một nữ nhân như vậy sao? Hoặc là, nếu quả thật có, nó sẽ thỏa mãn sao? Giống như nam đồng học hay nữ đồng học của nó?
Phương Nam trằn trọc, cân cân nhắc nhắc, bất đắc dĩ cười khổ, cuối cùng cho ra kết luận: nó muốn độc chiếm Kỳ Hiên.
Từ khi trải qua cảm giác kích tình Kỳ Hiên mang đến, nó không cho là mình còn có thể tiếp nhận nam nhân hoặc nữ nhân khác. Sở Ly, Trịnh Ân cùng Kỳ Dương, chắc cũng như nó? Bởi vì độc chiếm không được, cho nên đành phải lui mà cầu, duy trì loại quan hệ mà đối với xã hội hiện đại bị coi là dị thường. Kỳ Hiên chính là nam nhân có sức quyến rũ tà ác như vậy, Phương Nam biết hắn không phải tình nhân tốt, lại cũng là nam nhân khiến người khác say mê, hận hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại yêu hắn đến mất cả lý trí, có người nào có thể nhất đao lưỡng đoạt với hắn?
Đã thật lâu không được hắn ôm, thể xác và tinh thần đều đói khát. Ban đêm, Phương Nam mộng xuân, sáng sớm tỉnh lại, quần lót đặc chế bằng xốp đã ướt một mảnh, lại vẫn còn cảm thấy bất mãn, đầu nhũ hơi phồng lên như thiếu nữ tuổi dậy thì, cứng rắn như hòn đá nhỏ, cọ sát vào lớp áo ngủ mềm mại, khiến một luồng điện xuyên qua làm tê dại toàn thân. Phương Nam lấy tay đặt trên đầu nhũ nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, không ngờ càng làm cho cơn đói khát không thể thỏa mãn nổi lên, làm nó kêu rên vài tiếng, nôn nóng cắn môi, nhịn không được đem mắng Kỳ Hiên mấy câu.
Nó biết gần đây trong công ty có việc lớn, biết Kỳ Hiên có đôi khi thức thâu đêm suốt sáng xem xét tư liệu, cũng biết dù hắn đến thăm mình, cũng sẽ không làm đến cuối cùng, nhưng vẫn nhịn không được oán hận, nó đã rất lâu rồi không được chìm trong bể dục vọng mê hồn kia, từ nhấm nháp cái loại mà so với thuốc phiện còn muốn làm người ta điên đảo mất hồn hơn, một thiếu niên hoài xuân sao có thể chịu được cấm dục lâu như thế. Hỗn đản Kỳ Hiên, đại sắc lang Kỳ Hiên, hắn làm thế nào lừa được lần đầu tiên của mình?
Đúng rồi, ở trong khách sạn, hắn ôm người đang muốn lâm trận bỏ chạy là mình, sau đó… Hắn đem mình bỏ lên giường, bàn tay to mơn trớn toàn thân nó, rạng hai chân nó ra, hắn thậm chí hôn lên nơi đó của nó…
Tay Phương Nam hung hăng chà đạp lên đầu nhũ càng lúc càng trướng của mình, hơi thở dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng, nó từ từ nhắm hai mắt, trong đầu quay cuồng thời khắc tình cảm mãnh liệt đó, càng thêm kích động khó nhịn. Vật kia của hắn thật lớn, lần đầu tiên nhìn thấy thật sự bị dọa, bị tiến vào rất đau, chính là sau thì sao?
Hắn hay dùng thứ đáng sợ đó ở trong thân thể nó tàn sát bừa bãi, hung hăng ma xát, một chút cũng không thông cảm cho lần đầu trúc trắc cùng đau đớn của nó, hỏa lạt lạt khoái cảm khiến nó vừa kinh hãi vừa trầm mê. Thật khó chịu, nhớ quá… nếu có thể cảm thụ mùi vị đó…
Bộ ngực của Phương Nam phập phồng kịch liệt, tay nó gian nan vượt qua cái bụng cao cao của mình miễn cưỡng cầm dục vọng đang cương cứng mà ma sát, Hoa Nhị phía dưới cũng hư không ngứa ngáy, nhưng nó không thể làm gì được. Khát vọng thật sâu, khoái cảm thật sâu, tưởng tượng đến cảnh hắn tiến vào kích thích cùng chướng bụng, hơi thở Phương Nam ngày càng dồn dập, tay càng lúc càng nhanh, dương vật cứng đến phát đau, lại không cách nào đạt được khoái cảm cao nhất. Hỗn đản Kỳ Hiên…
Sau một tiếng hét, bạch trọc rốt cục bắn nhanh ra, phun ra đến giữa không trung lại rơi xuống trên bụng và đùi của nó. Thân thể căng cứng nháy mắt xụi lơ trên giường, Phương Nam chỉ cảm thấy cả người mềm yếu mệt mỏi. Thật là một buổi sáng xui xẻo. Nó hỗn loạn nghĩ, hàng trăm thứ oán hận vì dục vọng bỗng nhiên nổi lên dưới tình huống như thế này, chờ bảo bảo ra đời rồi, nhất định phải tra tấn tên kia một trận…
Nó lại nằm yên tĩnh một hồi, chờ cảm giác mãnh liệt này dần lắng xuống, muốn đi tắm qua một chút, ai ngờ chân vừa chạm đất, bụng liền truyền đến một trận đau đớn, hai chân mềm nhũn quỳ gối trên sàn, trước mắt biến thành màu đen. Nó nghĩ, thật đúng như chuyện hài, chắc chắn ai cũng sẽ biết mình vừa mới làm cái gì…
Ba người Long Hiên vội vàng chạy tới biệt thự của K, hộc tốc chạy lên lầu, hành lang im ắng.
“Sao lại im ắng như vậy?” Sở Ly bất an hỏi.
Long Hiên trầm mặt đẩy cửa phòng giải phẫu, lại phát hiện bên trong không có một người.
“Chẳng lẽ…”
Đáy lòng Trịnh Ân nổi lên ý niệm không hay, Long Hiên đã xoay người chạy tới phòng ngủ của Phương Nam. Trong phòng ngủ đồng dạng im ắng, Phương Nam đang ngủ say, tóc vì đổ mồ hôi mà ướt nhẹp dính vào vầng trán trắng nõn, có vẻ mỏi mệt mà tái nhợt, cái bụng cao ngất của nó đã xẹp xuống, trên người đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái. Long Hiên nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy tay Phương Nam, nửa quỳ trước giường, bàn tay to vỗ về chơi đùa cái trán của nó, cúi đầu khẽ hôn nhẹ một cái.
Trịnh Ân lại phát hiện thế nhưng K lại nằm sấp ở bên giường, y đẩy đẩy K, K liền ngã xuống sàn. Sở Ly kinh ngạc a một tiếng, tiến lên sờ sờ mũi K, phát hiện còn thở, giường như đang ngủ.
“Đứa trẻ đâu? Kiều đâu? Ales đâu? Trợ thủ đâu?” Trịnh Ân sắc mặt xanh mét, hai tay không lưu tình tát hai má K, thẳng đến đánh tỉnh được y.
“Đứa trẻ bị Ales cùng Kiều mang đi, mau! Mau đuổi theo bọn họ! Ales sắp lên phi cơ riêng.” K vừa tỉnh dậy liền nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Y bị Kiều dùng thuốc làm hôn mê, tuy rằng đã phát hiện kế hoạch của Ales và Kiều nhưng căn bản không kịp ngăn cản, y thật không ngờ bạn tốt lớn lên từ nhỏ của mình lại có hành động hèn hạ như vậy, thật sự hạ thủ!
Đôi mắt Long Hiên trầm xuống. Đáng giận, bọn hắn đã nhanh chóng chạy đến, chỉ vì nhà K cách công ty đến nửa thành phố mà phải kéo dài thời gian, tại sao có thể như vậy?
Đó là đứa con mới ra đời của hắn, thậm chí còn chưa liếc mắt nhìn dược một cái, đã bị người đánh cắp đi rồi?! Từ khi trùng sinh đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Long Hiên nổi lên ý định giết người.
Khi bọn hắn đuổi đến sân bay thì người sớm đã đi mất. Nhìn trời xanh, khóe miệng Long Hiên nhếch lên, khẽ cười, có điều, đáy mắt lại không hề có ý cười, chỉ có sát khí vô hạn.