Hiện Đại Hậu Cung

Chương 53: Chương 53: Phụ tử




Phụ tử hai người nhìn nhau thật lâu.

Long Chi Uyên trước mắt Long Hiên, là bộ dáng trong trí nhớ khi hắn còn nhỏ: dáng người thon dài, nhỏ gầy, mặt mày so với trước kia càng thêm thanh tú, mái tóc đen dài uốn lượn rũ xuống đất, y khoác một chiếc áo choàng gấm đen tuyền, bên hông siết lỏng dây lưng cùng màu, phía dưới thậm chí cả quần cũng không mặc, cặp đùi xanh ngọc thon dài như ẩn như hiện. Áo đen càng tôn làn da tái nhợt, cơ hồ không có nửa điểm huyết sắc, một người Tây Phương lại có hơi thở trung cổ cao quý. Long Hiên mờ mịt, trong lòng phát đau, tất cả mùi vị hỗn độn trong lòng.

Khi hắn quay đầu nháy mắt, Long Chi Uyên nhanh như chớp nắm cằm hắn, ép Long Hiên ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt thâm uyên của Long Chi Uyên.

Khóe miệng Long Chi Uyên mỉm cười nói, “So với bộ dạng dĩ vãng của ngươi không sai biệt lắm, có điều không tuấn mỹ bằng.”

Long Hiên bị y nhìn chằm chằm khiến da đầu run lên, ừ một tiếng phụ họa nói, “Phụ hoàng cũng không khác xưa nhiều lắm, so với dĩ vãng còn tuấn mỹ hơn.”

Long Chi Uyên ác một tiếng, buông lỏng tay nắm cằm hắn, Long Hiên ở trong lòng thầm thở phào, bản thân cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì.

“Thân thể này hẳn là con lai, dựa theo lý luận thế giới này, con lai là xinh đẹp nhất.” Long Chi Uyên thản nhiên nói.

Long Hiên còn duy trì tư thế quỳ, đầu gối đã mơ hồ phát đau, Long Chi Uyên nhíu mày, “Đứng lên đi, kiếp trước cũng chưa từng thấy ngươi chủ động quỳ gối trước mặt ta.”

Long Hiên lúng ta lúng túng khôn kể. Long Chi Uyên lại càng thêm sát vào hắn, hai người thân dựa vào thân, mặt đối mặt, chỉ tiếc Long Chi Uyên nếu so với Long Hiên thì còn thấp hơn nửa cái đầu, nếu muốn duy trì bình thường, y cần phải kiễng chân lên.

Long Hiên bị tuấn nhan sát lại gần làm hoảng sợ, cơ hồ theo bản năng ngừng thở, “Phụ… Phụ hoàng…”

Long Chi Uyên hôn lên môi hắn. Trong đầu ông một tiếng lập tức rối loạn, Long Hiên lần này ngay cả tim đình chỉ đập. Long Chi Uyên lại lòng tham không đáy, đầu lưỡi rất nhanh tham tiến vào, bắt lấy lưỡi của hắn cùng nhau dây dưa.

Phanh! Phanh! — phanh! — phanh! Tim đập trước nay chưa từng trầm trọng như vậy, mật độ lúc nhanh lúc chậm phong nguyệt lan tràn khiến Long Hiên khó có thể thừa nhận, từng đợt cháng váng. Trái tim mau khô kiệt, máu toàn thân đình chỉ cũng bắt đầu khởi động, các đầu ngón tay đều tê dại. Cảm giác khó nói lên lời.

Mới đây nhìn phụ thân dung nhan tuấn mỹ vô trù, Long Hiên còn nôn nóng cùng phẫn nộ. Không biết khát vọng cái gì, vô thức càng phát ra nôn nóng cùng phẫn nộ. Cánh tay hắn nâng chưa nâng, dừng giữa không trung do dự, người này — là phụ thân của hắn, hắn sao có thể khinh nhờn?

Hắn dù vẫn kiêu ngạo bất tuân, tiếp tục kiêu ngạo cuồng vọng, bốn mươi năm sống kiếp trước vẫn đem quan niệm “quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử” chôn xuống tầng sâu nhất trong lòng, tiềm thức khó có thể sửa đổi. Thế nhưng, hiện tại, Long Chi Uyên đang làm cái gì?

Long Hiên đang bàng hoàng do dự, đột nhiên đầu lưỡi một trận đau nhức, Long Chi Uyên cắn hắn. Hắn “A” một tiếng, Long Chi Uyên trong nháy mắt liền rút quân, tách khỏi hắn, điều này làm cho hắn buồn bả mất mát, vạn phần hối hận bản thân không chịu nổi đau kêu ra tiếng. Tình nguyện đau, hắn cũng không muốn đẩy y ra a.

Long Chi Uyên liếm liếm vết máu dính trên môi, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể run nhẹ, hai má vốn tái nhợt chầm chậm nổi lên huyết sắc. Giống như châu ngọc xuất hạp, phát quang rực rỡ, dung nhan tuấn mỹ lại lãnh khốc của y khiến nhiều người kinh hãi, lúc này lại tăng thêm vài tia sắc màu ấm áp, dịu dàng như ngọc, chỉ có đôi mắt vẫn lãnh liệt như cũ.

Long Hiên ý thức được sự tình không đơn giản, nhất thời quên mất ý tứ mơ màng vừa rồi, một giây đồng hồ cũng không dám lơ là nhìn chằm chằm y. Long Chi Uyên quét mắt nhìn hắn một cái, bước nhanh đến cửa sổ sát đất, kéo mạnh tấm rèm nặng trịch, ánh nắng đầu thu rực rỡ nhảy múa trên người y, y dang rộng hai tay, hai mắt mở lớn, mặc cho nước mắt cuồn cuộn chảy ra, “Mười sáu năm, ánh mặt trời, thật đẹp.”

Mười sáu năm, đúng là thời gian kiếp trước y chết đi cho tới thời điểm này. Long Hiên không biết y rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, nhưng khi nhìn y như vậy, làm hắn không thể không rung động, hắn bước nhanh qua, từ sau lưng ôm lấy cái người đang run rẩy kịch liệt kia, không thể chống đỡ thân thể mình siết chặt nam nhân trong lòng.

“Chi Uyên…” Hắn kêu.

“Ánh mặt trời thật đẹp, thật đẹp.” Long Chi Uyên vẫn đắm chìm trong sự mừng rỡ như điên, không có chú ý tới con y dám gọi thẳng tên y.

“Sau này cuộc sống của ngươi sẽ tràn ngập ánh mặt trời.” Long Hiên nói.

“Ngươi không biết, chủ nhân khối thân thể này vốn là một người điên, hắn từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, nhận hết mọi tra tấn cho nên hận đời, hắn vô tình học được một loại vu thuật, vì là con lai đông tây phương (lai phương đông lẫn phương tây), hắn lại đi nghiên cứu vu cổ thuật Đông Phương, đem đồ vật vu thuật này nọ kết hợp, muốn triệu hồi ra loại ma quỷ nào đó thật siêu việt, đáng tiếc, thi thuật không thành, triệu hồi được ta, linh hồn hắn lại bị pháp thuật cắn lại, hồn phi phách tán.” Lại thấy ánh mặt trời khiến Long Chi Uyên vui mừng quá đỗi, nhịn không được lải nhải nói hết.

Long Hiên ôm y, lẳng lặng nghe. Long Chi Uyên xuyên qua, hiển nhiên so với hắn thì khổ cực rất nhiều.

“Bởi vì bị pháp thuật cắn lại, cơ thể của ta trở nên rất yếu, hơn nữa không thể thấy ánh mặt trời, ta cũng hoài nghi thân thể này có bị biến dị thành quỷ hút máu trong truyền thuyết Phương Tây hay không.” Long Chi Uyên thở dài, “Ta bị viện trưởng cô nhi viện đuổi khỏi viện, người không có đồng nào lưu lạc tư phương, bữa đói bữa no, có đôi khi còn đánh nhau với mấy kẻ lang thang tranh giành thức ăn thừa trong đống rác, ta đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả.”

“Chi Uyên…” Long Hiên hốc mắt nóng lên, hắn không biết y lại khổ như vậy.

“Thế nhưng đều không sao cả, đan điền hư hao không thể luyện công cũng không sao, nhưng ta vì không thể nhìn thấy mặt trời mà thống khổ đến mức muốn tự sát.” Long Chi Uyên lại thở dài, “May mắn ta rất nhanh liền gặp cha Ales, gã cũng sắp chết, mau mắn ta tinh thông y thuật, cứu gã một mạng, về sau ta đi theo gã lăn lộn, ngẩn ngơ nhiều năm như vậy.”

Long Chi Uyên đa tài, tựu liên kỳ hoàng thuật cũng tự học thành tài, sau lại cùng thái y luận bàn, khiến lão hủ nho này cũng khen ngợi không thôi.

“Nếu ta chết sớm một chút thì tốt rồi.” Long Hiên nhíu mày, nếu như hắn chết sớm một chút, có thể sớm một chút xuyên qua đây, như vậy cũng nhất định có thể giải trừ cấm chế không thể thấy mặt trời của Long Chi Uyên.

Tuy rằng còn chưa rõ ràng, nhưng hắn đoán là có quan hệ đến máu của mình đi? Tại sao là máu của mình? Chẳng lẽ thân thể của bọn họ vẫn có quan hệ huyết thống như cũ?

“Hiện tại thân thể của chúng ta còn có quan hệ huyết thống sao?” Long Hiên vừa mừng vừa lo hỏi.

“Hẳn là có, có điều phỏng chừng là loại quan hệ xa đến ba ngàn dặm đi. Bất quá, ta tốn sức trăm cay nghìn đắng mới tra được tư liệu, cần máu thân phụ tử mới có thể giải trừ phả phệ này, ta lúc ấy ý niệm đầu tiên trong đầu liền nghĩ tới ngươi.” Long Chi Uyên nhếch khóe miệng, “Nhi tử, ngươi sẽ không trách ta đem ngươi gọi đến thế giới này chứ?”

“Có.”

“Ác?” Khuôn mặt tuấn tú của Long Chi Uyên xám đen, một bộ dạng ‘ngươi còn dám nói tiếp ta sẽ phát hoả’.

“Ta muốn trách ngươi vì sao không triệu hồi ta sớm một chút, cùng ngươi sum họp.” Long Hiên thu tay lại, ghé vào lỗ tai y khàn khàn trầm thấp nói.

Long Chi Uyên a một tiếng, “Mỗi người một số mệnh, nếu cường ngạnh triệu hồi ngươi, ta chẳng phải cũng thành ác nhân?”

“Chẳng lẽ ngươi không phải sao?” Long Hiên hỏi lại.

Long Chi Uyên vui mừng ha ha cười rộ lên, vỗ vỗ đầu Long Hiên, “Nhi tử, ngươi đã trưởng thành.”

“Chúng ta đời này không phải phụ tử.” Long Hiên nói, “Không có phụ thân cùng nhi tử hôn lưỡi.”

“A, vậy thì thật có lỗi, giải trừ cấm chế nhất định phải dùng máu ở đầu lưỡi ngươi, nếu chúng ta không phải phụ tử, cấm chế sao có thể giải trừ đây?” Long Chi Uyên hỏi lại.

“Ta không sao, dù sao ta bây giờ là Kỳ Hiên, cha Kỳ Hiên đã sớm nhập thổ vi an.”

“Ngươi không muốn nhận thức ta?” Long Chi Uyên từ trong ngực hắn giãy ra, “Sợ ta là gánh nặng?”

“Không” Long Hiên kéo lại người vào trong lòng, “Ta muốn chiếu cố ngươi, sẽ không để ngươi tiếp tục chịu khổ sở dày vò, so với phụ thân ta sẽ càng tôn kính người, càng yêu ngươi”

Long Chi Uyên hơi hơi hạ mi mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười giảo hoạt. So với Long Hiên y càng hiểu rõ, giữa hai người không cách nào hàn gắn quan hệ phụ tử, chưa nói đến cuộc đời này không có quan hệ phụ tử, đến quan hệ giữa hai người cũng không thể giải thích cho người khác hiểu. Pháp thuật phả phệ mang đến hệ quả, ngoài không thể thấy ánh mặt trời, thời gian cũng giảm bớt, thân thể này tuổi thật đã ba mươi sáu, thoạt nhìn lại mới hai mốt hai hai. Mà Long Hiên hiện tại đã hai mươi tám tuổi.

“Như vậy, bên ngoài ngươi xưng hô với ta thế nào?” Y hỏi.

“Ách…” Long Hiên lâm vào rắc rối. Bằng hữu? Rất bình thường. Thân thích? Rất không rõ ràng. Như vậy… Vợ? Hắn bây giờ còn không dám nói ra khỏi miệng.

“Bên ngoài gọi ngươi là ‘Chi Uyên’, được không?”

Long Chi Uyên nhún vai, đối với loại xưng hô này cũng không quá để ý. Tên không sao cả, kiếp trước y nhận cái danh vị ‘phụ hoàng’, lại không đổi lấy nửa điểm hiếu thuận cùng tôn kính. Đời này, thế nhưng y lại muốn một lần làm ‘thái thượng hoàng’, bù lại phúc phần kiếp trước không được hưởng.

Tiểu baby tóc đã lên máu, phấn phấn nộn nộn, giống như một con búc bê, mắt to lanh lợi, nhìn thế nào cũng thật khả ái. Kiều ôm nó trong ngực, kề cà không chịu buông tay.

“Thầy, lưu cục cưng cho ta đi?” Cậu ta cầu xin dạy người dạy y thuật Đông Phương cho cậu ta, Long Chi Uyên, “Để Phương Nam sinh một lần nữa, đứa bé này lưu cho ta, được không? Ta sẽ rất thương rất rất thương nó.”

Chuyện kể rằng, y thuật thần kỳ của cậu đều từ Long Chi Uyên, kể cả thứ làm nam nhân bất lực kia. Long Hiên đã muốn bạo phát rồi, lại lên thúc dục một lần lại một lần, Kiều vẫn còn cùng Tiểu Song Song diễn đoạn sinh ly tử biệt đến mười mấy lần.

“Ngoan, chúng ta tự sinh.” Ales khuất phục dưới luồng điện cao thế Long Hiên, mọi cách khuyên bảo.

“Sinh như thế nào?” Kiều không cam lòng hỏi.

“Khụ… Y học hiện đại rất phát triển, chắc chắn không lâu sẽ có thể thực hiện nam nam sinh tử, ha ha, ha ha…”

Song Song rốt cục cũng trở lại vòng tay cha, hướng cái miệng nhỏ nhắn không có lấy một cái răng về phía người cha hờ, cười ngây ngốc, hoàn toàn không biết mình đã đi một vòng quanh trái đất, lại qua một vòng sinh tử luân hồi.

Long Chi Uyên xoay qua cha của Ales, trước mặt đông đảo quần chúng —hôn lưỡi. Bích phu nhân cùng Long Hiên nhất tề đen mặt, một người kéo một người, cường ngạnh tách hai người bọn họ ra.

Long Chi Uyên hướng Bích phu nhân nháy mắt mấy cái, “Mặc dù nói lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, nhưng làm người không thể quên gốc rễ của mình. Đừng làm chuyện thương tổn người trong nước, OK?”

Tống Bích San sắc mặt cực kỳ khó coi, bà không vừa mắt người nam nhân này đã nhiều năm, thủy chung coi y là cái gai trong lòng. Năm đó bà thua một nữ nhân, lần này cũng không cho phép tiếp tục thua một người nam nhân.

Long Chi Uyên nhẹ cười một chút, “Nhớ kỹ khuyên bảo chân thành của ta, nếu không có lẽ có một ngày ngươi mở mắt ra, sẽ phát hiện không chỉ không có con, đến chồng cũng không còn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.