Trịnh Ân đem Long Hiên áp dưới thân, làm nhục một trăm lần a một trăm lần. Cho dù là tự phụ có thần công cường thân kiện thể gia tăng X năng lực, Long Hiên cũng dần dần cảm thấy ăn không tiêu, tiểu đệ đệ đều bị Trịnh Ân đùa bỡn đến sưng đỏ phát đau. Xem chừng, trong vòng ba ngày hắn đừng nghĩ đến việc sinh hoạt vợ chồng. Nhân sinh chí hoan biến thành tai họa, ô hô thương thay!
Trịnh Ân rất giảo quyệt, tiểu cúc hoa của mình hưởng thụ qua hai ba lần đã hoàn toàn thỏa mãn, thì bắt đầu lấy tay, dùng chân, dùng dây thừng tra tấn Long Hiên, Long Hiên nếu có ý định chạy trốn, cậu ta sẽ bày ra một tư thế dâm đãng phát ra thanh âm dâm loạn mà hấp dẫn hắn, khiến hắn muốn ngừng mà không được. Là do Long Hiên sai trước, có khổ nói không nên lời, có oan không thể biện giải, chỉ có thể nuốt ngược hai hàng nước mắt. Nữ vương thụ, nguyên lai thực đáng sợ.
Trịnh Ân so với nữ vươn cấp Boss còn đáng sợ hơn.
Kỳ thật, chuyện này quả thật phải bắt đầu từ Long Hiên, chuyện sau khi “tiểu đệ đệ sống lại”, hắn sợ sau khi giải thích chân tướng, sẽ bị bọn họ phản thủ, cho nên trước hết tìm Sở Ly làm thí nghiệm, hai người đại chiến suốt đêm, khiến Sở Ly ngày hôm sau phải xin phép ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, hoàn toàn chứng minh năng lực phách vương vô địch của hắn sống lại.
Sau đó, hắn lại tìm Phương Nam bên ngoài nóng nảy bên trong hiền thục, Phương Nam bụng căng tròn, làm loại việc này có điểm không tiện, Long Hiên săn sóc phục vụ Phương Nam, bản thân cũng không đòi hỏi gì, hai người nằm bên nhau tâm sự cả đêm, thậm chí cả tên tiểu bảo bảo cũng nghĩ đến, bởi vì đã có Kỳ gia nhất nhất (chỉ Kỳ Y), vậy bảo bảo này kêu “Tiểu Nhị”, đại danh “Song Song”. Phương Nam khịt mũi khinh thường năng lực đặt tên của Long Hiên, có thể là chính bản thân hắn lớn lên trong phong hoa tuyết nguyệt hoặc là hương vị võ hiệp nồng hậu, mắt không sáng nổi.
Long Hiên nói, “Kêu tên như chó như mèo mới dễ nuôi chứ.”
Tiểu hài tử cổ tỉ lệ sống sót tương đối thấp, bị cảm nhẹ cũng rất dễ đi đời nhà ma, hơn nữa trong hậu cung tần phi đấu đá lẫn nhau, công chúa không nói đến, hoàng tử tỉ lệ sống sót lại càng thấp, thường thường mang thai rất dễ sảy thai, vất vả sinh ra cũng rát dễ chết không nguyên do. Kiếp trước Long Hiên có hơn ba mươi đứa con, cuối cùng có thể sống sót lại không đến mười. Hắn thực coi trọng việc nuôi trẻ.
Phương Nam cân nhắc mấy lần, cảm thấy “Song Song” nghe vẫn còn xuôi tai, bất đắc dĩ cho phép. Nhưng, đó là nếu bảo bảo là cô gái hoàn hảo, nếu là nam hài, lớn lên nó nhất định sẽ mắng chết cha “mẹ” mình, đặt cho nó một cái tên ẻo lả như vậy.
Lúc trước Phương Nam còn tưởng rằng Long Hiên đặt cho Kỳ Y cái tên hay như vậy, là theo ý tứ câu “Thử tình y y”, lòng dạ hẹp hòi lý nhiều ít là ăn chút dấm chua của Tô Thư, Trịnh Ân cũng châm chọc vài lần, phỏng chừng trong lòng cũng chua xót. Ai có thể đến nghĩ đến lão nhà họ chính là lười biếng, bởi vì Y là đứa trẻ đầu tiên, nên kêu “Nhất Nhất”, trong bụng Phương Nam này kêu “Song Song”, nếu như sau này còn có, phỏng chừng đã kêu tam tam, tứ tứ, ngũ ngũ, lục lục như vậy. Long Hiên bên này tưởng tượng hậu cung con đàn cháu đống, Phương Nam bên kia hai mắt trắng dã.
An ủi Phương Nam, ngày thứ ba Long Hiên lại tới nhà mới, cùng Kỳ Dương ở nhà mới đại chiến, từ dưới lầu chơi lên trên lầu, Kỳ Dương mấy ngày nay bị đè nén thành ra có chút biến thái, thề phải lưu lại dấu vết làm tình của họ tại tất cả ngóc ngách tại ngôi nhà mới này, Long Hiên liều mạng bồi quân tử mệt đến chết. Theo tâm tư mà lý giảng, Long Hiên đặc biệt yêu nhất là Kỳ Dương, tuy rằng ngay từ đầu đã gài bẫy mẹ Kỳ Dương một lần, nhưng tuyệt không gây trở ngại đến việc Long Hiên cưng chiều Kỳ Dương.
Nếu quả thật cần truy cứu nguyên nhân sâu xa, còn là bởi vì trong đáy lòng Long Hiên có tồn tại tâm tư đen tối: kiếp trước hắn đã yêu một hoàng đệ của hắn, đệ đệ kia tuấn mỹ dị thường lại tài hoa xuất chúng, dường như là tiên hạ phàm, cũng rất xem thường vị hoàng đế ca ca dùng mọi thủ đoạn giết hết huynh đệ để đăng cơ, Long Hiên giấu đi tình cảm giành cho y, phong đệ đệ này thành Tiêu Dao Vương, cái gì tốt đẹp đều ban thưởng cho y, người đó lại cố tình không nhận. Cái gọi là không chiếm được mới là tốt nhất, hoàng đế Long Hiên hoang dâm hoàng đế từ nay về sau chỉ có một chút mến đệ tình kết như thế.
Tóm lại, Long Hiên này, thật là đê tiện vô sỉ hạ lưu dâm đãng. Cùng Kỳ Dương phóng túng hai ngày, tới ngày thứ năm, mới đến phiên Trịnh Ân. Trịnh Ân được Sở Ly báo lại, lại thấy Long Hiên đặt cạu vào cuối danh sách, sôi gan, màn đêm buông xuống liền lôi Long Hiên vào phòng, sau đó thực thi Mãn Thanh thập đại khổ hình…
Long Hiên đau khổ cầu xin, “Bảo bối, ta thực không biết mình phạm tội ác tày trời, muốn trước làm yên lòng tiểu tặc (vợ nhỏ, thiếp), rồi mới đến thỏa mãn đại phu nhân ngươi a…”
Đương nhiên, lời này của hắn nếu bị ba người kia nghe được, khẳng định lại là một trận tinh phong huyết vũ, lại nhiều ít lấy được cảm tình của Trịnh Ân.
Buông dương vật đã bị ngược đãi suốt cả đêm, Trịnh Ân hừ lạnh một tiếng, “Ngươi có biết lúc trước ta nói ra chuyện này, khiến lão cha ta biết được, ta bị chửi gần chết, bây giờ còn muốn giam ta lại.”
“Thật sự?” Long Hiên lắp bắp kinh hãi.
“Lừa tên hỗn đản nhà ngươi có lợi lộc gì?” Trịnh Ân nhịn không được lại cắn hắn một phen, thở phì phì dựa vào ngực Long Hiên cọ cọ, “Ta đang phiền chết đi được, cha hận không thể nổ súng bắn chết ta, mẹ thì cả ngày nước mắt lưng tròng, dường như ta đã hủy đi hy vọng duy nhất của họ.”
Long Hiên trầm mặc.”Trịnh Ân, ngươi muốn kết hôn sao?”
Trịnh Ân đồng dạng trầm mặc hồi lâu.”Có nghĩ tới. Cưới một cô nàng ôn nhu hiền thục, sinh mấy đứa nhỏ, sống một cuộc sống an an ổn ổn, như vậy cha mẹ yên tâm, đồng sự cũng nhìn thuận mắt, người kết giao cũng sẽ có nhiều ánh mắt ganh tỵ, nói chung là tất cả đều vui vẻ.”
Long Hiên thở dài, “Một cuộc sống thỏa hiệp, ngươi sẽ thật sự thích?”
“Ở trước xã hội, ai cũng nhỏ bé, Trịnh Ân ta đã là gì? Ta cũng không muốn làm liệt sĩ tiên phong cách mạng.”
Long Hiên cười rộ lên, xoa nhẹ tóc cậu, “Cho ta thêm nửa năm được không? Chờ ta xử lý xong đống bề bộn bên này, ta sẽ chính thức cùng cha mẹ ngươi nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Trịnh Ân cảnh giác ghé vào ngực hắn.
“Nói chuyện kết hôn a, để bọn họ yên tâm giao con họ cho ta, để họ trở thành nhạc phụ nhạc mẫu của ta, để ta và người cùng tận hiếu.”
Trịnh Ân xì một tiếng, “Mơ mộng hão huyền.”
“Tin tưởng ta đi.” Long Hiên hôn nhẹ lên trán cậu, “Tiểu Ân Ân, ta so với lão hơn những một ngàn tuổi, tin tưởng ta đi.”
Trịnh Ân sao cũng được hừ một tiếng, bỗng nhiên nắm nụ hoa Long Hiên, “Ngươi sẽ không thật sự đánh chủ ý lên Quân Liễm đi? Hắn thực thông minh, cũng không phải chỉ là con mọt sách, ngươi…”
“Ta biết.” Long Hiên cười cười, “Dù có cho, ta cũng sẽ không để một tên kiêu ngạo như vậy bên người?”
“Chính là ngươi nói với Sở Ly…”
“Đây chẳng qua là nói với Sở Ly, cũng không phải nói với Quân Liễm, OK?”
“A, ngươi tên gia hỏa giả dối này, dám giở thủ đoạn với Sở Ly, khiến hắn đối với ngươi mang trong lòng áy náy khăng khăng một mực!” Trịnh Ân trái tim băng giá, thay Sở Ly bất bình.
Cậu cho là mình đã hiểu hết về Long Hiên, cậu biết đế vương tâm sâu không lường được, lại không nghĩ hắn lại có thể “vô tình” đến độ mỗi người bên mình đều dụng tâm cơ. Trịnh Ân bây giờ hoài nghi, người nam nhân này rốt cuộc có hiểu được cái gì mới là “Tình yêu” chân chính hay không? Hắn có biết nếu hắn còn tiếp tục như vậy, hắn ngược lại sẽ mất đi toàn bộ “Chân tình”? Có lẽ cuộc sống trong hoàng cung trước kia mỗi bước đều thấp thỏm, hoàng đế vô tình, nhưng là bây giờ không phải đã khác rồi sao?
Trịnh Ân đột nhiên cảm thấy nam nhân có thể dễ dàng nắm được thiên hạ này thật đáng thương. Không biết người nam nhân này hiểu câu nói — “Ky quan toán tẫn thái thông minh, phản ngộ liễu khanh khanh tính mệnh.”
“Long Hiên…” Cậu nhẹ nhàng gọi tên hắn, tâm cũng ê ẩm yếu đuối, “Kỳ thật ngươi không cần phải tốn tâm cơ như vậy.”
Long Hiên ảm đạm cười, “Giường chi sườn, há lại cho người khác ngủ say? Người của ta, há lại cho người khác rình chia nhau hưởng lợi?”
Nếu tới thời khắc phải giải quyết vấn đề, Long Hiên cũng không hề ăn chơi đàng điếm ngợp trong vàng son. Đem chuyện công ty để qua một bên, Long Hiên tìm K.
“Chúng ta hảo hảo nói chuyện đi.” Long Hiên ngồi ngay ngắn trên ghê salon trong nhà K, ánh mắt bình thản nhìn nam tử tóc vàng đối diện.
Tóc của y thực thuần túy, giống như vàng tinh khiết, dưới ánh mặt trời sáng lạn phát nhiệt nóng, không chút hòa hợp với khí lãnh phát ra từ thân thể, lại kỳ diệu hấp dẫn người. Long Hiên rất muốn hôn lên đôi môi của K.
K lại không phát giác được tâm tư đối phương, dùng răng nanh ngược đãi đôi môi đỏ mọng của mình, “Nói chuyện gì?”
“Thân phận của ngươi, mục đích ở bên cạnh ta.”
K cười rộ lên, “Rốt cục đã nhịn không được?”
“Sau khi bị tai nạn, ta đã quên rất nhiều việc, mà Sở Ly cùng Trịnh Ân cũng không nhận ra ngươi, ta rất kỳ quái, ngươi có phải sau vụ tai nạn ấy mới xuất hiện bên cạnh ta?”
“Phải thì sao?”
“K, ta thực thích ngươi, ” Long Hiên khổ não, “Ngươi còn dùng thái độ xa cách ấy quấy nhiễu ta, ta sắp bị ngươi làm phát điên rồi.”
Khóe miệng K nhếch lên một nét hài hước thoáng hiện, “Ngươi khoa trương quá rồi, Kỳ tiên sinh.”
“Một chút cũng không khoa trương, ngôn ngữ không thể biểu đạt tất cả điều ta muốn, bỏ lại không cam lòng, Khải Nhĩ, ta muốn ngươi cỡ nào…”
Hắn tiến đến cạnh K, K lại cười chạy tới ngồi xuống ghế salon hắn vừa ngồi, hắn bất đắc dĩ sụt hạ hai vai, “Xem, ngươi rất thích trêu cợt ta như vậy, ngươi tựa như tinh linh hư hỏng trong truyền thuyết, lấy cắp trái tim ta, lại không chịu lấy tâm mình bồi thường lại.”
K khinh thường bĩu môi, “Ngươi cũng như Kỳ Dương đọc quá nhiều Shakespeare sao? Cố tình học cái loại giọng điệu ngọt thỉu này.”
“Ta cảm thấy thơ tứ tuyệt của ông ta vẫn là tốt nhất.”
“Đó là loại nhàm chán nhất. Tinh hoa của Shakespeare nằm ở chỗ ông ta châm biếm, giễu cợt thế giới này!”
“Khải Nhĩ, ngươi rất hận đời.”
K hừ một tiếng.
“K, ngươi cùng Quân gia có quan hệ gì?” Long Hiên đột nhiên hỏi.
“Tại sao phải nói cho ngươi biết? Ngươi không phải tự tin mình vạn năng sao? Tự tìm hiểu đi.”
“Khải Nhĩ…”
“Ngươi nghĩ bản thân mất bao lâu nữa để thâu tóm Quân gia?”
“Ba tháng.” Một công ty tồn tại lâu như vậy cũng không phải nói sụp liền sụp, dù muốn nuốt trọn nó, cũng phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
K ảm đạm cười, “Ta có thể giúp ngươi rút xuống trong vòng một tháng.”
Long Hiên nhướng mày, có chút kinh ngạc. K xoay người vào thư phòng, rất nhanh cầm một văn kiện đi ra, ném lên người Long Hiên.
Long Hiên xem lướt qua một lần, “Ngươi nhượng lại 31% cổ phần trong nghiệp báo chí Quân gia cho ta?”
31% này cùng với 20% trong tay hắn, vừa đủ có thể tuyệt đối khống chế quyền hành, ít không ít, nhiều không nhiều. Long Hiên không phải không có ngạc nhiên nhìn về phía K.
“Này xem như ta thay Kiều bồi thường ngươi đi.” K có điểm mệt mỏi nói.
Chuyện của Kiều, đối với K mà nói, thật sự là tai bay vạ gió, khiến y trong lúc giao thủ với Long Hiên, nháy mắt liền rơi vào thế hạ phong. Hư việc nhiều hơn là thành công, thực phiền lòng!
Long Hiên xem kỹ lại một lần, “Nói như vậy, Quân gia vốn không phải nắm quyền tuyệt đối? Ngươi mới là Đại lão bản phía sau màn?”
K nhún vai, “Ngươi có bản lĩnh thì tự tra a, ta không thể trả lời.”
Long Hiên đột nhiên cười rộ lên, “Quân gia rất nhanh sẽ là của ta, ta muốn tra còn không dễ dàng?”
“Ta đây mở to mắt mong chờ.” Mặt K vẫn không đổi sắc.
Long Hiên đột nhiên nhoài người qua, không để cho y né tránh, cúi đầu chế trụ mái tóc dài của y, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn. K ngẩn người một cái, lập tức liền phản thủ ôm lấy hắn, đắm chìm trong nụ hôn. Tâm nhảy loạn. Y biết mình càng ngày càng thích mùi vị được người nam nhân này ôm. Nam nhân thích chinh phục, thích giữ lấy, thích xâm lược. Có thể là nội tâm của bọn họ cũng có thành phần yếu đuối, nếu bị chinh phục, bị giữ lấy, bị xâm lược, ngược lại biết hưởng thụ khoái cảm lớn hơn.
Đầu choáng mắt hoa, cả người phát run vì khoái cảm. K đang hưởng thụ quá trình bị chinh phục, bị giữ lấy, bị xâm lược này, y tuyệt không muốn cho Long Hiên dễ dàng đắc thủ. Dưới khuôn mặt có vẻ như vẫn nghiêm túc lạnh lùng như cũ, K thực có nhiều giảo hoạt cùng nghịch ngợm.
“Bảo bối… Ta muốn… Liền tuyệt sẽ không buông tay, tuyệt sẽ không.” Thở hổn hển, Long Hiên miễn cưỡng đè nén nửa thân dưới đang không yên phận, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố.