Hiện Đại Hậu Cung

Chương 18: Chương 18: Sủng ái (Hạ)




Là người đầu tư duy nhất cho đoàn phim, Chủ tịch theo Kỳ Dương thị sát đoàn làm phim bọn họ.

Đạo diễn Mike là một người to lớn hơi mập mạp, từ đầu tới cuối mắt cười híp tịt, nghe nói là bạn học cùng Kỳ Dương, có điều cậu muốn làm diễn viên, mà Mike muốn làm đạo diễn.

Ánh mắt của y có điểm giả dối, nhưng chưa tính là âm hiểm, cho nên Long Hiên chỉ cùng y bắt tay, xem như thông qua.

Người chế tác là một cô gái trẻ, dung mạo bình thường, đồ trang sức trang nhã, có chút khí chất sắc bén, đối với Kỳ Dương lại cười dễ thương, Long Hiên lạnh lùng gật gật đầu với cô ta, không nhìn nhiều.

Kế tiếp biên kịch là một anh chàng cao gầy, ước chừng ba mươi mấy hứa (?), thực nhã nhặn, cười đến ngại ngùng, không giống với đám người quái dị trong nhóm, có vẻ thanh nhã tự nhiên, Long Hiên đối với gã có vài phần hảo cảm, hàn huyên vài câu, là người thật đúng mức.

Đội hình diễn viên không tính là xinh đẹp, phần lớn là người mới không có danh tiếng gì, nhưng được cái trẻ trung, mấy người chủ yếu đều bắt mắt.

“Nguyên liệu vải quá kém, làm thủ công rất thô.” Vừa nhìn đồ hóa trang, Long Hiên đã bắt đầu nhíu mày, trang phục cung nữ trong cung hắn so với cái thứ này còn tinh xảo hơn nhiều.

“Ta đầu tư vào nhiều tiền như vậy, đều để làm cái thứ này sao?” Hắn nhíu mày hỏi.

“Chi tiêu rất nhiều, lại chủ yếu là tiền lương cho diễn viên.” Kỳ Dương thuận miệng trả lời.

“Chuẩn bị đạo cụ, là bước đầu tiên.” Long Hiên vẫn đang nhíu mày, liếc Kỳ Dương một cái, “Quản lý của đoàn là ai? Đem toàn bộ những trang phục này vứt đi, làm ẩu, còn muốn quay cảnh cung đình tráng lệ?”

Những người còn lại vâng vâng dạ dạ.

Mấy nữ sinh xinh xắn còn chưa tốt nghiệp, đã sớm nhìn chằm chằm vào viên kim cương siêu cấp lớn này, nhưng lại khiếp sợ khí thế của hắn nên không dám tùy tiện bắt chuyện.

Phim thần tượng, quan trọng nhất là dung mạo, kịch bản thứ hai, biểu diễn kỹ xảo sau cùng, cho nên nơi này có thể nói là nơi tuấn nam mỹ nữ tập hợp, nhưng Long Hiên vừa đến, nhất thời đám đông liền ảm đạm, mà hắn mới là viên kim cương sáng nhất hoặc chính là chúa tể các vì sao. Nếu hắn bước vào ngành giải trí, tuyệt đối có thể thoải mái trở thành ngôi sao hạng nhất.

Cảm giác khiếp sợ bao trùm đám người đứng ngoài xem cả trai lẫn gái, khiến bọn hắn nhận ra người luôn được cho là bậc thiên kiêu chi tử (người đẹp kiểu ngây thơ) Kỳ Dương cũng chỉ làm nền cho hắn.

Không cần mặc đồ đen, cũng không cần nghiêm mặt, so với ai cũng thấy tàn bạo hơn.

Uyên dừng nhạc trì (núi cao vực sâu), cũng là như thế.

Có người cho là mình thực cool lại đẹp trai, đột nhiên có một ngày, nhận ra bản thân đã sai lầm, đắc ý cùng tiêu sái trước kia đột nhiên trở thành chuyện cười.

Mẹ nó, đã có tiền lại có mạo còn có khí chất như vậy, loại người này được sinh ra thuần túy là để đả kích người khác.

Không ít người một bên ở trong lòng oán hận, một bên hết sức lo sợ.

Cuối cùng là mấy diễn viên chính diễn thử. Long Hiên nhìn bọn hắn, trong lòng bực tức, chỉ có mấy người, mấy cái câu lăn qua lộn lại: mặc long bào cũng không ra dáng thái tử.

Những người này, đều nóng nảy vì cái lợi trước mắt, muốn nổi danh, cầu lợi để leo lên quyền quý, tâm tư chân chính đặt ở việc diễn không cao hơn ba phần. Long Hiên dám đánh cuộc, diễn viên thật sự đọc hết kịch bản không nhiều hơn ba.

“Bọn hắn đều quá trẻ tuổi, còn không hiểu cái gì mới là bổn phận diễn viên. Kỳ tiên sinh, cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ dạy dỗ bọn họ.” Mike thấy trong mắt Long Hiên chợt lóe rồi biến mất là không duyệt, lập tức nói.

Long Hiên từ chối cho ý kiến.

Hắn dùng ngón tay ngoắc ngoắc Kỳ Dương, thay cậu sửa sang lại cổ áo, “Thay người, ngươi diễn lão Tứ, ta dạy ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.