Editor: Tung bông mừng hố mới nào các chế ơi ~~~~~
Nhìn tiểu cung nữ trước mặt khóc đến giàn giụa nước mắt, cùng với thiếu niên thanh tú mặc hắc y vẻ mặt tức giận đứng bên cạnh, Chu Tung có chút ngơ ngác. Rõ ràng vừa rồi hắn đang ở viện bảo tàng tham quan, nhưng sau đó trước mắt tối sầm đi, sau khi tỉnh lại lại đang nằm trên giường. Trước mắt một đám người quỳ đầy đất, im lặng đến đáng sợ, đặc biệt là thiếu niên canh giữ bên cạnh hắn một tấc cũng không rời, vừa thấy hắn tỉnh lại, dường như hận không thể bổ nhào lên người hắn, từ trên xuống dưới xem hắn có bị thương ở đâu hay không.
Chu Tung nơm nớp lo sợ, lớn đến từng này, đây là lần đâu tiên hắn hoang mang đến thế. Một lão trung niên hơi béo mang mũ cao xách theo hòm thuốc, quỳ gối trước giường bắt mạch cho hắn, bên cạnh lão trung niên là một lão thái thái sắc mặt hồng nhuận có nét trang nghiêm. Lão thái thái một thân quý bào trang trọng đẹp đẽ, trang sức phối cùng càng tôn thêm vẻ cao quý, rất giống Lão Phật Gia trong mấy phim cung đấu.
Đây là đang đóng phim? Mấy người tuyển diễn viên cũng không thèm hỏi ý người qua đường hay sao hả? Chu Tung vừa muốn ngẩng đầu nhìn xem xung quanh có cái camera nào hay không, liền nghe thấy lão thái thái hỏi: “Thái y, Chu công tử thế nào?”
Lão trung niên quỳ trên mặt đất bắt mạch cho hắn lập tức cung kính trả lời: “Hồi Thái Hậu, công tử là bị sặc nước nên thấy sợ hãi mà thôi, không quá đáng ngại, tĩnh tâm điều dưỡng mấy ngày liền không sao.”
Lão thái thái nghe xong, sự lo lắng trong lòng giảm xuống, lại hỏi một câu: “Không làm chậm trễ đến lễ đại hôn chứ?”
Thái y đáp: “Không làm chậm lễ đại hôn, Thái Hậu nương nương xin yên tâm.”
Chu Tung:??? Từ từ, tin tức này có chút quá sức tiếp nhận nha.
Đại hôn, ý muốn nói hắn là Hoàng Đế hả? Vị diễn viên sắm vai Thái Hậu nói không làm trễ đại hôn? Chính là muốn nói hắn......là Hoàng Đế? Đây là muốn chơi kiểu gì!
Quần thần quỳ lạy, chúng phi vờn quanh, nghĩ đến liền thấy sướng!
Nhưng mà một câu tiếp theo của Thái Hậu, lần thứ hai đem Chu Tung kéo khỏi mộng: “Aiz, vậy là tốt rồi. Hoàng Đế tự mình dẫn binh, chiến thắng trở về, thật vất vả mới nói được hắn đồng ý tuyển hậu, ngàn vạn đừng xảy ra thêm chuyện gì.”
Không đợi Chu Tung ổn định xong, Thái Hậu lại nói: “Vân Kiến, khổ cho ngươi rồi. Cung nhân đẩy ngươi xuống nước ta đã phạt nặng, Chu đại nhân ta cũng đã sai người trấn an. Đại ca ngươi Chu Tuyết Lam ngày mai sẽ tiến cung thăm ngươi, ngươi chỉ cần điều dưỡng thân thể thật tốt. Chờ Hoàng Đế trở về, đại hôn của các ngươi có thể cử hành đúng ngày. Ta để lại mấy cung nữ bên cạnh ta, cũng là những cung nữ ta tâm đắc nhất cho ngươi. Còn có việc gì không hài lòng, cứ việc nói ra, để làm ngươi tiến cung làm hậu cũng là bất đắc dĩ, hy vọng ngươi có thể thông cảm cho phần tình cảm của người mẹ là ta.”
Chu Tung:??? Làm hậu???
Lúc này Chu Tung có nghe nhưng không hiểu lắm, hoá ra hắn không phải Hoàng Đế, mà là Hoàng Hậu. Hoàng Hậu...... Không phải nên là nữ hả? Chu Tung theo bản năng ở phía dưới chăn lặng lẽ sờ soạng đến nơi kia, sau khi sờ được đến thằng nhóc phía dưới, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may, vẫn còn.
Nhưng mà là do vẫn còn, nên Chu Tung mới cảm thấy có điểm không ổn. Hắn là nam, chẳng lẽ Hoàng Đế là nữ? Nếu Hoàng Đế cũng là nam, chuyện này có phải hay không có chút...... Không thích hợp?
Nói thật hôm nay hắn đến viện bảo tàng là vì muốn coi những cổ vật mới tìm được, là một nhà khảo cổ học, hắn thường xuyên được mời đến viện bảo tàng giám định một ít đồ. Một ít đồ lần này gồm mấy thứ chôn theo Võ Đế của Yến triều, đồ chôn theo rất nhiều, trong đó có một đôi long phượng quan được bảo tồn rất tốt. Chuyên gia giám định nói có khả năng cao là đồ của Võ Đế, nhưng mọi người đều biết rằng mũ miện của Hoàng Đế đều trang trí rồng, còn phượng thì là dùng cho Hoàng Hậu. Tranh luận nổi lên rất nhiều, vì thế liền mời Chu Tung đến giám định.
Kết quả Chu Tung còn chưa nhìn thấy thứ kia, đã bị quan tài đè. Nhớ lại, Chu Tung cảm thấy, cái hình tượng bị đè đến đầu nở hoa, thật không dám nói.
Mà tâm tình của hắn lúc này không cảm thấy tốt lắm, bởi vì hắn xuyên rồi. Chính là xuyên đến Yến triều, còn trở thành cung nhân phải tuyển tú, mà là còn bị tuyển trúng. Bi kịch thứ nhất là vì hắn là nam, mà bi kịch hơn chính là Hoàng Đế cũng là nam.
Đại Yến triều khi nào từng có nam Hoàng Hậu? Đoạn lịch sử chưa được biết, theo những gì hắn đã đọc, Đại Yến triều có Hoàng Hậu hay không ấy hả. Trừ một Yến Võ Đế Yến Thanh cả đời chưa từng lập hậu, thì không còn điều gì khác lạ cả. Mà thời điểm hắn xuyên, đúng vào thời kì Thanh Hà thịnh thế, thời kì của Võ Đế này.
Tất cả những tin tức này, đều là sau khi Thái Hậu rời đi, hắn được nghe từ thiếu niên theo hầu. Lúc này thiếu niên lo lắng nhìn hắn, vành mắt đã hồng hồng như thỏ con. Bé thỏ con ghé vào trước giường Chu Tung trước giường, mang theo giọng mũi hỏi: “Tiểu công tử, lão gia đã dặn dò Nguyên Bảo nhất định phải chăm sóc ngươi thật tốt, kết quả Nguyên Bảo lại hại công tử thành như vậy, đều là do Nguyên Bảo sai. Nguyên Bảo liền đi đến viện quỳ, tạ tội với lão gia cùng lão phu nhân!”
Não Chu Tung bắt đầu đau, hắn giơ tay kéo Nguyên Bảo trở về, nói: “Ta là do Tề thiếu gia đẩy xuống hồ băng, ngươi làm gì có liên quan? Dù sao chỉ là mất trí nhớ một chút, không có gì đáng lo đâu.”
“Chỉ là mất trí nhớ một chút?” Nguyên Bảo trợn mắt, gương mặt thanh tú mặt nháy mắt tức khắc trở nên tức giận: “Tề gia kia ăn chơi trác táng! Một thân không học vấn không nghề nghiệp! Bị Thái Hậu nương nương phạt một chút, mà giận Vân Kiến công tử! Nếu không phải Tề gia thế lực sâu, làm quan Tông Nhân Phủ, sao có thể chỉ đánh mấy cái rồi nhốt lại là xong việc? Để ta ra tay mà xem, ít nhất cũng đem Tề Hiên đẩy một cái vào hồ băng thử! Hừ!” Thiếu niên mười sáu bảy tuổi tức đến đỏ cả mặt, làm Chu Tung có chút bất đắc dĩ.
Lại nói tiếp, cái tên Tề Hiên chính xác đúng là quá tay. Nếu không phải hắn đoạt xá trọng sinh, vị Chu tiểu công tử này hẳn là đã chết! Đáng thương, hắn mới 18 tuổi, vừa mới thành niên. Tâm tư ghen ghét lớn như vậy, hẳn không phải người tốt, Chu Tung chưa thấy người, nhưng trước tiên cứ dán cho một cái nhãn đã.
Chu Tung nghĩ, mở miệng nói: “Có...... Có cơm không?” Tuy rằng hắn không biết vị Chu công tử này hôn mê lâu hay chưa, dù sao hắn đang cực đói, bụng hắn đang thầm kêu gào. Bụng đã đói, nên Chu Tung rất suy nghĩ vớ vẩn, vì phòng ngừa việc này, trước tiên vẫn phải ăn rồi mới có thể suy nghĩ cho thỏa đáng.
Nguyên Bảo vừa nghe, lập tức nói: “Ta quên mất! Ngươi coi, chỉ lo cùng công tử nói chuyện, đã quên công tử ba ngày rồi chưa có hạt cơm nào vào bụng. Ngài chờ một chút, Nguyên Bảo kêu người dâng cơm.” Nói xong thiếu niên liền ra ngoài, phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Chu Tung.
Hắn một tay để bên mép giường, suy nghĩ khi nào thì nên chạy trốn. Ba ngày sau chính là ngày gặp mặt Thái Hậu nói, cho nên trong vòng 3 ngày cần phải hành động. Hoàng cung cũng không phải nói chạy là có thể chạy, hắn ăn no, đi thăm dò một chút địa hình của hoàng cung. Nhưng mà cơ hội chạy trốn không cao, vì mạng nhỏ, Chu Tung còn phải hành động tùy theo hoàn cảnh.
Thời điểm hắn đang suy nghĩ, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm: Hệ thống Hiền Hậu đang khởi động.
Hệ thống Hiền Hậu đang download bản mới.
Ngài đã thành công down xong hệ thống kèm theo.
Hệ thống dẫn đường tân thủ đang ở khởi động.
Chào ngài, ta là Hệ thống Hiền Hậu chỉ dẫn tổng quản. Chỉ dẫn ngài làm như nào để trở thành đệ nhất hiền hậu, đếm ngược đến ngày đại hôn ngày còn mười ngày, việc ngài hiện tại phải làm chính là —— chỉnh lại nhan sắc. Cố gắng đạt tới trạng thái tốt nhất trước lễ đại hôn, để lại cho Hoàng Đế một ấn tượng tốt nhất.
Chu Tung:???
Hắn từ trên giường bệnh ngồi dậy, hỏi: “Ai đang nói chuyện?”
Bên tai truyền đến tiếng trả lời: “Bái kiến Hoàng Hậu điện hạ, nô tài là hệ thống Hiền Hậu tổng quản, không có tên họ, thỉnh ngài ban tên.” Nói xong, trước mắt Chu Tung xuất hiện một khung thoại trống, cùng với một chiếc bút lông. Khung thoại có hình dáng là giấy Tuyên Thành, bút lông bên cạnh khung thoại có thể viết chữ.
Cảm xúc kinh sợ sau khi phát hiện mình xuyên đã qua, hiện tại Chu Tung cảm thấy rất bình tĩnh. Xuyên cũng đã xuyên rồi, còn có chuyện gì mà hắn không thể tiếp thu? Vì thế hắn cực kỳ thản nhiên hỏi: “Đầu tiên ngươi có thể giải thích cho ta một chuyện được hay không, vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Trong thế giới rộng lớn này việc gì cũng có thể xảy ra, làm một nhà khảo cổ học, đọc qua đủ thể loại truyền kì quái cùng tiểu thuyết, sự chuyển biến tâm lý của Chu Tung cực kỳ dễ dàng chấp nhận.
Hệ thống đầu tiên hô một tiếng Hoàng Hậu điện hạ, sau đó đáp: “Nô tài tuân theo thiên mệnh, phụ tá điện hạ trở thành đệ nhất hiền hậu. Vì hưởng ứng sự kêu gọi của thiên mệnh, ngài mang số 17366 là người được đề cử, trước đó số 17365 đã thất bại.”
Chu Tung lau lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Có thể cho ta hỏi một chút hay không, vì sao lại chọn ta?”
Đối phương đáp: “Cái này...... Nô tài không biết, nô tài chỉ là phụng mệnh hành sự.”
Chu Tung lại hỏi: “Thế cái hệ thống Hiền Hậu là có ý nghĩa gì? Ý ta muốn hỏi là, vì sao lại phải cần đến cả hệ thống?”
Đối phương đáp: “Cái này nô tài cũng không biết, nô tài chỉ là phụng mệnh hành sự.”
Chu Tung hơi nhíu mày, nói: “Thôi được! Thế mệnh lệnh là ai ban, ngươi hẳn phải biết chứ?”
Đối phương đáp: “Nô tài...... Chỉ biết là thiên mệnh kêu gọi, những cái khác ta không rõ.”
Hỏi một chút vậy mà đến ba câu là ngươi không biết! Chu Tung chán hết chỗ nói, nói: “Thôi được rồi! Vậy ngươi nói những gì ngươi biết đi?” Có một cấp dưới như vậy, các lãnh đạo nhất định rất thích, chỉ cần hạ lệnh, không cần hỏi lí do.
Đối phương đáp: “Là, Hoàng Hậu điện hạ. Đại vận của trời đất, trải qua 3000 kiếp nạn, một kiếp của hệ thống Hiền Hậu chính là khó nhất. Ngài chỉ cần thông qua kiếp nạn này, sẽ được liệt vào hàng tiên. Nếu thất bại, cũng sẽ đưa ngài trở lại.”
Chu Tung giật giật khóe miệng, nói: “Ha, làm một nam Hoàng Hậu? Chuyện này ta thấy thế nào cũng có chỗ kì lạ. Ta nói thẳng nhé, nếu ta không muốn làm, sẽ có hậu quả gì.” Dù sao để bị đè, hắn không có kinh nghiệm đâu, cảm thấy sẽ hỏng việc.
Đối phương cũng trả lời thực trực tiếp: “Không có hậu quả gì, thân xác ngài ở ki đã chết, ký ức ở đây cũng bị xóa sạch, trở lại như trước. Chu Vân Kiến Chu công tử cũng vậy, ngài du hồn sẽ về lại chỗ kia.”
Chu Tung hỏi: “Nhưng là về đâu?”
Đối phương đáp rằng: “Đồng sự Tiểu Hắc cùng tiểu bạch sẽ mang ngài đi.”
Tiểu Hắc cùng tiểu bạch? Đó không phải là Hắc Bạch Vô Thường sao? Ý chính là hắn đã chết, phải trở về âm ti địa phủ chứ gì? Được chứ, trực tiếp cho hắn chết đi.
Chu Tung thở dài, chỉ cảm thấy thế sự vô thường, có thể sống lại cũng đã không dễ dàng, không cần lại phải kén chọn như vậy. Tuy rằng chính mình sắp trở thành nam hậu duy nhất từ cổ chí kim làm hắn có chút khó tiếp nhận, nhưng nếu mà so với cái chết, hắn lựa chọn làm Hoàng Hậu.
Vì thế hắn gật đầu, nói: “Được rồi! Ngươi nói, ta nên làm như thế nào?”
Đối phương đáp: “Đầu tiên, thỉnh điện hạ đặt tên cho nô tài.”
Chu Tung nghĩ nghĩ, cầm lấy bút lông, viết ba chữ to lên khung thoại giấy Tuyên Thành: Lý Liên Anh.
___________________________________
Có một ít lời của tác giả nhưng đều là lời cảm ơn đã tung bông nên mình không edit vô nha.
Nếu có phần nào liên quan truyện mình sẽ edit cho các chế nhé.