Hiền Hậu Khó Làm

Chương 4: Chương 4




Đoan Dung Thái Hậu tự mình đem tin tức tới, có thể thấy được bà cực kỳ coi trọng hắn, nhưng Hoàng Đế đột nhiên trở về, làm Chu Vân Kiến có chút khẩn trương. Hắn nói: “Thật...... Thật tốt quá, thần...... Ngưỡng mộ bệ hạ đã lâu, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thánh nhan.” Nói xong, Chu Vân Kiến suýt nữa thì nôn khan. Aiz, tự bẻ thành kiểu này hắn cũng không dễ dàng gì.

Hiện tại điều hắn đang làm, chính là nỗ lực tự gay hóa bản thân.

Đoan Dung Thái Hậu cười cười, nói: “Vậy được rồi, tính tình Thanh Nhi có chút lạnh lùng, về sau mong ngươi trò chuyện cùng hắn nhiều chút. Tuy rằng đứa nhỏ này hiếu thuận, nhưng hắn lại không thích biểu lộ tâm tư trước mặt ta. Cho dù là một chút, ta cũng không thể hỏi được. Ta muốn sớm đón dâu cũng là vì để hắn sớm có người tâm sự cùng......”

Ý sau đó, Chu Vân Kiến cũng đại khái hiểu. Đại Yến triều là một vương triều có chút phức tạp, tầng lớp quý tộc có chút rắc rối. Dù Yến Thanh thuận lợi lên làm Hoàng Đế, nhưng những quyền lực vẫn còn trong tay hoàng thân quý tộc, tuy rằng không tạo ra sóng lớn, nhưng một chút gió thì vẫn có thể. Hơn nữa hiện tại là thời điểm Yến Thanh mới đăng cơ, đây là thời điểm cần phải cẩn thận, nếu lúc này mà công khai điều tra, để tìm cho bằng được thì sẽ không ổn.

Hơn nữa bộ lạc du mục trên thảo nguyên liên tiếp nhân lúc cháy nhà mà hôi của, Đoan Dung Thái Hậu cũng không có biện pháp khác. Lập nam hậu, vốn dĩ chính là để trấn đám đầu trâu mặt ngựa. Khi nào nam Hoàng Hậu chủ trì nạp phi cho Hoàng Đế, tâm tư Thái Hậu mới có thể yên ổn hoàn toàn.

Chu Vân Kiến rũ mắt, nói: “Thái Hậu yên tâm, thần biết bổn phận của mình, nhất định sẽ dùng toàn lực, vì Hoàng Thượng, vì Đại Yến, làm một Hoàng Hậu thật tốt.” Vừa nói vừa nắm chặt tay, dường như thể hiện bản thân sẽ toàn tâm toàn ý, suy nghĩ vì giang sơn xã tắc.

Thái Hậu nghe Chu Vân Kiến nói xong, ánh mắt hơi thay đổi, tán thưởng gật đầu, nói: “Ngươi đã nghĩ được như thế, thì ta cũng rất vui.”

Chu Vân Kiến thở dài, nói: “Thái Hậu nương nương, ai nói báo quốc là chỉ lên triều? Thần dù không lên triều, nhưng cũng có thể vì Hoàng Thượng xử lý nội cung thật tốt, đó cũng là đền đáp triều đình.”

Thái Hậu vui vẻ cười, nói: “Nói được làm được, nhưng Vân Kiến cứ yên tâm, sau này ta sẽ không bắt ngươi ở trong cung suốt cả ngày. Ta biết, ngươi là một nam tử, nếu bị cấm túc trong cung, là không công bằng với ngươi. Cho nên, về sau ngươi muốn làm gì, thì vẫn có thể tự do đi lại.”

Thế mà có chuyện tốt như thế! Vừa nghe xong, Chu Vân Kiến, lập tức quỳ xuống, nói: “Tạ Thái Hậu!”

Thái Hậu lại đỡ hắn lên, hàn huyên vài câu, sau đó mới rời đi. Trước khi rời đi còn mang theo Yến Hà luôn muốn chơi bài đi, nhắc nhở hắn từ giờ đến đại hôn không được đến quấy rầy hoàng tẩu. Tiểu gia hỏa mặt nhăn lại như khổ qua, thấy vậy, Chu Vân Kiến liền lặng lẽ đưa bài cho Nguyên Bảo để hắn đưa cho Yến Hà. Dù sao quy tắc đánh bài hắn cũng đã dạy, để đứa nhóc này hồi cung rồi chơi cùng các cung nhân cũng vậy.

Chu Vân Kiến trở lại cung, trải qua hết một ngày nhàm chán, bởi vì hôm sau Hoàng Đế muốn tới, cho nên từ sáng sớm, Thái Hậu đã gọi ma ma tới rửa mặt chải đầu, hầu hạ Chu Vân Kiến trang điểm. Ban đầu hắn tưởng chỉ cần thay y phục? Thay xong là có thể đi ăn sáng? Sau đó hắn mới biết mình quá đơn thuần rồi. Từ tắm gội đến vấn tóc, toàn bộ quá trình giằng co hết cả một buổi sáng.

Hắn là Hoàng Hậu tương lai, đương nhiên phải đi nghênh thánh giá. Thời điểm nghênh giá có rất nhiều người, đến lúc đó độ tồn tại của hắn khả năng không lớn. Chỉ cần làm một cái bình hoa thật đẹp đứng tại chỗ là được, buổi chiều khai hội, buổi tối ban yến quần thần, luận công ban thưởng. Chu Vân Kiến suy nghĩ, hôm nay không nhất định hắn có thể thấy Hoàng Đế.

Nhưng hắn vẫn nghe theo sự sắp xếp của hệ thống, tranh thủ lưu lại ấn tượng thật tốt với Hoàng Đế. . Truyện Full

Dù sao điều kiện đầu tiên khi làm quen chính là để lại một ấn tượng tốt trong lòng người đối diện.

Đến chính ngọ, Chu Vân Kiến uống một chén canh, sau đó đi theo thái giám dẫn đường đến trước cửa cung. Trước cửa cung đã có một dàn văn võ bá quan đứng sẵn, trong đó cũng có phụ thân hắn, sử bộ thị lang Chu Sùng Chu đại nhân, cùng với đại ca hắn, Kim Khoa Trạng Nguyên Chu Tuyết Lam.

Chính ngọ: 11-13h

Vốn dĩ hai người bọn họ hôm nay muốn vào cung thăm hắn, nhưng vì Hoàng Đế trở về, nên mới lùi lại. Hai người từ xa nhìn thấy hắn, sau đó hắn thấy Chu Sùng nói gì đó với Chu Tuyết Lam, Chu Tuyết Lam liền đi tới phía hắn.

Lúc này bên tai Chu Vân Kiến vang lên tiếng của tri kỉ Lý Liên Anh: “Chú ý một chút, kia là đại ca Chu Tuyết Lam, hắn đang đi tới đó. Đại ca ngươi là người cùng ngươi sớm chiều ở chung, trừ mẫu thân của ngươi thì hắn đối với ngươi là quen thuộc nhất.”

Chu Vân Kiến có chút khẩn trương, giờ phút này hắn một thân hoa phục trắng, thêu phượng, thân cao duyên dáng, dung mạo tuấn lãng. Chu Tuyết Lam từ xa nhìn thoáng qua, cảm thấy đệ đệ thật ra có vài phần uy nghi. Nhưng mà tiểu đệ này của hắn, từ nhỏ đã rất xinh đẹp, mơ hồ thấy được bóng dáng của di nương năm đó.

Hắn đi đến bên cạnh Chu Vân Kiến, hơi cung kính khom người, thấp giọng nói: “Vi thần Chu Tuyết Lam, bái kiến...... Hoàng Hậu điện hạ.”

Chu Vân Kiến đầu đầy hắc tuyến, hạ giọng nói: “Đại ca, chưa đại hôn, đừng xưng hô như vậy. Ngài cứ gọi ta là Vân Kiến! Chúng ta là huynh đệ, sao lại đa lễ như vậy?”

Chu Tuyết Lam nhìn quanh, nói: “Aiz, tiểu đệ, là mẫu thân bảo ta đem cái này cho ngươi.” Nói xong hắn lặng lẽ đưa qua một bình sứ nhỏ cho Chu Vân Kiến, cầm trong tay hơi lạnh, không rõ là thứ gì.

Chu Vân Kiến nhận đồ, thấp giọng nói: “Thay ta cảm ơn nương, bà ấy dạo này thế nào rồi?”

Chu Tuyết Lam thở dài, nói: “Còn có thể thế nào nữa? Nương rất nhớ ngươi! Cũng may sau lễ đại hôn, ngươi sẽ được phép về thăm người thân, nếu không, hiện tại nương sẽ vượt tường vào cung thăm ngươi mất. Nương nghe nói ngươi bị người ta đẩy xuống hồ băng mà trằn trọc cả đêm, đến khi Nguyên Bảo báo bình an, mới chợp mắt được một chút.”

Không phải mẹ đẻ mà còn hơn cả mẹ đẻ, Chu Vân Kiến cảm thấy người mẹ này của hắn thực sự là một người không tồi. Hơn nữa dù là hư tình giả ý hay thật lòng, thì sớm hay muộn đều có nhìn ra. Giả vờ thì có thể nhất thời nhưng không thể giả vờ cả đời. Mười tám năm nay, không một ngày nào là không yêu thương con của vợ lẽ, điều ấy đã chứng minh rằng, người này thật lòng yêu thương hắn.

Chu Vân Kiến nói: “Đại ca yên tâm, Thái Hậu đã ân chuẩn, sau đại hôn ta có thể tùy ý ra vào hoàng cung, chỉ cần đừng ở bên ngoài qua đêm là được.”

Chu Tuyết Lam hình như có chút bất ngờ, nhưng đối với ân điển của Thái Hậu, hắn rất cảm động. Chủ yếu là nương hắn tự mình sinh được hai đứa, một đứa thì nuôi thả một đứa lại nghiêm khắc giao cho tiên sinh giáo dục, duy chỉ có đệ đệ này của hắn là bà tự mình chăm sóc. Không chỉ mình bà yêu thương hắn mà hai ca ca cũng rất thương hắn. Nương hắn đã từng rất nghiêm túc nói: “Đây là đệ đệ ruột của các ngươi, cả đời này các ngươi phải chăm sóc hắn. Trăm triệu lần không được tổn thương hắn, dù có phải liều mạng cũng phải bảo vệ hắn thật tốt.”

Tuy rằng bọn họ không biết vì sao, nhưng nếu mẫu thân đã nói vậy, tất nhiên có lí do của bà. Vì thế Chu Tuyết Lam cùng Chu Phong Tễ đều rất thương yêu vị đệ đệ này, đặc biệt là Chu Tuyết Lam.

Hai huynh đệ chưa nói được mấy câu, phía trước đã có người chạy tới, hô to: “Bệ hạ chiến thắng trở về! Bệ hạ chiến thắng trở về! Bệ hạ chiến thắng trở về!......”

Văn võ bá quan đồng thời quỳ xuống, Chu Tuyết Lam cũng vội vàng quỳ xuống, Chu Vân Kiến cũng quỳ xuống tại chỗ. Hắn hơi ngẩng mặt nhìn về phía xa, chỉ thấy xe ngựa nối đuôi nhau tiến vào cung. Đi đầu là Yến Võ Đế – Yến Thanh. Yến Thanh mặc một thân giáp sắt, gót sắt ngựa đạp lên mặt đường, rung trời đất. Văn võ bá quan cùng hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Giờ khắc này, Chu Vân Kiến cuối cùng mới có cảm giác mình đã xuyên qua. Tiếng hô vang lên tận mây xanh, là minh chứng cho Yến Võ Đế thượng võ kiêu dũng. Hắn tại vị ba mươi năm, tự tay chỉnh đốn triều đình, làm muôn nơi yên bình, để người dân sinh sống yên ổn. Lịch sử có đánh giá rất cao với hắn, nói hắn là một người anh hùng, một minh quân. Từ xưa đến nay, quân vương có thể mở rộng lãnh thổ, rất ít người có thể trị quốc tốt. Yến Võ Đế là người đã phá vỡ những định kiến đó.

Một trận bụi cuốn qua, Chu Vân Kiến chưa trông thấy Yến Võ Đế ra sao, còn đang suy nghĩ mông lung thì đã được Nguyên Bảo nâng dậy trở về Minh Lý Điện. Trước điện pháo nổ tưng bừng, đoàn người vui mừng, mừng Võ Đế khao thưởng ba quân.

Sắc trời tối dần, Chu Vân Kiến cảm thấy, Võ Đế hôm nay hẳn sẽ không tới gặp hắn. Vì thế hắn liền nói với tiểu thái giám đóng cửa điện, cửa điện đóng lại, Chu Vân Kiến liền nhờ Nguyên Bảo giúp hắn cởi một thân quý bào, mặc vào trung y rộng thùng thình thoải mái, nới lỏng vấn tóc.

Vừa muốn lên giường nghỉ ngơi, bỗng nhiên tiểu thái giám gác cổng tới truyền: “Điện hạ, Hoàng Thượng tới!”

Chu Vân Kiến tóc tai bù xù, há hốc mồm, giờ đã là canh ba rồi mà sao người này vẫn còn tới đây thế? Hắn vội vàng đứng dậy, chạy nhanh ra đại sảnh nghênh giá. Tuy rằng giờ đã là tháng ba, nhưng nam nhân cao lớn bước vào cửa vẫn kéo theo chút hàn khí. Giờ phút này Chu Vân Kiến chạy ra hướng cửa, còn Yến Thanh lại đang đi vào. Hai người, người chạy ra người bước vào, vừa vặn va vào nhau. Chu Vân Kiến theo quán tính lao về phía trước, lại bị đối phương ôm được.

Canh ba: 23-1h

Vì thế vừa ngẩng đầu, Chu Vân Kiến liền nhìn thấy một gương mặt nghiêm nghị mà anh tuấn. Mắt y tựa hồ sâu, gò má góc mặt như thế núi, môi mỏng hơi mím vừa cương nghị lại vừa quả cảm.

Là một mỹ nam tử mười trên mười, hormone nam tính có chút cao.

Chu Vân Kiến lập tức xấu hổ lui về phía sau một bước, hai chân mềm nhũn quỳ xuống. Chỉ nghe leng keng một tiếng, bình sứ nhỏ cất trong tay áo văng ra ngoài. Lúc này hắn cũng chẳng để ý nhiều như vậy, quỳ gối hành lễ với Yến Thanh: “Thần...... Bái kiến Hoàng Thượng.”

Yến Thanh lại không để ý tới hắn, tiến tới nhặt bình sứ lên, rút nút bình đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, mày hơi nhíu lại. Hắn từ trên cao nhìn xuống, hỏi Chu Vân Kiến: “Hoa hồng cao này, là của ngươi?”

Vừa nghe thấy cái tên này, Chu Vân Kiến ngơ ngác, nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Yến Thanh lại hỏi lại: “Có phải của ngươi hay không?”

Chu Vân Kiến hắng giọng nói, nói: “...... Vâng.”

Liền nghe thấy Yến Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tuỳ tiện!”

Chu Vân Kiến:...... Bệ hạ, xin nghe ta giải thích!

Editor: Mồm nào chê thì tương lai đừng xáp vào con nhà người ta nhá:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.