Tuy rằng Nguyên Bảo còn nhỏ, nhưng Hậu Đình Xuân là sách gì, hắn vẫn biết. Trên phố nổi tiếng nhất là bán mấy thể loại như này, còn có tranh minh hoạ, sách về nam nam cũng có, trước đó ở Chu gia, hắn cũng đã từng đọc qua. Sau đó thì bị tiên sinh dạy học bắt được, đánh mấy cái, rồi còn bị phạt chép sách tới 50 lần.
Đầu tiên Nguyên Bảo nhìn ra phía cửa, sau đó hạ giọng nói: “Thiếu gia! Ngài...... Sao lại xem loại sách kiểu này?”
Chu Vân Kiến đem sách nhét xuống dưới gối, nói: “Suỵt...... Nguyên Bảo, ngươi nói nhỏ thôi! Đừng nói to thế người khác nghe thấy đấy! Ta chỉ muốn tham khảo một chút thôi mà. Chuyện này có lẽ ngươi cũng hiểu, ta chẳng có chút knh nghiệm nào cả, cũng không có ai hướng dẫn, nên là dù sao ta vẫn phải tự học đúng chứ? Đừng có nói với ai đấy!”
Nguyên Bảo làm động tác bịt miệng, nói: “Làm sao ta lại nói cho người khác chứ? Đây là.....Đây là xuân họa mà! Thiếu gia, ngài phải cất cận thẩn kẻo người khác phát hiện đó.”
Chu Vân Kiến nói: “Yên tâm đi! Ta luôn mang theo bên mình, nào ai có gan kiểm tra người ta được cơ chứ? Ngươi mau đi ngủ đi!”
Sau khi tống cổ được Nguyên Bảo đi, Chu Vân Kiến mở ra trang đầu tiên của Hậu Đình Xuân. Trang đầu tiên chính là một cảnh vô cùng nóng bỏng, dường như một thế giới mới mở ra trước mắt hắn. Sau khi xem hết một lượt, Chu Vân Kiến tựa vào đầu giường, lâm vào suy tư.
Tiểu Lý Tử nhô đầu ra hỏi: “Điện hạ có học được gì không?”
Chu Vân Kiến che mặt nói: “Hóa ra gay quan hệ là như thế sao?”
Tiểu Lý Tử: “...... Điện hạ, ta khuyên ngài nên bình tĩnh lại.”
Chu Vân Kiến hắng giọng nói: “Hiệm tại ta chưa muốn lên giường cùng Võ Đế, nhưng ta đang nghĩ, Võ Đế có lẽ không có cái ham mê này đâu? Dù có coi Hậu Đình Xuân thì hắn có muốn gần gũi ta đâu?”
Tiểu Lý Tử: “...... Điện hạ, ngài muốn suy xét lại hay không?”
Ở trong cung ngây người suốt tám ngày, Lễ Bộ cùng Chưởng Y Cục cùng các bộ khác cuối cùng cũng hoàn thiện xong phần lễ cuối cùng. Bởi vì liên quan đến Hoàng Hậu cho nên không giống như người bình thường, vì thế không thể làm theo quy tắc của người bình thường. Cần phải có nạp thái, chinh lễ, thành hôn, sắc lập, phụng nghênh, hợp cẩn cuối cùng là tế thần*.
Chu Vân Kiến nên xuất giá từ cửa của Chu gia, ý này là do Lễ Bộ Thượng Thư – Hiên đại nhân nói, hắn nói nếu không đi từ nhà mẹ đẻ thì không hợp quy tắc. Không còn cách khác, trước lễ đại hôn Chu Vân Kiến phải về lại Chu gia. Trước ngày thành hôn một ngày, quan nội vụ đem qua rất nhiều lễ vật tới Chu gia, những thứ đó chính là lễ vật của Hoàng Hậu.
Việc này làm cho Chu gia phải đón tiếp rất nhiều người, nhưng sử bộ Chu Sùng lại không thấy vui vẻ. Phu nhân Loan thị của hắn luôn phải nhắc nhở: “Ông không nên đem bản mặt của mình hiện giờ đi gặp người! Cẩn thận người ta lại đánh giá cho! Ông còn như vậy, về sau người chịu khổ sẽ là Vân Nhi cho xem!”
Chu Sùng thở dài, nói: “Phu nhân, bà biết tôi đang lo lắng chuyện gì mà.”
Loan phu nhân ngó trước nhìn sau, nói: “Tôi biết, Thịnh tỷ tỷ trước kia đã nói hết cho tôi rồi. Nhưng tôi lại cảm thấy, để Vân Nhi tiến cung, chưa chắc đã là chuyện xấu. Không ai biết thân phận thật của con nó, toàn bộ Yến Kinh đều sẽ chỉ biết nó là nhi tử của Chu Sùng. Ai dám nghĩ tới chuyện Tư Thủy Giáo giáo chủ là ân nhân cứu mạng của Chu đại nhân chứ? Năm đó tiên đế tiêu diệt Tư Thủy Giáo, là do bị tiểu nhân lừa gạt. Ngoài mặt hắn gây khó dễ với Tư Thủy Giáo, rốt cuộc là vì sao, ông và tôi hẳn là đều rõ ràng. Hiện tại Võ Đế cầm quyền, sớm đã không còn là Hiến Tông năm đó. Có lẽ, một nhà Thịnh tỷ tỷ cũng nghĩ như ta.”
Nghe thấy Loan phu nhân nhắc tới Chu tỷ tỷ, Chu Sùng muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu, nói: “Ngươi hẳn biết, Thịnh Tuyết không phải người sẽ để ý tới chuyện này, bà ấy hẳn là chỉ muốn cốt nhục của mình sống một đời bình an.”
Loan phu nhân nói: “Đó là chuyện đương nhiên, ngươi là người hiểu biết, hẳn là hiểu rõ. Chuyện Tư Thủy Giáo đã qua mười mấy năm rồi, còn ai dám nhắc tới nữa, ai mà dám nghĩ Vân Nhi với Tư Thủy Giáo có mối liên quan, đúng không?”
Rốt cuộc, Chu Sùng cũng gật đầu, nói: “Aiz...... Cũng chỉ có thể như vậy!”
Đó chỉ là một câu chuyện nhỏ ngày hôm đó, hôm sau trước khi tiến cung, Chu Vân Kiến mặc phượng bào mà toàn bộ người trong Chưởng Y Cục phải gấp gáp làm trước đó, khí chất trên người lập tức khác hoàn toàn. Hắn nhìn bản thân trong gương đồng mặc một thân phượng bào thêu bằng chỉ vàng lại có nhiều hoa văn tinh xảo, không dám tin thiếu niên đẹp mắt trong gương chính là mình. Chu Tuyết Lam tới đưa đệ đệ xuất giá, còn hơi giận nhị đệ vì ngày quan trọng của đệ đệ mà hắn lại tới muộn. Nói là ở Sùng Minh Sơn học võ, nhưng thật sự là phải vội vàng chạy tới.
Chu Vân Kiến biết Sùng Minh Sơn là một môn phái lâu đời. Nhị ca này của hắn là người thích lang bạt nơi giang hồ, mà hắn cũng không quá quan tâm tới mấy cái chi tiết này nọ. Giờ phút này hắn thưởng thức tướng mạo đẹp đẽ của bản thân trong gương, cái vỏ ngoài này thật sự là đẹp không thể chịu được!
Kỳ thật Chu Vân Kiến với Chu Tung có vài phần giống nhau, nhưng nghiêm túc mà nói, Chu Vân Kiến cao hơn Chu Tung một chút.
Giờ lành vừa đến, nghi thức đại hôn chính thức cử hành.
Lễ thành hôn luôn khiến nhiều người mệt mỏi, Chu Vân Kiến luôn bị Loan thị dặn dò đủ thứ về lễ nghi, vừa tảng sáng hắn đã phải lên kiệu, thời điểm tiến cung, đã là chính ngọ. Hắn cảm thấy chuyện cùng Hoàng Đế kết hôn là chuyện mà người thường không thể làm được, một lần này là đã làm hắn gầy mất 3 cân.
Cuối cùng tới lễ sắc phong, Võ Đế cũng phải lộ diện. Tuy rằng Võ Đế là Hoàng Đế, nhưng hắn muốn tự mình phụng nghênh Hoàng Hậu làm lễ tiến cung. Lễ sắc phong, hắn cũng tự mình làm. Chu Vân Kiến nhìn Võ Đế phía xa xa một thân hắc y trang trọng không giận tự uy, trong lòng yên lặng cầu nguyện hắn đừng nhớ tới cái đêm hoa hồng cao kia.
Từ thềm ngọc, Võ Đế chậm rãi đi xuống, Nguyên Bảo giúp Chu Vân Kiến đứng lên, tiến về phía trước. Hai người cao một thấp nhìn nhau, Chu Vân Kiến bỗng nhiên cảm thấy cái người làm Võ Đế này thật sự có một chút đáng yêu. Bản thân phải cưới một nam Hoàng Hậu, mà hắn cũng không phải gay, thế mà vẫn ngoan ngoãn cưới con người ta vào cửa. Vì quốc gia, vì thiên hạ, nên dù có là Hoàng Đế thì không phải chuyện gì cũng có thể làm theo ý mình!
Một bàn tay hữu lực cầm lấy tay Chu Vân Kiến, không biết là cố ý hay vô tình, lòng bàn tay người kia chạm vào mu bàn tay hắn. Lòng bàn tay vì cầm đao kiếm nên có vết chai, nên khi tiếp xúc có cảm giác không được nhẵn nhụi. Hai người cùng lên đàn tế thần, nắm tay chừng một nén hương.
Sau khi hương cháy hết, Võ Đế mới cúi đầu nhìn Chu Vân Kiến một cái: “Làm Hoàng hậu của trẫm, phải là người thủ lễ hiếu hiền, về sau ngươi sẽ là Hiếu Hiền hoàng hậu của trẫm.”
Vừa dứt lời, tổng quản đại thái giám liền bắt đầu đọc chiếu thư. Chúng thần quỳ lạy, Chu Vân Kiến cũng quỳ trước mặt Võ Đế. Sau khi tuyên chỉ kết thúc, Chu Vân Kiến đứng dậy, tiếp chỉ, nói: “Tạ chủ long ân, thần, cảm ơn Hoàng Thượng đã dạy bảo.”
Tiếp xong thánh chỉ, phía dưới quần thần bắt đầu hô: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu, chúc mừng Hoàng Hậu......”
Chu Vân Kiến nhìn quần thần quỳ lạy hết đợt này đến đợt khác, trong lòng tự nhiên bồn chồn. Sau khi trải qua một loạt chuyện, Chu Vân Kiến đã căng thẳng tới chết lặng. Sau đó chính thức được nâng tới Hậu Khôn Cung, lúc này đại não Chu Vân Kiến mới khôi phục. Hắn xoa xoa cánh tay cùng đôi chân đã tê mỏi, nói khẽ với Lý Liên Anh: “Tiểu Lý Tử, cả hôm nay ngươi đều không nói lời nào, hại ta khẩn trương chết đi được.”
Tiểu Lý Tử cuối cùng mở miệng: “Điện hạ cũng không hỏi ta mà!”
Chu Vân Kiến nói: “Nhiều người như vậy ta hỏi ngươi làm sao?”
Tiểu Lý Tử nói: “Điện hạ yên tâm, nghi thức đã xong, ngài chỉ cần làm một vài việc nữa là xong.”
Chu Vân Kiến:...... Một vài việc?
Sau đó còn có một vài nghi thức nho nhỏ, như ôm một bọc chân châu cùng tiền bạc nhảy qua chậu than, sau đó lên kiệu, tiến vào Hậu Khôn Cung của Hoàng Hậu chờ lễ hợp cẩn.
Hôn lễ đến đây là đã sắp xong rồi. Hoàng Đế ở ngoài sảnh dự yến cùng quần thần, Hoàng Hậu cầm nửa quả táo, ngồi trước cửa phòng.
Toàn bộ hôn lễ cử hành suốt một ngày, lúc này trời đã bắt đầu tối. Chu Vân Kiến thấy trong phòng không có ai, liền đứng dậy hoạt động một chút gân cốt, rên rỉ một tiếng: “...... Mệt chết ta!”
Tiểu Lý Tử lập tức nói: “Điện hạ không thể! Không trang trọng là bị trừ điểm.”
Chu Vân Kiến vừa duỗi người được một nửa, nếu Tiểu Lý Tử không nói thì hắn còn tiếp tục: “À, vậy ngươi trừ đi!” Dù sao ngươi cũng đã đáp ứng hiệp ước, ngươi thích trừ thì trừ đi!
Tiểu Lý Tử không còn biện pháp, thở dài nói: “Điện hạ, ngài như vậy...... Bị bệ hạ thấy được, hắn sẽ tức giận. Nếu hắn tức giận, ngài còn cơ hội dành được phần tình cảm chân thành của hắn kiếp này hay sao?”
Chu Vân Kiến bắt đầu đau đầu, không nói không sao, nói đến lại làm hắn phải suy nghĩ, làm sao để lấy được phần tình cảm của cái tên kia đây?
Tiểu Lý Tử nói: “Nếu điện hạ thật sự không nghĩ ra cách, ta có thể gợi ý. Nông nghiệp, thương nghiệp, thủy lợi là ba thứ làm tăng chất lượng sống cho người dân, điện hạ nếu làm tăng chất lượng đời sống cho người dân thì cũng được tính điểm hiền đức. Nếu nhất thời chưa có được tình yêu của Võ Đế, ngài có thể thu cái danh hiền hậu vào tay trước.”
Chu Vân Kiến gật gật đầu, nói: “Được, ta đã biết.” Dù sao chuyện lo lắng cho cuộc sống của người dân cũng là việc lớn của một quốc gia? Chu Vân Kiến không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nguyên Bảo vội vàng chạy tới, đưa cho Chu Vân Kiến một mâm điểm tâm. Từ sáng đến giờ bận rộn đủ thứ, đến cơm cũng chưa được ăn. Hắn ăn một miếng điểm tâm, lại uống thêm chút trà, cuối cùng thì trong bụng cũng có chút đồ ăn. Lại hỏi Nguyên Bảo: “Hoàng Thượng khi nào thì tới đây?”
Nguyên Bảo nói: “Sắp rồi ạ, ta phải đi ra ngoài, ngài nhất định phải tự mình chăm sóc bản thân đấy nhé!”
Chu Vân Kiến gật gật đầu, Nguyên Bảo vừa đi ra, liền nghe bên ngoài có người truyền, Hoàng Thượng tới.
Một miếng điểm tâm chuẩn bị nuốt xuống lại hơi nghẹn, hắn vội vàng rót một chén trà, đứng dậy nghênh giá. Bởi vì hắn là nam cho nên không cần đeo khăn hỉ, đương nhiên hắn cũng cực kỳ vừa lòng. Trực tiếp quỳ một gối xuống đất, học theo đám quần thần, nói: “Thần, bái kiến Hoàng Thượng.”
Võ Đế ừ một tiếng, cũng không cho hắn đứng lên, trực tiếp vòng qua hắn ngồi xuống mép giường, mở miệng nói: “Lại đây đi!” . Truyện Nữ Cường
Chu Vân Kiến:??? Cứ trực tiếp mà làm à???
Võ Đế thấy hắn vẫn luôn sững sờ, liền hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Trẫm còn có việc, nhanh lên!”
Chu Vân Kiến thật sự không biết, Võ Đế thế mà lại nhiệt tình như vậy? Đúng thật là làm hắn lo lắng rồi, nhưng mà việc này...... Có đánh nhanh thắng nhanh được không đó? Hắn có nên thể hiện một chút sức quyến rũ của bản thân hay không? Vì thế hắn vắt óc nhớ lại một câu nói của tiểu thụ trong Hậu Xuân Đình: “Thanh...... Thanh lang, ngươi đừng nóng lòng. Đây là lần đầu của ta, sẽ đau......”
Sắc mặt Võ Đế nháy mắt đen như đáy nồi, hắn nhìn Chu Vân Kiến, đè giọng nói: “Trẫm muốn nói là ngươi...... là ngươi...... Là ngươi qua chỗ trẫm nhanh một chút để làm lễ kết tóc! Thế mà không ngờ được, thì ra ngươi lại là loại công tử ăn chơi như vậy! Nghĩ..... toàn mấy chuyện đâu đâu?!”
________________________________________________________________________________
Bản edit chỉ được đăng tại wattpad và wordpress của nhà. Ngoài ra chưa xin phép mà đăng lại, thì mình xin lỗi vì không tìm được từ nào trong từ điển tiếng Việt ngoài từ “đồ ăn cắp” để gọi cả họ các bạn.