Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 49: Chương 49: Ác nhân có ác nhân trừng trị




Edit: Như Hiền Dung

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Lúc đó Huệ Phi còn chưa đi, bên này mới vừa nói rõ ràng chuyện Triệu Thanh Dung, liền thấy Đức Toàn vẻ mặt thấp thỏm đi đến.

“Ngươi không ở thư phòng hầu hạ Hoàng thượng, chạy đến đây làm gì?” Triệu Yên Dung có chút kinh ngạc.

Đức Toàn là thái giám hầu hạ bút mực cho Lý Duệ, lúc khi Triệu Yên Dung mới vừa tỉnh lại, nhìn thấy người đi theo bên người Lý Duệ là hắn. Tiểu tử này láu cá, không ổn trọng kiên định như Đức Bảo, nhưng đối với Lý Duệ là trung thành và tận tâm, cho nên mỗi lần Triệu Yên Dung thấy hắn đều cho hắn một chút thể diện.

“Nhìn mặt mày đỏ bừng của ngươi này. Bạch Lộ mau đi rót chén nước ô mai tới, cho Đức Toàn giải khát.”

“Dạ!” Bạch lộ xoay người đi ra ngoài.

“Không dám làm phiền tỷ tỷ.” Đức Toàn cười ha hả giả bộ chặn Bạch Lộ, nhưng cũng không có ý định từ chối. Hắn nhìn nhìn Huệ Phi, Huệ Phi liền hiểu.

Đức Toàn là người thân tín của Hoàng đế, hắn đến truyền lời, nói không chừng là Hoàng Thượng muốn nói gì đó với Hoàng Hậu, nhưng không muốn cho người ta biết, vì thế Huệ phi cười nói: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, việc này giao cho muội đi làm, tất sẽ thỏa đáng. Nếu tỷ không thể ra mặt liền... để cho Đồng Mỹ nhân xử lý.”

Triệu Yên Dung lắc đầu nói: “Để nàng ra mặt? Nàng cũng chỉ là một cái Mỹ nhân, chuyện của bổn cung bổn cung có thể gánh vác. Việc này ngươi cũng đừng xen vào, bổn cung sẽ tự mình xử trí. Cám ơn Huệ Phi đã chạy đến đây báo với bổn cung.”

Huệ Phi cười cười nhưng không dám nói gì, liền hành lễ cáo từ, trở về Thúy Bình cung.

Bạch Lộ bưng nước ô mai tới, lúc nãy Đức Toàn là chạy từ trong cung ra, đi một đoạn đường thật dài, vừa mệt lại vừa khát, cũng không khách khí, trực tiếp bưng chén nước lên uống. Lúc này mới lau miệng, bẩm báo tin tức với Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu ngồi ở ghế trên, im lặng hồi lâu.

Đức Toàn có chút sợ hãi, lén hỏi Bạch Lộ đang trợn mắt há hốc mồm: “Có phải nương nương thương tâm quá độ hay không? Im lặng lâu như vậy... “

Bạch Lộ lấy lại tinh thần, dựng thẳng ngón trỏ lên bảo hắn im lặng.

Qua hồi lâu, khóe miệng Hoàng Hậu hơi cong lên, trên mặt lộ ra ý cười.

Đức Toàn cảm thấy một cơn gió lạnh vừa thổi qua xương sống, tóc gáy đều dựng ngược lên.

“Nương nương, nương nương ngài không sao chứ?! Ngài đừng lo lắng, Triệu đại nhân chỉ là bị thương ngoài da, không có gì nguy hiểm. Hoàng thượng sẽ phái vài cái lão Thái y trong Thái Y Viện qua đó, sẽ không có việc gì!”

Triệu Yên Dung cố nén cười, chỉ cảm thấy trời hôm nay đặc biệt xanh, không khí tươi mát hơn ngày thường. Thật là có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, chuyện tốt đặc biệt nhiều.

“Đức Toàn, ngươi nói Triệu Phùng... Phụ thân của bổn cung được người ta phát hiện ở đâu?”

“Xuân... Xuân Phong...” Đức Toàn liếc mắt nhìn sắc mặt Hoàng Hậu, trong lòng thầm nghĩ Hoàng thượng không có ở đây, mà Hoàng Hậu là một tiểu thư con nhà gia giáo tất nhiên sẽ không biết nơi đó, vì thế lớn mật nói: “Xuân Phong Đắc Ý lâu.”

Hoàng Hậu gật đầu: “Thì ra là kỹ viện!”

Đức Toàn lảo đảo, suýt nữa té ngã trên mặt đất.

Hoàng Hậu ngài không phải thiên kim sao của một đại gia tộc sao? Sao ngài lại biết chỗ đó?!

Đức Toàn còn chưa tỉnh táo lại, liền nghe thấy tiếng cười nói của Hoàng Hậu: “Ngươi vất vả chạy đường xa đến báo tin cho bổn cung. Mộc Lan, đi lấy năm mươi lượng bạc thưởng cho Đức Toàn, còn có chuẩn bị thêm hai cây vải màu xanh da trời cho hắn may y phục mới.”

Ai da, năm mươi lượng! Đức Toàn quỳ xuống tạ ân.

Hoàng Hậu nghe phụ thân mình bị người ta đánh thành đầu heo, không những không khóc ầm lên, còn thưởng cho hắn năm mươi lượng bạc! Đây bằng nửa năm lương bổng của hắn. Đức Toàn liên tục tạ ơn, ôm lấy đống bạc, nhanh chóng rời khỏi Chiêu Dương điện.

Cửa điện còn chưa đóng lại, hắn liền nghe thấy tiếng cười vui sướng của Hoàng hậu.

Hắn giật mình, xong rồi xong rồi! Hoàng Hậu không phải là thương tâm quá độ nên hóa điên rồi chứ?

Đi đến bên trong viện, thấy Hoàng đế đang ngồi trên ghế đá nhàm chán ngắm phong cảnh, tay cầm cành liễu. Đức Bảo rũ đầu đứng kế bên, cũng không biết là tỉnh hay là ngủ gật.

Thấy Đức Toàn đến, Hoàng đế nhìn hắn vẫy vẫy tay.

“Nói xong rồi?”

“Vâng!”

“Nói như thế nào?”

“Nói giống với chỉ thị của ngài, một chữ cũng không sai, một chữ cũng không sửa.”

“Vậy Hoàng Hậu nói như thế nào?”

“Nói... Nói... “ Đức Toàn thống khổ ôm nén bạc đưa cho Lý Duệ xem: “Hoàng Thượng, nương nương thưởng cho nô tài một chút bạc, còn nói sẽ cho nô tài hai cây lụa để may y phục mới! Nô tài vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng cười của nương nương, hình như là rất vui vẻ... Ngài nói có phải nương nương...” Đức Toàn liếm răng, cái từ cuối cũng chỉ nói trong lòng.

Đức Bảo ngẩng đầu, nhìn Đức Toàn nói: “Hai cây tơ lụa kia ngươi phải chia cho ta một nửa, vừa đủ cho hai người.”

Lông mày Đức Toàn lập tức dựng lên: “Hừ, vải kia là nương nương thưởng cho ta, ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi xin, không cho, một thước cũng không cho.”

“Xí, keo kiệt, không đủ cho ngươi khoe khoang.”

Lý Duệ cũng mặc kệ hai tên thái giám đang nhỏ giọng cãi cọ, chỉ là phe phẩy cành liễu nở nụ cười.

Triệu Phùng Xuân luôn luôn quảng cáo rùm beng thanh chính, giữ mình trong sạch, sao đột nhiên lại đến thanh lâu?

Hơn nữa còn bị người ta đánh thành đầu heo, rõ ràng chính là đi trả thù.

Hắn tuy quản Hộ bộ là cái chức quan béo bở, nhưng quan trường muốn trả thù cũng sẽ không dùng biện pháp đơn giản như vậy, còn kinh động đến ngũ thành binh mã tư âm thầm đi tìm.

Ngẫm lại lần trước đi Lý Duệ đến Hầu phủ, hắn trò chuyện rất nhiều điều với Bùi Nghi, nghe trong lời nói của Bùi Nghi rõ ràng là bất mãn với tỷ phu mình, còn ẩn ẩn lộ ra muốn nghĩ biện pháp để tỷ tỷ hắn hoà li với Triệu Phùng Xuân.

Lại nghĩ về phản ứng của Hoàng Hậu khi nghe được tin cha ruột mình bị đánh...

Lý Duệ có cảm giác việc này có quan hệ với Bùi Nghi và Hoàng Hậu.

Triệu Phùng Xuân sủng thiếp diệt thê, lại buộc Hoàng Hậu phải cho Triệu Thanh Dung vào cung, hai việc này nhất định đã đụng trúng vẩy ngược của Hoàng Hậu. Một tháng này Lý Duệ cũng hiểu được chút ít về tính cách Triệu Yên Dung, nàng là người thù dai. Chỉ là hắn không nghĩ tới Hoàng Hậu sẽ sử dụng biện pháp thô bạo và đơn giản như vậy.

Làm cho người hung hăng đánh hắn một trận, không ảnh hưởng đến tánh mạng, lại vô cùng thống khổ.

Đủ ngoan độc!

Lý Duệ lắc lắc đầu, lại nghĩ tới buổi tối hôm ấy Hoàng Hậu ở Trường Nhạc Cung, chuyện Thái Hậu tự nhiên té ngã, ngẫm lại thì cách làm của Hoàng hậu chính là thô bạo, ngoan độc lại đơn giản.

Hoàng đế nhịn không được cười ra tiếng.

Một bên chơi đùa với Đức Bảo, một bên nhìn sắc mặt Hoàng đế, Đức Toàn liền cả kinh, tại sao bộ dáng lúc này của Hoàng thượng lại giống với Hoàng hậu lúc nãy? Trọng thần trong triều đình, còn là cha vợ mình bị người ta đánh bán sống bán chết lại có thể cười vui vẻ như vậy, hoàn toàn không có chút gì là lo lắng hay phẫn nộ... Hay là Hoàng thượng bị Hoàng Hậu lây bệnh...

Đức Bảo thấy bộ dáng Đức Toàn như vậy, liền nhấc chân đá lên cẳng chân hắn, nhỏ giọng nói: “Nghĩ nhiều làm cái gì, làm tốt bổn phận của mình là được.”

Đức Toàn lớn hơn Đức Bảo hai tuổi, là người khéo đưa đẩy, nhưng quan sát sự tình không được tinh tế chu toàn như Đức Bảo. Đức Bảo là người hiểu Hoàng thượng nhất, nghe hắn chỉ có đúng không có sai.

Đức Toàn khụ một tiếng, sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương cho ta hai cây lụa màu xanh da trời, màu đó không hợp với ngươi, đợi lát nữa ta đi nói với Bạch Lộ, bảo nàng chọn một màu khác cho ngươi.”

Đức Bảo liếc Đức Toàn một cái, khóe miệng cong lên.

Triệu Phùng Xuân bị đánh, kinh động tới ngũ thành binh mã tư đi tìm, tin tức quá mức rầm rộ không thể che lấp hết. Trong vòng một đên tin tức đã truyền khắp các ngõ ngách kinh thành, đủ loại đồn đãi nổi lên, bất quá tin đồn có sức lan truyền mạnh nhất, chính là tin Triệu Đại nhân độc chiếm hoa khôi nương tử Tiểu Thanh Thu của Xuân Phong Đắc Ý lâu, kết thù với đám nam nhân, sau đó bị người ta trùm bao tải đánh thành đầu heo.

Triệu Phùng Xuân là nhất phẩm Hộ Bộ Thượng Thư, trưởng nữ lại là Hoàng Hậu. Triệu Phùng Xuân ở trong mắt dân chúng chính là một quốc trượng cao cao tại thượng, thân phận tôn quý.

Mà Tiểu Thanh Thu ở Xuân Phong Đắc Ý lâu chính là hoa khôi mỹ nữ nổi danh, tin này lập tức được mọi người truyền bá rộng rãi.

Bọn họ không biết chính là, sáng hôm nay Triệu Quốc trượng được người ta tìm thấy trong bao tải, con gái thứ hai của hắn cầm chày gỗ to tự đánh bản thân, cả người đều nở hoa, kết quả bị người ta vạch trần, hiện giờ còn bị nhốt trong phòng chờ xử phạt.

Triệu Phùng Xuân bị đánh nặng hơn so với Triệu Thanh Dung một bậc.

Dù sao Triệu Thanh Dung bị nhốt ở Thanh Lương Điện, một chân cũng không ló ra được, Triệu Yên Dung liền tạm thời gác chuyện của nàng ta qua một bên.

Lão phụ bị đánh, Hoàng đế và Hoàng Hậu không thể làm ngơ.

Vì thế Đế hậu ban không ít thuốc dưỡng thương trân quý, lại ra lệnh tra rõ, nhất định phải bắt được kẻ to gan dám đánh quan triều đình.

Tất cả binh mã trong kinh đều được điều động đi tìm, lật tung kinh thành lên tìm.

Đám vô lại nhàn hạ ăn không ngồi rồi nằm không cũng trúng đạn, bởi vì Hoàng đế muốn bắt kẻ đã đánh trọng thương cha vợ mình, đám người bị quan phủ bắt được hầu hết đều bị lôi ra điều tra.

Bá tánh trong kinh thành đều vỗ tay hoan nghênh, phía trên đột kích bất ngờ như vậy, có thể làm cho bọn họ sung sướng mấy năm.

Tìm hết mấy ngày, nghi phạm không bắt được, chỉ phá được vài vụ án lâu năm, bắt được vài cái phạm nhân đào thoát.

Kinh Triệu Doãn bị phía trên hỏi trách, chính hắn cũng không biết đành ngửa mặt hỏi trời xanh.

Khuya khoắt, trong tiểu lâu của một con hẻm nhỏ, đào đâu ra một nhân chứng?

Mấy cái kiệu phu kia khai là đột nhiên có một đám hắc y nhân, không thấy rõ diện mạo, đánh bọn họ ngất xỉu rồi ném bọn họ ở góc tường, chuyện sau đó họ căn bản không biết. Vẫn là do ngũ thành binh mã tư thấy Triệu Phùng Xuân, sau đó mới cứu giúp.

Triệu Phùng Xuân bị đánh đến nỗi Triệu lão thái thái nhận không ra, bà ta thương con khóc rên, cái gì cũng không hỏi được.

Ở trong lòng Kinh Triệu Doãn, người hiềm nghi lớn nhất chính là Địch giáo úy cùng đám binh lính đã phát hiện và cứu Triệu Phùng Xuân. Tuy rằng Triệu gia có phái người đi tìm, nhưng nơi đó ban ngày cơ hồ không có người đi qua, lại là một cái hẻm nhỏ vắng vẻ. Sao tự nhiên bọn họ lại đi đến nơi đó?

Càng đừng nói lúc ấy Triệu Phùng Xuân bị bỏ vào trong bao tải ném ở ven đường, hấp hối không có động tĩnh.

Người bình thường đi ngang cũng sẽ cho rằng đó chỉ là một cái bao tải bình thường, ai sẽ rảnh rỗi đi mở bao tải ra xem bên trong có gì?

Nhưng Kinh Triệu Doãn không dám bắt người đến tra khảo.

Ngũ thành binh mã tư không thuộc quản lí của hoàng thất mà chính là do Bùi Hầu quản giáo, Kinh Triệu Doãn không thể đắc tội, chỉ có thể tuân mệnh đi lật tung kinh thành lên tìm, bắt lung tung mấy kẻ lưu manh kết bè kết phái thu phí bảo hộ ở mấy cái quán đầu đường, đánh một trận.

Bởi vì Triệu Phùng Xuân được người ta phát hiện ở cửa sau kỹ viện, điều tra việc này xong rồi tính. Phía trên đã phân phó Kinh Triệu Doãn cứ theo luật pháp mà làm, không được vì Triệu Phùng Xuân có thân phận cao mà thiên vị.

Những lời này quá cao thâm, Kinh Triệu Doãn đi dạo cả một đêm ở hậu viện cũng không thể hiểu hết ý nghĩa. Ý trong đó là muốn nghiêm minh, hay là khoan hồng?

Câu nói cao thâm như thực sự vượt qua trí thông minh con người!

Các phụ tá cùng nhau bàn luận suốt một ngày, ồn ào đến sắp nổ tung nồi.

Nghiêm và khoan nhân làm hai phe, trong đại đường làm việc của Kinh Triệu Doãn, bắt đầu là tranh cãi bằng miệng rồi tiến lên đến so vai so tay, cuối cùng là mấy sai dịch thấy tình thế không ổn mới lôi kéo các nhóm tiên sinh đang ném giày quăng mũ kia ra khỏi nhau.

Cuối cùng vẫn là sư gia đáng tin cậy, kiến nghị Kinh Triệu Doãn đi tìm Bùi hầu xin ý kiến.

Ngũ thành binh mã tư là do Bùi Hầu quản, những cái quan viên binh sĩ đều là cấp dưới của Bùi Hầu. Mà Triệu Phùng Xuân là tỷ phu của hắn, Hoàng Thượng là cháu ngoại trai của hắn.

Khắp nơi Bùi Hầu đều có quan hệ, lại có quan hệ thân mật với Hoàng Thượng. Đi tìm hắn chính là quyết định sáng suốt. Trong lòng Kinh Triệu Doãn thông suốt.

Đúng vậy, nghe đám tiên sinh này đoán mò, còn không bằng trực tiếp đi tìm Bùi Hầu hỏi ý kiến, vừa đơn giản lại vừa nhanh chóng!

Loại sự tình này, phía trên đã ra lệnh, nếu làm trái, đường làm quan của hắn đến đây là chấm dứt.

Vì mũ ô sa* trên đầu mà suy nghĩ, Kinh Triệu Doãn xách theo tám hộp quà đến Hầu phủ bái phỏng.(Mũ ô sa*: mũ cánh chuồn là loại mũ của quan lại thời phong kiến)

Chờ khi vào Hầu phủ, xa xa thấy Bùi Hầu tay xách một cây gậy dài, rượt đánh người nào đó. Kinh Triệu Doãn xoa xoa mắt, cũng không nhìn ra người nọ là ai.

“Đừng đánh, đừng đánh, ta là vì muốn làm nàng hết giận mà.” Sau đó lại nghe tiếng kêu la của người nọ.

Bùi Hầu xách theo gậy, hùng hổ chỉ vào người nọ nói: “Lần sau đừng để ta phát hiện ngươi trèo tường vào, nếu không ta sẽ thả chó cắn chết ngươi.”

Sống hơn nửa đời người hắn cũng chưa từng nhìn qua bộ dáng tức sùi bọt mép này của Bùi Hầu.

Chờ đến khi người nọ cười hì hì chạy đến trước mặt hắn, hắn thiếu chút nữa té ngã, sống hơn nửa đời người, hắn chưa từng có phúc khí chứng kiến cảnh Vinh Vương gia bị người rượt đánh chạy khắp viện.

Vinh Vương điện hạ cười tủm tỉm mà vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Tạ lão đầu, sao ngươi lại rảnh rỗi đến tìm Bùi Nghi?” Vừa nói xong hắn bừng tỉnh mà há to miệng, sau đó nhỏ giọng nói: “Chắc là muốn hỏi Bùi Nghi chuyện Triệu Phùng Xuân bị đánh chứ gì? “

Hai mắt Tạ lão đầu rưng rưng, đỡ đỡ mũ ô sa sắp rớt, run rẩy nói: “Lão thần thỉnh an Vinh Vương điện hạ, điện hạ thiên tuế.”

“Đừng có khách khí như vậy, đừng có khách khí như vậy.” Vinh Vương ha ha cười nói: “Aiz, có cái gì mà phải hỏi chứ. Triệu Phùng Xuân chính là tranh mỹ nhân với người ta, chọc giận người ta, sau đó bị người ta đánh thành đầu heo, nói ra thực là quá mất mặt.”

Bùi Nghi từ xa rống to nói: “Lý Khác, sao ngươi còn chưa cút!”

“Đi ngay đây, đi ngay đây! Bổn Vương sẽ đi liền! Ha ha ha ha!” Vinh Vương thiên tuế bị đánh đến thanh thần khí sảng, tủm tỉm cười, khí phách hiên ngang đi ra ngoài.

“Tạ đại nhân, mời vào bên trong.” Bùi Nghi thấy Vinh Vương đi rồi, ném cây gậy trong tay qua một bên, biến thành một thư sinh ôn nhu nhã nhặn, chấp tay nhìn Kinh Triệu Doãn, mời hắn vào phòng.

Kinh Triệu Doãn đi ra khỏi Hầu phủ, tay vẫn cầm tám hộp quà, vẻ mặt ủ rũ trở về phủ.

Các phụ tá vây quanh hỏi kết quả như thế nào.

Kinh Triệu Doãn khó hiểu nhìn bọn họ: “Cái gì gọi là giơ cao lên, nhẹ nhàng buông xuống?”

Cái này mọi người đều minh bạch.

Mấy tên lưu manh vô lại kia xem như giữ được cái mạng nhỏ. Quan phủ chính là sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, đánh phạt bọn họ sau đó lại nhốt ở trước cửa phủ mười ngày để thị uy, rồi phán ba năm lao dịch là xong việc.

Trong lòng các bá tánh sẽ không khỏi có chút nghi hoặc. Đó chính là đánh cha vợ Hoàng Thượng, sao không có ai bị chém đầu?

Người thông minh một chút cũng sẽ nói, phía trên lên tiếng, muốn xử theo pháp luật. Luật pháp là cái gì? Chính là giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Mấy người bọn họ tuy rằng đánh Thượng Thư đại nhân, nhưng ông ta cũng chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến tánh mạng cũng không bị tàn phế gì, phán cái ba năm lao dịch cũng rất công bằng.

Các bá tánh cùng nhau khen ngợi Hoàng Thượng anh minh thần võ, Kinh Triệu Doãn đại nhân công chính nghiêm minh. Đến nỗi việc anh minh thần võ và công chính nghiêm minh này có quan hệ như thế nào, các bá tánh ai sẽ đi quản? Vuốt mông ngựa còn không kịp, ai rảnh rỗi đi bới lông tìm vết.

Sau đó mọi người liền chuyển sang vấn đề nóng hồng nhan họa thủy.

Sau khi lão bản Xuân Phong Đắc Ý lâu và hoa khôi nương tử được Kinh Triệu Doãn thả ra, lập tức trở về Xuân Phong Đắc Ý Lâu.

Sau khi sự việc Thượng Thư đại nhân tranh mỹ nhân phát sinh, Xuân Phong Đắc Ý lâu càng thêm rực rỡ. Giá trị Tiểu Thanh Thu cũng được nâng cao, lúc đầu chỉ có tám mươi lượng biến thành tám trăm lượng. Đây là chuyện sau này chúng ta không đề cập tới.

Mà ở Triệu gia lúc này chính là rối như tơ vò!

Thời điểm Triệu Phùng Xuân được người nâng trở về, cả người xanh tím, mặt xưng phù giống như đầu heo, cũng không biết mấy cái binh sĩ kia làm sao nhận ra là Triệu Thượng thư phong lưu phóng khoáng.

Triệu lão thái thái và Đoạn thị nhìn thấy bộ dáng Triệu Phùng Xuân như vậy, đều không còn sức lực, muốn ngất xỉu.

Hiện giờ trong nhà chỉ còn hai người các nàng, hai đứa con trai Triệu Bằng Phi và Triệu Bằng Cử, một cái mới mười hai tuổi, một cái bảy tuổi, cũng không thể giúp được gì. Bùi thị và Triệu Uyển Dung vẫn còn ở Hầu phủ, đến bây giờ vẫn chưa về. Vì thế trong nhà cũng chỉ còn lão thái thái và Đoạn thị làm chủ.

Hai nữ nhân này ở nhà quản tôi tớ hạ nhân, đối phó với Bùi thị hoàn toàn là cao thủ trong cao thủ, nhưng luận đến chuyện ứng phó với người ngoài, hoàn toàn là không thể.

Một cái xuất thân là tiểu địa chủ ở nông thôn, một cái là xuất thân trong gia đình trung đẳng, căn bản không có kinh nghiệm giao tiếp với các quan gia.

Triệu Phùng Xuân bị thương, các nàng lập tức cùng nhau luống cuống, y như ruồi không đầu bay toán loạn khắp nơi.

Trừ bỏ việc đi mời đại phu đến khám và bốc thuốc, cũng chỉ biết ngồi trước giường Triệu Phùng Xuân kêu khóc.

Triệu Phùng Xuân bị như thế này, giống như trời sập, tất cả các nàng tất cả đều không có tâm phúc.

Lúc này mới nhớ tới Bùi thị.

Nếu nàng còn ở đây, ít nhất cũng có thể giúp hai người các nàng tiếp đãi những quan viên đến thăm.

Ít nhất, khi có người trong cung đến ban thưởng đồ vật, các nàng cũng sẽ không rối loạn như vậy, không biết phải ứng phó như thế nào, không biết phải thưởng bao nhiêu tiền cho người đưa đồ vật.

Triệu lão thái thái ở một bên gào khóc, nói rằng trong tình thế như vậy mà Bùi thị cũng không trở lại, đúng là lòng lang dạ sói không tình không nghĩa. Một bên lại có chút lo lắng, nếu ngày nào đó trong nhà thật không có Bùi thị, chỉ bằng dựa vào Đoàn thị là điều không thể.

Triệu lão thái thái phái tám người đến Hầu phủ rước Bùi thị trở về, đều bị Bùi Hầu chắn, nói là Bùi thị trong lòng sầu lo kinh sợ đã sinh bệnh, nếu là trở về Triệu phủ, trong phủ vừa phải chăm Triệu đại nhân, vừa phải chăm sóc Triệu phu nhân, như vậy quá bất tiện, không bằng để Bùi thị ở nhà mẹ đẻ đợi, miễn cho Triệu phủ thêm rối loạn.

Triệu lão thái thái cho rằng tất cả đều là Bùi gia tìm cớ nói xạo, Bùi thị chính là lười nhác không chịu trở về hầu hạ trượng phu.

Nhất thời nóng giận, mặc y phục tam phẩm mệnh phụ của mình vào, bảo người nâng tới trước cửa Hầu phủ khóc rồi nháo.

“Ngươi đúng là một cái tiện phụ vô tâm vô phế*, nhất định là đã có nam nhân bên ngoài, trượng phu mình bị đánh đến nỗi đi không được mà còn ở nhà mẹ đẻ lêu lổng với nam nhân khác. “ Không có nhi tử ở bên ngăn đón chống đỡ, Triệu lão thái thái liền phô toàn bộ tài năng diễn xuất ra, lấy bản lĩnh mắng người của bà lão ở nông thôn ra sử dụng, mắng đến vô cùng nhuần nhuyễn, những người ở trong kinh thành cũng chưa từng nghe người nào mắng người hay như vậy, từ ngữ thật đa dạng.(Vô tâm vô phế*: không tim không phổi, chỉ những người suy nghĩ đơn giản, vô tâm, thậm chí là nhẫn tâm)

Tiết mục xuất sắc như vậy ai nguyện ý bỏ qua?!

Trước cửa Hầu phủ bị ba tầng người bao bọc, lấy băng ghế ra ngồi, mang thêm một đống hạt dưa, ngồi xổm góc đường, náo nhiệt y như họp chợ.

Triệu lão thái thái sống đến từng tuổi này cũng chưa thấy nhiều người như vậy, chẳng những không khiếp đảm, ngược lại càng mắng càng hăng.

Một bên khóc nháo, một bên mắng Bùi thị lén lúc qua lại với nam nhân không biết xấu hổ, ở nhà ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh không hiếu thuận như thế nào.

Nếu bà chỉ là nói chuyện, những người này phỏng chừng sẽ tin vài phần. Ai cũng sẽ nghĩ, lão bà lớn tuổi như vậy, nếu không phải thật sự không có biện pháp, ai sẽ xuất đầu lộ diện vạch áo cho người xem lưng, tự nói ra chuyện xấu trong nhà? Huống chi trên người còn mặc áo cáo mệnh tam phẩm, đang yên đang lành ai nhàn rỗi đi nói dối?!

Chính là lão bà này mở miệng khép miệng đều là lời thô tục, rất giống với lưu manh đầu đường, nhóm vô lại nghe xong đều phải quỳ xuống gọi bà một tiếng lão tổ tông.

Đám người đang xem kịch vui, nghe được mấy câu liền hiểu rõ.

Lão bà bưu hãn như vậy, ai có thể xem thường? Mắng người ta đến mức sống dở chết dở!

Thật là mở rộng tầm mắt.

Không ít người nghe không nổi nữa.

Quan Quân Hầu Bùi Độ ở trong lòng bá tánh chính là thần linh. Năm đó trong quân vạn mã, Bùi Đại tướng quân ngân thương cưỡi ngựa trắng cực kì uy phong! Còn có muội muội Võ Đức đế - Bình Dương trưởng công chúa, cũng không thua kém đấng mày râu. Hai phu thê này năm đó tung hoành chiến trường, vang danh thiên hạ, là uy phong khí phách cỡ nào?!

Hôm nay lại bị một lão thái thái hỏi thăm mười tám đời tổ tông.

So với người bị thăm hỏi tổ tông, người ngoài như bọn họ còn muốn khó chịu hơn.

Có mấy hán tử trẻ tuổi đặc biệt sùng bái Bùi Độ tức giận, đuổi Triệu lão thái thái mau cút về nhà mà khóc.

Triệu lão thái thái càng mắng càng hăng, thấy có người chống đối, lập tức phùng mang trợn má, cuốn tay áo mắng dữ hơn.

Cái này càng làm cho người ta tức giận, nguyên bản chỉ là đến xem náo nhiệt dân chúng không thuận theo, ngươi muốn mắng con dâu ngươi thì cứ mắng, ai cho ngươi làm nhục thần tượng của chúng ta, hay là muốn đối nghịch với chúng ta?

Bọn người hầu Triệu gia che chở lão thái thái, nơm nớp lo sợ mà nhìn đám người xung quanh đang đen mặt.

Không biết ai khởi xướng chửi: “Ta ném chết lão bà mồm thối!”

Cải trắng và hạt dưa thi nhau bay tới chỗ Triệu thái thái.

Đang nháo, đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã, thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí.

Dân chúng ồn ào xem náo nhiệt phát hiện, liền thu liễm lại, sau đó tránh đường cho đám người này đi qua.

Lão thái thái còn đang mắng, đột nhiên nhìn thấy một đội binh sĩ tới, tức khắc vui mừng khôn xiết, chỉ vào bá tánh xung quanh nói: “Tới rất đúng lúc, đám dân đen dám ẩu đả tam phẩm mệnh phụ, mau bắt bọn họ tống đại lao đi!”

Nghe lão thái thái nói như vậy, vài người nhát gan sợ phiền phức cong đuôi bỏ chạy, cũng có vài người to gan ở lại xem tình huống.

Liền thấy một vị cưỡi ngựa đi đầu nhảy khỏi ngựa, đi đến trước mặt lão thái thái, lạnh mặt hỏi: “Vừa rồi là ai mắng Quan Quân Hầu phủ và Bùi nhị tiểu thư?”

Lão thái thái thấy vị kia thân mặc áo giáp đầu đội mũ giáp, một đôi mắt màu lam thâm trầm lóe sáng đang nhìn về phía bà.

Thân hình cao lớn, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mà hồng nhuận, chòm râu ngắn được cắt tỉa gọn gàng. Thấy thế nào cũng không giống người bình thường.

Cả đời này Lão thái thái cũng chưa thấy qua người như vậy, thấy người này bộ dáng không giống với người thường, trong lòng có chút nhút nhát: “Ngươi là ai? Sao còn không bắt đám dân đen đó lại?”

Người nọ cười lạnh một tiếng, đột nhiên duỗi tay ra xách bà đến gần giống như xách bao cát, không nói hai lời, tay lật qua lật lại tát lên miệng lão thái thái bảy tám cái.

Người Triệu gia trợn tròn mắt, người này vừa làm gì vậy? Lại dám đánh lão thái thái! Trên người lão thái có mang lệnh phong của mệnh phụ tam phẩm!

Triệu lão thái thái bị đánh đến si ngốc, nam nhân này dùng sức không chút nương tay, tát mạnh vào miệng bà, lão thái thái bị rụng hết hai cây răng, phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngươi làm càn! Dám đánh lão phu nhân của chúng ta!” Quản sự Triệu gia sắp điên rồi, tiến lên kéo lão thái thái ra.

“Keng!” Bọn họ chưa tiến lên được nửa bước, đã thấy hơn mười thanh trường kiếm chói lóa đặt ngay kiếm yết hầu bọn họ.

“Mở mắt chó các ngươi nhìn cho rõ, đứng trước mặt các ngươi là ai!” Một tướng quân tuổi trẻ lạnh mặt nói: “Đây là Vinh Vương điện hạ của Đại Tề chúng ta, thúc thúc của Hoàng Thượng. Tam phẩm mệnh phụ tính là cái gì, các ngươi còn dám tiến lên nữa không? Bước lên nửa bước chúng ta liền trị tội các ngươi va chạm hoàng thân, ý đồ gây rối, lập tức chém đầu các ngươi!”

Vinh Vương! Vinh Vương!

Đó là người thấp hơn Hoàng đế một bậc! Mọi người, ngay cả tôi tớ Triệu gia đều quỳ xuống. Hôm nay quá đáng giá, chẳng những nghe được cách mắng người mới, thuận tay ném đồ vật cho hả giận, còn có thể nhìn được cảnh tượng Vinh Vương giáo huấn lão thái thái.

Làm cho người cảm động đến mức muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.