Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 77: Chương 77: Bản lĩnh của Hoàng Hậu




Luận võ khiến người ta không biết nên khóc hay cười + nương nương mánh khóe chồng chất

Edit: Uyển Sung dung

Beta: SuTháiphi

“Cái gì?” Tử Lan sợ hãi kêu lên.

“!!!” Tử Dư trầm ổn một chút, tuy rằng không kêu lên nhưng một khuôn mặt cũng chấn động đến mức có chút vặn vẹo.

Tử Dư cùng Tử Lan “Phốc” một tiếng quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu. “Nô tỳ không dám!”

Các nàng là một thành viên của Nội Vệ. Trên đời này, trừ Hoàng Đế là không thể động, chỉ cần Hoàng Đế hạ lệnh, mặc kệ là Thiên Vương lão tử hay là Diêm La địa ngục các nàng đều dám động thủ. Hiện giờ hai người các nàng đã được phân tới Chiêu Dương Điện rồi, chủ tử từ Hoàng Đế biến thành Hoàng Hậu. Hoàng Hậu muốn các nàng động thủ với nàng ấy, thì giống như Hoàng Đế trước kia hạ lệnh muốn các nàng đánh Hoàng Đế vậy.

Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra!

Càng không có cách nào chấp nhận.

“Chỉ là luận bàn một chút, lại không phải xuống tay nặng, có gì không dám?” Hoàng Hậu trợn trắng mắt, nâng hai người lên,

“Khi Bổn cung còn bé từng được dị nhân truyền thụ chút công phu, không giống võ công của các ngươi nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm. Ta vẫn muốn thử một lần chỉ là tìm không thấy đối thủ tốt. Công phu của hai người các ngươi xuất chúng ở Nội Vệ, càng khó có được là xuất chiêu, thu chiêu xuống tay có chừng mực. Tìm hai người các ngươi, bổn cung cùng Hoàng Thượng đều có thể yên tâm.”

Tử Dư cùng Tử Lan liếc mắt nhìn nhau một cái, nhiệm vụ này cũng không dễ làm.

Các nàng là nô tỳ của Hoàng Hậu, sao có thể thắng Hoàng Hậu? Nhìn thân thể nhỏ nhắn mềm mại mảnh mai của Hoàng Hậu, từ nhỏ kim kiều ngọc quý mà nuôi lớn, đừng nói đến nâng đao múa kiếm, cánh tay nhỏ bé kia không chắc có thể nâng thương lên. Người gọi là dị nhân kia cũng không biết là bọn giang hồ bịp bợm tới từ nơi nào, lấy hai cái mánh khoé đến lừa gạt Triệu gia.

Đối thủ yếu như vậy, các nàng muốn nhượng nhịn, muốn giả bại cũng không có chỗ để nhường.

Vẻ mặt hai người rối rắm, Hoàng Hậu lại chỉ cười.

“Phải dùng hết sức nha!” Hoàng Hậu nhàn nhã nói. “Đây là đánh cuộc giữa bổn cung và Hoàng Thượng. Hắn đánh cuộc các ngươi có thể thắng, bổn cung thì đánh cuộc các ngươi sẽ thua.”

Sau khi hai người Tử Dư cùng Tử Lan trở lại chỗ ở, nhìn nhau không biết nói gì, chỉ có nước mắt chảy thành dòng.

Chén cơm này Hoàng Hậu thưởng cũng thật khó ăn!

----------------------------------------------------------------

Quả nhiên, qua trưa, Hoàng Đế lại sai người kêu các nàng qua, giáp mặt nói chuyện tương tự.

Phải dùng hết sức lực, muốn Hoàng Hậu thua. Chẳng qua, Hoàng Đế dặn dò mấy trăm lần khiến các nàng xuống tay thì chừa chút tình cảm, giữ lại lực mà không phát. Hoàng Hậu thân kiều thịt quý, nếu làm nàng ấy bị thương, hắn chỉ bắt hai người này hỏi.

Vừa muốn dùng hết sức lực, lại không thể làm người bị thương. Đây vốn là chuyện chẳng dễ dàng làm được.

Nhưng khó thì khó ở chỗ, buổi sáng Hoàng Hậu vừa mới mới nói, nàng ấy muốn thắng!

Nàng ấy thắng, hai nàng phải thua.

Một người là chủ tử trước kia, một người là chủ tử hiện tại. Hai người hợp kế, vậy còn đánh cuộc làm gì? Cho dù hiện tại các nàng được phân tới Chiêu Dương Điện thành người của Hoàng Hậu nương nương nhưng các nàng trước sau đều là Nội Vệ. Cho dù Hoàng Hậu cũng là của Hoàng Thượng, các nàng còn có thể làm trái Hoàng Thượng vì làm Hoàng Hậu vui vẻ hay sao?

Quyết định chủ ý, các nàng liền vứt bỏ băn khoăn. Thậm chí còn chủ động mời Hoàng Hậu tới xem hằng ngày các nàng luyện công.

Để Hoàng Hậu nương nương làm quen với thói quen ra tay cùng chiêu thức của các nàng một chút, tốt xấu có thể đánh nhiều hơn hai hiệp, sẽ không thua quá khó coi.

Triệu Yên Dung cũng không khách khí, hai ngày quan sát tinh tế còn hỏi vô số vấn đề.

----------------------------------------------------------

Tới ngày đã ước định, Chiêu Dương Điện sớm rửa giải tán bớt người. Lý Duệ để hộ vệ bao vây quanh hậu viện chật như nêm cối. Ngay cả một con chim cũng không thể bay vào.

Hậu viện Diễn Võ Trường chỉ để lại năm người.

Hoàng Đế, Hoàng Hậu, hai gã Nội Vệ, còn có... Quan Quân hầu Bùi Nghi.

“Ngài gọi cữu cữu tới làm chi?” Hoàng Hậu đã đổi một bộ trang phục đầy sức lực, khăn xanh trùm đầu, bỏ hết tất cả trâm cài trang sức, có vẻ phá lệ hiên ngang lưu loát.

Lý Duệ lần đầu tiên nhìn thấy thê tử trang điểm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút không dời mắt được.

“Ta muốn đi, đương nhiên phải thương nghị cùng Bùi Hầu và Vinh Vương.” Lý Duệ giải thích, chỉ một câu này của hắn nhưng chân chính thuyết phục được hai người lại khiến hắn mất sức lực cực lớn. Bùi Nghi tỏ vẻ phản đối cùng khinh thường rất lớn đối với ý tưởng tự mình mạo hiểm của Lý Duệ, thậm chí đưa ra lời ngầm hỏi, để hắn thay thế Lý Duệ xuôi nam.

Hiện giờ thế cục phía nam mẫn cảm, bao nhiêu đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm. Nếu Bùi Nghi đột nhiên không thấy, rất nhiều người sẽ nghĩ đến chuyện như vậy. Lý Duệ là hoàng đế, ngồi trên ngôi cửu ngũ không ai nghĩ đến hắn thân là đế vương lại dám tự mình xông vào nguy hiểm, ngược lại là an bài thỏa đáng nhất bí ẩn nhất.

Thật vất vả thuyết phục Bùi Nghi cùng Vinh Vương Lý Khác, đại khái an bài cũng có bài bản. Hoàng Đế lại gộp thêm, nói ra ý Hoàng Hậu cũng muốn đi theo.

Vinh Vương thì không thấy sao? Nhưng lúc ấy Bùi Nghi nổ tung.

Chuyến đi xuôi nam lần này, nguy hiểm không nói, đó là đại sự về vận mệnh quốc gia. Hoàng Hậu hoàn mỹ trong cảm nhận của hắn sao lại có thể có ý niệm hoang đường như vậy. Đây không phải là thêm phiền cho mọi người sao?

Vì thế rất xem thường hoàng đế một phen.

Ngay cả một nữ nhân cũng không trị được, vẫn là nam nhân sao?

Lý Duệ cũng nóng nảy, ngoại chất nữ của ngươi, ngươi còn không biết? Đó là nữ nhân bình thường sao? Nếu có thể thay đổi ý tưởng của nàng nhẹ nhàng như vậy, làm sao đến nỗi nói ra muốn luận võ cùng Nội Vệ?

Không đáp ứng? Không đáp ứng một cái thử xem? Đừng nói đến loại chiêu trò không cấp bậc như không cho nam nhân lên giường. Khiến cho trong lòng Hoàng Hậu không vui, ai biết để nàng lại gây ra chuyện gì cho ngươi?

Ở lại còn phải ứng phó trong triều, rất nhiều thăm dò, hoài nghi, gây khó dễ ở hậu cung. Nếu nàng “tuột xích” vào thời điểm mấu chốt, hậu quả khó có thể tưởng tượng.

Hoàng Hậu chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc! Trong lòng Hoàng Đế run lên, đừng để nàng thực sự có biện pháp gì, thực sự có công phu gì đi!

Vì thế thử Bùi Nghi hai câu, Bùi Hầu vừa lật đôi mắt, từ trong lỗ mũi hừ ra tiếng. “Công phu gì? Hai tỷ tỷ kia của ta, kim kiều ngọc quý mà nuôi lớn, mười ngón không dính nước mùa xuân. Sao cha mẹ ta có thể nỡ để các nàng đi chạm vào đao kiếm? Khi còn bé thật ra ta từng học mấy chiêu, cũng đều là công phu cực thô thiển, sau đó thân thể không được tốt, lại luyến tiếc ta chịu khổ luyện công.”

Hoàng Đế lập tức yên lòng.

Theo như Bùi Hầu nói, các tỷ tỷ của hắn không biết công phu, truyền cho Triệu Yên Dung thế nào được?

“Nếu nói như vậy, thuật bắn tên của Hoàng Hậu lại thật không tầm thường.” Lý Duệ yên tâm rất nhiều, lại không nhịn được khen Hoàng Hậu của mình một chút. Không ai dạy còn có thể bắn tốt như vậy, nếu có danh sư chỉ điểm, vậy Hoàng Hậu của hắn còn có năng lực hơn?

“Một trong lục lễ, có lẽ Triệu gia đã mời người dạy.” Bùi Nghi thật sự không nhìn được bộ dáng thê nô này Hoàng Đế nhưng cũng không yên tâm chất nữ, liền túm hoàng đế, cùng nhau tới xem chiến.

Hắn thật muốn nhìn, chất nữ mọi việc không tầm thường này của mình, có thể có bản lĩnh gì? Mà thắng hai vị Nội Vệ võ nghệ cao cường trong cung.

Hoàng Hậu cũng không làm khó hoàng đế, nàng muốn đi theo chắc chắn không thể giấu diếm được Bùi Hầu và Vinh Vương. Có thể thừa cơ hội này, thuyết phục Bùi Nghi và Vinh Vương liền không thành vấn đề.

Vì thế cười hì hì đi chào hỏi cữu cữu, bị Bùi Nghi kéo tới một bên đi.

“Ngươi đang ồn ào gì thế?” Bùi Nghi tức đến nổ phổi, nhìn trang phục này của Hoàng Hậu, đúng là không phải vui đùa. “Ngươi biết công phu gì? Ngươi đừng nhìn những Nội Vệ này xinh xắn lanh lợi, lực trên tay không thua nam nhân, ai tiến lên một chút là bị thương.”

“Sao cữu cữu biết ta không biết?” Hoàng Hậu vẻ mặt không sao cả, cười hì hì như cũ. “Ngài ung dung ngồi xem Yên Dung giành thắng lợi đi!”

Không thèm nhìn Bùi cữu cữu nổi trận lôi đình, Hoàng Hậu thắt chặt đai lưng, đi đến giữa chỉ vào Tử Lan nói. “Tới tới tới, chúng ta đừng lãng phí thời gian, Tử Lan ngươi lên trước.”

Lý Duệ khẩn trương duỗi người về phía trước. “Cẩn thận, tất cả cẩn thận. Các ngươi không được làm Hoàng Hậu bị thương...”

“Đừng giữ lại lực, nếu không một lát nữa làm các ngươi bị thương ta sẽ ngượng ngùng.” Hoàng Hậu kêu gào.

Tử Dư cùng Tử Lan trên mặt căng cứng, trong lòng lệ rơi thành sông.

Chơi cùng chủ tử, thật là quá lo lắng.

Tử Lan hành lễ với Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu trước, sau đó cáo lỗi rút ra binh khí.

Đó là một thanh kiếm gỗ, sợ chất gỗ cứng rắn làm phượng thể của Hoàng Hậu bị thương, lại đặc biệt lấy vải bông thật dày bọc một tầng, thoạt nhìn như là một cây gậy thật dài mang chuôi, vô cùng buồn cười.

Hoàng Đế cùng Bùi Hầu lại rất vừa lòng khá thưởng thức, cảm thấy hai Nội Vệ này tâm tư tỉ mỉ, hầu hạ chủ tử rất trung thành.

Lý Duệ quyết định, một lát nữa phải thưởng thật nhiều.

Hoàng Hậu cười cười, hai tay không đứng ở chỗ đó, một tay khẽ vẫy, ý là, đến đây đi.

Tử Lan quát một tiếng, kiếm dài... gậy dài run lên... không kéo ra ánh kiếm...

Tử Dư ở bên cạnh nhìn không nhịn được cười ra tiếng. Tử Lan cũng nao nao, Hoàng Hậu cười ha ha, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng khoan thai đi tới.

Cánh tay Tử Lan rung lên, mũi kiếm đâm nhanh, chỉ ba hướng bên trên, ở giữa, bên dưới của Hoàng Hậu. Tuy rằng cây gậy bọc vải bông kia thoạt nhìn buồn cười nhưng thế công sắc bén, xuống tay lưu loát dứt khoát, Nội Vệ Tử Lan này thực sự là một cao thủ.

Hoàng Hậu vốn đang chậm rãi đi, thấy Tử Lan tấn công tới, đột nhiên thân mình vặn một cái, dưới chân phát lực, né tránh ra ngoài như mũi tên.

Tử Lan thu thế không ổn định, người lao về phía trước, kiếm chiêu biến đổi, sửa đâm thành cắt, vận lực từ thắt lưng truyền đến cánh tay, từ cánh tay dẫn đến cổ tay, gậy dài vung lên đã cắt ngang ra ngoài.

Hoàng Hậu cách xa Tử Lan chỉ có hai bước, chiêu này muốn tránh cũng không thể tránh. Tử Lan còn giữ lại lực trên cổ tay, chỉ đợi vũ khí đụng phải Hoàng Hậu liền lập tức thu lực. Không nghĩ tới cái vung này của nàng ta bị hụt. Hoàng Hậu đột nhiên cúi người, nhào lộn ngay tại chỗ, lăn hai vòng đã lăn đến phía sau nàng ta.

Tử Lan ngây ra chỉ trong một chớp mắt như tốc độ ánh sáng, Hoàng Hậu đã nhảy bắn lên từ trên mặt đất, một bàn tay vòng qua sau cổ nàng ta, trên tay kia ánh sáng lạnh nhẹ nhàng hiện ra, không biết nàng từ nơi nào lấy ra một thanh dao găm sáng loáng, đã vững vàng đặt trên cổ họng Tử Lan.

Ngay cả một chiêu cũng không qua, Tử Lan đã thua.

Giữa sân im lặng một mảnh, ai cũng không nói ra lời.

Thực lực của Tử Lan bọn họ đều thấy, bàn về sức lực cùng chiêu thức. Triệu Yên Dung đều thua xa nàng ta.

Chỉ là...

Ai ngờ đến Hoàng Hậu lại có thể biết lăn lộn trên mặt đất?

Còn lăn liền hai vòng...

“Nô tỳ thua.” Bị lưỡi dao sắc bén lạnh như băng ép tới cổ họng, Tử Lan phản ứng lại trước tiên, ném cây gậy trong tay lên trên mặt đất.

“Ha hả.” Nàng nghe được Hoàng Hậu cười khẽ một tiếng, ý lạnh rời đi, bàn tay Hoàng Hậu lật một cái thanh dao găm kia đã không thấy tung tích.

“Ta thắng một trận nhé!” Tử Lan thấy Hoàng Hậu nghịch ngợm chớp chớp mắt với Hoàng Đế, duỗi ngón tay hướng lên trên.

Khi Tử Dư đi qua bên cạnh nàng, Tử Lan bắt lấy nàng ta, thanh âm khẽ run. “Ngươi cẩn thận một chút.”

Tử Dư cảm thấy không thể hiểu được, chỉ là sơ ý trong chốc lát, khiến cho Hoàng Hậu đúng lúc bắt được. Trận này Hoàng Hậu cũng chỉ thắng ở một lần xuất kì bất ý [1].

([1]: xuất kỳ bất ý: thừa dịp đối phương không dự đoán được mà hành động)

Tử Lan không tiện nói với nàng ta, trong một khắc Hoàng Hậu ra chiêu kia, nàng cảm giác được sát ý, một đao kia, gọn gàng lưu loát, ra tay tinh chuẩn. Từ nhỏ các nàng đã được huấn luyện khiến cho các nàng vô cùng mẫn cảm đối với sát khí. Dao găm đè ở cổ họng nặng trĩu mà lạnh thấu xương. Người chưa từng giết người, tuyệt đối sẽ không có khí thế như vậy.

Như trước, thanh kiếm gỗ của Tử Dư bọc vải bông, tính tình của nàng trầm ổn hơn Tử Lan, chiêu thức cay độc, tấn công phòng thủ đầy đủ. Ba chiêu đầu, Hoàng Hậu chỉ trốn. Thủ đoạn từng dùng ở trước mặt Tử Lan sử dụng ở trước mặt Tử Dư hiển nhiên vô dụng, chỉ là trong một khoảng thời gian Tử Dư lại không có sơ hở có thể giải. Hoàng Hậu chạy bộ quanh sân, Tử Dư xách kiếm đuổi theo phía sau.

Thế này có chỗ nào giống như đang luận võ, ngược lại giống như đang thi chạy trăm mét.

Bùi Nghi che miệng, cười đến không dừng được.

Hoàng Đế vỗ trán, cảm thấy hình tượng Hoàng Hậu hủy sạch sẽ.

Ngay cả Tử Dư đang chạy vòng vòng cũng không nhịn được cong khóe môi.

Hoàng Hậu đang ở chạy vội bỗng nhiên dừng gấp một cái, xoay người giơ tay ném một đồ vật trắng bóng. “Xem ám khí!”

Tử Dư đang cười có chút thất thần, nghe Hoàng Hậu kêu một tiếng, theo bản năng liền dùng trường kiếm trong tay đập bay ám khí kia, đồ vật kia chịu lực lập tức nổ tung, một đống trắng bóng dính lên trên mặt nàng, khiến nàng ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được.

Thầm nghĩ. “Hỏng rồi!”

Chợt nghe một tiếng nổ, âm thanh kẹp kim loại chạm vào nhau, dưới chân không biết bị thứ gì vướng phải, người đã ngã về phía trước.

Cũng may thân thủ của Tử Dư tốt, phản ứng mau lẹ, đôi tay khẽ chống trên mặt đất, thân thể vặn một cái, cuối cùng không ngã đến mặt mũi chạm đất thành bi kịch.

Nhưng trước mắt trắng xóa dính dính cái gì cũng không nhìn thấy, hai chân lại bị thứ gì trói chặt, ngón tay cái của nàng tê rần. Trường kiếm trên tay đã bị người đoạt đi, rồi sau đó trên cổ bỗng lạnh, nàng chỉ nghe thấy âm thanh đắc ý dào dạt của Hoàng Hậu. “Ta lại thắng rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.