Edit: Du Tần
Beta: Nguyên Đức Phi
Thái y mang mạch án của Dung Phi trình lên, Triệu Yên Dung tinh thông y lý, tất nhiên biết ở đây có chỗ không minh bạch, vừa liếc mắt một cái liền thấy hai chữ “bệnh cũ“.
“Dung Phi nương nương trước khi tiến cung còn có bệnh cũ.” Trên trán Thái y mồ hôi đổ ra, ánh mắt có chút trốn tránh. “Nhưng cũng không có gì trở ngại, tĩnh dưỡng hai ngày liền không có trở ngại.”
“Không có trở ngại?” Triệu Yên Dung nhíu mày. “Ngươi nói bệnh cũ này không tốt?”
“Cũng không phải, chính là không thể mệt nhọc.” Thái y lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.
Kỳ thật Dung Phi nào có cái bệnh cũ gì, bất quá chính là lười đi đến Chiêu Dương điện. Ai ai ở trong hậu cung đều biết Dung Phi nương nương là sủng phi, hắn một Thái y nho nhỏ dĩ nhiên không dám đắc tội, chỉ có thể thuận theo ý tứ của Dung Phi mà nói ra.
“Dung Phi là phi tử được Hoàng thượng sủng ái, sao ngươi có thể qua loa một câu không có gì trở ngại liền xong việc?”
Hắn không ngờ đến Hoàng hậu không dễ dàng buông tha, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ lo âu.
“Bản cung nghe nói Thái y viện có loại cao “Phù chính tiêu đau”, loại cao này năm xưa dùng rất hữu hiệu. Người đâu, đưa tới Hoa Quang điện thuốc trong một tháng, để nàng ta ngày ngày đều dùng đi.”
Không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Triệu Yên Dung thở dài một hơi nói. “Trên lưng có bệnh lâu như vậy cũng không tốt lắm, trước mắt để nàng ta dùng một tháng, tốt nhất là có thể trị tận gốc.”
Phù chính tiêu đau cao thật là ở Thái y viện chế ra, trị liệu cơ thể bị tổn thương rất hữu hiệu nhưng từ ngày thuốc dán được điều chế ra ít có người nguyện ý dùng nó. Vì cái gì? Bởi vì mùi của nó rất kinh khủng!
Dược dùng để điều chế thuốc dán đều là loại tốt nhất, mỗi một vị cũng không có gì khó ngửi nhưng không biết là vì cái gì, hợp vào làm thuốc dán thì lại có mùi lạ khó ngửi. Dùng nó dán trên người mùi hương lại càng nồng, mặc quần áo thật dày mùi của nó vẫn có thể bay xa nửa dặm.
Nếu ngày ngày đều dán thuốc, đừng nói thị tẩm, ngay cả bóng người Hoàng thượng chỉ sợ Dung Phi cũng chẳng thấy được nửa phần.
Huệ Phi bưng chén trà lên. “Mùi này thật sự rất khó ngửi, nếu trên người thần thiếp dán thuốc như vậy, phải nói với Thượng Tẩm cục phân quần áo ra, miễn cho có mùi lạ, các phi tần mặc vào lại mạo phạm thánh nhan.”
Hoàng hậu đây là muốn khai đao với Dung Phi, mấy phi tần không hẹn mà cùng nhau nuốt nước miếng. Hoàng hậu ra chiêu này thật độc, cố tình không cho người khác nghị luận được gì. Ngươi nói thắt lưng đau, người ta mời Thái y cho ngươi. Ngươi nói là bệnh cũ, người ta liền cho ngươi trị tận gốc.
“Đi nói với Dung Phi, lĩnh thưởng rồi không cần kêu người qua đây tạ ơn.” Triệu Yên Dung nâng tay lên nhìn Bạch Lộ cười nói. “Ngươi dẫn Thái y lui xuống đi, còn bệnh của Dung Phi cũng không thể chậm trễ. Ngươi tự mình đi Hoa Quang điện một chuyến, cho nàng ta hiện tại dùng thuốc, đừng chậm trễ việc chữa bệnh.”
Bạch Lộ ngầm hiểu ý chủ tử, đáp “Vâng” lui ra ngoài làm việc.
Còn ở Mậu Đức điện, Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, phê lên vài nét chu sa* ném qua một bên, lại mở ra quyển tấu chương khác. Hoàng đế quét mắt qua, trên mặt lại lộ ra một chút trào phúng. “Liễu Các lão thật sự xin một cái ân huệ cho nhi tử, thật là thiếu kiên nhẫn.”
(*) Chu sa: mực đỏ Hoàng đế dùng để phê tấu chương.
Hoàng đế nói đến Liễu Các lão là tổ phụ của Dung Phi, còn nhi tử đương nhiên chính là phụ thân Dung Phi. Duyệt qua tấu chương, Hoàng đế mới chợt nhớ tới tin tức đã nghe qua. “Hoàng hậu thật sự làm như vậy?”
“Dạ. Nương nương thưởng một tháng thuốc dán cho Hoa Quang điện sử dụng, nhằm chữa bệnh của Dung Phi nương nương mau chóng được trị tận gốc.” Thái giám Đức Bảo thái ở bên cạnh Hoàng đế, nhìn trộm qua thì thấy chân mày Hoàng đế đã nhăn lại, trên tay vẫn còn cầm quyển tấu chương.
“Đúng là phế vật, việc nhỏ như vậy cũng làm không xong.” Cũng không biết Hoàng thượng thấy chuyện gì không hài lòng, “phịch” một tiếng, quyển tấu chương bị ném đi. Đức Bảo vội vàng chạy đi nhặt lại, đặt ngay ngắn trên chồng tấu chương đã được phê duyệt.
“Thôi, nghỉ ngơi thư giãn gân cốt một chút đi.” Hoàng đế ném bút son, đứng dậy.
“Bệ hạ?” Đức Bảo nhắm mắt theo đuôi Hoàng thượng.
“Hoàng hậu bệnh nặng mới khỏi, trẫm muốn qua nhìn nàng một chút!” Triệu Yên Dung không biết Hoàng thượng nhất thời nổi hứng, muốn tới Chiêu Dương điện “thăm” nàng.
Thuốc dán này vừa ban thưởng xuống, nhóm phi tần lấy cớ bệnh này bệnh kia không tới thỉnh an liền sợ, vội chạy tới Chiêu Dương điện. Cùng lắm chỉ là học theo bước chân Dung Phi, lại không học được cách lấy thánh sủng của Dung Phi, thế nhưng lại dám học theo không cho Hoàng hậu thể diện.
Triệu Yên Dung không nói gì, mọi người đều muốn tới chỗ cao mà đi, chỗ thấp không ai lưu lại vốn là lẽ thường tình. Chỉ cần không quá phận, nàng cũng không phải là người không thấu tình đạt lý.
Người không thể không phạm sai lầm, chỉ cần biết sai chịu sửa, vậy còn cứu được. Chẳng qua ở đại điện, cũng không cần nhiều nữ nhân như vậy.
So với hai vị tiên đế trước, Lý Duệ coi như đã tiết chế, phi tử ở trong cung cũng không vượt quá hai mươi nhưng mỗi cung phi ở bên cạnh đều mang theo hai tới bốn cung nữ. Nói cách khác, một cung phi tiến vào điện, sẽ thêm nhiều nhất sáu cái vị trí. Mà Triệu Yên Dung cũng không chịu nổi nhiều người như vậy, nàng bắt đầu cảm thấy hoa mắt.
Chi diễm phấn quang(*), các loại hương cùng nhau xen lẫn trong không khí, ngửi đến mức không phân biệt được mùi vị, còn không bằng ra bên ngoài hô hấp không khí cho mới mẻ.
(*): mặt hoa da phấn.
“Vừa lúc bên ngoài có cảnh xuân, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.” Hoàng hậu lên tiếng, liền mang theo nhóm cung phi chậm rãi tới vườn hoa nhỏ trong Chiêu Dương điện.
Nếu là ít người, Hoàng hậu lại đè nặng uy nghi, có lẽ các nàng còn không dám nhiều lời. Nhưng nhiều người cùng đứng lên, lại là những nữ nhân tuổi còn trẻ, một đám không bao lâu liền không quản được miệng của mình.
Từ thức ăn đến y phục, theo y phục đến trang sức, cuối cùng lại từ trang sức mà nhóm cung phi đã rơi vào cái vòng luẩn quẩn không hồi kết. Hoặc là cùng nhau thổi phồng, hoặc là lời nói sắc bén, truyện cười có, giương thương múa kiếm cũng có. Triệu Yên Dung lại cảm thấy tốt, thế này mới là cuộc sống.
Vì thế mà Hoàng đế còn chưa có đi vào Chiêu Dương điện, đã nghe ở bên tường cung truyền đến tiếng cười nói náo nhiệt. Hắn ngừng cước bộ một chút, nâng tay cho cung nhân đứng ở ngoài cửa, mang theo Đức Bảo tiến vào cửa lớn Chiêu Dương điện.
Chiêu Dương điện so với cung điện khác không giống nhau, hoa viên được thiết lập ở trước viện. Tuy rằng không lớn nhưng bởi vì Chiêu Dương là chỗ của chính cung, cho nên được trang trí rất tinh mỹ. Cũng được coi như Ma Tước thu nhỏ, ngũ tạng câu toàn(*). Chiêu Dương điện này, kì thạch núi giả, bốn mùa hoa lá đều có, thậm chí ở chỗ không xa kia còn có một hồ nước nhỏ, bên trong có trồng hoa sen cùng cẩm lí.
(*): cả câu được hiểu như cái gì cũng đều có, đầy đủ như ngũ tạng.
Hắn thấy Trinh Phi, Huệ Phi, Mai Quý tần, Lệ Tần, Tĩnh Tần, còn có vài vị Mỹ nhân vây quanh chính giữa một vị hồng y nữ tử có dáng người cao gầy. Trên mặt đám người đều như hoa xuân tháng ba, cười nói vui vẻ.
Ngay cả Hoàng đế cũng đều chấn kinh! Chiêu Dương điện cho tới bây giờ không có xuất hiện cái không khí hài hoà thoải mái như vậy.....Còn có, tiểu mỹ nhân lượn lờ ở chính giữa kia là ai?
Nhan sắc đằm thắm như hoa kim phượng đỏ rực, eo nhỏ trong suốt, giọng nói phát ra êm tai như mây trôi. Mặc dù không thấy rõ tướng mạo, nhưng từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có chừng mực, màu đỏ thắm của chiếc váy càng tôn thêm làn da trắng như tuyết khiến ai cũng đặc biệt muốn ngắm nhìn.
Thân thể của nàng lại càng nhẹ nhàng, từng bước đi đều đoan trang. Tự nhiên hắn cảm giác được có cơn gió lạnh nhẹ thoáng qua, giống như gió tháng ba hun hút vào cành liễu, cả người ngưa ngứa một chút.
“Người kia là ai?” Hoàng đế chỉ vào người bị vây ở bên trong hỏi.
Đức Bảo thái giám nhón mũi chân tỉ mỉ nhìn một hồi mới trả lời. “Nhìn người mặc xiêm y này giống như Hoàng hậu nương nương, theo bên cạnh là Trinh Phi nương nương và Huệ Phi nương nương.”
“Xem ra Hoàng hậu khỏi bệnh quả thật là có chỗ tốt.” Hoàng đế nhíu mày, khoé miệng lộ ra vẻ cười trào phúng.
“Nói là bình phục, nhưng mà thân mình còn có chút hư nhược, cần tĩnh dưỡng......” Xem bộ dáng Hoàng hậu nương nương thực sự khoẻ mạnh, tĩnh dưỡng cái gì, xem ra là không cần.
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng. “Thân thể nàng đều thật sự khỏe mạnh.”
Đức Bảo không dám nói tiếp.
Vị Hoàng hậu này làm Hoàng đế thất vọng, bản thân mình có thể nhận thức được. Vì đều này, Thái hậu cũng không thiếu ở trước mặt người khác nói bóng nói gió.
Nguyên bản Thái hậu không muốn chọn người làm Hoàng hậu là đích trưởng nữ của Triệu gia. Gây áp lực lớn cho Hoàng đế, qua một hồi lớn mới quyết định là Triệu Yên Dung thượng vị.
Không nghĩ tới nữ nhân này lại phụ kỳ vọng của hắn, ở đêm tân hôn liền mạnh mẽ mà tát hắn một cái. Hao tâm tổn lực muốn tìm hiền thê, kết quả đưa về phòng là đồng đội như heo, Hoàng đế tức đến hộc máu.
Cho nên Đế Hậu cũng không thân cận, đại hôn gần ba tháng, cũng chỉ có đầu tháng hay mười lăm Hoàng đế mới miễn cưỡng đến Chiêu Dương điện ngủ một đêm.
Nhưng là......
Hoàng đế sờ cằm trơn bóng, nhìn trường hợp náo nhiệt hài hoà này, liền nhớ tới Hoàng hậu có đưa qua cho mình một phong thư.
Nói là Phùng Đức Xương vu khống Dung Phi, âm mưu hại chủ tử, cho nên thay Trương Đức Trung làm Tổng quản thái giám Chiêu Dương điện.
Còn tưởng rằng nữ nhân này không có đầu óc, không nghĩ tới thức thời cũng rất nhanh, giữa những hàng chữ làm cho hắn rất hưởng thụ.
Lại còn muốn Thái hậu tạm quản Phượng ấn......Ban thưởng cho Dung Phi thuốc dán tanh tưởi......
Hoàng đế trên mặt dần dần có ý cười, xa xa nhìn, tiểu mỹ nhân kia gương mặt không rõ ràng, làm cho hắn cảm thấy giống như Hoàng hậu đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Đột nhiên liền cảm thấy Hoàng hậu nay lại có vài phần thuận mắt.
Hắn bước tới gần, tất nhiên sẽ có người nhìn thấy. Vì thế những nữ tử đang cười nói đều đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu thu liễm lại tiếng động.
Chỉ có người đứng ở chính giữa kia, là Hoàng hậu, đầu tiên tươi cười với hắn sau đó mới chậm rãi nửa quỳ xuống quy củ hành lễ.
“Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng.” Âm thanh kia rõ ràng mềm mại, hơi nâng âm về phía trước. Hoàn toàn không giống trước kia lạnh như băng, tựa như gió xuân tháng ba, ấm áp động lòng người.
Hoàng đế đi lên trước, một tay nâng Hoàng hậu dậy, trên mặt có vài phần ý cười. “Thân thể Hoàng hậu mới khỏi bệnh, sao có thể ra ngoài gió, phải nghỉ ngơi cẩn thận mới được.”
“Thần thiếp tạ Hoàng thượng quan tâm.” Hoàng hậu đứng lên cười nói. “Chính là nằm lâu có chút nhớ nhung các vị tỷ muội, nay vừa lúc cảnh xuân đến, liền mang theo các nàng ra ngoài phơi nắng, cũng không uổng ngày tốt như vậy.”
Đại hôn đã lâu, nay Hoàng đế mới cẩn thận xem kỹ diện mạo của thê tử mình. Dù không có bột phấn, làn da trắng nõn non nớt dưới ánh mặt trời sáng bóng mê người, mềm mịn nhẵn nhụi, làm cho người ta vừa thấy đã muốn sờ một phen.
Lông mi dài, mắt hạnh hàm xuân, không thể không nói nữ nhi của Triệu Phùng Xuân bộ dáng thập phần xinh đẹp. Trong cung có đủ loại mỹ nhân nhưng đoan chính thanh nhã mà ẩn sau lại phong lưu quyến rũ giống như nàng, hắn thật đúng là lần đầu gặp qua.
Sao lại thấy sau một hồi bệnh người lại đẹp hơn chút nhỉ? Hoàng đế đang nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu đã đoan trang đứng bên cạnh Hoàng đế.
Huyết thống Hoàng gia thật tốt, nguyên chủ đối với trí nhớ về Hoàng đế có chút mơ hồ. Nàng căn bản còn lo lắng bộ dạng Hoàng đế thật xin lỗi người nhìn, hiện tại xem ra, không chỉ nhìn được, còn cho nàng kinh hỉ ngoài ý muốn.
Dáng người dong dỏng cao lớn, ngũ quan lại càng tuấn lãng, diện mạo và thân phận hắn như vậy, quả thực chính là sát khí đối với nữ nhân.
Vốn còn nghĩ, thân là Hoàng hậu, nếu Hoàng đế muốn nàng thì nàng phải làm sao bây giờ? Hiện tại xem ra, chuyện này không còn là vấn đề.
Tuy rằng bên người hắn nữ nhân vô số nhưng cũng may vẫn còn cường tráng. Tại thời điểm không gian tịch mịch, Hoàng đế cùng nàng tiến tới công sự, giúp nàng giải quyết nhu cầu sinh lý nghe ra cũng không tệ lắm.
Vì thế phu thê hai người trước mặt phần đông cung phi cứ “đưa tình đẩy ý” với nhau. Nhìn nhau một lúc lâu, chỉ thấy sự hài lòng không diễn tả được bằng lời trong mắt đối phương.