Hoàng Hậu bưu hãn không cần giải thích
Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Hy Thái Phi
Thời điểm Bùi Cẩm mang theo Uyển Dung tiến cung, là Bùi Nghi đi cùng.
Thay vì nói là đưa vào trong cung, còn không bằng nói là do Bùi Nghi “áp giải” tới.
Triệu Yên Dung nhìn kế mẫu ngày xưa, tuy nói là sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không khỏi bị hoảng sợ.
Trước kia Bùi Cẩm là một người ăn mặc thật thuần tịnh, mới hai mươi mấy tuổi đã ăn mặc như phụ nhân lớn tuổi, có điều khi đó da dẻ và chất khí sắc của nàng đều không tồi, cứ cho là trang điểm như kiểu hơn ba mươi tuổi, vẫn là có vẻ cực kì tuổi trẻ. Nhưng hiện tại, nàng mặc hẳn y phục thanh nhã trắng thuần, bên ngoài khoác một cái áo khoác đỏ sậm có thêu đoàn hoa hiên phúc, trên đầu vấn một cái búi tóc tròn, cắm hai cây trâm bạc đơn giản. Thế này thì nào phải trang điểm như ba, bốn mươi tuổi? Người ta làm tổ mẫu, tằng tổ mẫu còn muốn tươi sáng hơn nàng ấy một chút.
Nguyên bản một khuôn mặt trẻ trung tú lệ, nay lại có vẻ ảm đạm không ánh sáng, khóe mắt lại còn có nếp nhăn, đáy mắt cũng có quầng thâm đen như tóc, nhìn quá mức tiều tụy.
Triệu Yên Dung nhìn Bùi Cẩm quý xuống hành lễ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đấy thậm chí nhận không ra.
“Hoàng Hậu tỷ tỷ!” Triệu Uyển Dung lại có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều, tuổi nhỏ nhưng cử chỉ hành động đã ra mô ra dạng: “Ta vẫn luôn muốn tiến cung tới gặp ngài, cuối cùng cũng tóm được cơ hội.”
Triệu Yên Dung miễn cưỡng cười cười, tầm mắt còn dừng ở trên người Bùi Cẩm nhất thời không rút trở lại được.
Nhưng Lý Duệ thì lại gật gật đầu, nói với cung nhân: “Trước hết để phu nhân đi xuống rửa mặt chải đầu một chút, lát nữa người một nhà cùng nhau ngồi xuống dùng cơm.”
Bùi Cẩm tạ ân, theo các cung nhân rời đi. Uyển Dung lôi kéo tay tỷ tỷ, chờ mẫu thân ra cửa, vội vàng mà ghé vào bên tai Hoàng Hậu nói: “Đúng là hù chết ta, mấy ngày này nương cứ như người mất hồn ấy, thức mãi không ngủ, còn chảy nước mắt, cữu cữu cùng ta khuyên như thế nào đều không được. Ngài không biết đây, khi ngài nói muốn đón chúng ta tiến cung, ta vui đến mức nào. Chỉ có Hoàng Hậu tỷ tỷ ngài là có thể khuyên được, bằng không sớm muộn gì nương cũng đổ bệnh.”
Triệu Yên Dung gật đầu. Đúng Bùi Cẩm là có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ!
Bùi Nghi là đệ đệ ruột của nàng ấy, Uyển Dung là khuê nữ ruột của nàng ấy, bọn họ không nỡ mắng, vậy để nàng tới mắng.
Bùi Cẩm đây là bị bệnh thánh mẫu bánh bao, không hung hăng mắng một trận liền không khỏe được.
Bùi Nghi đối với Hoàng Đế vẫn là bộ dạng lạnh lùng, hai ba câu liền nói đến triều chính, một khuôn mặt nghiêm túc, giống như được làm bằng băng đá.
“Sợ là tình hình phía nam không an ổn như ban đầu chúng ta tưởng. Huyền Sách và Trần Ngang truyền tin trở về, nhìn qua một đường này, giống như là có người ở trong tối mà âm mưu gây xích mích cái gì đó.”
Quân thần hai người ngồi ở chỗ đó càng nói càng là nặng nề. Triệu Yên Dung cũng không biết rõ bọn họ nói chính là người nào, cũng không quan tâm nhiều đến những chính sự mà bọn họ nói. Dù sao trời đất của nàng chỉ ở tại cái hậu cung này, tâm tư cũng chỉ ở trên chính người nhà của mình. Huống chi mặc dù nàng mở miệng đi hỏi, chẳng có mấy khả năng là hai nam nhân kia sẽ nói rõ với nàng.
Hậu cung không được tham gia vào chính sự, đây là quy củ Võ Đức Đế định ra.
Cho dù không có quy củ này, Triệu Yên Dung cũng không có hứng thú với cái trò chơi chính trị này.
Nàng liền lôi kéo Uyển Dung, cẩn thận dò hỏi sinh hoạt mấy ngày nay của các nàng ở Quan Quân Hầu phủ.
Không bao lâu, Bùi Cẩm trở về vị trí cũ, Hoàng Đế liền lệnh cung nhân bày yến hội lên.
Xem như là gia yến của Hoàng Hậu, trong đó cũng chỉ có Đế Hậu cộng thêm ba người Bùi gia, nhưng trên bàn lại có sáu bộ chén đũa. Bùi Nghi nhìn lướt qua trên bàn, hơi hơi nhăn mày.
“Bệ Hạ, Thái phi sẽ tới?”
“Không phải.”
“Vậy đây là......”
“À, ha ha.” Hoàng Đế cười hai tiếng.
Ánh mắt Bùi Nghi lóe lóe, liền không nói chuyện nữa. Quả nhiên không bao lâu, liền thấy một người xách theo góc áo vội vàng chạy vào.
“Đến trễ, đến trễ...”
Không phải Vinh Vương Lý Khác thì còn là ai nữa?
Vinh Vương chờ bữa cơm này chờ đến độ sắp trùy tâm khấp huyết[1], vốn muốn tới đây từ sớm, ai ngờ bị Thừa Quận Vương gắt gao kéo hỏi hắn chuyện hôm qua đáp ứng tiếp nhận Tông Nhân Lệnh. Lão nhân kia cũng mặc kệ Vinh Vương có phải bị Hoàng Thượng mời hay không, càng không màng hắn bộ dạng vội vàng như đi chữa cháy, chỉ túm hắn nói đông nói tây, đàm cổ luận kim, cuối cùng chính là buộc hắn đáp ứng rất nhiều điều kiện mới cảm thấy mỹ mãn mà thả người rời đi.
([1]trùy tâm khấp huyết: ý tứ là chỉ đấm bộ ngực, bi thiết đến khóc không ra tiếng, tựa như trong mắt muốn sung huyết, thể hiện bi thống đến cực độ, đau đớn tận cùng.(nguồn: baidu))
Tâm tư Vinh Vương sớm đã bay ra khỏi lồng ngực đến Chiêu Dương Điện, Thừa lão Quận Vương rốt cuộc lôi kéo hắn muốn hắn đáp ứng cái gì hắn cũng chẳng nhớ nỗi.
Chỉ là khi vừa đưa mắt một cái nhìn thấy Bùi Cẩm, hắn liền cảm thấy trong lòng chua xót phát khổ, thiếu nữ dưới tàng cây cười như trăng sáng giữa đêm xuân với hắn ngày xưa, thế nhưng sẽ trở nên bộ dáng tiều tụy như vậy. Đôi mắt vốn luôn có thần, hiện tại tựa như một ao nước lặng, không thấy chút gợn sóng nào.
Hắn đứng ở nơi đó, trong mắt dường như chỉ còn lại một Bùi Cẩm không còn mỹ mạo như xưa, tim giống bị thứ gì bóp chặt, đập thùng thùng và ngập tràn đau đớn.
Bùi Nghi ngồi ở chỗ đó, nhìn vẻ mặt nam nhân kia như sắp khóc, bất giác nhíu chặt hai hàng lông mày.
Tâm tư của Lý Khác đối với Bùi Cẩm, tất nhiên là hắn đã sớm biết.
Vừa giận năm đó Lý Khác dễ dàng buông tay, vừa không muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng ảm đạm hiện tại của Bùi Cẩm, vì thế hắn mới có thể kiên quyết mà đề phòng Vinh Vương như vậy, không cho Lý Khác cơ hội nhìn thấy Bùi Cẩm. Chính là phòng nhất thời không thể phòng một đời, không cho thấy lại có thể như thế nào? Hoàng Hậu lên tiếng, rốt cuộc hắn vẫn phải đưa người vào trong cung.
Thôi thì cũng tốt, cứ đơn giản khiến cho Lý Khác chính mắt nhìn một cái bộ dáng hiện tại của Bùi Cẩm, xem rốt cuộc hắn ta là thiệt tình hay là giả ý, cũng miễn cho chính mình cứ phải tức giận.
Hiện giờ thấy vẻ thất hồn lạc phách này của hắn ta, lại cảm thấy một nam nhân thân cao bảy thước, thì ra cũng sẽ nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản[2], thật sự khó coi.
[2]nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản: quyến luyến chuyện tình cảm nam nữ khiến người nam nhân tiêu tan chí khí.
Trong lòng Bùi Nghi khinh thường, rồi lại có một chút vui vẻ nho nhỏ, nhưng trên mặt cũng không lộ ra, chỉ là cười lạnh một tiếng, xoay đầu đi, không chịu tiếp tục nhìn hắn ta. Bùi Cẩm thấy Vinh Vương tiến vào, hiển nhiên là muốn ngồi cùng bàn ăn cơm. Hiện giờ nàng đã hòa li, xem như là một cô phụ (phụ nhân cô quả), cùng nữ tế (con rể), đệ đệ ăn chung bàn cũng liền thôi. Vinh Vương lại chỉ là họ hàng, nếu lại cùng ăn hiển nhiên là có chút không ổn. Nàng đang muốn tránh đi, lại thấy Uyển Dung hoan hô một tiếng, nhảy từ trên ghế xuống, bổ nhào vào trong lòng Vinh Vương nói: “Biểu cữu cữu, sao bây giờ ngài mới đến?”
Triệu Uyển Dung xinh xắn, tiểu cô nương bảy tuổi nhưng cũng rất cao, đỉnh đầu đã sắp đến ngực Vinh Vương. Vinh Vương một tay bế nàng lên, giống như ôm tiểu hài tử, trên mặt có vài phần đau khổ rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười.
“Uyển Dung ngoan, có nhớ ta không nào?”
“Nhớ! Ta thật nhớ ngài!” Uyển Dung nghiêm trang gật đầu, lại đỏ mặt đẩy hắn: “Ta lớn rồi, cữu cữu thả ta xuống dưới, ta tự mình đi được.”
Vinh Vương cười ha ha, cẩn thận thả Uyển Dung xuống. Nhìn thấy trên lỗ tai con bé mang hai cái khuyên tai hạt châu, những hạt châu nho nhỏ vây quanh một viên châu lớn tỏa ánh sáng hoàn mỹ, nhìn giống như là đôi minh châu chính mình đưa nàng, trong lòng hắn càng vui vẻ.
“Gần đây biểu cữu cữu hơi bận, không rảnh rỗi đi thăm ngươi. Mấy ngày nay không gặp, hình như tiểu Uyển Dung lại cao thêm vài phần.”
Triệu Uyển Dung nghe hắn nói như vậy, không tự giác mà cất cao ngực nho nhỏ, trên mặt mang theo hưng phấn đỏ ửng, lôi kéo hắn đi qua bên cạnh bàn.
“Thật tốt quá, ta còn tưởng biểu cữu cữu đã quên ta, không muốn tới thăm ta... đấy.” Nói rồi nàng lại trộm xem sắc mặt Bùi Cẩm, trong miệng thì cứ nói như không có việc gì: “Ngài ngồi bên cạnh ta đi, một hồi ta chia thức ăn cho ngài!”
Triệu Yên Dung lặng lẽ dựng thẳng lên ngón cái ở dưới bàn.
Tiểu muội muội này, thật sự quá mạnh mẽ. Vai Hồng Nương (bà mai) này làm được thuần thục không gượng ép, cực kì tự nhiên không để lại dấu vết, nhẹ nhàng liền kéo Vinh Vương đến ngồi bên cạnh mẫu thân mình.
Bùi Cẩm vội vàng đứng dậy hành lễ với Vinh Vương, lại nói khẽ với Hoàng Hậu rằng cái gì mà nam nữ không nên cùng ngồi một chỗ, muốn mang theo Uyển Dung đến một cái bàn khác mà ăn.
Triệu Yên Dung kéo nàng lại nói: “Nhìn xem ngài phí phạm, trên bàn tổng cộng mới có vài người còn muốn phân chia bàn? Hơn nữa, đang ngồi đây ai không phải thân thích trong nhà? Chúng ta thì không cần phải nói rồi, vương thúc cũng là cùng ngài và cữu cữu quen biết tử nhỏ đến lớn. Ngài không thấy Uyển Dung cũng một hai gọi “biểu cữu cữu” thật thân thiết đó sao? Có thể thấy được người một nhà chính là người một nhà, dòng máu chảy trong người, còn khách khí như vậy làm cái gì?”
Bùi Cẩm còn muốn nói gì nữa, Triệu Yên Dung vội nháy mắt với Lý Duệ, Hoàng Đế lập tức tiếp lời: “Đúng vậy. Vương thúc là thúc thúc của trẫm, lại là biểu cữu của Hoàng Hậu, lão Vinh Vương trước (cha của Lý Khác) là đệ đệ ruột của Bình Dương Trưởng công chúa. Hiện giờ tôn thất thân cận với trẫm cũng không có mấy người. Đã là người một nhà thì cần gì phải xa lạ?”
Hoàng đế đã lên tiếng như vậy, Bùi thị cũng không thể tiếp tục kiên trì, chỉ phải cúi đầu ngồi đó.
Một bữa cơm ngập tràn các loại tâm tư, món ăn ngon tới cỡ nào vào miệng cũng không nếm ra tư vị gì.
Nhưng thật ra Triệu Uyển Dung còn nhỏ tuổi, ở trong bữa tiệc làm bộ giả ngu, liên tục nói chuyện trêu chọc Bùi Cẩm cùng Vinh Vương. Lại tự tay đi chia thức ăn cho Vinh Vương, làm Lý Khác quả thực thụ sủng nhược kinh.
Tính tình Bùi Cẩm chỉ là bị cha mẹ dưỡng thật nhu nhược, lại không phải kẻ ngốc. Không cần nhìn Hoàng Đế Hoàng Hậu, chỉ nhìn tiểu nữ nhi làm một phen như vậy, trong lòng nàng đã hiểu rõ vài phần.
Vinh Vương thường thường đưa tầm mắt về phía nàng, tình ý trong ánh mắt làm nàng đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy như cả người bị đặt ở trong lồng hấp, thở cũng không thở nổi.
Thật vất vả chịu đựng đến khi ăn xong cơm, Hoàng Đế lôi kéo Bùi Nghi muốn nói về thế cục phía Nam, muốn cho Vinh Vương ngồi lại. Vinh Vương lại cười đứng lên.
“Lần trước bị Thừa lão quận vương giữ chặt, nói không ít chuyện của tôn thất, vừa lúc thần cũng có chút ý tưởng. Nếu Hoàng Thượng có rảnh, không bằng cũng nghe thần nói một câu.”
Thế nhưng lại cự tuyệt cơ hội Lý Duệ cho hắn, muốn rời đi trước.
Ánh mắt Bùi Nghi lạnh lùng, hừ một tiếng nói: “Ngồi cùng một chút đã không có kiên nhẫn? Hiện nay ngươi còn chưa có lên làm Tông Nhân Lệnh đâu, nào có cái chuyện gì mà nói? Mặc dù muốn nói cũng không phải hiện tại.”
Vinh Vương cũng không biết trong lòng Bùi Nghi bực cái gì. Không cho hắn gặp Bùi Cẩm chính là Bùi Nghi, hiện giờ hắn chủ động từ bỏ cơ hội ở chung cùng Bùi Cẩm, Bùi Nghi lại muốn phát hỏa. Biểu đệ này vốn dĩ chính là người có tâm tư khó đoán, hiện giờ tuổi tác càng lớn, càng ngày càng khó nắm bắt.
Triệu Yên Dung nhìn thần sắc Bùi Nghi giận dữ, lại nhìn nhìn mặt Bùi Cẩm như mặt cương thi, trong lòng lại có chút hiểu rõ.
Chỉ sợ là Bùi Nghi sẽ hiểu sai ý Vinh Vương, cho rằng hắn ghét bỏ Bùi Cẩm không còn xinh đẹp như trước, phai nhạt tâm tư theo đuổi, cho nên mới đang bực hắn.
Vì thế nàng liền đứng ra giải vây, cười nói: “Vương thúc cũng là có ý tốt. Hôm nay di mẫu mới vừa tiến cung, còn có rất nhiều đồ vật muốn sửa sang sắp xếp lại, qua buổi trưa Uyển Dung còn phải ngủ trưa, nếu vương thúc lưu lại, cũng không phải hắn ngồi cùng chúng ta, mà ngược lại là di mẫu phải ngồi cùng vương thúc. Huống chi nơi này tất cả đều là nữ quyến, ngài để mình vương thúc là nam nhân ngồi lại, cứ cho là hắn có thể tự tại, chúng ta cũng không tự tại được nha.”
Lý Duệ bừng tỉnh, vội vàng nói với Vinh Vương: “Vương thúc cùng trẫm đi Đức Mậu Điện thôi.”
Sắc mặt Bùi Nghi lại vẫn khó coi, có điều cuối cùng không còn phát hỏa về phía Lý Khác.
Lý Duệ đi trước, Bùi Nghi cùng Lý Khác một trái một phải đi theo phía sau ra ngoài.
Sau khi đưa ba người rời khỏi, Triệu Yên Dung cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa Bùi Cẩm và Uyển Dung tới sau điện. Cách chính điện của Chiêu Dương điện không xa có một tiểu viện tử, đó là nơi Hoàng Hậu chuẩn bị cho hai mẫu tử Bùi thị.
“Tấm biển này là mới đề.” Hoàng Hậu đứng ở trước cửa viện, chỉ vào bảng tên đen đề chữ đỏ ở phía trên cho Bùi Cẩm cùng Triệu Uyển Dung xem: “Là bổn cung thỉnh Hoàng Thượng ngự bút, di mẫu nhìn một cái xem chữ viết như thế nào?”
Chữ của Lý Duệ cứng cáp hữu lực, đều có một loại khí thế như núi cao lại như vực sâu, bảng tên kia có nền màu đen, dùng sơn son đề lên ba chữ to như rồng bay phượng múa: “Xuân Huy Đường“.
Ánh mặt trời ngày xuân, sưởi ấm lòng người.
Hoàng Hậu mượn mặt trời mùa xuân để khen nàng ấy từ mẫu, những điều nàng ấy phải bỏ ra vì suy nghĩ cho Yên Dung cùng Uyển Dung.
Lúc trước Bùi Cẩm nguyện ý gả đến Triệu gia, đó là do dứt bỏ không được nữ nhi duy nhất mà trưởng tỷ để lại. Ở Triệu gia tám năm, nàng đối xử với Yên Dung như chính mình sinh ra, hận không thể đem những thứ tốt nhất đều cho Yên Dung. Tuy rằng phía trên có bà bà (mẹ chồng) đanh đá, dưới có di nương có xảo quyệt lúc nào cũng khó xử nàng, châm ngòi mối quan hệ giữa hai người các nàng, Triệu Phùng Xuân thì luôn luôn vắng vẻ, nhưng nàng vẫn chưa từng hối hận. Nhìn Triệu Yên Dung lớn lên, xuất giá, ở trong cung dần dần đứng vững vàng gót chân, nàng cảm thấy cũng coi như có cái để ăn nói trước mặt trưởng tỷ.
Nhiều năm tới nay, tạo động lực cho nàng, đó là hai tỷ muội Yên Dung và Uyển Dung.
Trước kia Yên Dung lãnh đạm với nàng, thậm chí hơi hơi có chút căm thù, không chịu thân cận với di mẫu ruột, một hai phải gắn chặt với Triệu lão thái thái cùng Đoàn thị. Có điều chỉ cần nàng ở Triệu phủ, bà bà cùng Đoàn thị còn có chút cố kỵ tính tình chân chất của Yên Dung, cho dù làm khó nàng cũng là lén lút dùng ám chiêu. Yên Dung tiến cung, lão thái thái và Đoàn thị liền càng thêm kiêu ngạo. Thậm chí Đoàn thị trực tiếp đuổi nàng tới thiên viện, tự nắm thực quyền làm đương gia chủ mẫu.
Uyển Dung thường hỏi nàng vì sao phải nhẫn nhịn, đúng vậy, vì sao nàng phải nhẫn nhịn?
Cũng chỉ là vì một cái thanh danh hiền đức.
Nàng không muốn bởi vì trong nhà náo loạn mà liên luỵ đến thanh danh của Hoàng Hậu, trong cung nơi nơi đều là mạch nước ngầm, Yên Dung thân là Hoàng Hậu, càng là ở nơi đầu sóng ngọn gió. Nàng không muốn làm Yên Dung khó xử, không muốn làm Yên Dung bị người sau lưng nghị luận. Nàng chịu đựng, nhường, lui, cho đến khi Hoàng Hậu bị giam lỏng ở Chiêu Dương Điện, người trong nhà mất chủ ý.
Triệu Phùng Xuân muốn cho Triệu Thanh Dung vào cung, nàng hiểu rõ, đó không phải cố sủng, mà là phân sủng. Triệu Phùng Xuân này, trước nay trong lòng chẳng từng có tỷ muội Bùi gia các nàng. Cũng chưa chắc trong lòng hắn có biểu muội ruột Đoàn thị cùng hắn lớn lên từ nhỏ kia. Trong lòng hắn chỉ có vinh hoa phú quý, ích lợi quyền thế. Hắn có thể khom lưng uốn gối, nịnh hót nịnh bợ người ta, sau đó đem mọi cảm xúc không cam lòng và oán khí đều phát tiết ra trên những người ở nhà. Trong miệng nói chân ái, quay người lại có thể vì một kỹ nữ thanh lâu mà động khẩu động thủ với người ta.
Cùng hắn ở bên nhau tám năm, nhận thức của Bùi thị về hắn cũng không nhiều bằng mấy tháng ngắn ngủn này.
Đủ rồi, tâm nàng như tro tàn, ý đã lạnh, nàng phát hiện chính mình ẩn nhẫn thoái nhượng cũng không có làm Hoàng Hậu sống an ổn, ngược lại làm Triệu gia được một tấc lại muốn tiến một thước, được voi đòi tiên, mang đến càng nhiều phiền toái cho Hoàng Hậu.
Cho nên khi Bùi Nghi nói với nàng là muốn cho nàng cùng cách với Triệu Phùng Xuân, nàng lựa chọn ngầm đồng ý.
Hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Triệu gia, mặc kệ là đối với nàng hay là Uyển Dung, thậm chí là đối với Hoàng Hậu, chưa chắc không phải chuyện tốt.
Chỉ là khi thật sự thấy được Triệu Phùng Xuân tự tay viết thư tố tội trạng cùng phóng thê, nàng vẫn cảm thấy khổ sở.
Không phải vì nam nhân kia, mà là vì quãng thời gian tuổi hoa đẹp nhất của nàng.
Giống như tất cả nỗ lực của nàng ở phía trước, ẩn nhẫn như vậy, không màng mọi giá để chu toàn tất cả, đều chỉ là một trận chê cười.
Những gì nàng bỏ ra chỉ như nước chảy về biển Đông. Buông tôn vinh thể diện của đích nữ Hầu phủ, lao tâm cố sức mà lấy lòng, thoái nhượng, lấy của hồi môn phụ mẫu cho đi lấy lòng, bất luận nàng làm như thế nào, đều không chiếm được yêu thích của trượng phu cùng bà bà. Hiện giờ nàng chỉ có hai mươi lăm tuổi, tâm lại như một ao nước lặng của lão phụ nhân năm mươi hai tuổi.
Nàng tồn tại còn có ý nghĩa gì?
Nàng nỗ lực như vậy cũng chỉ đổi lại một trượng phu vô tâm vô phế, một bà bà có thể nhục mạ tổ tông phụ mẫu của nàng, một thiếp thất cũng không thèm để nàng vào mắt, một thứ nữ ức hiếp nữ nhi của nàng.
Ở Quan Quân Hầu phủ, mỗi ngày nàng mở to mắt rồi nhắm mắt lại, trong đầu chưa từng ngừng ngẫm nghĩ.
Chỉ cảm thấy cuộc đời mình cực kỳ thất bại, hoài nghi giá trị tồn tại của bản thân, bi ai vì chính mình đã mất đi thanh xuân cùng niềm vui.
Mãi cho đến nhìn đến ba chữ này, Bùi Cẩm nhìn ba chữ “Xuân Huy Đường” kia, khóc không thành tiếng.
Nàng chỉ lo trốn ở góc phòng hối hận mà đã quên chính mình vẫn là một vị mẫu thân.
Cuộc đời nàng thất bại, nhưng nàng còn có Uyển Dung, còn có Yên Dung, còn có đệ đệ, nàng cũng không phải một người cô đơn.
Triệu Yên Dung phân tán tất cả cung nhân, lôi kéo Uyển Dung đang thấp thỏm bất an lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Bùi Cẩm khóc rống dưới tấm biển.
Áp lực nhiều năm như vậy, cũng là thời điểm nên khóc ra.
Bùi Cẩm xoa xoa nước mắt, cảm thấy ngưc bị đè nén nhẹ nhàng hơn không ít, nàng quay người lại, bái Triệu Yên Dung một cái: “Đa tạ nương nương an bài chu đáo.”
“Ở chỗ này, ta không phải nương nương, ta chỉ là nữ nhi của ngài.” Triệu Yên Dung một tay đỡ nàng lên: “Nếu di mẫu không khóc nữa, chúng ta đi vào trong nói chuyện.”
Bùi Cẩm cảm thấy ngượng ngùng, lau sạch mặt, hít sâu một hơi, tiếp nhận nữ nhi từ trong tay Hoàng Hậu, lôi kéo Uyển Dung cùng đi vào theo nàng.
Vẫn chỉ là ba người các nàng, những thái giám cung nữ được chọn tới phụng dưỡng đều bị Hoàng Hậu ra lệnh hầu ở ngoài cửa.
“Uyển Dung, đi đóng cửa lại, ba chúng ta thoải mái nói chuyện.”
“Vâng...!” Hiện giờ Triệu Uyển Dung rất tin phục vị Hoàng Hậu tỷ tỷ này, nghe xong lời nói của nàng, lập tức buông tay mẫu thân, chạy ra đóng cửa lại.
Nhìn đôi mắt Bùi Cẩm sưng đỏ vì đã khóc, Triệu Yên Dung nhăn mày lại, mặt mày nghiêm túc:
“Ngài là di mẫu ruột của của ta, mẫu thân của muội muội ruột của ta, cũng là nữ nhi của Bình Dương Trưởng công chúa, cốt nhục của Đại tướng quân Bùi Độ. Bùi Cẩm, sao ngài có thể vô dụng như vậy?”
Nàng bày vẻ mặt nghiêm khắc mà nói, khiến Triệu Uyển Dung hoảng sợ.
“Tỷ tỷ, sao ngài lại nói với mẫu thân như thế?”
Bùi Cẩm cũng bị nàng ấy rống đến run run. Nàng ở Quan Quân Hầu phủ mấy ngày nay, thật đúng là lâu rồi không có bị ai rống vào mặt.
“Nương nương... “ Theo bản năng nàng liền muốn quỳ xuống, lại bị Triệu Yên Dung phất tay ngăn lại.
“Ra khỏi cái cửa này, ta là Hoàng Hậu, ngài là muội muội của Quan Quân Hầu, di mẫu của ta. Nhưng trong phòng này, hiện tại không có người khác, ta chính là nữ nhi Bùi gia.” Nói rồi nàng dừng một chút, liếc mắt một cái nhìn Bùi Cẩm thật sâu, thở dài: “Nói thật, ta thật sự vì ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu mà cảm thấy không đáng giá.”
Nghe Hoàng Hậu nhắc tới phụ mẫu của chính mình, Bùi Cẩm không khỏi thẳng sống lưng. Bình Dương công chúa cùng Bùi Độ không chỉ là phụ mẫu của nàng, càng là anh hùng trong lòng bá tánh Đại Tề, tồn tại như một thần thoại. Trước kia khi ở Triệu gia, đã từng có một lần Triệu lão thái thái mắng quá miệng, nói đến cả phụ mẫu của Bùi thị. Lần đó như Bùi thị phát điên muốn cùng bà bà liều mạng, chim cút đột nhiên biến thành gà chọi, khiến lão thái thái sợ tới mức hoảng hốt.
Trải qua chuyện lần đó, người Triệu gia liền biết rõ điểm mấu chốt của Bùi thị, lão thái thái cũng không bao giờ dám ở trước mặt mà mắng tổ tông nàng.
Hoàng Hậu lại là thành thật, không khách khí mà quở trách.
“Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ là anh hùng một đời, thất bại nhất không phải ở chiến trường, mà là ở nhi nữ.” Triệu Yên Dung chỉ vào Bùi Cẩm nói: “Cữu cữu liền không nói, lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn không chịu cưới thê tử, muốn để Bùi gia đoạn tử tuyệt tôn sao. Hai nữ nhi, một người là mẫu thân ta, một người là ngài, nhìn xem đều bị bọn họ dạy thành cái bộ dáng gì?”
“Chính là hai kẻ đỡ không nổi tường bùn lầy, trên người nào có chút uy phong của Quan Quân Hầu?”
Bùi Cẩm ngơ ngẩn mà nhìn Hoàng Hậu, bị nàng mắng đến mặt đỏ tai hồng.
“Mẫu thân ta đã không còn, người chết như đèn tắt, hiện tại nói tới bà ấy cũng không có ích gì, bà ấy chính là một sản phẩm thất bại. Cho là ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫ bị mù mắt nên gả sai bà ấy, nhưng bà ấy cũng nên nói ra, có thể đấu tranh liền đấu tranh, không thể đấu tranh liền nghĩ biện pháp thu thập nhà trượng phu. Chứ không phải nên che giấu, nhẫn nhịn, chịu đựng, nhún nhường, đến nỗi dìm chết chính mình, lại khiến muội muội ruột như ngài cũng bị liên luỵ tiến vào vũng bùn.” Triệu Yên Dung thở hổn hển, nhíu lại hai hàng lông mày nhìn nàng: “Ngài thì sao? Bà ấy là như vậy, vì sao ngài cũng học theo? Bị thiệt thòi thì về nhà mẹ đẻ nói một tiếng khó lắm sao? Chẳng lẽ phụ mẫu dưỡng ngài đến lớn như vậy chính là vì đưa ngài đến nhà người khác mặc người vùi dập?”
“Không phải...” Bùi Cẩm muốn biện hộ vài câu bì bản thân, nhưng lời nói đến cổ họng thì nghẹn lại, trong đầu trống rỗng.
“Ngài là nữ nhi của Trưởng công chúa, trên người có Nhị phẩm cáo mệnh. Nếu Triệu gia có ai dám bất kính với ngài, ngài cứ tát thẳng cho một cái, một cái tát không đủ, liền tát thêm cái nữa. Triệu Phùng Xuân kia tính cái gì? Sao ngài có thể sợ hắn như vậy? Là sợ hắn hưu ngài hay là sợ hắn thay đổi tâm? Tâm hắn vốn chẳng ở trên người của ngài thì nói gì đến thay lòng đổi dạ? Hưu? Nếu hắn dám hưu ngài, lúc trước sẽ không dây dưa không dứt, quấn lấy nằng nặc đòi cưới ngài vào cửa. Đóng cửa lại, cho là ngài cưỡi ở trên đầu hắn, hắn nhìn đến cái mũ ô sa trên đầu thì cũng phải nhịn xuống. Kết quả thì sao? Người vốn nên cưỡi ở phía trên thì lại dễ dàng để người ta cưỡi lên.”
“Vì sao ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu lại chọn Triệu Phùng Xuân - một bạch đinh (thường dân) xuất thân không cao như vậy? Chẳng qua là nhìn hắn có vài phần văn vẻ, bộ dạng không tồi, tương lai đường làm quan hẳn là không đáng lo. Chẳng qua là nhìn thấy hắn xuất thân không cao, về sau không dám bắt nạt ngài, không dám có tâm tư quá phận, các ngài có thể sinh sống thật tốt. Kết quả thì sao? Ý tốt của phụ mẫu đều bị các ngài - hai cái bánh bao lớn (người quá nhu nhược) làm hỏng hết!” Triệu Yên Dung thở hồng hộc mà mắng: “Cái gì gọi là bất hiếu? Nữ nhi bị người bắt nạt còn không dám về nhà tố khổ với phụ mẫu cầu chống lưng, đây là bất hiếu lớn nhất! Nếu là ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu dưới suối vàng biết được, đều có thể bị hai người các ngài chọc cho tức giận đến bật dậy mất.”
“Suy bụng ta ra bụng người, nếu tương lai có một ngày Uyển Dung đi lên con đường xưa của ngài, trong lòng ngài sẽ có loại cảm tưởng gì?” Nhìn Bùi thị bị chính mình mắng đến che mặt mà khóc, Triệu Yên Dung đổ một ly trà nhuận họng đỡ khát, cảm thấy mắng đến cực kì đã ghiền, vì thế tiếp tục nói: “Ngài cũng muốn khi Uyển Dung hơn hai mươi tuổi liền giống như ngài - từ trong ra ngoài đều biến thành cái bộ dáng như quỷ gần đất xa trời? Ngài đi soi gương mà xem, nhìn một cái xem bộ dáng nửa chết nửa sống của ngài. Nếu thật sự không có cốt khí, không có can đảm chống chọi, liền đi xuống sớm một chút gặp phụ mẫu đi, đến trước mặt bọn họ mà khóc, đừng ở tại chỗ này làm tỷ muội chúng ta nhìn mà bực bội, đi theo ngài chịu phần mang vạ này.”
“Tỷ tỷ...” Triệu Uyển Dung đã hoàn toàn trợn tròn mắt. Đây nào phải Hoàng Hậu nương nương đang khuyên mẫu thân, rõ ràng là đang ép bà đi tìm chết mà.
“Ngươi câm miệng, con nít con nôi, nghe là được. Hôm nay ta nói lời này không chỉ là nói với di mẫu, cũng là nói với ngươi.” Triệu Yên Dung trừng mắt nhìn liếc con bé một cái.
“Ai nói nữ nhân tách khỏi nam nhân thì không sống được? Một tên tra nam vô dụng cũng có thể làm ngài nản lòng thoái chí đến mức tự tra tấn chính mình, đáng sao? Ngoại tổ mẫu hoài thai mười tháng, vất vả sinh hạ ngài, vất vả nuôi lớn ngài, là hy vọng ngài sống thật vui vẻ thoải mái, hạnh phúc an khang, không phải để chính ngài hành hạ chính mình như vậy. Bỏ thì bỏ, hiện tại ngài còn trẻ như vậy, dung mạo gia thế đặt ở nơi này, nếu muốn tái giá, nam nhân tốt tùy ngài chọn lựa, mang theo Uyển Dung, lại tìm một người tốt, sống một cuộc đời khoái hoạt, không chỉ Uyển Dung vui vẻ, ta vui vẻ, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đã mất cũng sẽ vui vẻ.”
Bùi Cẩm sợ tới mức liên tục xua tay: “Cá này sao có thể, ta đã tuổi này, sao lại có thể động dâm tâm như vậy?”
“Phi, tái giá thì làm sao, ngài mới hai mươi lăm tuổi, đúng là đang tuổi hoa, cơ sao không thể tìm? Triệu gia đã không còn quan hệ gì với ngài. Quân chưa lập gia đình, thiếp chưa gả, tìm người thích hợp rồi cùng nhau chung sống những ngày rực rỡ mỹ mãn cũng không uổng công đi một chuyến đến thế gian này. Di mẫu, không được tâm chết, ngài trẻ như vậy, bổn cung tuyệt đối không cho phép hiện tại ngài liền chết tâm!”
“Đúng vậy, nương, vì sao ngài muốn chết tâm? Uyển Dung có phụ thân như không, cũng chưa từng được người yêu thương mà.” Triệu Uyển Dung cũng rất lanh lợi, thấy Bùi thị bị tỷ tỷ nói đến hơi lay động, lập tức khóc lóc lao qua, lôi kéo tay áo nàng: “Ngài lại tìm một phụ thân cho ta, có thể yêu ta, thương ta, tương lai ta cũng sẽ không bị người khác nói là hài tử không có phụ thân.”
Bùi Cẩm khóc lóc ôm lấy nữ nhi, nức nở nói: “Chỉ là gái ngoan không gả hai chồng, hiện giờ ta đã cùng cách, chỉ sợ tái giá sẽ làm bẩn thanh danh Bùi gia.”
“Chọn một người thân phận quý trọng, ta để Hoàng Thượng tứ hôn cho các ngài, xem có ai dám nói nửa câu!” Hoàng Hậu giương mi trợn mắt vỗ cái bàn, hào khí mà nói: “Liền định như vậy đi. Di mẫu mang theo muội muội ở đây cho thoải mái, chúng ta phải chọn cho kĩ, xem ai thích hợp làm phụ thân cho Uyển Dung.”
“Điều này làm sao có thể!”
Căn bản Hoàng Hậu cũng không cho Bùi thị cơ hội phản đối, nhấc chân vụt đi.
Bùi thị ôm Uyển Dung đứng ở trong sảnh, trong đầu rối như tơ vò. Đằng trước Hoàng Hậu còn đang mắng nàng hồ đồ vô năng, nói nàng bất hiếu uất ức, sao mắng mắng liền thành muốn giúp nàng tìm phu quân để tái giá?
Bùi Cẩm chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt, chỉ chốc lát đã thấy các cung nhân hầu hạ ở Xuân Huy Đường đều ùa vào tới, nàng đành lui về phía sau nửa bước, lôi kéo Uyển Dung đi ngủ trưa.
Triệu Yên Dung để Bạch Lộ ở Xuân Huy Đường, dặn dò nàng hằng ngày nhìn chằm chằm hành động của Bùi thị. người nhà của Bạch Lộ cùng Đan Phong hiện giờ đều về ở trong Quan Quân Hầu phủ, Bùi Cẩm cũng coi như là một nửa chủ nhân của Hầu phủ, không cần Triệu Yên Dung dặn dò, Bạch Lộ cũng sẽ cực kì cẩn thận mà hầu hạ.
“Hôm nay trước hết như vậy, mắng cho nàng ấy tỉnh, sau đó cứ từ từ tẩy não cho nàng ấy, khiến nàng ấy vứt sạch mấy cái quan niệm trinh tiết đức hạnh vô dụng kia.” Triệu Yên Dung phất quạt, nói với Mộc Lan ở bên cạnh: “Có vài người ấy mà, chính là như vậy. Phải mắng!”
Mộc Lan không lên tiếng.
Tuy rằng Hoàng Hậu đuổi hết mọi người ở bên ngoài, nhưng nàng thân là chưởng cung của Chiêu Dương Điện, không dám cách Hoàng Hậu quá xa. Hoàng Hậu sức lực dồi dào như vậy, dù nàng không muốn nghe cũng trốn không xong.
Trách không được ngay cả Thái Hậu mà Hoàng Hậu còn có thể thu phục được. Chỉ xem tư thế hôm nay nàng mắng di mẫu ruột, thật là tự nhiên tự tại như phụ mẫu mắng nữ nhi ấy!
Không đề cập tới Bùi thị ở bên này có dư vị gì. Trong lòng Bùi Nghi có việc, sau khi nói chuyện về thế cục phía nam với Lý Duệ xong, liền đá Vinh Vương Lý Khác đi vào làm bạn giá.
Đức Bảo dẫn hắn ra khỏi Đức Mậu điện, nơi này hắn thường xuyên ra vào, cũng là khách quen, liền cáo từ muốn tự rời đi.
Từ rất xa, hắn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đi tới bên này.
Thấy là Bùi Nghi, người nọ đi nhanh vài bước, đoan chính hành lễ: “Nô tài thỉnh an Bùi Hầu.”
Bùi Nghi nhìn hắn nở nụ cười: “Mới vừa rồi nhìn thấy giống ngươi, thì ra thật sự là ngươi. Tính ra, chúng ta cũng đã lâu không gặp. Tần Tiêu, ngươi ở trong cung có khỏe không?”