Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 18: Chương 18: Đoan Phi




Edit: Vi Hiền Nghi.

Beta: Tiên Chiêu Dung.

Từ xa, bóng dáng mỹ nhân thấp thoáng như liễu rũ đong đưa trong gió, vòng eo nhỏ xinh đẹp và thon thả.

Làn váy xanh bích nhạt dưới tia nắng mặt trời càng ánh lên màu sắc tươi đẹp, áo choàng lụa trắng phủ bên ngoài, theo sự chuyển động của mỹ nhân tạo thành từng đường cong bán nguyệt phiêu dật phất phơ.

Tuy khoảng cách khá xa, không thấy rõ dung nhan nhưng nhất cử nhất động đều thể hiện phong thái mỹ nhân đoan trang.

Xiêm y màu xanh rất kén người mặc, màu da tối hay người không đầy đặn mà vận trang phục màu này sẽ lộ rõ vẻ quê mùa. Tuy rằng chất liệu rất đẹp đẽ quý giá, thuộc hàng thượng phẩm nhưng nếu như người mặc nó có dung mạo lẫn khí chất không phù hợp, thì ngược lại sẽ biến thành khuyết điểm.

Có thể chọn loại xiêm y này để mặc, nhất định người đó rất tự tin với vẻ ngoài của bản thân.

Lý Duệ dừng chân, sau đó, đột nhiên đưa tay về phía sau làm động tác mời.

Triệu Yên Dung cũng ngừng bước, nhìn Hoàng đế đưa tay về phía mình, đuôi lông mày khẽ run.

Hoàng thượng, người đây có ý gì? Định nắm tay nàng sao?

Mắt thấy người đối diện càng ngày tới càng gần, Triệu Yên Dung đã có thể nhìn rõ khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô kia, nàng mới đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của hắn.

Tay Lý Duệ thật ấm.

Bàn tay của hắn trơn mát, rộng lớn, có cảm giác rất mạnh mẽ. Tay Triệu Yên Dung bị hắn nắm chặt, da thịt chạm vào nhau, nàng có thể cảm nhận được giữa những ngón tay và lòng bàn tay của hắn đầy vết chai sần cứng cáp, là dấu tích của việc cầm bút và luyện kiếm trong nhiều năm. Triệu Yên Dung bị hắn kéo sát tới, khoảng cách cả hai rất gần, đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi ấm trên người Lý Duệ.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy góc cạnh khuôn mặt hắn cực kì đẹp.

Lông mi vừa dài vừa rậm, đôi mắt hoa đào hơi híp, đáy mắt lóe lên vài tia sắc bén.

Triệu Yên Dung tự thấy mình không thân thuộc với Lý Duệ cho lắm. Người này xem ra bụng dạ thâm sâu, hỉ nộ không biểu hiện ra ngoài. Bằng không cũng sẽ không ở trong tình thế hỗn loạn mà giành lấy được chiến thắng cuối cùng.

Nhưng bỗng chốc ngay lúc này, Triệu Yên Dung lại cảm thấy Lý Duệ là một người rất dễ hiểu.

Tựa như hiện tại, tuy rằng bề ngoài của hắn cao cao tại thượng, vân đạm phong khinh cười nhẹ nhưng hắn lại nắm tay nàng có chút đau, đôi mắt híp lại thành một đường dài mang theo vài phần nguy hiểm. Ngay lập tức Triệu Yên Dung cảm nhận được rằng - có sát khí!

Trong lòng Triệu Yên Dung ngầm đánh giá mỹ nhân đang chậm rãi đi tới. Nàng ta bước đi nhẹ nhàng, dáng điệu thướt tha như cành liễu phất phơ trong gió, vẻ mặt vui mừng vừa đủ.

Tiểu mỹ nhân mày liễu mắt sáng, da trắng nõn nà, dung mạo xinh đẹp, quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân hiếm có.

Ấn tượng của nàng đối với người này có chút mơ hồ, chỉ luôn ở Trường Nhạc cung hầu hạ Thái hậu nương nương. Thế nhưng bây giờ lại có thể chạm mặt nàng ta ở đây, thật đúng là “kỳ tích!“.

Ha ha!

Trong lòng Triệu Yên Dung cười ha ha hai tiếng, sâu trong nội tâm lúc này nảy sinh một ác ý sâu sắc. Thật ngạc nhiên, cô nương này lại hành lễ với nàng, không đúng, chính xác hơn là hành lễ với người bên cạnh nàng.

“Hoàng thượng vạn tuế!”

“Hoàng hậu thiên tuế!”

Cúi đầu cũng thật phong tình khiến người ta vừa thấy đã muốn yêu.

Ai nói trong cung này, Nhu Phi là mỹ nhân khiến người khác sinh lòng yêu mến nhất chứ? Nữ nhân trước mắt này mới phải.

Nhu Phi khiến mọi người cảm thấy yêu thương, cơ bản bởi vì nàng ta bệnh đến không thể xuống giường, là kiểu người mong manh yếu đuối như tờ giấy. Loại người này luôn làm cho người ta sinh lòng thương tiếc, không mang lại uy hiếp và nguy hiểm chút nào.

Mà người trước mặt này, vừa yểu điệu lại vừa phong tình, vừa đoan trang lại cũng vừa quyến rũ. Mỗi lần quay đầu ngoái nhìn, từng cái mỉm cười, đều tính toán thời cơ và độ cong hoàn hảo. Thật sự là khiến Triệu Yên Dung ngưỡng mộ không thôi.

“Ái phi bình thân.” Âm thanh Lý Duệ như gió xuân tháng ba ấm áp. Nụ cười trên mặt hắn ôn hòa đẹp đẽ, tựa hồ tia sát khí lóe lên lúc trước chỉ là ảo giác của Triệu Yên Dung.

“Đoan Phi muội muội, xin đứng lên.” Triệu Yên Dung cười cười, lời nói sắc nhọn như đao.

Năm nay Triệu Yên Dung vừa tròn mười tám. Đoan Phi thì đã hai mươi, lớn hơn Triệu Yên Dung hai tuổi nhưng lại bị nàng gọi hai tiếng “Muội muội!“.

Luận về tuổi tác, nàng ta phải là tỷ tỷ mới đúng!

Đoan Phi hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên hai tay đang nắm chặt nhau của Đế Hậu.

Đoan Phi giống như bị thanh sắt nóng bỏng thiêu đốt, dời nhanh tầm mắt, vẻ mặt hơi cứng đờ.

“Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng hậu.” Nàng hơi nhợt nhạt, gượng cười nhẹ nhàng đứng lên: “Thần thiếp mới từ Vĩnh Phúc cung ra đây, không nghĩ tới trùng hợp gặp Hoàng thượng và Hoàng hậu ở đây, thật là vinh hạnh của thần thiếp.”

“Muội muội không phải ở Trường Nhạc cung hầu hạ Thái hậu sao? Sao lúc này lại từ Vĩnh Phúc cung đến đây?” Triệu Yên Dung cảm thấy lòng bàn tay Lý Duệ nóng hổi, có vẻ Hoàng đế không có ý buông tay, nàng cũng vui vẻ thuận theo tự nhiên. Đương nhiên, rõ ràng Hoàng đế đối với vị Đoan Phi này rất quan tâm. Vì để chứng tỏ thái độ lập trường của bản thân nên Triệu Yên Dung cũng không ngại chém thêm mấy nhát.

Sắc mặt Đoan Phi bình tĩnh, đáp: “Thần thiếp vốn ở Vĩnh Phúc cung, chỉ là mỗi ngày sớm tối đến chỗ Thái hậu hầu hạ một chút. Hôm qua, thần thiếp bị chút phong hàn, nên Thái hậu cho thần thiếp về cung nghỉ ngơi. Hôm nay đã khá hơn một chút, nghĩ tới Thái hậu không có người được việc bên cạnh chăm sóc, nên thần thiếp dự định qua đó, không ngờ rằng lại gặp Hoàng thượng và Hoàng hậu ở nơi này.”

“Ừ, ái phi quả nhiên hiếu thảo.” Lý Duệ không nói gì thêm, chỉ gật đầu cười.

Đoan Phi nhìn hắn, trên mặt có chút ửng đỏ. Ánh mắt mang theo quyến luyến và tình ý nồng đậm. Người này không chỉ xinh đẹp, lại còn rất lớn gan.

Nói thật, nếu không phải trước đó Lý Duệ toả ra sát khí, Triệu Yên Dung nhìn hai người lúc này đang liếc mắt đưa tình, quả thật có thể cho rằng Đoan Phi và Hoàng thượng đích thực là yêu nhau.

Nàng mơ hồ nhớ lại, Đoan Phi vào phủ trước khi Lý Duệ được phong làm Thái tử, khi ấy nàng ta là một trong hai vị sườn phi của Khang Vương. Luận về lý lịch và tư cách, cũng như thời gian nàng ta vào phủ tuy ngắn, không được lâu như Trang Phi và Huệ Phi nhưng nàng ta có chỗ dựa rất vững chắc.

Phụ thân nàng ta là đệ đệ ruột của Chương Thái hậu, đồng thời nàng ta cũng là Thứ nữ Chương gia. Thái tử phi đã mất hai năm, Lý Duệ dù chịu áp lực mạnh mẽ từ Thái hậu cũng sống chết không lập Chương thị làm Chính Phi. Cho đến khi đăng cơ, việc chủ mẫu hậu cung bị bỏ trống rốt cuộc cũng bị đám đại thần đem ra bàn luận.

Cho dù Thái hậu có náo loạn như thế nào thì Lý Duệ vẫn kiên trì tự mình chọn Hoàng hậu.

Từ khi Hoàng hậu vào cung, Đoan Phi liền thường xuyên ở Trường Nhạc cung, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.

Đoan Phi đi theo phía sau Hoàng thượng và Hoàng hậu, cách ba bước chân, không dám đi quá gần, cũng không quá xa. Triệu Yên Dung quay đầu nhìn nàng ta một cái. Trang điểm tỉ mỉ như vậy, sắp đặt cuộc gặp gỡ hết sức tình cờ như thế, cuối cùng Đoan Phi không muốn ngoan ngoãn ở yên trong Trường Nhạc cung và Vĩnh Phúc cung nữa. Nàng ta dự định muốn tái xuất giang hồ rồi sao?

Xung quanh người nam nhân này, nhất định là bị vô số nữ nhân trong hậu cung đua nhau tranh đoạt, Triệu Yên Dung tự cảm thấy chẳng gì to tát. Hoàng đế kinh qua vô số mỹ nhân, nếu quả thật có tồn tại tình yêu chân thành từ hai phía, thì đối với sinh lý của hắn cũng có chỗ tốt nhất định. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nam nhân này sẽ không bị tình yêu làm cho mê muội, tự nhắm súng vào bản thân mình.

Rốt cuộc Đoan Phi nghĩ gì? Kỳ thực Triệu Yên Dung cảm thấy Lý Duệ đã tỏ rõ lập trường và thái độ rồi.

Hắn sẽ không lập nữ tử Chương gia làm Hoàng hậu. Đời này, có lẽ Đoan Phi chỉ có thể đạt tới mức phi vị.

Hậu cung Đại Tề, đứng đầu là Hoàng hậu, bên dưới là một vị Hoàng Quý phi. Nhất phẩm phi có bốn ghế là Đoan, Đức, Hiền, Nhu. Tiếp theo chính là Nhị phẩm phi, cấp bậc Quý tần, Tần, Mỹ nhân. Những vị trí này tính ra số lượng đều có giới hạn.

Dung Phi bị Triệu Yên Dung đánh mạnh mẽ vào mặt trước đó, chính là vị trí cao nhất trong cấp bậc Nhị phẩm phi.

Bây giờ nàng là chính cung Hoàng Hậu, Hoàng Quý phi là Trang Quý phi, Nhất phẩm phi chỉ có hai người là Đoan Phi và Nhu Phi. Nhị phẩm hiện tại có Dung Phi, Trinh Phi và Huệ Phi, còn lại đều là vài vị Quý tần, Tần và Mỹ nhân. So với Hoàng đế tiền triều, thì Lý Duệ cũng coi như là tiết chế tốt, giữ mình tương đối sạch sẽ.

Nếu Đoan Phi muốn tăng cấp bậc, hoặc là đạp Trang Quý phi xuống ngựa, hoặc là kéo Hoàng hậu xuống. Trừ hai cách đó ra, thì không còn cách nào khác.

Vì Lý Duệ đề phòng Chương gia, chỉ sợ sau này Đoan Phi muốn làm Thái hậu cũng khó. Nếu không, nàng ta gả cho Lý Duệ đã bốn năm, tại sao đến bây giờ một cái trứng cũng còn chưa có.

Triệu Yên Dung đi một đường, nghĩ một nẻo, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa.

Cho dù nàng ta có làm gì, bây giờ nàng chính là Hoàng hậu. Nếu như chỗ dựa Đoan Phi vững chắc, như vậy lúc này căn bản nàng sẽ không có chuyện gì.

Thái Hậu dù tôn quý, cũng không có bản lĩnh lập Đoan Phi làm Hoàng hậu, nàng còn có gì phải lo lắng nữa?

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, bước chân Triệu Yên Dung có vẻ nhẹ nhàng hơn.

“Yên Dung đang cười cái gì?”

Đột nhiên nghe được âm thanh trầm thấp của nam nhân bên cạnh, Triệu Yên Dung giật mình, đưa tay vỗ vỗ ngực, không tự chủ lộ ra bản tính thật: “Kêu la cái gì, gọi hồn sao.”

Lời vừa ra khỏi miệng, xung quanh yên lặng như tờ.

Lý Duệ khẽ nhếch miệng, dường như muốn hóa đá. Mà đứng sau nàng cách đó không xa, gương mặt Đoan Phi trắng bệch như gặp quỷ.

Trong lòng Triệu Yên Dung kêu hỏng bét, còn đang nghĩ cách cứu vãn, đột nhiên Lý Duệ vươn tay ra nắm lấy cằm nàng, cười nói: “Đúng vậy, gọi hồn nàng đấy, nghĩ cái gì nhập thần như thế? Nếu như trẫm không gọi hồn nàng trở về, thì đã bước xuống hồ nước rồi.”

Hoàng hậu định thần lại, gò má đỏ ửng, đôi mắt long lanh ngập nước, vừa thẹn vừa giận liếc nhìn hắn. Sau đó nàng quay đầu sang hướng khác, khẽ hừ một tiếng.

Giống như người vừa mới quát mắng và bất kính với Hoàng đế trước đó không phải là nàng vậy...Có trời mới biết, giờ phút này trong lòng Triệu Yên Dung căng thẳng bao nhiêu.

Cũng may Lý Duệ có vẻ không truy cứu thêm nữa, liền thoải mái cho qua.

Ở phía sau nàng, Đoan Phi khẽ nhíu hai hàng lông mày.

Đi một lúc lâu, cuối cùng cũng tới bên ngoài Trường Xuân cung.

Đoan Phi đứng phía sau nàng, Nhu Phi thì cáo lỗi không đến được vì thân thể không khỏe. Trang Quý phi đã được Thái Hậu gọi vào nói chuyện, đợi bên ngoài cửa cũng chỉ có hai người Trinh Phi và Huệ Phi tới thỉnh an. Chờ hành lễ xong, Lý Duệ dẫn bốn phi tử bước vào cửa Trường Xuân cung.

Chương Thái hậu dựa nửa người trên nhuyễn tháp, Trang Quý phi quỳ gối trước mặt bà, cúi đầu im lặng.

Triệu Yên Dung vừa bước chân vào chính điện, chợt nghe trong điện truyền tới tiếng quát mắng khỏe khoắn có mười phần lực: “Dẫn nô tì bất hiếu bất nghĩa này ra ngoài, trước cửa cung hai đánh hai mươi gậy.”

Cái gì, nàng vừa mới đến đã đánh người!

Muốn đánh ai?

Trang Quý phi?

Không phải chứ, còn muốn dẫn đến ngay cửa cung cho đám cung nhân đều nhìn thấy bị đánh hai mươi gậy sao.

Thế nhưng sao lúc này lại đánh Trang Quý phi, đây chẳng phải là đánh vào mặt nàng sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.