Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 87: Chương 87: Kỹ năng như thần




Diệu chiêu [1] trộm long tráo phượng + thuật dịch dung vô cùng thần kỳ

[1] Diệu chiêu: Chiêu thức tinh diệu

Edit: Jia Thục Viện

Beta: Dương Tu Dung

Thiệp mời của Càn lão gia và thiệp mời của Lý Duệ được đặt song song trên bàn của Tri phủ Định Châu Phùng Luân. Phùng Luân xem thiệp của Càn lão gia trước, sau đó mới cầm lấy chiếc thiệp trong ngoài đều ngay ngắn đoan trang của Lý Duệ, vuốt chòm râu dê suy nghĩ hồi lâu.

“Sao lão phu chưa từng nghe nói trong kinh thành có đại gia tộc nào họ “Hoàng”?”

Sư gia đứng một bên cười nói: “Chỉ sợ là Càn lão gia chưa từng gặp nhân vật nào có danh dự uy tín lớn, mới thấy người ta đến từ kinh thành liền “thấy người sang bắt quàng làm họ“.”

Phùng Luân rất chướng mắt cách làm việc của bọn nhà giàu mới nổi. Bọn chúng là những kẻ chỉ biết nịnh nọt, bợ đỡ, lại còn không biết thân phận, suốt ngày cứ mở miệng ra là “Quách Hầu gia“. Chẳng qua hiện tại đang lúc cần dùng đến bọn nhà giàu mới nổi này, nếu không Phùng Luân cũng không muốn dây dưa nhiều với bọn chúng. Hắn sai sư gia cầm thiệp mời của Hoàng công tử giao cho Miêu nữ ở hậu viện.

“Càn lão gia nói Hoàng phu nhân là con gái nuôi của Thánh cô, ngươi đưa thiệp mời đến cho Thánh cô nhìn xem, xác nhận việc này là đúng hay sai.”

Địa vị của Thánh cô cao hơn rất nhiều so với Càn lão gia. Tuy rằng khuôn mặt vị Thánh cô của Miêu gia này dữ tợn, biểu cảm cũng lạnh nhạt khiến người khác không thích, nhưng bà ta lại là cao nhân do Hầu gia dùng số tiền lớn mới mời về được, tên Lục Gia giả mạo kia còn phải dựa vào một đôi diệu thủ [2] của bà ta. Đây là nhân vật hắn không dám cũng không thể đắc tội. Nếu vị Hoàng thị này thật sự có quan hệ với Thánh cô thì ngược lại hắn còn phải chiêu đãi nàng ta cho thật tốt.

[2] Diệu thủ: đôi tay khéo, kỹ thuật giỏi.

Chỉ là trước khi việc lớn thành công, hắn không thể thả bọn họ rời khỏi Định Châu phủ.

Phùng Luân làm việc luôn luôn thận trọng, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao hắn có thể được Quách Hiếu Thông sắp xếp đến Định Châu, nơi gần với kinh thành nhất.

Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, đặc biệt đối với loại người không rõ lai lịch này, Phùng Luân thà rằng “giết lầm còn hơn bỏ sót“.

Một lát sau, sư gia bưng thiệp mời ra, gật đầu nói với hắn: “Việc này là thật, vị Hoàng phu nhân Lương thị kia đúng là con gái nuôi mới được Thánh cô thu nhận gần đây, rất hợp ý bà ấy.”

Phùng Luân nhẹ nhàng thở ra, nếu Thánh cô đã xem qua thì hẳn là cũng không còn gì lo ngại.

“Chờ một chút, bản quan sẽ tự mình đi gặp nàng ta.”

Sư gia duỗi tay cản lại, cười nói: “Thánh cô nói, vị Hoàng phu nhân Lương thị kia chẳng qua chỉ là dân thường ở kinh thành có mấy gian cửa hàng mà thôi, thân phận kém xa so với đại nhân nên ngài không cần đích thân đến gặp, miễn cho mất thân phận. Mục đích chủ yếu bọn họ vào phủ là đến gặp mẹ nuôi, Thánh cô chỉ gặp gỡ, trò chuyện vài câu, cũng không giữ bọn họ lại dùng cơm.”

Phùng Luân nghe mấy lời này, trong lòng rất hưởng thụ. Trong lời nói của Thánh cô có ý tôn trọng hắn, việc này làm hắn cũng cảm thấy nở mày nở mặt.

Thánh cô coi trọng hắn chẳng phải là gián tiếp bày tỏ Hầu gia cũng coi trọng hắn hay sao.

Hơn nữa sau này, tương lai phong hầu bái tướng của hắn cũng sắp tới.

“Thánh cô nói cái gì thì chính là cái đó.” Phùng Luân rụt rè mà ngồi trở lại trên ghế, nói với sư gia: “Phái người giám sát kỹ, xem bọn họ đang ở nơi nào, mấy ngày này không thể thả bọn họ rời khỏi thành. Còn nữa...... Nói Thánh cô cứ ở chỗ này, muốn bọn họ lưu lại Định Châu bồi lão nhân gia mấy hôm.”

Sư gia ngầm hiểu, gật đầu đồng ý, đi ra ngoài phái thuộc hạ theo dõi nhóm người Lý Duệ.

A Nỗ Na gặp Triệu Yên Dung ở hậu viện, Lý Duệ là nam nhân không tiện theo vào nên đợi ở trước cổng.

“Mẹ nuôi!” Từ xa Triệu Yên Dung thấy A Nỗ Na liền kêu một tiếng, cười khanh khách đi qua.

“Ừ.” A Nỗ Na gật gật đầu, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ. Ngoại trừ lúc bà không thể kiềm chế tình cảm khi nghe đến tin tức của tiểu chủ nhân thì những lúc khác biểu tình của bà đều cứng nhắc giống như một người gỗ.

Triệu Yên Dung cũng rất bội phục định lực của A Nỗ Na, chẳng qua nếu bà làm không được điều đó thì sao có thể sống tới hôm nay?

Hai người đi vào phòng, A Nỗ Na nhẹ giọng nói với nàng: “Ta đã gặp người của ngươi, hôm nay cũng đã điều nàng ta đến hậu viện hầu hạ ta.”

Triệu Yên Dung biết bà đang nói đến Tử Dư, vừa lòng gật đầu.

Tuy Tử Dư và mấy người Long Nha vệ đã trà trộn vào đây nhưng bọn họ bị phân công làm việc nặng, còn nơi trông giữ Lục Gia trong hậu viện lại được canh giữ nghiêm mật, không có cách nào trà trộn vào. Nhưng nếu bọn họ đi theo A Nỗ Na thì chuyện gặp Lục gia dễ như trở bàn tay.

“Làm phiền ngài rồi. Nhưng không biết bên này khi nào ngài mới động thủ?”

A Nỗ Na trầm mặc một hồi nói: “Ta đã thấy vị đại nhân kia, hắn là một nam tử hán cương nghị, rắn rỏi khiến người ta phải bội phục.”

Khuôn mặt Triệu Yên Dung buồn bã, nếu A Nỗ Na nói như vậy, có thể thấy được Lục Gia đã chịu rất nhiều khổ sở.

“Ta nghe Phùng Luân nói một vài chuyện của hắn, một anh hùng hảo hán vì dân không tiếc dịch cốt như vậy, nếu không gặp ngươi trước, ta cũng không đành lòng giết hắn.” A Nỗ Na nói với Triệu Yên Dung.

Xuất phát từ đáy lòng, Triệu Yên Dung cười cười nói với bà: “Đa tạ ngài.”

“Bọn họ đã tìm được người có hình dáng tương tự, hiện giờ người đó đang được luyện tập thanh âm, dáng đi và biểu cảm của vị đại nhân kia, khoảng thời gian này bọn chúng sẽ chưa xuống tay đâu.”

“Đêm dài lắm mộng, chuyện này không thể kéo dài, phải buộc bọn họ động thủ sớm.” Triệu Yên Dung nói.

“Ngươi nên để hắn tĩnh dưỡng một vài ngày.” A Nỗ Na nói: “Hiện tại thân thể hắn quá hư nhược, nếu tiến hành kế hoạch sớm, chỉ sợ thân thể hắn không chịu nổi.”

“Thánh cô, ngài xem rồi làm đi.” Triệu Yên Dung nhéo nhéo lòng bàn tay bà: “Ta tin ngài.”

Mặt A Nỗ Na vặn vẹo hồi lâu, rốt cuộc mới nặn ra được một nụ cười.

Hai người vào phòng, Triệu Yên Dung giương mắt liền thấy Tử Dư. Tử Dư bị nàng dịch dung thành bộ dạng mắt nhỏ mũi tẹt, trên mặt còn có vài nốt tàn nhang, trông bình thường vô cùng, đứng cùng một chỗ với mấy người vú già không hề gây chú ý một chút nào.

Tử Dư im lặng dâng trà cho các nàng, sau đó bưng khay trà khom người lui ra hành lang, còn những tỳ nữ khác trong phòng này đều là người của Phùng Luân. Hai người ngồi nói chuyện phiếm một chút, trên cơ bản đều là Triệu Yên Dung nói chuyện. Cuối cùng nàng mới nhắc tới việc Càn gia thỉnh cầu.

“Càn lão gia nói phu nhân của hắn không biết bị bệnh gì, mỗi ngày đều kêu ngứa, nhất định phải xin ta tới tìm mẹ nuôi một chuyến. Mẹ nuôi xem, ngài vừa mới rời khỏi Càn gia thì Càn phu nhân liền ngã bệnh. Càn lão gia sợ ngài nghĩ nhiều, không tiện trực tiếp tới cửa xin giúp đỡ nên mới đi đường vòng đến chỗ của nữ nhi cầu xin. Mẹ nuôi, ngài có thể bớt thời gian đến xem một chút không?”

Triệu Yên Dung cười hì hì, xem thái độ này, đối với việc giúp đỡ Càn gia cũng chỉ là có lệ, chẳng qua là được người khác nhờ vả nên thuận tiện nói một câu mà thôi.

A Nỗ Na gật gật đầu, ý tứ là bà đã biết, cũng không trả lời chính xác là đi hay không không đi.

Hai người lại nhàn thoại một phen mới chia tay.

Từ đầu đến cuối, Lý Duệ và Triệu Yên Dung không được gặp mặt Tri phủ, tới thoải mái hào phóng, đi cũng bằng phẳng tự nhiên, nửa điểm chột dạ khẩn trương cũng không có.

Phùng Luân nghe hạ nhân bẩm báo nhất cử nhất động, trong lòng biết vợ chồng Hoàng thị chẳng qua chỉ là thuyết khách của Càn lão gia, tới cầu y trị bệnh, nghi hoặc trong lòng hắn cũng buông xuống.

Người phái đi hỏi thăm chuyện của Càn gia cũng báo Càn phu nhân thật sự bị bệnh, căn bệnh rất cổ quái, Càn thiếu gia cũng bị bệnh cấp tính. Người của Càn gia không biết nguyên nhân sinh bệnh. Còn nghe nói khi trời còn chưa sáng, Càn lão gia đã thu thập hành lý, rời thành đi Biến Tam sơn cầu Bồ Tát Phật Tổ phù hộ cho phu nhân và nhi tử mau khỏi bệnh.

Nghe nói mẫu tử Càn gia bệnh rất nặng, nếu không Càn lão gia cũng sẽ không tuyệt vọng đến mức cái gì cũng phải thử, một bên nhờ người cầu Miêu nữ chữa bệnh, một bên lại vội vàng tìm thần tiên phật tổ phù hộ.

Đến buổi trưa, Phùng Luân nghe thuộc hạ bẩm báo, trước khi đi Càn lão gia đã lệnh cho nhóm chưởng quầy hạ giá gạo, nói là phải vì thê nhi cầu phúc.

Phùng Luân nghe vậy rất bất mãn.

Ở trong lòng hắn, số tiền bán gạo đó hơn phân nửa đều là của Quách Hầu, sao có thể để Càn gia lấy việc này ra tạo ân tình mua nhân tâm? Nhưng thân là quan phủ, hắn không thể cứng rắn ép buộc ra lệnh tiệm gạo nâng giá. Hiện giờ dân oán đã gần đến sôi trào, một mặt hắn phải trấn an một mặt phải cưỡng chế, nếu như vì việc này mà đem dân oán từ những thương nhân bán gạo dẫn tới quan phủ, chỉ sợ sẽ gây thêm phiền toái cho Quách Hầu.

Phùng Luân sờ sờ mũi, miễn cưỡng nhịn.

Chờ bọn họ trở về rồi trừng trị cũng không muộn!

Mấy ngày sau, Miêu nữ đột nhiên phái người tới nói với hắn, Lục Gia nội tật ngoại hoạn [3], sợ là sắp không được rồi, muốn Phùng Luân nhanh chóng đưa người đến giả dạng.

[3] Nội tật ngoại hoạn: Trong ngoài đều bị bệnh.

Phùng Luân hoảng sợ, hiện tại người giả mạo chỉ mới luyện tập một nửa, vẫn chưa bắt chước được toàn bộ thần thái, hấp tấp như vậy không biết có thể hay không.

“Đối phương không phải là người ở chung lâu dài với hắn, chẳng qua khi cùng làm quan gặp mặt vài lần mà thôi, làm sao có thể nhớ rõ như vậy?” Miêu nữ nói: “Hơn nữa Lục Gia bệnh nặng mới khỏi, thể lực yếu, đến lúc đó chỉ cần để người kia ngồi nói chuyện, thanh âm suy yếu trầm thấp một chút, cho dù là ai cũng nhìn không ra được sơ hở.”

Phùng Luân biết việc khẩn cấp, cũng chỉ có thể đáp ứng.

Chuyện này đành phải hoàn toàn dựa vào thuật dịch dung của Miêu nữ rồi.

Thuật này cần thừa dịp lúc người còn chưa tắt thở, lột sống da mặt, sau đó đắp lên mặt người giả mạo, lại chỉnh sửa, thêm vào, sơn lên, như vậy đeo mặt nạ da người một tháng cũng sẽ không bị rơi xuống, nhẹ nhàng thông khí, đồng thời không làm da mặt người mang mặt nạ bị thối rữa gây đau nhức.

Lúc ấy Phùng Luân nghe xong cả người liền toát mồ hôi lạnh.

Nếu muốn tinh xảo không khuyết điểm, nhất định phải dùng da mặt người sống, vừa nghe liền cảm thấy tà tính thâm độc khiến cả người phát lạnh.

Nhưng như vậy mới có thể không lộ chút sơ hở nào, đại trượng phu muốn nên nghiệp lớn không thể mang lòng dạ đàn bà.

Phùng Luân đưa người vào tĩnh thất, Miêu nữ mang theo bốn nam tử và một nữ tử để giúp việc, tuy những người này đều không hiểu biết, nhưng bọn ho đều do Miêu nữ chọn lựa từ đám hạ nhân trong hậu trạch của hắn mà ra, không phải người bên ngoài nên Phùng Luân cũng yên tâm phần nào.

Thuật dịch dung này tinh diệu cao thâm nhưng lại tốn rất nhiều thời gian.

Cho đến tận lúc đêm khuya tĩnh lặng, Miêu nữ mới bước ra với vẻ mặt mệt mỏi, khuôn mặt Lục Gia thì máu me be bét, thân thể đã cứng ngắc từ lâu.

“Thánh cô, mọi việc thuận lợi chứ?” Phùng Luân vẫn luôn chờ ở ngoại viện, thấy Miêu nữ vừa ra hắn cũng không dám thở mạnh.

“May mắn, thiếu chút nữa thì không kịp.” Sắc mặt Miêu nữ âm u, nhìn Phùng Luân, rất bất mãn: “Thân thể vị Lục Gia này quá hư nhược, ngươi chăm sóc hắn thế nào vậy hả? Suýt chút nữa là không có một bộ da mặt tốtrồi, lãng phí không biết bao nhiêu trân dược của ta. Hiện tại tuy rằng người nọ đã thay đổi mặt, nhưng huyết nhục đã bị hao tổn, cần phải tĩnh dưỡng nhiều một chút, không thể bị kinh động để tránh mặt nạ da người bị hoại tử. Chờ thêm ba ngày nữa, máu thịt liền với nhau, hắn mới có thể mở miệng nói chuyện. Hai ngày này, ta sẽ tiếp tục dùng dược điều trị cho hắn, khiến hắn trông suy yếu tiều tụy, như vậy mới càng giống.”

“Vâng vâng vâng, tất cả là nhờ đôi tay tiên thuật của Thánh cô.”

“Còn thi thể phải xử lý nhanh chóng, sạch sẽ, không thể bị người phát giác.” Miêu nữ nói đến đây, suy nghĩ một chút, lại lộ ra bộ dáng luyến tiếc, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ rắc chút bột phấn lên thi thể. Thi thể kia liền lấy tốc độ người thường có thể thấy được chậm rãi héo rút hòa tan, cuối cùng biến thành một bãi máu đen thấm vào bùn đất.

“Được rồi, dọn dẹp sạch sẽ đi.” Miêu nữ làm ngơ Phùng Luân đã bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, xoay người trở về nghỉ ngơi.

Miệng Phùng Luân mở ra hồi lâu mới có thể khép lại, lập tức sai người lại đây thu thập rửa sạch.

Quả nhiên một tia dấu vết đều không còn.

Phùng Luân vuốt chòm râu lắc đầu cảm thán: “Vô cùng thần kỳ! Thật là vô cùng thần kỳ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.