Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 110: Chương 110: (Ngoại truyện 2 - Phần 1) Đó là Ngũ lăng niên thiếu[1]




“ Đánh!”

Edit: Nguyệt Chiêu Viện

Beta: Hy Thái Phi

[1] Ngũ lăng niên thiếu: Ý chỉ con cháu hào môn thế gia trong kinh đô.

Tháng ba chim oanh bay đầy trời, hoa đào đã nở khắp kinh giao.

Ở phía nam kinh thành không xa có một ngọn núi nhỏ không cao lắm tên là Tích Vân sơn, trên núi có một ngôi miếu nhỏ tên là Phong Vân tự. Nếu đã có tên gọi là Phong Vân tự thì núi này đương nhiên trồng cây phong, đến lúc cuối thu hơi lạnh, trên núi nhuộm một tầng sương giá, lá cây được phủ lên tầng vàng tầng đỏ, nếu trời quang thì hết sức tráng lệ rực rỡ.

Chỉ là người nơi khác sẽ không biết rằng Tích Vân sơn mùa thu có hỏa phong, xuân có hoa đào, mà hoa đào này cũng là một trong những cảnh đẹp của nơi này.

Dựa vào chân núi có mười mấy mẫu vườn đào, cũng không biết là người nào trồng, mênh mông một khoảng lớn. Từng cánh từng chùm hoa hồng phớt mặc sức nở rộ, ở xa xa nhìn từng khóm hoa giống như từng tầng mây được nhuộm một lớp phấn son đỏ hồng vậy, đẹp đến mức khó lòng chịu được.

Mấy chục năm qua nơi này cũng trở thành nơi để các quý giới phú hộ đến đây du xuân thưởng hoa. Tuy nói vườn đào vô chủ nhưng lại có người trông coi, lúc nào cũng có người nhổ cỏ cắt cành, rắc thuốc bột đuổi côn trùng sâu bọ nên rất xum xuê.

Xuân tới ngắm hoa, hoa rơi kết trái, có rất nhiều trẻ con ở gần đó đến vườn đào hái đào ăn. Người trông vườn cũng không ngăn cản. Cho dù là du khách hay là bà con lối xóm, muốn ăn đào thì tới hái, không cho phép mang giỏ sọt tới hái rồi mang đi bán.

Bà con lối xóm đều là người chất phác, thấy người giữ vườn rộng rãi với mọi người như vậy nên cũng xem vườn đào này như hậu viên trong thôn mình vậy, rảnh rỗi thì có người tới giúp sửa cành, nhổ cỏ.

Ở bên ngoài vườn đào có một tửu lầu, địa thế hơi cao, từ lầu hai trở lên thì có nhã gian, có góc ngắm hoa đẹp nhất. Tửu lầu này mới mở ba năm năm, mỗi năm khi đến mùa xuân thì tiếp đãi không ít khách quý.

Hiện giờ đang có một đám công tử hào môn đang trong nhã gian lầu hai cụng ly, đùa giỡn rất náo nhiệt. Mấy thiếu niên này mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi, chính là ở lứa tuổi hết sức bốc đồng, lông bông, bên cạnh lại không có phụ mẫu, trưởng bối câu thúc nên chơi đến hơi điên cuồng.

Tửu lầu này chỉ có rượu và thức ăn, không có ca kỹ đàn hát, hoa nương bồi rượu, mấy thiếu niên quần áo là lụa này lông vừa mọc đủ đã bắt đầu trêu đùa thị tỳ tùy thân mà mình mang ra ngoài, từng đôi lăn lộn bốn phía, trong miệng đều là mấy câu bậy bạ, bàn tay nô đùa trên dưới vô cùng vui sướng.

Một thiếu niên đang ôm tỳ nữ của mình đè xuống bệ cửa sổ cắn môi, mắt vừa liếc một cái nhìn thấy một đoàn người đang đi trên đường, lập tức đẩy nha đầu trong ngực ra, chỉ ngoài cửa sổ gọi mấy người bạn tới xem.

“Nhìn xem, đám tạp chủng nào kìa“.

Một đám thiếu niên ầm ĩ chen chúc trên cửa sổ, dò đầu nhìn xuống.

Nhìn thấy một tên thiếu niên tầm tuổi bọn hắn, cưỡi ngựa đạp tuyết trắng, có một con chim ưng biển đậu trên vai, áo xanh đeo ngọc, mái tóc nâu hơi xoăn chải thành búi tóc, chỉ dùng dây màu tím đậm cố định lại, mũi cao mắt sâu, da trắng môi hồng, tuy tuổi tác không lớn, nhưng vóc người vạm vỡ cường tráng, cao lớn hơn bọn hắn rất nhiều.

Trong ánh mắt mấy thiếu niên nhìn hắn lần lượt vừa hâm mộ vừa ghen tị và tràn đầy khinh thường. Bọn họ ở trong nhà bị cột bốn chân lại không cựa quậy được, muốn ra ngoài đi chơi một chuyến phải lấy hết hơi sức, dùng hết thủ đoạn, nhưng người ta muốn chơi thì chơi, muốn đi thì đi, trên không quản trời, dưới không quản đất, sống khoa trương tùy tiện như vậy, quả thực là người so với người, tức chết người ta.

“Cẩu tạp chủng!” Một thiếu niên trong đó tức giận nhổ một bãi nước miếng, cảm thấy mắng được một tiếng, buồn bực trong lòng được xổ ra được thoải mái biết bao.

Cũng có không ít thiếu niên có cùng suy nghĩ với hắn, lúc này từng người đều bắt đầu cười mắng.

“Đúng vậy, nhìn cặp mắt của hắn kìa, xanh trũng xuống, giống như yêu tinh vậy“.

“Mẫu thân của hắn chính là yêu tinh, ta nghe nương ta nói da trắng như tuyết, mắt màu xanh, dáng dấp cũng không giống chúng ta. Cũng không biết năm đó đã dùng yêu thuật gì khiến Vinh Vương mê luyến như vậy“.

Lại có một thiếu niên cười hắc hắc dâm đãng: “Chẳng qua ta nghe cha ta nói dáng người của Vinh Vương phi kia tuyệt đối gợi cảm hơn cả hoa khôi của Hoán Hoa lầu, tưởng tượng tư vị ấy chắc rất thích“.

Một thiếu niên khác nói: “Thích đến mấy cũng thành một đống xương trắng, người đã chết nhiều năm như vậy rồi ngươi còn muốn chơi đùa một trận sao?”

Lời này nếu truyền đi, mấy thiếu niên này chắc chắn không có quả ngon để ăn đâu. Bởi vì người mà bọn họ nói lời dâm tục chính là Vinh Vương phi, chính là thân thẩm thẩm của Hoàng Đế, thê tử của đệ đệ đồng bào của của Thánh Tổ Võ Đức đế, quận chúa của Tây Lương quốc.

Ban đầu Vinh Vương và Vinh Vương phi là nhất kiến chung tình, được đích thân Võ Đức Đế chỉ hôn. Từ khi Vinh Vương thành thân, thì đại danh đỉnh đỉnh bá đạo trong kinh biến thành con chó trung thành ôn nhu, xem thê tử trong nhà như tổ tông, như tiên nữ mà cung phụng, cũng không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ngang ngược đùa giỡn nữa, là một lãng tử quay đầu điển hình, khiến vô số phu nhân trong kinh hâm mộ muốn chết.

Bởi vì Vinh Vương kiên quyết không nạp thiếp, chỉ gần gũi một mình chính thê cho nên vô số huân quý đại thần trong kinh đều bị không ít áp lực, khó tránh khỏi sinh lòng oán hận với Vinh Vương không có khí khái nam nhi này. Vì vậy mấy thiếu niên con nhà quan chưa nếm qua nỗi khổ nhân gian này đều đối với vị Vinh Vương huân quý tông thất đứng ở chóp đỉnh kia hoặc ít hoặc nhiều sinh ra cảm giác vừa hâm mộ lại ghen ghét.

Nhân tiện, cặp đôi phu thê truyền kì này lưu lại một nhi tử độc đinh, khi gần mười tuổi đã thừa kế Vương tước của Lý Khác, trở thành dị đoan không thể nào dung nhập vào trong vòng huân quý. Muốn âm thầm hắt nước dơ cũng phải lén lút làm, không ai ngốc đến nỗi dám ở trước mặt Lý Khác nói mấy lời tinh tinh này. Bởi vì nói ra rồi, nhất định phải bị Tiểu Vinh Vương liều lĩnh hung ác đánh chết tươi, người trong nhà không có biện pháp ngăn hắn trả thù.

Bởi vì từ Thánh Tổ Võ Đức Đế đến Hoàng Đế hiện giờ đều đối với con cháu hoàng gia mang huyết thống dị tộc này vô cùng thương yêu.

“Nghe nói hắn sinh ra cao số, khắc chết phụ mẫu của mình“. Có người chặc chặc lắc đầu cảm thán.

“Hắn và Quan Quân Hầu phủ gần gũi như vậy, Bình Dương trưởng công chúa nói không chừng chính là bị hắn khắc chết“.

“Hiện giờ Quan Quân Hầu sức khỏe cũng không tốt, nói không chừng ngày nào đó cũng bị hắn khắc chết, ai bảo Bùi gia vẫn cứ lui tới với hắn chứ“.

“Ngươi nói Lý Khác sao lại siêng năng chạy tới Bùi gia như vậy chứ? Còn không phải bởi vì Bùi gia Nhị tiểu thư là một mỹ nhân sao? Đây là muốn “cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt”[2], muốn sớm định sẵn mỹ nhân của mình đây mà“.

[2] Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: gần quan được ban lộc, ý nói tiếp cận người hoặc sự vật nào trước thì sẽ có lợi trước.

“Có thật đẹp vậy không? Có thể buộc Lý Khác lại được à?”

“Ai biết, nếu không ngươi tự mình đi hỏi tạp chủng kia đi“.

Mấy thiếu niên ngươi xô ta đẩy cao giọng trêu chọc, thiếu niên hoa quý trên quan đạo sớm đã biến mất ở giữa vườn đào.

Đột nhiên “ầm” một tiếng thật lớn, cánh cửa nhã gian của bọn họ chẳng biết tại sao ngã xuống. Mấy thiếu niên chen chúc ở cửa sổ không kịp tránh, bị cánh cửa to lớn đập trúng. Tiếng thét chói tai, tiếng la kêu đau, xen lẫn tiếng nữ nhân kêu khóc, trong nháy mắt truyền khắp cả tửu lầu.

Người hầu của đám thiếu niên ở dưới lầu nghe tiếng động, đều xông lên lầu. Chẳng qua cầu thang chật hẹp, ai cũng muốn chen muốn tranh lên phía trên, nên cả đám ngã lăn xuống cầu thang, ai cũng không giành được đi lên. Phía trên tiếng khóc tiếng mắng vang dội, phía dưới cũng ồn ào náo loạn. Cũng may cánh cửa kia chỉ là tấm ván ngăn không gian, không dày không nặng, tuy nhìn to như vậy nhưng cũng không khiến người khác bị trọng thương.

Mấy thiếu niên này chỉ bị dọa hết hồn, vài người hợp lực lật tấm ván lên, vừa mắng vừa lải nhải bò từ ở dưới lên, cả người chật vật.

“Cái tửu lầu nát này, đập nó đi!”

“Gông cổ ông chủ tiệm này lại, để cho hắn dập đầu một ngàn cái với chúng ta nếu không thì không xong đâu“.

“Phi, dập mười ngàn cái cũng không dễ như vậy đâu, mấy cái mạng này của chúng ta, hắn dập đầu thì có thể bồi thường được sao?”

Cho dù bọn họ có giậm chân chửi mắng thế nào, từ chủ của tửu điếm đến tiểu nhị phục vụ giống như chết rồi vậy, không tiếng động không tin tức, nửa ngày cũng không có người đến nâng đỡ bồi tội. Vào giờ phút này bọn họ mới phát giác ra một tia quỷ dị. Trong đám thiếu niên vẫn nhìn ra cửa lớn mắng thì có một hai người chuyển tầm mắt về phía vách tường sụp đổ.

Nơi cánh cửa bị rớt xuống kia đương nhiên chính là một nhã gian khác. Hành lang sơn đỏ thắm, bàn ghế gỗ đen, cửa sổ hoàn toàn mở ra, phòng cảnh núi có gió mát thổi vào từ cửa sổ rộng lớn, người ngồi tựa vào lan can từng sợi tóc bị thổi bay tán loạn. Hắn không mang giày, chân mang đôi tất vải trắng như tuyết, cứ như vậy mà gác ở trên bàn. Tất trắng, gỗ đen, nhìn vào cảm thấy thực nhức mắt. Hắn lười biếng dựa vào lan can, áo khoác màu xanh đen hơi phanh ra, lộ ra trung y viền bạc vân văn thêu trang sức lót bạch lăng thượng hạng. Cặp mắt nhỏ dài hơi xếch lên nửa mở nửa khép, sắc môi nhàn nhạt, lại xinh đẹp khiến người khác kinh tâm động phách hơn cả mỹ nhân bôi son. Chẳng qua là tiểu thiếu niên mười một, mười hai tuổi, trên người lại có khí chất lạnh lùng vượt khỏi trần thế như vậy.

Trên bàn đặt một dĩa bánh hoa đào, một dĩa kim nhũ tô, còn có một bình trà hoa đào tam bạch.[3]

[3] Trà tam bạch: bao gồm bạch thược, bạch truật, bạch phục linh, công dụng ban đầu là chữa trị thương hàn, khử phiền, sau này phát hiện có thêm công dụng bổ khí ích huyết, giúp dưỡng da trắng hồng.

Mấy thiếu niên nhìn hắn một cái, đều không nói nên lời. Cho dù chưa từng gặp hắn cũng đều nhận ra được những người đứng xung quanh thiếu niên này, mười mấy người hộ vệ tinh nhuệ thân mặc đồ hộ vệ màu xanh nhạt, mang nhuyễn giáp ngư lân là hộ vệ nhà ai chứ. Trên đai lưng màu chàm của bọn họ đều thêu một vòng tròn nho nhỏ, nhưng chữ “Bùi” tuyệt đối không khiến người khác xem nhẹ.

Mấy thiếu niên nhìn nhau một cái, trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm bất thường. Thiếu niên này chính là nhi tử duy nhất của Quan Quân Hầu Bùi Độ và Bình Dương trưởng công chúa đã qua đời, Quan Quân Hầu Thế tử Bùi Nghi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt ném trên người mình, thiếu niên cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt. Giống như vỏ kiếm bị phong bế rút ra một dòng thu thủy, lại giống như chôn giấu ở nơi núi sâu nào đó, dòng suối lạnh lẽo ngàn năm không thấy đáy, đẹp đến kinh tâm động phách nhưng lại lạnh đến thấu xương.

Tầm mắt của hắn nhìn về phía cái lỗ lớn bị phá bừa bãi trong phòng, nửa chống nửa dựa quét mắt một vòng mấy tên con cháu quý gia mặt mũi lấm lem kia, khóe miệng hơi nhếch, lại không ai nghĩ rằng hắn đang cười.

“Đánh“. Từ trong môi bạc phiếm hồng như hoa đào vừa nở một nửa kia, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, mấy hộ vệ Bùi gia vốn vây xung quanh người hắn lập tức không chậm trễ chút nào mà vượt qua đống lộn xộn, đạp lên cánh cửa kêu kẽo kẹt, hai người nhảy ra đứng ở trước cửa.

“Bùi Bùi Bùi Nghi, ngươi mở mắt nhìn xem chúng ta là ai!” Một trong người lớn tuổi nhất trong đám thiếu niên ưỡn ngực lên, “Cha ta là Bình Hương Hầu, cũng là Hầu tước như cha ngươi, hạ nhân của ngươi dám động thủ với ta sao?”

Mấy thiếu niên kia bắt đầu kêu gào tán loạn.

“Đúng, cha ta còn là Uy Viễn Tướng quân!“.

“Bá phụ của ta là Lâm Tư bá“.

“Cha ta là Hằng Quốc công đó, Quốc công còn cao hơn tước vị của cha ngươi“.

Hai hàng lông mày của Bùi Nghi nhíu lại, nhìn đám tiểu tử này gân cổ kêu như con vịt vậy, mở miệng lần nữa: “Đánh!“.

Trên lầu truyền tới âm thanh nện vào da thịt, đi đôi với tiếng kêu khóc lóc thê lương thảm thiết như chết cha vậy, dưới lầu người hầu chen chúc thành một đoàn mặt cũng xanh mét. Tiếng này chính là của thiếu gia, trên lầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc trong đám người đó cũng có người có sức lực tốt chen ra được, giống như con đê có một lỗ hổng, như thủy triều vậy, người hầu của mấy tiểu tử cố gắng xông lên.

Người chạy lên cầu thang đầu tiên mới phát hiện ở đầu cầu thang có hai nam nhân đứng trông chừng, hắn vừa lú mặt một cái, đã bị người ta đạp xuống, lăn xuống nhanh như chớp. Nhất thời người ngã ngựa đổ, lại một trận lộn xộn nữa.

Trên lầu kêu cha gọi mẹ, dưới lầu quần hùng nháo nhào. Qua một lúc lâu, bốn tên đại hán vạm vỡ mở đường, đem đám người lộn xộn ở dưới tách ra, bọn họ nhìn thấy một thiếu niên chậm rãi đi xuống.

Hắn đứng ở khúc quanh lầu hai, chống lan can, ánh mắt nhìn lướt qua, tất cả mọi người bất giác ngậm miệng lại. Liền nghe hắn dùng giọng nói chưa bể tiếng xong của thiếu niên đặc biệt thanh thúy nói: “Trở về nói với lão gia các ngươi, hôm nay tâm tình thiếu gia không tệ cho nên cho một con đường sống, chỉ giáo huấn một chút nghiệt tử nhà các ngươi. Nếu lần tới còn kêu la để ta nghe thấy, lần đầu gãy tay, lần hai gãy chân, lần ba thì vĩnh viễn đừng nghĩ muốn đứng dậy làm người“.

Giọng nói kia còn mang theo mấy phần non nớt, giọng nói trong trẻo như nước suối chảy róc rách, chẳng qua giọng nói dễ nghe này lại mang theo từng lời khiến người nghe sợ hãi.

“Đúng rồi, đừng quên trở về nói với đại nhân nhà các ngươi, người động thủ đánh người chính là ta, Quan Quân Hầu Thế tử Bùi Nghi. Nếu không phục thì đến Hầu phủ tìm ta! Cửa hàng này cũng là của ta, có bản lĩnh, có gan thì cứ đến phá, ta sẽ dẫn người tới cửa đòi bồi thường“.

Bọn hạ nhân vốn vẫn còn muốn xông lên trước vì công tử thiếu gia nhà mình tìm lại công bằng nhất thời có chút ủ rũ. Quan Quân Hầu cũng không phải là một Hầu tước bình thường. Càng không phải là loại dựa vào nhạc gia để được huân quý. Đó là tước vị có công trạng chân chính mới có được, là người có công khai quốc Đại Tề!

Bùi Nghi là nhi tử độc nhất của Quan Quân Hầu Bùi Độ, Bùi gia tiểu tổ tông! Cha hắn trong quân đội là nhân vật giậm chân một cái có thể khiến người ta bay mất linh hồn, mà mẹ của hắn lại càng không kém, là thân muội muội của Võ Đức Đế, thân cô cô của Hoàng Đế, năm ấy là một nữ anh hào dẫn đội quân tóc dài đánh khắp thiên hạ.

Bị hắn đánh một trận, nói không chừng quả thực có khả năng chính là bị đánh vô ích.

Mãi cho đến khi người Bùi gia đã thoải mái đi thật xa rồi mà mấy người hầu nín thở nãy giờ mới dám xông lên, nhào vào trong căn phòng bừa bãi, mỗi người tự đi nhận tiểu chủ nhân bị đánh không còn hình người của mình. Nhất thời lại một mảnh kêu khóc.

Những tiếng khóc kia đã bị ném ra đằng xa, Bùi Nghi cưỡi ngựa nhỏ, chậm rãi đi dạo về hướng rừng đào.

“Thế tử, Vinh Vương chờ người ở đằng trước“. Một tên hộ vệ cung kính nói với hắn.

Bùi Nghi khẽ ừ một tiếng, đột nhiên siết ngựa dừng lại.

“Về thôi“. Một hồi lâu, hắn mới nói: “Ngươi đi nói với hắn, hôm nay ta không có hứng thú, hôm khác đi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.