Ta thật sự muốn giết nàng + Thế khó xử của nam nhân.
Edit: Thiên Phi.
Beta: Hà Tiệp dư.
Lúc này Lý Duệ rất do dự.
Với tình trạng hiện tại của Bảo Trân, nếu tiếp tục giao cho Trang Quý phi nuôi dưỡng cũng không có khả năng sẽ chuyển biến tốt hơn. Hôm nay, nhìn những hành động khác lạ của Hoàng Hậu, vậy mà có thể làm hạ cơn sốt của Bảo Trân công chúa, so với những cung tì và ma ma vô dụng ở Thanh Hòa Cung thì nàng lợi hại hơn nhiều. Chỉ biết đi gọi Thái y, cũng không dám đi lấy nước ấm tắm cho công chúa để hạ sốt.
May mắn vì Hoàng Hậu lớn mật dám làm, nên đã cứu Bảo Trân một mạng.
Có lẽ giao cho nàng, thật sự là nàng có thể giúp công chúa điều dưỡng tốt hơn? Cũng không trông mong đứa nhỏ này có thể sống lâu trăm tuổi, chỉ hy vọng nó vô bệnh vô tai, có thể mạnh khỏe trưởng thành.
Có điều, giống như lời Trang Quý phi nói, hiện giờ bên cạnh nàng chỉ còn mỗi mình Bảo Trân, nếu giao Bảo Trân cho Hoàng Hậu, thì khác gì lấy mạng của nàng?
Hắn coi nàng như người thân, đã từng lập lời thề, đời này sẽ đối xử tử tế với nàng.
“Hoàng Thượng, ngài không thể mang Bảo Trân đi.” Trang Quý phi quỳ gối trước mặt Lý Duệ. “Đó là cả sinh mệnh của thiếp thân!”
“Thật vậy sao?” Hoàng Hậu chậm rãi đi lên trước, từ từ đưa mắt nhìn xuống nàng. “Trang tỷ tỷ, ngươi nói Bảo Trân là sinh mệnh của ngươi. Nếu ngày nào đó nó thật sự mất mạng, vậy ngươi sẽ như thế nào?”
Trang Quý Phi nghe vậy ngẩn ra.
“Cùng lắm ngươi chỉ khóc một hồi, cũng sẽ không đi theo nó phải không?” khuôn mặt Hoàng Hậu dưới ánh nến tối tăm có vẻ mờ ảo khó lường, chỉ thấy một đôi con ngươi đen láy, sâu kín mà lóe sáng. “Không có Bảo Trân, ngươi có thể sinh hài tử với Hoàng Thượng.”
“Không, không phải.” Trang Quý phi liên tục lắc đầu, “Nếu không có Bảo Trân, ta cũng sống không nổi......”
“Ngươi có thể bỏ được Hoàng Thượng sao?”
Lý Duệ kéo tay Hoàng Hậu, lại bị nàng nhéo ngược lại một cái.
Trang Quý phi không thể nói bỏ được, cũng không thể nói không bỏ được. Có thể buông tha Hoàng Thượng, chứng minh trong lòng nàng không có người nam nhân này. Nhưng nói không bỏ được, vậy những lời nàng vừa nói xem Bảo Trân như sinh mệnh cũng trở thành lời nói suông.
Nha đầu này, miệng lưỡi sắc bén, rất biết cách chèn ép người.
Chèn ép thì chèn ép, nàng cũng không phải loại người chỉ vì vài ba lời nói đã không có cách đối phó đâu.
Trang Quý phi ngước mặt lên, hai gò má tái nhợt làm nổi bật lên khóe mắt đỏ bừng, giống như vừa tô thêm lớp phấn trên mắt.
Không biết tại sao nàng có thể làm được như vậy. Trong đôi mắt vốn dĩ linh hoạt kia lại tràn ngập ánh nước, nhìn dưới ánh nến lại mang theo sự tuyệt vọng, vẻ mặt cực kỳ bi ai.
“Hoàng Hậu chưa từng làm mẫu thân, tất nhiên sẽ không hiểu được sự thống khổ khi mẫu thân mất đi nhi nữ là như thế nào.” Nàng nghẹn ngào hai tiếng, cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoàng Hậu, mà nhìn thẳng vào Hoàng Đế. “Bệ hạ, ngài muốn xẻo đi từng miếng thịt trong tim của thiếp thân sao?”
Bị nàng ép hỏi như vậy, trong lòng Lý Duệ run lên, vừa muốn mở miệng nói ra, đã cảm thấy trên chân đau xót. Không biết từ khi nào, Hoàng Hậu đã dùng váy dài che lấp rồi giẫm lên chân hắn, hung hăng mà nghiền xuống.
Lý Duệ đau đến mức giật mình, cúi đầu nhìn thấy Hoàng Hậu cũng đang nhìn hắn bằng đôi mắt đầy thâm ý.
Đã ở chung lâu ngày với Hoàng Hậu, Lý Duệ cũng hiểu được bảy tám phần về tính tình của nàng.
Hoàng Hậu chưa từng bức bách phi tần như vậy bao giờ.
Không, trước kia cũng có, người bị nàng bức bách giáo huấn là Dung phi.
Nhưng đó là bởi vì Dung phi cậy vào sủng ái mà sinh sự, làm hại đến tính mạng của nàng. Mà khi đó hắn cũng đang muốn khai đao với Liễu gia. Một trong một ngoài, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Nhưng hôm nay, vì sao nàng lại đối với Trang Quý phi như vậy?
Rất nhanh, Lý Duệ đã thông suốt. Trang Cần không có thế lực của nhà mẹ đẻ, đối với Bùi gia và đối với hoàng thất đều không có ảnh hưởng hay nguy hại gì. Cho nên, nguyên nhân để cho Hoàng Hậu làm như vậy, chỉ có thể là ở bên trong cung.
Không phải là nguy hại đến Hoàng Hậu, mà là Bảo Trân ở Thanh Hòa Cung thật sự gặp nguy hiểm.
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, nhìn mặt Trang Cần, Lý Duệ cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương xông lên từ lòng bàn chân, xông thẳng đến gáy hắn, làm máu toàn thân hắn đều bị đông lại.
Hắn và Trang Cần đã quen biết nhau mười mấy năm, gian nan nguy hiểm gì cũng đều cùng nhau trải qua.
Vì sao chỉ với một câu nói của Hoàng Hậu, đã làm cho hắn nghi ngờ Trang thị - người mà hắn luôn coi như người thân trong nhà?
Lý Duệ nắm chặt nắm tay bên người, nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt.
Hắn không nên hoài nghi Trang Cần, không nên. Phụ huynh nàng là vì Đại Tề mà chết, chết vì phụ hoàng của hắn. Sau khi cử hành lễ tang trọng thể, Tiên Đế luôn chu cấp cho nàng có cuộc sống tốt nhất.
Nàng chỉ là một bé gái mồ côi, tranh những cái đó thì lợi ích gì? Có ích lợi gì!
Tuy rằng đôi mắt của Hoàng Hậu chỉ đong đưa trước mặt hắn vài cái, nhưng thực chất nó đã cảnh tỉnh hắn.
Hắn không phải người ngu xuẩn, nếu không hắn không thể đánh bại nhiều huynh đệ để đứng được ở ngôi vị này.
Cái ngôi vị này đã làm hắn mất đi quá nhiều người, hắn không muốn lại mất đi một người nữa.
Lý Duệ hít sâu một hơi, nói với Trang Quý phi: “Cứ để Bảo Trân như bây giờ, thật sự cũng không phải là một cách hay. Hơn nữa, ta thấy nó cứ chịu đựng kéo dài như vậy, chi bằng...... Chi bằng giao qua cho Hoàng Hậu thử một lần, biết đâu có thể cải thiện tình trạng hiện tại.”
Tuy lời này không dài, nhưng với Lý Duệ thì từng chữ từng chữ nói ra giống như mang theo sức nặng nghìn cân.
Nói xong những lời này, phía sau lưng hắn đã ướt đẫm.
Hắn không muốn nhìn đến ánh kinh ngạc và thất vọng của Trang Cần, cũng không dám nhìn, cho nên hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
“Nếu Bảo Trân có thể tốt lên, có thể khỏe mạnh hơn, nhất định trẫm sẽ cho ngươi một hài tử.”
Phút chốc trong lòng Trang Quý phi mừng rỡ như điên, lại bỗng nhiên phẫn nộ, rồi cuối cùng là một mảng tĩnh lặng.
Nàng nhìn về phía Triệu Yên Dung.
Hoàng Hậu trẻ tuổi mỹ lệ như vậy, dáng người nàng lại yểu điệu mê người.
Trong cung có vô số mỹ nhân, Trang Cần nàng chưa bao giờ để họ vào mắt. Chỉ có vị Hoàng Hậu trẻ tuổi này, với mấy tháng ngắn ngủi vừa qua, chỉ bằng dung mạo tuyệt sắc của nàng đã đoạt mất trái tim Lý Duệ.
Chẳng màng đến lời cầu xin của nàng, chẳng nghĩ nàng sẽ lấy lời hắn thề với phụ huynh nàng ra nhắc nhở hắn.
Tất cả còn không thắng nổi một câu nói của nàng ta!
Móng tay của Trang Quý phi ấn thật sâu vào lòng bàn tay của mình, để lần nữa tự nhắc nhở bản thân, không thể xúc động, không thể lỗ mãng, không thể để lộ cảm xúc ra ngoài.
Hoa dù có xinh tươi đến mấy cũng sẽ có ngày héo tàn, dù có quyền thế gia tộc cũng sẽ có một ngày suy sụp cô độc.
Không có Bảo Trân, nhất định Lý Duệ sẽ cho nàng một hài tử.
Đứa nhỏ này, không thể đoạt lấy từ Trịnh phi, cũng sẽ không đoạt lấy từ Trương Chiêu nghi.
Chỉ có thể là hắn tự mình cho nàng, cho nàng hài tử của hai người bọn họ.
Nhìn bóng dáng Hoàng Hậu đi ra khỏi cửa phòng, Trang Cần quỳ trên mặt đất nở nụ cười.
Mặc kệ thế nào, người cười đến cuối cùng chỉ có thể là ta.
*****
Lý Duệ không muốn lại đi vào gây áp lực với những người trong phòng, hắn đứng trước khoảng sân rộng trong đình viện, đi tới đi lui như gà sắp đẻ.
Đế Hậu ra lệnh một tiếng, người ở Thanh Hòa Cung và Chiêu Dương Điện đều cuống lên.
Đến khi sắc trời bắt đầu chuyển sáng, Bảo Trân công chúa đã bị chuyển vào Chiêu Dương Điện. Ngoại trừ Diệp ma ma bị tay công chúa nắm mãi không chịu buông, ba vị ma ma còn lại cũng bị dẫn về Chiêu Dương Điện.
Sáng sớm, Hoàng Hậu khoác áo choàng dày bằng lụa màu xanh đậm dập vân lưu thủy thêu hoa sơn chi nhỏ, ngồi ở hành lang, lẳng lặng nhìn Hoàng Đế nôn nóng đi đi lại lại ở trong sân.
Trong chuyện của công chúa Bảo Trân, Lý Duệ đã một mực ủng hộ nàng, nhưng Triệu Yên Dung biết, hiện tại trong lòng hắn nhất định rất khó chịu.
Càng ủng hộ nàng như vậy thì trong lòng hắn càng khổ sở.
Có một số việc, người ngoài cũng không thể giúp đỡ. Nếu tâm đã bị tù túng, duy nhất chỉ có tự mình mới có thể phá vỡ chiếc lồng sắt vô hình vây hãm nội tâm kia mà thôi.
Bởi vì Trang Cần không giống nữ nhân khác, không phải những người cả ngày ăn không ngồi rồi chốn hậu cung, càng không giống các phi tần được dưỡng như sủng vật. Nàng là nữ nhân cũng lớn lên với hắn, là cô nhi vì cứu phụ thân hắn. Ở trong lòng hắn, Trang Cần là món nợ hắn gánh giúp phụ thân.
Nhớ lại biểu tình lúc đầu của Lý Duệ khi hắn nhắc đến Trang Cần, hắn đã nói xem nàng ta như tỷ tỷ, sợ là xuất phát từ tận đáy lòng.
Có điều, Triệu Yên Dung không cách nào nghĩ giống hắn. Lý Duệ cưới tỷ tỷ của mình, khi hắn nằm cùng một giường với Trang Cần thì hắn có suy nghĩ gì, còn nói sẽ cho nàng ta một hài tử!
Cho dù trước kia hài tử chưa sinh đã bị chết non, nhưng như vậy thì hai người đã vượt qua tình cảm tỷ đệ, cũng chứng minh là có tình cảm nam nữ.
Triệu Yên Dung đứng lên, không còn nhìn xung quanh nữa, mà là lẳng lặng đứng trong viện nhìn nam nhân đang xuất thuần đứng dưới tàng cây kia, trong mắt xẹt qua một vẻ ảm đạm.
Thế giới của Lý Duệ, nàng can thiệp không sâu, cũng không dám can thiệp quá sâu.
Ngay từ lúc hắn bắt đầu, đã khẳng định không phải là nam nhân của mỗi mình nàng.....
Triệu Yên Dung xoay người rời đi, không chút do dự, tuyệt đối không ủy mị bẩn thỉu.
Không phải đã sớm biết đó sao? Chẳng phải ngay từ đầu đã quyết định tốt rồi sao?
Vì sao trong lòng còn khó chịu như vậy?
“Nương nương, nương nương?” Mộc Lan cúi đầu đi theo phía sau nàng, mắt thấy nàng càng đi càng nhanh, thậm chí lúc sau nàng còn cất bước chạy đi. Tà áo choàng rộng giương lên như cánh bướm, vang lên tiếng gió phần phật.
Chờ đến khi Mộc Lan đuổi kịp nàng, quả nhiên thấy trên mặt Triệu Yên Dung đầy nước mắt.
Cũng may nàng không có trang điểm, nếu không thì lem luốc thật không dám nhìn.
“Nương nương!” Mộc Lan vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng.
“Ta không sao.” Triệu Yên Dung ngăn tay Mộc Lan lại, cầm lấy khăn tự mình lau lung tung vài cái, “Có chút đau buồn mà thôi, không có gì ghê gớm.”
Đúng vậy, không có gì ghê gớm cả, rất nhanh nàng đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm không động thì sẽ không đau. Rõ ràng đã nhìn thấu hết thảy, nhưng vì sao nàng vẫn không khống chế được cảm xúc?
Cũng có lẽ là những ngày gần đây thân mật với hắn, nàng đã dần dần buông xuống sự đề phòng nên để hắn tiến vào quá sâu. Mà nàng, cũng quá mức đón nhận.
Triệu Yên Dung nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra.
Lại mở to mắt, hai mắt đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo.
“Lấy cung tiễn tới, bổn cung muốn luyện bắn cung.”
Thân thể nàng tĩnh dưỡng cũng dần dần tốt lên, đã cho người bố trí một trường bắn cung ở hậu viện của Chiêu Dương Điện, khi rãnh rỗi nàng thường hay tới bắn vài mũi tên.
Bình tâm, tĩnh khí, tập trung!
Khi nàng còn học bắn cung ở trường được mệnh danh là xạ thủ giỏi nhất, còn đại diện cho trường tham gia không ít các cuộc thi. Dù cung tiễn ở hiện đại và thời cổ rất khác nhau, nhưng kỹ thuật bắn cung vẫn là tương đồng. Chỉ cần luyện tập vài ngày là nàng có thể cơ bản bắn cung được.
Nàng đã có thể dễ dàng sử dụng loại cung lục chuyên dụng của nữ tử. Tay áo choàng hai bên đã được bó lại ôm sát vào cánh tay, dây cung rung rung, nó được làm từ gân bò phát ra tiếng vang ong ong. Mũi tên xé gió lao đi như sao băng, hướng về phía cái bia cách năm mươi bước ngoài bãi cỏ.
“Lại trúng!” đám cung nhân đang đứng đó xem cũng hoan hô một tiếng, đi gỡ mũi tên ở tấm bia xuống đem lại cho nàng, “Nương nương tài nghệ như thần, năm phát đều bắn trúng bia.”
Mái tóc của Hoàng Hậu đã hơi ướt, nàng nhìn cung nhân đem tấm bia trở về, mũi tên trượt hồng tâm, chỉ túng phần bia màu trắng. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tâm không đủ tĩnh.”
Cho nên mũi tên sẽ lệch.
“Nương nương, hay là ngài nghỉ mệt một chút đi.” Mộc Lan bưng nước ô mai đến, chén ngọc trong suốt đựng đầy nước canh màu nâu đỏ. Bên trong có vài viên băng phiến, còn cho vào một ít hoa quế sấy khô.
Hoàng Hậu xua tay: “Ta không mệt, lại tiếp tục thôi.”
Các cung nhân lại dựng bia ngắm về chỗ cũ, thay mới phần giấy đã bị mũi tên xuyên thủng, sau đó đứng tránh ra xa.
Giương mũi tên đầu tiên lên, kéo căng, Triệu Yên Dung nheo mắt lại, nhắm ngay hồng tâm ở phía xa.
“Nương nương, Trang Quý phi tới.” Mộc Lan nhỏ giọng nói, “Đang cầu kiến bên ngoài, nói là muốn đến nhìn xem nơi công chúa Bảo Trân ở.”
Hoàng Hậu trợn mắt, mũi tên đã rời cung, vững vàng cắm ở giữa hồng tâm.
“Để nàng tiến vào. Bổn cung sẽ gặp nàng ở đây”
“Không dẫn nàng đi gặp Hoàng Thượng trước hay sao?” Mộc Lan lại đè thấp thanh âm hỏi.
“Nàng tới đây cũng không phải vì gặp Hoàng Thượng.” Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, cầm một mũi tên ước lượng ở trong tay, “Nàng tới là muốn diễu võ dương oai với bổn cung.”
*****
Trang Quý phi khoan thai đi qua chính điện của Chiêu Dương điện. Có người nói ở bên tai nàng, Hoàng Thượng vẫn luôn ở trong sân mà chưa đi vào phòng, mà sáng sớm Hoàng Hậu đã luyện bắn cung ở hậu viện, nhìn tâm tình cũng không được tốt.
Nàng nghe xong mặt mày giãn ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng Thượng có tình cảm với nàng, làm sao Hoàng Hậu có thể cam tâm? Nếu nàng ta đã cướp được Bảo Trân đi thì có thể làm được gì? Công chúa có tốt, cũng là ghi nhớ đứa nhỏ này được nuôi trên danh nghĩa của nàng, cuối cùng vẫn là có lợi cho nàng. Nếu lỡ không may xảy ra việc gì...... Đó là do Hoàng Hậu thất trách, làm chết trưởng nữ của Hoàng Đế, không liên quan gì đến Trang Cần nàng cả.
Buồn cười, nữ nhân ngu xuẩn.
Cho rằng như vậy chính là làm nàng mất mặt sao?
Trang Cần ngẩng đầu nhìn Chiêu Dương điện xa hoa tráng lệ, cười lạnh một tiếng.
Viện này, không phải là nàng không thể vào ở, mà là từ đầu tới cuối nàng đã không nghĩ tới việc phải làm Hoàng Hậu. Nếu nàng muốn, còn có thể đến lượt của nha đầu Triệu gia kia sao? Cũng chỉ là có nhà ngoại chống lưng, thì cho rằng mình có thể chiếm được hết tình cảm Hoàng Thượng?
“Ngu xuẩn.” đôi môi mỏng của Trang Quý phi nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Đi đến hậu viện, nàng thấy nữ nhân bị nàng coi là ngu xuẩn kia mặc một bộ váy rộng màu trắng ngà, hai bên tay áo vén lên cao, đầu tóc cũng không búi, chỉ tùy tiện buộc sau lưng dài đến eo. Eo lưng đứng thẳng, ưỡn ngực hóp bụng, hầu như nàng cao hơn một nửa những người ở đây. Thân thể giống như dây cung đang căng ra kia, mảnh mai nhưng tràn đầy sức dãn(*).
(*)dãn trong từ co dãn nhé. Ý TC ở đây là nói nhìn TYD yểu điệu mảnh mai nhưng rất có lực.
Tư thế kia, thật nói không nên lời, làm cho người khác có cảm giác hít thở không thông.
“Ong!”
Hầu như không nhìn thấy rõ dấu vết của mũi tên, chỉ nghe thấy âm thanh lưỡi dao sắc bén xé rách không khí, mũi tên kia đã cắm thật sâu trên tấm bia ở đằng xa.
Quả nhiên là nữ nhân mang dòng máu của Bùi gia, chỉ là nữ nhân, vậy mà có thể có tài bắn cung tốt như vậy.
Nhưng thế thì đã làm sao? Vẫn là không thể mang binh đánh giặc. Sống trong chốn hậu cung này, giỏi cung tiễn thì có thể thu phục lòng người ư?
Trang Quý phi cười lạnh một tiếng, đi đến bên ngoài cách Hoàng Hậu mười bước, ôn tồn hạ bái.
“Thiếp thân thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”
Lại là một mũi tên.
Hoàng Hậu cũng không nhìn nàng.
Thứ Trang Quý phi không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, nàng vẫn duy trì tư thế quỳ lạy, lẳng lặng mà chờ. Bởi vì trước khi nàng tiến vào hậu viện, đã cho người đi thông báo với Hoàng Thượng. Lúc này, có lẽ là Hoàng Thượng sắp đi vào hậu viện rồi.
Mũi tên thứ ba, nàng đã giương cung, nhưng không có bắn ra ngoài.
Trang Cần cúi đầu, chỉ nghe thấy cung nhân bên cạnh kinh hô.
Sau đó nàng ngẩng đầu, tròng mắt sắp rớt ra vì nàng nhìn thấy hàn quang lấp lánh của mũi tên đang đối diện với tầm mắt nàng, cách nàng không đến ba bước.
Đôi tay Hoàng Hậu rất ổn định, dây cung kéo căng hết mức, nhắm mũi tên ngay nàng. Mũi tên bằng thiết lạnh băng, mang theo sát khí dày đặc.
Dù có như thế nào, nàng cũng không nghĩ tới Hoàng Hậu sẽ hướng mũi tên vào nàng, Trang Quý phi sợ tới mức thét một tiếng chói tai rồi ngã ngồi trên mặt đất.
“Nương nương!” Mộc Lan và Đan Phong một trái một phải muốn tiến lên khuyên can, nhưng lại sợ đụng phải Hoàng Hậu, làm nàng không cẩn thận mà tụt tay.
Từ trên xuống dưới hậu viện có hơn mười người, tất cả đều nín thở, không dám tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
“Yên Dung!” Lúc này, Lý Duệ cất bước tiến vào, khi nhìn thấy tình cảnh này, sợ tới mức thanh âm cũng thay đổi.
Hoàng Hậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại cười rộ lên: “A, khéo như vậy sao, chân trước Trang tỷ tỷ mới tiến vào, sau lưng Hoàng Thượng ngài đã đến, thật là tâm linh tương thông.”
Sắc mặt Lý Duệ trắng bệch, chỉ vào nàng nói: “Ngươi mau buông mũi tên xuống.”
“Chẳng lẽ Hoàng Thượng chưa từng nghe qua một câu này sao?” Hoàng Hậu liếc hắn một cái, cười nói, “Tên đã trên dây, không thể không bắn. Thiếp thân đã kéo tên ra, làm sao có thể buông đây?”
Nó rồi nàng nâng mũi tên lên, từ từ xoay người, mũi tên chỉ vào Lý Duệ: “Ngài nói đúng không?”
Các cung nhân ở Chiêu Dương Điện đồng loạt quỳ xuống.
Lúc trước Nương nương lấy mũi tên chỉ vào Trang Quý phi đã đành, lại có thể cả gan nhắm mũi tên vào Hoàng Thượng.
Lỡ như nàng buông lỏng tay khiến Hoàng Thượng bị thương, trên dưới tất cả người ở Chiêu Dương Điện đều phải chôn cùng!
Lý Duệ lại nhẹ nhõm thở một hơi, cũng không vì Hoàng Hậu chỉ mũi tên vào hắn mà tức giận. Hắn đi về phía trước hai bước: “Yên Dung, trước tiên ngươi hãy buông mũi tên xuống đi.”
“Thiếp thân là muốn bắn, tên đã kéo ra, không thể nào buông được nữa.” Nàng như là trả lời Hoàng Đế, lại như nói với chính mình.
Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi bay lọn tóc rơi trên trán nàng, vạt áo bay bay, ánh mắt Hoàng Hậu trong trẻo, mang theo sự kiên trì mà Lý Duệ chưa bao giờ thấy qua.
Mũi tên lại di chuyển lần nữa, chiếc váy dài của Hoàng Hậu xoay nửa vòng, tiếng rung của dây cung giống như tiếng trống dội vào lòng của từng người ở đây —— “Tạch!“.
“A, thật đáng tiếc. Bắn không trúng bia!”
Không còn hứng thú bắn tên, Hoàng Hậu ném cây cung trong tay lên trên bàn, duỗi thẳng cánh tay, đi tới trước mặt Lý Duệ.
“Hoàng Thượng có muốn thử không? Nhưng mà đây là cung lục của nữ nhân, hẳn là ngài dùng không quen. Cũng không biết ngài ngắm một bia hay là hai bia.” Hoàng Hậu vẫn cười nói với Hoàng Đế như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vừa đi dạo một vòng từ quỷ môn quan trở về, Trang Quý phi nhịn không được kêu lên: “Kẻ điên! Ngươi là một kẻ điên! Thế nhưng dám lấy mũi tên nhắm vào Hoàng Thượng!”
Trang Quý phi bật dậy từ trên mặt đất, nhanh chóng đi đến chỗ Triệu Yên Dung: “Ngươi muốn hành thích Hoàng Thượng! Ngươi là bà điên!” Nói xong còn giơ tay phải lên đánh nàng.
“Trang thị!” Tay giơ lên chưa kịp giáng xuống đã bị Hoàng Đế bắt được, “Ngươi điên rồi sao? Sao lại có thể ra tay đánh Hoàng Hậu?”
Rõ ràng là nữ nhân họ Triệu điên rồi, vì sao Hoàng Đế lại nói là nàng bị điên?
Cả người Trang Quý phi phát run, trong mắt mang theo vẻ khiếp sợ, nước mắt vờn quanh hốc mắt, há miệng thở gấp: “Hoàng Thượng, là nàng ta đại bất kính với ngài, là nàng ta muốn tổn thương tánh mạng của ngài! Những người ở đây đều thấy được. Hoàng Thượng, bà điên này sao có thể làm Hoàng Hậu của ngài? Nàng ta xứng đáng sao?”
“Bốp!”
Lý Duệ đang giữ lấy tay Trang Quý phi, không ngờ rằng bỗng nhiên Hoàng Hậu sẽ động thủ.
Trên làn da trắng nõn tinh tế của Trang Quý phi lập tức hiện lên vài vệt đỏ.
“Hoàng Hậu?” vẻ mặt Lý Duệ khiếp sợ nhìn Triệu Yên Dung, “Ngươi......”
“Trang tỷ tỷ nói ta không xứng làm Hoàng Hậu, vậy ai xứng? Ngươi sao?” Triệu Yên Dung không nhìn Lý Duệ lấy một cái, mà là nhìn Trang Cần từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ đã cai quản hậu cung này mấy tháng, hẳn là hiểu rõ những quy củ pháp lễ trong cung. Hôm nay nể mặt của Hoàng Thượng, nghĩ đến tình cảm nhiều năm của các ngươi nên ta chỉ cho ngươi một cái tát.”
“Con người của ta, bản chất rất tốt bụng, không muốn thấy ai vì ta mà chịu đau khổ.” hai tay Hoàng Hậu một trái một phải giữ lấy Hoàng Đế và Trang Quý phi, nhẹ nhàng tách hai người ra, “Làm trò trước mặt Hoàng Thượng, mắng bổn cung là kẻ điên. Tỷ tỷ, bổn cung là điên hay không điên, có tư cách làm Hoàng Hậu hay không thì người quyết định cũng là hắn, không phải ngươi!”
Nói xong, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Duệ một cái: “Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, chắc còn nhớ rõ ngày đó ngài đã từng hứa hẹn chuyện của ta?”
Hứa hẹn? Hắn đã hứa hẹn rất nhiều, ý của Hoàng Hậu nói, là câu nào?
“Nếu Hoàng Thượng đã quên vậy thì cứ quên đi.” Hoàng Hậu nhìn hắn, vẻ mặt buồn bã, “Không sao, thiếp thân không dám để ý.” Không phải không để ý, mà là không dám.
Nói xong nàng khụy người hành lệ với Lý Duệ.
“Từ đêm qua đến sáng nay, quả thật ta cũng có chút mệt mỏi. Hoàng Thượng và Trang tỷ tỷ cứ thoải mái trò chuyện đi, thiếp thân cáo lui.” Hoàng Hậu nhẹ nhàng vung tay áo, thấp giọng nói, “Nếu muốn nói thật lâu, thì thỉnh Hoàng Thượng dẫn theo Quý phi di giá đến Thanh Hòa cung. Ngài cũng biết, thiếp thân có một thói quen, chính là thói ở sạch.”
Nói xong, thế nhưng nàng cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
Lý Duệ nhìn bóng dáng buồn bã buông xuôi của nàng, trong lòng có trăm ngàn tư vị. Có chua xót, có cay đắng và cả bất lực.
Tiểu nữ nhân này sẽ cười, sẽ giận, sẽ ầm ĩ mà kêu lên, nhưng từ trước tới nay chưa từng có biểu tình thoái chí nản lòng như vậy.
Trong ánh mắt nàng nhìn hắn mang theo vài phần u buồn, vài phần thất vọng, còn có vài phần bối rối. Chỉ qua một đêm, khoảng cách của bọn họ lại trở về như lúc nàng mới vừa vào cung.
Như hai người quen thuộc mà lại xa lạ.
Tuy thân thể có kéo gần, tâm cũng đã cách xa cả một khoảng trời.
Thân mình Lý Duệ vừa động, hắn muốn đi tìm người trở về, muốn nàng quên đi một chút đau thương giữa đôi mày kia, muốn cho nàng lại lần nữa mỉm cười với hắn.
Lập tức Trang Quý phi kéo lấy tay áo Hoàng Đế: “Tiểu Duệ ca”
Đó là cách Trang Cần xưng hô với Lý Duệ khi còn bé.
Thân thể Lý Duệ hơi cứng lại một chút, thế giới như cũng ngừng lại. Những hình ảnh của quá khứ từng hồi từng hồi lướt qua mắt hắn, thời niên thiếu còn liếm miệng vết thương cho nhau, cùng nhau vượt qua những sóng gió, khích lệ lẫn nhau. Còn có cả khi nàng bị sắc phong làm trắc phi, những giọt nước mắt chua xót từ tren mặt, làm cho ngực Lý Duệ đau như bị xé rách.
Nếu những thứ đó đều là giả, vậy thì còn cái gì để hắn có thể tin tưởng?
Hắn xoay người, thấy gương mặt đầy nước mắt của Trang Quý phi.
“......” Hắn há miệng thở dốc, nhìn vẻ mặt chờ đợi của nữ nhân này, trong lúc nhất thời hắn nói không nên lời.
“Hoàng Thượng!” Trang Quý phi lại gọi hắn một tiếng.
Một tiếng gọi này như làm cho hắn chấn kinh(*), Lý Duệ xua xua tay nói với nàng: “Ngươi trở về đi, ngày mai trẫm lại đi Thanh Hòa Cung thăm ngươi.”
(*) Chấn động + kinh ngạc.
“Nhưng mà......” Trang Quý phi đuổi theo hắn hai bước.
“Ngươi không cần lo lắng cho Bảo Trân ở đây. Chờ nó khoẻ lên một chút ngươi lại đến đây thăm...... Không, tạm thời ngươi đừng nên tới.” Lý Duệ nhìn nàng, lui lại mấy bước rồi xoay người đuổi theo Hoàng Hậu.
Trang Quý phi ngơ ngẩn đứng ở đó, trên mặt nóng rát đến phát đau.
Nàng sai rồi, là nàng sai rồi.
Tình cảm khi còn nhỏ, những lời hứa hẹn của nam nhân, đều là thứ không đáng tin nhất.
Lý Duệ lại có thể vì nữ nhân khác mà thay đổi, không phải vì thế lực ở sau lưng nàng ta, mà vì chính bản thân nàng ta thôi.
Nàng nhìn thấy rất rõ ràng, sau khi Hoàng Hậu xoay người rời đi, trong nháy mắt trên mặt Hoàng Đế hiện lên vẻ không đành lòng, đau khổ, thậm chí là hoang mang lo sợ.
Sao hắn lại có thể như vậy? Một nam nhân như hắn, sao có thể vì một nữ nhân mà đến nỗi thất thố như thế?
Trang Quý phi cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó nghẹn lại, đến cả hít thở cũng không thông.
Nàng hiểu rõ hắn, nguyên nhân cũng chính vì hiểu rõ, cho nên nàng mới biết được một khi người nam nhân này động chân tình sẽ đáng sợ thế nào!
“Vì sao?” Nàng tự mình lẩm bẩm, “Trên đời này, không có một nữ nhân nào có thể trói buộc được ngươi, rõ ràng là không nên có một nữ nhân như vậy!”
*****
Lý Duệ đứng ở ngoài cửa, tim đập “Thình thịch” giống như đánh trống cổ động.
Rõ ràng là tim còn đập loạn ở trong lồng ngực, thế nhưng người lại giống bị cái gì dắt lấy. Hắn chỉ đứng yên bên ngoài, ngón tay lại không nghe theo sự sai bảo, không chịu đẩy vào mà vẫn nắm chặt ở tay nắm cửa. Trong phòng không có một tiếng động, nhưng Lý Duệ biết, lúc này Hoàng Hậu của hắn hẳn là đang đứng phía sau cánh cửa, yên lặng mà chảy nước mắt, cắn chặt khớp hàm không để phát ra một chút tiếng khóc nào.
Hắn cảm thấy tim mình như vỡ nát.
“Là ta. Yên Dung, ngươi mở cửa đi được không?”
Bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
“Ta biết trong lòng ngươi rất khó chịu.” Lý Duệ thở dài một tiếng, dán cái trán để trên ván cửa, “Đó là vì ta còn chưa kịp nói với ngươi những chuyện trước kia.”
“Khi đó phụ huynh của Trang Cần tất cả đều chết trận, mẫu thân của nàng tự sát tuẫn phu, trong nhà chỉ còn mộ bé gái mồ côi là nàng ta. Lập tức Tiên Đế đưa nàng vào cung, giao cho Lệ Tần nuôi nấng. Khi đó mẫu phi ta vừa tạ thế, Thái phi dẫn ta đi, bà ở cùng với Lệ Tần, cũng từ lúc đó ta mới quen biết Trang Cần.”
Đều là những người cô đơn, gian nan vùng vẫy chốn thâm cung này, cho nên hai người bọn họ nâng đỡ nhau sinh ra tình cảm cũng là chuyện bình thường.
Trang Cần so với Lý Duệ lớn hơn ba tuổi, một mình ở trong cung như đi trên phiến băng mỏng(*), mà nàng còn muốn chăm sóc cho Lý Duệ không có mẹ.
(*)Ý ở đây là chỉ sự nguy hiểm.
Khi đó nữ nhi của Ngụy Tần là Cảnh Nghi công chúa sinh bệnh nặng, Ngụy Tần cũng không thể phân thân ra chăm sóc cho Lý Duệ. Đều nhờ vào mỗi ngày Trang Cần đến chăm sóc hắn.
Nhớ tới những năm tháng xưa, trong giọng nói của Lý Duệ cũng mang theo vài phần nghẹn ngào.
“Thật sự ta xem nàng ấy như tỷ tỷ, cũng từng đồng ý sẽ chăm sóc cho nàng ta cả đời.” thanh âm của Lý Duệ dừng lại ở đó.
Cửa bị mở ra, lộ ra gương mặt tái nhợt của Triệu Yên Dung.
“Nói việc này thì có ích lợi gì?” Triệu Yên Dung nhìn hắn, lời nói lạnh lùng, “Đó là ngươi nợ nàng, muốn như thế nào cũng là chuyện của ngươi. Vì những ân tình trước kia của mình, cũng có thể lấy nữ nhi của mình ra làm vật hy sinh sao? Con trẻ thì có tội tình gì? Ngươi đừng nói với ta là ngươi không phát hiện, không có hoài nghi. Bệnh của Bảo Trân, rốt cuộc là vì sao trị mãi cũng không hết, có trời biết đất biết, Trang Quý phi biết.”
Lý Duệ giật mình, cúi đầu thấp xuống.
“Cũng chỉ là vài kỹ xảo nho nhỏ, đến cả người ngốc cũng nhìn ra điểm không ổn. Hoàng Thượng ngươi trăm công ngàn việc, cai quản thiên hạ, nên không nhìn ra điểm nào không đúng sao?” Triệu Yên Dung cười lạnh một tiếng, “Chỉ cần nàng cầu một hồi, khóc một hồi, ngươi đã muốn để Bảo Trân ở nơi đó chờ chết? Trên đời này còn có phụ thân nào tàn nhẫn như ngài sao?”
“Không phải như thế......” Lý Duệ ngẩng đầu nói, “Không phải là Trang Quý phi, nàng sẽ không làm ra chuyện như vậy.......”
Nói đến đây, hắn nhìn thấy ánh mắt nhìn chăm chú của Hoàng Hậu, thanh âm của hắn cũng từ từ nhỏ dần.
“Không phải ngài không biết, chỉ là ngài không muốn suy nghĩ đến nó.” Triệu Yên Dung rũ mi mắt xuống, “Đi đi, cứ để Bảo Trân ở đây, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, cũng không để đứa nhỏ này chịu thêm uất ức nào nữa. Còn về Trang thị, nếu ngài cảm thấy nàng ta bị thiệt thòi, mặc kệ là thiệt ở đâu, ngài cũng có thể tự mình bù đắp. Hiện giờ thứ nàng ta muốn nhất chính là ngài cho nàng ta một vị hoàng tử.”
“Ta sẽ không.”
“Trước khi Bảo Trân tốt lên, ngài đừng nên tới.” Triệu Yên Dung vươn tay, đầu ngón tay dọc theo gương mặt Lý Duệ nhẹ nhàng phát họa, cô đơn mà nói, “Ta không muốn nhìn thấy bộ dáng khó xử của ngài. Nhưng cũng đừng để cho Trang Cần kia bước vào Chiêu Dương Điện của ta, vừa rồi là thật sự ta muốn giết nàng.”
Nắng sớm, Hoàng Hậu nhìn Hoàng Đế nở nụ cười ảm đạm, vuốt ve mặt hắn, đóng cửa lại.
Lý Duệ đứng yên trước cửa, thật lâu sau mới xoay người rời đi.
Mà Triệu Yên Dung, đi thẳng đến trên giường, nhặt một quyển tạp ký lên nhìn hồi lâu, ánh mặt trời ấm áp tỏa sáng bên ngoài cửa sổ, nàng trầm ngâm ngước nhìn.
Qua không biết bao lâu sau, Bùi Cẩm đẩy cửa đi vào.
“Bảo Trân thế nào rồi?” Triệu Yên Dung không có ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng lật một tờ.
Bùi Cẩm nhìn Hoàng Hậu, hốc mắt ửng đỏ, gật đầu nói: “Còn đang ngủ, trước có Thái y lại đến xem qua, nói là tất cả đều tốt.”
“Ừm, phiền ngài lo lắng để ý nhiều, vẫn còn là một đứa nhỏ, không nên chịu cái tội này. Đợi nó khỏe hơn, sau này có thể cùng chơi với Uyển Dung rồi.”
Bùi Cẩm rớt nước mắt, đi đến trước mặt nàng thấp giọng nói: “Ngài nghĩ thoáng một chút, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hắn cũng rất khó xử.”
Triệu Yên Dung ném quyển tạp ký sang bên cạnh, cười nói: “Sao vậy, từ khi nào dì đã nhận làm thuyết khách(*) cho Hoàng Thượng rồi?”
(*)Thuyết khách: dùng tài ăn nói để thuyết phục người khác nghe theo.
(Thường nói về một loại hoạt động ngoại giao thời phong kiến, được nhà vua cử đi thuyết khách.)
“Cuộc đời của nữ nhân, luôn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.” Bùi Cẩm ngồi ở đối diện nàng, cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoàng Hậu.
Lời đồn bên ngoài truyền đến sinh động như thật vậy, nói Hoàng Hậu bi thương đến mức tan nát cõi lòng. Nhưng xem ra, thần sắc Triệu Yên Dung vẫn bình thường, sắc mặt rất tốt.
“Ngài gả đến đây là đã có phúc, lại nói, Hoàng Hậu vốn là phải có lòng bao dung, biết khoan dung độ lượng. Ngài cần gì phải đối nghịch với Trang Quý phi, làm Hoàng Thượng khó xử như vậy? Thật vất vả mới nuôi dưỡng được tình cảm, đừng vì loại chuyện thế này mà xa cách với Hoàng Thượng.”
Triệu Yên Dung lười biếng dựa vào trên giường, nhìn Bùi Cẩm nở nụ cười: “Dì, có đôi khi xa lạ một chút, cũng rất cần thiết.”
^^^^^^^^___^^^^^^^^
Tác giả có lời muốn nói: Cám ơn mọi người!!!
Rất mong mọi người đừng mắng Hoàng Đế nha, hắn lên giường với Trang Cần quả thật là việc ngoài ý muốn. Đây cũng là điều khiến hắn cảm thấy thực có lỗi với người ta(Trang Cần).
Thật sự Hoàng Đế là một nam nhân rất ngây thơ, giữa tình và nghĩa luôn là điều rất khó lựa chọn. Nghĩ lại thì thấy cũng tội cho hắn.