Ngụy cô nương thổ lộ trước mặt mọi người, ngươi thật sự làm tốt lắm!
Edit: Uyển Sung dung
Beta: SuTháiphi
Ngụy An Lan đã ngồi xơ xác suốt một đêm, tinh thần mệt mỏi, thân thể cũng không còn sức lực. Một tia sáng của buổi bình minh chiếu vào trong nội viện, lại khiến cho nàng giống như thấy sao bay đầy trời trước mắt, thiếu chút nữa nghiêng đầu một cái ngủ mất.
Từ trên cánh cửa đột nhiên lại vang lên âm thanh gõ nện “Ầm ầm” tiếng la cao giọng truyền đến gian trong.
Chỉ một đêm, thần trí (tinh thần và trí tuệ) Ngụy An Lan đều khẩn trương cao độ, lại bị nắng sớm chiếu vào làm cho hoa mắt. Trong khoảng thời gian ngắn nàng chỉ cảm thấy cháng váng, đầu óc căng như dây đàn, không nghe rõ được gì. Với thể lực của nàng, có thể chống đỡ đến lúc này đúng là khó được.
Nàng chỉ mơ hồ trông thấy đám cung nhân trong nội viện kêu la bối rối mà chạy trốn, rất nhiều người đang liều mạng dịch chuyển chướng ngại vật ngăn trước cửa cung.
Nàng muốn ngăn cản, lại không có sức lực.
Có lẽ bên ngoài tất cả đều đã kết thúc, những người này muốn nhận chủ tử mới để cầu xin một đường sống.
Thần kinh Ngụy An Lan kéo căng một đêm, lúc này đầu óc giống như chui vào ngõ cụt, xông trái đâm phải cũng chỉ có thể quanh quẩn trong một mảnh đất nhỏ.
Chỉ trong chốc lát cửa cung đã mở rộng ra, nàng trông thấy, bên ngoài cửa cung, một đám võ sĩ đen nhánh như quạ đứng đó, áo giáp tươi sáng rõ nét, tay cầm đao thương. Trên áo giáp của rất nhiều người còn dính vết máu mờ mờ đã biến thành màu đen.
Đợi một đêm, cuối cùng giờ khắc này cũng tới. Ngụy An Lan rút... dao găm ra, dùng sức đâm về hướng ngực.
“An Lan!”
Cảm giác dao đâm vào làn da rất đau nhưng có thứ gì đó tràn ra từ miệng vết thuơng kia, lại làm cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Nàng đang muốn lại đâm sâu xuống một ít, cổ tay lại bị thứ gì cuốn lấy, không động đậy được chút nào.
Nàng chớp chớp mắt, tia nắng ban mai chiếu tới từ đỉnh đầu nàng, ẩn giấu dung mạo của người trước mặt trong bóng tối, rõ ràng là tướng mạo bình thường đến mức không thể bình thường hơn, lại có một đôi mắt mà nàng mong nhớ một đêm.
“Tần Tiêu.”
Tần Tiêu ôm lấy thân thể suy sụp của Ngụy An Lan, giống như bầu trời đã sụp mất một nửa. Trong chốc lát, cảm xúc hoảng hốt, đau xót, không biết làm sao, quấy đến lòng hắn đau nhức như muốn rạn nứt.
Hắn luống cuống tay chân muốn bịt lại máu đang tuôn ra từ lồng ngực Ngụy An Lan, thanh dao găm kia cũng đâm không sâu. Có lẽ bởi vì cổ tay nàng không còn lực, cũng có lẽ bởi vì hắn ngăn cản kịp thời, chỉ là máu kia làm sao cũng không ngăn được.
“Nàng, đứa ngốc này...” Tần Tiêu mắng một tiếng, lại nghẹn ngào nói không nên lời.
Thần trí Ngụy An Lan hoảng hốt lại trở về một ít, nghe người trước mặt phát ra âm thanh mình quen thuộc, bất ngờ cười rộ lên: “Quả nhiên là chàng. Trên trời chắc thương ta, chắc chắn đã nghe được nguyện vọng của ta, làm cho ta được chết cùng với chàng.”
Tần Tiêu ngừng tay lại một chút: “Nàng...”
Ngụy An Lan cho rằng mình đã chết, cho rằng Tần Tiêu cũng chết trong loạn quân, lúc này hai người đều là hồn phách, đâu còn phải kiêng dè những thứ... lễ giáo ở dương gian kia, nàng bắt lấy cái tay của Tần Tiêu đang nhuộm đầy máu tươi nàng, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: “Ta, ta không chê chàng là thái giám, là thái giám cũng không sao. Trong lòng ta, chàng chính là nam nhân đội trời đạp đất. Đời này ta và chàng vô duyên, đợi kiếp sau, chàng nhất định phải chờ ta, ta sẽ đến tìm chàng...”
Tần Tiêu kinh ngạc nhìn nàng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Ngụy An Lan lại có tình ý như vậy với hắn.
Con người trước khi chết, lời nói thường là lời thật lòng. Ngụy An Lan không biết thân phận của hắn, vẫn luôn cho rằng hắn là một thái giám thực sự, lại ước định kiếp sau cùng hắn ở thời điểm nàng cho rằng mình chắc chắn phải chết.
Trên đời này, chỉ sợ sẽ không tìm được nữ tử thứ hai, có thể lấy tấm lòng chân thật mà chờ đợi hắn như thế.
Trong chốc lát, trong lòng hắn tràn ra vui mừng khôn xiết, rồi lại chua xót không chịu nổi.
“Đủ rồi! Ít làm người khác buồn nôn ở đây đi!” Đúng lúc Tần Tiêu vừa mừng vừa sợ vừa thương xót ôm Ngụy An Lan, lại bị người nhẹ nhàng đạp một cái sau lưng: “Nếu không gọi người băng bó cho nàng ấy, ngươi cùng nàng ấy thật sự phải gặp lại ở kiếp sau rồi!”
Người sẽ nói ra lời nói độc ác như vậy, ngoại trừ Bùi Nghi ra thì còn có ai!
Tần Tiêu xoa xoa nước mắt, nhìn Ngụy An Lan đã hôn mê bất tỉnh, bởi vì tâm nguyện trong lòng được đền bù, vội vàng dặn dò cung nhân Thọ Khang cung mang nàng tới nội điện, rồi đi gọi người tìm thái y và nữ y, Thọ Khang cung lập tức lại loạn thành một đoàn.
May mắn nơi Ngụy An Lan ngồi cách cửa cung không xa, nếu không Tần Tiêu cũng không kịp giữ lại cổ tay của nàng, không cho nàng tiếp tục đâm xuống.
Nhưng cũng chính vì như thế, lời thổ lộ của Ngụy cô nương với Tần Thiếu giám đã được cấm vệ quân trước cửa cung cùng đám cung nhân canh giữ ở Thọ Khang cung bên cạnh cửa cung nghe rất rõ ràng chính xác, một chữ cũng không bỏ sót.
Tần Tiêu thấy thái y cùng y nữ đều tiến vào nội điện, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó mới chợt nhận ra mà cảm thấy e lệ.
Bùi Nghi bắt lấy cổ tay của hắn, nhìn một tay toàn là máu của hắn, chậc chậc lắc đầu thở dài: “Hoa đào của ngươi đúng là đủ thịnh vượng, rõ ràng đã giả trang thành thái giám cũng có thể khiến cho mỹ nhân ái mộ ngươi như vậy.”
Tần Tiêu khó được mà đỏ mặt, rút tay về: “Hầu gia nói đùa.”
“Nói đùa cái gì.” Bùi Nghi quay người ngồi xuống trên bậc thang trước cửa cung, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ta vừa hỏi cung nhân trong nội cung rồi, Ngụy An Lan nhìn như vô dụng nhưng lúc quan trọng lại còn có mấy phần can đảm. Nếu không phải nàng ấy từng đánh chết cung nữ trong hậu cung, lại sai người trói lại toàn bộ người đưa tin, Ngụy Thái phi sẽ bị Thái Hậu lừa gạt, ta và ngươi cũng không thể dẹp yên loạn đảng trong nội cung nhanh như vậy. Trận này, Ngụy An Lan đã bắt được công đầu.”
Tần Tiêu ngồi bên cạnh Bùi Nghi, nhìn bàn tay tràn đầy máu của mình, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt đau lòng.
“Yên tâm đi, thanh dao găm kia chỉ đâm vào một chút, không làm chết người được đâu.” Bùi Nghi vỗ vỗ hắn, núi băng vạn năm Tần Tiêu này, lại cũng có ngày hòa tan, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tần Tiêu khó chịu vì một nữ nhân như vậy.
“May mắn có nàng ấy truyền tin. Ta mới biết được chuyện Phế Thái tử tiến cung, nếu như không có sự cảnh giác nhạy bén của nàng ấy, thì đảng của Thái Hậu thật sự đã khống chế được nội cung, chuyện như vậy sẽ làm hỏng đại sự.” Tần Tiêu nói.
“Tốt rồi, chúng ta đều biết Ngụy cô nương có công với xã tắc. Ngươi yên tâm, Hoàng Thượng trở về chắc chắn sẽ phong thưởng thật lớn cho nàng ấy.” Bùi Nghi cười cười: “Khiến cho nàng ấy nở mày nở mặt gả đi Đại Lý, làm Đại Lý Vương phi của ngươi.”
Mặt Tần Tiêu lập tức giống như một mảnh vải đỏ: “Ta đi xem bên ngoài còn có chuyện gì không.”
Nói xong, Tần Thiếu giám bật người lên rồi lao xuống bậc thang, lại lảo đảo một chút ở bậc thang cuối cùng, suýt nữa ngã chật vật.
Bùi Nghi cười ha ha, đứng lên, hai tay chắp sau lưng đi vào Thọ Khang cung.
Ngụy Thái phi đang ngồi ở trước giường, kéo tay Ngụy An Lan rơi lệ.
“Con, đứa bé ngốc nghếch này, bên ngoài rõ ràng đã dẹp yên, sao con còn ngốc nghếch muốn tự sát? Nếu như con chết, về sau cô mẫu còn mặt mũi nào mà gặp phụ thân con, con bảo nửa đời sau cô mẫu phải sống thế nào?”
Ngụy An Lan lấy tay che mặt, sao còn có thể nghe lọt mấy lời lải nhải của Ngụy Thái phi. Trong đầu nàng đều tràn đầy mấy câu mà mình đã nói với Tần Tiêu.
Nàng cho rằng mình chết rồi, mới to gan thổ lộ như vậy. Tần Tiêu chắc chắn sẽ cho rằng nàng nói năng tùy tiện, một nữ nhân vậy mà không có chút rụt rè nào cả.
Sau này mình phải lấy mặt mũi nào mà đi gặp Tần Tiêu.
A a a a, để nàng chết bây giờ đi!
Ngay khi Ngụy An Lan che mặt xấu hổ muốn chết, chợt nghe Ngụy Thái phi thở dài một hơi nói: “Ta biết rõ trong lòng con oán cô mẫu nhưng cô mẫu làm như vậy cũng là vì con. Con còn trẻ, nào biết gì về chuyện nam nữ? Tuy rằng Tần Tiêu có tướng mạo đẹp nhưng lại là một thái giám. Nếu con ở bên hắn, thì sẽ phải sống như một quả phụ, cô mẫu không nỡ để con chịu tội chịu khổ.”
Ngụy An Lan che mắt như trước.
“Con... Lời con nói với Tần Tiêu, ta nghe người ta nói rồi.” Qua hồi lâu, Ngụy Thái phi mới gian nan nói ra lời này: “Mà thôi, coi như kiếp trước ta thiếu con, kiếp này phải trả nghiệp báo[1]. Bây giờ sinh sinh tử tử, tìm được đường sống trong chỗ chết, ta cũng suy nghĩ cẩn thận rồi. Cho dù không gả cho thái giám mà lấy người bên ngoài, nếu như nam nhân kia không cố gắng tiến tới, con chưa chắc sẽ sống tốt. Hắn là thái giám, là cận thần của thiên tử, luôn có thể thấy mặt Hoàng Thượng. Hắn sẽ nhìn mặt mũi của ta đối đãi tốt với con, ngoại trừ chuyện này, tuyệt đối không thể làm cho con bị tủi thân. Chỉ là con gả cho thái giám, chuyện này quá tổn hại thể diện của Ngụy thị, không thể lấy một cách rõ ràng, chỉ có thể xử lý theo như quy củ đối thực[2] trong nội cung. Đợi Hoàng Thượng trở về, ta đi cầu hắn, cho con chính thức tiến cung làm nữ quan, cho con một vị trí cao, cho con có thể diện...” Nói xong, bà đã khóc không thành tiếng.
([1] nghiệp báo: gần giống như quả báo, nhưng nghiệp ở đây theo quan niệm Phật giáo là tên gọi chung cho tất cả hành vi, ngôn ngữ, tư tưởng của con người
[2] đối thực: chỉ việc cung nữ và thái giám kết thành vợ chồng trên danh nghĩa)
Ngụy Thái phi luôn trọng thể diện nhất, Ngụy An Lan là chất nữ bà yêu thương từ tận đáy lòng. Bà có thể nói như vậy, đã là nhượng bộ thật lớn mà cả đời bà chưa từng có.
Ngụy An Lan kinh ngạc mà thả tay xuống, nhìn Ngụy Thái phi đang che mặt khóc, đáy lòng chua xót.
Thái phi đối xử tốt với nàng đến mức không còn chỗ nào để nói. Bà nhượng bộ như vậy là do bà biết rõ Ngụy An Lan khăng khăng một mực với Tần Tiêu, sợ Tần Tiêu chết rồi, Ngụy An Lan cũng không chịu sống. Nếu không, dựa vào tính tình của Ngụy Thái phi, thật sự có thể tìm một lỗi sai mà đánh chết Tần Tiêu.
Tuy nhường bước nhưng trong lòng Thái phi cũng giống như bị khoét mất một miếng.
Bà đón Ngụy An Lan vào trong nội cung là muốn cho nàng một tiền đồ sáng láng cao xa. Mặc dù không làm nổi Quý Phi của Hoàng Đế nhưng gả vào hào phú quý tộc, làm một phu nhân thế gia có ngàn nô vạn tỳ, cẩm y ngọc thực cũng được. Ai nghĩ ý trời lại trêu người như vậy, Quý Phi không làm được, Hầu phu nhân cũng không làm được, nha đầu chết tiệt Ngụy An Lan kia vậy mà một lòng một dạ muốn gả cho một thái giám không có trứng chim.
Chuyện này sao có thể không khiến cho Ngụy Thái phi vừa tức vừa thương xót, quả thực muốn nôn ra ba lít máu đây!
Ngụy An Lan đứng lên từ trên giường, quỳ gối ở đầu giường dập đầu lạy Ngụy Thái phi ba cái, nghẹn ngào nói: “Đại ân hậu đức của Thái phi, An Lan khắc sâu trong lòng. Về sau An Lan sẽ ở trong cung hầu hạ ngài vĩnh viễn, hiếu thuận ngài thật tốt.”
Ngụy Thái phi lên tiếng khóc lớn.
Bùi Nghi đứng ở cửa ra vào, nhướn mày, cười quay người rời đi.
Mấy cung nữ canh giữ ở trước cửa thấy bóng lưng hắn biến mất, mới nơm nớp lo sợ mà nhìn nhau: “Chuyện này, có phải đi vào nói với Thái phi nương nương không?”
“Nói cái gì mà nói, mọi người đi thôi!”
Những gì nên nghe, không nên nghe cũng đều nghe đủ rồi.
“Vừa rồi ta thấy Hầu Gia cùng Thiếu giám đại nhân ngồi cùng nhau, thái độ rất thân mật.” Một người trong đó nhỏ giọng nói.
“Giống như là người quen biết cũ, hay là bạn tốt.” Người còn lại cũng nhỏ giọng nói.
“Cho nên...” Hầu Gia nghe xong lời Ngụy Thái phi nói..., có lẽ sẽ không có ý kiến gì khác...
Trong nội cung đã ổn định, Vinh Vương mang theo phủ binh điều tra từng tấc các nơi trong kinh, bắt phản đảng chạy trốn.
Lại qua hơn mười ngày, Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu đi cùng Tri phủ Giang Châu Tô Định Phương, cuối cùng đã về tới kinh thành.
Lúc này, Tiếu Trầm Mặc ở Ngọc Tuyền sơn trang cũng không cần vất vả giả làm Hoàng Hậu rồi, dưới sự hộ tống của hai vệ hai doanh, nàng mang theo Bùi Cẩm, Uyển Dung trở về cung.
Bệnh trạng nôn oẹ trên người Triệu Yên Dung đã sớm không còn, suốt ngày chỉ có biết ăn rồi lại ăn, ăn đến cái cằm vốn nhọn phồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tròn một vòng, cả người trở nên giống như cục thịt nhỏ.
Tiến cung, Triệu Yên Dung đã kéo lấy Bùi Nghi hỏi cái này hỏi cái kia như bắn liên hồi, oanh tạc Bùi Hầu gia đến đau đầu.
Bùi Nghi ngại nàng om sòm phiền người, vung tay lên đã chuồn mất, để cái đại phiền toái này cho người khác đi giải quyết.
Vì vậy Hoàng Hậu bắt được ai thì hỏi người đó, lại luôn chê người ta ăn nói vụng về, nói không rõ ràng. Cuối cùng vẫn là Hoàng Đế không nhìn nổi, gọi người mời Cam Hiền Phi miệng lưỡi sắc bén nhất, lại thích nghe ngóng bát quái nhất tới, để hai người các nàng ghé vào một chỗ thì thầm, lúc này bên tai mới coi như yên tĩnh.
Chỉ nghe thấy bên trong nội thất, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh bất chợt kinh ngạc của tiểu Hoàng Hậu nhà mình.
“A!”
“Ôi chao!”
“Thật sao?!”
“Ha ha!”
Lý Duệ nhéo mi tâm, đi ra Chiêu Dương điện.
Bùi Nghi hai tay chắp sau lưng đứng ở bên ngoài Chiêu Dương điện, ánh mặt trời mạ lên người hắn một tầng ánh vàng mềm như nhung.
Nghe thấy tiếng vang sau lưng, Bùi Nghi quay đầu lại cười cười: “Ngươi đã đến rồi.”
Lý Duệ gật gật đầu, ngồi ở trên bậc thang, nhìn bóng lưng gầy gò của Bùi Nghi, cảm thấy chát đắng trong miệng.
“Kỳ thật ngươi không cần phải tự mình vào trong kinh, quá nguy hiểm.”
Bùi Nghi cười cười, quay đầu đi.
Đứng trên bậc thang cao cao, hắn nhìn bóng cây xanh râm mát bên ngoài thành cung cao lớn, cảm nhận độ ấm ôn hòa ấm áp của ánh mặt trời, qua thật lâu mới nói: “Đợi ngươi hoàn toàn ổn định lại, ta sẽ đi.”
Toàn thân Lý Duệ chấn động: “Bùi Hầu.”
Bùi Nghi giơ tay lên: “Không cần phải khích lệ ta. Những gì ta có thể giúp ngươi cũng chỉ nhiều như vậy.” Hắn xoay người, nhìn Lý Duệ: “Ngươi đã đáp ứng ta, sẽ làm một Hoàng Đế tốt, nhớ kỹ lời hứa của ngươi.”
“Thiên hạ to lớn như thế, chắc chắn có thể tìm được phương pháp làm cho ngươi khôi phục.” Âm thanh của Lý Duệ chát chát.
“Kỳ thật cũng không có gì.” Bùi Nghi quơ quơ ống tay áo: “Đây là đạo trời, sức người há lại có thể thay đổi? Ta sống đã nhiều năm, chuyện muốn làm đều đã làm được rồi, có thể tự tay giúp ngươi ngồi vững giang sơn, nhìn tỷ tỷ cùng Yên Dung sống rất tốt, đã không có gì tiếc nuối. Thời gian còn lại, ta cũng nên sống vì chính mình. Đi khắp danh sơn đại xuyên (núi nổi tiếng, sông rộng lớn), thăm hết năm sông bốn biển, đời người phong lưu thích ý cỡ nào! Cho dù ngươi muốn đổi với ta, ta cũng không nỡ đâu.”
Nói xong Bùi Nghi không quay đầu lại đi ra cửa cung Chiêu Dương điện.
Lý Duệ ngồi ở trên thềm đá, bịt kín hai mắt.