Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 92: Chương 92: Trong núi nghe tin kinh thành có biến




Nàng rất muốn ra ngoài tìm Hoàng Hậu nương nương để chơi mạt chược a, trong lòng Ngụy An Lan kêu khóc

Edit: Chang Phi

Beta: Jia Thục Viện

Ngụy An Lan còn chưa kịp gặp Hoàng Hậu, đã nghe thấy các cung nhân vui mừng truyền miệng chuyện Hoàng Hậu có thai.

Lần này nàng đến đây cũng không phải do bản thân tình nguyện, nếu không phải Ngụy Thái phi ba lần bốn lượt bức bách, thúc giục, nàng cũng sẽ không chạy tới Ngọc Tuyền sơn trang này làm bóng đèn[1] chướng mắt.

([1] Bóng đèn: ý chỉ những người cản trở chuyện ân ái, hẹn hò của người khác.)

Nhưng mà hiện tại trong lòng nàng lại thấy tràn đầy vui mừng.

Hoàng Hậu có thai, đây chính là chuyện vui lớn, nếu Thái phi nương nương biết, ngài nhất định cũng sẽ rất vui mừng.

Có lẽ khi Thái phi biết hỉ sự này rồi, trong lòng ngài cũng sẽ không gấp gáp, vội vàng bức bách Hoàng Thượng như vậy nữa.

“Hoàng Hậu ở chỗ nào? Ta phải đi chúc mừng nương nương mới được.” Ngụy An Lan lôi kéo cung nữ dẫn đường. Vốn nàng phải đi thỉnh an và chuyển lời của Ngụy Thái phi cho Hoàng Đế trước, nhưng hiện giờ cũng đành phải vậy. Hoàng Hậu là bạn đánh bài của nàng, giao tình giữa các nàng bắt đầu từ trên bàn mạt chược cũng không bình thường. Lúc này Ngụy An Lan có chút gấp không chờ nổi muốn gặp Triệu Yên Dung, vẻ mặt tràn ngập vui mừng, muốn giấu cũng giấu không được.

Cung nữ kia thấy nàng vẻ mặt hân hoan nhảy nhót, trong lòng cũng cao hứng, liền đánh vòng mang nàng đi đến một cái đình ở lưng chừng núi.

“Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đang phẩm trà ở lương đìnhlưng chừng núi. Nô tỳ mang ngài đến bên ngoài chờ một chút, đợi bẩm báo với Hoàng Hậu xong ngài mới có thể đi lên.”

“Được, làm phiền tỷ tỷ.” Ngụy An Lan đặc biệt có ánh mắt đưa cho tiểu cung nữ một khối bạc nén nhỏ.

Bên này Tiếu Trầm Mặc đi đến hành cung, còn Ngụy An Lan thì hướng tới lương đình lưng chừng núi, hai bên lướt qua nhau, chỉ cách mấy trượng, thế nhưng cứ như vậy mà bỏ qua.

Ngụy An Lan đi theo cung nữ đi đến bên ngoài đình, xa xa thấy có hai nam tử, một người mặc minh hoàng sắc Ngũ Long văn nhẹ bào (áo bào màu vàng sáng hoa văn năm con rồng), đầu đội Cửu Long tử kim quan, một người mặc áo khoác dài màu xanh đen nửa tay áo thêu ô kim (quạ vàng), trên đầu cài cây trâm ngọc diệp, hai người đang dựa vào lan can nói chuyện.

Cách khá xa không thấy rõ bộ dạng, nhưng mà nhìn quan phục, trong đó một người là Hoàng Đế, một người khác có lẽ chính là Bùi Hầu nổi tiếng đã lâu.

Ngụy An Lan thấy cung nữ kia đi vào bẩm báo, nhất thời không kịp ngăn cản, trong lòng có chút hối hận.

Hoàng Hậu cũng không có ở đây, chỉ có hai tên nam nhân là Hoàng Đế và Bùi Hầu, mà hai người này còn đều là đối tượng Thái phi từng nhắm đến nữa. Ngụy An Lan đơn độc gặp một người còn được, nhưng lần này nàng phải đồng thời đối mặt với cả hai, sự xấu hổ trong lòng cũng không cần nói cũng biết.

Nhưng mà lúc này nàng cũng không thể quay đầu bước đi được!

Cung nữ kia đi vào không biết nói cái gì, chỉ thấy nam tử áo đen phất phất tay, còn Hoàng Đế dựa vào rào chắn không có động tác gì.

Một lát sau, cung nữ kia quay lại hành lễ với nàng, nói: “Cô nương, Hoàng Hậu nương nương mới vừa xuống núi. Hoàng Thượng mời cô nương qua đó có vài lời muốn nói, một lát nữa nô tỳ sẽ mang ngài đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương sau.”

Ngụy An Lan bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi theo cung nữ kia, rũ đầu, nhắm mắt theo đuôi mà tiến vào đình, quy quy củ củ quỳ xuống thỉnh an Hoàng Đế.

“Ngươi đứng lên đi.”

Điều kỳ lạ chính là, người cho nàng bình thân không phải là Hoàng Đế, mà lại là nam nhân ngồi ở bên cạnh hắn.

Ngụy An Lan lúc này mới đứng dậy, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn lướt qua vị Quan Quân Hầu trong truyền thuyết.

Quần áo màu xanh đen càng làm cho màu da của hắn có vẻ trắng hơn, nhưng mà lại là cái loại tái nhợt không có huyết sắc. Ngũ quan của Bùi Nghi cực đẹp, lại không vẻ âm nhu của nữ tử, tuy rằng sắc mặt hắn tái nhợt, thân hình gầy yếu, nhưng đuôi mày khóe mắt lại mang theo anh khí của nam nhi, góc cạnh rõ ràng, hơn nữa mặt mày lãnh lệ, khí thế trên người cũng không kém hơn Hoàng Đế.

Đúng là một mỹ nam hiếm có.

Chỉ là quanh thân trên dưới vị mỹ nam này đều lộ ra một cỗ khí chất người sống chớ gần, khóe mắt hơi nhọn, nhướng lên mang theo vẻ nghiêm nghị lạnh lẽo. Ngụy An Lan thậm chí còn cảm thấy trên vị này có vài phần sát khí, cho dù ngay sau đó hắn giết người cũng sẽ không làm người khác cảm thấy ngoài ý muốn.

Ngụy An Lan bị đôi mắt nâu kia đảo qua, liền cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng, không tự chủ được lui về phía sau nửa bước.

Mà Bùi Nghi, chẳng qua hắn liếc mắt đánh giá Ngụy An Lan một cái, sau đó lại nhớ đến Ngụy Thái phi đã từng muốn nhét nàng vào hậu cung của Lý Duệ, trở thành đối thủ của cháu ngoại gái liền cảm thấy khó chịutrong lòng.

Nếu như Bùi Nghi biết được vị mỹ nhân trước mắt thiếu chút nữa trở thành Quan Quân Hầu phu nhân, chỉ sợ hắn có thể tức giận đến mức muốn giết người, chứ không tâm bình khí hoà như bây giờ đâu.

Ngụy An Lan chỉ liếc mắt một cái, liền cảm thấy vị Quan Quan Hầu có vẻ nhu nhược này tuyệt đối không phải người lương thiện gì, trong lòng liên tục nói “nguy hiểm thật“. Nếu không phải Hoàng Đế và Hoàng Hậu quả quyết cự tuyệt, đến lúc mình thật sự gả đến Quan Quân Hầu phủ, chỉ sợ không đến mấy ngày nàng đã bị vị Hầu gia này đông lạnh thành một khối băng.

Khó trách Hoàng Hậu ngầm nói với nàng, nàng và Bùi Hầu không thích hợp với nhau.

Thế này cũng không có biện pháp để thích hợp.

Bùi Nghi tựa như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, tuy rằng bề ngoài vô hại, nhưng bên trong lại vô cùng sắc bén, hơi không chú ý một chút sẽ bị cắt đứt ngón tay, thậm chí cắt đứt yết hầu. Một thục nữ từ nhỏ chỉ đọc nữ giới học nữ tắc như nàng, quá mức nhu nhược, căn bản không có biện pháp nắm giữ được thanh kiếm này.

A di đà phật, cũng may có Hoàng Hậu ngăn cản, Bùi Hầu cho dù có tuấn mỹ, cũng không phù hợp với Ngụy An Lan nàng.

Ngụy cô nương ở trong lòng yên lặng lau mồ hôi, chỉ cảm thấy trên người áp lực như núi, nếu không phải còn có chuyện của Ngụy thái phi, nàng thật muốn quay đầu bỏ chạy.

“Thái phi muốn ngươi chuyển lời gì đến Hoàng Thượng?” Hoàng Đế như cũ ngồi ở chỗ kia, rũ mắt không nói gì. Giọng điệu Bùi Nghi cứng nhắc lạnh nhạt, nói chuyện với nàng giống như đàm luận công sự với triều thần.

Ngụy An Lan lặp lại một lần những lời của Ngụy thái phi. Đơn giản là quan tâm tới thân thể của Hoàng Đế, muốn hắn không cần quá mức làm lụng vất vả, linh tinh...... Vô nghĩa.

Kỳ thật Ngụy Thái phi bắt Ngụy An Lan tới Thúy Bình sơn cũng là vì muốn nàng xuất hiện trước mắt Hoàng Đế nhiều một chút, nhắc nhở Hoàng Đế, hắn đã đáp ứng giúp Ngụy An Lan tìm nhà chồng tốt, nhưng đến hiện tại vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hay là chỉ lo vội vàng bồi lão bà bồi đến quên sạch sẽ rồi.

Tần Tiêu đâu có biết Lý Duệ đáp ứng Ngụy Thái phi cái gì? Bất quá hắn lại biết Thái phi từng có ý muốn đưa Ngụy An Lan tiến cung làm phi tần.

Cho nên hắn cũng rất cẩn thận.

Hiện giờ trong tim trong mắt Lý Duệ chỉ có một mình Hoàng Hậu, Tần Tiêu không muốn ở thời điểm Lý Duệ không có ở đây, chính mình lại bất cẩn gặp phải sự cố phong lưu gì đó.

Đến lúc đó không cần chờ đến lúc Hoàng Hậu nổi bão, Hoàng Đế sẽ là người đầu tiên xé xác hắn.

Tần Tiêu và Bùi Nghi không yên lòng nghe Ngụy An Lan nói một đống lời vô nghĩa, sau đó ba người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí trong đình đột nhiên lâm vào một mảnh an tĩnh quỷ dị.

“Chỉ có như vậy?” Bùi Nghi chớp chớp hai mắt, đánh giá Ngụy An Lan từ trên xuống dưới.

Trên núi gió lạnh từng trận, nhưng trên trán Ngụy An Lan lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Không có biện pháp, lực áp bách của Bùi Hầu quá lớn, nàng chỉ là một nữ hài tử với thần kinh mỏng manh, thực sự có chút thừa nhận không nổi.

Nàng rất muốn lui ra ngoài tìm Hoàng Hậu nương nương chơi mạt chược, trong lòng Ngụy An Lan khóc kêu, nhưng trên mặt lại vẫn trấn định tự nhiên.

Nàng muốn moi hết mấy chuyện trong lòng ra nói, nhưng mà mấy chuyện vụn vặt trong cung làm sao có thể vào được tai hai vị đối diện này?

Ngụy An Lan đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt cũng trịnh trọng lên.

“Thái phi chỉ dặn dò như vậy, nhưng mà trên đường dân nữ rời kinh, phát hiện có một số việc không thích hợp, không biết có nên nói hay không.”

Bùi Nghi cảm thấy nữ nhân này thật phiền phức, lải nhải một đống lời vô nghĩa xong còn không nhanh cút đi? Liền phất phất tay nói: “Ngươi đã cảm thấy không nên nói vậy còn nói cái gì, lui xuống đi.”

Ngụy An Lan lấy hết dũng khí muốn nói chuyện bát quái, nhưng lại bị một câu này của Quan Quân Hầu cắt đứt, lời nói đều nghẹn lại trong họng.

Bất quá Bùi Hầu lên tiếng cho nàng lui xuống, cũng rất hợp tâm ý của nàng, đang muốn đứng dậy thi lễ rời đi, đột nhiên lại nghe thấy Hoàng Đế, người từ đầu đến giờ vẫn luôn đem sự tồn tại của chính mình giảm xuống bằng không, mở miệng.

“Có cái gì không thích hợp?”

Bùi Nghi trừng mắt liếc nhìn Tần Tiêu một cái, Tần Tiêu lắc đầu, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.

“Ngươi nói đi......”

Nguỵ An Lan đang vui vẻ rạo rực muốn đứng dậy cáo lui lại bất đắc dĩ phải ngồi xuống, thầm hận cái miệng nhiều chuyện sinh sự của mình.

“Chính là...... Chính là......” Nàng không dám đối diện với ánh mắt quá mức sắc bén của Bùi Nghi, nên chỉ đành phải đem ánh mắt chuyển hướng sang Hoàng Đế.

Hoàng Đế vẫn là vẻ mặt kia, nhưng mà...... Ngụy An Lan luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Là do biểu tình của Hoàng Đế quá mức mềm mại, hay là ánh mắt quá mức ôn hoà kia?

Nghi hoặc của Ngụy An Lan chỉ chợt lóe qua, rốt cuộc nàng cũng không nghĩ đến trên đời còn có người lớn mật đến mức dám giả mạo đế vương.

“Khi dân nữ ra kinh thành, nhìn thấy một ít bá tánh quần áo tả tơi, nói là nạn dân từ phía nam đến, muốn vào kinh kiếm ăn.”

Bùi Nghi “Ba” một cái ngồi thẳng người dậy: “Ngươi nói cái gì?”

Ngụy An Lan không để ý đến hắn, chỉ lo tự mình nói: “Dân nữ biết phía nam có đại hạn, nhưng mà tiền bạc và lương thực dùng để cứu tế đều đã được chuyển xuống, theo lý sẽ không có nhiều lưu dân như vậy mới đúng. Hơn nữa mặc dù có lưu dân, bọn họ vì sao không hướng về phía đông nơi giàu có, đông đúc như Kim Lăng, Hoài Thủy, mà lại muốn ngàn dặm xa xôi đi đến kinh thành? Dưới chân Thiên tử có nhiều lưu dân như vậy, muốn kiếm ăn như thế nào?”

Ngụy An Lan vốn dĩ cũng không để ý đến việc này, nhưng đề tài này lại phù hợp để trò chuyện với hai vị nam nhân quyền cao chức trọng này.

Nhưng khi nàng vừa nói xong lời này, liền cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng sợ hãi, bất giác biểu tình trên mặt cũng nhiễm sầu lo.

“Dân nữ ghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy những lưu dân này có gì đó không thích hợp.”

Tần Tiêu cũng ngồi ngay ngắn lại, nghe nàng vừa nói như vậy, vội hỏi: “Ngươi cảm thấy có gì không ổn?”

“Quần áo của bọn họ lam lũ, trên mặt trên tay cũng rất dơ bẩn, nhưng......” Ngụy An Lan nhíu mày nói: “Nhưng mà lưu dân không phải nên dìu già dắt trẻ, có lão có ấu hay sao? Nhưng ta thấy, trong những lưu dân đó, tráng đinh (trai trẻ khỏe mạnh) cũng không khỏi quá nhiều một chút. Những lão nhân, phụ nhụ (phụ nữ và trẻ em) đều vẻ mặt uể oải, hình thể mảnh dẻ, nhưng bọn nam nhân đó lại tinh tráng hữu lực, cũng không giống bộ dáng bị đói bị khổ......” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, khẽ nhếch miệng, vẻ mặt hoảng sợ: “Hoàng Thượng, Hầu gia, nếu trong kinh có một lượng lớn lưu dân dũng mãnh tiến vào, Cửu Môn Đề Đốc và Ngũ Thành Binh Mã Tư có phải nên báo cáo việc này lên cấp trên hay không? Vậy hai vị có nghe nói qua chuyện này chưa?”

Sắc mặt Bùi Nghi khẽ biến, ánh mắt Tần Tiêu lóe lóe, cười nói với Ngụy An Lan: “Ngươi đừng lo, chuyện này tự nhiên sẽ có người đi an trí cho bọn họ.”

Tần Tiêu nói xong bưng trà lên, Ngụy An Lan thấy thế biết ý của Hoàng Đế là muốn nàng lui ra, vội thi lễ, tâm tình trầm trọng mà rời khỏi lương đình lưng chừng núi.

Tần Tiêu nhìn thân ảnh Ngụy An Lan biến mất sau đường núi, đặt chén trà trong tay trở lại trên bàn.

“Bùi Hầu, nơi này sợ là có chuyện.”

Bùi Nghi gật đầu: “Ngũ Thành Binh Mã Tư là thuộc hạ của ta, nhưng vì sao có chuyện như vậy ta lại không nghe được chút tin tức gì?”

“Kinh thành có rất nhiều lưu dân tràn vào, đây là đại sự (việc lớn), Cửu Môn Đề Đốc không có khả năng không báo với Trung Thư Tỉnh, nhưng sự tình lại không truyền đến Ngọc Tuyền sơn trang, việc này đã nói lên, nếu không phải Trung Thư Tỉnh cảm thấy việc này không phải việc gấp, thì chính là có người đã cố ý áp chế việc này xuống.”

Tần Tiêu nhéo ngón tay, ánh mắt âm trầm.

“Theo lời của Ngụy cô nương, những lưu dân này đúng là rất khả nghi. Một cô nương gia cũng có thể nhìn ra chỗ không ổn, thì Thủ Vệ Môn và Binh Mã Tư phụ trách phòng thủ kinh thành làm sao có thể không thấy? Để bọn họ tiến vào kinh thành?”

“Trong kinh có biến!” Tần Tiêu và Bùi Nghi đều đứng lên, liếc nhau, rồi nhanh chóng rời khỏi đình.

“Người đâu, nhanh mời Vinh Vương lại đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.