Triệu Thượng Thư liên tục gặp đả kích + nương nương là nuôi không quen bạch nhãn lang
Edit: Nguyệt Sung dung
Beta: Sutháiphi
Chức quan của Triệu Phùng Xuân cứ như vậy liền biến mất.
Tình hình thiên tai ở phía Nam khẩn yếu, cũng không để ý cấp trên quyết định tạm quản hay thay thế, nhưng tóm lại, khi tân Hộ bộ Thượng thư chân trước mới vào cửa nha môn Hộ bộ, thì bàn làm việc của Triệu Thượng thư đã bị dọn dẹp sạch sẽ, đến cọng lông cũng không còn. Vị này cũng là một người tài giỏi, mạnh mẽ dứt khoát không chút cẩu thả. Từ khi đó đèn ở nha môn Hộ bộ suốt đêm chưa từng tắt.
Triệu Phùng Xuân, người bị chiếm ổ, giờ phút này vẫn còn kêu khóc ở trên giường. Không phải vì vết thương trên người, mà còn vừa kinh vừa sợ, trái tim cũng sắp vỡ vụn.
Lão nương đi Quan Quân Hầu phủ một vòng, trở về liền bị liệt, nửa người không nhúc nhích được, miệng méo mắt lệch, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ. Trong nhà mời đại phu tới nói là do bị kinh sợ, trúng gió độc, đàm nhiệt cản trở, phủ khí không thông, kê một thang tiêu phong định thần để uống. Bên này cặn thuốc của lão thái thái còn chưa đổ đi, bên kia Tông nhân phủ đã phái người tới cửa.
Lão thái thái mới vừa tỉnh lại đã thấy quan sai như hung thần ác sát đứng trước mặt, một vị quan không biết phẩm cấp gì mang một cái túi sách, đang xụ mặt đọc từng câu từng chữ muốn bắt bà nhốt vào đại lao, lão thái thái con mắt đảo một vòng, lại hôn mê bất tỉnh.
Lần này thang thuốc tiêu phong định thần cái gì cũng không còn hiệu nghiệm nữa rồi. Sau trận choáng váng này, miệng méo lại càng lợi hại hơn, nước dãi không khống chế được chảy xuống. Vốn lúc đầu bà nói chuyện có thể mơ hồ hiểu được đại khái nhưng bây giờ hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào rồi. Thấy một phòng bệnh tật, viên quan kia cũng xem như là người hiểu nhân tình phái mấy quan sai trông nom, phòng ngừa đối tượng trốn thoát, sau đó trở về nha môn báo cáo.
Đoạn thị khóc đến ruột gan sắp đứt, một bên là phu quân trên người không còn mấy lạng thịt, một bên là bà bà miệng không thể nói, người không thể động. Bà làm gì còn nửa điểm tâm phúc nào nữa?
Cũng may Triệu Phùng Xuân tĩnh dưỡng được mấy ngày, trên người tuy còn đau nhưng đã thanh tỉnh rất nhiều. Lão nương trở nên như vậy, đương nhiên trong lòng hắn vừa đau vừa hận nhưng thứ khiến hắn quan tâm hơn chính là phản ứng của Bùi gia. Hắn hiểu Bùi Cẩm, biết nàng ta là một nữ nhân đặc biệt có thể chịu khổ, lại vô cùng giống người tỷ tỷ đã mất của nàng luôn luôn để ý mặt mũi. Bùi Nghi có thể ra tay độc ác như vậy có lẽ là đã biết được tin tức gì, chẳng lẽ Bùi thị điên thật rồi, muốn hòa ly với hắn hay sao? Vừa nghĩ tới Bùi thị luôn nhu nhược không có chủ kiến, bỗng một ngày phất áo xoay người không cần hắn, trong lòng Triệu Phùng Xuân xuất hiện một trận khủng hoảng. Những năm này hắn đã quá thuận lợi nên lơ là, luôn cho là Bùi thị bị hắn gây khó dễ đã nhiều năm, vĩnh viễn sẽ không cãi lại hắn một tiếng, không nghĩ tới nàng ta vừa nói thay đổi liền thay đổi. Triệu Phùng Xuân cảm thấy Bùi thị quá tuyệt tình, lại không thèm để ý tình nghĩa phu thê nhiều năm, chỉ dung túng đệ đệ khi dễ phu gia.
Vừa tức vừa đau, trong lòng còn có một loại mất mát nhàn nhạt. Trong nhất thời, nhớ tới chuyện năm xưa sau khi thành thân với Thái An Huyện chủ Bùi Hảo. Thái An Huyện chủ thân là trưởng nữ của Bình Dương công chúa và Bùi đại tướng quân, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, tính tình lại rất ôn nhu. Lúc đầu hắn và nàng cũng là cầm sắt hợp minh, hắn vừa mới đậu tiến sĩ, quan lộ cũng cao hơn người khác mấy bậc vì nhờ có nhạc gia. Những người cùng khóa với hắn nếu không phải đi tới những phủ huyện xa xôi thì cũng đứng chịu khổ ở kinh thành chờ chức vị trống, chỉ có hắn, trước hết đã được điều vào nha môn Hàn Lâm Viện quý khí và trong sạch. Không có nước đục nhưng lại có tiền đồ rộng lớn.
Chẳng biết lúc nào những lời đồn đãi không chịu nổi truyền vào tai hắn, nói hắn cậy thế quyền quý, tiểu nhân dựa vào đàn bà để lên chức, ánh mắt các đồng liêu nhìn hắn đều là hâm mộ cùng khinh thường. Ánh mắt ấy khiến hắn cảm thấy như có gai nhọn đâm vào lưng, vừa cố gắng tiến lên, vừa đem những bực bội và căm hận chuyển lên người thê tử.
Đoạn thị còn trẻ đẹp, lại có tình cảm thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mặc dù không có học thức, chưa hiểu sự đời, lại khiến hắn có thể ưỡn ngực, hưởng thụ hào khí cùng ngạnh khí của nam nhân. Tâm của hắn dần dần lệch hướng, Đoạn thị không có gì chỉ có thể dựa vào hắn, mà Bùi thị cái gì cũng có, cao cao tại thượng khiến hắn không thở nổi. Mãi cho đến khi lần lượt thăm dò, hắn bắt được điểm yếu của Bùi thị.... Là thể diện.
Bởi vì nàng là Huyện chủ, phụ mẫu của nàng là anh hùng nổi danh nhất Đại Tề, cho nên Bùi thị đều cảm thấy thể diện quan trọng hơn tất cả. Bất kể trượng phu như thế nào đi nữa? Bất kể bà bà cướp đoạt từng chút một như thế nào? Vì mặt mũi Bùi gia, nàng ta luôn phải cười để biểu lộ hạnh phúc của mình ra bên ngoài, biểu lộ tài cán cùng sự quan tâm của Triệu Phùng Xuân. Cho đến khi nàng khiến bản thân mình tức chết, cũng không nói nửa câu với bên ngoài rằng Triệu Phùng Xuân không tốt.
Hắn có được lợi ích thiết thực lớn nhất, vốn là nam nhân cho dù cưới được môn đệ cao quý, nữ nhân thân phận cao quý vẫn có thể sống tiêu sái thoải mái, Triệu Phùng Xuân ăn ngon quen miệng, dùng hết tâm tư để lấy được muội muội của Bùi thị vào trong tay. Bởi vì có thê tử trước làm ví dụ thực tế, hắn dạy bảo tiểu thê tử này càng thuận buồm xuôi gió hơn. Hắn đối với nàng ta, luôn là cao cao tại thượng, lạnh lẽo khinh thường.
Đối với hắn mà nói, Bùi Cẩm dùng để lừa gạt bên ngoài Triệu gia, thân phận là mảnh vá, chỉ cần bên ngoài gọn gàng, bên trong bị hư thối đến dạng nào hắn cũng không thèm để ý.
Bùi Cẩm trẻ hơn Đoạn thị, lại càng mỹ mạo hơn Đoạn thị nhưng Triệu Phùng Xuân lại áp chế nàng, đánh nàng, muốn toàn thân cùng trái tim đều bị hắn khống chế chiếm hữu. Hắn hưởng thụ biểu tình thê tử bị ủy khuất bi thương nuốt nước mắt, càng hưởng thụ thê tử trợn tròn cặp mắt kinh sợ khi bị hắn trách móc, còn có thân thể thon nhỏ run lẩy bẩy.
Sau này không nhìn thấy nữa rồi! Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Phùng Xuân giống như có thứ gì bị xé ra, rất đau. Nữ nhân hắn chú tâm dạy bảo, tại sao có thể buông tha như vậy?
Trong sân, nhìn lại quan tài Bùi Nghi đưa cho hắn, là kim ti nam mộc[1] thượng hạng giá trị vạn kim. Lúc trước hắn sợ là do Bùi Nghi bình thường không nói không rằng nhưng ánh mắt tiểu cữu tử lại hết sức âm độc. Cặp mắt tối đen âm trầm giống như nhìn thấy tất cả bí mật ẩn giấu. Lúc đầu Bùi Nghi đứng ở phía sau Khang vương, Triệu Phùng Xuân còn cười nhạo hắn ngu xuẩn ngây thơ, chọn nâng đỡ một hoàng tử yếu thế không có tiền đồ nhất. Vì thế, hắn thậm chí không cho phép thê tử về nhà mẹ, muốn Triệu gia và Bùi gia ngày càng hời hợt.
([1] kim ti nam mộc: tơ vàng gỗ nam, một loại gỗ quý thời xưa.)
Nhưng lại không nghĩ tới, người cuối cùng chiến thắng chính là Khang vương không được xem trọng nhất. Đợi hắn lần nữa trở lại ôm bắp đùi, hắn rõ ràng nhìn thấy được âm lãnh cùng giễu cợt trong mắt tiểu cữu tử, khiến lửa giận của hắn bốc cao ba trượng nhưng cả người lại phát rét.
Hắn làm quan nhiều năm cũng không phải kẻ ngốc, ý của Bùi Nghi hắn biết rõ ràng. Đây là buộc hắn buông tay, kí văn thư bỏ vợ, để hắn và Bùi Cẩm hòa ly! Nếu như hắn không chịu, thứ chờ hắn chính là một cái quan tài. Bùi Nghi để cho hắn chọn, hoặc là để Bùi Cẩm về nhà hoặc là để Bùi Cẩm trực tiếp làm quả phụ.
Hắn mới ba mươi bảy tuổi, tuổi trẻ lực tráng đã là đầu não của Hộ bộ, lại là một thành viên của Chính sự đường. Quyền thế giàu sang đối với hắn cơ hồ dễ như trở bàn tay, hắn không bỏ được. Không bỏ được giàu sang, không bỏ được quyền thế tới tay, càng không bỏ được nữ nhân xinh đẹp ôn nhu và rượu thịt thơm ngon. Nếu như chết, tất cả chỉ còn là hư ảnh.
Nhưng để cho hắn buông tay thả Bùi Cẩm tự do, buông tha đại thụ Bùi gia đang thịnh này, trong lòng Triệu Phùng Xuân quả thật không nỡ, lại không cam lòng. Hiện giờ hắn bị thương nằm liệt giường, mẫu thân lại không có kiến thức mà đắc tội với Hoàng thân quốc thích, nếu như lúc này đáp ứng hòa ly với Bùi thị, hắn có thể đoán được quan lộ tương lai sẽ lận đận. Hoàng thượng thưởng thức, cấp dưới a dua nịnh nọt, một nửa bởi vì là tài cán địa vị của hắn, một nửa kia là tới vì Bùi gia.
Trên đời này, nam nhân có tài cán như hắn không ít nhưng có thể làm “rể hiền” của Bùi gia, chỉ có một mình Triệu Phùng Xuân hắn. Sau khi hòa ly với Bùi thị, sao Hoàng thượng còn tiếp tục trọng dụng hắn? Sao những thuộc hạ kia còn phải nịnh hót hắn như bây giờ? Còn có bổng lộc của hắn, sao đủ cho một nhà tiêu xài, đủ cho hắn ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt, mặc sức phung phí? Chỉ cần nghĩ tới những thứ này, Triệu Phùng Xuân sợ muốn chết. Không thể hòa ly, hắn tuyệt đối không thể thả Bùi Cẩm. Chỉ cần có Bùi Cẩm ở bên người, Bùi Nghi còn có điều cố kỵ, chẳng lẽ hắn thật nhẫn tâm nhìn thấy tỷ tỷ làm quả phụ, cháu gái hắn làm cô nhi?
Còn có Hoàng hậu! Nếu hắn hòa ly với Bùi Cẩm, Hoàng hậu còn có mặt mũi gì? Trong lòng Triệu Phùng Xuân tính toán nửa ngày, cảm thấy mặt mũi Hoàng gia so với Triệu gia, Bùi gia lớn hơn. Bùi Nghi tuyệt đối không dám làm gì hắn nhưng sự thật chứng minh hắn nghĩ lầm rồi.
Ngày thứ hai đã có Lại bộ Hành Lang mang văn thư miễn nhiệm chức quan của Chính sự đường đến, lệnh cho hắn giao ấn tín quan thụ. Triệu Phùng Xuân bối rối, hắn chẳng qua nằm dưỡng bệnh mấy ngày, sao lại thôi chức quan của hắn? Hành Lang này vốn đã quen biết Triệu Phùng Xuân từ lâu, giao tình cũng không tệ. Vì vậy lặng lẽ nói chuyện triều đình cho hắn nghe, cũng khuyên hắn.
“Chuyện này chỉ e là không hay. Vinh vương người nọ ngươi cũng biết, thuở thiếu thời ngay cả Tiên đế cũng nhức đầu, là người khó dây dưa nhất. Hắn có giao tình, lớn lên từ nhỏ với Bùi Hầu. Hắn là người biết bao nhiêu năm không thấy thượng triều, rõ ràng chính là vì Bùi hầu tác động. Ta nói ngươi nha, trong nhà không phải có kiều thê mỹ thiếp sao, khi không sao lại đi tranh kỹ nữ với kẻ nhàn rỗi đó làm gì? Hiện giờ khắp kinh thành đều biết chuyện này, tội danh đức hạnh có thiếu sót ngươi không thể thoát được rồi. Thừa dịp mọi chuyện còn chưa tới mức không thể cứu, mau mau đi cầu Bùi Hầu thông cảm, dằn lại cơn giận của hắn, đón phu nhân về đi“.
Trong đầu Triệu Phùng Xuân chính là hai chữ “Nghĩa tuyệt”, Bùi Nghi đây là ép hắn vào tuyệt lộ. Lúc đầu hắn còn đang suy nghĩ hòa ly, lúc sau người ta đã giáng hai chữ nghĩa tuyệt lên đầu hắn. Ngay cả máu trong người Triệu Phùng Xuân cũng đông lạnh lại, nếu thật nghĩa tuyệt vậy quan lộ của hắn thật sự chấm dứt. Tuyệt đối không thể nghĩa tuyệt, tuyệt đối không thể!
Muốn vãn hồi, hắn chỉ có thể đi cầu hai người, một là Bùi Nghi, hai là Triệu Yên Dung. Bùi Cẩm hiện giờ ở trong tay Bùi Nghi, hắn đừng nói là gặp, muốn mua chuộc người vào truyền lời cũng không có khả năng. Huống chi Bùi Nghi kiên quyết lãnh tình, cho dù hắn có thể thuyết phục được Bùi Cẩm, Bùi Cẩm cũng chưa chắc có bản lãnh có thể khiến Bùi Nghi thay đổi chủ ý.
Chỉ có hắn đi cầu, tự mình đi, từ bỏ mọi thứ tôn nghiêm, giống như lúc trước đi cầu cưới Bùi Cẩm. Không, tư thái so với khi đó càng thấp hơn, càng khẩn thiết hơn nữa. Chỉ mong Bùi Nghi có thể nể mặt tình cảm phu thê nhiều năm giữa hắn và Bùi Cẩm, lại có hai nữ nhi Yên Dung, Uyển Dung mà bỏ qua cho hắn.
Còn chuyện muốn gặp Hoàng hậu với tình trạng trước mắt của hắn, e là cửa cung cũng không vào được. Đầu tiên là vì hành vi không ngay thẳng, trêu chọc tai họa hơn nữa mẫu thân lại ở trước của Hầu phủ nói năng lung tung, chuyện liên quan đến danh dự, thể diện Hoàng gia, Hoàng đế có thể nhẫn nhịn không trị tội bọn họ đã là rất may mắn, càng đừng có hy vọng cho hắn gặp Hoàng hậu.
Bất quá Triệu Phùng Xuân vẫn có lòng tin với nữ nhi mình, cho dù thế nào đi nữa, Yên Dung vẫn thân cận với hắn và tổ mẫu hơn. Một khi xử nghĩa tuyệt, nàng chính là người có phụ mẫu bất toàn, hậu vị không ổn, vì chính bản thân nàng, Hoàng hậu nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp ngăn cản chuyện này phát sinh. Chỉ cần Bùi Nghi không kiên trì, chỉ cần Bùi Cẩm chịu trở về Triệu phủ!
Triệu Phùng Xuân đã quyết định chủ ý, kêu người mặc y phục cho hắn, nâng kiệu chạy thẳng đến Quan Quân Hầu phủ. Tông nhân phủ còn sai người canh giữ ở Triệu gia, thấy Triệu Phùng Xuân muốn đi ra ngoài, tuy không ngăn nhưng lại có ba bốn người đi theo, dáng vẻ một chút cũng không buông tha. Lúc này Triệu Phùng Xuân làm gì có tâm tư đi quản những thứ này.
Đến trước cửa Hầu phủ, hắn cũng không quản mình có phải là quan to nhất phẩm hay không, có phải đường đường là một thượng thư hay không? Gọi người đỡ hắn, cởi mũ ra, trải áo choàng ra quỳ rạp xuống. Đây chính là truyền thống nhận tội, chẳng qua lúc này trên người Triệu Phùng Xuân có vết thương, dưới da là từng khối, từng khối máu bầm chưa tan, trên người chỗ xanh đỏ tím vàng đủ cả, giống như mở phường nhuộm, ngũ nhan lục sắc thập phần tức cười. Đầu, mặt cũng chưa tiêu sưng, khóe mắt khóe môi đều sưng, tràn máu ứ đọng, ngũ quan đều đã thay đổi hình dáng, nơi nào còn có thể nhìn ra ngọc lang Triệu gia phong độ nhẹ nhàng, mi thanh thục tú?
Quỳ như vậy hơn nửa canh giờ, cửa Hầu phủ vẫn đóng chặt, ngay cả một khe hở bé tẹo cũng không lộ ra. Triệu Phùng Xuân biết Bùi Nghi không chịu gặp hắn nhanh như vậy, chỉ có thể nhịn đau, cắn răng cứng rắn chịu đựng.
Một người quỳ trước cửa Hầu phủ, quanh người có mấy hạ nhân trông nom, lại có bốn quan sai quắc mắt nhìn chằm chằm, rất nhanh chóng có một đám người bao vây. Bọn họ không có cơ hội nhìn thấy Thượng thư đại nhân, bất quá có mấy người lanh mắt trí nhớ tốt, phát hiện những hạ nhân trông coi kia có một hai người cực kì quen mắt. Nghĩ kỹ một chút, cũng không phải gia nô của Triệu gia hôm trước phụng bồi lão nữ nhân đanh đá chửi đổng đó hay sao? Mọi người bừng tỉnh, thì ra là Triệu gia vội tới bồi tội với Bùi gia. Đáng lắm, đáng đời!
Vô số ánh mắt giống như mũi nhọn đâm vào lưng hắn, vô số người nói nhỏ giống như ruồi muỗi vo ve lượn quanh bên tai hắn. Tóc Triệu Phùng Xuân sớm đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, từ buổi sáng đợi đến trưa, từ sau giờ ngọ quỳ đến hoàng hôn, cửa son to lớn từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích. Đứng trước cửa Hầu phủ là hai con sư tử đá to lớn ngẹo đầu, hơi cúi đầu, há to miệng giống như là đang cười nhạo hắn.
Tinh thần của Triệu Phùng Xuân từng chút mất đi, đồng thời còn mang đi lòng tin yếu ớt cùng hy vọng mù mịt.
“Bùi Cẩm! Bùi Cẩm!”
Hắn đứng thẳng cơ thể đã sớm đau nhức không chịu nổi, lạc giọng gọi khuê danh của Bùi thị, khóc lóc um sùm. Đập đầu xuống nền đá xanh cứng rắn trước mặt, trên trán vốn đang sưng lại xuất hiện vết thương mới.
“Ta thật xin lỗi nàng, thật xin lỗi nàng a! Bùi Cẩm! Nể tình ta và nàng là phu thê, nàng hà tất tuyệt tình như vậy chứ!”
Triệu Phùng Xuân kêu khóc, cầu khẩn, mắng nhiếc, hối tiếc nhưng mãi cho đến khi giọng hắn khàn đi, bên trong cũng không có bất kì hồi âm nào. Dù có người đi ra mắng vài tiếng, dù có người đi ra đánh hắn hai cái, chỉ cần có đáp lại, thì tâm vẫn chưa chết. Nhưng lại không có! Người ta lười nhìn hắn một cái, tùy ý hắn khóc lóc kêu la, cũng chỉ xem hắn như con chó ven đường bịt tai lại không nghe.
Cuối cùng, Triệu Phùng Xuân té xỉu được hạ nhân Triệu gia khiêng trở về nhà. Cho đến khi hắn ở nhà tỉnh lại thì gặp một người ở trước giường hắn. Người này mặc y phục màu đỏ của tổng quản thái giám, tướng mạo bình thường, chỉ có vẻ hơi chút thanh tú, dưới cằm không có râu, ánh mắt bình tĩnh, chính là Tổng quản đại thái giám bên người Hoàng đế - Đức Bảo.
Triệu Phùng Xuân sợ run hồi lâu mới phản ứng được, phải đứng dậy hành lễ với hắn. Đức Bảo phất phất tay, thanh âm của hắn mặc dù chói tai lại có một loại cảm giác ôn nhu, không biết có phải bởi vì hắn là cha ruột của Hoàng hậu hay không? Cho nên Đức Bảo đối với hắn phá lệ khách khí một chút.
“Ta phụng chỉ ý của Hoàng thượng và Hoàng hậu, đặc biệt tới quý phủ hỏi thăm sức khỏe đại nhân“.
Nghe giọng nói Đức Bảo, Triệu Phùng Xuân lạnh cả người. “Công công, người tới truyền lời gì sao? Có chuyện gì, mời người cứ nói không sao“.
Đức Bảo nhíu mày. “Đại nhân có lẽ không biết, hôm qua trên triều đình xảy ra một chuyện“.
Trong lòng Triệu Phùng Xuân “lộp bộp” một tiếng.
“Bùi Hầu đã thượng triều thỉnh cầu với Hoàng thượng, muốn người cùng quý phu nhân, Quan Quân Hầu phủ Nhị tiểu thư Bùi thị nghĩa tuyệt“.
Cả người Triệu Phùng Xuân run lên, vội vàng la lên. “Không thể, tuyệt đối không thể!”
Khóe miệng Đức Bảo lướt qua một nụ cười. “Hoàng thượng lúc ấy vẫn do dự chưa quyết định, thật sự chuyện này có chút khó giải quyết. Triệu đại nhân, chúng ta cứ thoải mái nói đi. Người đó, đích xác về mặt đức hạnh có thiếu sót, thua thiệt phu nhân của người chẳng qua chỉ là vấn đề nhỏ, nhà nào không có khó khăn, còn có thể nháo tới hòa ly, nghĩ tuyệt hay sao? Chủ yếu chính là vị lão thái thái trong nhà người. Ở ngoài đường nhục mạ Hoàng thân, tổn hại danh tiếng Trưởng công chúa và Quan Quân Hầu đã qua đời, thậm chí ngay cả tổ tông cũng mắng. Đường phố mấy trăm người đều nghe thấy rõ ràng, nếu không phải như vậy, Vinh Vương điện hạ sao có thể tức giận lớn đến như vậy, thiếu chút nữa động đao với lão thái thái nhà người?”
Trên người Triệu Phùng Xuân mồ hôi lạnh tách một tiếng chảy xuống. “Công công, mẹ già lớn tuổi rồi nên hồ đồ nhưng không có ý xúc phạm Hoàng gia...”
“Được rồi, lời này người chớ giải thích với ta“. Đức Bảo khẽ mỉm cười, giơ tay lên phất phất. “Không có ai là kẻ điếc, cũng không có ai bị ngốc. Lão thái thái tuổi tác mặc dù hơi lớn nhưng có phải hồ đồ hay không người sáng suốt nhìn một chút thì biết. Người nói nếu chẳng qua chỉ có vài bách tính nghe, cũng chỉ cười một tiếng, chọc không tới bầu trời nhưng vấn đề bây giờ, Vinh Vương điện hạ đúng lúc ở đấy, từng lời đại bất kính kia của lão thái thái rơi vào tai Vinh Vương không sót một chữ “.
“Triệu đại nhân, tội danh này chỉ cần chứng thật, kết quả chính là rơi đầu, tịch biên gia sản.” Đức Bảo ngước mắt nhìn hắn, ngữ khi giọng nói vẫn hòa thuận ôn nhu nhưng khiến cho người nghe rùng mình. “Người nghĩ kỹ, Hoàng Thượng nhớ tới người là nhạc phụ, là cha ruột của Hoàng hậu, cho nên có thể giúp người chọn một chuyện. Nếu đổi lại là người ngoài, phản ứng của Hoàng Thượng, đâu cần phải phí lòng như vậy? Sớm đã phân phó cấm quân bắt người rồi“.
Tuy đã vào hạ nhưng Triệu Phùng Xuân vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, run lập cập, hàm răng va vào nhau, phát ra tiếng vang.
“Người chọn đi, nếu không chính người viết một tấu chương thỉnh tội, Tông nhân phủ dựa theo quy củ tổ tông làm việc. Chém đầu lão phu nhân của người, còn người thì tước chức trở thành thứ dân, hồi hương làm nông đi. Hoặc là người nhận sai, viết một bản nhận tội, chờ nghĩa tuyệt văn thư đưa xuống, đem trả hết những thứ nên trả của Bùi phủ một cách nhẹ nhàng. Như vậy, Tông nhân phủ xử tội cũng có thể nhẹ chút, nói không chừng thông cảm lão thái thái tuổi già hồ đồ, không đáng truy cứu. Mà người, đại khái sẽ bị hàng mấy cấp, trước điều đến phủ huyện ngoài kinh thành nhậm chức. Vài năm sau, mọi chuyện cũng phủ bụi, không còn ai nhớ, người hãy quay về“.
Trước mắt Triệu Phùng Xuân tối sầm, suýt nữa lại hôn mê bất tỉnh. Sợ run sửng sốt hồi lâu, chảy nước mắt nói với Đức Bảo. “Đa tạ hồng ân của Hoàng Thượng, vi thần cảm kích vô cùng, chẳng qua sau khi ta đi, nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu không người, khó tránh khỏi cô đơn tịch mịch. Cầu xin Hoàng Thượng thông cảm tình nghĩa phu thê, chớ bởi vì chuyện của thần mà xem nhẹ tình cảm với Hoàng Hậu.”
Lông mày Đức Bảo nhướn nhướn, cười nói. “Ai nói nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu nương nương không có người? Bùi Hầu vẫn còn ở kinh thành đấy, Bùi phu nhân. A, không đúng, Bùi tiểu thư cũng ở kinh thành, thường xuyên tiến cung cũng được. Về phía Hoàng Thượng, người càng không cần lo lắng, nếu không phải nghĩ tới Hoàng Hậu, Hoàng Thượng cũng không để cho ta đặc biệt đi chuyến này, người nói có phải hay không?”
Trong lòng Triệu Phùng Xuân chợt lạnh, hắn nghe rõ ý của Đức Bảo, Bùi Nghi nói “nghĩa tuyệt”, Hoàng Hậu đồng ý! Nàng ta lại đồng ý! Ở trong lòng nàng ta, phụ thân và tổ mẫu nuôi nàng ta mười tám năm lại không bằng di mẫu và cữu cữu không thân không cận! Triệu Phùng Xuân âm thầm cắn răng. Hắn nuôi không nữ nhi này mười tám năm, lại nuôi phải một bạch nhãn lang. Bất quá là nhìn ra Bùi gia đang thịnh nàng ta liền lệch đi hướng khác. Nữ nhi này vì quyền thế mà phụ thân và tổ mẫu cũng không để ý, hắn ngược lại muốn xem không có Triệu gia, Triệu Yên Dung có thể an ổn ở hậu cung bao lâu.
Nhất thời lại nghĩ tới Triệu Thanh Dung đưa tiến cung không có tin tức. Triệu Yên Dung tuyệt tình với Triệu gia, chỉ sợ cuộc sống của Thanh Dung ở trong cung cũng không tốt lắm. Chờ sau khi hắn cách chức quan rời kinh, Thanh Dung phải làm sao? Triệu Phùng Xuân nghĩ tới Nhị nữ nhi tiến cung, tâm treo lơ lửng, lại vừa đau vừa hận. “Cầu công công trở về cung thay vi thần hỏi Hoàng Hậu một câu, có thể cho thần gặp mặt một lần được không? Trong cung ta còn có một nữ nhi...”
Đức Bảo hơi khom người một cái. “Lời của đại nhân, ta nhất định sẽ gửi tới Hoàng thượng và Hoàng hậu, có thể gặp hay không? Chỉ có thể do Hoàng thượng và Hoàng hậu quyết định. Triệu đại nhân dưỡng thương thật tốt, ta đi trước“.
---
Trong Thọ Khang cung, Ngụy An Lan cung kính tiễn thái y ra cửa, cầm toa thuốc tỉ mỉ xem nửa ngày, mặt ủ mày chau thở dài một cái. Hai ngày nay Ngụy Thái phi ngủ hết sức bất an, bị nhiễm lạnh. Mấy ngày nay đau bệnh, lại thêm phong nhiệt ho khan, uống thuốc hai ngày cũng không thấy có chút chuyển biến tốt chút nào? Lại còn nặng hơn. Hôm nay đổi thái y khác tới chẩn, kê phương thuốc so với lần trước không khác nhau là bao.
Ngụy An Lan giao toa thuốc cho cung nữ, để cung nữ đi lấy thuốc sắc, trong lòng phiền muộn tới hậu viện Thọ Khang cung đi tới đi lui. Thọ Khang cung ở Tây Bắc hoàng thành, cách Đức Mậu điện của Hoàng Đế và Chiêu Dương điện một khoảng cách nhất định, cũng hết sức thanh u. Bởi vì nơi này chính là nơi ở của Thái phi, lão nhân gia thích thanh tĩnh đạm nhã, cho nên trong sân không có mùi hương nồng đậm của hoa và cây cối, ngược lại trồng không ít cây đại thụ to lớn, có một đường đá nhỏ quanh co trong đó. Một nửa rừng cây vây quanh một cái ao nhỏ nhưng cũng có sức sống.
Ngụy An Lan cúi đầu suy nghĩ tâm sự của mình, dọc theo đường đá bất giác đi tới bên hồ. Gió nhẹ thổi làm mặt hồ lăn tăn, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước làm tan thành ngàn vạn mảnh vàng, lóng lánh sáng rực, cá trong hồ bơi lội vui đùa một dáng vẻ không buồn không lo thoải mái. Ngụy An Lan ngồi bên bờ thạch giả, cúi đầu nhìn bóng mình trong ao nước. Mặt nước bị gió thổi, quang chiếu nàng chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ mơ màng màng. Ngụy An Lan sờ mặt mình một cái, khẽ thở dài một hơi.
Trong hoàng cung này, giống như một cái nhà tù thật to, có cung thất rộng rãi hoa lệ nhưng khiến lòng người co lại thành một góc không dám buông lỏng. Trước khi theo Thái phi trở về, nàng từng tràn ngập tò mò với hoàng cung nhưng khi chân chính tiến cung, bất quá thời gian ngắn ngủi mấy chục ngày, nàng cảm thấy không thở nổi, chỉ muốn có thể mọc hai cánh bay ra ngoài thật sớm.
Ngụy An Lan hít sâu một hơi, xoay người định trở về nội điện xem thuốc sắc như thế nào? Vừa xoay người, đã thấy một người đang đi tới. Bởi vì đột ngột, hai người giật nảy mình, đồng thời vỗ ngực một cái, nàng nhìn nhìn, người tới mặc phục sức của cung nữ chưởng cung ngũ phẩm, trước kia chưa từng gặp qua nữ quan này trong nội cung, Ngụy An Lan hỏi: “Ngươi là ai? Là người trong cung nào?”
Người nọ thi lễ với nàng một cái, mỉm cười. “Nô tỳ mới vừa được phân đến Thọ Khang cung, thay thế Thư Nhã cô cô chưởng cung nữ quan, sau Dục Lan tiết rời cung, An Lan tiểu thư hai ngày nay bận bịu chiếu cố Thái phi nương nương, có lẽ không quá để ý. Nô tỳ họ Tiếu, sau này người cứ gọi nô tỳ là Trầm Mặc“.