Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 96: Chương 96: Vị khách thần bí




Bùi Hầu vui mừng khôn xiết + Ngụy cô nương tìm được đường sống từ cõi chết + Nguy hiểm thật!

Editor: Thiên phi

Beta: Rine Hiền phi

Bùi Nghi mở mật tín được bồ câu đưa từ Giang Châu đến, vỗ bàn một cái rồi đứng bật dậy.

“Tốt! Thật tốt quá!”

Vinh Vương ngồi đối diện hắn, bị hành động đột nhiên bật dậy như vậy của hắn làm cho hoảng sợ. Từ nhỏ Bùi Nghi đã trưng ra bộ mặt không cảm xúc, không khóc không cười, giống như thần kinh bị liệt, cho dù có cười, cũng là nụ cười âm trầm, cao thâm khó đoán, khiến cho người ta phát hoảng. Hiếm khi thấy hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng như vậy, một gương mặt lạnh như băng trong nháy mắt biến thành ánh mặt trời sáng lạn, quả thực là dọa người ta đến thất hồn lạc phách mà.

Bùi Nghi cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa bức thư đến trước mặt Vinh Vương.

“Sát thủ bị tiêu diệt toàn bộ, Cao Tiến Trung cũng đã khai ra.” Vẻ mặt Bùi Nghi thần thanh khí sảng[1]: “Lần này Cao gia sắp tiêu rồi.”

[1] Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái.

Tĩnh Hải Bá có ba nhi tử, Cao Tiến Trung là đích ấu tử (con trai út). Bàn về tài hoa thì hắn giỏi hơn hai vị ca ca của hắn, nhưng hắn phải chịu thiệt thòi bởi vì tước vị Tĩnh Hải Bá khó mà truyền cho hắn được khi xét theo thứ tự trưởng ấu.

Khi còn trẻ, Tĩnh Hải Bá là thống lĩnh cận vệ của Tiên Đế, từng có giao tình với Đức phi, sau này Cao Tiến Trung được chọn làm nội đình thị vệ cũng được Đức phi chiếu cố không ít.

Sau khi Tiên Đế lập Thái tử Lý Kỳ, quan hệ của Đức phi và Cao gia có hơi xa cách, nhưng việc ngấm ngầm qua lại cũng không hề giảm.

Từ lâu, Cao Tiến Trung đã là một cơ sở ngầm mà bà cắm trong cung, hắn là Phó Đô Giám nội đình thị vệ, có nhiều quyền lực để hành động, liền trở thành một quân cờ mà Đức phi, cũng là Chương Thái Hậu hiện tại coi trọng nhất.

Chỉ cần có thể trừ bỏ Lý Duệ, để Lý Kỳ hồi kinh đăng cơ, Chương Thái Hậu hứa rằng tước vị Quốc công sẽ thuộc về Cao gia, do chính đích trưởng tử (con trai cả) của Cao gia đảm nhiệm, còn Cao Tiến Trung sẽ trực tiếp thừa kế tước vị Tĩnh Hải Bá.

“Một tước vị mà ba thế hệ được tấn phong, những người này đúng là mù quáng, tâm trí ngu muội mà.” Vinh Vương cầm một tờ giấy mỏng trên tay, lắc đầu cảm thán.

“Không có kẻ nào lọt lưới, nên tạm thời cũng không lấy được tin tức trong kinh.” Bùi Nghi uống một ngụm trà: “Đúng thật là bọn họ không lấy được tin tức, hai ngày nay trong lòng có lẽ đã nóng như lửa đốt.”

Vinh Vương nở nụ cười, vuốt chòm râu mới mọc dưới hàm cười nói: “Có hạng người tham sống sợ chết như Cao Tiến Trung đưa ra danh sách trong cung, cho dù Thái Hậu có bố trí ở trong cung như thế nào, ta cũng không cần phải sợ.”

Bùi Nghi lấy lại tờ giấy, một lần nữa nhìn kỹ, nói: “Nhiều người như vậy, Chương Thái Hậu có thể có bản lĩnh lớn thu nạp hết sao? Ta thấy cũng chưa chắc đâu. Cẩn thận tên nhãi Cao Tiến Trung này là người lôi kéo thêm người khác cùng tham gia. Mưu phản là tội chết, hắn biết mình sống không được, không dám chắc là sẽ không có ý nghĩ muốn kéo thêm người cùng xuống nước. Đối với tên này, chúng ta cần phải cẩn thận.”

Vinh Vương cười một tiếng nói: “Đây là tất nhiên.”

----

Ngụy An Lan ở trong cung cảm thấy có chút không thoải mái.

Từ khi nàng trở về từ Thúy Bình sơn liền cảm thấy có thứ gì đó luôn ẩn nấp trong hoàng cung, ở chỗ tối mà lặng lẽ nhìn trộm nàng.

Ngụy An Lan mang tâm sự nặng nề, nghi thần nghi quỷ.

Nàng ở trong phòng cũng không cách nào an tâm nên thường xuyên ngồi trong sân hóng mát.

Có đôi khi nhìn thấy mấy tên thái giám đi ngang qua mình, nàng sẽ cảm thấy mấy người này hành động lén lút, biểu hiện đáng ngờ.

Có đôi khi mấy cung tì từng cười nói thân thiết với nàng, nàng cũng sẽ cảm thấy ánh mắt họ mơ hồ, biểu tình kỳ lạ.

Đây là bệnh, phải trị, nhưng mà quả thật không có cách nào trị được.

Từ hôm nàng cùng Hoàng Đế và Bùi Hầu nói chuyện ở trong đình bên sườn núi, dường như nàng đã hiểu ra điều gì đó, cả ngày đều sợ này sợ nọ với mọi thứ xung quanh.

Những nạn dân di cư đó, những điểm bất thường đó... Nàng tự nói với mình là không cần suy nghĩ, nhưng rốt cuộc cũng không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ.

Những nạn dân di cư một số là thanh niên cường tráng, ánh mắt họ rất hung hãn, còn một số khác lại là người già yếu có gương mặt xanh xao, người gầy trơ xương, ánh mắt chết lặng tuyệt vọng.

Nàng có dự cảm rằng trong kinh sẽ xảy ra chuyện, mà còn là chuyện rất lớn.

Nhưng suy nghĩ này nàng không thể nói với người khác, ngay cả với Ngụy Thái phi cũng không thể nói.

Tuy rằng chức quan của phụ thân nàng không cao, lại vẫn luôn là ngoại quan, nhưng mấy ngày nay nàng vào cung, cũng nghe không ít lời đồn và chuyện cũ.

Có đôi khi, người quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt. Ngụy An Lan cũng chưa bao giờ giống như hiện tại, hy vọng chính mình chỉ là một kẻ dốt đặc cán mai, là một nữ nhân ngốc nghếch thật sự.

Cũng không cần thần hồn nát thần tính giống như bây giờ, trông gà hoá cuốc.

Nếu Tiếu Trầm Mặc ở bên cạnh nàng thì tốt rồi, nàng ấy thông minh điềm tĩnh, sẽ biết đâu mới là cách làm tốt nhất. Có nàng ấy ở bên, tốt xấu gì nàng cũng có thêm một tâm phúc bên cạnh, nàng cũng sẽ không cả ngày thất hồn lạc phách.

Ngụy An Lan ngồi cạnh lan can ngọc bích màu trắng bên bờ hồ Thái Dịch, mặc một thân áo lụa màu xanh, chỗ viền ống tay áo có thêu con bướm vàng đậu trên cành hoa, phía dưới mặc chiếc váy bằng gấm có in hoa mẫu đơn màu xanh như lá sen. Mái tóc như mây, nàng búi tóc kiểu song phượng, phần tóc dài mượt sau đầu xõa tung đơn giản. Trông về núi cao thấp thoáng đằng xa, hồ thu bên cạnh phẳng lặng, cảnh tượng êm đềm mà trầm lắng như vậy, không khỏi khiến người ta nhíu mày, muốn phá vỡ sự trầm lặng yên tĩnh này.

Trong hoàng cung từng gặp qua không ít nữ tử mỹ lệ thanh tú, nhưng khi đứng từ xa ngắm nửa bên sườn mặt, liền khiến người ta ngẩn ngơ, có chút xúc động.

Đứng sau bồn hoa cạnh hành lang của hồ Thái Dịch, có một đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm thiếu nữ mỹ lệ ngồi bên bờ hồ, còn hận không thể đem người ta ăn tươi nuốt sống.

“Gia, gia, chúng ta mau đi thôi, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.” Tiểu nội thị co đầu rụt cổ, thần sắc bất an mà nhìn trái nhìn phải, thầm mong vị đại gia này mau chóng rời khỏi chỗ này.

“Trước nói ta nghe, nữ tử này là ai? Nhìn qua vẫn là một cô nương, không giống phi tần hậu cung.”

“Đó là chất nữ của Ngụy Thái phi, mới vừa theo Thái phi vào cung cách đây không lâu, cũng không phải là phi tử của Hoàng Thượng.”

“Mỹ nữ như vậy, vậy mà Lý Duệ có thể chịu đựng không động đến?” Hắn sờ sờ cằm, tấm tắc một tiếng: “Thật là phí phạm của trời!”

Nội thị cúi đầu, nghĩ vị này lá gan thật lớn, cũng quá biến thái, sau này ngài muốn nhìn mỹ nhân dạng nào mà không được, cần gì một hai phải dừng lại ở chỗ này. Trước mắt lại không có hộ vệ bên cạnh, nếu để người khác phát hiện manh mối, truy hô một tiếng, dù ngài có mười cái mạng hay trăm cái mạng cũng chưa chắc ra khỏi được đây.

Không biết có phải vì nghe trong lòng của tiểu nội thị đang run sợ hò hét hay không, vị gia kia rốt cuộc cũng dời bước, tiếp tục theo hắn đi về phía trước.

Hắn thở hắt ra một hơi, biểu tình trên mặt càng thêm kính cẩn, mang theo vài phần nịnh nọt: “Gia, nương nương đang chờ, ngài ấy mỏi mắt ngóng trông người, mong người sớm quay trở lại.”

Nam nhân kia thất thần mà “Ừ” một tiếng, không nhịn được quay đầu lại nhìn về hướng Ngụy An Lan đang ngồi. Ngụy An Lan tình cờ quay đầu, cũng nhìn qua bên này của hắn.

Vừa nhìn lại, liền trở thành bốn mắt nhìn nhau, tuy cách bồn hoa nhưng nhìn thấy vẻ mặt của đối phương cũng thật rõ ràng.

Ngụy An Lan không tự chủ được rùng mình một cái, một luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, xông thẳng đến bên gáy nàng.

Nam nhân kia nhìn qua độ chừng ba mươi tuổi, gương mặt trắng trẻo không có râu, cho nên ăn mặc quần áo của thái giám cũng xem như hợp mắt.

Chỉ là đầu tóc hắn bạc trắng như tuyết, nhìn giống như ông già sáu bảy mươi tuổi.

Dung mạo hắn rất đẹp, nhưng đôi mắt của hắn không có một chút ấm áp nào, khi nhìn đến chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Hơn nữa, điều có thể khiến Ngụy An Lan cảm thấy sợ hãi không phải là màu tóc quỷ dị và ánh mắt lạnh băng của hắn, mà là...... dung mạo của hắn.

Người này giống với Lý Duệ bốn năm phần, nhưng nét âm nhu, phong lưu cũng hơn Lý Duệ bốn năm phần.

Khi nàng mới đến, từng đến Trường Nhạc cung bái kiến Chương Thái Hậu, từ khóe mắt đến đuôi lông mày của hắn, thế nhưng lại giống Thái Hậu đến bảy tám phần.

Trong đầu Ngụy An Lan nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ đáng sợ, nháy mắt mặt nàng trắng bệch. Dù vậy nhưng nàng không dám động cũng không dám kêu, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân kia đi theo một tên tiểu thái giám khác, cuối cùng lại biến mất ở bụi hoa phía cuối hành lang.

“Ngụy cô nương, sao sắc mặt ngài lại khó coi như vậy?” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của nữ tử.

Toàn thân Ngụy An Lan cứng đờ, nàng xoay người, thấy hai cung nữ tay cầm lẵng hoa đang mỉm cười nhìn nàng.

Hai cung nữ này nàng không quen biết, không phải người của Thọ Khang cung.

“Đúng vậy, sắc mặt ngài rất khó coi, là thấy gì hay sao?” Một cung nữ mỉm cười nhìn nàng, tay từ trong rổ lấy ra một đóa hoa: “Cô nương có muốn cài đóa hoa này hay không?”

Ngụy An Lan chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Mới vừa rồi ngồi ở bên cạnh ao hơi lâu, chân đều đã tê rần, thân thể không biết phải cử động như thế nào?” Nói rồi nàng vươn tay tới: “Không biết hai vị tỷ tỷ là người trong cung nào, có thể đỡ ta một chút hay không?”

Một cung nữ vội duỗi tay ra đỡ lấy nàng, nàng chậm rãi đi vài bước, ngã ngồi ở trên một khối giả thạch, cười khổ mà nói: “Cũng may có các tỷ tỷ giúp đỡ, nếu không một lát có té ngã đã thì thật là mất mặt.”

Hai cung nữ đưa mắt nhìn nhau một cái, cung nữ vừa nãy đưa hoa cho nàng cười nói: “Bên cạnh ao gió rất lớn, về sau cô nương không nên ngồi lâu ở đó.”

“Ngài vừa mới nói không thấy cái gì sao?”

Vẻ mặt Ngụy An Lan mờ mịt: “Thấy cái gì?”

“Chưa thấy được người vừa mới đi qua?”

“Có, vừa rồi không phải có hai vị công công đi qua hay sao?” Ngụy An Lan duỗi tay ra chỉ chỉ: “Vừa rồi ta nhìn thấy bọn họ, còn nghĩ có nên nhờ bọn họ đến giúp hay không, đột nhiên nghĩ lại, tuy nói là thái giám nhưng chung quy cũng là nam nữ khác biệt...” Nàng càng nói âm thanh càng nhỏ, vẻ mặt xấu hổ: “Các tỷ tỷ có việc muốn tìm hai vị công công kia sao? Nếu vậy thì hiện tại đuổi theo còn kịp, bọn họ vừa mới rời đi thôi.”

Hai cung nữ mỉm cười cười lắc đầu, còn muốn nói thêm gì đó, vừa lúc thị nữ tùy thân của Ngụy An Lan tìm đến.

“Hai vị tỷ tỷ là người trong cung nào?” Trên mặt Ngụy An Lan nở nụ cười ngượng ngùng: “Hôm nay cũng nhờ có hai vị, mong hai vị tỷ tỷ cho biết tên, để lần tới ta tìm đến cảm tạ.”

Hai cung nữ kia liền nói không dám, chỉ nói bản thân địa vị thấp kém, không nhận nổi lời cảm tạ của Ngụy cô nương.

Ngụy An Lan cũng không làm khó các nàng, sau khi nhận lễ, liền để nha hoàn đỡ mà khập khiễng rời đi.

“Nàng thật sự không có vấn đề chứ?” Thấy nàng đã đi xa, một cung nữ nói.

“Nếu trong lòng có quỷ, mới vừa rồi nàng cũng sẽ không hào phóng mà nói đã nhìn thấy gia như vậy.” Một cung nữ khác thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp lẵng hoa lại cho chỉnh tề ngay ngắn, ngăn cách với ánh nắng mặt trời: “Nàng ta cũng chỉ mới tiến cung không lâu, căn bản chưa từng gặp gia, cho dù có thấy, cũng sẽ không suy nghĩ gì.”

“Ngươi không nhìn thấy sao? Mới vừa rồi gia nhìn nàng như vậy...” Cung nữ oán hận mà nói, vẻ mặt hâm mộ lẫn ghen tị: “Thật muốn hủy đi khuôn mặt này của nàng ta.”

“Bớt gây chuyện đi, nếu nàng đoán được thân phận của gia, chúng ta mới có thể động thủ. Ngươi cũng biết gia để ý đến nàng, nếu sau này biết chúng ta dễ dàng động thủ với nàng, gia có thể đem chúng ta đi lột da sống!”

Lời nói vừa thốt ra, hai người đều không thể khống chế mà rùng mình một cái.

Thủ đoạn của gia nhà các nàng, không có người nào biết rõ ràng hơn các nàng cả.

“Nàng ta không giống những cung nữ kia, giết nàng thì càng thêm nhiều phiền toái. Giữ lại đi.”

Hai cung nữ lặng lẽ rời đi.

Đã tránh được một kiếp, Ngụy An Lan vịn tay tiểu nha hoàn, lảo đảo mà đi đến Thọ Khang cung.

Phía sau lưng nàng sớm đã ướt đẫm, bước chân xiêu vẹo, cảm giác sẽ té ngã bất cứ lúc nào. Tiểu nha hoàn kia chưa từng thấy qua bộ dáng chật vật của nàng như hiện tại, khi đỡ tay nàng cũng phải cố hết sức, liền nói: “Cô nương, cô nương, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!”

Ngụy An Lan cảm thấy trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, ngực cũng phát đau, sau gáy lại có cảm giác một trận khí lạnh kéo tới.

Hoảng hốt nhớ lại thời điểm mình và Tần Tiêu chia tay ở trước cửa cung, ánh mắt Tần Thiếu Giám mang theo ý vị thâm trường, hạ giọng thật thấp nói với nàng một câu, khiến người khác không thể nghe được.

“Ở trong cung cần lưu ý một chút, đừng tin tưởng bất luận kẻ nào, dù là ai đi nữa!”

Ngụy An Lan đột nhiên nhảy dựng lên, khiến tiểu nha hoàn khiếp sợ.

“Cô nương?”

Ngụy An Lan bình tĩnh tâm trạng, nói với nàng ta: “Khi ta từ trên núi trở về, Hoàng Hậu nương nương ban cho ta một kiện áo kết trân châu bát bảo, đặt trong cái tráp bằng gỗ tử đàn hương nạm lam ngọc, ngươi có thấy qua không?”

Nha hoàn kia mờ mịt lắc đầu: “Chưa từng thấy qua ạ.”

“Ta cũng không nhìn thấy nó. Nghĩ lại, khi đó là Tần Thiếu Giám hộ tống chúng ta trở về, nói không chừng do đồ vật quá nhiều nên bị lẫn lộn vào.” Ngụy An Lan dừng một chút, hít sâu một hơi: “Chúng ta đi về trước, một hồi nữa ngươi tự mình đi đến Thượng Tẩm cục một chuyến, giúp ta hỏi Thiếu Giám đại nhân xem hắn có từng nhìn thấy cái tráp kia của ta hay không?”

“Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.