Một nụ hôn bất ngờ, đến cũng mau mà đi cũng thật vội vàng.
Nhưng riêng với Ân Hải Sắc, nụ hôn bất ngờ kia lại giống như một dấu ấn của Vệ Tương mà cô không có cách nào xóa được. Ký ức về nụ hôn đêm ấy cứ không ngừng hiện lên trong tâm trí cô, mỗi lần như thế đều khiến cô đỏ mặt, trong lòng hồi hộp không ngừng, giống như một con ngựa hoang thoát khỏi được sự kèm cặp của sợi dây cương.
Đêm nay, cô lại tựa vào cánh cửa sổ của nhà hàng, ngây ngốc mà nhìn những ngôi sao trên cao, dáng vẻ vừa phiền muộn lại vừa lo lắng, thu hút hết mọi ánh nhìn của những người đàn ông trong nhà hàng.
Những thực khách đều đang tự hỏi, vị nữ chủ nhân xưa nay luôn thanh lịch và phóng khoáng của họ làm sao vậy? Vì sao tối nay lại trở nên ngây ngốc thất thần trước mặt tất cả mọi người thế kia?
Bọn họ quả thật rất tức giận và ghen tỵ, là ai có thể làm cho cô ngây ngốc mà ngồi như một pho tượng thế kia? Là ai dám can đảm quấy rầy vị nữ thần mà bọn họ không dám chạm vào?
Thật là đáng chết mà!
Có người thì thầm tự hỏi, có người nghiến răng nghiến lợi, có người chìm đắm trong men rượu, lại có người phẫn nộ mà mắng chửi không ngừng, nhưng không ai dám chủ động đến hỏi cô một câu, bởi lẽ, dáng vẻ sững sờ khi cô ngồi bên cửa sổ rất quyến rũ, nhưng cũng toát ra vẻ xa xăm không thể chạm vào.
Là chỉ có thể nhìn, không thể đụng đến.
Trong lúc mọi người còn đang vừa hiếu kỳ lại vừa khó chịu, một vị khách nữ xinh đẹp xuất hiện, đưa mắt tìm Ân Hải Sắc, vừa thấy cô, vị khách nữ nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai mỏng manh, khiến cho tâm thần đang phiêu du nơi nào của Ân Hải Sắc cũng tìm được lối về.
“Sao lại ngây ngốc mà ngồi một mình vậy, Hải Sắc?”
Ân Hải Sắc chợt giật mình, thu hồi ánh mắt xa xăm. “Thanh Tú, đến lúc nào vậy?”
“Vừa mới đến.” Miêu Thanh Tú ngồi xuống bên cạnh cô, lập tức chú ý đến bầu không khí khác lạ trong này, đôi mày chợt cau lại. “Cậu bị sao vậy? Tất cả mọi người đều đang nhìn cậu kìa.”
“Hả? Thật sao?” Ân Hải Sắc bỗng trỡ nên bối rối, hai má như nóng bừng lên.
“Cậu đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
“Mình…” Ân Hải Sắc chớp mắt mấy cái. “Không có gì…” Cô giấu diếm sự xấu hổ của mình bằng cách đưa tay lên vén những sợi tóc mai. “Sao hôm nay cậu lại có thời gian rãnh rỗi mà đến đây?”
“Mình là đến tìm cậu, có việc này mình muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
“Chuyện gì?”
“Là như thế này, mình nghe nói cậu quen biết với Sean Wei.”
Sean Wei ??? Ân Hải Sắc ngẩn người. “Ý cậu nói là Vệ Tương?”
“Đúng vậy.” Miêu Thanh Tú gật đầu, đôi môi hé một nụ cười thật tươi. “Mình có chút hứng thú với anh chàng này, muốn nhờ cậu giới thiệu cho bọn mình làm quen.”
Ân Hải Sắc chợt giật mình nhìn cô. “Cậu có hứng thú với anh ấy sao?”
“Đúng vậy, gần đây, toàn bộ giới kinh doanh, xã giao đều luôn nhắc đến đại danh của anh ấy, mình thực sự muốn xem anh ta là thần thánh phương nào.” Miêu Thanh Tú dừng một chút rồi tiếp tục nói. “Nghe nói anh ta là Managing Director của Tập đoàn đầu tư Đàm Thị đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Rất đẹp trai?”
“Không sai.”
“Nghe nói toà biệt thự kỳ quái gần đây là do anh ta mua?”
“Chính xác.”
“Vậy quá tốt!” Đôi mắt đẹp của Miêu Thanh Tú như bừng sáng, tươi cười một cách tràn đầy tự tin, tràn đầy xán lạn. “Một người đàn ông vừa ưu tú lại vừa thần bì như thế, mình thực sự rất muốn làm quen.”
Vừa ưu tú lại thần bí?
Ân Hải Sắc trầm tư mà suy nghĩ lời nhật xét của Miêu Thanh Tú.
Làm sao cô lại không nghĩ đến nhỉ? Thanh Tú là cháu gái của vị Chủ Tịch Tập Đoàn Vĩnh Nghiệp, gia thế bối cảnh hiển hách, tài lực kinh người, bản thân cô không chỉ đẹp lại có tài văn chương, lại tự mình mở một phòng triễn lãm, kinh doanh rất tốt.
Gia thế, huyết thống, xinh đẹp, tài năng … hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Vệ Tương.
Đúng thế, làm sao cô lại không nghĩ ra? Vị mỹ nữ trước mặt cô đây chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Phu nhân của Vệ Tương đây.
Vừa nghĩ đến điều ấy, trong ngực Ân Hải Sắc chợt nhói đau, dường như có vật gì đó vừa đâm vào tim cô…
“Được, mình sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”
…
Một nụ hôn bất ngờ, đến thật nhanh, khi rời đi cũng sẽ không chút vấn vương.
Thế nhưng vì sao tim anh vẫn cảm thấy rung động không ngừng, rõ ràng là không nên khát vọng, không nên dao động, nhưng sao anh lại không khống chế được chính bản thân mình?
Lẽ nào anh đã quên rồi sao? Mục đích mà anh muốn đạt đến trong nhiều năm qua là cái gì kia chứ? Anh trăm phương ngàn kế để tiếp cận cô lần nữa là vì cái gì?
Lẽ nào anh còn muốn dẫm lên vết xe đổ của chính mình…
“Anh cùng Hải Sắc gần đây thế nào?”
Một giọng nói nhẹ nhàng lại phảng phất men rượu vang lên đánh tan những suy tư của Vệ Tương.
Anh lấy lại tinh thần, nhướn mày, hờ hững nhìn Ân Phiền Á, sau đó cúi người chuẩn bị thực hiện một cú vụt gôn, dáng vẻ cực kỳ phóng khoáng, cực kỳ thoải mái.
Tránh banh tròn vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trên không trung.
Vệ Tương hừ lạnh. Một cú đánh hoàn hảo. Thế nhưng không giống với những công tử xuất thân gia thế từ nhỏ đã chơi môn thể thao quý tộc này, thành thục một cách tự nhiên, kỹ thuật của anh có được là do luyện tập.
Nhìn đường bay của trái banh nho nhỏ, Ân Phiền Á hiển nhiên cũng có chút thỏa mãn, nhẹ nhàng nâng khóe môi, quay đầu lại nhìn anh.
“Hai người tiến triển đến đâu rồi?”
“Cái gì tiến triển?” Vệ Tương nhíu mày, trái tim vẫn là đập loạn một nhịp. “Tôi chỉ là mời cô ấy giúp tôi làm một bà mối để giới thiệu một người phụ nữ phù hợp mà thôi.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Một chút ký ức mơ hồ bỗng tràn về trong đầu Vệ Tương, anh khẽ cắn môi, cực lực xóa đi cái hình ảnh không được hoanh nghênh trong tâm trí mình.
Nụ hôn bất ngờ vào hai ngày trước, là chuyện ngoài ý muốn, là một sai lầm anh không nên nhắc đến.
“Cậu còn muốn thế nào nữa?”
“Người muốn như thế nào nữa không phải là anh sao?” Ân Phiền Á nở một nụ cười. “Thẳng thắn mà nói, anh sai Tương Tư đến làm gián điệp bên cạnh tôi, đánh cắp những tài liệu cơ mật của Công ty tôi, không phải là muốn có một ngày nắm được nhược điểm của Ân gia chúng tôi trong đây và lấy nó để uy hiếp Hải Sắc hay sao?”
“Thế nhưng tôi cũng không thành công.” Vệ Tương lạnh lùng phản bác, vẫn mang vẻ không quan tâm với sự thất bại của cái kế hoạch mình đã dày công tỉ mỉ mà bày ra. “Tôi không nghĩ đến Tương Tư lại yêu cậu.”
“Chính tôi cũng không nghĩ đến mình sẽ yêu cô ấy.” Ân Phiền Á nhẹ giọng thở dài, nhớ đến người yêu của mình, ánh mắt lại hiện lên một vẻ hạnh phúc rạng ngời. “Bất quá, nói cho cùng, mục đích của anh cũng đã đạt được rồi, không phải sao? Ai biểu Tập đoàn Hoằng Kinh của tôi lại thiếu tiền làm chi để anh có thể chiếm được tiện nghi như thế này.”
“Chúng ta không ai chiếm tiện nghi của ai cả, đây là một cuộc giao dịch rất công bằng.”
“Có thật vậy không?” Ân Phiền Á mỉm cười, nụ cười mang vẻ rõ ràng rằng người chiếm tiện nghi chính là người đang đối diện với mình.
Vệ Tương nhẹ nhàng nâng khóe môi, đáp lại anh ta bằng một nụ cười yếu ớt. “Tôi đã triệu tập một tổ đầu tư từ Tokyo về đây, nếu như phía cậu không có vấn đề gì, chúng ta có thể nói đến việc phân phối công việc rồi, cậu muốn chúng tôi mua bao nhiêu cổ phần của Hoằng Kinh đây?”
“Đương nhiên là càng ít càng tốt.”
“Cũng không thể quá ít, một khi công ty chúng tôi đã nhúng tay vào .. ít nhất …là sẽ muốn có được hơn phân nửa vị trí trong ban Giám Đốc, nếu công ty có tất cả bảy vị trí, chúng tôi sẽ chiếm bốn.”
“Bốn vị trí? Ôi trời, hiện tại là tôi đang đàm phán cùng với sư tử hay sao?”
“Ít ra thì không phải là một con tiểu bạch thỏ mềm yếu.”
Hai người đàn ông đầu võ mồm với nhau bằng những lời đầy ẩn ý, ai cũng không chịu nhường đối phương.
“Anh nên hiểu rõ, tôi chủ muốn mượn danh nghĩa hỗ trợ của Tập đoàn Đàm Thị để vượt qua nguy cơ về tài chính trước mắt, tôi không có ý định đem quyền quản lý của công ty dâng hai tay cho người khác.”
“Vị trí Tổng Giám Đốc vẫn là của cậu, điều đó không thành vấn đề.”
“Thế nhưng những vị trí khác trong ban Giám Đốc đều sẽ thay đổi? Anh cũng sẽ không tránh được việc mọi người để ý đến tôi, lúc tôi không có biện pháp nào để che dấu các cổ đông việc tôi cùng anh thực hiện một cuộc giao dịch lớn như thế này?”
“Được rồi, vậy điểm mấu chốt trong vấn đề này của cậu là những vị trí trong ban Giám Đốc?”
“Hai chỗ.” Ân Phiền Á đành lật bài ngửa. “Anh có thể có được 10% cổ phần của công ty tôi, tôi có thể cho anh danh sách của một vài vị cổ đông nho nhỏ, đó là những cổ đông mà tôi sẽ kiến nghị Tập Đoàn Đàm Thị thu mua công khai.”
“Ý của cậu là, đợi đến có có tin tức về việc cổ phiếu của Hoằng Kinh bị hạ giá thì Đàm Thị chúng tôi sẽ nhúng tay vào thu mua, đem giá cổ phiếu đẩy lên lần nữa, thuận tiện cho cậu kiếm một nơi để chắn sóng?” Vệ Tương rất nhanh đoán được dụng ý của Ân Phiền Á.
“Không sai, như thế cũng đủ bù đắp cho sự tổn thất về số vị trí trong ban Giám Đốc của bên anh đi?”
“Còn những vị trí khác thì sao? Tốn biết bao công sức và tiền tài chỉ có thể đổi được hai vị trí, cậu muốn tôi phải ăn nói thế nào với Đàm Dục đây?” Vệ Tương cười như không cười.
“Đó là vấn đề của anh rồi, tôi tin rằng với chiến tích làm việc của Sean Wei anh, còn không thể giải thích với sếp của mình sao?” Ân Phiền Á dừng lại một chút, sau đó bồi thêm một câu rất không tốt. “Nói cho cùng, lẽ nào Hải Sắc không đáng để anh buông tha cho một vài vị trí sao?”
Lại còn đem Hải Sắc ra để uy hiếp anh sao?
Vệ Tương nheo mắt, vẻ bất cần, trong đầu vừa nghĩ đến, lười biếng mà mở miệng. “Nghe nói tình cảm giữa cậu và Hải Sắc rất tốt đúng không?”
“Thế thì sao?” Ân Phiền Á nhíu mày, tựa hồ như không thích trả lời câu hỏi của anh.
“Không sao cả. Tôi chỉ rất tò mò, không biết nếu như Hải Sắc biết được cậu đang có ý định bán đứng ba của mình, thuận tiện ngay cả ba của cô ấy cũng sẽ cùng bị lôi xuống nước thì sẽ như thế nào?”
Nghe vậy, đôi tay Ân Phiền Á bỗng nắm chặt lại. “Đó là vấn đề của tôi, không phải của anh.”
“Nếu như tôi dự định muốn hợp tác với cậu, tất nhiên điều đó sẽ trở thành vấn đề của tôi.” Vệ Tương dù đang bận chơi vẫn ung dung mà quan sát gương mặt đang trở nên dần khó coi của Ân Phiền Á
Thực ra, Ân Phiền Á muốn Đàm Thị nhúng tay vào việc này cũng không hẳn là lo lắng ra khi mình cự tuyệt cuộc hôn nhân kia, phụ thân sẽ cắt đi chức Tổng Giám Đốc của anh, mà chính là anh lo sợ, một ngày nào đó, sự bê bối chính trị của Ân gia lan truyền ra ngoài, cùng với nguy cơ về vấn đề tài chính của Hoằng Kinh, sẽ hợp lại và trở thành một quả bom, khả năng phát nổ không còn một mảnh sẽ cao hơn các công ty khác rất nhiều.
Nếu có sự duy trì của Đàm Thị, cho dù cần phải mượn tiền từ ngân hàng để xoay chuyển vòng vốn thì cũng không sợ ảnh hưởng đến sự buôn bán làm ăn của công ty, nói không chừng, ngay cả cổ phiếu cũng có thể sẽ không bị rớt giá mà trái lại còn thể thể tăng cao hơn nữa.
Nhưng những việc này, Ân Phiền Á vẫn chưa cho Ân Hải Sắc biết mà anh lựa chọn sẽ dấu cô.
“Cô ấy sẽ không hận tôi.” Trầm mặc một lúc sau, Ân Phiền Á bỗng nhấc cây gậy đánh Golf sang một bên, cởi đôi bao tay, nhìn Vệ Tương bằng ánh mắt lãnh tĩnh cũng rất thản nhiên. “Cô ấy có thể sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy hai vị trưởng bối nhà chúng tôi phải chịu khổ, thế nhưng cô ấy đối với việc xấu xa trong gia tộc chúng ta cũng rõ ràng là không ủng hộ, tôi nghĩ, cố ấy một khi đã hiểu được vì sao tôi lại làm như thế, tuyệt đối sẽ không trách tôi.”
“Cậu chắc chắn như vậy sao?” Cổ họng Vệ Tương bỗng cảm thấy khô khốc, cảm giác như có vật gì đó đang chắn ngang, anh phát hiện dường như chính mình có chút ghen tỵ, vì sao Ân Phiền Á lại dám khẳng định một cách chắn chắn rằng Hải Sắc sẽ không oán hận cậu ta.
“Thành thật nói cho anh biết, kỳ thực Hải Sắc là mối tình đầu của tôi.”
Vệ Tương bỗng chấn động. “Cậu nói cái gì?” Ánh mắt anh như lưỡi dao sắt bén bắn về phía Ân Phiền Á.
Thế nhưng người nào đó vẫn cứ thản nhiên. “Khi còn bé, tôi từng thầm mến Hải Sắc.”
“Thế nhưng cô ấy là chị họ của cậu!”
“Trẻ con mà, thích là thích, đâu cần quan tâm đến những mối quan hệ như thế? Hải Sắc vừa ôn nhu, lại là một người thiện lương, rất hiểu ý người khác, có đôi khi sẽ rất ỷ lại vào tôi, cũng có khi chọc ghẹo đùa giỡn với tôi, thằng nhóc nào lại không thích một cô gái như thế?”
Sự ganh tỵ như đang thiêu đốt hừng hực trong lòng Vệ Tương, anh trừng mắt nhìn người đàn ông đang cười đến thật thoải mái kia, tự nhiên lại có ý nghĩ muốn dùng đao mà chém hắn ta mấy nhát.
“Ghen sao?” Ân Phiền Á cố ý mỉm cười, dường như nhìn ra tâm tư đang muốn bùng nổ của anh. “Anh cùng Tương Tư của tôi cũng có tình cảm đấy thôi.”
Đó không giống, anh cùng Tương Tư bất quá chỉ là những người cộng sự thôi.
Vệ Tương vẻ bất mãn, khóe mắt như cong lại. “Tôi không ghen.” Anh cố làm sáng tỏ vấn đề.
“Anh nói không có thì không có vậy.” Ân Phiền Á nhún nhún vai, biểu hiện ra dáng lười cùng anh tranh luận. “Nói chung, tôi biết Hải Sắc sẽ không trách tôi là bởi vì tôi hiểu cô ấy, cũng hiểu rõ rằng cô ấy có bao nhiêu quan tâm đến tôi, nói không chừng, trái lại cô ấy nhìn cha con chúng tôi đấu đá quyết liệt với nhau mà sẽ cảm thấy khổ sở, cô ấy chính là người phụ nữ như thế.”
Cô là một người phụ nữ như vậy!
Vệ Tương lại chấn động, tai như vừa bị sét đánh ngang, vừa đau lại vừa nhức.
Vì sao Ân Phiền Á lài có thể không chút do dự mà thốt ra những lời như thế? Vì sao một người đã từng có lúc cùng Hải Sắc thân mật như anh lại không thể nào đoán ra được tâm tư của cô?
Anh chưa bao giờ dám khẳng định rằng Hải Sắc sẽ nghĩ thề nào, thậm chí, anh cũng không hiểu được nắm ấy, vì sao cô lại vô tình mà rời khỏi anh như thế….
“Chính cũng bởi vì là một người phụ nữ như thế, cho nên mấy năm nay mới không có ai dám theo đuổi cô ấy.” Ân Phiền Á bỗng cảm thán.
Anh vội hoàn hoàn. “Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Anh cũng biết cô ấy mở một nhà hàng dương cầm, những vị khách nam có đến hơn phân nữa là đến bởi vì cô ấy, nhưng không một ai thực sự muốn theo đổi, bởi vì bọn họ đều đem cô ấy trở thành nữ thần trong lòng mình, thành một người thật đặc biệt. Bọn họ không muốn làm thương tổn đến cô, nếu như không thể xác định được mình chính là người có thể đem đến cho cô hạnh phúc, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Trách không được.
Vệ Tương bỗng nhớ lại lần đầu tiên bước chân vào “Nguyệt Quế”, tất cả những vị khách nam trong quá đối với cử chỉ khinh suất của anh đã tỏ ra không biết bao nhiêu khó chịu, ánh mắt luôn lộ ra vẻ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Cho nên tôi mới làm cho nhiều người tức giận phải không?” Anh thấp giọng tự giễu chính mình.
Ân Phiền Á cũng không nghe rõ câu nói của anh. “Cái gì?”
“Không có gì.” Anh lắc đầu, ngắm chính xác phương hướng và vung lên.
Trái banh nhỏ lại một lần nữa vẽ nên một đường cong đẹp mắt trên không trung.
“Kỹ thuật chơi Golf của anh rất tốt.” Ân Phiền Á tán thưởng.
“Đều là do tập luyện mà có.” Anh hờ hững trả lời. Bởi vì anh biết rằng giới doanh nhân Đài Loan cùng những nhân vật nổi tiếng cấp cao đều tích đánh Golf, thế nên anh vẫn luôn hết sức khổ luyện mới có được thành tích như hôm nay.
“Xem ra, để có được địa vị như ngày hôm nay, anh thực sự đã tốn rất nhiều tâm huyết.” Ân Phiền Á bình luận.
Đó là việc đương nhiên, quyền thế sao lại có thể dể dàng có được như trở bàn tay. Vệ Tương mỉa mai tự nghĩ. Nhân tài ưu tú trên đờn này thì có rất nhiều, nhưng chân chính hết sức trổ hết tài năng của mình thì có được mấy người?”
“Bất quá…cũng không phải anh có tiền là thành công rồi, cũng sẽ thể hiện là anh gần Hải Sắc thêm một chút nữa.” Ân Phiền Á nói một câu đầy ẩn ý.
Có ý gì? Vệ Tương hồ nghi.
“Tự anh phải tìm hiểu thôi.” Ân Phiền Á không giải thích, cố ý thừa nước đục thả câu, đôi môi hiện lên một nụ cười thật kỳ lạ. “Thật trùng hợp, Bách Sâm cũng đến đây rồi.”
Bách Sâm?
Vệ Tương nhìn theo ánh mắt của Ân Phiền Á, quả nhiên phát hiện người bạn thời trung học của mình đang đi về hướng này, anh bỗng lo lắng, buông cây gậy đánh Golf, cởi bao tay, động tác như đang muốn trấn tĩnh lại sự run sợ trong lòng.
“Bách Sâm, hôm nay sao lại rãnh rỗi đến đây chơi vậy?” Ân Phiền Á vui vẻ cười chào hỏi người em rể.
“Tôi có hẹn chơi Golf cùng mấy người bạn trong giới chính trị.” Lộ Bách Sâm cũng cười chào lại anh, ánh mắt thông minh lướt nhìn Vệ Tương mà không lộ vết tích nào.
Vệ Tương vẫn im lặng không nói, thế nhưng Ân Phiền Á lại biết ý, chỉ động phá tan bầu không khí đang lạnh như băng này. “Bách Sâm, đây là Vệ Tương, chắc hẳn là hai người quen biết với nhau mà, phải không?”
“…”
“Không cần gạt tôi, tôi biết hết rồi, hai người là bạn tốt của nhau đúng không.” Đó cũng không phải là một câu hỏi.
Lộ Bách Sâm bỗng chấn động nhìn Ân Phiền Á, rồi lại nhìn về phía Vệ Tương, trên mặt hiện lên một tia hoang mang.
“Nếu có gì muốn biết thì cậu cứ hỏi Vệ Tương đi nhé.” Ân Phiền Á như muốn thu lại dáng vẻ chần chừ của người em rể vào trong đáy mắt. “Cũng đã đến lúc tôi phải trở về công ty họp rồi.” Nói xong, anh vẫn vẫy tay, thong thả rời đi.
Lộ Bách Sâm nhìn theo bóng dáng của anh. “Vệ Tương, xảy ra việc gì vậy? Tại sao cậu lại gặp Ân Phiền Á?”
“Mình cùng cậu ta có một số việc cần bàn bạc.”
“Bàn bạc việc gì?”
“Việc làm ăn.” Vệ Tương nhẹ nhàng buông một câu.
Lộ Bách Sâm đương nhiên nge được bạn tốt là đang có thiện ý, anh bỗng nheo mắt vẻ nghi ngờ. “Cậu không phải là luôn ghét những người trong Ân gia sao? Tại sao lại làm ăn cùng Phiền Á?”
“Công ra công, tư ra tư.”
“Đúng thế không?” Lộ Bách Sâm chăm chú quan sát kỹ Vệ Tương, một lúc sau lại buông tiếng thở dài. “Chúng ta đều đã là bạn bè hơn vài chục năm, lẽ nào cậu còn không hoàn toàn tin tưởng mình?”
Vệ Tương biến sắc. “Không phải là mình không tin tưởng cậu.”
“Thế vì sao không chịu nói thật?” Lộ Bách Sâm cắt đứt lời anh. “Lúc đầu, khi tôi quyết định cùng Điềm Vũ kết hôn, không phải cậu là người phản đối gay gắt nhất sao?”
“Tôi chỉ không hy vọng cậu cùng Ân gia có bất kỳ quan hệ gì thôi.”
“Thế tại sao bây giờ cậu lại muốn tạo một mối quan hệ với Ân gia?”
Lộ Bách Sâm nói một cách sắt bén, như chém vào Vệ Tương đang trở tay không kịp.
“Cậu là đang muốn trả thù Ân Gia phải không? Nói cho tôi biết, rốt cuộc là cậu đang tính toán cái gì? Phiền Á là một người tốt, mình không hy vọng cậu sẽ lợi dụng cậu ấy.”
Lợi dụng?
Là ai đang lợi dụng ai còn chưa biết được đây? Vệ Tương nghĩ một cách trào phúng. “Yên tâm đi, Ân Phiền Á là một người rất thông minh, cậu thực sự cho rằng cậu ta sẽ trúng kế của mình sao?”
Đó là sự thật, Lộ Bách Sâm cũng phải thừa nhận. Người anh vợ này ngoài mặt thì cực kỳ nho nhã, thế nhưng cũng không phải là một người không biết gì, rất khó tưởng tượng việc cậu ấy bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Thế nhưng lo lắng của anh không chỉ là việc đấy, ánh mắt nhìn về phía bạn tốt vẻ không buông tha. “Điềm Vũ nói với mình, gần đây cậu cùng Hải Sắc rất gần gũi phải không?”
“Thế nào? Cậu vẫn còn cùng Ân Điềm Vũ gặp gỡ sao?” Vệ Tương cố công kích anh.
“Tất nhiên, tuy rằng cố ấy vẫn cố chấp muốn ly hôn với mình, thế nhưng mình cũng chưa hề đồng ý.” Lộ Bách Sâm nói với giọng điệu kiên quyết, không bị sự giương đông kích tây của bạn tốt làm xao lãng, tiếp tục trở về trọng tâm của câu chuyện. “Tuy rằng mình không công khai mối quan hệ giữa mình và cậu với Điềm Vũ, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là mình tán thành việc cậu làm thương tổn anh ruột cùng chị họ của cô ấy.”
Câu nói của Lộ Bách Sâm tràn đầy ý cảnh cáo.
Lòng Vệ Tương bỗng trùng lại.
Nếu như Bách Sâm biết được, người đứng đằng sau mọi việc, khiến Ân Điềm Vũ muốn ly hôn chính là người bạn tốt này, không biết sẽ cảm thấy thế nào.
Anh thầm muốn cứu Bách Sâm thoát khỏi cơn lốc chính trị của Ân gia, thế nhưng không nghĩ một người trước kia cưới Ân Điềm Vũ chỉ vì tương lai của mình như Bách Sâm lại thật sự rơi vào tình yêu với vợ của mình….
“Cậu đang suy nghĩ việc gì vậy?” Lộ Bách Sâm phát hiện được sự kỳ lạ của anh liền quan tâm hỏi.
Vệ Tương lắc đầu, đem sự lo lắng của mình vùi sâu trong đài lòng, mọi việc đã như thế, có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“Xin lỗi.” Anh chỉ có thể nói hai tiếng như vậy.
“Cậu xin lỗi cái gì?” Lộ Bách Sâm nhướn mày, vài giây sau, như chợt hiểu ra việc gì đấy. “Là bởi vì thực sự cậu có ý định gì với Hải Sắc sao?”
Không chỉ như vậy.
Vệ Tương chăm chú nhìn người bạn tốt, một cảm giác cô đơn bỗng len lõi trong tâm trí, có rất nhiều việc, anh không thể nói thành lời, ngay cả đối với người bạn tốt duy nhất này cũng vậy.
Anh buồn bã hạ ánh mắt, đang suy nghĩ không biết nên giải thích thế nào thì Lộ Bách Sâm lại chủ động mở miệng.
“Cậu làm sao vậy, Vệ Tương? Làm gì mà tỏ ra cái dáng vẻ ủ rũ như thế?” Anh bước lên, chủ động nắm lấy cánh tay của người bạn tốt của mình. “Đúng vậy, là mình không hy vọng cậu trả thù Ân gia, thế nhưng mình cũng hiểu được nỗi khổ của cậu, vợ chồng Ân Thế Hạo trước đây sỉ nhục cậu thế nào, mình cũng rất rõ ràng, mình biết cho đến bây giờ cậu vẫn chưa quên được Hải Sắc… Cậu yên tâm đi, bất kể phát sinh chuyện gì, mình đều đứng về phía cậu.”
Lộ Bách Sâm nở một nụ cười thật thoải mái, ánh mắt như bao gồm tất cả sự tin tưởng và tín nhiệm với Vệ Tương.
Vệ Tương bỗng giật mình.
“Được rồi, cười một cái, cậu biết không, lúc nào trên mặt cậu cũng mang một sự nghiêm túc dọa người khác phát sợ. Cười một chút cũng sẽ không làm tiêu hao miếng thịt nào của cậu đâu.”
“Cậu nói đủ chưa thế?” Vệ Tương đưa tay đưa tay ra sau lén đánh vào vai Lộ Bách Sâm.
“A…cậu dám đánh lén mình?” Lộ Bách Sâm cũng đấm lại một cách không khách khí.
“Này, cậu đánh thật sao?”
“Còn giả được àh?”
Hai người đàn ông, mỗi người một câu, mỗi người một đòn, tay chân thoải mái, sảng khoái mà “giao lưu tình cảm” với nhau, không hề chú ý đến ở phía xa xa, một đôi mắt đẹp dịu dàng đang hoảng hốt nhìn bọn họ đang vui vẻ cười đùa.
…
Anh đang cười rất hạnh phúc.
Vừa bước vào câu lạc bộ đánh golf, từ đằng xa, Ân Hải Sắc kinh ngạc khi thấy Vệ Tương cùng Lộ Bách Sâm đang đứng cạnh nhau, hai người đàn ông, cậu một đấm, tôi một đá, đùa giỡn rất vui vẻ.
Rất ít khi nhìn thấy được Vệ Tương cười vui vẻ đến như vậy, càng khó hiểu hơn là anh cùng Bách Sâm, chồng của Điềm Vũ dường như là quen biết nhau rất rõ….cô khó mà tin được rằng một người luôn dấu kín tâm tư của mình như anh cũng có bạn hay sao?
“Hải Sắc, cậu đang nhìn gì vậy?” Miêu Thanh Tú vừa bước vào sau, nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của cô liền tò mò mà nhìn theo ánh mắt Ân Hải Sắc. “Đó không phải là chồng của cô em họ của cậu, Lộ Bách Sâm sao?”
“Đúng vậy, là Bách Sâm.” Cô nhỏ giọng trả lời, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời khỏi Vệ Tương.
“Người đàn ông bên cạnh anh ta là ai vậy?” Miêu Thanh Tú cũng đã chú ý đến người nào đó, hứng thú hỏi.
“Vệ Tương.”
“Vệ Tương? Là anh ta sao? Quả nhiên là rất đẹp trai nha.” Miêu Thanh Tú càng cao hứng hơn nữa, đôi mắt đẹp như sáng rực lên, càng thêm vài phần quyến rũ.
“Đúng vậy.” Ân Hải Sắc gật đầu, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Hôm nay cô cùng Miêu Thanh Tú đến câu lạc bộ này dùng bữa là bởi vì biết được Ân Phiền Á hẹn Vệ Tương cùng đánh Golf ở đây, cô cố gắng tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ cho cả hai đối tượng, chỉ là không ngờ khi đụng đến thời khắc này thì tim cô lại có chút dao động.
Ân Hải Sắc thở dài. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cô chỉ có thể cố gắng hoàn thành tốt vai trò bà mối này thôi.
“Chúng ta đến đó bắt chuyện với họ đi.”
Hai người phụ nữ nhẹ nhàng bước đi, một người thanh lệ, một người xinh đẹp, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Hai người đàn ông dường như cũng nhận thấy được chút kỳ lạ trong bầu không khí, không đùa giỡn nữa mà song song quay đầu lại nhìn.
“Bách Sâm, Vệ Tương.” Ân Hải Sắc nở nụ cười tươi như một đóa hoa không chút bụi trần mà nhìn cả hai. “Không ngờ hai người cũng quen nhau.”
“Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cũ.” Vệ Tương lập tức thừa nhận trước, Lộ Bách Sâm kinh ngạc mà liếc mắt nhìn anh.
“Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến việc này?”
“Không có cơ hội để nói.”
“Thật không?” Ân Hải Sắc chăm chú nhìn Vệ Tương, ánh mắt có chút hờn giận, cũng có chút bình tĩnh, giống như đã biết trước là như thế.
Haiz…chuyện gì anh cũng không nói với cô, cô cũng đã quen với việc ấy rồi.
“Được rồi, để em giới thiệu mọi người với nhau một chút nhé. Thanh Tú, vị này chính là Vệ Tương…”
“Mình biết, là Giám Đốc Quản Lý của Tập đoàn Đầu Tư Đàm Thị, đúng không?” Miêu Thanh Tú nhẹ nhàng tiếp lời cô, nụ cười cáng sang chói làm rung động lòng người. “Vệ tiên sinh, tôi là Miêu Thanh Tú, bạn của Hải Sắc.”
“Xin chào.” Vệ Tương mặt khồng hề có chút phản ứng mà nắm lấy tay cô.
“Thanh Tú là một thiên tài trong lĩnh vực nghệ thuật, cô ấy có một phòng tranh, ông nội Thanh Tú chính là Miêu Lễ Hùng của Tập đoàn Vĩnh Nghiệp.” Ân Hải Sắc cố ý bổ sung them bối cảnh gia thế của cô bạn.
Tài sản của Miêu Gia ở Đài Loan có thể nói không đứng hang thứ nhất thì cũng là thứ nhì, Miêu Lễ Hùng lại là người đứng đầu trong Hiệp hội doanh nghiệp tịa Đài Loan, rất có đầu óc kinh doanh, thế nên trong giới thương trường lẫn giới chính trị đều rất nổi tiếng.
Vệ Tương nhướn mày, hiểu rất rõ những gì Ân Hải Sắc muốn ám chỉ. Miêu Thanh Tú tuyệt đối là người phù hợp với điều kiện mà anh đưa ra.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng. “Hóa ra Miêu tiểu thư có một phòng tranh sao, vừa hay gần đây tôi cũng đang có ý định tìm mua một vài bức tranh, hay là cô cho tôi một chút ý kiến đi.”
“Không thành vấn đề! Khi nào Vệ tiên sinh rãnh rỗi thì cứ đến phòng tranh tôi bất cứ cứ lúc nào, đây là danh thiếp của tôi.” Thái độ của Miêu Thanh Tú dường như rất tích cực.
Vệ Tương đưa tay nhận tấm danh thiếp, thế nhưng lại không hề lộ ra chút hành động đáp lễ nào, đôi mi xinh đẹp của Ân Hải Sắc chau lại, ánh mắt bảo anh phải tỏ ra phong độ của mình.
Thế nhưng anh lại không có bất kỳ phản ứng gì, cố ý giả vờ như không phát hiện, Ân Hải Sắc nóng nảy, bực bội mà nhíu đôi mắt.
Lúc này , khóe miệng anh chợt cong lên, không chút vội vã mà móc ra tấm danh thiếp đưa lại cho Miêu Thanh Tú.
(Trong giới kinh doanh, việc trao đổi danh thiếp là một phép lịch sự xã giao cơ bản nhất, thế nên khi anh Vệ Tương giả vờ như ko biết phép tắc đó thì chị Hải Sắc mới bực tức như vậy áh các nàng ạh)
Người ngoài cuộc nhìn thấy dáng vẻ của Hải Sắc và Vệ Tương là Lộ Bách Sâm vừa kinh ngạc lại có chút thú vị tò mò, ánh mắt nhìn hai người đầy ẩn ý.
Bốn người cùng trò chuyện với nhau vài câu, Ân Hải Sắc bỗng nhiên mượn cớ là có chút việc muốn thương lượng cùng Lộ Bách Sâm, sau đó liền kéo anh ta đi chỗ khác, để đôi nhân vật chính ở lại với nhau.
“Hải Sắc, cô đang làm gì vậy?” Nhìn mọi việc xảy ra như thế, Lộ Bách Sâm tất nhiên là thật tò mò muốn biết. “Không phải là cô đang làm mai cho Vệ Tương đấy chứ?”
“Làm sao anh biết?” Cô có chút kinh ngạc.
“Quá rõ ràng rồi, đơn giản là cô đang tạo cơ hội cho hai người bọn họ, đúng không?.” Lộ Bách Sâm cười cười. “Khi nào thì cô đổi nghề trở thành bà mai thế? Sao tôi lại không biết được việc này nhỉ?”
Anh ta cho rằng cô rất thích việc này sao?
Ân Hải Sắc liếc mắt nhìn Lộ Bách Sâm. “Tôi còn chưa hỏi đến anh đấy! Anh quen Vệ Tương từ khi nào? Làm sao mà tôi lại không biết được việc này?”
Hỏng bét! Anh đã bị phản công.
Lộ Bách Sâm có chút xấu hổ. “Tôi là bạn thời trung học của Vệ Tương, quen biết nhau cũng được vài chục năm rồi.”
“Vì sao lại không nói với tôi việc ấy?”
“Lúc tôi cùng Điềm Vũ kết hôn, hai người đã ly hôn với nhau rồi, nếu lúc ấy tôi lại nhắc đến Vệ Tương, chắc chắn sẽ làm cô không vui đúng không?”
“Tôi cũng không phải có ý đó.” Cô lắc đầu. “Tôi là muốn nói, anh cùng Vệ Tương là bạn tốt với nhau từ hồi trung học, vì sao lúc hai chúng tôi còn ở bên nhau, anh ấy vẫn chưa từng một lần nhắc đến anh?”
“Có lẽ là lúc ấy tôi đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi lấy chức Luật sư, lại kiêm thêm cái chức trợ lý trong một văn phòng luật sư, chúng tôi rất ít khi gặp nhau cho nên anh ấy mới không có cơ hội nói cho cô biết.” Lộ Bách Sâm vội vã thay bạn tốt giải thích.
“Cũng không phải là như vậy, nếu thực sự anh ấy muốn nói thì có rất nhiều cơ hội để nhắc đến, đơn giản chỉ là anh ấy không muốn cho tôi biết.” Ân Hải Sắc buồn bã nói.
Vì sao anh luôn luôn không nói gì? Trong lòng anh rốt cuộc chất chứa bao nhiêu cái bí mật chưa từng nói với cô?
“Anh ấy thật sự rất khó hiểu.” Cô thì thầm nói, tâm sự của anh, vĩnh viễn giống như một hố đen của vũ trụ, mãi mãi không thể đụng đến đáy.
“Thực ra, cũng không phải là rất khó hiểu.” Lộ Bách Sâm như nhìn xuyên thấu tâm tư của Ân Hải Sắc, anh nhẹ nhàng mỉm cười. “Cô có muốn biết bọn tôi quen nhau thế nào không?”
Cô giật mật ngước mắt nhìn, không tự chủ được mà gật gật đầu.
“Lúc ấy, chúng tôi học cùng một trường trung học, cậu ấy thì sống ở cô nhi viện, mà gia cảnh nhà tôi cũng rất khó khăn, bọn tôi đều phải làm thêm sau giờ học.” Lộ Bách Sâm buồn bã nói như đang nhớ về thời quá khứ. Khi đó trường học không cho học sinh bọn tôi đi làm thêm, bọn tôi làm chung ở một trạm xăng dầu, không ngờ đến một ngày lại vừa vặn gặp phải một người học cùng trường, người ấy biết được thì vội báo ngay cho trường học bọn tôi đang lén đi làm ở bên ngoài, công việc của tôi tất nhiên cũng bị mất, mà cậu ấy cũng bị liên lụy.”
“Thế lúc đó các anh đã làm gì?” Tuy là chuyện của quá khứ thế nhưng Ân Hải Sắc lại vô cùng khẩn trương và lo lắng.
“Tôi vốn nghĩ rằng cậu ta nhất định sẽ trách tôi, bèn chạy đi tìm cậu ấy để nói tiếng xin lỗi, thế nhưng không ngờ cậu ấy lại kín đáo đưa cho tôi một tờ giấy quảng cáo giới thiệu việc làm, đó là chức bảo vệ ban đêm tại một nhà xưởng, trùng hợp thiếu hai người, cậu ấy nói bọn tôi có thể đến làm thử.”
“Cho nên hai người đều đến đó làm?”
“Đúng vậy.” Lộ Bách Sâm gật đầu, nhớ lại những chuỗi ngày vừa gian khổ lại vừa ảm đạm trong quá khứ, khóe miệng cong lên, hiện một nụ cười thản nhiên. “Cậu ấy là một người rất kỳ lạ, hai người bọn tôi đều làm việc chung tại nhà xưởng ấy, mỗi ngày đều gặp mặt nhau, thế nhưng cậu ấy rất ít khi trò chuyện, chỉ khi nào có việc mới há miệng vài chữ, còn không thì cả nữa ngày cũng không thốt ra một câu.”
“Chính vì vậy mà hai người mới trở thành bạn.” Âm Hải Sắc mỉm cười mà tiếp lời anh, nghe Lộ Bách Sâm giọng vẻ oán trách, thực ra lại dấu một sự yêu thích rất sâu đối với người bạn tốt này.
“Là bạn tốt nhất.” Lộ Bách Sâm nhấn mạnh, dừng một chút, ánh mắt hài hước nhìn cô. “Bất quá, tôi dám cá rằng, nếu như cô đi hỏi cậu ấy, nhất định cậu ấy chỉ nói một câu duy nhất … [Hừm, tình cảm của hai bọn tôi cũng bình thường]… Cậu ta chính là một người cố chấp và cứng đầu như thế.”
Ân Hải Sắc bỗng bật cười.
Câu hình dung kia của Bách Sâm quả thất rất khéo, rất tuyệt, không sai, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được Vệ Tương lúc ấy đôi môi muốn cười nhưng không cười, dáng vẻ muốn hừ nhưng không hừ.
Dáng vẻ ấy, tuy rất dễ làm người khác phát hỏa, thế nhưng đôi khi cũng lại khiến người ta có cảm giác … dễ thương …. không thể diễn tả.
Người đàn ông kia… Vì sao luôn lại làm người khác khó xử như thế?
Ân Hải Sắc âm thầm mà cảm thán, đôi mi hơi cau lại, đôi môi anh đào lại có chút ngọt ngào, đôi mắt đẹp sâu thẳm như hồ nước mùa thu.
Lộ Bách Sâm chăm chú nhìn dáng vẻ của cô, tâm trí bỗng khẽ động ….
“Hải Sắc, có phải là…cô vẫn còn yêu cậu ấy không?”