Hiền Thần Khó Làm

Chương 76: Chương 76




Mai sẽ post hai chương cuối

88: Thuyết phục Nữ Đế

Nàng mới đầu lựa chọn trung lập, là vì bảo vệ Kim quốc.

Nhưng nếu quốc gia nàng cũng gặp chiến hỏa lan đến, vậy đó lại là vấn đề khác.

Nữ Đế rót mạnh một ngụm trà, liếc xéo Hứa Từ ngồi bên trái phía dưới một cái.

Tiểu tử thối, khi bảo ngươi nói ngươi ngược lại là câm miệng, ngươi sao lại khi bắt đầu rồi liền trực tiếp không nói a!

“Còn gì nữa? Hứa Tiển Mã, ngươi cứ nói đừng ngại.” Nữ Đế nhịn nhịn, cuối cùng không nhịn được, tiếp tục hỏi.

“Nói nữa cũng buồn cười, Vũ Văn hoàng đế đang tấn công chúng ta, thật đúng là danh bất chính ngôn không thuận, bởi vì hắn căn bản không phải là huyết thống của hoàng thất Vũ Văn!”

Nữ Đế bỗng dưng mở to đôi mắt, “Cái gì?”

“Điều này ta có thể làm chứng, ” Lạc Thiên Tuyết luôn im lặng không nói đứng dậy đi về phía trước đi hai bước, “Lại nói tiếp, Vũ Văn Thiên Thành xem như là ca ca của ta.”

Nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết liền đem nguyên nhân hậu quả êm tai nói ra, Nữ Đế nghe xong, nghẹn họng nhìn trân trối, “Thiên hạ lại có nam nhân cùng nữ nhân vô sỉ như vậy.” Nữ nhân nàng nói, tự nhiên là Hứa Tử Dĩnh.

Hứa Từ cùng Lạc Thiên Tuyết đồng thời thở dài, “Ai, tốt khoe xấu che a, hai chúng ta cũng không muốn nói, chỉ là lập tức phải đi, còn muốn nói tỉnh ngài, đừng nghe nửa lời gièm pha của đồ vô sỉ này.”

Dứt lời, Hứa Từ thở dài một hơi, yên lặng phẩm hồng trà đặc biệt của Kim quốc.

Hương trà mùi hương thơm phức nồng đậm, cực kỳ ngọt lành.

Đã hơn một tháng không nhìn thấy thái tử điện hạ, trên đường đến Kim quốc cũng từng nghe nói tình hình chiến đấu ở biên cảnh, tình thế của Đại Diệu quốc cũng không rõ ràng.

Thái tử điện hạ gia nhập cũng không mang đến chuyển biến tốt bao nhiêu cho chiến sự này, tuy rằng giảm bớt chiến lực áp đảo của Nguyệt quốc, nhưng Nguyệt quốc xâm lược vẫn tiến hành thong thả mà vững bước như trước.

Người yêu của cậu ở trên chiến trường anh dũng giết địch, cơm chay quấn đói, nhưng cậu lại ở đại điện mưa thuận gió hòa này phẩm trà nói chuyện?

Trời biết hiện tại thân thể cậu an tọa ở đây, suy nghĩ sớm đã bay đi ngàn dặm, chỉ cầu có thể cùng thái tử điện hạ sánh vai chống địch!

Bất động thanh sắc áp chế nhớ nhung trong lòng, Hứa Từ hơi hơi nhếch môi cười, lộ ra một nụ cười ấm áp vô hại: “Bệ hạ, ngày đó Hứa mỗ ở quý hoàng cung, cực kỳ hợp nhau với Thanh hoàng tử, giờ có thể để ta đi gặp hay không? Hứa mỗ không mấy ngày liền bước lên đường đi, đi đường phiêu diêu, không biết cuộc đời này còn có thể gặp lại Thanh hoàng tử hay không.”

Nữ Đế liễm mi mím môi, trong lòng ứ đọng, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút thương cảm.

Khi mới quen, thiến niên anh tư, ít ỏi vài lời, hồn nhiên rực rỡ.

Mà nay gặp, đầy bụng phiền muộn, tự tự châu ngọc, tâm hệ quốc gia.

Nàng sao lại nhìn không ra, Hứa Từ tới đây, liền là vì làm một thuyết khách, thuyết phục nàng xuất binh tương trợ: “Hứa Tiển Mã, mấy ngày kia, ít nhiều ngươi thường xuyên đến cung làm bạn với Tiểu Thanh. Hiện giờ Tiểu Thanh đã sáng sủa không ít, công lao của ngươi trong đó chiếm tuyệt đối phần lớn.”

Hứa Từ cười ha ha, “Bệ hạ nói quá lời, ngày đó ta cũng không biết khuyên bảo Thanh hoàng tử như thế nào, chỉ là dựa vào một tia nghị lực cùng niềm tin, tin tưởng Thanh hoàng tử nhất định sẽ tốt hơn.”

“Tiểu Thanh đích xác tốt hơn rất nhiều, ngươi lúc ấy khi đi không phải để lại cho hắn một cây roi da sao, hắn bây giờ dựa vào roi da này, ngược lại là thêm không ít dũng khí, không chỉ dám đi ra tẩm cung, càng nguyện cùng người bên ngoài trò chuyện.”

“Lại nói tiếp, roi da này vẫn là thái tử điện hạ đề nghị ta đưa. Ngày đó thái tử điện hạ từng nói, Thanh hoàng tử như thế, đơn giản là có chút khúc mắc. Thanh hoàng tử cần phải tự mình vứt bỏ sợ sệt, người bên ngoài mới sẽ kính sợ, người bên ngoài kính sợ hắn, hắn mới có thể càng có dũng khí, đây là một tuần hoàn tốt. Nếu mỗi khi ngươi gặp chuyện đều né tránh, người bên ngoài chỉ biết coi ngươi là người tốt bụng, dần dà liền không để ngươi ở trong lòng, chỉ coi ngươi là người dễ xoa nắn.” Cậu nói xong lời cuối cùng, cố ý nói “Ngươi”, ánh mắt càng nhìn Nữ Đế, ý có điều chỉ.

Nữ Đế ngưng mi, Hứa Từ nói không phải không có lý, nàng bây giờ lại có mấy phần dao động, nhưng cũng không thể chỉ riêng vì vài câu, liền sửa lại chủ ý, “Hứa Tiển Mã, ngắn ngủi vài lời, trẫm biết mục đích của ngươi ở chuyến này. Trẫm tuy không đành lòng quý quốc gặp nạn, nhưng cũng là ngoài tầm tay với, lực bất tòng tâm, trẫm…”

“Bệ hạ!” Hứa Từ phút chốc đứng lên, “Dám hỏi bệ hạ, người có gắn bó, ở trong trời đông giá rét, nếu là môi bị đông lạnh, chẳng lẽ răng nanh không sẽ cảm thấy rét lạnh sao?”

“Ta vừa mới nói nhiều vậy, bệ hạ nên cũng hiểu rõ, mục đích ta hôm nay đến, liền là vì làm một thuyết khách. Nhưng mà bệ hạ, ngài có thể tới, môi hở răng lạnh, giờ tình cảnh của Đại Diệu quốc, Kim quốc là cùng một nhịp thở. Đại Diệu quốc che trước Kim quốc các ngươi, nhận đợt trùng kích đầu tiên, nhưng hắn cuối cùng tấn công, sẽ là Kim quốc các ngươi!”

“Nguyệt quốc núi đá cằn cỗi, Đại Diệu quốc chúng ta cùng Nguyệt quốc xưa nay đối địch, tự nhiên là đứng vị trí đầu trong đó. Nhưng ngài cẩn thận suy nghĩ một chút, Nguyệt quốc cằn cỗi nếu muốn mở rộng binh mã, không có chiến giáp sung túc thì sao được? Quặng sắt mà chiến giáp dùng lại từ đâu đến? Có đại Kim quốc một khối thịt mỡ lớn của ngài đây ở trước mắt, bọn họ còn sẽ đi nơi khác tìm sao?!”

“Ta giờ đến làm thuyết khách, không phải đến cầu ngài, mà là đến đánh thức ngài, cứu ngài! Nguyệt quốc lúc này còn chưa đến đỉnh phong, ngươi và ta hai nước hợp lực liên thủ, nhất định có thể chèn ép nó xuống, chuyển bại thành thắng. Nhưng nếu tiếp tục đợi, Đại Diệu quốc chiến lực suy giảm. Vậy thì hôm nay của Đại Diệu quốc, liền là ngày mai của Kim quốc ngài! Bệ hạ, ngài muốn làm tội nhân thiên cổ của Kim quốc sao?! Ngài muốn cho Kim quốc sừng sững ngàn năm không ngã, cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát, trôi qua trong dòng sông dài lịch sử sao?”

“Người thắng làm vua, người thua làm giặc. Lại qua mấy trăm năm, trên sách sử ghi lại sẽ chỉ là hoàng đế Vũ Văn Thiên Thành của Nguyệt quốc thống nhất sáu nước như thế nào, giành được bá nghiệp một đời như thế nào, trở thành bá chủ một đời như thế nào. Mà quốc gia bị chém giết như chúng ta, chỉ biết làm đá kê chân của hắn, trở thành hòn đá tảng mà hắn đạp lên đỉnh cao. Đến lúc đó, người đời sẽ cười nhạo các ngươi, chỉ biết bế quan tỏa cảng, rõ ràng có thể liên thủ chống lại, cuối cùng còn đưa quốc gia chắp tay nhường người. Bệ hạ, đến lúc đó, ở dưới cửu tuyền, ngài có mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông Hoàng gia của ngài không?”

“Đủ!” Nữ Đế vỗ long ỷ, hét lớn một tiếng, “Im miệng!”

“Vậy các ngươi ngược lại nói xem, giúp các ngươi có chỗ tốt gì với Kim quốc chúng ta?” Nữ Đế cắn môi, đưa tay dùng ngón trỏ chỉ vào Hứa Từ đang đứng lạnh lùng nói.

“Chỗ tốt lớn nhất, liền là có thể cho Kim quốc các ngươi không chịu một chút khó khăn ở nước ta, có thể tiêu trừ tai họa ngầm. Ta luôn luôn không dám xem nhẹ Hứa Tử Dĩnh, nàng vô tình ích kỷ, nhưng nàng đồng thời có được cái đầu vô cùng thông minh. Thuốc nổ vũ khí đó, chỉ là tác phẩm tiểu thử ngưu đao của nàng, lại qua không lâu, nàng sẽ phát minh ra vũ khí càng thêm đáng sợ, uy lực càng thêm khổng lồ. Nếu không tin, bệ hạ ngài có thể sai người đi tiền tuyến, sưu tập tình báo.”

“Nguyệt quốc sẽ không chỉ nắm Đại Diệu quốc chúng ta không buông, ta nghĩ ở trong nước quý quốc, đã sớm bị Nguyệt quốc xếp vào mật thám, mò rõ ràng thấu đáo quân tình của quý quốc, chỉ đợi đánh xong Đại Diệu quốc, liền quay đầu tấn công Kim quốc. Nếu bệ hạ không tin ta, thì có thể đi điều tra mật thám, chắc chắn có phát hiện.”

“Đại Diệu quốc chúng ta có thể bị Vũ Văn Thiên Thành xếp vào mật thám, nhưng lại thành lập loại mạng lưới mật thám như ngựa gầy Dương Châu, lặng yên không một tiếng động thâm nhập vào nhà quan lại, ta nghĩ quý quốc cũng không ngoại lệ.”

“Còn xin bệ hạ cân nhắc, xuất binh giúp Đại Diệu quốc ta. Cứu viện Đại Diệu chúng ta, không chỉ là để tự cứu, còn là vì cứu các ngươi. Ngài nếu thật sự có suy nghĩ xuất binh cùng Đại Diệu quốc ta liên thủ, vậy về phần Đại Diệu quốc ta sẽ hứa hẹn cái gì, liền phải cùng ba vị ngôn quan đại nhân của ta thương lượng. Nhưng ta nghĩ đối với bệ hạ mà nói, quốc gia yên ổn mới là lợi thế lớn nhất.”

Nữ Đế trong lòng nhảy dựng, thế nhưng không biết phản bác ra sao.

Hứa Từ nói không sai, mấy ngày trước đây, trong quân đội trấn thủ Thành Nam phát hiện mật thám. Chức quan của mật thám này còn không thấp, xem ra thâm nhập vào quân doanh đã có vài năm đầu.

Mật thám này khi bị phát hiện, vạch trần tại chỗ liền cắn lưỡi tự sát, làm cho bọn họ không thể tra.

Nếu so với ngựa gầy Dương Châu ầm ĩ oanh động Đại Diệu quốc mấy tháng trước, hai người này cùng Dương Châu Tri Phủ kia rất có chỗ tương tự, lại giống như ra từ bút tích của cùng một người.

Hơn nữa nếu đúng như Hứa Từ cùng Lạc Thiên Tuyết miêu tả, vậy Vũ Văn Thiên Thành đích xác không thể cùng mưu, còn không bằng tránh ra xa.

Việc này nàng còn phải suy nghĩ một chút nữa, “Ngươi nói trẫm đều biết, trẫm còn phải suy xét một chút. Chư vị đi đường mệt nhọc, hôm nay liền hảo hảo ở trong cung nghỉ ngơi một phen đi. Tiểu Thanh giờ đang ở trong tẩm cung của hắn nghỉ ngơi, Hứa Tiển Mã nếu muốn đi, tùy ý là được, không cần xin chỉ thị.”

Nữ Đế nhu nhu mày, “Hoàng hậu, ngài liền thay trẫm hảo hảo khoản đãi mấy vị khách nhân. Trẫm có chút mệt mỏi, về tẩm cung trước.”

Công Tôn Thác nhìn bóng dáng Nữ Đế rời đi, đôi mắt lóe lên.

Bóng dáng nàng thê lương cô đơn như thế, khiến hắn sao có thể yên tâm.

Nữ Đế mới vừa đi không xa, Công Tôn Thác liền gọi tổng quản thái giám, quay đầu liền giao nhiệm vụ Nữ Đế qua tay hắn giao cho tổng quản thái giám, liền đuổi theo Nữ Đế.

Công Tôn Ngự nhìn một màn này, nhún vai một cái, “Được, bị quăng bao.”

Hứa Từ cười ha ha, lấy khuỷu tay chọc eo Công Tôn Ngự một chút, “Thôi đi, nói thế nào Nữ Đế cũng là đại tẩu ngươi. Ca ca ngươi xưa nay chỉ yêu mỹ nhân không yêu quyền thế, ngươi cũng không phải không biết, hắn không đuổi theo mới kỳ quái.”

Công Tôn Ngự mím môi, “Ta là đệ đệ, không phải muội muội, nên mỗi lần đều không bỏ được.”

Mấy người cười ha ha, trong khoảnh khắc liền không còn giương cung bạt kiếm như trên đại điện vừa nãy.

Tổng quản thái giám an bài mấy vị thỏa đáng, Hứa Từ liền kêu một thái giám dẫn đường đi chỗ Thanh hoàng tử, nhiều ngày không gặp, cậu thật là có chút nhớ thiếu niên như tinh linh kia.

Giờ có thời gian, liền tự mình đưa hoa đến, cũng tốt để nhìn xem Thanh hoàng tử đến cùng có biến hóa gì.

Lại nói Nữ Đế, nàng vừa về tẩm cung, liền lần lượt đuổi mọi người đi ra.

Tẩm điện thật lớn, yên tĩnh không tiếng động, đúng là trống trải rộng lớn.

Lời của Hứa Từ còn đang quanh quẩn bên tai, một chữ một chữ gõ nội tâm nàng.

Mất nước, chắp tay đưa đi quốc gia, thẹn với tổ tiên, không còn mặt mũi với liệt tổ liệt tông…

Áp lực cực lớn cùng hiu quạnh đánh tới, hai tay Nữ Đế khoanh trước ngực bảo trụ mình, nàng giờ đây đúng là bất lực như vậy.

89: Nữ Đế quyết định

Trong tẩm cung Nữ Đế thanh lãnh vắng vẻ, trống trải.

Nàng là chủ một nước, không chỉ có được quyền lực, còn có phần áp lực bảo vệ quốc gia nặng nề kia.

Hứa Từ nói không phải không có lý, nhưng vừa nghĩ đến nếu xuất binh tương trợ, quốc gia an dật này, sinh hoạt bình tĩnh này sẽ hóa thành bọt nước, hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Vũ Văn Thiên Thành, thiên hạ hòa bình chẳng lẽ không tốt sao, vì sao cố tình liền nhất định phải xâm lược nước bên cạnh, làm bá chủ một phương?

Ngươi phải biết, bởi vì dã tâm của một mình ngươi, bao nhiêu sinh mệnh con người sẽ vĩnh viễn tại trận trong chiến tranh này.

Nữ Đế trong lòng buồn khổ, bao bọc mình càng chặt.

Nội chiến năm đó, các tướng lĩnh của nàng cùng phản quân tận lực tác chiến mấy tháng, thi hoành khắp nơi, cuối cùng mới trấn áp được người phản loạn.

Trận chiến ấy, máu chảy thành sông, như thế liền qua năm năm, nàng cũng không muốn nhớ lại tình cảnh lúc ấy.

Công Tôn Thác vào tẩm điện, liền một mắt thấy được Nữ Đế bệ hạ đầy bất lực.

Nữ Đế chôn đầu ở giữa hai chân, hai tay vòng ngực, cuộn mình ở trên giường Hoàng Kim Long thật lớn, hiện ra phá lệ bất lực cùng thương cảm.

Trong lòng hắn đau xót, bước chân dưới chân nhanh hơn, ba bước cũng thành hai bước đi lên trước, từ phía sau ôm lấy Nữ Đế, ôm toàn bộ thân hình của nàng vào trong ngực dày rộng ấm áp của mình.

Nữ Đế thân thể cứng đờ, không dấu vết dựa vào lòng Công Tôn Thác.

Hai người đều không nói gì, chỉ là lẳng lặng bao bọc sưởi ấm cho nhau vậy thôi.

Hồi lâu, Nữ Đế buồn bực hỏi: “Công Tôn Thác, ngày đó ngươi từng nói, muốn cùng ta bảo vệ Kim quốc.”

Công Tôn Thác nắm tay thật chặt, “Đúng vậy.”

Ngày đó hắn đuổi theo Nữ Đế ra khỏi thành, tình đầu ý hợp. Trước khi thành thân, hắn từng ưng thuận hứa hẹn, muốn cùng Nữ Đế bảo vệ Kim quốc.

“Ngươi nói, ngươi cảm thấy ta làm hoàng đế xứng chức hay không?”

“Tâm hệ dân chúng, một lòng vì dân, hơn nữa dân chúng an cư lạc nghiệp, ngươi là nơi lòng dân hướng về.”

“Nhưng hôm nay quốc gia mới vừa dàn xếp, Nguyệt quốc phát động chiến tranh. Bây giờ dân chúng vừa mới ổn định, tướng sĩ cũng có thể về nhà cùng cha mẹ vợ con, hưởng thụ vui vẻ thiên luân (*), chúng ta thật sự phải xuất binh sao?”

(*) Quan hệ cha con, anh em

Hai mắt Công Tôn Thác hơi hơi nhíu lại, ôm Nữ Đế trong lòng mặt đối mặt bình tĩnh nhìn: “Bệ hạ, ta từng là một quân nhân chinh chiến sa trường. Đối với quân nhân mà nói, sứ mệnh của chúng ta chính là chống lại kẻ địch, bảo vệ quốc gia, bảo vệ người thân của chúng ta.”

“Nhưng phàm là một quân nhân có tâm huyết, đối mặt với chiến tranh hắn sẽ không lùi bước. Không bởi vì hắn hiếu chiến, mà là vì giá trị của hắn rốt cuộc được biển hiện. Chúng ta là khiên một nước, là mâu một nước, nước khác mơ tưởng xâm chiếm nước ta, cũng mơ tưởng chiếm được ưu đãi ở nước ta.”

“Bây giờ vòng chiến tranh còn đang ở chỗ biên cảnh Nguyệt quốc cùng Đại Diệu quốc, cách Kim quốc chúng ta rất xa. Lựa chọn chính xác nhất bây giờ, liền là cùng Đại Diệu quốc hợp tác.”

“Ta là người Đại Diệu quốc, cũng là người Kim quốc. Hai nước, ta cũng không muốn xảy ra chuyện. Ta đây cũng không phải chỉ giúp Đại Diệu quốc nói chuyện, càng là vì ngươi, bệ hạ của ta, cùng ngươi lấy ra toàn bộ tâm huyết bảo vệ Kim quốc.”

“Vòng chiến tranh rời xa Kim quốc, nhất định trên ý nghĩa có thể cho Kim quốc khỏi bị chiến hỏa lan đến. Nếu sau khi Đại Diệu quốc diệt vong, chúng ta mới nhớ tới đấu tranh, khi đó cũng đã quá muộn.”

“May mắn là, chúng ta còn có minh hữu Đại Diệu quốc này. Đại Diệu quốc bây giờ tuy là không địch lại Nguyệt quốc, chỉ khi nào chúng ta gia nhập, hai nước Kim Diệu liên thủ, ắt có thể chuyển bại thành thắng, tóm được Nguyệt quốc.”

“Bệ hạ, không cần quá lo lắng an nguy của các tướng sĩ, ở cái nhìn của quân nhân, đây mới là ý nghĩa mà họ tồn tại! Bọn họ nguyện ý vì yên ổn của quốc gia mà trả giá tất cả, thậm chí là sinh mệnh!”

Đôi mắt Nữ Đế hơi hơi ửng đỏ, Công Tôn Thác nói đúng, nàng là Nữ Đế Kim quốc, là trời của quốc gia này, là người chỉ huy của quốc gia này.

Nàng luôn luôn quyết đoán kiên nghị, khi nào lại không quả quyết, nhi nữ tình trường như vậy.

Thấy trong mắt Nữ Đế trong mắt dần dần trấn tĩnh, Công Tôn Thác cười cười, vỗ tóc Nữ Đế nói: “Bệ hạ, ta nguyện cùng đi theo quân đội, chống lại quân Nguyệt quốc, chỉ thắng không bại!”

Không cần nghĩ ngợi Nữ Đế im lặng thật lâu sau, vuốt ve cằm nói, “Ngươi cùng đi là thích hợp nhất, chung quy ngươi từng là đại tướng quân của Đại Diệu quốc, quen biết tướng sĩ Đại Diệu quốc, mà ngươi lại là hoàng hậu Kim quốc ta. Đại Diệu quốc cùng Kim quốc là lần đầu liên thủ, phối hợp khó tránh khỏi sẽ có chút mới lạ, cần ma hợp. Có ngươi ở trong hợp tác, nhất định làm ít công to.”

Công Tôn Thác gật gật đầu: “Ta cũng là xuất phát từ điều này mà suy xét.”

“Nhưng mà, ngươi như vậy rất nguy hiểm.” Nữ Đế lắc đầu, “Ta không nỡ.”

Mặt Công Tôn Thác phút chốc đỏ lên, thật sự không nghĩ tới, nói chuyện chính sự, Nữ Đế đột nhiên liền thốt ra một câu tình thoại, ngược lại là khiến mặt hắn đỏ lên, “Công Tôn Thác ta mười ba tuổi lên chiến trường, trải qua chiến tranh vạn lần, luôn đều sống sót. Bệ hạ, ta là một quân nhân, ta không thể chỉ ở trong điện phủ an dật này làm bạn với ngươi. Ta nên đi tiền tuyến, bảo vệ ngươi, bảo vệ Đại Kim của ngươi, bởi vì ta yêu ngươi như vậy.”

Công Tôn Thác nói nói, đột nhiên cúi đầu, nâng mặt Nữ Đế liền hôn xuống.

Hai người miệng lưỡi giao triền, nước sữa hòa nhau, thật lâu sau mới không tình nguyện tách ra.

Nữ Đế thở dài, “Trẫm cũng nói không lại ngươi, theo ý ngươi đi, nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta, nhất định phải lông tóc không tổn hao gì trở về cho ta.”

Công Tôn Thác cười ha ha, ôm mạnh lấy Nữ Đế, bổ nhào nàng lên long sàng, “Kỳ thật a, ta thật sự muốn một đời chết chìm trong lòng ngươi, đâu cũng không đi.”



Sáng sớm hôm sau, mật thám biên cảnh Diệu Nguyệt đến báo, Nguyệt quốc lại đẩy ra vũ khí kiểu mới.

Vũ khí kia uy lực vô cùng lớn, chấn thanh như lôi, được tướng sĩ Nguyệt quốc gọi là “Thần cơ đại pháo”.

Lấy bom lúc trước so với vật này, quả thực là không đáng giá nhắc tới.

May mắn là, khoáng sản Nguyệt quốc tương đối thiếu, hơn nữa kim loại phù hợp để đúc kỳ vật này quá mức khan hiếm, bây giờ trên chiến trường chỉ có hai vũ khí này.

Vũ khí này vừa ra, cục diện trên chiến trường càng hung hiểm.

Nữ Đế cầm mật hàm trong tay đưa cho Công Tôn Thác bên cạnh, chau mày, “Hứa Từ nói không sai, muội muội hắn quả nhiên lại làm ra vũ khí uy lực càng thêm khổng lồ, thật sự là đáng sợ.”

Công Tôn Thác nhận mật hàm nhìn thoáng qua, vội la lên: “Xem ra chúng ta một khắc cũng không thể đợi, phải lập tức xuất binh, tương trợ Đại Diệu quốc!”

Nữ Đế gật gật đầu, “Ta cũng đang có ý này, ta đây liền hạ chỉ, ra lệnh đại tướng quân dẫn dắt một trăm vạn tướng sĩ lập tức xuất binh!”



Nữ Đế vội vàng triệu kiến Hứa Từ, suy đoán tâm tư Nữ Đế thay đổi, đám người Hứa Từ không dám chậm trễ, lập tức cùng tiểu thái giả đi đại điện.

Chờ khi họ đến, lại phát hiện ba vị ngôn quan đại nhân cùng mấy vị tướng sĩ Kim quốc cư nhiên đều tề tụ ở đây.

Ngay cả các tướng sĩ cũng đến đây, xem ra Nữ Đế thật sự thay đổi chủ ý!

Quá tốt, Đại Diệu quốc được cứu rồi!

Mắt Hứa Từ thả ra kim quang, bình tĩnh nhìn Nữ Đế trên long ỷ.

Nữ Đế ho khan hai tiếng, thấy đám người Hứa Từ đến, lúc này mới nói: “Nếu mọi người đều đến đây, vậy trẫm liền bắt đầu nói.”

“Các vị tướng sĩ cũng đều biết, cuối năm trước, nội bộ Nguyệt quốc đột nhiên phát động chính biến, Vũ Văn Thiên Thành sát huynh sát phụ, kế thừa ngôi vị hoàng đế. Sau đó hắn xuất binh tấn công Đại Diệu quốc, ý xâm lược không cần nói cũng biết.”

“Vũ Văn Thiên Thành âm hiểm độc ác, lòng muông dạ thú, ngay cả phụ huynh cũng có thể sát hại, còn gì mà hắn làm không được. Thiên hạ vì hắn mà đã sa vào Luyện Ngục, Đại Diệu quốc bây giờ mệt mỏi ứng đối, nếu Đại Diệu quốc mất, mục tiêu kế tiếp chỉ sợ liền là Kim quốc ta! Cho nên trẫm quyết định, xuất binh hiệp trợ Đại Diệu quốc cùng chống lại quân Nguyệt quốc, sớm ngày trả lại thái bình cho thiên hạ này!”

Nữ Đế liếm liếm môi khô khốc, mở miệng hỏi: “Ý của chư vị tướng sĩ như thế nào?”

Bốn vị tướng sĩ đều là người kinh nghiệm sa trường, từ sau khi Nữ Đế kế vị, thiên hạ thái bình, chiến sự dần dần giảm bớt. Nhưng bọn họ vẫn cầm mấy bổng lộc kia, thật làm cho bọn họ xấu hổ.

Bây giờ quốc gia gặp nạn, Nữ Đế có lệnh, bọn họ muôn lần chết không chối từ!

Bốn vị tướng quân không chút do dự, cung kính nói: “Thần nguyện tiến đi, chống lại quân Nguyệt quốc. Bảo vệ Kim quốc, muôn lần chết không chối từ!”

Nữ Đế gật gật đầu, có chút vui mừng, “Nguyệt quốc giờ lại làm ra hai vũ khí kiểu mới, uy lực cực kỳ hung hãn. Bây giờ đã là cấp bách. Hôm nay trẫm liền ra lệnh nguyên soái đại tướng quân, Công Tôn hoàng hậu làm tả tiên phong, dẫn dắt hữu tướng quân, tả tướng quân, hộ quốc tướng quân cùng đi, khởi hành ngay hôm nay, không thể chậm trễ!”

Tứ Vệ tướng quân thêm Công Tôn Thác phút chốc quỳ xuống đất, “Thần chờ lĩnh mệnh!”

Ba vị ngôn quan không dám tin nhìn một màn xảy ra trước mắt, liền ở hôm qua lúc trước, bọn họ còn tuyệt vọng tính lấy cái chết tạ tội.

Ba người họ muốn, nhưng mấy ngày ngâm ở trong cung, Nữ Đế đều cố ý nói qua loa, ngậm miệng không đề cập tới chuyện xuất binh.

Nhưng chỉ cần bọn Việt vương, Hứa Tiển Mã vào cung một chuyến, mọi chuyện thế nhưng cứ như vậy giải quyết.

Hứa Tiển Mã bọn họ đến cùng nói gì với Nữ Đế? Có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý nhanh như vậy? Thật sự rất muốn biết a.

Ba vị ngôn quan hai mặt nhìn nhau, đều từ trên mặt đối phương nhìn ra ý tò mò.

Nữ Đế an bài xong tướng sĩ, lúc này mới quay đầu nói với ba vị ngôn quan: “Mấy vị lai sứ với quyết định của trẫm có vừa lòng?”

Ba vị ngôn quan bây giờ gật đầu điên cuồng như gà mổ thóc, “Vừa lòng, vừa lòng, rất vừa lòng.”

“Vừa lòng thì tốt, ” Nữ Đế ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Trẫm đã băn khoăn nhiều ngày, nếu không phải hôm qua Hứa Tiển Mã đánh thức trẫm, trẫm chỉ sợ thật sự phải trở thành quân vương bị thiên hạ nhạo báng. Chờ mấy vị lai sứ trở lại Đại Diệu quốc, phải hảo hảo thay đoàn người Hứa Tiển Mã nói tốt vài câu a, dù sao cũng là lén ra ngoài không phải sao?”

Tiểu tử thối, hôm qua quở trách trẫm như vậy, tuy nói được câu câu có lý, nhưng trẫm trừng mắt tất báo, còn có thể cho ngươi chiếm tiện nghi hay sao?

Ách…

Ba vị ngôn quan cứng đờ, quay đầu nhìn Hứa Từ, đây là tình huống gì a?

Nữ Đế vì sao lại nói như vậy? Hứa Tiển Mã hôm qua đến cùng nói gì với Nữ Đế?

Hứa Tiển Mã, ngài đừng chỉ dùng lực , đắc tội Nữ Đế nha.

Hứa Từ cười ha ha, ngượng ngùng gãi gãi đầu, lè lưỡi, nói: “Mấy vị đại nhân nhớ rõ nhất định phải thay chúng ta nói tốt vài câu nha, nếu không Đại Diệu quốc này chúng ta thật sự liền không thể trở về.”

90: Gặp lại thái tử

Được Nữ Đế nhận lời, mấy người Hứa Từ coi như là công đức viên mãn.

Ra đại môn hoàng thành, ba vị ngôn quan lên đón, trong đó Hoàng đại nhân cầm đầu vái chào, nói chuyện mang theo một phần cảm kích ở bên trong: “Việt vương điện hạ, Hứa đại nhân, chúng ta bên này khởi hành hồi kinh đi?”

Hai người nhìn nhau, Việt vương dẫn đầu mở miệng: “Ta theo các ngươi trở về, về phần Hứa Từ, liền phải hỏi hắn.”

Hắn là thuốc an thần mà Thái Khang đế lưu lại ở Đại Diệu quốc, bắt đầu từ khi ca ca hắn gả đến Kim quốc, liền chú định bản thân cũng không còn cách trở về chiến trường nữa.

Càng đưa lên cao, chỉ biết bị Thánh Thượng nghi kỵ cùng chấn nộ. Ca ca đã lâu không gặp cũng đã gặp qua, hắn cũng không còn gì để lo lắng.

Trên chiến trường Đại Diệu quốc nam nhi tốt nhiều đếm không xuể, thiếu một mình hắn cũng không thiếu, hắn hẳn nên an trí mình ở nơi có thể thể hiện giá trị của hắn nhất, đó liền là bên người hoàng thượng.

Có chút hâm mộ nhìn Hứa Từ, Công Tôn Ngự cười nói: “Ta một đường cũng mệt mỏi, lúc trước không chào mà đi, Thánh Thượng nhất định long nhan không vui, còn hi vọng mấy vị nhất định phải nói tốt vài câu nhiều nhiều cho ta.”

Mấy vị ngôn quan lần lượt tỏ vẻ làm hết sức.

Hứa Từ biết tâm tư Công Tôn Ngự, cũng không giữ lại hắn nữa, mà là nói với mấy vị ngôn quan: “Chúng ta lần này đi có hai mục đích, một là vì thuyết phục Nữ Đế, hai là vì giúp thái tử một tay. Nếu Nữ Đế đã đáp ứng xuất binh, chúng ta đây liền tính tiếp tục khởi hành, đi phía tiền tuyến, lần này liền không cùng Việt vương và các vị đại nhân đồng hành.”

Mấy vị đại nhân là tâm phúc của Thái Khang đế, tự nhiên cũng biết Hứa Từ cùng thái tử điện hạ chủ tớ tình thâm, cậu nếu nói thế, mấy người bọn họ cũng không nói gì nữa.

Hai hàng người chắp tay tạm biệt nhau, liền phân biệt đi tới mục đích của mình.

Mồng bảy tháng hai năm xuân thứ bảy năm Thái Khang thứ hai mươi lăm, Nguyệt quốc lợi dụng sáng tạo ra thần cơ đại pháo nghiền áp quân Đại Diệu.

Thần cơ đại pháo vô cùng uy lực, đến chỗ nào thì tất cả thi hoành khắp nơi.

Hai trăm vạn tướng sĩ của Đại Diệu quốc bị quân Nguyệt quốc đánh cho liên tiếp bại lui, mắt thấy liền phải mất đi đất Tây Quan.

Vào lúc sinh tử tồn vong này, hoàng hậu Kim quốc, đám người đại tướng quân suất lĩnh trăm vạn đại quân đuổi thẳng đến, lấy thế sấm sét gia nhập chiến cuộc. Cử động này làm Nguyệt quốc bất ngờ, dưới ngoài ý liệu thế nhưng bị Đại Diệu quốc cùng Kim quốc hợp lực áp chế, bại trận.

Đại tướng Nguyệt quốc thấy chiến đấu đã không còn ưu thế, liền dẫn đầu các tướng sĩ lui lại trước, mới quyết định.

Trong doanh trướng chủ soái quân Đại Diệu, Lý Hạo Sâm cả người máu tươi, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ bởi vì giữa mi mắt nhiễm sát khí hung thần mà phảng phất như là ác quỷ trong Địa Ngục, thân thể thẳng đứng cường kiện càng to lớn, cả người lộ ra khí thế khí phách sắc bén.

Hắn không dám tin nhìn người đứng ở trước mắt, thật cẩn thận vươn tay, phảng phất như đối phương là mộng đẹp như bọt biển, nhẹ nhàng chạm liền sẽ vỡ tan biến mất. Tay thò đến một nửa, hắn đột nhiên phản ứng được trên người mình bây giờ dính đầy máu bẩn, trên tay càng là một mảnh bùn lầy, lúc này mới chịu đựng dừng lại.

Hứa Từ lại mỉm cười, vui vẻ đánh tới phía trước ôm chặt thái tử điện hạ, một chút cũng không có ý ghét bỏ, “Thái tử điện hạ, ngươi có phải nhớ chết ta!”

Thấy Tiểu Từ cũng không bài xích mình, nam nhân đầy mặt sát ý vừa rồi nhất thời hóa thành một bùn bãi xuân, trên mặt như hóa tuyết lộ ra nụ cười như mộc xuân phong.

Hắn dùng tay dính máu bẩn nâng lên mặt Hứa Từ, khẽ cau mày nói: “Không nghe lời, sao liền chạy đến tiền tuyến?”

Trong mắt Hứa Từ huỳnh quang lóng lánh, như có hơi nước mông lung ở trên, “Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi thành cuồng (*). Thái tử điện hạ, ta nhớ ngươi nhớ đến ăn ngủ khó yên, nếu không tới tìm ngươi, ta liền bị nhớ nhung của mình ngâm chết.”

(*) Có được mỹ nhân, gặp liền không quên. Một ngày không gặp, nhớ mong thành cuồng.

Lý Hạo Sâm trong lòng sục sôi, cả người run rẩy.

Hắn một tay lại lần nữa ôm Hứa Từ vào trong lòng, cảm nhận được thân thể ấm áp căng chặt mềm mại đến từ đối phương, “Ta cũng nhớ ngươi nhớ đến sắp phát cuồng, bảo bối.”

Trời biết hai tháng tới nay, mỗi khi đêm khuya đi vào giấc ngủ, hắn lần nào cũng nhớ Tiểu Từ đi vào giấc ngủ.

Hai người yêu nhau vô cùng sâu, chia lìa vẻn vẹn hai tháng, lại phảng phất lâu như đã chia lìa nửa đời người.

Bây giờ hai người ôm nhau, liền như gương vỡ, một lần nữa dính lại với nhau, lấp kín hư không trong linh hồn, triệt để hoàn mỹ.

Cũng không biết là ai khởi đầu trước, bọn họ cũng mặc kệ vết bẩn trên mặt đối phương hay là máu bẩn trên người đối phương, liền hôn môi muốn ngừng mà không được.

Đầu lưỡi quấy, dạo trong miệng đối phương, động tác hữu lực, liều mạng như vậy.

Hai người phảng phất muốn dùng nụ hôn không đổi truyền đạt tất cả tình yêu không thể kể này cho đối phương, ngay cả thở dốc nhàn rỗi cũng không có.

Cho đến Hứa Từ suýt nữa bị đè nén chết, Lý Hạo Sâm lúc này mới lưu luyến không tha buông ra cậu, dở khóc dở cười nói: “Ngốc, không biết hít thở hay sao?”

Hứa Từ bị hôn đến mức hai má ửng đỏ, môi sưng đỏ, đang từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí.

Cậu nghiêng mắt liếc Lý Hạo Sâm một cái, tức giận nói: “Thái tử điện hạ có thể tốt đến đâu chứ? Ngươi chỉ là có thể nhịn hơn ta thôi, ngươi có hít thở?”

Lý Hạo Sâm bị hỏi mông muội, hắn còn thật sự như lời Hứa Từ nói, cũng không thở tới.

Hắn nhún nhún vai, “Dù sao kết quả đều giống nhau.”

Hai người trừng nhau một lát, đều cười ha ha.

Tây Quan vô cùng rét lạnh, trong trướng không có lò ấm, nhưng không khí rét lạnh này lại bị tình yêu của hai người xua tan, tràn ngập ấm áp.

Cười đủ, Hứa Từ lúc này mới nghĩ đến thái tử điện hạ vẫn đầy người máu bẩn. Vừa rồi thái tử điện hạ ôm lấy mặt mình, đoán trên mặt mình cũng thành tiểu mã hổ, không khỏi buồn cười, “Thái tử điện hạ, chúng ta có phải nên tắm rửa hay không? Mặt ta có phải dơ hay không? Ngươi có phải đang đắc ý hay không?”

Lý Hạo Sâm sủng nịch lại sờ sờ mặt Hứa Từ, “Như vậy nhìn tuy là khả ái, nhưng cũng có chút bẩn, nên rửa sạch. Chờ, ta đi bảo bọn họ nấu bồn nước ấm cho ngươi.”

Biết Hứa Từ xưa nay sợ lạnh, cũng không phải nói cậu được nuông chiều từ bé. Hứa Từ không có võ công, tuổi lại nhỏ, không thể giống man hán tử như họ bình thường tùy ý. Nếu thật sự là phong hàn, liền là bệnh nặng.

Nhưng mặc dù là nuông chiều từ bé, đó cũng là Lý Hạo Sâm hắn vui vẻ chiều cậu, sủng cậu.

Lý Hạo Sâm đi ra không bao lâu liền lập tức quay lại, nói đã dặn nhà bếp nấu nước rồi.

Hứa Từ thấy Lý Hạo Sâm muốn tự mình bỏ đi chiến giáp, vội vàng đi lên trước hỗ trợ.

Chiến giáp này chính là dùng sắt kim giáp đặc biệt của Kim quốc khóa chế, không chỉ mềm dẻo cứng rắn, hơn nữa cũng không cồng kềnh.

Cẩn thận đặt chiến giáp qua một bên treo lên giá, Hứa Từ lại bắt đầu giúp Lý Hạo Sâm cởi chiến bào bên trong.

Nhìn Hứa Từ trước người vì mình bận trước bận sau, ánh mắt Lý Hạo Sâm đều cong lại, “Tiểu Từ, bộ dáng như vậy của ngươi đặc biệt giống như một cô vợ nhỏ, vừa hiền lành lại động lòng người, khiến ta có chút muốn ngừng mà không được.”

Hứa Từ hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện, thì có một tiếng thông truyền ở bên ngoài, thì ra là đã nấu xong nước ấm đưa tới.

Lý Hạo Sâm đáp nhẹ một tiếng, bốn binh lính huấn luyện có tố chất nâng một thùng gỗ lớn vào sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Nhìn thùng tắm còn tỏa hơi nóng, Hứa Từ cởi bộ áo lót cuối cùng của Lý Hạo Sâm nhếch môi cười cười, “Thùng tắm lớn như vậy, chúng ta cùng nhau đi?”

Cơ thể Lý Hạo Sâm là màu đồng cổ khỏe mạnh, tám khối cơ bụng trước ngực cân xứng hữu lực lại không cầu trát.

Làn da căng chặt bao cơ nhục ở trong thân thể, bày biện ra một thân thể hoàn mỹ gợi cảm. Hứa Từ nhìn thân thể Lý Hạo Sâm, thế nhưng liền cảm thấy cả người nóng lên.

Cậu mê luyến sờ sờ bụng Lý Hạo Sâm, cảm thán nói: “Thái tử điện hạ, thân thể ngươi thật đẹp.”

Lý Hạo Sâm bị Hứa Từ nhiều lần khiêu khích như vậy, không thể kiềm được. Hắn rên một tiếng, hung tợn nói: “Đây là ngươi tự tìm, vốn định chờ thêm mấy ngày lại cùng ngươi thân thiết, không nghĩ tới ngươi lại nhiều lần trêu chọc ta!”

Vừa dứt lời, hắn kéo đai lưng Hứa Từ xuống, chỉ qua loa kéo áo khoác cậu xuống. Làm xong, hắn một khắc cũng không thể đợi liền ôm lấy Hứa Từ còn mặc áo lót bước vào trong thùng gỗ.

Hồi lâu, chờ nước thùng tắm sắp lạnh, Lý Hạo Sâm mới dừng lại động tác, Hứa Từ đã hôn mê bất tỉnh.

Trong mắt Lý Hạo Sâm tràn ngập tình yêu thương tiếc, cúi đầu thân mật mê luyến hôn sợi tóc cùng hai má người yêu, nói nhỏ: “Cám ơn ngươi, Tiểu Từ. Ta biết ngươi là vì giúp ta xua đuổi sát khí mới cố ý trêu chọc ta, vất vả ngươi.”

Đã nhiều ngày sát khí càng ngày càng nặng, ẩn ẩn không thể áp chế, cứ thế mãi, khó bảo toàn hôm nào mắt hắn đỏ lên, liền phân không rõ địch ta, tùy ý giết người.

Tiểu Từ vừa rồi khi bắt đầu liền cố ý trêu chọc hắn, nhất định là thấy được giữa mi hắn cách một ngày càng tăng thêm sát khí, lúc này mới cố ý làm như vậy, giúp mình giảm bớt.

Hắn cẩn thận ôm Tiểu Từ đã ngất xỉu ra khỏi thùng tắm, dùng khăn lau khô thân thể hai người, vì Tiểu Từ thay tiết khố áo lót sạch sẽ, nhẹ nhàng đặt cậu vào trong chăn.

Trong trướng tràn ngập hương vị thân thiết qua đi, Lý Hạo Sâm cũng không cho người lập tức tiến vào dọn dẹp thùng tắm, mà là phủ thêm xiêm y đứng dậy mở ra màn cửa sổ bên cạnh để bay mùi.

Màn của chủ soái bình thường đều là rời xa các tướng sĩ, Lý Hạo Sâm trong quân doanh cũng không ngoại lệ.

Chung quanh đều không có màn khác, binh lính canh giữ ngoài cửa cũng sớm bị Lý Hạo Sâm sai đi, dự tính hương vị này hai ba canh giờ liền tiêu tán sạch sẽ, đến lúc đó lại tìm người vào là được.

Làm xong, Lý Hạo Sâm lúc này mới mặc quần áo, phủ thêm áo choàng lông cáo đi đến trước bàn nhăn mi nghiên cứu trận pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.