Hiền Thần Nan Vi

Chương 1: Chương 1: Lang đang bỏ tù




Vương Triều Đại Diệu, năm Kiến Khang thứ bảy

Nịnh thần Hứa Từ bị quần thần kết phường vạch tội.

Tàn hại trung lương, làm việc thiên tư trái pháp luật, cấu kết ngoại địch, ý đồ mưu triều soán vị.

Nguyên Đế long nhan giận dữ, tự mình mang binh điều tra phủ Thừa Tướng, lục soát ra mấy bức thư, từng bức đều nói về văn kiện quan trọng cơ mật của Diệu quốc.

Hứa Từ gần bốn mươi tuổi giữ chức thừa tướng cứ như vậy bị lang đang bỏ tù.

Mùa thu năm Kiến Khang thứ bảy, Nguyên Đế hạ chỉ, niệm cho từng có công cứu nước, miễn đi tử tội, mang vạ khó thoát.

Cửu tộc Hứa gia toàn bộ sung làm quân nô, bản thân Hứa Từ thì sung quân biên cương, cả đời không được hồi kinh.

Trong phòng giam cách vách truyền đến tiếng oán hận chửi rủa “Tiểu nhân gian trá” “Nịnh thần” “Nghiệp chướng” “Súc sinh” không dứt bên tai, những người đó đều là quan to hiển quý bị y đưa vào lao ngục.

Thỏ khôn chết, nấu chó săn.

Hứa Từ tiếp chiếu thư, trong lòng cười khổ.

Y vì Nguyên Đế san bằng tất cả những oan uổng sau lưng, đến nay Nguyên Đế muốn ổn định tức giận của người người, dứt khoát đẩy hắn đi.



Trên quan đạo ngoài thành, Hứu Từ tay chân đeo gông cùm, một thân áo tù thô ráp vẻ mặt đề phòng nhìn nam tử anh tuấn cưỡi cực phẩm Hãn Huyết Bảo Mã ngăn lại đường đi.

Nam tử xem ra trên dưới bốn mươi, trên khuôn mặt anh tuấn như đao tước mày kiếm hơi nhíu, miệng mím môi, bình tĩnh nhìn Hứa Từ nghèo túng.

Áo dài hoa quý viền tím chỉ bạc càng đem thân hình cao lớn tuấn đĩnh của hắn tôn lên lóa mắt, khí thế bức người.

Người này chính là tiền thái tử điện hạ bị biếm thành bình dân —— Lý Hạo Sâm, vị tiền thái tử điện hạ bị Nguyên Đế cùng mình liên hợp kéo xuống đài.

Lý Hạo Sâm xoay người xuống ngựa, mặt lạnh đi nhanh đến. Hắn thế tới rào rạt, ngay cả hai quan sai phạm nhân cũng không dám tiến lên ngăn trở, thối lui để nhường chỗ cho hai người.

Hứa Từ cả người căng thẳng, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Hứa Từ có chút sợ hắn, năm đó y làm rất tuyệt tình, luôn sợ hãi Lý Hạo Sâm trả thù y.

Đến nay Lý Hạo Sâm từ trong ra ngoài tản mát ra khí thế bức nhân, phảng phất như muốn ăn sống.

Lý Hạo Sâm thấy Hứa Từ lui về phía sau thì mặt càng lạnh hơn, thân hình cao lớn của hắn vài bước liền vọt tới trước mặt Hứa Từ, nắm lấy bả vai y, hung tợn nói: “Đây chính là quyền thế ngập trời, hưởng hết hạnh phúc tề nhân mà ngươi nói trước kia?! Hứa Từ, ngươi thật đúng là càng sống càng lùi! Lúc trước đã nói với ngươi qua loại người tâm cơ sâu nặng như lão Tứ sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Trong giọng nói còn có mấy phần ý vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đúng, y lúc trước nhìn người không rõ, chỉ vì e ngại hắn, muốn thoát khỏi hắn, liền cực lực giúp đỡ tứ hoàng tử nho nhã nhìn như không lạnh không nóng, cũng chính là Nguyên Đế hiện tại mà công kích chèn ép hãm hại hắn.

Rốt cuộc sau khi diệt trừ uy hiếp này, mình từng dào dạt đắc ý nói qua cho hắn: “Ta sẽ cầu Hoàng Thượng lưu lại ngươi ở kinh, để ngươi nhìn thấy ta quyền thế ngập trời như thế nào, hưởng hết hạnh phúc tề nhân như thế nào!”

Đến nay tám năm trôi qua, Lý Hạo Sâm đã là thương nhân phú khả địch quốc, mà y lại thành tù nhân.

Thật là phong thủy luân phiên lưu chuyển, cho nên hắn hôm nay là cố ý đến cười nhạo mình sao?

Hứa Từ giãy dụa vài cái, không thể từ trong tay Lý Hạo Sâm tránh thoát, đành phải thả nhẹ thanh âm, “Lúc trước là ta không đúng với ngươi, nhưng chiều huống thiên hạ hiện tại, đã thành kết cục đã định. Tiểu nhân gian nịnh ta đây cũng lạc đến kết cục như vầy, ngươi cũng nên bớt giận.”

Lý Hạo Sâm nhìn ánh mắt cam chịu số phận của Hứa Từ, tầm mắt lại đảo qua mặt y.

Dưới mái tóc hỗn loạn của Hứa Từ là một khuôn mặt tuấn tú đầy bụi bẩn cũng không lấn át được.

“Ta cũng không phải giận ngươi, chỉ là hận ngươi nhìn người không rõ, cuối cùng lại hại bản thân.” Lý Hạo Sâm sờ sờ hai má Hứa Từ bởi vì bụi bẩn mà có vẻ thô ráp, “Ta lúc trước còn cho rằng tâm tư của ngươi đối với ta sẽ giống như tâm tư của ta đối với ngươi, lại không biết ngươi lại bài xích như vậy.”

Cuối cùng là thở dài, Lý Hạo Sâm từ bên hông lấy ra một túi da trâu, rút nút lọ, đưa qua: “Đây là Bạch Ngọc du ngươi thích uống nhất. Uống rượu, ta lại tiễn ngươi một đoạn đường.”

Hứa Từ tiếp rượu Bạch Ngọc du, một ngụm uống cạn, gông cùm phát ra tiếng va chạm binh binh thanh thúy, thế mới biết đối phương chỉ là đến đưa tiễn, là mình lại lần nữa lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.

Đối lập với sắc mặt oán hận của thê nhi, trong lòng đắng chát. Bọn họ cũng từng được ích lợi từ y, hưởng hết vinh sủng vô thượng.

Mà nay gặp rủi ro, lại chỉ biết bài xích mình, hận không thể chưa bao giờ từng quen biết mình.

Y tự xưng là khôn khéo thông minh, thì ra lại là có mắt không tròng.

Bạch Ngọc du ngọt lành lại cay xè, cực kỳ thơm mát.

Uống rượu qua đi, tâm cảnh của Hứa Từ lại trống trải mấy phần, nói trắng ra là chính là rượu tăng thêm can đảm của người sợ hãi.

Mượn ý rượu, trước kia lời không muốn phun ra lúc này cũng nói ra, “Là ta tiểu nhân, lúc trước cũng do ta, có tâm mượn thế của ngươi tiến bộ trên đường làm quan, mới lá mặt lá trái với ngươi. Nhưng trong lòng ta chung quy khó có thể tiếp nhận giữa nam nhân với nam nhân … Sau này tứ hoàng tử xuất hiện, cũng cho ta cơ hội đào thoát.”

“A”, Lý Hạo Sâm cười có chút đắng chát, “Ngươi thế nhưng lại dùng hai chữ đào thoát, nghĩ đến ngươi khi đó hận ta tận xương. Nhưng ta tự hỏi chưa bao giờ ép buộc ngươi, ngươi đến cùng vì sao lại hận ta như thế.”

Hứa Từ há mồm muốn nói, cuối cùng lại ngừng. Hai người họ đến nay đều đã là năm bốn mươi tuổi, nửa đời người cũng đã qua, từng trải qua vô số lên lên xuống xuống, Hứa Từ sớm quên mất phần tâm tình cừu hận ban đầu của y là như thế nào.

Hiện tại tĩnh tâm nghĩ lại, Lý Hạo Sâm ngọai trừ lúc ban đầu lột đi tôn nghiêm thân nam nhân của y, cũng chưa bao giờ làm chuyện thương tổn y, ngược lại là giúp đỡ mình rất nhiều.

Tứ hoàng tử đăng cơ bảy năm, rối loạn giữa vua trên dân dưới bộc phát, dân chúng khổ không nói nổi.

Nếu là năm đó Lý Hạo Sâm xưng đế, thế gian có lẽ sẽ không giày vò đến mức như Luyện Ngục như vậy, y cũng không đến mức rơi vào kết cục như thế.

Làm đủ chuyện, đều vì hai chữ “Nhân quả” mà nên.

Y hiện tại nói càng nhiều, chỉ biết hối hận càng nặng.

Mặt trời dần cao, Hứa Từ xoa xoa mồ hôi trên trán, “Sắc trời không sớm, ta cũng nên…” Nói còn chưa xong, đã thấy Lý Hạo Sâm chợt biến sắc, quen biết ăn ý nhiều năm khiến trong lòng y run lên, thầm nói một tiếng không tốt.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Hạo Sâm ôm Hứa Từ lăn nhào qua một bên. Chỗ ban đầu của hai người, đã là cắm vài vũ tiễn. Hai quan sai dĩ nhiên tang mệnh trong vũ tiễn.

Trên nhánh cây hai bên quan đạo, lục tục nhảy xuống mười mấy Hắc y nhân che mặt, bọn họ biến mất khí tức giấu trong bụi cây rậm rạp, làm người ta khó có thể phát hiện.

Một thân phục sức ám văn kia, hắn cùng Lý Hạo Sâm đều rất quen thuộc, ám vệ, ám vệ trực thuộc Hoàng Thượng.

Lý Hạo Sâm thần sắc ngưng trọng, hắn một tay túm Hứa Từ lên Hãn Huyết Bảo Mã, hai chân kẹp, liền muốn cho Bảo Mã chạy nhanh đi, mà Hãn Huyết Bảo Mã còn chưa chạy ra vài bước, liền bị một ám tiễn bắn trúng chân ngựa, Bảo Mã hí một tiếng, ngã xuống.

Lý Hạo Sâm bận rộn xoay người ôm Hứa Từ vào lòng, rơi xuống đất.

“Hoàng huynh một tay anh hùng cứu mỹ nhân đây quả thật xinh đẹp.”

Hứa Từ từ trong lòng Lý Hạo Sâm thăm dò nhìn lại, lại là Nguyên Đế một thân hắc y, hắn không biết từ nơi nào toát ra, trên mặt treo nụ cười ôn nhu, trên tay là cây cung vừa bắn ra lại lần nữa thêm vũ tiễn.

Vừa rồi hàn tên bắn trúng chân ngựa, chính là hắn bắn.

Đang muốn chửi ầm lên, Hứa Từ lại cả người dừng lại, đã không thể động đậy, nguyên lai là bị Lý Hạo Sâm điểm huyệt đạo.

Lý Hạo Sâm nhân lúc vừa rồi muốn bảo vệ Hứa Từ, khi xuống ngựa thì té làm cánh tay bị thương.

Hắn cẩn thận đặt Hứa Từ qua một bên, chậm rãi ngồi dậy, hai chân tùy tiện khép lại, “Hoàng Thượng vì thảo dân cũng thật là nhọc lòng, kéo một cái vòng lớn như vậy.”

Nguyên Đế cười càng thêm ôn nhuận, trên mặt bình thường tao nhã mang theo mấy phần cố chấp, mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi, “Vì có thể dẫn một mình hoàng huynh đến, cũng thật không dễ. Phụ hoàng ông biếm ngươi thành thứ dân lại còn đưa tinh giáp ám ảnh cho ngươi!”

Dùng không cánh tay không bị thương phủi bùn đất trên người, “Mục tiêu của ngươi là ta, thả Hứa Từ, ta đã bị thương, trốn không thoát.”

“Hoàng huynh, ngươi sống làm ta luôn không yên lòng, ” Nguyên Đế kéo cung, chỉ vào hắn, ánh mắt tha thiết, “Không bằng ngươi đi chết đi, ngươi chết ta liền thả hắn. Trẫm hiện tại là Hoàng Thượng, nhất ngôn cửu đỉnh, quân vô hí ngôn, sẽ không lừa gạt ngươi.”

Hứa Từ liều mạng chớp mắt với Lý Hạo Sâm, nói cho hắn đừng đáp ứng lời Hán Nguyên đế, mà Lý Hạo Sâm lại đột nhiên cười, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng tiến lại đây, hôn hôn khóe miệng y.

Xoa xoa mái tóc lộn xộn của y, Lý Hạo Sâm cuối cùng dùng cánh tay không bị thương ôm lấy y thật sâu, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Hắn muốn giết là ta, ngươi sẽ không có việc gì. Chỉ là ta sau này sẽ không còn cơ hội gặp được ngươi nữa.”

Còn chưa chờ Hứa Từ cảm nhận mấy phần nhiệt độ trên người Lý Hạo Sâm, hắn đã thu hồi tay.

“Được!”

Hứa Từ trơ mắt nhìn Lý Hạo Sâm trả lời được, trơ mắt nhìn ngực hắn trúng tên, trơ mắt nhìn hắn ngã xuống trước mặt y mất đi hô hấp, trơ mắt nhìn Hán Nguyên đế tự mình lại đây kiểm tra thực hư.

Tất cả phát sinh đều rất đột nhiên, đột nhiên đến mức Hứa Từ có loại cảm giác thiên địa nháy mắt sụp xuống.

Tâm từng đợt co rút đau đớn, trước mắt một mảnh mơ hồ, y ngay cả mở miệng lớn tiếng kêu cũng không có năng lực đó. Vẫn cho rằng mình hận hắn, hận hắn không tôn trọng mình là nam nhân, hận hắn coi mình như đồ chơi để chơi đùa, hận không thể để hắn đi chết.

Nhưng hôm nay hắn chết, cảm giác tâm mình đều muốn bị giày vò là chuyện gì? Thì ra trong quá trình hai mươi mấy năm truy đuổi cùng chạy trốn, mình đã sớm luân hãm, chỉ là vì phần lòng tự trọng của nam nhi kia, mà che mắt tâm ý của mình. Nhưng minh bạch được tâm y này đã quá muộn, đến trễ tới trước khi hắn chết cũng không có cơ hội nói cho hắn nghe.

Hứa Từ ta có từ có đức gì, mà đáng giá Lý Hạo Sâm ngươi đáp lại ái mộ.

Hại ngươi là ta, thương tổn ngươi là ta, đến nay mệt ngươi đến tận đây cũng là ta, ta luôn luôn chưa thật lòng trả giá cho ngươi, ngươi vừa nãy nên hận ta mới đúng! Không, ngươi hôm nay liền không nên tới! Hứa Từ ta không đáng cho ngươi vì ta mà làm đến loại tình trạng này.

Hối hận chưa bao giờ từng có tràn ngập cõi lòng, nếu là thời gian có thể quay trở lại, mình nhất định sẽ nói cho hắn tâm ý cuối cùng mới hiểu được, sẽ toàn tâm toàn ý đáp lại hắn, tuyệt sẽ không liên hợp người ngoài thương tổn hắn nữa.

Lý Hạo Sâm nếu có thể sống lại, y nguyện trả bất cứ giá nào!

Cho đến khi xác định Lý Hạo Sâm thật sự đã chết, Nguyên Đế mới thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng cười xoay người rời đi. Ám vệ bên người bận rộn xin chỉ thị đạo: “Bệ hạ, phạm nhân này…”

Nguyên Đế cũng không quay đầu lại, một cước lên ngựa mà ám vệ khác dắt tới, “Giết, lại tạo chút đao thương. Nói với bên ngoài là Lý Hạo Sâm đến cười nhạo Hứa Từ, lại gặp sơn tặc, mấy người đều chết dưới đao sơn tặc.”

Trừng lớn mắt, Hứa Từ oán hận nhìn bóng dáng Hán Nguyên đế rời đi, người này thật vô sỉ, đã là đế vương lại còn nói không giữ lời như thế.

Lý Hạo Sâm a Lý Hạo Sâm, ngươi cuối cùng cũng xem nhẹ sự vô sỉ của Nguyên Đế.

Ám vệ lĩnh mệnh, rút ra trường đao bên hông, mạnh đâm đến Hứa Từ.

Ngực đau nhức một trận, ý thức dần dần mơ hồ.

Có thể đi bồi Lý Hạo Sâm, cũng tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.