Hiền Thần Nan Vi

Chương 3: Chương 3: Phiên ngoại — Lịch sử phong lưu của Hứa phụ




Năm đó Hứa phụ Hứa Trường Tông vẫn còn là một thư sinh nghèo túng.

Tuy nói nghèo túng, nhưng bộ dạng của Hứa Trường Tông có thể gọi là một người ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng.

Khi trẻ tuổi tham gia khoa cử, trên đường đi qua Dương Châu, dưới cơ duyên xảo hợp liền cùng thứ nữ của Dương Châu Tri Phủ vụng trộm tâm tình, cũng chính là Lâm thị của Hứa phụ hiện nay.

Hai người ngươi anh ta em, đặc sát tình nồng.

Mây mưa mấy lần, sau khi cùng Lâm thị trao đổi tín vật, Hứa Trường Tông lúc này mới lưu luyến không rời rời đi.

Do ở Dương Châu kéo dài thời gian, Hứa Trường Tông nhanh chóng vượt đường bất hạnh nhiễm phong hàn, thật vất vả ai đến Kinh thành, té xỉu trước cửa Vương phủ của ngoại tổ phụ Hứa Từ.

Vương viên ngoại là thiện thương (thương nhân tốt bụng) có tiếng ở Kinh thành, địa vị của thương nhân ở Vương Triều Đại Diệu cũng không cao, nhưng ai bảo người ta có tiền, làm thiện duyên rộng rãi mãi cũng có thể mua được mấy phần tôn trọng. Vương viên ngoại chính là người tài thích làm việc thiện, cho nên ông tuy rằng không phải người trong quan trường, nhưng mỗi người cũng đều kính ông mấy phần.

Người liền té xỉu ở trước cửa ông, ông tự nhiên là bụng làm dạ chịu, cứu về nhà. Chờ thu xếp tốt nuôi dưỡng xong người này, thế nhưng phát hiện người này có tướng mạo anh tuấn, cách nói năng cử chỉ rất có tu dưỡng thư sinh.

Thường xuyên qua lại, Vương thị liền coi trọng thư sinh nghèo kiết hủ lậu này, một trái tim thành tâm hướng trăng sáng, ngày thường chăm sóc người càng không giả dối.

Thời gian qua lâu, Từ Trường Tông cũng quên đi Lâm thị xa ở Dương Châu. Hắn thấy Vương thị dịu dàng động lòng người, cảm thấy có mấy phần ái mộ.

Hứa Trường Tông ở nhà Vương phủ hai tháng, đã trải qua khoa thi, công bố kết quả thi thì thi rớt.

Nhưng Vương thị không ghét bỏ hắn, không ghét bỏ hắn vô quyền vô thế, nhõng nhẽo nài nỉ nhất định phải để Vương viên ngoại tìm bà mai đến làm mối, bà mai thúc đẩy hôn sự này liền thành.

Đã bái đường vào quan sách, Vương viên ngoại nghĩ văn nhân đều có chút thanh cao không rõ.

Lo lắng Hứa Trường Tông luôn ăn nhờ ở đậu sợ không cam tâm nên lòng sinh phiền chán với nữ nhi, liền sửa chữa một phủ đệ ở gần đó, đổi tên thành “Hứa phủ”, cho bọn họ qua ở.

Vương viên ngoại lại từ Vương phủ phân qua hai mươi hạ nhân, lại phái người đi đón Hứa mẫu xa ở Chiết Giang.

Chuyện làm được kia đúng là rất tốt.

Không còn cách, ai bảo Vương phủ ta cái gì cũng không có, chỉ có tiền.

Người ngốc tiền nhiều a.

Hai vợ chồng nhỏ mới đầu vô cùng ân ái, ba năm sau khoa thi, Hứa Trường Tông càng lấy được Bảng Nhãn, tiến vào thi đình, vào mắt Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng khi đó vừa mới đăng cơ chưa được mấy năm, chính là lúc trọng dụng hàn môn đệ tử chèn ép đệ tử thế tộc. Hoàng đế chính là nhìn trúng hắn nghèo a, trong ba người thi đình, liền tính ra hắn nghèo nhất không có thế lực nhất.

Vừa cao hứng, tại chỗ liền phong hắn làm chính Tứ phẩm Lễ bộ Thị Lang, Hứa Trường Tông từ nay về sau một bước lên trời.

Thật có thể nói là tình yêu sự nghiệp đều được mùa.

Nhưng ngày vui không lâu, Hứa Trường Tông vừa nhậm chức Lễ bộ Thị Lang chưa được mấy tháng, Lâm thị liền dắt một bé trai tìm đến.

Lâm thị một ngụm “Hứa lang”, nam oa một ngụm “Cha”, kêu thẳng tim Hứa Trường Tông đều yếu mềm. Hắn bây giờ thăng quan tiến chức, tiếc nuối duy nhất chính là thành thân ba năm, dưới gối không con.

Bây giờ tiếc nuối duy nhất của hắn cũng bị hai người đột nhiên xuất hiện lấp phẳng, hắn cảm thấy mình quả thực là người thắng nhân sinh.

Nhưng muốn để hài tử nhận tổ quy tông, phải qua cửa của Vương thị trước.

Một cửa này của Vương thị, còn có chỗ dựa sau lưng nàng Vương viên ngoại. Vương thị biết việc này thì khóc không ngừng, nói thẳng muốn rời đi.

Hứa Trường Tông mò rõ tính tình của Vương thị nhất, hắn đêm đó hầu hạ trêu chọc Vương thị một trận. Thừa dịp nàng hết sức tê dại, động thì lấy tình hiểu thì lấy lý, nói đều là nghĩa lớn.

“Hoàng Thượng nếu biết ta mặc kệ bỏ rơi con trai ruột, thì con đường làm quan sẽ không còn.”

“Khát vọng của ta còn chưa thi triển liền phải thai chết trong bụng, thẹn với Hoàng Thượng ưu ái.”

“Trong lòng ta yêu thích chỉ có ngươi, bọn họ chỉ là sai lầm khinh cuồng của ta thời trẻ.”

Từ từ như thế, trái tim rét lạnh của Vương thị liền hơi ấm chút, ngoài miệng cũng bắt đầu buông lỏng với việc này.

Ngày hôm sau Lâm thị dắt bé trai quỳ trước mặt Vương thị, ả một ngụm “Tỷ tỷ”, cậu bé một ngụm “Di thân”.

Lâm thị than thở khóc lóc, nói mình một mình sinh dưỡng hài tử vất vả như thế nào, chịu đủ ghẻ lạnh chỉ trích như thế nào, bị đuổi ra khỏi nhà như thế nào.

Nói ả đau đớn và bất lực khi muốn tìm Hứa Trường Tông lại không thể tìm được.

Bây giờ thật vất vả tìm đến đây, nàng chỉ cầu có chỗ dung thân, biểu hiện kia đúng là khiêm tốn bất lực.

Vương thị theo tính tình thiện lương của Vương viên ngoại, thấy cậu bé xanh xao vàng vọt, thật đáng thương, ngoài miệng lại buông lỏng mấy phần.

Cậu bé kia hợp thời ôm lấy chân Vương thị, khóc gọi to “Di thân, thật đói”, “Di thân, thật khổ”, Vương thị triệt để bị thuyết phục.

Hai mẹ con Lâm thị từ cửa lệch vào ở Hứa phủ, chỉ phí thời gian một ngày.

Người bên ngoài biết, nói thẳng Lâm thị có bản lĩnh giỏi.

Xếp đời tiếp theo của Hứa gia là “Tử”, Hứa Trường Tông liền đặt tên cho đứa con đầu tiên của mình là “Hứa Tử Nhai”, ý tứ là tìm được từ chân trời góc biển.

Vương thị bị bán còn giúp người đếm tiền, nàng khiêng gánh nặng thuyết phục Vương viên ngoại.

Vương viên ngoại mắng to Hứa Trường Tông vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế. Lại đau lòng nữ nhi, bất đắc dĩ đáp ứng.

Khi vào ở Lâm thị biểu hiện khiêm tốn dịu dàng không kiêu ngạo, không bao lâu lại lần nữa xoay chuyển được tâm của Hứa Trường Tông. Hứa Tử Nhai lại nhu thuận khả ái, làm Hứa lão thái thái vui vẻ vô số.

Hứa Trường Tông là người đọc sách có chút muộn tao, trên mặt miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, trong nội tâm thì tất cả đều là chủ nghĩa đại nam tử lão tử lớn nhất nhà. Hậu trường của Vương thị cường ngạnh, hắn cùng nàng sống chung luôn kém một bậc, nhưng Lâm thị thì khác.

Lâm thị xuất thân thứ nữ, nhà Dương Châu Tri Phủ luôn luôn không thích ả.

Ả cùng đường tìm nơi nương tựa hắn, ngày thường khắp nơi lấy hắn vi tôn, tác phong của tiểu nữ nhân, luôn luôn ỷ lại vào hắn, đối đãi hắn như Thiên Thần.

Hứa Trường Tông được Lâm thị hầu hạ thỏa đáng, rất thỏa mãn tâm lý điều khiển người khác của hắn.

Thích một người, liền luôn muốn nâng ả ở trong lòng bàn tay, ả càng nhún nhường, hắn càng đau lòng, liền càng không thích Vương thị.

Không qua bao lâu, Lâm thị lại mang thai, Hứa Trường Tông càng trói chặt Lâm thị, che chở có thêm, thứ tốt đưa thẳng cho Lâm thị, trong một tháng có hơn hai mươi ngày đêm ở chỗ Lâm thị.

Vương thị vì thế mà náo loạn mấy lần, Hứa Trường Tông trong lòng gán tội danh “Đố phụ” (Đàn bà hay ghen tuông) cho nàng, trên mặt lại không hiện, ồn một lần dỗ một lần, cũng liền dỗ xong.

Lâm thị sinh nữ nhi Hứa Tử Dĩnh không bao lâu, Vương thị rốt cuộc cũng có thai.

Thừa dịp Vương thị có thai mặc kệ mọi chuyện, Hứa Trường Tông lén tìm cớ bán hạ nhân từ Vương phủ chuyển đến, lại mua vài hạ nhân mới, cuối cùng là nhắm mắt làm ngơ.

Hừ, cả ngày đều là bọn hạ nhân của Vương phủ, luôn khiến hắn nhớ tới cảm giác ăn nhờ ở đậu ở Vương phủ.

Chờ Vương thị sinh Hứa Từ ra lại thấy Hứa phủ thay đổi rất nhiều, nhất thời lạnh lòng rất lạnh rất lạnh, nản lòng thoái chí.

Từ sau đó Hứa Trường Tông lén lút càng ngày càng nghiêm trọng thêm, hắn làm quan không lâu, căn cơ còn chưa ổn, làm quen với đồng nghiệp không được tốt. Hơn nữa hắn tinh lực tràn đầy, liền chịu nhân tình, trong một năm lại nạp một phòng thiếp thất, thu hai nha đầu thông phòng.

Thiếp thất nha đầu trong đó vẻn vẹn hai năm liền sinh thêm hai nữ một nam cho Hứa Trường Tông.

Một nha đầu thông phòng là Triệu thị sinh còn là Long Phượng thai, Hứa Trường Tông vừa cao hứng, liền nâng nàng lên làm di nương. Đôi Long Phượng thai này phân biệt gọi Tử Kiến, Tử Ngọc.

Một nha đầu thông phòng khác không có phúc khí, sinh ra một nữ liền buông tay nhân gian.

Vương thị thấy nữ hài đáng thương, liền quá kế lên danh nghĩa của mình, nuôi như khuê nữ ruột thịt, đặt tên Tử Nhàn.

Còn lại một thiếp thất Dương thị hai năm không sinh con, dần dần bị Hứa Trường Tông lạnh nhạt.

Một năm nạp ba người, hai năm liền sinh được hai nữ một nam.

Vương viên ngoại đau lòng nữ nhi nên giận ra mặt, phát ngôn nếu Hứa Trường Tông nạp thiếp thất nữa, liền thu hồi Hứa phủ, cho bọn họ cút đi uống gió Tây Bắc hết!

Hứa Trường Tông lúc này mới thu liễm lại, an tâm qua ngày.

Dừng ở đây, trong hậu trạch của Hứa Trường Tông có một thê chủ Vương thị, ba phòng tiểu thiếp Lâm thị, Triệu thị, Dương thị.

Con thì có ba nam ba nữ, tuổi phân biệt từ lớn đến nhỏ là con trai trưởng Hứa Tử Nhai, con gái trưởng Hứa Tử Dĩnh, con trai thứ hai Hứa Tử Thanh cũng chính là Hứa Từ, con trai thứ ba Hứa Tử Kiến, con gái thứ hai Hứa Tử Ngọc, con gái thứ ba Hứa Tử Nhàn.

Hứa phủ hiện nay có thể nói là nhân đinh hưng vượng, hưởng hết niềm vui thiên luân. Hứa lão thái thái vui vẻ không khép miệng, nói thẳng mình sinh được đứa con trai giỏi.

Do chuyện Vương viên ngoại áp chế Hứa Trường Tông, làm cho mất mặt mũi, Hứa Trường Tông cuối cùng cũng triệt để xé rách da mặt với Vương thị, không cho nàng sắc mặt tốt nữa, cũng không còn ngủ trong phòng nàng nữa.

Mà Vương thị chỉ để ý chủ gia dạy con, lại không hỏi đến Hứa Trường Tông một tí nào nữa, tình cảm phu thê của hai người chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.