Hiền Thần Nan Vi

Chương 23: Chương 23: Trong suối nước lạnh




Trong hậu viện phòng ngủ Đông Cung có một suối nước lạnh, nguồn suối ùn ùn không ngừng chảy ra nước.

Thái tử điện hạ ở Bắc quan năm năm, ngày ngày tịnh thân tắm rửa trong hồ lạnh, sớm đã thành thói quen dùng nước lạnh băng hàn thấu xương làm bản thân bình tĩnh thả lỏng.

Mới vừa rồi đã là lần ám sát thứ ba, Phí Viễn Chinh quả nhiên là chưa từ bỏ ý định.

Khi hắn ở chiến trường trên người dính đầy máu tanh, cơ hồ mỗi lần đẫm máu mà về, dần dà, lại tạo nên sát khí sát lục khó có thể tiêu tán trong lòng, mỗi lần giết người, trừ phi tận hứng, bằng không khó có thể bình ổn sát ý trong lòng.

Mỗi lúc đó, hắn đều ngâm trong hồ lạnh một canh giờ, mới có thể ngăn chặn sát ý cuồn cuộn trong lòng.

Lý Hạo Sâm nhăn mi nhắm chặt hai mắt, chống đỡ hai tay ngửa ra tựa vào mép đá cẩm thạch bên suối, nỗ lực khắc chế xúc động giết người dâng lên trong lòng.

Khi Hứa Từ đến, liền nhìn thấy một bức cảnh đẹp như vậy.

Trong hơi lạnh mờ mịt, một thân ảnh mông lung dựa ở bên cạnh ao, tóc dài như anh túc đen như mực trải trên nước.

Cậu thật cẩn thận tới gần, thân thể màu mật ong càng thêm rõ ràng, chỉ thấy trên mặt tuấn mỹ cương nghị của thái tử một bộ dáng ẩn nhẫn cấm dục, bắp thịt rắn chắc lại không khoa trương bọc chặt dưới da thịt màu mật ong, hiện lên vẻ đẹp dã tính mạnh mẽ của báo săn.

Cậu nhất thời trong đầu nhồi máu, mặt nóng cháy, máu nhắm thẳng xoang mũi mà chảy. Hứa Từ hoàn toàn quên mục đích đến lần này, thân thể không chịu khống chế bị cảnh đẹp này dụ hoặc, từng bước đi lên trước.

Hứa Từ che muốn mũi chảy máu, thì ra thái tử điện hạ là đang tắm rửa.

Ngô, mình thật hạnh phúc.

Lý Hạo Sâm nghe được tiếng có người tới gần, chợt mở con ngươi sâu thẳm phiếm ánh đỏ, đầy mặt sát ý nhìn phía người tới, biến tay thành vuốt liền muốn bóp chặt cổ họng đối phương. Nhưng chờ hắn nhìn thấy người tới, muốn thu tay đã không kịp.

Hắn chỉ phải sửa tay sắp bóp chặt cổ họng lật ra sau đối phương, chợt ở sau Hứa Từ, kéo vào trong suối nước lạnh.

“A!! Thật lạnh! Đông chết!” Tuy nói hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu. Nhưng Hứa Từ chịu lạnh không nổi nhất, vốn đầu choáng nhồi máu thiếu dưỡng thấm thoát bị mỹ sắc mê hoặc, giờ bị nước trong suối nước lạnh làm lạnh, phút chốc tỉnh táo lại.

Lại phát hiện bây giờ mình đang nằm ngửa trong lồng ngực rắn chắc của thái tử, ánh mắt nhìn lên trên, thái tử đang tựa tiếu phi tiếu liếc xéo cậu, nào còn một thân lệ khí trước kia.

Thần kỳ, Hứa Từ vừa xuất hiện, Lý Hạo Sâm sát khí đầy người không cần áp lực khắc chế nữa, đã tự động trừ khử hầu như không còn, ngay cả bản nhân hắn cũng có chút kinh ngạc.

“Ta còn tưởng rằng là con chuột từ đầu đến, thì ra là một con mèo con.” Biết Hứa Từ sợ lạnh, Lý Hạo Sâm cũng không tiếp tục ngốc thêm trong suối nước lạnh, liền một tay xuyên qua lưng cậu, một tay xuyên qua đầu gối cậu, dùng tư thế ôm công chúa ôm Hứa Từ lên bờ.

Khi Lý Hạo Sâm ở trong suối nước lạnh, chỉ vây quanh ở phần eo một cái khăn trắng dài một mét để ngăn chỗ bí ẩn, giờ ôm cậu đi lên, liền cơ hồ là bị Hứa Từ nhìn cái sạch trơn.

Đôi mắt Hứa Từ đuổi sát thái tử, cũng không đáp lời, vừa muốn xem, lại có chút thẹn thùng. Thấy thái tử tìm quần áo nhìn lại cậu liền khẩn trương cúi đầu, lại như trước lấy khóe mắt trộm ngắm thân hình tinh tráng căng chặt của thái tử.

Lý Hạo Sâm đi không xa, rốt cuộc đi tới nham thạch treo quần áo bên cạnh, Hứa Từ một trận tiếc nuối, trong lòng thở dài.

Trơ mắt nhìn thái tử tùy tiện khoác áo lót màu trắng ở trên người, cài đai lưng, trước ngực lộ ra một đoàn lớn da thịt màu mật ong, Hứa Từ nhịn không được lại bay qua, chỉ thấy một giọt nước từ cổ ngưng kết trượt xuống vào trong lồng ngực thái tử, Hứa Từ lăn lăn cổ họng nóng cháy, vội đem tầm mắt chuyển qua bên cạnh.

Thái tử điện hạ giờ còn chưa có tâm tư tà ác gì với Hứa Từ, vẫn như cũ đem cậu trở thành tiểu sủng cần mình yêu thương. Hắn chỉ coi Hứa Từ là hâm mộ thân hình tinh tráng của hắn, liền sủng ái xoa đầu Hứa Từ, “Ngươi đến tìm cô?” Khoác áo khoác lên người Hứa Từ, Hứa Từ lúc này mới nhớ tới mình cả người lạnh lẽo ướt đẫm, không khỏi đánh cái rùng mình.

Hứa Từ tâm không cam tình không nguyện đem ánh mắt từ trước ngực thái tử hái xuống, lo lắng nhìn phía hắn, “Ta vốn muốn tới thăm thái tử điện hạ, mới đến Đông Cung, lại thấy được thi thể thích khách. Thái tử điện hạ ngài không bị thương đi?”

“Tất nhiên là không sao, loại kỹ xảo đánh lén này.” Tuy rằng nói vài lần hành động này là ám sát, hắn lại thấy đối phương càng như là con chuột. Chỉ nhìn mấy thân thủ bình thường, cũng không phải sát thủ chân chính.

“Ngài bẩm báo Hoàng Thượng chưa? Nhất định phải tra rõ việc này, bằng không trong Đông Cung lại nhiều lần có thích khách xâm nhập, an nguy của thái tử sao có thể cam đoan! Còn có đại nội thị vệ, làm ăn gì thế, dễ dàng thả thích khách tiến vào như thế, thật là nên xử lý họ nghiêm khắc!”

Nghe được Hứa Từ khẩn trương quan tâm, Lý Hạo Sâm phát ra tiếng cười từ đáy lòng, “Không sao, mấy con rệp đó còn không làm gì được ta.”

Hứa Từ mới vừa đến Đông Cung, vốn định mời Lý Hạo Sâm chọn ngày ra ngoài đạp thanh (*) giải sầu, nhưng hôm nay thấy Lý Hạo Sâm ở trong cung nhiều lần bị ám sát, nếu ra cung liền ít được che chở, vậy chẳng lẽ không phải theo ý muốn của địch nhân, càng thêm không kiêng nể gì.

(*)Đạp thanh là giẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội giẫm chân lên cỏ trong dịp tiết Thanh Minh, nam nữ thanh niên nhân dịp này để du xuân, nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ). Ngày nay, ở Việt Nam lễ hội này có lẽ không còn, nhưng ở Trung Quốc thì một vài nơi vẫn còn duy trì được.

Cậu vạn vạn không dám lấy tính mạng của thái tử điện hạ để nói đùa, Hứa Từ há miệng, tiện đà nhắm lại, lời mời kia cuối cùng cũng chưa từng nói ra.

“Đi, về Đông Cung trước, xiêm y của ngươi đều ướt, dễ dàng cảm lạnh.” Lý Hạo Sâm chỉ có một bộ đơn y, một bộ dáng tự tại thích ý, thản nhiên tự đắc, tựa hồ một chút cũng không sợ lạnh.

Giờ mới là tháng tư, xuân về trên đất nước, chợt ấm còn lạnh.

Hứa Từ đem xiêm y thái tử khoác lên người mình bó bó lại trên người, theo sát phía sau thân hình cao ngất của Lý Hạo Sâm, hâm mộ nghiến răng.

Trong lòng cậu có một tiểu nhân đang siết thành nắm tay: thái tử điện hạ, một ngày nào đó ta sẽ bắt được ngươi!

Hứa Từ không thích tập võ, cậu lệnh mấy người Nhan Tứ đều đi tập võ, mình thì lại mỗi ngày trạch trong nhà, lại cả ngày bị Vương thị cho ăn chút đồ tẩm bổ thân thể, nuôi cả thân mình thành trắng trắng mềm mềm. Đã là thiếu niên mười lăm tuổi rất anh tuấn, nhưng da thịt còn trắng nõn mềm mại như trẻ con, nhu nhu mềm mềm, một bộ thanh cao thoát tục.

Mấy các tiểu thư quý nữ nuôi ở khuê phòng cũng không so được, Vương thị có chút vừa lòng với da thịt của con mình, thẳng gọi cậu là ngọc oa nhi trên trời rơi xuống.

Nhưng giữa mi nhãn Hứa Từ lại mang theo anh khí nam nhi ai cũng không thể xem nhẹ, người tuy là da thịt tuyết phu thắng ngọc, lại không ai cho rằng cậu là bé gái nữ mặc đồ nam.

“Cưỡi con ‘Diễm Hỏa’ thấy được không?” Lý Hạo Sâm liếc xéo cậu, thấy cậu hoảng hoảng hốt hốt, dừng thân hình, Hứa Từ không nhìn, một đầu đánh lên phía sau lưng Lý Hạo Sâm, “Ai u” một tiếng.

“Ha ha, ngươi này Tiểu Từ, ” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đỏ bừng của Hứa Từ, bộ dáng nhíu mày vân vê trán, “Nói chuyện với cô còn dám thất thần, khắp thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có một mình ngươi.”

Hứa Từ ai oán trừng mắt nhìn Lý Hạo Sâm một cái, Lý Hạo Sâm cảm thấy biểu tình Hứa Từ hết sức đáng yêu nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

“Diễm Hỏa tốt thì tốt, nhưng luôn muốn chạy tới hoàng cung.” Cậu hai ngày này ngẫu nhiên cưỡi Diễm Hỏa ra ngoài, nếu không nắm dây cương, vậy Diễm Hỏa liền nhắm thẳng chạy tới nơi này. Hại Hứa Từ gợi lên tình cảm nhớ nhung đã được đè nén xuống, trong lòng luôn rầu rĩ không vui, ăn không ngon, ngủ không yên.

“A, ngược lại là ta sơ sót. Diễm Hỏa này cùng Đạp Viêm của ta vốn là một đôi, bây giờ tách ra, nhất định là muốn tìm đối phương.” Lý Hạo Sâm vuốt ve cằm, nhớ tới nguyên nhân, giải thích.

“Cô ngày mai vừa lúc rãnh rỗi, không bằng ngươi liền cưỡi Diễm Hỏa, ta mang theo Đạp Viêm, đi ra ngoại ô đạp thanh một phen, cũng được giải trừ tình cảm tương tư của hai súc sinh.” Hứa Từ ánh mắt lóng lánh nhìn phía Lý Hạo Sâm, thái tử điện hạ tốt thật, ngài làm như vậy không chỉ giải trừ tình cảm tương tư của con ngựa, cũng giải trừ tình cảm tương tư của ta a.

Hai người nói nói cười cười, chỉ chốc lát sau liền trở về Đông Cung. Lý Hạo Sâm lệnh Chu công công dâng lò sưởi lên, biến nội điện thành ấm áp dễ chịu. Hắn lại tìm một bộ y phục cũ cho Hứa Từ mặc trước, treo xiêm y ướt đẫm của Hứa Từ trên lò sưởi hong khô.

Lý Hạo Sâm không thích nhiều lời, đối với Hứa Từ lại rất có kiên nhẫn. Hứa Từ lại nói nhiều, hai người liền tán gẫu trời nam đất bắc đến trưa chiều, Hứa Từ càng quấn quít Lý Hạo Sâm giảng thuật chuyện chiến trường Bắc quan. Lý Hạo Sâm cũng không giận, có hỏi tất đáp, rất có tính nhẫn nại.

Chu công công ở bên hầu hạ, nhìn không khỏi khen ngợi gia. Có thể thân mật chậm rãi nói với thái tử như thế, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng làm không được. Hứa gia quả nhiên là người tài ba làm chuyện không thể.

Hai người năm năm không gặp, Hứa Từ trong lòng luôn có chút khiếp đảm cùng mới lạ.

Có lẽ là ứng với câu thi từ “Gần hương tình càng khiếp” kia, luôn sợ khi gặp lại thái tử lần nữa, thái tử dĩ nhiên sửa lại thái độ với mình.

Bây giờ cùng thái tử kéo đông kéo tây, đối phương lại cực kỳ bao dung, lòng Hứa Từ vốn thấp thỏm bất an cũng liền thả về, trò chuyện càng hăng say, năm năm không gặp cảm giác mới lạ liền dần dần nhạt hơn nhiều.

Xiêm y đã sớm hong khô, cho đến ngày gần hoàng hôn, Hứa Từ mới lưu luyến không rời rời đi, trước khi đi còn không ngừng nhắc nhở thái tử đừng quên lời hẹn đạp thanh ngày mai.



Thái tử Tiển Mã là quan thị tòng của thái tử, thường làm bạn hai bên của thái tử, phụ tá thái tử, cũng giúp thái tử chải vuốt lời văn chính sự.

Cách ngày Hoàng Thượng gặp mặt sáu người họ đã qua năm ngày, sáu người đã vào quan tịch, theo phẩm cấp mà bắt đầu vào triều.

Do Đại Diệu quốc có quy định, quan viên ngoài chính Ngũ phẩm mới có thể vào triều, như thế thì chỉ có hai người Hứa Từ cùng Công Tôn Ngự mới có tư cách tiến vào nội điện vào triều sớm.

Hai người sớm tiêu tan hiềm nghi trước kia, chỉ là trước mặt Công Tôn Thác, Công Tôn Ngự vẫn như trước không dám kết giao thậm mật với Hứa Từ. Hai người một võ một văn, phân biệt đứng ở hai bên cuối cùng nhất.

Gần mấy năm nay Đại Diệu quốc đều không có thiên tai nhân họa gì, chiến sự phương bình, nhất phái thái độ tường hòa.

Mấy đại thần tùy tiện bẩm báo một ít việc vặt, thì không còn gì để báo nữa.

Thái Khang hoàng đế thấy thế, liền mở miệng vàng: “Trẫm mấy năm nay chưa từng cải trang vi hành, chỉ nghe ái khanh nói bốn biển yên ổn, được mùa dồi dào, tuy cảm động lây nhưng lại vô duyên thấy được sự sôi nổi hiện giờ cửa Đại Diệu quốc. Bây giờ thái tử về triều đã mấy ngày, thật lòng muốn lệnh thái tử tạm thi hành chức Giang Nam đạo, giúp trẫm cải trang Đông tuần, các ái khanh nghĩ thế nào?”

Di, thứ sử Giang Nam đạo?

Không phải là người lãnh đạo trực tiếp của Nhan Tứ, Nhan Ngưu sao? Thì ra là thái tử điện hạ nha.

Giang Nam đạo gồm Dương Châu, Tô Châu, Hàng Châu, Thường Châu trong tổng cộng tám châu, có thể nói là nơi giàu có nhất của Đại Diệu quốc. Đất đai dồi dào, buôn bán phát đạt, đặc biệt là nghề muối, càng cung cấp cho toàn quốc.

Hoàng Thượng lời này nói rất có kỹ xảo, đầu tiên là đội một nón rất cao thượng, trẫm cho thái tử Đông tuần là vì thay cha đi tuần, ai dám không đồng ý thì chính là không đồng ý đương kim Thánh Thượng.

Lại thật sự có người không sợ chết, Phí Viễn Chinh muốn thử điểm mấu chốt của Thái Khang đế, liền đưa ánh mắt cho vây cánh ở phía sau, Quang Lộc đại phu ngầm hiểu, đứng ra.

“Khải tấu bệ hạ, thần có bản tấu.”

Thái Khang đế không vui, Phí đảng bước ra khỏi hàng thì có chuyện tốt gì chứ, “Nói.”

Quang Lộc đại phu nghĩa chính ngôn từ: “Thần muốn nói về đương kim thái tử.”

“Ngày đó khi thái tử điện hạ từ Bắc quan về, từng lời chuẩn xác hứa hẹn dân chúng Bắc quan kế sách tu dưỡng tối ưu.”

“Phương pháp tu dưỡng sau chiến tranh của các thành Bắc quan, nên từ Tri Phủ các thành xin chỉ thị tấu thỉnh bệ hạ, chờ bệ hạ đồng ý mới được thực thi. Mà thái tử điện hạ lúc ấy thân là võ tướng, lại lấy quyền lực và trách nhiệm của quan văn Tri Phủ, càng thậm chí chưa từng xin chỉ thị bệ hạ, liền ngông cuồng khoác lác.”

“Nếu bệ hạ không thực hành chính sách tối ưu cho Bắc quan, chẳng phải là quét mặt mũi Hoàng gia. Cử động này của thái tử là đại bất kính, đây là coi rẻ hoàng thất cùng uy nghiêm của bệ hạ, vi thần thỉnh cầu hủy bỏ thái tử để lấy uy nghiêm hoàng thất.”

“Nhất phái nói bậy!” Hứa Từ sao sẽ dung người khác chửi bới thái tử, cậu từ cuối cùng đi ra, cung kính khom người chào, “Khải tấu bệ hạ, dân chúng Bắc quan gặp chiến hỏa năm năm. Xác lan khắp nơi, thương vong vô số, căn cơ tổn hao nhiều. Vô số dân chúng sớm mất đi tín niệm sống sót, thái tử tâm hệ mọi người, làm như thế, đơn giản là vì kích thích tín ngưỡng sống sót của dân chúng Bắc quan. Tuy nói quốc có pháp lý, nhưng vào thời khắc đặc biệt, nên làm việc đặc biệt.”

“Huống hồ tình thế bây giờ của Bắc quan, vốn nên đi chính sách tu dưỡng tối ưu nhất. Tri Phủ địa phương chậm trễ bỏ qua nhiệm vụ, không biết vì dân chúng tranh phúc mưu lợi, lại oán thái tử điện hạ làm việc vượt chức. Lời của Quang Lộc đại phu, quả nhiên là trò đùa lớn nhất thiên hạ.”

“Vi thần không chỉ cảm thấy thái tử làm như thế chẳng những không quá, hơn nữa có công, công không thể dấu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.