“An Thuận, nữ nhân tới cái đó. . . . . . Bình thường phải mất bao nhiêu thời gian?”
Ánh mặt trời chiếu sáng, trong thư phòng Thế tử An Dương Vương phủ, vang lên một giọng nói chần chờ.
Người mặc trang phục hạ nhân An Thuận là một thiếu niên 16, 17 tuổi,
dáng dấp mi thanh mục tú, khi cười thịt trên mặt chồng chất lên nhau,
khiến cho gương mặt tròn tròn, làm cho người ta vui vẻ. Lúc này, thiếu
niên An Thuận mặc dù trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng nơm nớp lo sợ, sáng sớm hầu hạ liền đã thấy chủ nhân vùi đầu tìm sách, cũng không biết hắn tìm sách gì, là một nô tài trung thành, hắn rất muốn giúp chủ nhân, nhưng đợi đến hắn lên tiếng thì lại lấy được cái nhìn hung ác của chủ
nhân
An Thuận nghe lời nói của chủ nhân, có chút nghi ngờ hỏi, “Thế tử gia, ngài nói gì?”
”Chính là là . . . . . . Cái kia đó!” Sở Khiếu Thiên có chút không nhịn
được nói, giọng nói hung ác, chỉ là nếu như hai lỗ tai đừng đỏ lên, chắc chắn sẽ có lực thuyết phục.
”Là cái gì?” An Thuận vẫn mơ hồ, trong lòng thầm nghĩ, tại sao sau khi
thế tử gia thành thân, hình như có chút thay đổi? Lời nói không đầu
không đuôi, hắn nào biết là ý gì.
Chỉ là, nô tài xui xẻo còn chưa có oán thầm xong, thì đã thấy trên đuôi
mắt thế tử nhà hắn xếch lên, mặt hung hãn, bị dọa sợ hắn vội nói: “Thế
tử gia, chuyện của nữ nhân nô tài thật sự không hiểu. Chỉ là nô tài cùng mấy tỷ tỷ trong phủ có giao hảo, họ tất nhiên sẽ vui lòng nói cho nô
tài , chỉ cần ngài nói một tiếng, nô tài có thể lập tức đi hỏi rõ ràng!
Tuyệt đối sẽ không khiến Thế tử gia thất vọng.”
Sau khi vỗ ngực bảo đảm, An Thuận thấy chủ nhân vẫn dùng cặp mắt lạnh
lùng nhìn hắn chằm chằm, trong lòng biết việc mình phải làm cuối cùng là bảo đảm, lập tức mặt nghiêm nghị nói: “Thế tử gia yên tâm, những thứ
này đều là nô tài muốn biết, hoàn toàn không hề có quan hệ gì đến Thế tử gia ngài!”
An Thuận nói xong, rốt cuộc thấy chủ nhân đối diện thu lại vẻ mặt hung
ác, khóe mắt mềm mại xếch lên, biến thành một đôi mắt xếch mê người,
trong lòng âm thầm lau mồ hôi. Ai nói mắt xếch nhất định là mê hoặc
người? Đôi mắt xếch thế tử nhà hắn lúc xếch lên khóe mắt mang theo ánh
sáng hung dữ, làm cho người ta cảm thấy sự tàn ác mọc lan tràn, tâm bị
hù dọa đến chấn động rồi.
”An Thuận, ghé tai lại đây, nghe cho rõ.” Sở Khiếu Thiên kêu nô tài xui
xẻo tới đây, sau đó hắn nhỏ giọng nói ra bắt nô tài xui xẻo đi hỏi
chuyện.
An Thuận trợn mắt hốc mồm, chỉ cảm thấy một trận động đất rung trời.
Thế tử lại muốn hắn đi hỏi nữ nhân loại chuyện đó. . . . . .
Một lát sau, An Thuận chỉ cảm thấy lửa đốt gay gắt, trong lòng đã có
thể tưởng tượng ra sau khi những nữ nhân ngoài kia nghe được câu hỏi
của hắn, sẽ bị bọn họ thẹn thùng tát rồi. . . . . . Gào khóc ! ! Chủ
nhân à, ngài thật là quá làm khó nô tài ! !
An Thuận vẻ mặt đưa đám đi ra ngoài, ước chừng một khắc đồng hồ sau, lúc nô tài trung thành trở lại, trên mặt nhiều hơn một cái dấu tay đỏ thẫm.
Sở Khiếu Thiên kinh ngạc “Ngươi tại sao biến lại thành như vậy? Nô tài
chết bầm nào dám đánh ngươi? Đừng sợ, trở về đánh lại đi, bản Thế tử làm chủ cho ngươi!”
An Thuận co giật khóe miệng, nói: “Không có, là Yên Hồng tỷ tỷ xấu hổ, không cẩn thận đánh trúng vào mặt của nô tài.”
Ahhh, đau chết đi được. An Thuận không ngờ nữ nhân thời điểm nào đó sẽ
phản ứng lớn như vậy, sao lại nặng tay như vậy, rõ ràng hắn không có ý
đùa giỡn người ta nha.
Sở Khiếu Thiên không muốn biết nô tài hắn khiến tỳ nữ nào xấu hổ, vội vàng hỏi, “Hỏi rõ ràng rồi phải không ?”
”Vâng, hỏi rõ ràng rồi, Yên Hồng tỷ tỷ nói, loại chuyện như vậy nữ nhân đều không có cùng thời gian, bình thường là từ 3 tới 7 ngày.”
”Bảy ngày à. . . . . . Sao lại lâu như vậy?” Sở Khiếu Thiên thất vọng.
An Thuận cúi gằm đầu, hắn không biết chủ nhân rốt cuộc thất vọng cái gì, chỉ cần chủ nhân không bảo hắn đi làm những chuyện bị ăn tát này, ngài
ấy thích sao liền trách đất đi!
Sở Khiếu Thiên đi vòng vòng ở thư phòng một lát, thấy ánh nắng tươi sáng bên ngoài, cũng đã tới buổi trưa rồi, liền đứng dậy đi ra khỏi thư
phòng.
An Thuận thấy hắn bước đến phòng ngủ Thế tử phi, hiểu được hắn muốn làm gì, đầu liền cúi càng thấp.
Đi qua vườn hoa, Sở Khiếu Thiên ngừng bước lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía vườn hoa.
An Thuận cẩn thận nhìn theo, nhìn thấy ở trong đình vườn hoa, hai người
tỳ nữ đứng hầu hạ một mỹ nhân ngồi nghiêm trang trên ghế đá. Từ xa nhìn
lại, an tĩnh nhàn nhã, chỉ nhìn nghiêng thì đem đến một cảm giác tốt
đẹp, hết sức thoải mái.
*******
Hôm nay là ngày tân hôn thứ hai, Liễu Hân Linh tâm tình không tệ, chứng
bệnh đau bụng cũng giảm bớt, nhưng xương thắt lưng lại mềm giống như
người bị rút xương sống, tay chân nàng cảm thấy vẫn có chút lạnh. Lúc
này nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp, không khỏi xúc động muốn đi phơi nắng, vì vậy, mang theo hai nha hoàn, pha một ấm nước mật ong, ngồi vào một
vị trí phơi nắng trong đình nghỉ mát.
Bưng ly nước mật ong lên nhấp một miếng, Liễu Hân Linh híp mắt lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Ánh mặt trời ấm áp, vị mật ong pha một chút hoang dại cùng trong vắt, đều là một sự hưởng thụ khó có được.
Thành thân hai ngày, Liễu Hân Linh có chút không quen, trừ buổi sáng lên phòng thỉnh an An Dương vương phi —— An Dương Thái phi lại không thích
người khác quấy rầy, miễn nàng thỉnh an —— nàng đều ở trong viện không
bước chân ra khỏi phòng, yên lặng thích ứng hoàn cảnh đột nhiên chuyển
biến, còn nữa, trong cuộc sống còn xuất hiện một người đàn ông xa lạ.
”Tiểu thư, qua ba ngày nữa, nguyệt sự của người kết thúc, đến lúc đó. . . . . .” Mặc Châu tận lực nhắc nhở người nào đó đang đắc ý mà quên đi
chuyện này.
Nụ cười trên mặt Liễu Hân Linh cứng đờ, yên lặng đem ly nước mật ong uống.
”Ta hiểu, đến lúc đó rồi hãy nói. »
Mặc Châu đang muốn nói thêm, khóe mắt nhìn thấy người nào đó đang từ hành lang đi tới, yên lặng cúi thấp đầu.
”Nương tử ~~”
Một giọng nói của phái nam mang theo ý cười vang lên, eo của nàng bị đôi cánh tay từ đằng sau ôm lấy.
Liễu Hân Linh cứng ngắc một chút, rất nhanh liền khôi phục bình thường,
nghiêng đầu nhìn về phía người ôm lấy mình, chợt một nụ hôn ấm nóng rơi
xuống, mang theo ý thận trọng dò xét, thấy nàng không có ý phản kháng
thì lập tức được voi đòi tiên hôn sâu hơn.
Liễu Hân Linh không phải là không muốn phản kháng, nàng hận không thể
đánh một quyền đem nam nhân đang hôn nàng bay ra ngoài. Chỉ là, những ý
nghĩ kia chỉ là ảo tưởng mà thôi, trên thực tế, bọn họ đã là vợ chồng,
mặc dù tính tình có chút truyền thống, nhưng là đã bị ảnh hưởng từ giáo
dục hiện đại, biết vợ chồng hôn nhau làm tình là chuyện bình thường .
Môig lưỡi của hắn nóng bỏng, như thiếu niên lỗ mãng liều lĩnh chạy loạn
khắp nơi trong miệng nàng, ngực nàng bị ôm lấy cũng rất nóng, không
giống cơ thể lạnh lẽo của nàng, hắn ôm cảm giác thật thoải mái .
Vừa hôn xong, Liễu Hân Linh bình tĩnh thì phát hiện mình đã bị ôm vào
trong ngực rồi, mà nàng cũng như một đứa bé ngồi trên hai chân nam
nhân. Nhớ tới chung quanh còn có hai nha hoàn thì khuôn mặt nàng bắt đầu xanh hồng lần lượt thay đổi, nhìn qua chỉ thấy hai nha hoàn cúi đầu, an tĩnh làm một khúc cây. Nhưng càng làm nàng mất mặt.
”Nương tử, chúng ta trở về phòng ~~” Sở Khiếu Thiên thấy mặt nàng đỏ
hồng, nội tâm vui vẻ, muốn ôm lấy nàng trở về phòng tiếp tục thân thiết.
Ý tưởng của Thế tử gia là, bây giờ là tân hôn, mặc dù cái kia đến khiến
thê tử không thể viên phòng, nhưng ăn đậu hũ cọ sát lẫn nhau một chút đỡ thèm cũng có thể. Hơn nữa hắn có thời gian nghỉ kết hôn mười ngày, đây
là Sùng Đức Hoàng đế ưu ái hắn, đặc biệt phê chuẩn, mười ngày này đương
nhiên phải bồi dưỡng tình cảm cùng thê tử~~
Liễu Hân Linh rất không nguyện ý, bị một nam nhân xa lạ ăn đậu hũ chỉ có thể nhẫn nại không thể phản kháng, không có nữ nhân nào nguyện ý —— Bởi vì nàng chỉ cần vừa phản kháng, có lẽ sẽ trực tiếp giết người này....
cho nên những e thẹn mà các tiểu thư khuê các thường hay làm, nàng đương nhiên cũng không làm được, nói không chừng nàng chỉ cần đẩy nhẹ một
cái, có lẽ bạn Thế tử nào đó sẽ bị cái đẩy nhẹ của nàng dán dính vào
tường làm cảnh, hơn nữa còn là một phong cảnh, phong cảnh vô cùng đặc
sắc. . . . . . orz. . . . Thật là quá 囧 rồi, phải hay không!
Chỉ là, tính nhẫn nại của Liễu Hân Linh là có hạn , thấy đôi tay hắn như có như không chu du trên bộ ngực nàng, giống như đang tìm kia nơi chỗ
nào tương đối khá thì xuống tay, không thể nhịn được nữa đành phải vươn
tay tát một cái đánh bay nam nhân được voi đòi tiên này thì giọng nói
cứng rắn của nha hoàn Mặc Châu vang lên ngăn lại hành động bạo lực của
nàng.
”Tiểu thư, Thế tử, có cần dọn đồ ăn lên khong ạ?”
Lúc này đã là thời gian ăn trưa, Mặc Châu tận lực nhắc nhở, đồng thời
cũng nhắc nhở bạn Thế tử phi mới nhậm chức nào đó, bề ngoài đang rất
kích động, tránh cho « thân thể mỏng manh yếu ớt » của Thế tử gia bị
thương, nửa đời sau của nàng ấy sẽ bị phá hủy.
”Nương tử đói bụng sao? Vậy trở về dùng bữa nha.” Sở Khiếu Thiên quan tâm hỏi.
Liễu Hân Linh đương nhiên gật đầu.
*********
Sau bữa ăn không lâu, Liễu Hân Linh muốn nằm trên giường, làm dịu cái eo mỏi nhừ, thuận tiện ngủ trưa, chuẩn bị thần trí phòng ngừa Thế tử gia
buổi tối nổi lên sắc tâm ..., không ngờ nam nhân này lại trực tiếp đi
vào phòng nàng. Liễu Hân Linh phát hiện, Sở Khiếu Thiên là một người
được voi đòi tiên, ngươi cho hắn ba phần mặt mũi, hắn liền lên mặt, nhìn coi như ôn hòa, nhưng khóe mắt kia vừa xếch là lộ ra ánh sáng hung ác,
cứ như cả người bị một ác bá nhập vào thân.
Sau khi nàng ngầm cho phép hành động thân thiết của hắn, hắn liền được voi đòi tiên yêu cầu ngày càng nhiều!
Liễu Hân Linh hiện tại hiểu rõ vì sao người ngoài nói An Dương vương Thế tử là một người háo sắc , nhìn cử động hai ngày nay của hắn đã biết.
Biết rõ hiện tại thân thể nàng không tiện, hắn còn như không khác gì tên quỷ háo sắc dán lấy nàng cọ cọ, sờ sờ bóp bóp, vẻ mặt đói khát, đây là
cái gì a! ! !
Liễu Hân Linh gầm thét ở trong lòng, trên mặt lại mang vẻ dịu dàng ôn nhu, tiêu chuẩn trong ngoài không giống nhau.
”Đúng rồi, nương tử, ngày mai là ngày về lại mặt, cần chuẩn bị những thứ gì cho nhạc phụ nhạc mẫu cùng mấy vị huynh trưởng?”
Liễu Hân Linh mỉm cười nói: “Chuyện này phu quân chuẩn bị là được.”
Sở Khiếu Thiên ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve ngón tay mềm mại của
nàng, hồn nhiên không biết mấy ngón tay nhỏ nhắn tựa như không có xương
này, có thể dễ dàng ở trước đá hoa cương cứng rắn đâm thành một cái lỗ
đáng sợ, trong lòng chỉ cảm thấy tay nương tử thật mềm thật trơn, không
biết có thể cắn vài ngụm hay không. . . . . . (Lời tác giả : Thế tử gia, tuyệt đối, tuyệt tuyệt đối, trăm ngàn lần không thể cắn a, sẽ trực tiếp bị vỗ tới trên tường làm tranh phong cảnh đó ~)
”Nương tử, nhạc phụ nhạc mẫu thích gì?” Sở Khiếu Thiên cưới con gái của
người ta, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc lấy lòng nhạc
phụ nhạc mẫu, bất quá, trực tiếp hỏi tới những gì nhạc phụ nhạc mẫu yêu
thích, nghĩ tới ngày mai tuyệt đối phải gây ấn tượng tốt cho người nhà
thê tử.
Liễu Hân Linh bị ánh mắt trong trẻo của Sở Khiếu Thiên nhìn chăm chú,
bất đắc dĩ đem những thứ người nhà yêu thích nói cho hắn biết.
Ở chung với nhau hai ngày nay, trừ thỉnh thoảng hắn có làm ra vài động
tác thân mật, Liễu Hân Linh cũng không có ghét người này, có lúc, thấy
ánh mắt trong trẻo của hắn, cảm thấy có chút hoảng hốt, ánh mắt của nam
nhân như vậy, hẳn không đến nổi đáng ghét như lời người ta nói vậy chứ?
Chỉ là, rất nhanh, Sở Khiếu Thiên lần nữa thay đổi cho nàng cảm thấy,
người đàn ông này quả nhiên là danh bất hư truyền, người ngoài không hề
nói oan cho hắn.