Liễu Hân Linh cũng không chờ lâu lắm, đại nha hoàn bên người Liễu phu
nhân Ỷ Lục liền vào, nói với nàng, lão gia, phu nhân kêu nàng tới nhà
chính cùng nhau trò chuyện.
Liễu Hân Linh thản nhiên đứng lên, thay đổi một bộ quần áo màu sậm liền cùng Ỷ Lục đi ra.
Đi vào nhà chính, Liễu Hân Linh phát hiện thần sắc của cha, mẹ không
được tốt lắm, hơn nữa mẫu thân hốc mắt sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc.
Trong lòng Liễu Hân Linh cũng hiểu được nhưng chỉ có thể thở dài một
tiếng.
Liễu Hân Linh tiến lên thỉnh an cha, mẹ. Sau đó, im lặng ngồi đối diện hai vị phụ mẫu.
Vợ chồng Liễu Minh Thành nhìn tiểu nữ nhi đoan trang, nhã nhặn, với khí
chất, dung mạo này, vô luận gả đến nhà nào cũng là đương gia chủ mẫu.
Hơn nữa, tiểu nữ nhi nhà bọn họ xinh đẹp hơn người, dung nhan tú lệ, mắt to sáng ngời, dáng người tinh tế thướt tha, khí chất không tầm
thường…Tiểu nữ nhi lại hiếu thuận, lễ phép, đoan trang hiền thục, dịu
dàng khiến người ta yêu mến, là niềm kiêu ngạo của hai vợ chồng bọn họ.
Nhưng tiểu nữ nhi như vậy, lại sắp phải gả cho cái tên thế tử nổi tiếng
ăn chơi trác táng, cả đời liền bị hủy như vậy, bậc làm cha mẹ, bọn họ
sao lại không thương tâm cho được? Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện
dùng nữ nhi gả cho kẻ có quyền thế để nhờ vả, không muốn hy sinh hạnh
phúc của con cái, giống như vợ chồng họ có cuộc sống bình thường, không
phải đại phú, đại quý, nhưng cả đời bình an là đủ.
“Cha, nương, các người cho gọi nữ nhi lại đây có việc gì thế?” Liễu Hân
Linh cười mở miệng, nếu cha mẹ nói không nên lời thì để nàng chủ động
vậy.
Liễu phu nhân nghe con gái hỏi, vừa khóc vừa đứng lên, dùng khăn tay che miệng ô ô …..khóc, nói không ra lời.
Liễu Minh Thành nghe được, lòng vừa chu xót lại buồn phiền , chỉ có thể
làm lơ không nhìn phu nhân đang khóc, thanh thanh yết hầu nói với nữ
nhi:
“ Tam nha đầu à, cha đang muốn nói với con một việc, hy vọng con nghe
xong đừng quá kích động, cha cũng là vạn phần không muốn…..”
“Cha mẹ, hai người nói đi, nữ nhi đang lắng nghe.” Liễu Hân Linh trầm
tĩnh nói, thái độ bình tĩnh có thể trấn an lòng người khác, khiến cho
Liễu Minh Thành mặc dù không muốn nhưng cũng kiên định vài phần.
“Tam nha đầu, hôm nay lâm triều, hoàng thượng tứ hôn cho con cùng An Dương vương thế tử, hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.”
Liễu Hân Linh nhìn cha mẹ, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
“Tam nha đầu, phụ thân đời này tuy rằng không có năng lực gì, phỏng
chừng chỉ có thể đứng mãi ở vị trí biên tu của Hàn Lâm viện, nhưng phụ
thân chưa bao giờ suy nghĩ bắt huynh đệ tỷ muội các con đi đổi vinh hoa
phú quý. Phụ thân chỉ hy vọng các con có thể gả cho người tốt, cùng phu
quân của mình sống hạnh phúc, vui vẻ cả đời là đủ….”
Nói đến chỗ này, Liễu Minh Thành dừng một chút, tựa hồ đem cổ khổ sở kia nuốt xuống, tiếp tục nói:
“Nhưng hoàng thượng tự mình ban hôn, nếu nhà chúng ta kháng chỉ không
tuân theo, không chỉ là bất trung bất hiếu, tính mạng cả nhà đều có thể sẽ…..”
Liễu Minh Thành đọc sách thánh hiền mà lớn lên, nên tiêu chuẩn của nam
nhân phong kiến, trung quân ái quốc, ông đã khắc sâu vào tận xương, để
cho ông phải nói những lời như “kháng chỉ không tuân”, thật sự là rất
khó xử. Mà ông cũng nói không nên lời, thậm chí ngay cả nghĩ cũng chưa
từng nghĩ tới.
“Cha, cha không cần phải nói, con đã biết.” Liễu Hân Linh sâu kín cắt
ngang lời nói của phụ thân, đôi mắt to xinh đẹp ướt át nhìn phụ thân nhà mình, giống như bị bịt kín bời một tầng mưa bụi của Giang Nam, “Nếu là
hoàng thượng ban hôn, như vậy nữ nhi gả là được!!”
Nghe được ngữ khí yếu ớt nhưng kiên định của nữ nhi, Liễu phu nhân rốt
cuộc nhịn không được chạy lại ôm lấy nữ nhi mà khóc lên, vừa khóc vừa
kêu nhũ danh của nàng, nước mắt rơi như mưa, giống như là nữ nhi nhà
mình sắp mất đi…..(=.=….)
Liễu Hân Linh sắp chịu không nổi chỉ đành phải an ủi mẫu thân, thẳng đến khi mẫu thân mệt mỏi, lệnh cho nhóm nha hoàn dìu mẫu thân đi nghỉ ngơi.
Lúc nãy tại chính phòng chỉ còn lại cha và con gái, hai người.
Liễu Hân Linh nhìn phụ thân, muốn nói rồi lại thôi.
“Linh nhi là muốn hỏi phụ thân vì sao An Dương vương phủ lại chọn con làm thế tử phi?” Liễu Minh Thành hỏi.
Liễu Hân Linh gật gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh.
Nàng chỉ là nữ nhi của một quan viên biên tu nho nhỏ trong Hàn Lâm viện, gả cho một tiểu quan viên hay gia đình nghèo nào đó làm đương gia chủ
mẫu là có thể, nhưng nếu trở thành thế tử phi thì…..Đặc biệt tại đây ra
khỏi cửa bước trên đường đều có thể gặp được hoàng thân quốc thích, một
quan viên thất phẩm gặp được người gác cổng trong phủ tể tướng đều phải
lễ ngộ vài phần. Cho nên, khi nghe đến tin tức chỉ hôn này, nàng trực
giác cảm thấy có điều gì đó khó nói ở đây.
Liễu Minh Thành mím môi, có chút buồn bực lại có chút phẫn hận nói:” Còn không phải do An Dương vương kia không thể sinh, cho nên đem chủ ý đánh lên trên người con!!”
Mày Liễu Hân Linh có chút nhăn lại, sắc mặt có chút cứng ngắc.
Nàng không phải ngu ngốc, sao lại không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của
phụ thân. An Dương vương phủ kia nghĩ rằng con gái của Liễu gia có thể
sinh nhiều con, cho nên mới đem chủ ý đánh tới trên người nàng. Mà Liễu
Hân Linh cũng hiểu rõ tình huống của nhà mình, cha và mẹ kia đúng là
năng lực sinh dục cường đại, thiệt đúng là đổ mồ hôi hột mà……
Bởi vì cùng với con gái chưa lấy chồng nói loại chuyện này, nên Liễu
Minh Thanh cũng cực kì xấu hổ, thấy ánh mắt con gái hơi trầm xuống, thần sắc bình tĩnh, trong lòng cũng vơi đi vài vần lúng túng. Đứa con gái
này của ông từ nhỏ đã trầm tĩnh ổn trọng, học cái gì cũng tốt, mặc dù tỷ muội bọn chúng bộ dạng xinh đẹp xuất chúng, nhưng không có cậy tài
khinh người, đối với người ngoài khiêm tốn hữu lễ, thất nghệ đều tinh
thông, cho dù là gả đến một ít thế gia trong đại tộc cũng không cần phải lo lắng.
“Linh nhi, còn có hai tháng là tới hôn lễ, con liền tranh thủ thời gian
này ở nhà thêu giá y đi. Về việc đồ cưới, phụ thân sẽ cố gắng lo cho
con.” Liễu Minh Thành khẽ cắn môi nói.
“Đã biết, cha, xin người cùng nương đừng quá thương tâm, nếu kết cục đã
định, chúng ta không thể sửa đổi, vậy thì nhận đi. Có lẽ An Dương vương
thế tử kia không có kém như lời mọi người nói đâu.”.Liễu Hân Linh an ủi
phụ thân.
Liễu Minh Thành cùng Liễu Hân Linh đều biết lời này chẳng qua cũng chỉ
là để an ủi mà thôi, nhưng khi con người ở tình trạng tuyệt vọng, thì
cũng cần một lời an ủi.
Liễu Hân Linh lại cùng phụ thân tâm sự một lát, rồi mới cáo từ rởi đi.
Liễu Hân Linh mang theo nha hoàn Mặc Châu trở lại Ký Tâm viện, chờ sau
khi vào phòng, khuôn mặt vốn dĩ trầm tĩnh như nước nhất thời trở nên vặn vẹo, vươn tay nâng cái bàn tròn gỗ chuẩn bị ném ra ngoài……
(rồi đó…cái bản chất của tỷ…..Amen….)
“Tiểu thư, nếu ngài lại quăng hỏng cái bàn này, nô tỳ tin tưởng phu nhân sẽ lập tức phái người đến bắt mèo hoang.”
Thanh âm cứng rắn của Mặc Châu vang lên, nhắc nhở bạn tiểu thư nào đó
đang sắp nhẫn nại không nổi nữa nhưng cũng đừng dùng sức mạnh.
Nghe thanh âm cứng rắn kia, Liễu Hân Linh dừng một chút, rốt cuộc đem cái bàn chậm rãi thả về chỗ cũ
(…bàn ahn…em nên mở tiệc ăn mừng với mấy cái ghế y….)
Một cô nương bộ dạng mảnh mai, yếu nhược lại có thể nâng được cái bàn
làm bằng gỗ lim, thật sự là……Mặc Châu lúc trước cũng từ trạng thái kinh
ngạc đến bây giờ đã có thể bình tĩnh nhắc nhở bạn cô nương nào đó, sau
khi đi qua một đoạn phân tích tâm lý, bạn nha hoàn đã phát hiện tiểu thư nhà mình trời sinh có quái lực vô cùng mạnh mẽ. Vì thế, Mặc Châu liền
cùng tiểu thư nhà mình cấu kết với nhau làm việc xấu…..nga, không, là vì tiểu thư muốn che mắt người khác, còn huấn luyện ra nha hoàn có giọng
nói cứng rắn, làm cho người nghe cảm thấy ngán ngẩm, nhưng cũng có thể
phục hồi người đang bị kích động thần kinh…., giống như những tiếng
chuông cảnh tỉnh trên chùa nhắc nhở nhân sinh đừng làm việc sai trái…..
(wá lợi hại….hớ..hớ….)
Liễu Hân Linh hít sâu mấy hơi, nhìn về cái bàn suy yếu giống như bộ dạng của Lâm muội muội, thản nhiên nói với bạn nha hoàn:” Tốt lắm, ta sẽ
không phá hư gia cụ, em cũng không cần phải trưng ra vẻ mặt đó nữa làm
gì.”
Mặc Châu xem xét nàng vài lần, liền hỏi:”Tiểu thư, người thật sự phải gả cho An Dương vương thế tử kia sao?”
Liễu Hân Linh liếc nhìn nàng một cái “Không lấy chồng thì còn có thể làm sao? Chẳng lẽ chỉ vì ta mà khiến cho mọi người trong Liễu gia chịu
tội?”
Mặc Châu không trả lời
“Được rồi, ta mệt mỏi, trước nằm một lát, ngươi đi ra ngoài đi.”. Liễu Hân Linh nói xong, đi thẳng vào nội thất.
Đem mạn giường buông xuống, Liễu Hân Linh nằm ở trên giường, ngón tay
oán hận nắm chặt lấy sàng đan, trong lòng oán hận nguyền rủa hoàng quyền của thế giới này, xã hội phong kiến chết tiệt này, chế độ nam tôn nữ ti này, cái tên chết tiệt An Dương vương thế tử này…..
Nguyền rủa trong chốc lát, “Teee”… một tiếng, sau khi phản ứng lại, đã
phát hiện sàng đan dưới thân đã bị nàng vô ý thức xé rách, giống như
giấy bị xé ra làm hai……(=.
Liễu Hân Linh cười khổ một tiếng, ngồi dây, cầm rổ kim chỉ ở đầu giường tìm một cây kim đem sàng đan đến khâu lại.
Liễu Hân Linh có một bí mật, ai cũng không biết. Đó là nàng có ký ức của kiếp trước.
Trước khi trọng sinh ở thế giới này, nàng là cô gái hiện đại bình
thường, sinh ra ở một cái trấn nhỏ của vùng Giang Nam, trong nhà anh chị em rất nhiều, trong nhà nàng là nữ nhi nhỏ tuổi nhất, nghe lời nhu
thuận, được tỷ tỷ,ca ca an bài , nàng một đường học tới khi tốt nghiệp
đại học. Sau khi tốt nghiệp nàng vào một công ty Internet làm thiết kế
sư, công tác được một năm, đột nhiên đang ngủ khi tỉnh dậy đã trở thành
một đứa trẻ con, sau đó bắt đầu học tập lại lần nữa, học một lần nữa để
thích ứng với thế giới này, một lần nữa thích ứng với người nhà mới,
cuộc sống mới.
Liễu Hân Linh nhớ rõ đoạn trọng sinh kia, nàng mỗi ngày đều khóc, khóc
đến nỗi ánh mắt sưng lên, Liễu phu nhân lo lắng nàng bị bệnh gì đó nên
mời đại phu đến, nhưng là đại phu cũng kiểm tra không ra nguyên nhân,
Liễu phu nhân chỉ có thể ôm nàng cùng nhau khóc, bất lực. Thẳng đến khi
nàng khóc mệt mỏi, theo thời gian trôi qua nàng cũng chấp nhận được việc mình đã đầu thai chuyển thế, mới bắt đầu chậm rãi tiếp nhận người nhà
này.
Có lẽ, ông trời bồi thường cho nàng cùng người nhà kiếp trước sinh ly tử biệt, ban cho nàng một cái không gian giới chỉ thần kỳ. chính là cái
không gian giới chỉ này tuy rằng lớn không có bến bở, nhưng cũng không
giống mấy loại không gian giới chỉ tùy thân bình thường, không chứa được người, cũng không thể phóng ra vật sống, chỉ có thể
làm chỗ trữ vật bình thường, thoạt nhìn thật sự không có tác dụng gì
lớn. Nhưng nó lại mang đến tác dụng phụ, đó chính là nàng thường xuyên
cảm nhận được một luồng năng lực mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng được.
Một cô nương có bộ dáng tinh tế, ngoắc ngoắc đầu ngón tay út một chút là có thể đâm thủng một lỗ lớn ở trên tảng đá …..này là cái gì a? Chẳng lẽ hiện tại lưu hành mỹ nhân hung mãnh sao?....(=.=……._)
Liễu Hân Linh biết mình có cái không gian chỉ để lưu trữ đồ vật, căn bản không thể cao hứng lên được, còn quái lực đặc biêt này, nếu muốn che
giấu người bên ngoài, chỉ có thể tại thời điểm đêm dài yên tĩnh, học tập khống chế nó. Những năm gần đây, nàng đã khống chế được quái lực này
theo ý của mình, dưới tình huống bình thường, sẽ không thể có chuyện
không khống chế được mà phá hư đồ vật này nọ.
Sửa tốt sàng đan, Liễu Hân Linh sờ sờ sàng đan đã được bản thân thêu lên một đóa hoa, trong lòng lại cảm thán.
Kiếp trước ngay cả chữ thập nàng còn thêu không được, hiện
tại thế nhưng có thể thêu ra một đóa hoa y như thật, nền giáo dục tiểu
thư khuê các ở cổ đại thiệt là khắc nghiệt a……………..
Mà chính bản thân trong những năm gần đây cố gắng, không
phải muốn tại cái nơi nam tôn nữ ti này thêm cho bản thân một chút lợi
thế hay sao, làm cho bản thân sau này có thể gả cho một gia đình tốt,
làm cho tuổi già bình an trôi qua hay sao.
Ai ngờ, người tính không bằng trời tính, nàng cố gắng hoàn thiện chính
mình, kết quả là phải gả cho một tên thế tử ăn chơi trác táng kiêm háo
sắc nổi tiếng nhất kinh thành, nghe nói hắn vô cùng háo sắc, mỗi khi
nhìn thấy mỹ nhân là bắt đem về phủ làm thiếp. Những năm gần đây, chỉ
cần là địa phương mà hắn xuất hiện, trong vòng phạm vi trăm dặm không có nữ tử dám xuất đầu lộ diện, chỉ sợ tên thế tử háo sắc này cậy vào gia
thế cùng với sự sủng ái của hoàng đế mà làm xằng làm bậy.
Mà nàng, thật sự phải gả cho loại nam nhân này sao?
Trong lúc nhất thời, Liễu Hân Linh cảm thấy mơ hồ.