Xe ngựa chậm rãi chạy trên quan đạo, ngồi trên xe, A Nan nhấc
màn lên nhìn ra.
Xe ngựa đã ra khỏi kinh thành, vì đi quan đạo, đường xá khá
bình ổn, xóc xảy không mãnh liệt. Cũng kiêng dè nàng là phụ nữ có thai, xe ngựa
gần như đi với tốc độ con rùa bò.
Ven quan đạo hai bên là cây cối, xa xa là một mảng đồng rộng
bằng phẳng, có vài nông dân đang làm ruộng. A Nan nhớ đến kiếp trước, bản thân
lớn lên ở thành phố, lúc đó thường cùng bạn bè hàng xóm đến một con sông cách
nhà mấy cây số, sông tên Tử n, chơi đùa. đói bụng thì đến đồng ruộng gần đó hoặc
lên núi trộm cây của người ta ăn, như mía nè, khoai tây nè, nhãn, đào, vải, đu
đủ, dâu, lam mai, lê đường… đều là mục tiêu cho bọn họ xuống tay.
Chẹp —– một tiếng, A Nan thật muốn chảy nước miếng, lại có cảm
giác muốn ăn.
Có cảm giác muốn ăn chứ không phải muốn nôn, không biết có
tính là dấu hiệu tốt không?
A Nan đang nghĩ mình có nên gọi Như Lam lấy chút đồ ăn để
xem có nôn nữa không thì đột nhiên một cánh tay béo kéo rèm xe xuống. A Nan
quay đầu liền thấy tiểu nha đầu nhà mình bưng bánh bao mặt nghiêm túc, thoạt
nhìn sẽ khiến người ta tưởng là đang đối mặt với Túc vương thu nhỏ.
“Sở Sở, sao thế?”
Tiểu tử kia nhìn nhìn A Nan, nhả từng chữ từng chữ: “Gió, lớn,
không, tốt!”
“Con nói, gió quá lớn, nương thổi không tốt, sẽ bệnh sao?” A
Nan giải thích lại lời của bé, thấy tiểu nha đầu kín miệng gật đầu, A Nan vỗ
trán, “Sở Sở bảo bối, nương mang thai không phải sinh bệnh, đừng đem tất cả lời
của phụ thân áp dụng trên người nương a!”
Tiểu nha đầu không hiểu lời oán giận của nàng, cố chấp không
cho nàng mở lại rèm nhìn ra ngoài. A Nan phát hiện, tiểu nha đầu nhà mình mà cố
chấp có thể so với cha bé, mặc kệ nàng giải thích thế nào, tiểu nha đầu chính
là không chịu để nàng lại xốc màn xe lên nhìn ra ngoài.
Trong nháy mắt, A Nan muốn nhéo má bánh bao nhỏ kháng nghị,
một lão công quản nàng như con gái còn chưa đủ, còn thêm đứa con gái quản mẫu
thân như quản con gái? Thật sự là… đủ lắm rồi!
Bất quá, nhìn tiểu tử kia đáng yêu như vậy, A Nan không chỉ
không thể phàn nàn, còn muốn cổ vũ hành động của bánh bao nhỏ. Vì thế, bánh bao
nhỏ nhãn hiệu Vương gia xinh đẹp được khen ngợi, tươi cười ngọt như mật với
nàng, A Nan lập tức khỏe hơn, nhịn không được nhào qua ôm lấy tiểu nha đầu,
dùng sức gặm mặt bé ~~
Ừm, mặt bánh bao mềm mại thật sự cắn rất tốt, thật muốn ăn
luôn a ~~“Nương, đau ~~”
“A a, Sở Sở không đau, nương hôn hôn ~~”
A Nan dùng sức hôn, hôn đến bánh bao nhỏ mặt dính đầy nước
miếng, thấy Như Thúy Như Lam ngồi chung xe ngựa để hầu hạ đều đen mặt.
Hai mẹ con đang chơi trò hôn nhẹ, xe ngựa không biết dừng
lúc nào, Sở Bá Ninh xốc màn xe, đập vào mắt là lão bà đang phi lễ con gái, nháy
mắt đen mặt.
A Nan hôn vui vẻ, đột nhiên phát hiện không khílạnh đi, bây
giờ là tháng bảy, sao lại có không khílạnh, khi phản ứng lại được, ngẩng phắt đầu
lên liền thấy sắc mặt đen như mực của bạn Vương gia, nhất thời run run.
Bánh bao nhỏ thấy phụ thân, hai mắt rưng rưng cáo trạng:
“Cha, nương, cắn, Sở Sở, đau ~~”
Vì thế, A Nan bị Vương gia dùng ánh mắt thanh u kia làm lễ rửa
tội một lần.
A Nan: =__=! Đây có thể nói là con muốn uống sữa không? Sớm
biết vậy nàng sẽ nói trước là mình đói bụng, nên mới không nhịn được gặm bánh
bao nhỏ phiên bản Vương gia…..
Như Thúy Như Lam: =__=! ngài thật là đủ rồi a!
Xét thấy mình làm việc xấu bị bắt quả tang, A Nan thực nhu
thuận để Sở Bá Ninh ôm nàng xuống xe ngựa, bộ dáng ôn thuần hiền lương.
Lúc này, xe ngựa dừng ở một thảm cỏ bằng phẳng, cổ xanh um
tùm kéo dài đến phương xa, tạo thành biển cỏ lóa mắt. Ngẩng đầu nhìn lên, tận
cùng của màu xanh là núi non hùng vĩ. Nghe nói đó là Thanh Lĩnh sơn nổi danh
khu vực này, trong núi có vô số thú quý hiếm, thường có con cháu nhà giàu vào
đó săn bắn.
Ngẩng đầu, trời xanh trong suốt một màu, đám mây trắng như sắc
màu sạch sẽ nhất trên đời, gió nhẹ thổi, cây cỏ gợn sóng theo gió về phương xa.
Trời xanh, mây trắng, gió thổi, mây bay.
A Nan bỗng muốn lăn trên cỏ vài vòng, sau đó như mèo con nằm
đó phơi nắng.
Phía sau bọn họ không xa là một tòa biệt trang, nghe nói là
sản nghiệp của Túc vương phủ. Đại môn rất bình thường, trên cửa có bảng hiệu viết
bốn chữ “Lục Vân biệt trang”.
Sở Bá Ninh dìu A Nan vào, theo sau là hơn ba mươi tên thị vệ,
A Nan nhận ra vài thị vệ quen mắt đứng trước, đúng là đại nội thị vệ mấy năm
trước hộ tống nàng đi Đồng Thành. Xem ra Sùng Đức Hoàng đế vô cùng coi trọng an
toàn bên ngoài của Sở Bá Ninh, ngay cả đại nội thị vệ cũng không tiếc phái đến
bảo hộ.
Vào cửa, biệt trang có màu sắc giản dị mộc mạc của thôn
làng. Những phiến đá san phẳng trải thành con đường từ đại môn vào trong, hai
bên đường trồng cây phỉ lớn, cây cối rậm rạp, có thể tưởng tượng ra vào thu,
cây phỉ kết trái um tùm. Đi chậm ở giữa khiến A Nan nhớ lại khu rừng trong vườn
trường, có chút hoài niệm. Cách đó không xa là một loạt nhà ngói vuông vức,
ngói tro tường trắng, xem có vẻ thống nhất dễ nhìn, quản sự biệt trang đi theo
giới thiệt, hai dãy phòng bên này đều là nơi ở của tá điền trong biệt trang,
nhìn rất có hương vị quê cha đất tổ.
Đi khoảng một khắc, gặp cửa ánh trăng (cửa tròn), Qua cửa
ánh trăng này mới vào phạm vi chính viện của biệt trang. Nơi này tuy là nông
thôn, nhưng là biệt trang Vương phủ, phong cách đủ văn nhã, ngoài một cái tứ hợp
viện, bốn phía liên kết với hàng lang gấp khúc, ở giữa còn có hoa viên, trong
hoa viên có hồ nước, đá cuội lát thành bốn con đường mòn kéo dài, thông với đường
vào từ hành lang gấp khúc.
Đi qua hoa viên, A Nan thấy nước trong hồ dẫn từ bên ngoài
vào, thông qua đê đập bên ngoài, nước trong thấy đáy, bên hồ thủy tiên nở rộ,
cá đủ loại màu sắc thong dong bơi lội, thật tự đắc.
Nơi này có núi có sông có hoa có cỏ, không khí trong lành,
thật sự là chốn đào nguyên, khiến người ta lướt qua liền vướng bận, không khỏi
say mê.
Đi xuyên qua hành lang gấp khúc, đi qua hai cửa, lại là cảnh
vật khác, cũng đã đến chính viện của chủ nhân.
Đi quãng đường dài như vậy, A Nan hơi mệt, không vội thưởng
thức phong cảnh mà để hạ nhân an bài cho từng người trước, mấy nha hoàn lanh lợi
đã chạy xuống phòng bếp phân phó đầu bếp làm cơm trưa.
Bọn họ đến lúc này thật không đúng dịp, không phải mùa thu
hoạch, rất nhiều hoa quả chưa chín, trong thôn trang có trồng vài loại cây ăn
quả, nhưng trái chưa chín, có thể ăn chỉ có vài loại, ngoài ra muốn ăn gì chỉ
có thể đến trấn xa hơn chọn mua.
Cũng không biết có phải do không khí nơi này tốt hay không,
hay là điều kiện nhàn nhã, khi ăn trưa, A Nan tuy vẫn ói nhưng ít ra miễn cưỡng
uống được nửa bát canh và mấy đũa rau xào thơm ngon, thời không nén nổi lệ rơi
đầy mặt, bụng rốt cục có chút cảm giác rồi. Vì thế, A Nan đối với cuộc sống an
thai tương lai ở biệt trang vô cùng kích động, tâm tình cũng tốt hơn, không bi
quan như mấy hôm trước.
Thấy nàng rốt cục ăn được một ít, mày nhíu chặt của Sở Bá
Ninh lỏng ra vài phần, đám nha hoàn ma ma vui vẻ đầy mặt.
Sau khi ăn xong, Sở Bá Ninh cho người thu xếp thư phòng, rồi
lập tức chui đầu vào. A Nan mới không thèm vào thư phòng xem công văn buồn tẻ,
mang theo bánh bao nhỏ nhà nàng đi ngao du biệt trang. Đương nhiên, với thể chất
yếu ớt của bé thì dạo gì đâu, nhưng A Nan cảm thấy ra cửa đi hóng gió một chút,
nhìn nhìn cũng tốt.
Buổi trưa, ánh mặt trời gay gắt, đi mới mười phút, đoàn người
đã nóng chảy mồ hôi đầy mặt. A Nan tuy rất muốn đi ngắm phong cảnh, nhưng nhìn
tiểu nha đầu nàng nàng nóng đến mồ hôi đầy đầu, lập tức ngừng đi dạo, về phòng
hóng mát ngủ trưa.
A Nan cho người bưng nước giếng tới rửa mặt, cả người sạch sẽ
rồi mới ôm bánh bao nhỏ lên giường cùng ngủ trưa.
“Ừm, bảo bối ngoan, cha con đang bận, con bồi nương cùng ngủ
tr nha ~~”
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt nhìn, quay đầu ra cửa. Tiểu bánh
bao tuy còn nhỏ, nhưng vất vả nhớ kỹ dạy dỗ của phụ thân, không thể quá bám mẫu
thân.
“Sở Sở, không ai bồi nương, rất đáng thương a! Bảo bối ngoan
lưu lại bồi mẫu thân đi ~~”
A Nan cố ý bày ra bộ dáng đáng thương hề hề, vì thế bánh bao
nhỏ thực nhu thuận xoa xoa mặt nàng, chui vào lòng nàng.
A Nan cao hứng hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu tử
kia, hạnh phúc ôm nàng đi vào giấc ngủ.
********
Ngủ trưa dậy, A Nan cảm thấy cả người thật lười đến không muốn
nhúc nhích. Mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn ngực trong vạt áo bị mở một nửa,
xương quai xanh tinh xảo, cơ ngực rắn chắc, còn điểm xuyến đầu ** nho nhỏ nam
tính…… A Nan ngẩn người, lúc này mới phát hiện mình bị nam nhân ôm, mà bánh bao
nhỏ nhà mình đâu rồi?
“Vương gia, Sở Sở đâu?” A Nan bò dậy, vén tóc lòa xòa trước
mặt ra sau tai, không thấy
“Bà vú ôm đi.” Sở Bá Ninh rút khăn ra giúp nàng lau đi mồ
hôi trên mặt, có chút không vui nói: “Sở Sở lớn rồi, đừng dung túng con như đứa
bé.”
A Nan nghe rồi mặc kệ, “Làm ơn, Sở Sở chưa tròn hai tuổi,
nói chuyện còn không lưu loát, lớn chỗ nào?” A Nan cảm thấy tiểu bánh bao nhà
mình còn nhỏ, nên hưởng thụ yêu thương từ cha mẹ chứ không phải để bé sớm trường
thành, học tập các thứ linh tinh. A Nan hơi giận, ngay cảm nam nhân này cũng
không muốn để ý.
A Nam làm như không thấy khuôn mặt nghiêm túc đến đản đau của
hắn, tự ý ngồi dậy, cho người bưng nước đến rửa mặt. Sở Bá Ninh thấy dáng vẻ bận
rộn không muốn để ý tới mình của nàng, mím môi, cũng theo đứng dậy.
A Nan thoải mái ngồi trước bàn, nha hoàn bưng lên một ít hoa
quả mùa hạ, có mía, dưa hấu, chuối tiêu, táo xanh, nhãn,.. v.. v.. đôi mắt
trông mong nhìn nàng, hy vọng nàng có thể ăn nhiều một chút.
A Nan nhìn, bộ dạng uể oại không muốn ăn, chỉ nghiêm mặt bảo
nha hoàn đưa bánh bao nhỏ nhà nàng đến.
Nếu cha bé không muốn nàng thân cận con, nàng cố tình thân cận,
hắn muốn uống dấm chua thì uống cho đủ đi! Hừ! Nàng đang là thai phụ, có quyền
lợi bốc đồng, không thèm sợ cái mặt quan tài của hắn đâu!
Sở Bá Ninh cũng đến ngồi, lột nhãn đưa tận miệng nàng. A Nan
giương mắt nhìn hắn, dưới sự kiên trì của hắn, đành há miệng ăn nhãn, phun hột
đen thùi ra chén bên cạnh. A Nan nhai nhai, phát hiện nhãn này vị ngọt thanh
thuần, quả thật không hổ là hoa quả thiên nhiên của cổ đại không có ô nhiễm hóa
học, trái nho nhỏ cũng ngon vô cùng.
Ăn liên tục mấy trái, A Nan tránh đầu ra, để hắn không đút nữa,
vì nàng lại muốn nôn.
Sở Bá Ninh thấy biểu tình của nàng, mày lại nhíu, tựa hồ có
chút khó hiểu, đã đến nơi này rồi sao nàng còn nôn nghén. A Nan buồn cười, mới
đỡ hơn, dạ dày chưa dưỡng tốt, sao mà hết nôn nghén nhanh như vậy được?
“Bất quá bây giờ rất tốt, ít nhất có thể ăn một chút. Qua mấy
ngày nữa sẽ không nôn nghiêm trọng vậy.” A Nan an ủi hắn.
Đang nói, bà vú ôm bánh bao nhỏ đang mơ màng buồn ngủ đến.
Bánh bao nhỏ bọn họ, vươn tay về phía A Nan, non nớt trong
trẻo nói: “Nương, ôm ~~”
A Nan thấy bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của bé, hơi đau lòng vươn
tay muốn ôm bé, ai ngờ nam nhân bên cạnh đã nhanh tay ôm tiểu nha đầu vào lòng.
Sở Bá Ninh nhìn nàng, nói: “Nàng đang mang thai, sau này đừng ôm con.”
A Nan nghe mà buồn bực, nam nhân này rõ ràng là quan tâm
thân thể nàng, sợ nàng mệt, nhưng lời này thật cứng rắn, người không biết chuyện
còn tưởng hắn có thành kiến với con gái mình.
Bánh bao nhỏ vừa tỉnh ngủ, chỉ muốn tìm người làm nũng, cha
ôm hay nương ôm cũng không khác, lúc này liền thỏa mãn làm ổ trong lòng phụ
thân, dụi dụi mắt, thanh tú ngáp một cái, thấy hoa quả trên bàn, chỉ chỉ vào
dĩa táo xanh, kéo quần áo cha nàng, kêu: “Cha, tròn tròn ~~”
Sở Bá Ninh lấy trái táo xanh đặt vào bàn tay nhỏ của bé.
Tiểu tử kia nho nhã gặm táo, ngồi trong lòng cha, đôi chân
béo nhỏ khua khoắng trong không trung, nhìn cực kỳ đáng yêu. Không cẩn thận một
chút, vụn táo rơi khỏi bàn tay nhỏ, dính vào quần áo, Sở Bá Ninh mặt bình tĩnh,
dùng khăn lau đi. Sau đó lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước của bánh bao
nhỏ đang gặm táo.
A Nan chống cằm nhìn hai cha con, đột nhiên vì lúc nãy mình
cố tình gây sự mà xấu hổ. Tuy Sở Bá Ninh luôn nghiêm túc khiến người ta nhìn
không thấu cảm tưởng trong lòng hắn, nhưng không có nghĩa hắn không thương con,
chỉ là hắn không biết cách biểu đạt thôi. Nên dù đứa con trong bụng giày vò
nàng thảm, nhưng nếu là nàng sinh, hắn vẫn sẽ yêu.
Nghĩ thông suốt, A Nan vui vẻ, đột nhiên cảm giác muốn ăn gì
đó.