A Nan nhìn sao cũng thấy tình huống này thật cổ quái, Sở Bá
Ninh ghét đụng chạm người khác lại hạ cố đôi tay cao quý để xách một tiểu quỷ —-
dù là xách quần áo của tiểu quỷ kia, cũng coi như là một kiểu trực tiếp tiếp
xúc rồi? Vì thế, A Nan vô cùng tò mò xem tiểu quỷ này có gì đặc biệt. Bất quá,
đứa bé này quả thật quá dơ bẩn, trừ nhìn ra là một bé trai, cả ngũ quan cũng
không nhìn rõ.
Thấy A Nan xuất hiện, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Sở Bá
Ninh hơi nhuộm một chút ấm áp, sau đó lại đưa tầm mắt về tiểu quỷ giãy dụa
không ngớt trên tay. Tay hắn như kìm sắt, tiểu quỷ kia giãy thế nào cũng không
thoát nổi.
“Vương gia, đứa bé này……” A Nan hơi chần chờ hỏi.
“Nhặt được!”
Sở Bá Ninh bình thản đáp, đối với hành vi giãy dụa của đứa
nhỏ có chút không kiên nhẫn. Mà tiểu quỷ kia tuy vẻ mặt hung ác, miệng lại phát
ra tiếng kêu khàn khàn như dã thú, thân thể nhỏ bé vô cùng mềm dẻo mạnh mẽ, vặn
người, dùng hết biện pháp muốn thoát khỏi kiềm chế của Sở Bá Ninh.
“Cha, nương ~~ “
Bánh bao nhỏ Sở Sở ôm sủng vật thỏ con thân yêu của bé xuất
hiện, kỳ quái nhìn tình cảnh trong phòng. A Nan thấy tiểu tử kia đến, theo sau
là mấy nha hoàn, có chút lo lắng tiểu nha đầu tới lúc này, có thể xảy ra chuyện
ngoài ý muốn không. Từ khi vào ở trong biệt trang, bánh bao nhỏ có thói quen,
cha mẹ ra ngoài trở về, bé đều ra ngoài đón, làm con gái ngoan tri kỷ của phụ mẫu.
Nếu là lúc trước thì A Nan sẽ khích lệ hành vi bé ngoan này, nhưng bây giờ lại
cảm thấy cần dạy dỗ ngược lại.
Sở Bá Ninh thấy con gái, hơi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy cổ
tay tê rần, cúi đầu liền thấy nhóc tiểu quỷ như thú hoang ra sức xoay người,
hai tay ôm tay hắn, dùng răng cắn miếng thịt trên tay hắn.
Thần sắc Sở Bá Ninh lạnh đi, điểm huyệt vị say gáy của tiểu
quỷ, khiến tiểu quỷ kia gào lên thảm thiết nhả miệng ra, sau đó trực tiếp quăng
nó ra ngoài. Tiểu tử kia tuy bị ném ra, nhưng thân thủ vô cùng linh hoạt, lăn một
vòng trong không trung, nháy mắt khi chạm đất, tay chân nó chụm lại một chỗ,
như quả cầu nhanh như chớp lăn đến bên cửa, bị cánh cửa cao cao ngăn lại, không
hề bị thương.
Loại động tác kỹ năng đặc biệt thế này làm cho A Nan nhìn mà
trợn mắt há hốc mồm.
Mời dừng lăn, bé trai kia lập tức như dã thú quỳ rạp trên mặt
đất, tứ chi chấm đất, thân thể cong lên, nghiến răng phát ra tiếng gầm gừ như
dã thú hướng về Sở Bá Ninh, cảnh giác nhìn hắn —- nơi này chỉ có nam nhân đó là
nguy hiểm nhất!
“Hừ, nếu không muốn chết, thu hồi bộ dạng này của ngươi!” Sở
Bá Ninh hừ lạnh.
Đứa bé kia vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Bá Ninh, thấy thần
sắc hắn rét lạnh, mặt không biểu tình, hơi thở nguy hiểm đập vào mặt, không khỏi
cong chân, bày ra tư thế có thể công có thể thủ. Bé trai tuy cả người bẩn thỉu,
nhưng đôi mắt đặc biệt đen láy sáng ngời, thoạt nhìn như sao trên trời.
“Nếu ngươi muốn sống tiếp, muốn báo thù, bổn vương đều có thể
cho ngươi toại nguyện! Điều kiện đầu tiên là, ngươi phải đem sinh mệnh của
ngươi và trung thành hiến cho chủ nhân của ngươi!” Sở Bá Ninh khoanh tay đứng
nhìn, thản nhiên nói với bé trai.
Bé trai vẫn cảnh giác nhìn hắn, như nghe không hiểu, thần sắc
không hề thả lỏng.
“Sở Sở, qua đây!” Sở Bá Ninh gọi tiểu tử đứng một bên tới.
Bánh bao nhỏ Sở Sở là bé ngoan vô cùng nghe lời, nghe phụ
thân gọi lập tức ôm thỏ con chậm rãi đi qua.
“Cha ~~” tiểu tử kia ngẩng đầu, tươi cười ngọt ngào với hắn.
Nụ cười ngọt như mật kia đương nhiên “giết” tới chỗ A Nan,
suýt nữa phải ôm ngực la lớn. Quả nhiên bánh bao nhỏ dùng khuôn mặt nhỏ tương tự
Vương gia làm loại chuyện này, thật sự quá đáng yêu!
Sở Bá Ninh xoa xao đầu tiểu tử kia, nắm tay bé đi về phía bé
trai. Theo từng bước chân đến gần của Sở Bá Ninh, bé trai kia bắt đầu bất an
cong tay chạm đất, miệng phát ra thanh âm ô ô, dường như cực kỳ bất an.
“Từ hôm nay trở đi, tên ngươi là Trăn!” Sở Bá Ninh đứng trước
mặt bé trai nói: “Mà nàng, là chủ nhân của ngươi!”
Tầm mắt của bé trai lướt nhanh qua bánh bao nhỏ được Sở Bá
Ninh dắt trong tay, sau đó tiếp tục cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Bá Ninh.
Sở Bá Ninh lại chẳng làm gì nữa, phân phó: “Người đâu, đưa hắn
đi tắm rửa sạch sẽ!”
Một gã thị vệ đi tới, trực tiếp túm áo bé trai xách lên,
đương nhiên hành động này lại “được” bé cắn xé như dã thú, cứ như một dã thú
khoác áo da người vậy, động tác hay biểu cảm đều cực kỳ giống động vật. Thị vệ
kia không còn cách nào khác, đành nắm cổ bé, dẫn đi xuống.
Đợi mọi người lui đi, A Nan mới dám đi tới hỏi: “Vương gia,
chàng nhặt đứa bé về làm gì? Tại sao lại cho Sở Sở làm chủ nhân của hắn?” chuyện
này thật kỳ quái a, giống như mình đang xem tiểu thuyết cẩu huyết vậy. Còn biến
thành bé trai kỳ quái đến làm nô lệ của con gái mình a? Bây giờ cũng không lưu
hành loại hình nô lệ đồ chơi nha.
Sở Bá Ninh nắm tay bánh bao nhỏ, đỡ tay A Nan trở về nhà giữa.
“Hắn là ảnh vệ bổn vương dự định cho Sở Sở! Nếu may mắn, sau
này ảnh vệ của Sở Sở là, nếu không có tư chất……..” Sở Bá Ninh không nói thêm nữa.
A Nan nghe mà hết hồn, thật muốn phát điên. Ảnh vệ cái gì a,
bé gái cũng không cần nha? A Nan biết vài hoàng tử có ảnh vệ, nhưng ảnh vệ đều
xuất thân từ ám vệ cung đình, mỗi một người đều rất trung thành, đều tài ba, võ
công cao cường, so ra một trăm thị vệ còn thua một ảnh vệ. Bất quá, vì đào tạo
một ảnh vệ phải bỏ ra thời gia quá dài, chi phí quá lớn, số lượng ảnh vệ vô
cùng ít ỏi, không phải hoàng tử, hoàng nữ nào cũng có ảnh vệ. Đương nhiên, quận
chúa linh tinh gì đó càng không có tư cách có ảnh vệ.
A Nan thật không hiểu nổi hắn đưa ảnh vệ cho con gái làm gì.
Chẳng lẽ vì không thể lấy ảnh vệ từ sở ám vệ cho con gái nên tự mình bồi dưỡng
một?
Vào trong phòng, khi nha hoàn đi chuẩn bị bữa tối, A Nan nhớ
đến tay hắn vừa rồi bị bé trai kia cắn bị thương, vội cho người lấy thuốc trị
thương đến, tự mình giúp hắn xử lý vết thương trên tay, đồng thời hỏi thăm tình
huống một chút.
“Vương gia, đứa bé kia chàng nhặt ở đâu vậy?”
“Trong núi!”
A Nan hơi nhướn mày, “Có khi nào là con của mấy nhà gần đây
bị mất? Vẫn là điều tra rõ ràng có phải con nhà người ta thất lạc không đã.” A
Nan cảm thấy chuyện này rất trọng yếu, nếu đứa bé là nhà gần đây bị mất, thì
đưa hắn trở về tốt hơn. Dù sao trẻ con có gia đình sẽ vướng bận trong lòng,
không cam tâm đi làm ảnh vệ của người khác, giao sinh mệt và tận trung cho chủ
nhân. Huống hồ, A Nan cũng hiểu, thời đại này, con trai quý hơn con gái, hẳn là
cũng chẳng có nhà nào vứt bỏ con trai, có lẽ là thất lạc không chừng.
“Không phải!” Sở Bá Ninh tùy ý A Nan cẩn thận giúp mình bôi
thuốc, tuy vết thương trên tay khiến hắn có chút phản cảm, nhưng có A Nan đau
lòng cho, vẫn khiến lòng hắn mềm mại. “Hôm nay về muộn nên chúng ta về theo lối
tắt trong núi, không ngờ giữa đường, hắn đột nhiên nhảy ra tập kích ngựa của bổn
vương…..”
Sở Bá Ninh còn chưa nói xong, A Nan suýt nhảy dựng, “Tập
kích ngựa của chàng? Vậy chàng có bị thương không?” Dứt lời liền muốn nhào qua
vén quần áo hắn xem xét.
Sở Bá Ninh ngăn lại hành vi xúc động của nàng, bên môi là nụ
cười thản nhiên, nói cho nàng biết mình không bị thương. Với thân thủ của Sở Bá
Ninh, quả thật sẽ không bị thương,
“Thị vệ bắt được hắn trong sơn động. Nghe nói hắn được một
con sói mẹ nuôi lớn, song hiểu được lời chúng ta nói, nhưng không nói.”
A Nan trợn mắt, “Sói nuôi lớn? Là con của sói sao?” A Nan nhớ
tới vài chuyện của mấy đứa bé được sói nuôi lớn ở hiện đại, lại nhớ đến động
tác đặc tính như động vật cùng biểu tình hung ác như sói của đứa bé kia, đã tỉnh
ngộ. Lúc trước nàng cảm thấy nó cổ quái, thì ra là do vậy.
“Con của sói?” Sở Bá Ninh nhìn A Nan.
A Nan cười hắc hắc nói: “Nếu là sói nuôi lớn thì là con của
sói thôi.” Có một số việc, không nên giải thích.
Sở Bá Ninh thấy vết thương trên tay đã băng bó xong, thản
nhiên cười, nghiêng đầu ấn xuống môi nàng nụ hôn ôn nhu, nói: “Khi thị vệ bắt
được hắn, có gặp thợ săn săn thú trong núi, thợ săn kia có biết một chút chuyện
tình. Nghe thợ săn kia nói, hắn sống trong núi mười mấy năm, quen thuộc với động
vật trong núi, cũng biết đứa bé kia. Hai năm trước hắn phát hiện đứa bé, không
biết bị ai vứt trong núi, sau đó bị con sói mẹ mới mất con ngậm về nuôi. Thợ
săn kia rất quen đường trong núi, sau khi thấy đứa bé, thường xuyên tới sơn động
thăm nó, nói chuyện, đem đồ ăn cho nó. Đại khái là vì hắn không có ác ý, sói mẹ
không ngăn cản hắn, nhưng cũng không cho hắn mang đứa bé đi. Bất quá, đứa bé
kia được sói nuôi lớn, chắc nghĩ mình là sói, nên không muốn nói chuyện, song
nghe hiểu được tiếng người. Trước đó vài ngày, nghe nói sói mẹ bị vài tên con
cháu nhà giàu vào núi săn giết chết, đứa bé kia mất sói mẹ, từ đó vô cùng hận
con người, thường xuyên quấy nhiễu những người vào núi…….”
A Nan hứng thú dạt dào lắng nghe, biết đứa bé kia không phải
con của dân chúng phụ cận bị thất lạc là được rồi, nếu bị người ta vứt bỏ, bọn
họ nhặt về cũng không hẳn không tốt. Dù sao hắn là người, không thể cả đời sống
trong thế giới động vật. Được con người nhặt về, coi như là chuyện may mắn đi.
Cảm thấy ổn rồi, A Nan coi như ngầm đồng ý cách làm của hắn,
chỉ hy vọng đứa bé kia hăng hái chút, tương lai có thể đạt tới tiêu chuẩn của Sở
Bá Ninh, mới không bị vứt bỏ. A Nan tuy không biết hậu quả khi vứt đi là gì,
nhưng trong lòng luôn cảm thấy không tốt, đương nhiên hy vọng có thể giữ lại đứa
bé kia.
*********
Đợi Sở Bá Ninh ăn tối xong, thị vệ mới đem “Trăn” tắm rửa dẫn
lên.
A Nan giờ hơi hiểu hàm nghĩa Sở Bá Ninh gọi bé là “Trăn”.
Trăn, đạt tới! Sẽ có ngày Trăn hoàn thiện, ý là Trăn chuẩn bị hoàn thiện, đại
khái là hy vọng bé trở thành một ảnh vệ hoàn mỹ, cả năng lực lẫn trung thành đều
hoàn mỹ.
Bé trai tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ cẩm phục màu đen, khuôn
mặt nhỏ nhắn gầy gò vàng vọt, ngũ quan thực ra đoan chính đáng yêu, có lẽ là do
sói nuôi, không có thức ăn phong phú, khung xương có vẻ nhỏ yếu. Nhưng khi hắn
khom người đứng như dã thú, lại cho người ta cảm giác có sức bật vô hạn, như đối
mặt với dã thú khoác da người vậy.
Bé trai này chắc là không quen mặc loại quần áo phú quý mềm
mại này, tay thường kéo quần áo, khi Sở Bá Ninh đạm mạc quét mắt qua, bé trai
nhịn không được cung kính đứng dậy, miệng phát ra thanh âm ô ô nôn nóng bất an.
A Nan cùng con gái ngồi một bên nhìn, đại khái là vì khó có
khi nàng lộ ra biểu tình hứng thú nên Sở Bá Ninh cho nàng cùng đến gặp đứa bé
này. Dù sao đứa bé này sẽ trở thành ảnh vệ của con gái, A Nan tuy cảm thấy như
vậy không công bằng với đứa bé, nhưng đến tận cùng cũng là vì bánh bao nhỏ nhà
mình, nên nàng bảo trì trầm mặc.
“Từ hôm nay trở đi, bổn vương sẽ an bài môn học cho ngươi,
cách năm ngày bổn vương sẽ cho người khảo hạch (kiểm tra đánh giá), nếu không hợp
cách, nhất định phải khiển trách. Về phần là dạng trừng phạt gì, đến lúc đó còn
xem thành tích của ngươi.”
Bé trai dường như hơi hiểu, lại có chút không hiểu, chỉ dùng
ánh mắt phòng bị nhìn hắn.
Nam nhân này cho hắn cảm giác nguy hiểm nhất, so với hổ đại
ca trên núi còn nguy hiểm hơn, hắn phải cẩn thận, bằng không sẽ chết giống
nương.
Nghĩ đến sói mẹ đã chết, trên mặt bé lộ ra biểu tình bi thống,
ánh mắt nhìn người trong phòng chứa cừu hận thấu xương.
A Nan đương nhiên thấy ánh mắt của bé trai, đột nhiên hơi
lo. Đứa bé này rõ ràng xem con người là kẻ thù, thật sự có thể làm ảnh vệ của
con gái nàng, mà không phải sau này học xong có năng lực rồi sẽ không do dự cắn
chủ?
Sở Bá Ninh lại như không nhìn thấy, tiếp tục phân phó vài
chuyện. Khi A Nan hoàn hồn từ trong sự lo lắng, giật mình phát hiện bánh bao nhỏ
đã leo xuống ghế, đi về phía bé trai kia.
“Sở Sở, quay lại!” A Nan sợ hãi kêu, đứa bé kia là sói nuôi
lớn, dã tính chưa mất, làm bị thương Sở Sở thì sao.
“Đừng lo! Hắn không dám đả thương Sở Sở!” Sở Bá Ninh đỡ vai
nàng, nhẹ giọng trấn an.
Tâm A Nan đều dán lên người tiểu tử kia, căn bản không nghe
rõ lời của hắn, thần kinh kéo thật căng. Nếu không phải Sở Bá Ninh giữ vai
nàng, tin rằng nàng đã sớm nhảy dựng xông lên kéo bánh bao nhỏ vừa ngốc lại lớn
gan trở về.
Nhưng, ngoài dự đoán của A Nan, bé trai kia chỉ cảnh giác
nhìn tiểu tử đi về phía hắn, như dã thú bị xâm phạm lãnh địa, khom người phát
ra thanh âm ô ô cảnh cáo, dường như ngăn bé tiếp tục bước đến nhưng chưa công
kích. A Nan thấy hắn vừa cảnh giác nhìn chằm chằm tiểu tử kia, vừa thỉnh thoảng
nhìn qua Sở Bá Ninh, liền hiểu lý do hắn không dám nhúc nhích.
Hắn vô cùng kiêng kị Sở Bá Ninh! Dù Sở Bá Ninh chỉ ngồi một
chỗ, chậm rãi uống trà, chẳng làm gì cả, hắn vẫn phi thường cảnh giác.
Có được kết luận như vậy, A Nan nhẹ nhàng thở ra. Sau đó lại
lập tức nghĩ đến, chẳng lẽ Vương gia nhà mình làm gì đó nên mới khiến đứa nhỏ
này kiêng kị như vậy?
Bánh bao nhỏ Sở Sở đứng trước mặt bé trai, nhìn nhìn hắn, lại
quay đầu nhìn về phía cha mẹ, thấy phụ thân khẽ gật đầu, mím môi mỉm cười, đưa
viên trắng trắng tròn tròn trong tay cho bé trai.
“Trăn, thỏ thỏ ~~”
Trăn trừng mắt nhìn con thỏ kia một lúc lâu, rốt cục ngẩng đầu
nhìn về phía đứa bé còn nhỏ hơn hắn, vô cùng yếu ớt, chỉ cần hắn bổ đến là có
thể một ngụm cắn đứt cổ nàng. Mắt hắn khẽ động, đột nhiên trong mắt lộ ra thần
sắc cảm kích, sau đó tiếp lấy con thỉ, để sát vào miệng, nhe răng hướng về cổ
con thỏ cắn xuống…….