Rất nhanh đã đến mười lăm tháng tám Tết Trung Thu.
Ngày mười lăm tháng tám này là vừa qua một nửa của ba tháng
mùa thu, nên gọi là “Trung Thu”, còn được gọi là “Thu tịch”.
A Nan ở thế giới này đã gần hai mươi năm, đương nhiên biết Tết
Trung Thu ở thế giới này so với trước kia cũng không khác lắm, ngoài tế nguyệt
(cúng trăng) ăn bánh trung thu, buổi tối còn có các hoạt động như ngắm hoa
đăng, múa rồng lửa vân vân.
Mỗi năm một lần ăn bánh trung thu, A Nan nghĩ đến các loại
mùi vị của bánh trung thu, mắt A Nan sáng rỡ.
Do đó, nhóm đầu bếp trong biệt trang lại gặp bi kịch rồi.
Vị thai phụ quý giá nào đó vì hương vị của bánh trung thu, lại
bắt đầu dằn vặt người. Trừ bánh ngọt bánh mặn truyền thống, nhóm đầu bếp còn phải
theo khẩu bị của bạn thai phụ mà làm ra bánh chua, bánh lạt, bánh đắng. Tổng lại,
đúng là tụ đủ ngũ vị chua ngọt đắng cay của nhân sinh.
“Nhân sinh ngũ vị nha, hôm nay chúng ta nếm thử nào ~~” A
Nan mặt tham ăn nói, lại không biết một yêu cầu vì tâm huyết dâng trào của nàng
mà nhóm đầu bếp của biệt trang tốn biết bao nhiêu tế bào não, thật đúng là giày
vò người ta.
Không chỉ như vậy, nói xong yêu cầu với bánh trung thu, bạn
thai phụ thấy bánh bao nhỏ đi tới cùng trung khuyển con của sói đi theo sau, lại
có ý tưởng: “Ai nha, bánh trung thu bình thường đều tròn nhỉ? Không bằng chúng
ta làm vài hình dáng khác đi, ví dụ như, hình vuông, tam giác, hình bánh bao,
hình sói con
Nghe bạn thai phụ nói nói, nhóm đầu bếp suýt rơi lệ quỳ lạy:
Vương phi a, ngài thật biết giày vò người, bánh trung thu tròn tượng trưng cho
sum vầy, mới ọi là đoàn viên nha? Hơn nữa, bánh trung thu hình bánh bao, bánh
trung thu hình sói con là cái gì a!!!!
Nha hoàn ma ma đứng hầu cũng co rút khóe miệng, phát giác dường
như từ lúc Vương phi mang thai, lại càng dễ lên cơn.
Đương nhiên, ý tưởng này có được sự tôn sùng của Như Thúy,
linh cơ vừa động, cho rằng ý tưởng của A Nan vô cùng hay, còn chạy tới chỗ đầu
bếp hỏi cách làm khuôn bánh hình động vật…..
Cuối cùng, Như Lam dưới ánh mắt rưng rưng cầu xin của các đầu
bếp, kiên trì đi khuyên bảo hai tên ngốc kia đừng khó xử nhóm đầu bếp, bọn họ lĩnh
lương tháng, nuôi già định thực không dễ dàng a, nên bánh trung làm tròn là được
rồi. Nghe Như Lam tận tình khuyên bảo niệm linh tinh, A Nan và Như Thúy đành tiếc
nuối bỏ qua ý tưởng làm bánh trung thu hình bánh bao và sói con, sau đó hai người
quyết định đợi sang năm nếu rảnh, bọn họ muốn thí nghiệm thử làm bánh trung thu
hình bánh bao và sói con……
Bánh bao nhỏ ngồi một bên hồn nhiên chớp chớp mắt, không hiểu
bánh trung thu hình bánh bao là cái gì.
Bạn Vương phi rất biết giày vò người, nhóm đầu bếp tố khổ với
quản sự, quản sự mờ mịt nói cho Mộc Viên Nhi nghe, để hắn tự xem mà làm.
Mộc Viên Nhi đau khổ, vì sao là ta đi làm vật hy sinh a?
Sở Bá Ninh biết việc này, chỉ thản nhiên nói: “Nếu Vương phi
thích thì theo ý nàng đi.”
Mộc Viên Nhi ứng lời, lòng cảm khái “quả nhiên vậy”, những
người đó cầu sai người rồi. Biết rõ Vương gia nhà mình im lìm ko hé răng, lại
là chủ nhân sủng lão bà không giới hạn, các ngươi cầu hắn, chẳng khác gì tự đẩy
mình vào hố lửa a?
Ngày mười lăm tháng tám này, A Nan và Như Thúy nghe nhắc đến
khu chợ rất náo nhiệt ở thôn trấn phụ cận, nghe nói là chuyên tổ chức hoạt động
cho lễ Trung Thu, nhất thời rất muốn đi. Biệt trang là ở thôn Đào Khê, cách
thôn khoảng mười cây số là trấn Đào Khê, nghe tá điền gần đây nói, mỗi năm vào
dịp này, trên trấn từ sớm đã tổ chức chợ Trung Thu, vô cùng náo nhiệt, làm cho
các nàng đột nhiên cũng muốn đi xem, đến náo nhiệt.
A Nan đang nói với Như Thúy, thấy Sở Bá Ninh vào, A Nan đỡ bụng
bầu bốn đi tới, hỏi: “Vương gia, sao hôm nay về sớm thế? Không cần tham gia
Trung Thu yến trong cung sao?”
Hôm nay Trung Thu, Sở Bá Ninh tiến cung từ sáng sớm, A Nan
còn tưởng với trình độ sủng đệ đệ của Sùng Đức Hoàng đế, tuyệt đối sẽ giữ Hoàng
đệ thân yêu ở lại cùng ăn bữa cơm đoàn viên này nọ, thật không ngờ hắn trở về sớm
như vậy.
Sở Bá Ninh dìu nàng ngồi xuống, nhận lấy trà từ nha hoàn, uống
nửa ly giải khát rồi nói: “Không cần, Mẫu hậu và Hoàng huynh sẽ lượng thứ,
Trung Thu yến không cần bổn vương tham gia, dù sao mỗi năm đều có, đã chán rồi,
bổn vương đi hay không cũng không quan trọng.” Sở Bá Ninh nói thậtlạnh nhạt,
hoàn toàn quăng Thái hậu và Hoàng đến trong cung than vãn hắn là con/ đệ đệ bất
hiếu ra sau đầu.
A Nan biết hắn nói đơn giản vậy thật ra không phải vậy, nói
không chừng Hoàng đế Thái hậu thập phần hy vọng hắn ở lại cùng qua Tết Trung
Thu, nhưng hắn lo lắng mình và Sở Sở nên trở về thôi. Đương nhiên, A Nan thấy
loại Trung Thu yến này quy củ nhiều, thức ăn ăn không được, còn phải từng giờ từng
phút chú ý động tác của Hoàng đế, đoán quân tâm này nọ, áp lực như núi a, không
bằng người một nhà ngồi với nhau chơi đùa nói chuyện phiếm còn tự tại.
Nên A Nan thấy hắn hờ hững, cũng không để trong lòng.
**********
Sau giờ ngọ, nắng không gắt, Sở Bá Ninh cho người chuẩn bị
xe ngựa, muốn dẫn lão bà lên trấn trên dạo chơi.
A Nan nghe mà vui vẻ trong lòng, nhào qua hôn vài cái lên mặt
hắn, động tác lớn mật này làm cho một đám nha hoàn gục đầu cười trộm, Vương phi
của bọn họ đặc biệt lớn mật nha, dám trực tiếp phi lễ Vương gia.
“Đừng quậy nữa, đi thay quần áo đi.” Sở Bá Ninh nghiêm túc
nói.
A Nan vô tội nhìn hắn, rất muốn nói: đại ca, làm ơn không cần
một bên đưa tay chọc ghẹo bên hông nàng, một bên nghiêm túc vô cùng nói vậy
nha, kiểu nói một đằng làm một nẻo vậy tốt lắm hử?
Cha mẹ đi chơi, đương nhiên khôn thiếu được tiểu tử kia, mà ảnh
vệ tương lai của Sở Sở – Trăn tự nhiên là đi theo.
A Nan dặn dò hạ nhân mang cả hai đứa trẻ đến, sau đó một nhà
ba người và đứa con của sói – ảnh vệ tương lai cùng nha hoàn thị vệ lên xe đi
ra
Vào trấn trên, xuống xe ngựa, các cửa hàng tửu lâu đối diện
đường đều trang hoàng lại mặt tiền, dùng tơ lụa đỏ làm màu chủ đạo, sắc màu rực
rỡ. Lúc này đường phố đã rất náo nhiệt, người đến người đi, đèn lồng đỏ treo giữa
không trung, tuy vì trời chưa tối nên chưa châm đèn, nhìn cũng làm cho người ta
lây vài phần vui vẻ.
A Nan và Như Thúy hưng phát, rất thích loại hoạt động dân
gian này — dù sao ở trong biệt trang cũng quá lâu rồi. Hai người liếc nhau, cười
hắc hắc, mang theo một chuỗi “bánh chưng” chui vào đám người.
A Nan dắt tay bánh bao nhỏ nhà nàng, tuy rất muốn nắm tay
người nào đó, bất quá phong tục bảo thủ của thời này làm cho nàng không thể
công khai nắm tay hắn, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ, may mà Sở Bá Ninh chắp tay
sau lưng đi cạnh nàng, chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm lấy.
Thị vệ Vương phủ theo cạnh bọn họ, ẩn giấu còn vài thị vệ nữa,
những thị vệ này không dấu vết tản người đi đường ra hai bên, tránh không cẩn
thận đụng phải, làm bị thương bạn thai phụ, cũng tránh cho dân chúng không biết
chạm đến chủ tử. Đương nhiên, hành động này của thị vệ làm cho người đi đường bị
bắt nhường đường rất bất mãn, bất quá đảo mắt thấy đôi vợ chồng ở giữa mặc cẩm
y hoa phục, ẩn giấu phú quý khí tràn đầy liền biết bọn họ không thể chọc vào,
nhanh chóng bình thường lại.
“Tiểu thư, tiểu quận chúa, cho ~~” Như Thúy đưa hai ngọn Hộ
Thu đăng cho A Nan và Sở Sở, “Tiểu thư, đây nghe nói là Thu Hộ đăng, là lão thợ
chế tác đèn ở Đào Khê trấn làm ra, bọn họ nói đây là tổ truyền, chỉ có nhà bọn
họ mới làm được nha ~~”
Thu Hộ đăng này khác với hoa đăng bình thường, sáu nan trúc
cuộn tròn làm thành đăng, bên ngoài dán giấy lụa trắng, bên trong cắm ngọn nến
mà thành, thoạt nhiên vô cùng đơn giản thanh lệ, A Nan và Sở Sở rất thích, đùa
nghịch trong tay quyết định khi trở về, buổi tối sẽ thả nó xuống suối.
Đi dạo một lúc, nha hoàn đi theo đã cầm đồ ăn vặt đầy tay, đều
là bạn thai phụ đi qua chỗ nào cũng bảo người mua về, tuy mỗi thứ không nhiều lắm
nhưng nhiều chỗ lắm a, từng chút cộngại, ba thai phụ cũng không ăn nổi. A Nan lại
thực bình tĩnh nói câu khiến người ta sặc nước miếng.
“Yên tân, không phải ta một người ăn, đứa con trong bụng tuyệt
đối là tên tham ăn, ta là đang bồi hắn ăn!” A Nan nghiêm nghị nó“……..”
Mọi người mặt đầy hắc tuyến, chính mình thích ăn lại đổ cho
đứa nhỏ trong bụng, chưa từng thấy mẫu thân nào bất lương như vậy.
Phía trước đột nhiên đông người hơn, truyền lại tiếng chiên
trống, còn có tiếng người trầm trồ khen ngợi. A Nan thấy nhiều người, biết mình
bây giờ không thể chen chúc với người ta, liền không đi nữa, chỉ cản người qua
đường hỏi phía trước có hoạt động gì.
Thông qua người qua đường biết được, thì ra phía trước đang
tổ chức trò chơi “ném khăn kén rể”, ở đó dựng lên cái đài rất đặc sắc, bố trí
thành cảnh Nguyệt cung miêu tả trong tiểu thuyết, bố trí cả thỏ ngọc, cây quế
này nọ. Sau đó để các cô nương chưa chồng hóa trang thành hằng nga, tùy theo tiếng
trống vang, “hằng nga” sẽ ném khăn tay khác màu và hoa văn xuống dưới đài. Nếu
có người bắt được khăn tay có màu sắc và hoa văn giống của “hằng nga” thì có thể
lên đài lĩnh thưởng.
“Ơ, không có Ngô Cương chặt cây sao?” A Nan trợn trắng mắt hỏi.
Người nọ kinh ngạc nhìn, A Nan mới nhớ ra, thế giới này tuy
có truyền thuyết hằng nga, nhưng Ngô Cương không bị Thượng đế phạt đến Nguyệt
cung đốn củi, liền ngượng ngùng nói xin lỗi.
Chạng vạng, người trên đường ngày càng nhiều.
A Nan đang mang thai rất nhanh cảm thấy mệt, thấy người ngày
càng đông, sợ người lạ vô ý đụng trúng viên thịt trong bụng, đã hơi muốn về. Có
điều thấy bánh bao nhỏ Sở Sở tò mò nhìn quanh, khó có khi ra ngoài, thật không
muốn phá hủy niềm vui của con gái. A Nan nhìn, nói với Sở Bá Ninh, “Vương gia,
thiếp hơi mệt, chúng ta tìm chỗ nghỉ tạm đi, để nha hoàn mang Sở Sở đi chơi.”
Sở Bá Ninh xem xét, nói với Mộc Viên Nhi: “Ngươi mang tiểu
quận chúa đi dạo, mang thêm vài thị vệ, đừng để lạc. Chúng ta ở tửu lâu này chờ.”
Mộc Viên Nhi liếc mắt nhìn tửu lâu bên cạnh, nhớ kỹ tên,
cung kính đáp lời.
A Nan phân phó nhóm nha hoàn giám sát chặt chẽ bánh bao nhỏ,
rồi cùng Sở Bá Ninh vào tửu lâu.
Vào tửu lâu, bọn họ chọn một nhã gian lầu hai ngồi xuống. Vừa
ngồi xuống, tiểu nhị đã ân cần đưa lên một ít trái cây tươi. Mùa này đúng là
mùa thu hoạch, lựu, lê, táo, hạt dẻ, nho, cam… trái cây tươi đã đượcán, có thể ăn
tới no.
A Nan cần trái lựu đưa cho Sở Bá Ninh, ý bảo hắn lột cho
mình, nàng muốn ăn lưu.
Sở Bá Ninh thần sắclạnh nhạt, thong dong tự nhiên nghe lời A
Nan, giúp nàng lột lựu, hạt đỏ như ruby nhanh chóng lộ ra. Sở Bá Ninh không
thích nha hoàn hầu hạ, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, hắn đều tự mình động
thủ, nên A Nan cũng tùy hắn thôi. Vì thế phần lớn thời gian đều tự thân vận động.
Mà sau khi A Nan mang thai, càng sai sử hắn tự nhiên hơn.
A Nan ăn hạt lựu đầy ắp, phát hiện hương vị rất ngọt, không
phải mùi vị mình thích, liền để qua một bên, lại cầm hạt dẻ mới mua đến, ý bảo
bạn Vương gia giúp nàng lột hạt dẻ. A Nan sai bạn Vương gia đương nhiên vui vẻ,
lại làm cho nhóm nha hoàn thị vệ đứng một bên mở to mắt nhìn, bất quá, dưới một
ánh mắt đảo qua của Sở Bá Ninh, bọn họ liền cung kính thu lại biểu tình, vẻ mặt
nghiêm nghị.
Tầm nhìn ở nhã gian lầu hai rất tốt, ngồi trước cửa sổ, ngước
mắt là có thể thu hết phong cảnh đường phố vào mắt. A Nan vừa kén chọn bảo Sở
Bá Ninh giúp nàng lột hạ dẻ, vừa tìm kiếm trong đám người, rất nhanh tìm ra tiểu
nha đầu bị nha hoàn ôm, theo sau là hai thị vệ, Trăn lặng lẽ theo sát sau nha
hoàn.
Đột nhiên, bánh bao nhỏ dường như thấy gì đó, làm cho người
ta thả nàng xuống, xoay người kéo tay Trăn đến trước một quán nặn tượng người.
Mộc Viên Nhi thực thông minh tiến lên can thiệp, sau đó người bán hàng rong
linh hoạt nặn tượng người. Chốc lát sau, người bán hàng rong đưa ra hai cái tượng.
Một nha hoàn đến trả bạc, nhận lấy tượng đưa cho bánh bao nhỏ. Tiểu tử kia nhìn
nhìn hai cái tượng, đưa một cái cho Trăn, thật rất có quan tâm nha.
Cầm tượng người, tiểu tử kia giờ lại không chịu bế, dắt tay
Trăn đi trong đám người, nha hoàn thị vệ theo sau, bộ dạng như lâm đại địch.
Tiểu tử kia rất biết giày vò người.
Nhìn bọn họ dần khuất trong đám đông, A Nan thu hồi tầm mắt,
lười biếng chống cằm nhìn người đến người đi trên đường, ngẫu nhiên ngẩng đầu
nhìn nam tử tao nhã bên cạnh đang giúp nàng lột hạt dẻ, đáy lòng đột nhiên tràn
ngập cảm giác hạnh phúc nhàn nhã.
Một loại cảm giác không nói rõ được, bình an vui vẻ.
Ừ, thật sự rất hạnh phúc đó!