Gần đây A Nan hơi đau đầu.
Làm cho nàng đau đầu, xưa nay trừ bạn Vương gia thì chính là
hai bánh bao nhỏ nhà mình. Con gái còn tốt, điềm đạm nho nhã, lại nhu thuận
nghe lời, chỉ cần lo lắng bé có phải là nghiêm túc quá không thôi, khí thế quá
mạnh mẽ, sau này không ai dám tới cửa cầu hôn, ngoài ra thì cũng không lo lắng
gì. Nhưng con trai nhỏ mới một tuổi, chỉ cần nghĩ tới tính cách của bé, liền cảm
thấy đau đầu.
Mới xem sổ sách một lúc, liền nghe nha hoàn nói tiểu thế tử
thức dậy, đang khóc không ngừng, bà vú dỗ không nín cũng không cho người ta ôm
đến. A Nan đành vội bỏ sổ sách xuống, xách váy chạy đến phòng cách vách.
Chưa tới cửa đã nghe tiếng trẻ con khóc rõ to, có thể nói là
đem ra tất cả sức lực dùng để uống sữa. A Nan liên tục lắc đầu, cũng đau lòng
vô cùng, nhanh chóng chạy vào.
Vào cửa liền thấy bánh bao nhỏ mặc quần áo đỏ rực đang ngồi
trên giường lót thảm lông xù, ngoác miệng khóc lớn, A Nan thấy cả hạch của họng
màu đỏ bên trong miệng của bánh bao nhỏ, không khỏi buồn cười.
Bánh bao nhỏ xuyên qua hai mắt đẫm lệ mơ hồ thấy nàng, tiếng
khóc nhỏ đi nhiều, ủy khuất gọi một tiếng “nương”, vươn hai cánh tay mập mạp ra
đòi ôm.
A Nan buồn cười ôm lấy tiểu tử kia, nhận lấy khăn nha hoàn
đưa tới giúp bé lau mặt. Bánh bao nhỏ dán trong lòng ngực nàng, thỉnh thoảng
thút thít vài tiếng, đôi mắt to đen nhánh ầng ậng nước, phối với khuôn mặt xinh
đẹp, nhìn quả thật vô cùng đáng thương. A Nan lau khô khuôn mặt tròn trĩnh kia,
hôn lên mặt bé, cười nói: “Bảo bối sao lại khóc? Nói với nương, nương giúp con
xả giận.”
Bánh bao nhỏ sáp đến ấn lên mặt A Nan hai nụ hôn ướt nhẹp,
thanh âm mềm mại: “Tỷ tỷ….”
“Tỷ tỷ làm sao?”
“Tỷ tỷ!” tiểu tử kia có chút cáu kỉnh kêu lên.
“Biết rồi, có phải hôm nay không tìm thấy tỷ tỷ đúng không?”
A Nan ôm hắn ra ngoài, nói: “Bảo bối, hôm nay tỷ tỷ phải học cầm, sao có thể mỗi
ngày chơi cùng con nha? Nào, nương chơi với con.”
A Nan mang con trai đến đại sảnh, đặt hắn lên giường nhỏ bên
cạnh bà tiếp tục xem sổ sách lúc nãy. Bánh bao nhỏ ngồi trên giường, tay béo cầm
một trái ô-liu gặm, đôi mắt to tròn đảo đảo, có vẻ rất có tinh thần, A Nan cũng
cười híp mắt đáp lời.
Khi A Nan xem xong sổ sách, nhìn qua giường nhỉ, bánh bao nhỏ
đã biến mất!
A Nan cũng không hoảng, nhìn qua bà vú đứng cạnh, bà vú vẻ mặt
đau khổ, chỉ một phương hướng, A Nan xoay người nhìn theo, thấy bên dưới giường
nhỏ, tiểu bánh bao đang nằm bò ở đó.
A Nan buồn cười, đành đi “đào” bé ra.
Bất quá, tiểu bánh bao dường như rất thích chỗ mình khám phá
ra, không chịu rời khỏi, A Nan tóm bé ra, bé còn vươn tay nhỏ ôm lấy chân giường
không buông.
Bánh bao nhỏ giờ đã một tuổi, từ khi biết bò liền rất tò mò
với thế giới bên ngoài, ở khắp nơi tìm tòi, mỗi ngày đổi một chỗ lăn qua lăn lại,
làm cho cả vương phủ vì tìm bé mà loạn thành gà bay chó sủa. Mới biết đi đã muốn
chạy, A Nan thật lo lắng tới khi bé biết đi thì có lẽ cả ở nhà cũng không được?
Nàng muốn gặp con không chừng còn phải phái người ra ngoài tìm về mới gặp được.
Thật không biết tính cách thích lăn qua lăn lại này di truyền từ ai.
A Nan dỗ một trận cũng không dỗ được bé đi ra, có chút giận,
quát: “Sở Tê Bạch, đi ra cho mẹ!”
Bánh bao nhỏ giương đôi mắt đen láy nhìn nàng, không chịu
buông chân giường ra.
Hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhường.
Nha hoàn xung quanh nhìn mà buồn cười, loại chuyện này từ khi tiểu thế tử biết
bò thường xuyên thấy được. Tiểu tử kia thích chỗ nào, không ngẩn ngơ lần mò ở
đó nửa ngày là không chịu chui ra, mà những chỗ bé thích lại làm cho người ta
thật không biết nên khóc hay nên cười, A Nan cảm thấy cực kỳ mất mặt, chỉ có thể
tự mình xách bé ra. Bất quá, A Nan tương đối không có mẫu uy, bánh bao nhỏ nghe
lời tỷ tỷ và phụ thân hơn.
A Nan cảm thấy nhất định là hai cha con kia bộ dạng như
nhau, khí thế nghiêm túc quá mạnh mẽ, tiểu tử này mới nghe lời bọn hắn. A Nan
căm giận, tiểu gia hỏa này chỉ biết khi dễ nàng!
Hai mẹ con đang giằng co, bên ngoài vang lên thanh âm:
“Vương gia!”
Nghe thanh âm này, A Nan ngẩng đầu liền thấy nam nhân mặc
thân vương phục đen huyền thêu hoa văn bạc
“Vương gia, chàng đã về ~” A Nan cười nói.
Sở Bá Ninh nhướn mày nhìn một lớn một nhỏ ngồi xổm trước giường,
không biết đang làm gì.
Chưa đợi A Nan giải thích, bé con bánh bao mập thấy hắn,
không ôm chân giường nữa, vui tươi hớn hở kêu một tiếng “Phụ thân”, nhanh chóng
bò về phía hắn, tốc độ thật nhanh. Tiểu tử đến trước mặt Sở Bá Ninh, dùng tư thế
ôm chân giường lúc nãy ôm chân hắn, thanh âm non nớt gọi “Phụ thân”, nồng đậm
mùi nịnh nọt.
A Nan nhìn bánh bao nhỏ dính cha như keo kia, thật là rất rất
tức giận. Nàng dỗ thế nào cũng không chịu ra, nhưng cha đến liền làm phản, lập
tức đi vuốt mông ngựa, rốt cục là chui từ bụng ai ra a?
Sở Bá Ninh thấy nàng phồng má, trong mắt lướt qua ý cười,
xách tiểu tử đang ôm chân hắn lên, nắm tay A Nan cùng ngồi xuống giường nhỏ.
Nha hoàn bưng trà cùng điểm tâm lên, A Nan nhận ấm trà rót
cho Sở Bá Ninh, Sở Bá Ninh bình thản uống trà, tùy ý bánh bao nhỏ nào đó xem hắn
như núi lớn mà trèo. A Nan nhìn, biết nam nhân này bây giờ rất dung túng tiểu tử
kia, nhưng nếu bánh bao nhỏ bám mình, hắn sẽ lại dài mặt ra, thật không biết
máu ghen đâu ra mà lớn thế.
“Vương gia, sao hôm nay chàng về sớm thế?”
“Không có việc gì nên về.”
“À ~” A Nan nghe thế, vui vẻ nói: “Nếu không có việc gì,
chút nữa chờ Sở Sở luyện cầm xong, chúng ta đi tìm Ôn Lương ngắm hoa đào đi,
nghe nói hoa đào ở Tây Uyển vừa nở a.”
Bây giờ vừa đúng là tháng ba hoa đào nở rộ, rất nhiều chỗ
trong kinh thành hoa đào nở rộ, phu nhân trong kinh bắt đầu thưởng hoa đạp
thanh, rất nhiều phu nhân cùng tỷ muội bằng hữu đều ước hẹn đi ngắm hoa đào. Mỗi
lần thu được bái thiếp mời thưởng hoa của các nàng, A Nan nhớ tới khúc “Đào hoa
đóa đóa khai” rất nổi tiếng ở kiếp trước, rất phù hợp ý cảnh bây giờ a.
“Nàng thích?” Sở Bá Ninh cầm cánh tay hì hục bò lên trên của
tiểu tử kia kéo xuống đặt qua một bên, thuận tay nhét con lão hổ bằng vải cho
bé, rốt cục đẩy được ra chỗ khác.
A Nan khóe miệng run rẩy nhìn tiểu bánh bao ôm con hổ vải
xem như ngựa mà cưỡi, vừa giải thích nói: “Ừm, lâu rồi không gặp Như Thúy, rất
nhớ nàng ấy. Mấy ngày trước Ôn Lương cho người qua báo Như Thúy mang thai, hình
như cũng bị nôn nghén, muốn đi thăm nàng xem sao.”
Sở Bá Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Vậy thì cùng đi.”
A Nan vui vẻ ứng lời, vội cho người đi xem con gái tan học
chưa.
Tiểu bánh bao Sở Sở bốn tuổi đang học cầm, cầm kỳ thư họa là
những thứ con gái quý tộc cần phải học, Sở Sở cũng vậy. Bất quá, A Nan thấy đứa
bé bốn tuổi hẳn nên hưởng thụ thời thơ ấu vô lo vô nghĩ, học cầm gì đó không phải
quá sớm sao? Nhưng cha của bé còn chưa lên tiếng, Thái hậu trong cung đã ầm ĩ bắt
tay vào chuẩn bị, chọn ra bốn cung nữ tinh thông cầm kỳ thư họa từ giáo phường
trong cung thưởng qua đây, nói rõ là sư phụ dạy tứ nghệ cho bánh bao nhỏ. A Nan
không thể cự tuyệt, thêm Sở Bá Ninh cũng cho rằng Sở Sở nên bắt đầu học những
thứ này, Sở Sở cũng không từ chối, vì thế bánh bao nhỏ Sở Sở bốn tuổi, trong sự
luyến tiếc của A Nan, mỗi ngày bắt đầu học cầm kỳ thi họa.
Tới trưa, bánh bao nhỏ Sở Sở tan học.
A Nan cho người chuẩn bị ngọ thiện, thấy nha hoàn đưa con
gái đến, theo sau con gái như cũ là Trăn không nói tiếng nào.
Qua hơn một năm bồi dưỡng, thân thể nhỏ bé của Trăn đã khỏe
mạnh không ít, người cao hơn, vì bồi bổ tốt, khuôn mặt không còn vàng vọt như
xưa, có sự trắng mịn mượt mà của đứa trẻ. Chỉ tiếc Trăn vẫn rất kiệm lời, không
thích nói chuyện không thích cười, ngay cả biểu tình cũng trầm lặng — trừ khi đối
mặt với con thỏ nhỏ Sở Sở nuôi có lộ ra biểu tình như nhìn thức ăn ra, thật
đúng là mặt không chút thay đổi. May mắn bộ dạng Trăn coi như không tồi, tuy
không tính là xinh đẹp, nhưng khuôn mặt kia cũng coi như là một loại đẹplãnh khốc
đi, một kiểu “đáng yêu” khác.
Sở Sở đến thỉnh an cha mẹ, A Nan kéo bé qua dùng khăn ấm
giúp bé rửa tay, nói: “Nào, Sở Sở, đến đây ăn cơm, ăn xong chúng ta tìm Ôn thúc
thúc cùng đi ngắm hoa đào.”
“Vâng.” Sở Sở gật gật đầu, nghĩ tới gì đó, nói: “Nương, Ôn
di có bảo bảo, đúng không ạ?”
“Đúng vậy ~~”
Bánh bao nhỏTê Bạch vốn ngồi trên giường nhỏ gặm bánh quy,
thấy tỷ tỷ Sở Sở, lập tức vui vẻ kêu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ…..”
“Đệ đệ!”
Sở Sở cười tủm tỉm đi qua, nắm bàn tay mập mạp của đệ đệ, thấy
đệ đệ cả người đè qua, bánh bao nhỏ Sở Sở ngốc nghếch cũng quên mất mình mới chỉ
bốn tuổi, không ôm nổi đệ đệ, cả người bị ép tới té ngửa. Trăn đương nhiên
không để Sở Sở té ngã, chính mình chạy lên làm cái đệm phía sau Sở Sở.
Vì thế, A Nan im lặng nhìn cảnh tượng xảy ra hằng ngày này,
ba bánh bao nhỏ như chơi chồng người thành một đống. Trăn lót ở dưới cùng, đau
khổ chống đỡ, bánh bao nhỏ Sở Sở bị kẹp giữa, hô hấp không thông, khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng, lại sợ tiểu bánh bao mập trên người quẫy lung tung sẽ ngã, chỉ có
thể vươn tay ôm hắn. Tiểu bánh bao ở trên cùng không hiểu chuyện lại nghịch ngợm
nhất, liều mạng chui vào lòng tỷ tỷ, chu cái miệng heo muốn hôn tỷ tỷ.
A Nan bất đắc dĩ xách con trai nhỏ để qua một bên, lại đỡ
con gái dậy. Trăn thì không sao, không cần A Nan đỡ đã tự bật dậy.
Bánh bao nhỏ hôn tỷ tỷ xong, lại bò qua chỗ Trăn, bám lấy
Trăn, ấn lên mặt hắn dấu nước miếng. Trăn nhìn Sở Bá Ninh, nhẫn nại chịu viên
bánh bao giới tính nam kia phi lễ, biểu tình có chút thống khổ.
“Được rồi được rồi, hôn xong rồi đi ăn cơm nào.”
A Nan không hiểu nổi đứa con này của mình sao lại thích hôn
người ta như vậy, nhìn thấy tiểu hài tử cùng tuổi luôn thích đè người ta xuống
hôn hôn, cũng không quản nam nữ. Rõ ràng nàng không dạy bé như vậy nha?
Nếu Như Thúy ở đây, nhất định sẽ thành thực nói với người
nào đó, vì người nào đó hạnh kiểm kém, lén hôn Vương gia làm tấm gương xấu cho
bánh bao nhỏ, nên bé tự nhiên sẽ học theo.
Nên mới nói, nàng ngoan như vậy, Vương gia lại là người trầm
tĩnh như vậy, A Nan thật không hiểu đứa con nghịch ngợm lại hiếu động rốt cục
giống ai chứ a.