A Nan biết
Sở Bá Ninh mang theo ba mỹ nhân trở về phủ, nghe nói ba người ở lại phía sau hậu
viện, A Nan buông lỏng người.
Sở Bá Ninh
rõ ràng lấy hành động nói cho gia nhân trong vương phủ biết, ba người kia chỉ
là vật trưng bày, chỗ ở cách xa hậu viện, còn phái ma ma lớn tuổi coi chừng,
ngay cả hậu viện cũng không cho bước vào, rõ ràng không muốn gặp lại bọn họ.
Cho nên, người làm trong phủ rất có mắt nhìn, không đem việc các nàng ấy vào cửa
xem là quan trọng, còn tận tâm tận lực hầu hạ tốt chủ nhân chân chính của vương
phủ.
Chỉ là, A
Nan không có để ý đến, cả trăm gia nhân của Túc Vương phủ cũng không có ai để ý
việc này, nhưng người bên ngoài rất coi trọng, thậm chí vì chuyện này mà bàn
tán xôn xao.
Chỉ mới mấy
ngày mà A đã trở thành đố phụ biết dạy chồng trong suy nghĩ các vị phu nhân, tiểu
thư trong kinh thành!.
Nguyên nhân
rất đơn giản, A Nan lần đầu tiên vào cung bái kiến Thái hậu, mọi người từ cung
nữ, thái giám cùng người đi đường đều thấy, Thái hậu ban thưởng một đoàn mỹ
nhân trở về Túc Vương phủ. Chưa tới một canh giờ, cả kinh thành mọi người đều
biết rõ Túc Vương cưới Vương phi nửa tháng, vương phủ rốt cuộc tiếp đón mùa
xuân, lời đồn đãi Túc Vương đoạn tụ đến đây hoàn toàn biến mất, không còn ai
hoài nghi Túc Vương thích nam nhân.
Vậy mà,
ngày thứ hai, hầu như cả kinh thành đều biết rõ chuyện Túc Vương phủ đem một
đám mỹ nhân mà Thái hậu ban thưởng cho trả ngược lại hoàng cung. Vì vậy, mọi
người đối với Túc Vương phi được cho là đoản mệnh có nhận định mới, bởi vì nàng
là một người lợi hại, ngay cả Thái hậu cũng không nể mặt.
Ngày thứ
hai, Túc Vương từ trong cung trở về, sau lưng lại có thêm vài vị mỹ nhân gương
mặt càng xinh đẹp so với lần trước.
Cả ngày hôm
đó, mọi người đỏ mắt chờ mong tin tức từ Túc Vương phủ, rốt cuộc được tin một
đám mỹ nhân lại bị an bài ở cách xa hậu viên. Vì vậy, người ở kinh thành có cái
nhìn khác về Túc Vương phi đoản mệnh này.
Túc Vương
phi tân nhiệm: Thứ nữ nhà Lục Thừa tướng —— Lục Thiếu Thất, tính tình thích
ghen, là đố phụ đứng đầu kinh thành!
Rõ ràng là
người đoản mệnh sắp chết, lại dám ngăn cản Túc Vương nạp tiểu thiếp, đây không
phải đố phụ thì là cái gì?
A Nan nghe
mà tức điên lên: ***, nàng sắp chết khi nào? Nàng ngăn phu quân cưới vợ bé khi
nào? Vì sao bây giờ nàng lại là đố phụ rồi?!
A Nan biết
thời đại này không có bất kỳ sử sách nào ghi lại, rất tốt rất cường đại, mặc dù
vẫn là nam tôn nữ ti, nhưng chuyện thị phi cũng chẳng phân biệt thời đại chẳng
phân biệt nam nữ.
Mấy ngày
qua, A Nan cũng hiểu rõ Sở Bá Ninh được nhiều người chú ý, còn nhiều hơn diễn
viên nổi tiếng. Thật ra thì, Sở Bá Ninh là một người có khí thế cường đại, rất
ít người có thể giữ bình tĩnh ở trước mặt hắn. Nhưng ở sau lưng, rất nhiều người
vui vẻ bàn tán chuyện tốt xấu về cuộc sống cá nhân của hắn. A Nan nghĩ, mọi người
quan tâm từng chi tiết nhỏ về đời sống riêng của Sở Bá Ninh, tất cả đều là do vị
trí của hắn lúc này, cùng với Hoàng thượng đối với hắn một mực tin tưởng.
Có thể nói,
Sở Bá Ninh là người có quyền lực chỉ đứng sau đương kim Hoàng đế!
Trong phủ
Thừa tướng, Lục Thừa tướng mày nhíu chặt lại, nét mặt không vui.
A Nan bị
người người trong kinh thành nói là đố phụ đoản mệnh, sau khi Lục Thừa tướng
nghe xong, thật là không thể thở nổi, thiếu chút nữa tức chết. Đối mặt với các
quan đại thần đồng liêu “Con gái của ngài thật lợi hại, thế nhưng có thể thu phục
Túc Vương nghiêm túc “
Người nói
chuyện đó…Ánh mắt mập mờ, Lục Thừa tướng thiếu chút nữa cầm tấu chương trong
tay trực tiếp đập lên mặt bọn họ.
Lục Thừa tướng
rất tức trong lòng a! A Nan không phải con gái ưu tú nhất của ông, cũng là tri
kỉ duy nhất mà ông yêu thương đấy! Rõ ràng là Thái hậu tự quyết định, kết quả
là A Nan chịu tội. Lục Thừa tướng lần đầu tiên về nhà ở trước mặt phu nhân
không để ý lễ nghi quân thần, miệng lẩm bẩm một câu Thái hậu là không đúng.
Đồng thời
cũng đang tức giận còn có không nghĩ tới hành động nhất thời vì mừng của mình,
con trai lại bị người đồn đãi thành “Sợ vợ”, ngược lại Túc Vương phi cũng không
bị người nói thành “Đố phụ”, Thái hậu lúc nghe được chuyện này thì bẻ gảy một
cây quạt, cuối cùng không biết nên tức giận với ai, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.
Thái hậu
nghĩ, bà lúc ấy nhất định là đầu choáng váng rồi, mới có thể sau nửa đời thận
trọng ngồi lên vị trí này, cũng tự nhiên sau mười năm lại làm chuyện bát quái
như vậy. Thái hậu than thở, biết mình là vì quá nóng lòng, thế nhưng cũng không
thể trách bà được! Con trai tính tình cổ quái tự mình biết, vì che giấu chuyện
này, tiên hoàng lúc ấy không biết ban chết cho bao nhiêu thị vệ cung nữ, có thể
nói lúc ấy đã quét sạch một lần hậu cung, không biết bao nhiêu người vô tội bị
chết oan. Túc vương —— Sở Bá Ninh người cổ quái này, cũng là một sỉ nhục trong
lòng tiên hoàng vẫn luôn che giấu, tuyệt đối không để người khác có cơ hội biết.
Tiên hoàng
coi trọng việc này, Thái hậu cũng đem nó trở thành gánh nặng trong lòng. Cho
nên, biết con trai rốt cuộc không còn cổ quái có thể chạm vào người khác, sao
nàng có thể không mừng rỡ như điên? Thái hậu tưởng rằng con trai cuối cùng cũng
đồng ý chạm đến nữ nhân, nên mới gấp gáp đem mấy cung nữ ban thuởng, nghĩ rằng
từ nay về sau số mệnh khắc thê tuyệt tử của Túc Vương đã được giải trừ, để cho
hắn nhanh chóng sinh con nối đỗi.
Nhưng kết
quả —— Chỉ có thể cảm khái một tiếng: Việc đời khó đoán!
Thái hậu lo
lắng việc Sở Bá Ninh sẽ trở thành người “Sợ vợ”, tất nhiên Thái hậu đã quá lo lắng,
Túc Vương khí thế cường đại, ít có người dám nhìn thẳng vào. Cái loại nam nhân
nghiêm túc đến nghiêm chỉnh này, ai dám nói hắn “Sợ vợ”?
Lần này, có
thể nói Thái hậu trắng tay hoàn toàn, cùng con trai của mình giận nhau một lần
nữa, thứ có được không bù lại cái đã mất a!
Sau giữa
trưa, Túc Vương phủ bên trong sương phòng, A Nan đang luyện chữ, Như Lam đi
vào, đem một tấm thiệp thủ công tinh xảo đến trước mặt A Nan.
“Vương phi,
Tĩnh vương phủ cho người mang thiệp mời đến, muốn mời Vương gia cùng người đi
Tĩnh vương phủ xem hát kịch!”
A Nan vừa mở
ra nhìn, bên trong nội dung rất có quy cũ, đúng là mời hai vợ chồng mình đến
Tĩnh vương phủ xem hát. A Nan lúc này không có tâm tình lchữ, khép lại thiệp mời
đặt nó qua
“Vương phi,
người nghĩ sao? Tĩnh Vương gia muốn mời Vương gia cùng người ngày mai xem hát kịch,
như vậy cũng mời các tiểu thư phu nhân, người đi hay không?” Như Thúy còn đang
giúp A Nan mài mực, thấy hành động của A Nan, có chút không hiểu.
A Nan nhìn
nàng một cái, nói: “Sợ là khó xem hát kịch.”
Như Thúy vẻ
mặt không hiểu, “Sao lại khó xem? Không phải nói gần đây kinh thành xuất hiện
ca cơ nổi tiếng, giọng hát rất được quan gia các phu nhân yêu thích sao? Ngày
mai hát kịch có lẽ còn có ca cơ lên đài ~~ Nhất định rất đẹp a.”
“Chậc! Sợ
là chỉ đến xem đệ nhất đố phụ kinh thành sắp chết như ta mới đúng!” Lời nói của
A Nan không có ý tốt.
Như Thúy biết
mình chọc trúng tổ ong vò vẽ, vội vàng quy củ đứng ngay ngắn, không dám nói cái
gì nữa.
A Nan nhớ tới
ngày hôm qua, Thừa tướng phu nhân khó có dịp qua vương phủ tới thăm nàng, nàng
còn thụ sủng nhược kinh, khi nàng biết được từ trong miệng Thừa tướng phu nhân
là không chịu nổi Thừa tướng phụ thân càu nhàu mới tới vương phủ quan tâm cuộc
sống của nàng, thuận tiện hỏi A Nan là Túc Vương an bài các vị mỹ nhân thế nào,
A Nan nhất thời không biết nên nói gì.
Thừa tướng
phu nhân đúng là khó nói: “Chuyện như vậy là do Thái hậu một chút nóng lòng, bất
kể việc thế nào con làm đều là sai. Lão gia vì chuyện này tâm tình không tốt,
lo lắng con bị uất ức, Thái hậu bên đó như vậy cũng buồn bực, hai người đoạn thời
gian này cũng cố cư xử cho bình thường, đừng gây chuyện……”
A Nan hiểu
lời nói của Thừa tướng phu nhân, rồi nàng lại suy nghĩ một chút, chuyện thế này
cũng đúng là Thái hậu quá nóng lòng, nếu như chờ nửa năm nữa hãy đưa mấy vị mỹ
nhân vào phủ, nói không chừng sẽ không phản ứng lớn như vậy. Dù sao hiện tại
trong kinh thành ai không nhìn chằm chằm vào Túc Vương phủ, muốn biết Túc Vương
phi mới cưới về là nàng có thể sống bao lâu sẽ bị Túc Vương “Khắc chết”, sau đó
chuyện công khai ban thưởng mấy vị mỹ nhân vào phủ, trách sao người khác không
để ý tới. Người không biết chuyện còn tưởng rằng Thái hậu lo lắng Túc Vương phi
yểu mệnh chết sớm, để lại trước mấy người phòng hờ cho Túc Vương đấy.
Tin tưởng
Thái hậu qua việc lần này rút được kinh nghiêm, từng thời khắc cũng không nghĩ
tới ban thưởng mỹ nhân cho Túc Vương phủ nữa.
Dĩ nhiên, từ
những mỹ nhân kia cho đến Thái hậu, người trong kinh thành không còn để ý nhiều
đến việc A Nan chết như thế nào, mà quan tâm đến ba người mỹ nhân kia khi nào
thì sẽ chết.
A Nan qua
loa nghe được tin tức Như Bích đem về thì trong lòng cảm giác thật là rất quái
dị.
Buổi tối, Sở
Bá Ninh mang theo gương mặt mệt mỏi trở về phủ.
A Nan biết
hắn đang vì chuyện dự bị bạc cho chiến tranh sắp đến, luôn đi sớm về trễ, loay
hoay với công việc. A Nan không dám nhiều chuyện làm phiền hắn, tỉ mỉ giúp hắn
dùng hết bữa tối, lại thấy hắn nhanh chóng vào thư phòng, A Nan suy nghĩ trong
lòng đem món gì cho hắn bồi bổ thân thể, tránh cho Thái hậu thấy con trai gầy,
sẽ nói nàng không chăm sóc tốt.
A Nan nhớ tới
hôm nay vào cung thỉnh an, sắc mặt Thái hậu nhợt nhạt, còn nói một ít lời bóng
gió châm chọc, nàng cũng Thái hậu còn đang oán mình. A Nan biết tư chất của
nàng kém, tranh đấu giữa mẹ chồng nàng dâu, mình chỉ bị một chút ảnh hưởng, còn
không bằng không tham gia vào. Thì đối với lời nói củaThái hậu, vào tai trái ra
tai phải cho rồi.
A Nan suy
nghĩ một chút, cảm thấy chuyện Tĩnh Vương mời xem hát kịch này nên nói cho Sở
Bá Ninh thì tốt hơn, dù sao đầu đần như nàng cũng biết, cảm thấy vào lúc như thế
này, Tĩnh Vương không chỉ đơn giản là muốn mời bọn họ đi xem hát kịch.
A Nan ngồi
chờ, chờ đến buồn ngủ, ngáp liên miên, mới thấy Sở Bá Ninh quay lại.
“Sao còn
còn chưa ngủ?” Sở Bá Ninh có chút kinh ngạc nhìn tiểu thê tử đang đứng trước mặt.
A Nan từ
bàn nhỏ gần giường lấy ra thiệp mời đưa cho hắn nói: “Vương gia, đây là thiệp mời
của Tĩnh vương phủ, nói là muốn mời chúng ta ngày mai đến Tĩnh vương phủ xem
hát kịch.”
“Không đi!”
Sở Bá Ninh trực tiếp cự tuyệt, một bên cởi áo trên người, cười lạnh một tiếng
nói: “Bọn họ muốn xem kịch Bổn vương không muốn phối hợp!”
A Nan yên lặng,
nghĩ đến hắn thì ra cũng biết những lời đồn đãi bên ngoài.
Sở Bá Ninh
toàn thân mặc áo đơn màu trắng, trực tiếp lên giường nằm xuống ôm A Nan, sờ sờ
gương mặt hơi béo mập mềm mại của A Nan, thanh âm hơi khàn khàn: “A Nan, chỗ
Tĩnh Vương thúc việc chúng ta có đi hay không, ông ấy sẽ không để ý, đối với
chúng ta không có lợi ích.”
Tĩnh Vương
là em ruột của tiên hoàng, hoàng thúc duy nhất còn sống của đương kim Hoàng thượng,
năm nay đã năm mươi mấy tuổi, hàng năm sống ở kinh thành, nhưng là một người
không biết điều, thường làm một chút chuyện khiến người ta không khỏi nghẹn họng
nhìn trân trối. Lúc tiên hoàng còn sống, đã từng hết cách với ông ta, chỉ có thể
càng ban nhiều sủng ái, để cho ông ta ít làm chuyện mất thể diện hoàng gia. Đến
khi Sùng Đức Đế lên ngôi, Tĩnh vương mặc dù có chỗ kiềm chế, nhưng lúc nào đó,
vẫn không thay đổi tính cách. Mà ông ta làm trưởng bối, Hoàng thượng cũng không
tiện khiển trách ông ta quá nhiều, có lúc chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt mặc
kệ ông ta giày vò.
Trong bóng
tối, A Nan không thấy rõ gương mặt của Sở Bá Ninh, nhẹ nhàng đáp một tiếng,
trong lòng im lặng đem “Tĩnh vương phủ” liệt danh sách cự tuyệt quan hệ.
Nàng cũng
không muốn để cho người ta xem náo nhiệt!