Thừa tướng phu
nhân rất dụng tâm ăn mặc cho A Nan vì thế rất đau lòng khi phát hiện, khí chất
cùng với biểu hiện của A Nan thật sự là làm cho người ta đau đầu nhức óc.
Nói dễ nghe một
chút, A Nan là một cô nương tròn trịa dễ thương, nhưng nói khó nghe một chút
chính là thuộc loại người dù gắn kim tuyến khắp người cũng không phát sáng nổi
trong đám đông, chỉ có một làn da trắng mịn màng bù lại khuyết điểm bên ngoài.
Nhưng mà, vì sao khi ăn dọn trang điểm lên, những đồ trang sức ngọc ngà quý giá
mang trên người trên đầu A Nan đều mạnh mẽ toát ra vẻ thô bỉ của nhà giàu mới nổi
khoe của. =___+
Cô nương này thực
sự không còn thuốc chữa nữa! Như thế này mà tiến cung chẳng phải làm cho tất cả
mọi người đều chê cười Thừa tướng phủ hay sao?
Thừa tướng phu
nhân trầm mặc vài giây, thở dài bảo người đem trang sức bằng vàng trên đầu của
A Nan đổi thành kim thoa khảm đá quý đủ màu sắc, thoạt nhìn nhẹ nhàng nho nhã,
làm nổi bật khí chất linh lung đáng yêu của tiểu cô nương ra ngoài.
A Nan thật phù hợp
với cách ăn vận như vậy, trang sức bằng vàng gì đó quá mức làm tổn thương người
khác mà!
Một đống nha
hoàn, ma ma khen ngợi A Nan linh hoạt nhẹ nhàng, chẳng khác nào ngọc nữ bên cạnh
thánh mẫu nương nương
A Nan có chút ngại
ngùng cười cười, giương mắt vụng trộm nhìn nhìn Thừa tướng phu nhân, phát hiện
lông mày của bà vẫn còn cau lại rất chặt, không có chút thả lỏng.
Thừa tướng phu
nhân cắt ngang lời khen tặng của bọn họ, nhìn xem thời gian, cùng A Nan ngồi
trên xe ngựa tiến cung.
Trên xe, Thừa tướng
phu nhân mặt nghiêm túc dặn dò A Nan: “Lát nữa, con đi theo bên cạnh ta, nhìn
nhiều, nghe nhiều, nói ít, cho dù người khác nói cái gì, con chỉ cần mỉm cười
là được, cần nhất không được tranh cãi.”
A Nan nỗ lực gật
đầu nhớ kỹ lời nói của Thừa tướng phu nhân, bởi vì Thừa tướng phu nhân sống nửa
đời người, người đã từng trải thành tinh, tình cảnh gì mà chưa thấy qua, bà nói
như thế chắc chắn có đạo lí riêng của bà, loại tính cách nhảy nhót hiếu động
kia với một đứa con gái xuyên không vào một thứ nữ không tư chất nầy tuyệt đối
không thể làm, như vậy mới không làm tầm ngắm của mọi người.
A Nan là một cô
gái cực kì bình thường, hơn nữa còn xuyên vào một thứ nữ, cảm thấy ông trời cho
nàng xuyên không như thế này thực sự uổng công.
Nếu là tình huống
bình thường, A Nan cần gì phải chuẩn bị “Thủ tục sống sót của thứ nữ”, “Lịch sử
phấn đấu của thứ nữ “, “Thứ nữ thản nhiên lục” gì gì đó. Tóm lại, phàm là những
câu chuyện liên quan đến thứ nữ, nàng cũng đều nghiên cứu rất kĩ.
(Mấy cái ở trên
là tựa truyện nhé)
Chỉ tiếc, tư chất
của A Nan quá kém, mấy thứ đó đều là mây bay a, có thể an an ổn ổn còn sống
không để người tìm ra nhược điểm bắt bẻ đã là may mắn rồi.
Mà ở nơi này, A
Nan đã sống mười lăm năm, cũng chưa làm được chuyện gì xuất sắc, đương nhiên
cũng chưa làm qua chuyện khác người gì.
Mà hoàng cung
chính là nơi làm A Nan luôn luôn sợ hãi như hổ. Trước không nói các loại tiểu
thuyết xuyên không thì đó là nơi làm cho các nữ nhân vật xuyên vào hoàng cung tỏa
sáng, mà cũng là cái hố chôn cả cuộc đời của mấy nàng đó. Chỉ dựa vào kiếp trước
nàng chỉ là một người dân bình thường, kiếp này lại cũng chỉ là một thứ nữ nhỏ
bé không từng trải việc đời, hoàng cung gì đó thật tình là một nơi mà nàng
không thể chọc vào.
A Nan ngoan ngoãn
nghe lời là chỗ mà Thừa tướng phu nhân vừa lòng nhất, tuy rằng thứ nữ không phải
do bà sinh, nhưng so với mấy đứa con gái luôn làm bà không hết lo kia, thứ nữ
ngoan ngoãn vẫn là làm cho người ta yêu thích.
Bọn họ dừng xe ngựa
ở trước cửa cung, được thái giám dẫn đến hoa viên hậu cung được Thái hậu lão
nhân gia an bày ngắm hoa.
Lúc này đang là
giữa mùa thu, đúng là thời gian chuẩn nhất để ngắm hoa cúc và uống trà hoa cúc.
Hoa viên trong hậu
cung, màu vàng rực rỡ của những đóa hoa cúc vô cùng bắt mắt, nhưng trong mắt của
A Nan thì là, mặc niệm một câu: Toàn một màu vàng rực, hoa cúc tàn, rác đầy
sân…
“A Nan, đi thôi!”
Thừa tướng phu
nhân nhỏ giọng kêu, đem A Nan từ trong suy nghĩ miên man kéo về hiện thực.
“Vâng, thưa mẹ.”
A Nan biết vâng lời
theo ở phía sau Thừa tướng phu nhân, dọc theo đường đi nhìn thẳng không chớp mắt,
bà ra tư thế một thiếu nữ ngoan ngoãn.
Thái hậu là một
người đàn bà trung niên mặt mũi hiền lành, làn da dáng người đều bảo dưỡng thập
phần ngăn nắp thỏa đáng, làm cho người ta không thể tin được một nữ nhân trẻ tuổi
như vậy đã là một Thái hậu, đây mới là tấm gương điển hình cho nữ nhân nhìn
theo mà phấn đấu! Thái hậu tuy rằng mang một đầu trang sức ánh vàng rực rỡ,
nhưng cười từ ái không khác gì đức phật Di Lặc, làm cho người ta cảm giác thập
phần thân thiết, thiếu chút nữa đã quên bà là mẹ của Hoàng đế, cao cao tại thượng,
đứng đầu hậu cung.
Bên cạnh Thái hậu
ngoài Hoàng hậu ra còn có mấy vị phi tử được sủng ái, trên đầu mỗi người đều là
đồ trang sức vàng rực, làm A Nan nhìn thấy thiệt tình muốn bị bệnh đau mắt.
Thế giới này lấy
vua làm trời lấy vàng làm quý, chỉ có nữ tử nhà quan mới có tư cách đeo vàng
mang bạc, dân chúng bình thường, cho dù ngươi là người giàu nhất thiên hạ, ngồi
ôm núi vàng núi bạc, giàu có hơn cả hoàng để nhưng vẫn không thể đeo vàng mang
bạc. Quy định của tổ tông vẫn còn đó, nếu ngươi dám đeo vàng mang bạc, chẳng
khác gì đi khiêu chiến hoàng quyền, hắc, hậu quả chắc chắn sẽ bị Hoàng đế tìm
được cớ tịch thu gia sản của ngươi bổ sung vào quốc khố bị thiếu hụt mà thôi.
Lúc này đây, A
Nan thân nhẹ nhàng khoan khoái vào cung, nhưng trong mắt người khác lại thật sự
là rất ngoại tộc, làm cho A Nan vốn dĩ không có chút nổi trội nào trong nháy mắt
trở thành điểm chú ý ngoại lệ của mọi người ở đây.
“Người kia là thứ
nữ của Lục Thừa tướng sao? Xem cách ăn mặc này…”
“Chậc, chẳng
trách chúng ta chưa thấy qua nàng ấy, bộ dáng nghèo túng thế này, có tiểu thư
nhà ai giống nàng ta không?”
“Nghe nói Thừa tướng
phu nhân cũng đâu từng đối xử tệ bạc với nàng ta, sao lại ăn vận thành như vậy?”
“Không phải muốn
ăn mặc như vậy làm người ta chú ý chứ?”
“Mặc dù là thứ nữ,
nhưng dù sao cũng là con Thừa tướng, không phải không có mắt nhìn như vậy chứ?”
“Hừ! Ta thì thấy
nàng ta cố bày ra vẻ thanh cao khác người thôi!”
Không phải không
có tiểu thư nhà quan khác ăn vận nhẹ nhàng thanh thoát như A Nan, nhưng đó chỉ
là ở bên trong khuê phòng, ngay giữa những buổi yến tiệc trong cung như thế
này, sẽ làm cho người ta nghĩ mình cố bày ra vẻ thanh cao.
A Nan biết vâng lời
ngồi ở vị trí phía sau Thừa tướng phu nhân, tận lực làm mờ đi tồn tại của bản
thân. Bây giờ nàng rốt cục đã biết vì sao Thừa tướng phu nhân trước khi rời khỏi
nhà luôn nhìn nàng thở dài, tuy rằng ăn vận thành như vậy có thể che lấp khí chất
nhà giàu mới nổi, nhưng lại ra vẻ khác người, thật sự làm người ta buồn bực mà!
Tuy rằng tiểu cô
nương khá phiền lòng, nhưng mà A Nan cảm thấy cộng cả kiếp trước lẫn kiếp này
mình cũng đã hơn ba mươi tuổi, nên mấy lời của mấy tiểu thư nhỏ đó, không cần để
ở trong lòng.
Nhưng mà A Nan
tuy rằng muốn lạnh nhạt nhưng bởi vì sự khác người của nàng làm cho nàng muốn lạnh
nhạt cũng không được, vốn dĩ mình chỉ là một thứ nữ vì thiếu người nên mới được
mang đến đây, vốn chỉ là định nhàn nhạt cho qua. Ai biết bởi vì nàng khác người,
làm cho Thái hậu cùng đám người cũng không tự chủ được chú ý, sau đó là một loạt
các loại câu hỏi.
A Nan bất đắc dĩ,
chỉ có thể dưới sự âm thầm chỉ điểm của Thừa tướng phu nhân, ngoan ngoãn đứng dậy
đáp lại câu hỏi câu hỏi của mọi người. Hỏi một ít vấn đề đều là ở nhà đọc loại
sách nào, nữ công thế nào, cầm kỳ thư họa tinh thông môn nào… A Nan trả lời
cũng vô cùng quy củ, thanh âm lại mềm mại ngọt ngào, nho nhỏ khéo khéo, thân thể
trắng trẻo, nở nụ cười ngọt ngào vào tận trong tim của bọn họ khiến Thái hậu bật
cười liên tục, cũng khiến các tiểu cô nương hận nghiến răng nghiến lợi.
Các vị tiểu cô
nương đều nghiến răng, hận chết A Nan, ai chẳng biết Thái hậu hôm nay tổ chức
ngắm hoa yến có thâm ý, nói không chừng là đang tuyển vị thê tử cho hoàng thân
quốc thích nào đó, lại bị một thứ nữ của Lục gia vượt qua mặt, các nàng nhìn A
Nan như muốn nuốt sống.
Chỉ có Thừa tướng
phu nhân vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo hành lễ,
cùng nhóm quý nhân nói cười thể hiện đầy đủ phong phạm chủ mẫu của đại gia tộc.
A Nan không dám
làm càn, luôn luôn cúi đầu nghe dạy,, nếu là nhóm quý nhân kêu nàng ngẩng đầu
lên, mắt cũng nhìn xuống, không dám nhìn thẳng vào đám nữ tử vinh sủng vô hạn
giữa hậu cung, sợ bản thân lỡ bày ra cảm xúc không nên có gì đó, đến lúc đó chết
như thế nào đều không.
A Nan biểu hiện
thật làm Thừa tướng phu nhân vừa lòng, tuy rằng A Nan thu hút chú ý làm bà có
chút lo lắng, nhưng mà nghĩ đến thân phận A Nan đặt tại chỗ kia, cũng không có
chỗ nào có thể để người ta quan tâm hay lợi dụng, nên bà vẫn nhàn nhạt nắm lấy
tay A Nan dắt nàng đến nói chuyện với các quý nhân ở trong cung, thẳng đến khi
ngắm hoa yến kết thúc, mới mang theo A Nan đi trở về.
Ai biết, ngày thứ
hai, khi Lục Thừa tướng vào triều, Hoàng đế trẻ tuổi đột nhiên tứ hôn cho Lục
gia, đem tiểu thư Lục Thiếu Thất của Lục gia tứ hôn cho Túc vương làm Vương
phi, mùng năm tháng sau sẽ thành hôn.
Lục Thừa tướng: ⊙▂⊙? Chuyện gì thế này, A Nan đã gây ra chuyện lớn gì sao?