A Nan mặt
tràn đầy từ ái, dùng mắt mắt trìu mến nhìn nhân sâm, bộ dáng không
có tiền đồ khiến Như lam nghiêng đầu, nhắm mắt làm ngơ. Giống như A
Nan còn có Như Thúy, nha đầu này cũng đang nhõ dãi thèm thuồng nhìn
nhân sâm.
“Tiểu thư,
nếu đem địa tinh này bán, chúng ta chắc chắn phát tài đó!” Như Thúy
lau nước miếng nói.
“Không có
tiền đồ!” A Nan làm bộ đánh nàng, “Đây là đồ tốt để cứu mạng đó,
ngàn vàng khó mua, em lại dám nói bán nó đi, thật không có kiến
thức!”
Đem nha
hoàn không có kiến thức kia giáo huấn một trận, A Nan cẩn thận từng
li từng tí đem nhân sâm để vào trong hộp, trinh trọng giao nó cho Như
Lam, để nàng cất đi, không chừng một ngày nào đó sẽ phải nhờ nó
cứu mạng, dù sao có nó trong tay, coi như là thần y rồi!
A Nan rất
có gắng mới đem cảm giác hưng phấn có được bảo bối mà đè xuống,
sau đó mới nhớ lại chuyện hôm nay vào cung, lập tức cho người mời An
ma ma tới.
“Vương phi,
ngài tìm nô tỳ có chuyện gì?” Sau khi An ma ma đi vào, trực tiếp hành
lễ.
A Nan gọi
dậy, mang nụ cười thân thiện trên mặt nói: “An ma ma, hôm nay vào cung,
mẫu hậu nói với bổn cung, hai cô nương Họa Ý, Phong Nhã có thể để
bổn cung làm chủ an bài. Ngươi xem, đem hộ dán hoàn trả lại cho họ,
cho các nàng chút bạc rồi trả về được không?”
Ở thời
đại này, cung nữ sẽ có một thứ gọi là “hộ dán”, là thứ chứng minh
thân phận của các nàng. Nếu như muốn đưa họ ra khỏi cửa, không chỉ
cấp bạc là xong, mà còn phải đem hộ dán trả lại cho họ, coi như
giải trừ thân phận cung nữ của họn, sau này sẽ làm người dân bình
thường. An ma ma đối với hai cung nữ kia rất chán ghét, hai người không
thức thời, không hiểu rõ thân phận làm An ma ma rất không muốn gặp
họ. Cho dù là thái hậu ban thưởng tới, cũng là nô tài, Vương gia
không cân nhắc họ, chỉ để ở trong góc. Cũng bởi vì một cung nữ qua
đời, hai người này còn lên mặt mà yêu cầu, cho dù là chết thì cũng
coi như là duyên phận của các nàng, nhưng dám làm chuyện mà người
khác thấy tức giận. Nói trắng ra thì hai người này vẫn còn là nô
tài, mệnh mỏng như giấy bạc, chủ nhân mà mất hứng, tùy ý giết đều
được, còn dám có ý kiến sao?
An ma ma
mặc dù không biết Vương phi vì sao lại xử lý chuyện này như vậy,
nhưng bà làm đúng bổn phận của mình, đối với phương pháp của Vương
phi cũng không có ý kiến gì. Hơn nữa, hai người kia đi cũng tốt,
tránh khỏi ở lại trong phủ ám người!
Chuyện hai
người kia gây ra, A Nan cũng không nói cho Sở Bá Ninh biết, Tần quản
gia và An ma ma biết chuyện cũng trầm mặc, mọi người xử lý mọi
chuyện ăn ý, nhịp nhàng.
A Nan gọi
An ma ma là muốn đem chuyện này cho bà xử lý. Dĩ nhiên, A Nan quyết
định buổi tối sẽ nói với Sở Bá Ninh một tiếng, nếu hắn không có ý
kiến, chuyện cứ như vậy mà làm.
Qua không
lâu sau, yến tiệc kết thúc, Sở Bá Ninh mang theo một thân mùi rượu
trở lại.
A Nan mới
ra nghênh đón, đã ngửi thấy mùi rượu, đầu nàng có chút choáng váng,
vội vàng tới đỡ nam nhân uống nhiều rượu kia.
“A Nan, Tử
tu uống say, nàng cho người đưa hắn đến phòng khách, thuận tiện mang
canh giải rượu lên…” Sở Bá Ninh ngồi tựa trên giường, mặt có chút
ửng hồng, che trán chậm rãi nói: “Uhm… đưa hắn đến tây phòng, cái
phòng hắn vẫn ở trước kia ấy…”
A Nan nghe
xong, tức bể phổi, thầm nghĩ, thì ra là khác quen cơ đấy, sẽ không
mang theo Vương gia nhà nàng đi xem tuyết ngắm trăng, ngắm sao nói lý
tưởng sống chứ.
Tia hảo
cảm mà A Nan dành cho Ôn Lương vừa dâng lên liền biến mất!
Trong lòng
A Nan thầm oán, trên mặt lại kính cẩn đáp một tiếng, mặc dù thanh âm
của Sở Bá Ninh bình thường rõ ràng, nhưng cũng có phần chậm đôi
chút, như thế có thể thấy được hắn đã uống rất nhiều. A Nan trước
tiên phân phó Như Lam tìm tần quản gia làm theo ý Vương gia phân phó,
xử lý tên quỷ say trong đại sảnh, sau đó phân phó Như Thúy đi nấu canh
giải rượu, ma ma ở cửa mang nước nóng tới.
A Nan cho
ma ma ở cửa đi ra, tự mình lau khăn nóng cho nam nhân trên giường.
Sở Bá
Ninh dựa ở trên giường, tròng mắt nửa mở nửa khép, một mảnh sương
mù mờ ảo, gương mặt tuấn tú giống như thư sinh dính chút hồng nhạt,
xem ra thật sự là sắc đẹp có thể thay cơm.
A Nan tim đập
nhanh hơn, cảm thấy Vương gia lúc này so với cái gì mà mỹ nam đệ nhất Kinh
thành còn mê người hơn. Thật may là A Nan đã đuổi đám nha hoàn đi, nếu hình tượng
của Sở Bá Ninh như này mà cho các nàng thấy, uy nghiêm của Túc Vương không những
không còn, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ kì quái a!
“Thiệt là,
không có việc gì lại uống nhiều như vậy làm gì…..” A Nan nhỏ giọng oán trách,
giống như một thê tử bình thường, thấy trượng phu uống rượu thì không nhịn được
mà mắng một vài câu!
Sở Bá Ninh
lười biếng dựa vào giường, thanh âm hấp dẫn mê người, “… là quỷ rượu Tử Tu ép
rượu Bổn vương, Bổn vương cũng không thích, tửu sắc hỏng việc…..”
A Nan sợ hết
hồn, chăm chú nhìn, thấy thần sắc hắn bình tĩnh thì mới yên lòng. Chờ ý thức được
nội dung câu nói của hắn, vạch đen hiện lên trên mặt, lòng nói: Vương gia a,
chàng mới mấy tuổi mà đã đem “tửu sắc hỏng việc” lý giải được thấu đáo thế?
Nàng có nên vui mừng không?
A Nan cầm
khăn lông nóng lau mặt cho hắn, sau đó đem áo khoác trên người hắn cởi ra. A
Nan cũng không phí sức đem áo của hắn cởi ra, lại đem giày cũng cởi nốt. Nam
nhân này khi uống rượu say rất an phận, thậm chí không cần phải gọi cũng tự
mình giơ tay phối hợp!
Chờ khi A
Nan vươn người muốn kéo chăn đắp cho hắn thì Sở Bá Ninh đột nhiên đưa tay cầm cổ
tay nàng, éo lấy, cả người A Nan ở trước nằm úp trước ngực hắn, một mùi hương
nam nhân kèm theo mùi rượu lao thẳng vào mũi.
A Nan bị
choáng váng đầu, muốn giằng co, nhưng cánh tay Sở Bá Ninh như song sắt đè trên
eo nàng, khiến nàng không thể động đậy.
“Thế nào?”
Sở Bá Ninh
nhấc nàng lên, để cả người nàng cũng nằm trên người hắn, sau đó nâng mặt của
nàng lên, hôn lên môi nàng……
A Nan trợn
mắt, lập tức giằng co, miệng bị ngăn chặn không có biện pháp nói chuyện, chỉ có
thể gào thét ở trong lòng: đại ca này, bây giờ là ban ngày đó! Ngươi không phải
là Túc Vương gia quy tắc nghiêm túc gì đó sao? Ban ngày tuyển dâm là làm trái lời
dạy của Thánh Nhân a a a!!!
“A Nan, đừng
lộn xộn.” Sở Bá Ninh cau mày, hiển nhiên không thích người nào đó không biết thức
thời, trực tiếp lật người đem A Nan đè ở phía dưới.
“Vương gia,
hiện tại không được, là ban ngày……” A Nan khẽ gọi, bên ngoài còn có nha hoàn đấy.
“Nàng thật
là!” Sở Bá Ninh cúi đầu, trực tiếp đem miệng nàng miệng chặn lại, hôn đến chóng
mặt, nâng niu mặt của nàng, nói giọng khàn khàn: “Gọi tên ta……”
“……” A Nan
đưa mắt đảo một vòng.
Đột nhiên,
A Nan kêu a một tiếng, vội vàng che miệng lại, tức giận trợn trừng mắt nhìn nam
nhân trên người —— hắn, hắn, hắn thế nhưng trực tiếp sử dụng tay véo ngực nàng,
mặc dù không đau, thế nhưng cảm giác tê dại bị bức hiếp thật sự là muốn mạng
người a.
“Ngoan ~ Gọi
tên ta……” Sở Bá Ninh nhìn sương mù trong mắt nàng, an ủi hôn nhè nhẹ lên môi của
nàng.
A Nan đầu
hàng, tê của lão công mình vì sao nàng không thể gọi? Dứt khoát thả lỏng người,
nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Bá Ninh……”
Nam nhân
hài lòng, những nụ hôn dần dần dời xuống, đem cổ nàng trở thành miếng lạp xưởng,
gặm gặm không ngừng.
Lại một lát
sau, đa A Nan cố gắng ở trong lòng động viên cho mình thì đột nhiên trên người
không một tiếng động.
A Nan bị ép
một hơi thiếu chút nữa thở không được, thấy đầu kia chôn ở trước ngực nàng lộ
ra ý vị buông lỏng, A Nan cẩn thận giơ tay đem đầu nâng lên, phát hiện Vương
gia nhà nàng, thế nhưng —— ngủ thiếp đi!
A Nan rơi lệ
đầy mặt:…… Đây là chuyện gì vậy á? Nàng đã chuẩn bị xong hành trình tuyển dâm
ban ngày, nhất quyết lần này vi phạm đạo đức của thánh nhân rồi, sao lại dừng lại
vậy, gào khóc ngao!!! Vai nam chính lại ngủ thiếp đi, thật là quá phũ, làm cho
người ta nhức cả lòng!!
A Nan dở
khóc dở cười, nhưng vẫn cẩn thận đem quỷ say trên người chuyển xuống giường, vốn
muốn đứng dậy, ai biết người ngủ thiếp đi thế nhưng nổi tính xấu, cánh tay dài
theo thói quen tìm tòi, liền đem cả người nàng cuốn vào trong ngực, ôm ngủ tiếp.
A Nan thật
sự là thở gấp không lên, thành thân đến bây giờ, ngủ trên giường đã quen, để
cho nàng có thói quen nằm trong ngực hắn, cũng làm cho hắn có thói quen ôm nàng
ngủ. Loại này thói quen một khi dưỡng thành, liền trở thành tự nhiên, vì vậy uống
say cũng muốn ôm người cùng nhau ngủ.
A Nan khó
khăn thò người đem chăn kéo qua đắp cho hai người, nhìn một chút trong phòng,
cũng vừa đến lúc nàng ngủ trưa.
A Nan đem cả
người vùi vào trong ngực nam nhân, nhắm mắt lại ngủ trưa.
Không biết
ngủ bao lâu, cảm giác đột nhiên người bên vừa động, A Nan hồ đồ lờ mờ tỉnh lại,
liền nhìn thấy Sở Bá Ninh đang vén chăn đứng dậy.
A Nan vuốt
mắt ngồi dậy, đem tóc dài trước ngực hất trở về sau lưng.
“Vương gia,
ngài đã tỉnh rồi hả? Có muốn uống chút canh giải rượu không?” A Nan mặc quần áo
tử tế hỏi.
Sở Bá Ninh
xoa huyệt Thái Dương, nghĩ cảm giác say rượu thật đúng là không dễ chịu, đối với
lời của A Nan chỉ: “Ừm” một tiếng.
A Nan vội
vàng gọi An ma ma, phân phó bà ta đem canh giải rượu đến, sau đó hỏi thăm Như
Lam tình huống của Ôn Lương.
Như Lam vẻ
mặt rối rắm, liếc nhìn Sở Bá Ninh đang uống canh giải rượu, nhỏ giọng nói,
“Vương gia, Vương phi, Ôn đại nhân còn say, ngài ấy…… Ngài ấy bay đến nóc nhà
ca hát, Tần quản gia đang sai bọn thị vệ đi đem ngài ấy xuống……” Như Lam bực hết
chỗ nói, lão quản gia tức điên rồi, vốn là muốn cho người trực tiếp đem người
nào đó đang bò trên nóc vương phủ trực tiếp đánh xuống.
A Nan vô luận
kiếp trước hay kiếp này đều là người ngoan ngoãn, chưa từng thấy người say khướt,
tại chỗ trợn tròn cặp mắt, dùng tay áo che miệng.
Sở Bá Ninh
cau mày lại thật chặt lên, đem chén để xuống, đứng dậy, “Bổn vương đi xem một
chút.”
“Cung tiễn
Vương gia.” Như Lam uất ức hành lễ.
A Nan rất
tò mò, Ôn Lương là mỹ nam đệ nhất Kinh thành, khi say lướt khướt sẽ như thế
nào, tò mò muốn đi xem một chút, chỉ là Sở Bá Ninh không cho nàng đi, nàng cũng
không có lá gan chạy đến đó, điều này đối với thanh danh của nàng bất lợi, vẫn
là ngoan ngoãn ở trong phòng.
Chỉ là hiếu
kì của A Nan sẽ được người nào đó thỏa mãn thôi.
Như Thúy âm
thầm đi vào, cười đến mặt mày đỏ ửng lên nói với A Nan: “Tiểu thư, Ôn đại nhân
có giọng hát so với danh hát kinh thành còn hoàn hảo hơn, ~~ tiểu thư, người
không biết đâu, Ôn đại nhân thật lợi hại, vèo một cái đã bay lên nóc nhà, sau
đó, ngồi trên nóc nhà vừa uống rượu vừa ca hát, gió thổi mạnh mà tóc của ngài ấy
quá dài, lại không cột chắc, bay loạn trên không trung, thật sự giống như đám
quỷ đang múa may…..”
A Nan vốn
là nghe hào hứng bừng bừng, đến cuối cùng chỉ còn lại có khuôn mặt ngạc nhiên.
Nha hoàn vẫn
nói tiếp: “Nô tỳ nghĩ, nhất định là hình tượng Ôn công tử khi đó rất giống đại
ma đầu mắc bệnh tả, cho nên Tần quản gia vừa nhìn thấy, liền kích động, lập tức
sai thị vệ đánh ngài ấy ngã xuống. Sau đó thị vệ nói đó là công tử của Trấn Quốc
Công, Tần quản gia mặt thất vọng, liền sai thị vệ đi tìm cái thang đem Ôn công
tử cứu xuống……”
A Nan: ╮(╯_╰)╭, sao không trực tiếp đánh xuống, thật là đáng tiếc ~~ Tần quản gia thật nên học
một ít kiên quyết từ Vương gia ~~
Tửu lượng của
Ôn Lương thật sự không tốt, lại say rượu, lăn qua lăn lại, leo lên ngựa của phủ
Túc Vương rồi té ngã. A Nan mặc dù không ở hiện trường, nhưng sau khi Như Thúy
ra hiện tường quan sát, trở lại, dùng ngôn ngữ thuật lại cho A Nan nghe.
Vì vậy
trong lòng A Nan, hình tượng một vị mỹ nam đệ nhất kinh thành bỗng tụt xuống đến
đáy cốc, đó chính là kẻ vô lại hời hợt, hồ ly khoác da dê.
Gần tối, Sở
Bá Ninh dắt tay A Nan, tiễn Ôn Lương về.
Ôn Lương đã
tỉnh rượu, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, thanh âm văn nhã: “Vương phi, Tử Tu đã làm
phiền, nếu có chỗ thất lễ, xin lượng thứ.”
“Ôn công tử
khách khí rồi.” A Nan nhàn nhạt nói, thầm nghĩ, nếu như ngươi đưa ta thêm một
cây nhân sâm nữa, ta nhất định sẽ không để ý!
Ôn Lướng chắp
tay hướng hai người, nói: “Vương gia, ngày mai Tử Tu trở về Đồng Thành, ở đó chờ
hội ngộ cùng ngài, chúng ta cùng nhau diệt Bắc Việt, để chúng biết nhuệ khí của
binh sĩ thiên triều chúng ta!”
MỴ lời nói
đầy nghĩa khí vậy, nhưng lại từ một mỹ nam đang phe phẩy quạt nói ra, thật
không có chút huyết khí nam nhân, ngược lại, cho người ta cảm giác con nhà giàu
nói chuyện linh tinh.
A Nan dùng
khăn che miệng ho.
Sở Bá Ninh
không nhìn, nói: “Đi thong thả, không tiễn!”
Sau đó kêu
lão quản gia đóng cửa chính.
*************
Hai ngày
sau lâm triều, Sùng Đức Hoàng đế hạ chỉ, ra lệnh Túc Vương Sở Bá Ninh ba ngày
sau áp tải quân lương đi Đồng Thành.
Đợi khi các
quan lại về hết, Sùng Đức Hoàng đế chỉ lưu lại Sở Bá Ninh. Sùng Đức Hoàng đế
nhìn nam tử trước mắt mặt mũi nghiêm trang, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Bá Ninh, lần
này vất vả cho đệ rồi!”
“Vì Hoàng
thượng mà làm là chức trách của Thần đệ!” Sở Bá Ninh chắp tay trầm giọng trả lời.
“Bá Ninh,
hoàng huynh tin tưởng nhất chính là đệ, nhiều năm như vậy trẫm có thể đi tới bước
này, cũng là bởi vì có đệ ủng hộ.” Sùng Đức Hoàng đế lôi ống tay áo Sở Bá Ninh,
kéo hắn ngồi xuống, không dám kéo tay đệ đệ, miễn bị người nói hắn làm mất thể
diện Hoàng đế
Sùng Đức
Hoàng đế tự mình rót hai chén rượu, hướng Sở Bá Ninh mời một ly, nói: “Trẫm ở
đây chúc ngươi lên đường xuôi gió!” Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Chờ hai người
uống xong ly rượu này, Sùng Đức Hoàng đế lại cùng Sở Bá Ninh thương lượng một
ít chuyện, cho đến khi Sở Bá Ninh muốn cáo lui, thì Sùng Đức Hoàng đế đột nhiên
nói: “Bá Ninh, Túc Vương phi trẫm đã dặn dò Hoàng hậu chăm sóc, nếu nàng vào
cung, cũng không cần lo lắng mẫu hậu.”
Sở Bá Ninh
chắp tay, “Đa tạ Hoàng thượng.”
Sùng Đức
Hoàng đế cười, thần sắc ôn hòa, người ngoài khó gặp: “Hai ta là huynh đệ, cám
ơn cái gì!”
Hai huynh đệ
đều hiểu Thái hậu với chuyện xuất thân có ý phê bình —— mặc dù A Nan là bà ấy
chỉ hôn, mặc dù lúc ấy là không có lựa chọn nào khác, lúc này A Nan vẫn sống thật
tốt, Thái hậu lập tức nảy ý định khác, đương nhiên không thể thiếu chuyện gây sức
ép cho người khác. Cho nên, nếu Sở Bá Ninh rời kinh, Thái hậu đương nhiên sẽ
chiêu A Nan vào cung ở, ngày ngày tận hiếu làm bạn cùng bà bà.
Chỉ có thể
nói, Thái hậu thật là đúng là làm khổ người, hai huynh đệ đều hiếu thuận, nếu
Thái hậu hành động không phải quá mức, cũng không còn đạo lý ngăn cản.
Cho nên, Sở
Bá Ninh nếu rời kinh, A Nan liền khổ a.
Chỉ là, A
Nan hiển nhiên không biết chuyện này, lúc này nàng đang ở trong vương phủ, đang
bận rộn gấp rút như thỏ con, tiếp đãi Thừa tướng phụ thân.