Ôn Lương cảm thấy mỗi một lần đối mặt với Túc Vương phi cùng
nha đầu Như Thúy, đều bị họ làm cho mất hồn. Nhưng hắn chính là cố tình thích
xem đùa giỡn, bình sinh chuyện cảm thấy vui sướng nhất là hưởng thụ thức ăn
ngon, rượu ngon, ngày ngày xem chuyện thú vị. Cho nên người này hận là không thể
tạm trú trong nhà của Tĩnh Vương đểngày ngày nhìn cuộc sống của cặp đôi này, cảm
thấy cũng đã mất đi một niềm vui thú của cuộc đời.
Chỉ là, loại vui thú này của hắn dĩ nhiên không ai ủng hộ.
Sở Bá Ninh tự nhiên nhìn nha hoàn trước mặt quân sư – kẻ tự
xưng là nói khéo như rót mật cũng không nói nổi lời nào. Nhìn mặt ngoài xem ra
có vẻ vô cùng cung kính, kỳ thực là một nha hoàn lớn mật, nhưng mà đây cũng là
một chuyện lý thú.
Chờ Ôn Lương nhìn đủ hai tiểu hồ ly, Như Thúy lại bình tĩnh
đem rổ xách đi ra.
Ôn Lương có chút buồn bực, hắn tới nơi này ngoài ăn chực còn
muốn nhìn trò cười của bạn Vương gia nào đó, chứ không phải muốn mình làm trò
cười cho người ta. Nhưng một nha đầu nói chuyện lại có thểlàm cho trái tim của
hắn bị sốc nặng nề, khiến hắn buồn bực không thôi. Nhưng cố tình nàng cũng
không làm gì sai, chủ nhân người ta không nói gì, chẳng lẽhắn là người ngoài có
thểnói được nha đầu kia cái gì cơ chứ?!
Cho nên nói, nha đầu như vậy, cũng là do chủ nhân quá dung
túng đ
Chỉ là Ôn Lương rất nhanh liền bỏ qua tâm tình buồn bực, bởi
vì, bữa tối đã chuẩn bị xong.
Bữa ăn tối là lẩu thịt dê xiên. Một nồi hầm cách thủy sáng
loáng dưới đáy là cháo gà, thịt dê này được thái thật mỏng để cuốn thành, bên cạnh
còn các loại thức ăn chay (đậu, rau), ngâm trong nước dùng, vừa nhìn liền thấy
mê người rất muốn ăn.
Người Bắc Địa cũng thường ăn lẩu, nhưng không có gì đặc biệt.
Nhưng bởi vì hai người này thân ở quân doanh quá lâu, thật lâu cũng không được
ăn như vậy rồi, lập tức hai người cũng không cần nha hoàn phục vụ, tự mình cuốn
thịt dê. Ôn Lương ăn được đầu đầy mồ hôi, cứ tấm tắc khen mãi không dứt, tay
trái tay phải cùng nhau làm, tay trái gắp thịt tay phải gắp rau cải. Tay trái
tay phải hắn vận động tự nhiên, đều có thể điều khiển đũa, không có gì khác
nhau, miệng còn chưa ăn xong, trong tay đã đem thịt dê thả vào trong nồi.
Sở Bá Ninh ngại tướng ăn hắn
khó coi, nghĩ chút bưng chén rồi đi vào trong bồi tiểu Vương
phi của mình ăn. Ít nhất Vương phi nhà hắn cũng coi như người biết điều cũng sẽở
trước người khác duy trì bộ dáng ưu nhã, ăn cơm cùng với nàng liền cảm thấy thỏa
mãn.
Bữa tối đi qua, Ôn Lương vuốt bụng hài lòng liền bị Sở Bá
Ninh đuổi đi.
Ôn quân sư nắm chặt quả đấm bày tỏ: ta nhất định sẽ trở lại
đấy!
Trước khi đi, Ôn Lương đi tìm A Nan để hỏi cách điều chế sữa
dê, hắn muốn đem biện pháp nấu sữa dê này về quân doanh, cho những huynh đệ nếm
thử một chút mùi vị này.
A Nan cảm thấy đây cũng không phải là chuyện lớn gì, đương
nhiên rộng rãi đem biện pháp này nói cho hắn.
Chờ sau khi Ôn Lương đi, A Nan cười khanh khách đem sữa hai
lớp mà hôm nay mình mới mày mò ra bưng lên, Sở Bá Ninh nhìn một cái, cảm thấy lạ,
không khỏi giương mắt hỏi A Nan.
“Vương gia, đây là sữa mà thiếp làm, hôm nay đã thử qua rồi,
mùi vị không tệ.” A Nan có chút ngượng ngùng nói: “Bởi vì chỉ làm một phần, sợ
khiến Ôn đại nhân không vui, nên vừa rồi không có lấy ra.” A Nan trong lòng thầm
nói: nàng khổ cực làm vì sao tên kia lại được hưởng tiện nghi vậy? Nàng còn ở một
ngày, nàng liền kiên quyết ghét Vương gia nhà nàng cùng tên kia xảy ra chuyện
khó nói gì đó.
A Nan mua bò cái và dê cái cũng không thuần túy là muốn uống
sữa để thân thể khỏe mạnh, còn muốn làm một chút sản phẩm từ sữa của kiếp trước.
Cổ đại không có bị ô nghiễm, sữa tươi cùng sữa dê chất lượng cao, dưỡng khí ít,
dầu trơn lớn, đặc biệt thơm nồng. A Nan nhớ tới kiếp trước ăn những món mà bà
làm đều có liền quan tới đồ ngọt, nước miếng muốn chảy ra. Mà sữa chua này bởi
vì lúc trước thấy hứng thú nên nhớ kỹ cách làm của nó, hôm nay liền thử làm một
lần.
Dù là trời hè nóng nực hay mùa đông lạnh lẽo, đều có thể thưởng
thức, mùi vị rất ngọt ngào. Hơn nữa A Nan phía trên của sữa chua còn có thêm đậu
đỏ, hạt sen, và các loại đậu, phía trên còn có nước gừng, xem ra thật sự là mê
người.
Sở Bá Ninh làm sao lại không biết A Nan đối với Ôn Lương kia
có chút tâm tư, nhưng cũng không nói rõ, thấy bộ A Nan chờ mong, liền ăn. Cổ đại
không có loại sữa chua này, Sở Bá Ninh vừa ăn thử, có chút muốn ngừng mà không
được.
A Nan cũng là hôm nay mới biết Sở Bá Ninh thì ra là thích đồ
ngọt ngon miệng, mỗi khi ăn đồ ngon thì thần sắc hắn nhẹ nhõm, hai mắt giống
như sao rơi đầy trời sáng chói dịu dàng, khiến nàng có chút mê đắm.
************
Nửa đêm canh ba, mộng đẹp đang say sưa thì đột nhiên chuông
báo động của thành vang lên, như tiếng sấm đập vào lòng người, đem người từ
trong mộng thức tỉnh, hoảng sợnhưng không biết chuyện gì.
Dân chúng Đồng Thành đã quen với tiếng chuông này, Sở Bá
Ninh ở quân doanh, cũng biết tiếng chuông này biểu hiện cho cái gì, lập tức trở
mình đứng dậy, lưu loát mặc quần áo tử tế, chỉ kịp nhìn gương mặt kinh hoảng của
A Nan nói một câu: “Ở nhà ngoan ngoãn, đừng có chạy lung tung.” Sau đó liền bước
nhanh đi ra ngoài.
Đây là tiếng cảnh báo trong quân, có kẻ địch đến tấn công,
chiến sự rốt cuộc cũng đã bắt đầu.
A Nan lúc này sao còn ngủ được, cũng vén chăn rời giường,
chân mang giày vải bông đế dày, khoác y phục trực tiếp chạy đi. Các nha hoàn
gác đêm phòng ngoài thấy nàng ra ngoài, vội vàng cầm áo choàng đi theo ra
ngoài.
Ngoài cửa, rét lạnh gió Bắc đến quất vào mặt, A Nan hắt hơi
một cái, nắm chặt y phục trên người nhìn vào bóng đêm, mông lung một mảnh đen
tuyền, không còn thấy được bóng dáng của Sở Bá Ninh.
Mà rất nhanh, cả Đồng Thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng người
huyên náo, nơi xa tiếng chém giết một khoảng, hoà lẫn tiếng vũ khí chạm vào
nhau, ở nơi này đêm mùa đông tối tăm hết sức dọa người.
Trong lòng A Nan nóng như lửa đốt, nàng tới Đồng Thành chưa
được nửa năm cũng không có chiến sự, sự bình yên của Đồng Thành thiếu chút nữa
khiến nàng quên đây là tiền tuyến chiến sự. Mà Sở Bá Ninh lần này mặc dù không
là tướng quân cũng không phải quân sư, nhưng hắn đại diện cho hoàng gia, phải tự
mình đến chiến trường tiền tuyến khích lệ tinh thần. Có thểnói, nguy hiểm của Sở
Bá Ninh so với binh sĩ xung phong cũng không thua kém bao nhiêu.
A Nan vô cùng lo lắng, cũng không để ý tới mấy ma ma và nha
hoàn bên người nàng, trong lòng chỉ lo lắng cho Sở Bá Ninh. Nàng sợ nam nhân
nghiêm chỉnh đó lại chịu trách nhiệm tự mình chạy đến trên cổng thành, lỡ bị ám
tiễn rồi bị thương thì thế nào.
“Vương phi, chiến sự này chắc sẽ còn lâu mới kết thúc, đêm lạnh,
hay là người về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Chương ma ma khuyên nhủ.
Như Thúy cùng Như Lam cũng cùng nhau khuyên A Nan, A Nan hít
hít mũi, bị đông cứng đành phải hắt xì vài cái, đành quyết định trở về phòng chờ.
A Nan không an lòng, Như Thúy vội vã đi vào theo nàng.
Rất nhanh, A Nan cảm thấy để cho hai nàng đi theo là một quyết
định sai lầm, bởi vì hai nàng nói cái gì không nói, lại nói về chuyện các nàng
khi còn bé trước khi bị bán vào phủ Thừa tướng, thường cùng láng giềng là mấy
người binh sĩ già kể chuyện chiến trường. Vì vậy, Như Thúy cũng thao thao bất
tuyệt kểlại với A Nan, hơn nữa mặt không đổi sắc, chuyện cần nói hay không nên
nói cũng nói hết.
A Nan nghe đến mức đen cả mặt, thật muốn dùng khăn lau chặn
miệng nha hoàn này lại.
Cuối cùng, A Nan không thể nhịn được nữa mà đem nha đầu này
đuổi ra phòng ngoài, mình ngồi trên giường dùng chăn bọc thân thể, nhìn chằm chằm
ngọn đèn dầu bên trong phòng, nghe bên ngoài gió Bắc đang gào thét hòa trong tiếng
gió mơ hồ truyền tới tiếng hào hét, cả trái tim cũng nhảy lên.
Quá nửa đêm, A Nan vẫn không thể nào ngủ được, trời mới vừa
tờ mờ sáng, liền mặc loạn xạ y phục cùng đôi mắt thâm quầng ra cửa.
A Nan bắt gã sai vặt hỏi thăm tình hình chiến trận bên
ngoài, gã sai vặt nói mình cũng không rõ, không thể trả lời A Nan. A Nan suy
nghĩ một chút, định đến phủ T
Hà thành thủ cũng như Sở Bá Ninh đêm qua đều đi quân doanh,
trong phủ chỉ còn có Hà phu nhân.
Hà phu nhân nghe nói nàng tới, tự mình đi đón, thấy A Nan thần
sắc uể oải, nghĩ một chút liền biết nguyên nhân ra sao.
“Vương phi chớ lo, binh sĩ Đại Sở chúng ta đều thật sự là những
hán tử nổi tiếng dũng mãnh, thủ hộ quốc gia dân chúng không một chút nhíu mày,
cũng không phải bọn Bắc Việt mọi rợ kia có thể khi dễ. Bắc Việt mọi rợ dám nửa
đêm canh ba xâm phạm, chúng ta cũng không phải là dễ khi dễ, tất nhiên sẽ cho bọn
hắn lưu lại xác.”
Hà phu nhân nói lời này, âm vang có lực, mặt mày kiên nghị,
thật sự là không thua gì những cô gái tu mi
A Nan rất nhanh liền được Hà phu nhân trấn an tâm tình.
Hà phu nhân biết A Nan mới được gả cho Túc Vương không lâu,
coi như là cô dâu mới, hai người liền tách ra, cũng nhớ tới chuyện của mình, lại
có chút thương cảm. Vả lại A Nan vừa tới Đồng Thành, chưa từng thấy qua chiến
tranh thảm thiết, đương nhiên sẽnghĩ đông nghĩ tây, nên lưu nàng ở trong phủnói
chuyện, cũng làm cho nàng thêm an tâm.
Ai ngờ người làm mới đưa trà lên, lại nghe người làm nói
khuê nữ nhà Triệu tướng quân cầm roi tới cửa.
Triều Kỳ Hoa là một cô nương ghét ác như cừu địch, lúc này
người Bắc Việt đến phạm, nàng ấy từ nhỏ đã tập võ, lúc này thật sự hận không thể
chạy đến đầu tường tự mình lãnh binh giết địch, bảo vệ quốc gia. Chỉ tiếc chủ ý
đầy nhiệt huyết anh hùng của Triệu cô nương bị vú nuôi của nàng khuyên can, bà
vú của Triệu Kỳ Hoa biết mỗi khi người Bắc Việt đến phạm, cô nương lại thấy bộ
dáng cực khổ của phụ thân đi nghênh địch, luôn muốn đi giúp hắn, mình cũng
khuyên không được, bắt đắc dĩ chỉ có thể dẫn tới nơi của thành thủ phu nhân.
Thành phủ nhân rất bất nhã liếc mắt, mỗi lần Triệu Kỳ Hoa
cũng đều như vậy, nàng đã chết lặng, nhưng bởi vì là con gái của Triệu tướng
quân, nàng không thể không cho nàng ta đi vào.
Triệu Kỳ Hoa vừa thấy A Nan, liền hỏi, “Ah, sao ngươi lại ở
chỗ này?”
A Nan nhấp một hớp trà nóng, sắc mặt còn có chút trắng bệch,
nhưng tâm đã ổn định hơn, nhẹ cười đáp lời: “Bên ngoài chiến tranh cũng không
biết làm sao, trong lòng có chút bất ổn, liền tới tìm Chử gia tỷ tỷ trò chuyện
thôi.”
Triệu Kỳ Hoa vừa nghe, giống như tìm được tri kỷ, nhảy đến
trước mặt A Nan nói: “y da, ngươi cũng cảm thấy người Bắc Việt quá ghê tởm có
phải không, có phải cũng muốn đi góp chút sức đuổi mấy tên mọi rợ kia? Ha ha,
ta cũng muốn, nhưng mà phụ thân nói bảo vệ quốc gia là chuyện của nam nhân, con
gái nên ở nhà ngoan ngoãn giúp chồng dạy con là tốt rồi. Phụ thân thiệt là, lại
coi thường nữ nhân, chẳng lẽ cha không biết không có nữ nhân, làm sao có nam
nhân? Đúng không?”
“……” A Nan rất muốn khen câu tuyên ngôn của Triệu Kỳ Hoa phù
hợp với tư tưởng người hiện đại, nhưng nàng bây giờ là Túc Vương phi, không còn
muốn tham dự vào cái đề tài này nữa.
Thành thủ phu nhân ho nhẹ một tiếng, cô nương này nói chuyện
luôn không để ý chút nào, trong lúc lơ đãng đắc tội với người ta cũng không biết,
vì vậy mới có thể gây ra thù hận. Giống như Túc Vương phi, nói chuyện cũng là
thẳng, nhưng rõ ràng có kỹ xảo hơn nhiều, biết cái gì nên nói cái gì không, dù
người khác có muốn bắt bẻlàm khó cũng không thểlàm gì.
Lúc này tinh thần của Triệu Kỳ Hoa đều bị chiến tranh ở nơi
đầu tường thành thu hút, nào còn có quan tâm thân phận của A Nan là cái gì.
Cô nương này mặc dù là người suy nghĩ không sâu, nhưng cũng
không phải là người mang thù, ít ngày trước còn có thể vì Túc vương mà tức giận
A Nan, nhưng trải qua mấy ngày, không thấy Túc Vương, tâm tình bình xuống, đối
mặt với A Nan cũng không cảm thấy gì. Bây giờ nghe lời A Nan nói, theo nhưmình
hiểu, cảm thấy A Nan cùng nàng một dạng quan tâm đến chiến tranh bên ngoài, mừng
rỡ lôi kéo A Nan thao thao bất tuyệt suy nghĩ của mình.
A Nan vẻmặt đau khổ, nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không
muốn đi đầu tường giết người đâu, đó là chuyện của nam nhân, nàng chỉ cần làm nữ
nhân yên lặng sau lưng nam nhân thành công là được rồi.
Chờ sau khi Triệu Kỳ Hoa than vãn bề ngoài vì mình là thân
con gái không thể ra chiến trường xong, đột nhiên nói: “Ngươi nói ta mặc y phục
binh lính vào đi đầu tường giết địch, phụ thân có thể đồng ý hay không? ”.
A Nan xấu hổ, cô nương này thật là một kẻ ngốc lớn mật mà!
Hà phu nhân rốt cuộc nghe không nổi, liền nói: “Triệu cô
nương, cô nương chỉ nên tính đến lấy chồng sinh con, sống yên ổn là được rồi,
trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ta tin ngay cả Triệu tướng quân cũng
hi vọng cô nương bình an vô sự.”
Triệu Kỳ Hoa tựa hồ có chút tôn kính với Hà phu nhân, thấy
thái độ nàng cường ngạnh như vậy, chỉ có thể bĩu môi, vuốt cái roi đỏ bên cạnh
đi vòng vòng trong phòng, khiến bọn thị vệ coi cửa có chút bận tậm liệu vị đại
tiểu thư này có thể rút roi ra bắt bọn họ tới luyện roi phát tiết tinh lực dư
thừa hay không.
A Nan ngồi một lát, thấy Hà phu nhân ứng phó cá thể điên cuồng
đang kích động vì chiến tranh kia cũng rất mệt mỏi, liền tức thời cáo từ. Hà
phu nhân bị Triệu Kỳ Hoa làm cho có chút nhức đầu, cũng không giữ A Nan lại,
sai người đưa nàng về nhà an toàn.
Suốt một ngày, A Nan có chút không tập trung tâm thần, cho đến
khi đợi đến trời tối cũng không thấy Sở Bá Ninh trở lại, liền nghĩ chiến tranh
kịch liệt. Nhưng mà nàng tự an ủi trong lòng, không có nghe được tin tức xấu,
cho dù lên phố, trừ người trên đường phố ít một chút, cũng có thểthấy dân chúng
Đồng Thành đã quen, cuộc chiến tranh này đối với cuộc sống của bọn họ không có
thay đổi gì.
Buổi tối, Sở Bá Ninh sai Mộc Viên Nhi trở lại nói với A Nan
hắn sẽ không về, A Nan trong lòng có chút thất vọng, nhưng nghe Mộc Viên Nhi
nói Vương gia rất ổn, khuôn mặt nhăn nhó cả ngày rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười
tươi tắn.
Mộc Viên Nhi rất nhanh liền đi, trước khi đi, A Nan cho ma
ma trong tướng phủlàm một chút điểm tâm nhẹ nhàng đưa cho Mộc Viên Nhi mang đi.
Nàng sợ chiến sự căng thẳng, với tính tình của Sở Bá Ninh sẽ bận đến mức không
có thời gian ăn cơm, đói thành hư bao tử cũng nên.
**********
Chiến tranh vẫn kéo dài hơn mười ngày, mắt thấy trời sắp có
tuyết rơi, người Bắc Việt giống như không biết mệt mỏi và giá lạnh, ngày ngày tới
quấy rầy. Trải qua mấy ngày nay, hai bên giao chiến mấy lần, có cả thắng bại.
Ngày ngày, A Nan lại ôm hai con tiểu hồ ly ngồi ở ghế đến ngẩn
người, mới vừa rồi trời rơi xuống một trận tuyết nhỏ, khí trời lạnh lẽo, khiến
nàng chỉ có thểăn mặc giống như con gấu trúc ở trong nhà hơ lửa.
Mấy ngày qua, A Nan có chút phiền chính là Triệu Kỳ Hoa ngày
nào cũng tìm tới nàng nói chuyện, nội dung nói chuyện không ngoài chiến tranh
bên ngoài. A Nan bây giờ liền hiểu, cô nương này không giống người thường. Nàng
đối với hôn sự của mình cũng không quan tâm bằng chiến tranh bên ngoài, nếu cô
nương này là một nam nhân, những điều nàng nói khiến cho người ta cảm thấy là
bình thường, nhưng nàng ấy là nữ nhân, hơn nữa tuổi không còn nhỏ mà không lấy
chồng, nói nhiều chỉ làm cho người cảm thán nàng đầu thai sai rồi.
Triệu Kỳ Hoa kể từ ngày hiểu lầm A Nan liền coi A Nan thành
tri kỹ, đem ý tưởng của mì đối với chiến tranh, cùng với nguyện vọng không được
thực hiện lãnh binh giết địch kể cho A Nan nghe. A Nan đưa ra một kết luận: Nha
đầu này chính là một phần tử cuồng chiến tranh, nếu sinh ở chiến tranh thế giới
thứ hai, có khả năng là nữ Hitler rồi.
A Nan nghe nhiều cũng phiền, trong lòng cũng có biện pháp đối
phó với Triệu Kỳ Hoa, bên ngoài lắng nghe, nhưng không ngừng khuyên uống trà,
chờ cô nương này uống một bụng trà, sẽ động tự động ngậm miệng, ôm bụng đi về
nhà tiêu thực.
Đang suy nghĩ, nha hoàn lại vén rèm đi vào nói cho nàng biết,
Triệu cô nương lại tới.
Triệu Kỳ Hoa vẫn mặc một thân y phục đỏ rực, bên hông quấn
roi hồng, giống nhưmột khối cầu lửa đi vào.
“Lạnh quá lạnh quá! Như Thúy, đưa trà nóng lên!” Triệu Kỳ
Hoa dậm chân một cái, cũng không khách khí ngồi lên ghế, một bên gọi Như Thúy
mang trà nóng lên.
Như Thúy vừa đáp lời, lanh lợi đi rót trà nóng rồi đi ra
ngoài, vừa cười vừa nói: “Triệu tiểu thư, mùa đông uống trà mặc dù có thểấm người,
nhưng uống nhiều quá cũng không tốt, dễ làm đầy bụng.”
Triệu Kỳ Hoa vừa nghe, nhất thời nhớlại nàng lần thứ hai gặp
Túc Vương phi chính là bị nha hoàn này khuyên uống một bụng nước trà, cuối cùng
lại bị Túc Vương phi cười nói rôm rả bên trong, uống đến căng bụng, mất thể diện
chỉ có thể đi tìm đại phu.
Triệu Kỳ Hoa hung hăng ai oán nhìn Như Thúy, xoay người tìm
A Nan nói chuyện: “A Nan, ngươi nói trận chiến lần này khi nào thì kết thúc
đây? Phụ thân cũng không biết thế nào, trong quân doanh một chút tin tức cũng
không sai người thông báo.”
A Nan sờ sờ đầu nhỏ hồ ly, nói: “Ta đây cũng không biết, khi
nào người Bắc Việt rút quân, chắc chắn sẽ có tin tức truyền tới.”
Triệu Kỳ Hoa vừa nghe, ý định lại bùng phát, rục rịch ngóc đầu
dậy.
Triệu Kỳ Hoa liếc nhìn A Nan, thấy nàng cũng giống như tiểu
thư quan gia bình thường ôm hai sủng vật trong tay áo, có vẻ nhẹ nhàng, mặc dù
trong lòng hoài nghi A Nan mảnh mai, nhưng nàng đã nhận định A Nan cùng một tư
tưởng với nàng, không khỏi bắt đầu cùng A Nan nói đến chí hướng của mình.
Cuối cùng, Triệu Kỳ Hoa thận trọng nói với A Nan: “A Nan, nếu
ngày sau người Bắc Việt còn dám đến, ta nhất đinh sẽ đi đầu tường thành cho bọn
hắn đẹp mặt. Hì hì, nói cho ngươi biết nhé, ta cùng Tiểu Lục tìm được y phục
binh lính của Đại Sở chúng ta, ta mong chờ ngày mai.” Triệu Kỳ Hoa nắm chặt quả
đấm, một bộ dáng tinh thần hùng tráng. (nghĩa là anh hùng bất khuất quyết tử
cho tổ quốc quyết sinh)
A Nan thiếu chút nữa sặc nước, nhìn vẻmặt đầy kiên quyết của
cô nương này, A Nan cảm thấy nhức đầu thay cho Triệu tướng quân.
Này đứa bé ơi, chẳng lẽ ngươi quên mình là một cô nương rồi
hả? Ngươi như vậy không có nam nhân nào dám lấy đó nha!
A Nan cũng không muốn làm người tung hô chuyện của người
khác, lại khiến cho Triệu Kỳ Hoa uống đủ một bụng nước trà sau đó rời đi, lập tức
sai người đi phủtướng quân tìm bà vú của Triệu Kỳ Hoa, để cho nàng ta tìm cách
canh chừng Triệu Kỳ Hoa, tránh cho ngày mai trên chiến trường thật sự sẽ có nhiều
nữ giả nam làm binh sĩ.
Triệu Kỳ Hoa mới vừa đi không lâu, một ma ma mặt mừng rỡ tới
đây nói, Vương gia trở lại.
A Nan vừa nghe, mắt tỏa sáng, đem đôi Tiểu hồ ly đặt vào rổ,
nhanh chóng mang giày, y phục cũng không mặc thêm liền chạy ra ngoài.
Vương gia nhà nàng rời nhà hơn mười ngày cuối cùng cũng trở
về.