Ôn Lương đứng ở cửa chánh phòng kêu một hồi, chọc cho người
làm trong phủ không chịu nổi phải bịt tai tránh đi nơi khác, như thế có thấy được
mức độ vô sỉ của bạn quân sư nào đó.
Mà Ôn Lương cũng không hề để ý, tiếp tục nói: “Thấy Vương
gia ngài bị thương, Tử Tu rất đau lòng……” … Nghe thế khiến người khác không khỏi
mơ tưởng viễn vông, sẽ liên hệ lại lời đồn đãi mấy tháng gần đây ở Đồng Thành,
thật đúng là làm cho người khác không khỏi suy nghĩ đến một đoạn chuyện xưa
không thể nói giữa Vương gia cùng Ôn quân sư.
Cho đến khi Sở Bá Ninh đem khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc đang
đen lại ra ngoài, bọn hạ nhân đang suy nghĩ viễn vông liền câm như hến, không
dám tưởng tượng nhiều. Mà Ôn Lương lại cười nói rôm rả, hồn nhiên không hãi sợ.
Sở Bá Ninh dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn hắn một cái,
đi về phía thiên sảnh, hừ một tiếng nói: “Lại đây cho Bổn vương!”
“Dạ, Tử Tu nghe lệnh!”
Ôn Lương đi theo Sở Bá Ninh nhất không quên nháy mắt mấy cái
với A Nan, lấy quạt che miệng cười một hồi, chân dài một bước, vội vàng đi
theo.
“Rõ ràng Vương gia phải nên nói cút đi……”
Như Thúy đi theo sau lưng A Nan nhỏ giọng làu bàu, Ôn Lương
không thấy mệnh lệnh này của Vương gia, tựa hồ khiến cho nha đầu này rất không
vừa lòng. Vậy mà, mặc dù thanh âm Như Thúy nhỏ, nhưng Ôn Lương đi ở đằng trước
vẫn nghe được, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Nhìn thấy bộ dạng muốn té của Ôn Lương, trong lòng A Nan cười
muốn ngả nghiêng. Nhưng nàng là Vương phi, cười nhạo khách quan không phải là
chuyện mà một Vương phi nên làm, Vương gia nhà nàng cũng làm bộ dạng như không
nghe thấy, vì vậy A Nan chỉ có thể giả vờ tức giận trừng mắt nhìn nha hoàn, vội
vàng đuổi nàng đi dâng trà lên.
Sở Bá Ninh ngồi ở trên chủ vị trong thiên sảnh, A Nan ngồi ở
một bên, đối diện bọn họ là Ôn Lương.
Người làm dâng trà, Ôn Lương đầu tiên là cùng Sở Bá Ninh và
A Nan hàn huyên một lát, quan tâm đến vết thương của Sở Bá Ninh, biết vết
thương đang kết vảy, trên mặt lộ ra vẻ yên tâm. Hàn huyên không lâu thì Ôn
Lương nói đến chuyện chính: “Vương gia, Tử Tu hôm nay đến, là vì Triệu tướng
quân nhờ vả, muốn hỏi ngài một chút, chuyện Triệu cô nương ngài muốn xử trí như
thế nào?”
Sở Bá Ninh nghe vậy tựa hồ cũng không ngoài dự đoán, cũng
không có trả lời ngay, chỉ cong tay chậm rãi gõ lên bàn, trên mặt một thoáng
nghiêm tranglạnh nhạt, làm cho người ta không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Ôn Lương nếu đã đồng ý với Triệu tướng quân làm thuyết
khách, dĩ nhiên là trước phải đem suy tính của Sở Bá Ninh hiểu rõ trước, rồi mới
từ từ tính tiếp. Trong lòng Ôn Lương vừa đấu tranh suy tính, lại không mạo hiểm
nói ra chọc giận người trước mặt, trên mặt lại hiện ý cười, phe phẩy cây quạt
viết “Ôn Lương Như Ngọc” trong tay, phong lưu tài tuấn, vô cùng phong độ, ở nơi
này mùa đông muốn khiến máu trong người đông lại, cũng vì phong thái của hắn mà
ấm lên a.
A Nan liếc một cái, lại không cảm thấy nụ cười của Ôn Lương
đẹp mắt, chỉ cảm thấy hắn lúc này cười quả giống như con hồ ly, vô cùng giảo hoạt,
không hổ là quân sư, qua lại với loại người này, có lẽ bị hắn đem đi bán mà còn
giúp hắn đếm tiền, cảm giác thật dối trá mà!
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có thanh âm gõ bàn rất nhẹ, nhưng
lại khiến cho mọi người lại bị âm thanh đó thu hú
Rất nhanh, Sở Bá Ninh nhìn Ôn Lương một cái, chỉ hỏi nói:
“Quân binh của Bắc Việt thối lui đến đâu rồi?”
Sáng sớm hôm nay người của Bắc Việt đã lui binh, đã có tướng
quân phấn chấn nói chuyện này cho Sở Bá Ninh rồi.
“Còn một ngày nữa liền đến Hắc Thủy, nhìn tình thế bọn họ chắc
là về Hắc Thủy Thành, để chuẩn bị cho sang năm trở lại.” Ôn Lương trả lời.
Trong đại thảo nguyên Bắc Việt có một con sông gọi là Hắc Thủy,
cách Đồng Thành khoảng hai nghìn dặm lộ trình, nơi đó có một tòa thành trì quan
trọng đối với nước Bắc Việt, tiếp tế quân sự của Bắc Việt bình thường là từ nơi
đó ra ngoài.
Sở Bá Ninh gật đầu một cái, nói: “Đã như vậy, chuyện quân sự
không vội, liền bảo Triệu tướng quân tới đây một chuyến.”
Ôn Lương vừa nghe, liền biết ý Sở Bá Ninh đã hạ giọng. Sở Bá
Ninh có ý ư là bảo Triệu tướng quân lo xong việc hậu sự quân binh ở Nghệ An,
nhín chút thời gian tới đây, hắn sẽ đích thân nói với Triệu tướng quân việc xử
trí Triệu Kỳ Hoa. Ôn Lương cảm thấy việc này thật đúng với phong cách của Sở Bá
Ninh, đem công sự đặt ở vị trí đầu não, sau đó mới nói đến chuyện riêng. Dưới
tình huống này, Triệu tướng quân tâm trí đâu mà xử lý công vụ, nếu không phải sợ
quá nóng vội khiến Sở Bá Ninh tức giận mà không niệm tình riêng, thì Triệu tướng
quân đã một khắc cũng không nhịn được, đã sớm gấp gáp hò hét chạy tới.
Triệu Kỳ Hoa phạm tội lần này cũng không nhỏ, đầu tiên là nữ
giả nam trang lẫn vào đến thành lâu, sau đó lại làm hại Vương gia vì nàng bị
thương, nếu hai vị trong kinh thành kia biết, Triệu Kỳ Hoa không chết cũng bị lột
da. Bởi thế, nên Triệu tướng quân mới không dám gấp gáp, cũng không dám đem
chuyện này lọt đến Kinh thành, chỉ có thể mặc cho Sở Bá Ninh tự xử trí.
Ôn Lương biết ý Sở Bá Ninh đã định, xem ra hắn không hợp làm
thuyết khách rồi.
Đem chuyện làm thuyết khách để sang một bên, Ôn Lương nhìn sắc
trời, đương nhiên muốn ở lại ăn xong bữa tối rồi mới rời đi. Trước khi đi, Ôn
Lương thuận tiện cho người gói mấy phần sữa chua lại rồi mới rời đi a.
A Nan nghe Như Thúy hồi báo, bĩu môi nói: “Thôi đi, rõ ràng
chính là một kẻ ăn uống miễn phí! Hừ, đến chén cũng không còn, bị chó ngậm
trong mồm tha
A Nan vừa nói lời này thì Sở Bá Ninh vừa vào, nghe được lời
A Nan, trong tròng mắt đen hiện lên ý cười, sau đó lại bày ra khuôn mặt nghiêm
túc đi vào, ho nhẹ một tiếng.
A Nan sợ hết hồn, thấy Sở Bá Ninh, không khỏi đỏ bừng cả mặt.
Nàng không biết Sở Bá Ninh sẽ trở về nhanh như vậy, nàng còn tưởng rằng Sở Bá
Ninh cùng Ôn Lương còn đang nói chuyện, thật là mất mặt hết rồi.
Trái với A Nan đang muốn tìm cái lỗ chui xuống cho đỡ ngượng,
Sở Bá Ninh ổn định thần sắc bình thường, đem nha hoàn vẫy lui, Sở Bá Ninh kéo A
Nan ngồi vào trường tháp, sờ sờ mặt của nàng, hỏi: “A Nan rất ghét Tử Tu sao?”
“Không có!” A Nan vội vàng lắc đầu, về sau phát hiện mình phủ
nhận quá nhanh, sợ Sở Bá Ninh hiểu lầm, vội vàng nói: “Ôn đại nhân là một nhân
vật kiệt xuất, sao thần thiếp lại phải ghét ngài ấy chứ? Chỉ là, Vương gia,
ngài cũng biết Ôn đại nhân có chút…… Cho nên……” A Nan nói rất hàm súc xong, hi
vọng Vương gia nhà nàng có thể hiểu ý tưởng của nàng.
Sở Bá Ninh gật đầu một cái, trong mắt hiện rõ ý cười, nhưng
lại nghiêm trang nói: “Ừ, tiếp tục giữ vững!”
“Hả?!”
A Nan có chút ngây ngốc nhìn hắn, không biết hắn muốn mình
giữ vững cái gì. Nhưng Sở Bá Ninh lại không cho nàng cơ hội hiểu, thấy nàng
ngây ngốc, hết sức đáng yêu, hắn nhớ tới A Nan nuôi hai con Tiểu hồ ly kia, bị
người khi dễ thì cũng chỉ là mở một đôi mắt đen lúng liếng nhìn, bộ dạng ngây
ngô, thật sự là làm cho người ta muốn khi dễ.
Sở Bá Ninh tùy tâm ý động, bàn tay giữ lấy cái ót A Nan, cúi
người xuống, ngậm lấy môi của nàng, cường thế mà dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng của
nàng ra, tỉ mỉ liếm từng ngóc ngách trong miệng của nàng, giống như là đang thưởng
thức, công thành đoạt đất.
A Nan chỉ cảm thấy trong miệng nàng bị hắn liếm khắp nơi,
khiến nàng khó thở, không khỏi níu chặt y phục trước ngực hắn, rất muốn đẩy hắn
ra, nhưng bị hắn kìm chặt không động đậy được. Cho đến khi nụ hôn không khống
chế được, mà nàng cũng bị nam nhân áp lên trường tháp, đai lưng đã bị cởi ra, một
bàn tay khô ráp đang vuốt ve bộ ngực mềm mại, phía dưới giữa hai chân đang bị một
vật nóng hổi đụng vào…… A Nan từ trong ý loạn tình mê thanh tỉnh, vội vàng cong
lên một cước, trực tiếp chỉa vào trên ngực hắn, nghẹn đỏ mặt nói: “Vương gia,
trên người chàng đang đấy……”
Gương mặt tuấn tú của Sở Bá Ninh ửng đỏ, khiến cho vẻ mặt
nghiêm túc muôn thuở giảm đi rất nhiều, không khiến người khác cảm thấy sợ nữa,
ngược lại lại có chút cảm giác kinh diễm. Sở Bá Ninh thừa hưởng những đặc điểm
ưu tú nhất của hoàng tộc, ngũ quan dáng dấp cũng rất tinh xảo thanh tú, chỉ là
trong ngày thường bị vẻ mặt nghiêm túc cùng khí thế cường đại lãnh đạm che đi.
Khi hắn nổi dục vọng làm chuyện ấy thì gương mặt trắng như thư sinh kia hơi ửng
đỏ, đôi môi mỏng hồng diễm lệ, đôi mắti đen thẳm bị che bởi một tầng hơi nước……
Thật là làm cho mỹ nhân cũng cảm thấy thẹn a!
A Nan định lực kém bị sắc đẹp thay cơm của Vương gia mê hoặc
khiến cho nhộn nhạo không yên, nhưng nghĩ tới vết thương trên người hắn, A Nan
nói gì cũng không cho phép hắn hành động. Mà Sở Bá Ninh nén nhịn cũng rất vất vả,
giữa mùa đông, trán lại tiết ra tầng mồ hôi mỏng, hô hấp nặng nhọc vài phần,
mím chặt cánh môi vẫn có chút sưng, có thể biết được nụ hôn mới vừa rồi kia có
bao nhiêu kịch liệt……
“A Nan……” Thanh âm khàn khàn đậm mùi tình dục, hết sức mê hoặc
lòng người.
A Nan dùng sức lắc đầu, kiên quyết cự tuyệt Vương gia nào đó
không thương tiếc thân mình hành động.
Hơi nước trong mắt từ từ thối lui, ánh mắt Sở Bá Ninh tĩnh mịch
nhìn xuống thiếu nữ dưới thân, A Nan trong lòng bỗng cả kinh, chợt hiểu nhớ tới
thân phận của Sở Bá Ninh, tựa hồ chưa từng có người cự tuyệt hắn, không phải là
hắn định không để ý đến sự phản đối của nàng mà dùng sức mạnh áp chế a……
A Nan đột nhiên hối hận, tựa hồ kể từ lúc Sở Bá Ninh nói xin
lỗi, lại làm cho nàng có chút vọng tưởng rồi. Sở Bá Ninh là một Vương gia ở xã
hội phong kiến, là nam nhân bị chính thống nhất của hoàng tộc phong kiến giáo dục
lớn lên, hắn có thói quen ra lệnh, quen được mọi người phục tùng, chưa từng
nghĩ sẽ có người cự tuyệt hắn. A Nan trong lòng hối hận không thôi, trong đoạn
thời gian sống cùng nhau khiến cho nàng quên mất thân phận Vương gia của hắn,
xem hắn thành trượng phu của riêng mình……
Đang lúc trong lòng A Nan thấp thỏm bất an thì Sở Bá Ninh lại
vùi mặt ở trên cổ nàng, từ từ bình phục xao động trên người.
A Nan cứng người ra chờ đợi, thấy hắn không có động tác kế
tiếp, trong lòng nhất thời không biết là cảm giác gì, chỉ là tim đập mạnh và loạn
nhịp.
lại vì nàng cự tuyệt mà nhẫn nhịn.
Có phải hắn đã đem nàng để ở trong lòng, thậm chí coi trọng
nàng rồi hay không?
Hồi lâu, Sở Bá Ninh lật người ngồi dậy, thấy A Nan ngơ ngác
nằm ở trường tháp, nhíu mày, không khỏi lại cúi người qua hôn lên môi của nàng
một cái.
A Nan sợ hết hồn, vội vàng che miệng lại, nhìn chằm chằm hắn.
“Thôi, bây giờ cho nàng thiếu, lúc trở về bổn vương đòi lại
gấp bội sau.” Sở Bá Ninh nghiêm túc nói, nhưng ánh mắt lại bán đứng hắn……
A Nan nhất thời vạch đen đầy mặt: Vương gia, đừng có dùng biểu
hiện nghiêm túc như thế để nói những lời không đứng đắn ấy chứ!
Chỉ là, A Nan đưa lưng về phía Sở Bá Ninh, bĩu môi, trong
lòng nghĩ, ngươi bị thương vì nữ nhân khác, cho ngươi nghẹn chết luôn.
Mặc dù Sở Bá Ninh đã giải thích qua nhưng A Nan mỗi lần nhớ
tới Sở Bá Ninh bị thương vì nữ nhân khác, mà nữ nhân kia lại là người ái mộ hắn
—— mặc dù Triệu Kỳ Hoa còn chưa ý thức được tình cảm của mình, nhưng trong lòng
nàng vẫn cực kỳ buồn. Mặc dù trên mặt A Nan không biểu hiện gì, nhưng trong
lòng lại luôn có cảm giác không thoải mái, chỉ có thể để theo thời gian từ từ
nhạt đi. Có lẽ, chờ đến lúc Triệu Kỳ Hoa lập gia đình, nàng mới có thể hoàn
toàn buông xuống.
Buổi tối, lúc ngủ, A Nan đem gối đầu trở lại trên giường.
A Nan cười híp mắt với Sở Bá Ninh, nói, “VGia, trải qua thận
trọng suy tính, thần thiếp quyết định về giường ngủ. Vương gia, nếu ngài thích
ngủ trên trường tháp thì thần thiếp cũng không ngăn cản.”
Nói xong, A Nan rất sảng khoái mặc quần áo trong bò lên giường.
Nhưng rất nhanh, bên tai vang lên thanh âm huyên náo, thân thể ấm áp nào đó áp
sát vào, sau đó là hô hấp nóng rực phả trên da thịt sau gáy nàng, từng trận tê
dại từ cổ truyền khắp toàn thân. Sau đó giống như thường ngày, nàng cảm thấy hông
mình bị một đôi tay giữ lấy.
Bởi vì ngủ nên không mặc quá nhiều, hai thân thể dán sát
nhau, đều có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt ấm áp lẫn nhau, còn có đường
cong thân thể đối phương, ma sát như có như không, như đang trêu đùa lẫn nhau.
Sở Bá Ninh ôm tiểu thê tử thơm thơm mềm mềm, nhìn thấy nhưng
lại ăn không được, trong lòng hết sức rối rắm.
Có lẽ Sở Bá Ninh không có lo lắng nhiều đến như vậy, vết
thương cái gì, chỉ cần cẩn thận một chút là được, cũng không sợ sẽ bị băng bó
lần nữa. Mà hắn đang là nam nhân trẻ tuổi khí thịnh, đương nhiên nhu cầu ở
phương diện kia cũng lớn, nhưng mỗi lần hắn nhớ tới A Nan bởi vì hắn bị thương
mà khóc đến như hoa lê dưới mưa thì không biết tính sao, cho nên hắn liền do dự
băn khoăn.
Đây là một loại tình cảm gì đây?
Trong bóng tối, Sở Bá Ninh nằm thật lâu mà vẫn không thể ngủ
được.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, sau đó bão tuyết xuất hiện
trong ba ngày, rốt cuộc tuyết cũng ngừng rơi.
A Nan thấy một lớp tuyết thật dày đọng trong sân, sau đó liếc
nhìn bên thư phòng nơi Sở Bá Ninh đang đọc sách, trong lòng có loại khát vọng,
thấy hắn đang nghiêm túc, A Nan quyết định không làm phiền hắn, liền nhẹ chân
đi ra ngoài, gọi Như Thúy.
“Đi, chúng ta đi trong sân trượt hồ ly đi ~~” A Nan nghiêm
trang nói.
Như Thúy nháy nháy mắt, không biết A Nan muốn trượt hồ ly thế
nào, nhưng vẫn là đáp một tiếng, đem hai con hồ ly ôm tới.
“Tiểu thư, cần nô tỳ đi lấy sợi dây không?” Căn cứ vào có
chút thông thường, Như Thúy rất thân thiết hỏi.
A Nan mặt vặn vẹo, cố gắng để cho giọng nói không nghe được
thanh âm cắn răng nghiến lợi, “Không cần, hồ ly nhà chúng ta đều là bé ngoan,
không cần sợi dây trói.” A Nan trong lòng rơi lệ: Con bé ngốc này, ngươi có thể
bình thường một chút được không hả?
“A ~
Như Lam cũng kỳ quái nhìn hai chủ tớ, nghe được cuộc đối thoại,
Như Lam nhất thời sinh ra một cảm giác vô lực, len lén liếc mắt nhìn người bên
trong phòng ấm áp kia, thấy Sở Bá Ninh vẫn duy trì động tác đọc sách, tựa hồ
làm như không nghe thấy, trong lòng nhất thời tuyệt vọng.
Như Lam: >__
A Nan để Như Lam lại chờ ở ngoài phòng, mang theo Như Thúy
đi vào sân, đem Tiểu hồ ly thả vào trên mặt tuyết khiến chúng nó chính mình tự
đi trượt, sau đó trẻ con nặn người tuyết.
Như Thúy bừng tỉnh hiểu ra: Thì ra đây chính là trượt hồ ly,
hiểu!
Như Thúy lo lắng hai con bạch hồ ly chạy lạch bạch ngã lăn
trên tuyết, màu lông giống màu của tuyết rất dễ khiến người khác không thấy,
lúc đi ngang qua dẫm lên thì tội nghiệp lắm. Vì vậy Như Thúy ở trên mặt tuyết đắp
thành một tường rào hình vuông lớn, đem hai con Tiểu hồ ly bỏ vào bên trong,
khiến chúngó nhảy lên. Sau đó mặt tràn đầy hưng phấn cùng A Nan cùng nhau nặn
người tuyết.
A Nan kiếp trước sống ở phía Nam, trừ thấy tuyết ở trong TV
ra, căn bản chưa có tận mắt thấy qua tuyết, chớ nói chi là sờ qua. Mà đời này,
sinh ra ở Kinh Thành, mặc dù Kinh thành đến thời điểm tháng chạp cũng rét đậm
sau đó có tuyết, nhưng cũng chỉ là những trận tuyết nhỏ, không có loại bão tuyết
lớn dày như thế này, hơn nữa mỗi khi tuyết ngừng rơi thì sẽ có người làm quét
tuyết đi, nàng căn bản là không thể đi chơi trò nặn người tuyết.
Hiện tại, bây giờ nàng đã là chủ mẫu nơi đây, lại đang ở nơi
biên thành, không có ai nhìn chằm chằm, tự nhiên có hứng thú muốn thích thú
chơi một phen.
Trời đang rấtlạnh, nhưng hai người hào hứng bừng bừng, vừa
nói chuyện vừa nặn những quả cầu tuyết.
Bên trong nhà, Sở Bá Ninh nghe được tiếng cười bên ngoài,
giương mắt ra cửa sổ thấy bóng dáng của hai người trong sân đầy tuyết gọi tới gọi
lui.
Như Lam đi vào đổi trà nóng, nhìn Sở Bá Ninh muốn nói lại
thôi, cuối cùng không nhịn được hỏi nói: “Vương gia, có cần gọi Vương phi trở lại
không?” Như Lam có chút bận tâm A Nan bị đông cứng, mà nàng lại chỉ là nô tỳ,
không có cách nào gọi chủ nhân trở lại, vì vậy muốn Sở Bá Ninh trực tiếp đem
hai đứa ngốc gọi trở về.
Sở Bá Ninh nhìn nụ cười thiếu nữ nở rộ ra vui sướng bên đống
cầu tuyết, nhẹ nhàng tựa hồ có sức cuốn hút mãnh liệt, làm cho người ta cũng
không nhịn được khẽ mỉm cười theo.
“Không cần, hãy để cho các nàng chơi. Ngươi cho người chuẩn
bị sẵn nước nóng, canh gừng là được.”
Như Lam chỉ có thể vâng dạ, đáp một tiếng liền đi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng giữa hai thân của người tuyết,
Như Thúy thậm chí đi lấy hai cái khăn quàng cổ giắt lên, lấy thêm hai cái chậu
đồng nhỏ làm cái mũ đeo vào trên đầu người tuyết.
“Ừ, không tệ, không tệ, rất có nghệ thuật ~~”
A Nan rất hài lòng nhìn tác phẩm của mình, mặc dù hai người
tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn như muốn ngã, nhưng lần đầu tiên làm người tuyết
mà có thể làm được như thế này nàng đã rất hài lòng.
Chơi xong, hai tay của A Nan cũng bị cóng đến hồng hồng. Tuyết
dính trên người đã hóa thành nước tuyết, khílạnh khiến nàng run run. Một trận
gió bắc thổi qua, A Nan cùng Như Thúy hai người bị đông cứng, liếc mắt nhìn
nhau, ôm tiểu hồ li, vội vàng chạy vào phòng ấm áp.
A Nan bảo Như Thúy đem tiểu hồ ly ôm đi xuống, phân phó nàng
đi thay quần áo, chính mình vào phòng sửa sang lại y phục.
Trong phòng, Sở Bá Ninh còn đang đọc sách, nhìn thấy A Nan
đi vào, đem A Nan gọi tới đây sờ sờ mặt của nàng, phát hiện một mảnhlạnh lẽo, vội
vàng đem nàng tới tắm nước nóng. Chờ A Nan tắm xong, liền có một chén canh gừng
nóng bốc hơi.
A Nan vẻ mặt đau khổ, hỏi: “Không uống có được không?” Nàng
không thích uống loại canh gừng cay này.
Sở Bá Ninh lật trang sách, nhàn nhạt nói: “Không uống cũng
được, chỉ là về sau không cho phép lại đi trượt hồ ly.”
A Nan mặt ửng hồng lên, tự nhiên biết hắn mới vừa rồi nghe
được mình và Như Thúy nói ở bên ngoài, hận không thể đào cái động vùi mình vào
cho đỡ ngượng. A Nan rất hoài nghi Sở Bá Ninh có phải giống như mấy người có võ
công cao cường trong truyện kiếm hiệp hay không a, tai thính mắt tinh, cho nên
nghe thấy được thanh âm rất nhỏ. A Nan âm thầm nắm chặt quả đấm, quyết định về
sau nàng cùng Như Thúy nói chuyện cùng nhau, tuyệt đối phải đi thật xa mới nói
a.
A Nan vừa mới bị bạn v nghiêm túc nào đó ép uống xong canh gừng,
liền có hạ nhân báo là có Triệu tướng quân tới.
Thần kinh A Nan run lên, biết Triệu tướng quân tất nhiên tới
là vì chuyện của Triệu Kỳ Hoa. Thật ra thì A Nan cũng rất muốn biết Sở Bá Ninh
sẽ xử trí nha đầu Triệu Kỳ Hoa to gan lớn mật này như thế nào, chỉ tiếc, Sở Bá
Ninh như không có để ý tới ánh mắt chờ đợi của A Nan, trực tiếp cho người làm mời
Triệu tướng quân dẫn tới thư phòng.
A Nan bực mình, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm giương mắt
nhìn Sở Bá Ninh thay quần áo thản nhiên đi về phía thư phòng.