Buổi tối, Sở Bá Ninh cùng Ôn Lương trở về, thấy A Nan cười
khanh khách ngồi ở thiên sảnh chờ bọn hắn.
Ôn Lương cảm thấy hôm nay A Nan cười ngọt ngào, đặc biệt ngọt
đến dọa người, trong lòng run lên, nhưng lại khiến hắn có loại cảm giác hưng phấn,
điều này có nghĩa là có chuyện thú vị gì đó đã xảy ra. Còn Sở Bá Ninh chỉ nhìn
qua, cũng không có biểu tình khác biệt, nhận khăn ấm nha hoàn đưa tới lau mặt,
tất cả đều bình thường.
A Nan thấy bọn họ mệt mỏi cả ngày, liền bảo hạ nhân dọn cơm,
chuyện gì cũng chờ dùng cơm xong rồi nói. Hơn nữa, thấy bạn quân sư lộ ra gương
mặt tuấn tú tỏa sáng, mắt hoa đào ẩn ẩn đưa tình, bộ dáng chộn rộn kia làm cho
A Nan bỗng nổi lên ý xấu, không muốn nói ra nhanh như vậy.
Dùng xong cơm, dọn bàn, rửa tay, nha hoàn dâng lên trà xanh
giúp tiêu hóa, ba người ngồi ở thiên thính uống trà.
“Vương phi, hôm nay có chuyện gì thế? Tử Tu nghe binh lính
thủ vệ cửa thành nói, hôm nay có người trong kinh tới, trực tiếp đến nơi này.”
Ôn Lương uống một ngụm trà, cười tủm tỉm nói với A Nan.
Sở Bá Ninh nghe thế, không khỏi nhìn A Nan, có lẽ cũng không
biết chuyện.
Cũng đúng, trừ quân sư bất lương Ôn Lương đã bận đến đau đầu
mà còn muốn bát quái mới chú ý chuyện nhỏ này, thời gian này ai lại chú ý chuyện
như vậy? Bất quá, nhờ thế mà nhìn ra mạng lưới thông tin ở trong quân doanh của
Ôn Lương rất tốt, trong thành có gió thổi cỏ lay gì cũng không thoát khỏi mắt hắn.
A Nan lười vạch trần hắn, cũng sắp hết năm, gã này vẫn còn ở
lỳ trong phủ, A Nan sắp cho rằng nơi này kỳ thật là nhà của hắn. Bất quá Sở Bá
Ninh không có ý đuổi người, nàng đương nhiên cũng không nói gì. Thật ra Ôn
Lương tuy là có chút thích đùa giỡn, lại là người dở hơi, mỗi khi thấy hắn tự
chui đầu đến chỗ Sở Bá Ninh tự tìm nghẹn khuất, trong lòng A Nan thầm vui vẻ
không thôi, có hắn, cuộc sống dường như cũng nhiều trò tiêu khiển hơn.
“Tin tức của Ôn đại nhân thật nhanh, đúng là có chuyện đó”,
A Nan hời hợt đáp Ôn Lương, xoay mặt nói với Sở Bá Ninh: “Vương gia, hôm nay quả
thực có vài người đến. Nghe nói ngươi bị thương, mẫu hậu đem Tôn thái y, Vương
thái y cùng hai y nữ đưa qua đây, nói là để hầu hạ ngài. Hơn nữa, mẫu hậu cũng
cho người mang thư đến.” A Nan nói, nhận lấy hộp gấm trong tay Như Lam, mở hộp
ra lấy một phong thư chưa mở đưa cho Sở Bá Ninh.
Sở Bá Ninh thần sắc bình thường, cũng không có gì ngoài ý muốn.
A Nan cùng Ôn Lương nghĩ trong lòng, có loại nương thích giày vò người như vậy,
Sở Bá Ninh hẳn đã sớm quen, bất kể Thái hậu làm gì cũng bình tĩnh được.
Sở Bá Ninh mở phong thư ra đọc nhanh như gió, A Nan cùng Ôn
Lương hai đôi mắt mở to xem xét, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút cảm xúc,
chỉ tiếc Sở Bá Ninh mặt đen nghiêm trọng, thần sắc nghiêm túc, khó để người ta
thăm dò được gì. Chờ Sở Bá Ninh xem xong thư xếp lại để vào hộp, liền thấy ánh
mắt mong chờ của Vương phi nhà mình cùng bạn quân sư bất lương, không khỏi nhíu
mày.
Tốt lắm, ngay cả thư của Thái hậu cũng không khiến Vương gia
động mi nhưng lại bị một kẻ ngốc cùng một quân sư bất lương nhìn chằm chằm đến
nhíu mày.
Ôn Lương cười hắc hắc, tiếp tục phe phẩy cây quạt của hắn,
không thấy chút xấu hổ nào.
Da mặt của A Nan không dày như Ôn Lương, chỉ có thể ngượng
ngùng cười, nói sang chuyện khác: “Vương gia, có muốn gọi bọn họ đến không?” Nếu
hai vị thái y đến để chăm sóc vết thương của Sở Bá Ninh, đương nhiên phải gọi
qua nhìn một cái, thuận tiện cho hai thái y khám một chút tình trạng thân thể hắn,
để bọn họ hồi báo cho Thái hậu.
“Ừm, cho bọn họ qua đây.” Sở Bá Ninh không cự tuyệt.
Được cho phép, A Nan liền cho người thỉnh hai thái y cùng
hai y nữ đến.
A Nan thực chờ mong phản ứng của Sở Bá Ninh khi nhìn thấy
hai y nữ kia, cũng không nhỏ mọn đem hai người kia giấu đi.
Chỉ có Như Lam nghe mệnh lệnh của nàng, trong lòng âm thầm
tiếc rèn sắt không thành thép, lại không biết A Nan kỳ thực không rối rắm nhiều
vậy, vẫn như cũ vô tâm vô phế, Như Thúy coi như là uổng công an ủi nàng.
Ngay sau đó, hai vị thái y cùng hai y nữ đã đợi lâu đều đi
qua.
Nhìn đến hai y nữ, đôi mắt sâu thẳm của Sở Bá Ninh lạnh hẳn
đi, tầm mắt dừng trên một lát, rất nhanh liền rời đi. Tuy rằng động tác rất nhỏ,
nhưng A Nan cùng Ôn Lương nãy giờ vẫn đang lặng lẽ chú ý hắn đều nhìn ra. A Nan
cảm thấy kỳ lạ, không phải là Diêu Khả Nhân kia bộ dáng có chút giống nàng thôi
sao. Còn Ôn Lương là vẻ mặt hứng thú, đặc biệt khi nhìn đến Diêu Khả Nhân, nhịn
không được nhìn qua A Nan, lại nhìn Diêu Khả Nhân, ba một tiếng thu quạt, dùng
quạt che miệng cười trộm.
Mấy người tiến vào cung kính thi lễ, thấy Ôn Lương ở đây, mọi
người đều sửng sốt, dường như không ngờ ở đây lại nhìn thấy nam tử vẫn ngồi mãi
vị trí đệ nhất mỹ nam trong kinh thành. Ôn Lương trưng ra nụ cười thanh nhã rực
rỡ, Diêu gia tỷ muội hai má đỏ bừng, hai thái y không khỏi âm thầm lau lau mồ
hôi.
Ôn Lương quả không hổ danh kinh thành đệ nhất mỹ nam, nếu hắn
muốn cho người ta ấn tượng tốt, rất ít người có thể thoát được mị lực của hắn,
chẳng trách vài năm nay hắn tuy không ở kinh thành, nhưng thiên kim quý nữ
trong kinh đối với hắn vẫn si mê không đổi, cũng có không ít nam nhân chú ý hắn.
Sở Bá Ninh nói với hai thái y vài lời an ủi, dù sao làm cho
hai lão thái y vào lúc qua năm mới ngàn dặm xa xôi đuổi đến đây, hắn cũng có
chút áy náy, nhưng mà, hai lão thái y đã đến làm cho hắn có chủ ý khác, nhất thời
tâm tình thả lỏng không ít. Hai thái y vội vàng đáp lễ nói không dám, sau đó liền
cáo lỗi, xin phép Vương gia cho bọn họ xem mạch, xem một chút tình trạng thân
thể hắn, để còn hồi báo Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương đang lo lắng
trong kinh.
Bắt mạch xong, Sở Bá Ninh nhìn hai y nữ đang đứng phía sau
hai thái y, chắc là trong thư Thái hậu có nói gì đó với hắn, khiến khuôn mặt của
hắn biểu tình càng nghiêm túc.
“Các ngươi họ Diêu?” giọng nam trung của Sở Bá Ninh hơi trầm,
nghe không ra vui giận.
“Đúng vậy, thần nữ Diêu Y Nhân thỉnh an Vương gia.” Diêu Y
Nhân vội vã bước lên cung kính đáp.
“Thần nữ Diêu Khả Nhân gặp qua Vương gia.” Diêu Khả Nhân
cũng theo tỷ tỷ tiến lên đáp lời.
So với lúc sáng khi các nàng đối xử với A Nan còn âm thầm giữ
tư thái kiêu ngạo của Diêu gia, lúc này, hai nàng là vô cùng cung kính. Lại
nói, dựa theo quan hệ huyết thống, hai tỷ muội Diêu gia nà hẳn phải kêu Sở Bá
Ninh một tiếng “biểu ca”, thế nhưng các nàng là thứ xuất, mười tuổi đã vào y cục,
không còn tư cách này nữa, chỉ có thể cung kính gọi “Vương gia
Sở Bá Ninh gật đầu, thần sắc nghiêm nghị, “Các ngươi vào y cục
đã bao lâu?”
“Hồi bẩm Vương gia, đã bảy năm rồi.”
Hai người không biết Sở Bá Ninh hỏi chuyện này làm gì, đều
trả lời chi tiết, cụp mi mắt xuống, không cách nào dám ngước mắt nhìn hắn.
Các nàng từng nghe qua chuyện của Túc Vương, dù hắn là con
thân sinh của Thái hậu, là hoàng tử chảy huyết mạch của Diêu gia, nhưng mệnh
cách của người này quá mức khủng bố, không có nữ nhi nào của Diêu gia có đảm lượng
cùng hắn đặt quan hệ, muốn làm Vương phi hay gì thì cũng phải có mạng để hưởng
thụ chứ? Nói ra thì, nữ tử đầu tiên đính hôn với hắn là con chính thất của Diêu
gia, đính hôn không lâu sau vô cớ nhiễm phong hàn đột ngột qua đời, Diêu gia trở
thành người hiểu rõ nhất mệnh “Khắc thê tuyệt tử” của hắn.
Bọn họ đều cho rằng Túc vương cả đời không cưới được Vương
phi, không ngờ năm ngoái rốt cục thành thân. Mà Túc Vương phi cũng thật may mắn,
tuy rằng từ lúc hôn lễ bắt đầu luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng vẫn vui vẻ
sống sót giữa đám người kêu giá đặt cược, khiến người ta không thể không cảm
thán đúng là kỳ tích. Vướng mắc này cũng không tính là gì, loại tiểu sinh ý
luôn không đứt đoạn này khiến người ta hứng thú đến đổ phường đặt cược các kỳ
tích khác. Có loại kỳ tích này, cũng khiến một số người tâm tư lung lay. Không
lâu sau, Túc vương bị Hoàng thượng phái đến Đồng Thành, chỉ vài ngày sau, lại
nghe Túc Vương phi đắc tội mẹ chồng là Thái hậu, bị Thái hậu trong cơn giận trực
tiếp đưa đi Đồng Thành, bộ dạng như vậy, mọi người đều cho rằng một vị nữ tử được
chiều chuộng làm sao có thể sinh tồn ở Đồng Thành lạnh khủng khiếp kia, Túc
Vương phi không bị “khắc chết” cũng bị thời tiết cực lạnh tra tấn chết. Nếu
không có gì ngoài ý muốn, bọn họ chỉ cần ngồi chờ tin Túc Vương phi chết là được.
Nhưng thật sự là ngoài ý muốn của mọi người, đến tận bây giờ,
vẫn không nghe được tin tức bất hạnh của Túc Vương phi. Đồng Thành quá xa, người
ở kinh thành cũng không biết tình hình ra sao. Đến khi các nàng vào Đồng Thành,
chính mắt nhìn thấy Túc Vương phi vui vẻ, trong lòng cũng kinh ngạc vạn phần,
xem Túc Vương phi tươi cười ngọt ngào, màu da hồng hào, trạng thái tinh thần vô
cùng tốt, làm gì có bộ dáng tùy thời đều có thể hương tiêu ngọc vẫn trong truyền
thuyết? Cho nên, các nàng cảm thấy, có lẽ mệnh cách “khắc thê tuyệt tử” của Túc
vương cũng không toàn toàn đúng, chí ít, Túc Vương phi trong truyền thuyết
không phải đang sống rất tốt sao?
HaiThái hậu phái các nàng đến đây để làm gì, các nàng là nữ
tử họ Diêu, sao có thể làm trái mệnh lệnh của Thái hậu? Lúc đầu chỉ có thể
không cam tâm mà đến, lòng đã chuẩn bị tốt tâm lý tùy thời đều có thể bị khắc
chết, tràn đầy tuyệt vọng. Mà bây giờ, sau khi thấy Túc vương cùng Túc Vương
phi, các nàng lại nghĩ, có lẽ là do các nàng quá bi quan, sự tình cũng không tệ
như vậy.
Sở Bá Ninh lại hỏi một ít chuyện của các nàng, thái độ quan
tâm như vậy, mọi người ở đây đều thấy ngoài ý muốn.
Sở Bá Ninh hỏi xong, trầm tư một chút, nói với hai người: “Từ
ngày mai, Diêu Y Nhân đến Tướng quân phủ đi.”
Nghe vậy, hai tỷ muội đều ngẩn ra, sau khi hiểu được ý tứ
trong lời của Sở Bá Ninh, sắc mặt Diêu Y Nhân trắng bệch, mà Diêu Khả Nhân trộm
giương mắt ngắm nam tử ngồi ở thượng vị, thấy đôi mắt thanh u không mang theo cảm
tình gì, da đầu tê rần, vội vã cúi đầu.
“Ai nha, Vương gia, chủ ý này thật tốt, bây giờ chỗ Triệu tướng
quân chính là đang thiếu nha hoàn hiểu y thuật nha?” Ôn Lương phe phẩy quạt
nói, thấy Diêu Y Nhân sắc mặt trắng bệch có xấu hổ cùng buồn bực, biết nàng đối
với hai chữ “nha hoàn” mình nói mà sinh khí, nhanh chóng nói: “Diêu cô nương thứ
tội, là Tử Tu phóng túng, chỉ là nhất thời quá cao hứng, mới không lựa lời nói.
Thật sự là Triệu tướng quân đang sinh bệnh nặng, rất cần nữ tử hiểu y thuật như
các ngươi bên cạnh hỗ trợ chăm sóc, các ngươi tới thật đúng lúc. Tử Tu cũng muốn
cảm tạ mấy vị trong thời tiết lạnh giá thế này lại bỏ qua ngày cùng người nhà
đoàn viên, không ngại cực khổ đến đây.”
Ôn Lương ngôn từ khẩn thiết, thái độ chân thành, khiến người
nghe mà lòng thoải mái.
Nghe hắn giải thích, thần sắc Diêu Y Nhân hòa hoãn không ít,
thấy Ôn Lương bộ dáng nói cười hòa nhã, đôi mắt nhu tình nhìn qua, không khỏi lại
đỏ mặt.
A Nan thầm khinh bỉ bạn quân sư, này tuy là vô tình, nhưng
trong lúc vô tình câu dẫn tâm hồn thiếu nữ mà không tự biết, vì hắn trời sinh một
đôi mắt đào thập phần xinh đẹp, lúc nhìn chăm chăm vào đối phương, phối hợp với
ngữ điệu áy náy, sâu trong mắt phản chiếu bóng của đối phương, giống như đối
phương là người duy nhất trong thế giới của hắn, thâm tình như vậy, lòng người
không hỏi mê muội, đây cũng là nguyên nhân hắn trở thành người được đông đảo nữ
tử kinh thành ái mộ. Ở chung lâu như vậy, A Nan tin tưởng hắn thật sự không biết
chính mình lại cho người ta ảo tưởng như vậy, bởi vì xuất thân thế gia, cũng là
người rất có phong độ, khi nói chuyện với người xa lạ, cũng mang theo một loại
giáo dưỡng tao nhã, mới làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Sở Bá Ninh cũng đưa Tôn thái y đến tướng quân phủ, để lại
Vương thái y cùng Diêu Khả Nhân.
Ôn Lương liếc mắt nhìn A Nan một cái, cười nói: “Vương gia,
Triệu tướng quân lúc này là thời kỳ cần phi thường chú ý, Tử Tu cảm thấy đưa cả
hai y nữ qua chiếu cố vẫn tốt hơn.”
Sở Bá Ninh nghĩ nghĩ, liền gật đầu đáp ứng, cuối cùng chỉ để
lại Vương thái y.
Ôn Lương nhịn không được dùng quạt che miệng hướng A Nan cười
rộ lên, A Nan thật không biết nên nói gì với hắn mới tốt, ngay cả biểu tình e lệ
cũng lược bỏ.
Thấy diện mạo dáng người của Diêu Khả Nhân, Ôn Lương thông
minh sao lại không rõ đạo lý trong đó? Cho nên hắn rất có nghĩa khí giúp A Nan
giải quyết nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng A Nan cảm thấy cũng không cần thiết, dù lưu
lại Diêu Khả Nhân trong phủ cũng chẳng sao cả, Vương gia nhà nàng có bệnh sạch
sẽ, nếu không có việc gì, nàng ta cũng không vào được hậu viện, ở xó xỉnh nhàn
rỗi nào đó meo meo thôi, cũng giống ba vị tiểu mỹ nhân trong cung ban thưởng xuống
Túc vương phủ.
Gặp người xong, Sở Bá Ninh phất tay cho bọn họ lui xuống nghỉ
ngơi, dắt A Nan về nhà chính.
Vào phòng, A Nan đang muốn đi phân phó nha hoàn chuẩn bị nước
ấm tắm rửa, Sở Bá Ninh đột nhiên bắt lấy tay nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực.
“Vương gia, sao vậy?” A Nan kỳ quái nhìn hắn.
Sở Bá Ninh nâng mặt nàng lên, đôi mắt yên lặng đánh giá
khuôn mặt của nàng, ánh mắt nóng rực, như muốn đo qua từng tấc từng tấc trên
gương mặt nàng, làm cho A Nan khó kiểm soát cảm xúc, sau đó lại thấy đôi mắt
thanh u kia xẹt qua một tia lo lắng.
Lòng A Nan nhảy dựng, trái tim có chút không thể khống chế đập
mạnh, tâm tình rõ ràng nhu vậy, cảm thấy hắn dường như đang giận. Mà thái độ
này của hắn, làm cho nàng khó tránh liên tưởng đến Diêu Khả Nhân, hoặc là thư của
Thái hậu có nói gì đó kích thích hắn? Hay là Diêu Khả Nhân quá giống nàng khiến
hắn tức giận?
Bên trong thực im lặng, gió bắc ngoài cửa khi mạnh khi nhẹ vỗ
vào song cửa sổ, phát ra thanh âm nho nhỏ.
Sở Bá Ninh nhìn thật lâu, A Nan ngột ngạt khó thở, lúc nàng
nhịn không được muốn quay đầu, hắn rốt cục xem đủ, cúi xuống – đem môi áp lên
môi cánh hoa, không hai lời chính là một nụ hôn sâu phi thường bá đạo, giày vò
đến khi môi lưỡi nàng tê tê.
A Nan bị tâm tình kỳ lạ của hắn khiến cho trong lòng khổ sở,
vị Vương gia này có chuyện gì không hảo hảo nói, chỉ dùng biện pháp này sao?
Nàng trời sinh bất tài ngu dốt, sóng não cũng không cùng tần số, không cách nào
tự cho mình thông minh mà đoán ra suy nghĩ của hắn!!
Khoang miệng nàng đều bị môi lưỡi hắn bá đạo quét qua một lần,
sau đó còn không thỏa mãn tiếp tục hôn sâu. A Nan sắp không nhịn được nữa, rốt
cục lúc hắn thoáng buông lỏng để nàng thở dốc, nhịn không được một ngụm cắn môi
dưới của hắn.
Nháy mắt, hai người bất động, tầm mắt giao nhau.
Một tay hắn vòng bên hông nàng, tay kia cường ngạnh giữ đầu
nàng. Nàng đang nhu thuận dựa vào lòng ngực hắn, lực đạo của răng lại mạnh như
vậy. Đây cũng là lần đầu tiên nàng gan lớn đến mức trong lúc hôn môi dám cắn hắn
bị thương…… Thật sự cắn bị thương, bởi vì nàng nếm được mùi máu tươi truyền đến.
Đôi mắt hắn tối sâu khó hiểu.
Thấy ánh mắt của hắn, A Nan thầm la to hỏng bét, vội vã há
miệng buông ra, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, hai tay trực tiếp đẩy hắn
ra, bất chấp chân còn yếu, xoay người bỏ chạy.
Đáng tiếc, còn chưa chay được hai bước, liền bị một bàn tay
bắt được cánh tay, rồi cả người nàng bay lên trời. Cảm giác mất trọng tâm này
làm nàng theo bản năng sợ hãi kêu một tiếng, hai tay nắm cổ người kia. Cánh tay
hắn cũng siết chặt, gắt gao ôm nàng trước ngực, sau đó bước về phía giường, trực
tiếp thả nàng xuống giường, cả người đè xuống.
“Roẹt —” một tiếng, quần áo trên người nàng bị xé rách.
A Nan chấn kinh, thành thân lâu như vậy, nàng chưa từng thấy
qua bộ dáng hắn mất khống chế, hơn nữa cũng chưa từng xé áo nàng, khiến nàng vẫn
tưởng hắn là nam nhân thực quân tử. Nhưng mà, bây giờ rốt cục là ai kích động hắn
thành như vậy?
Tiếp theo, nụ hôn nặng nề lần thứ hai hạ xuống, tuy không bạo
lực, nhưng làm cho nàng không giãy được.
A Nan thấy hàn quang khó tả trong đôi mắt híp lại kia, trong
lòng rét ru
Nàng cắn một cái thật sự khiến hắn kích động!!
Ô ô ô… Cứu mạng a —-