Suy nghĩ nhanh chóng chuyển, lúc này A Nan cũng không biết
nên làm gì, cách duy nhất là ngoan ngoãn nghe lời, chờ hắn rời đi liền an
toàn. Dù sao hắn cũng không biết thân phận của mình, A Nan không tin nam nhân
này dám công nhiên ở địa bàn Đại Sở bắt cóc nữ quyến của gia đình bình thường,
dù sao một người đào tẩu dễ dàng hơn so với mang theo gánh nặng như nàng nhiều.
Về phần giết người diệt khẩu…..Lòng A Nan có chút thấp
thỏm, thật lo lắng nam nhân này hoặc là không làm, đã làm phai làm đến cùng –
đem các nàng diệt khẩu, cho nên, vẫn là tận lực phối hợp uy hiếp của hắn.
Định xong chủ ý, A Nan bình tĩnh hơn, nhưng cánh tay sắt
giam giữ bên hông nàng dùng sức rất mạnh, khiến thắt lưng nàng bị siết đau. Hơn
nữa chính mình cả người dựa vào lòng ngực hắn……tình trạng này, nếu lấy tiêu
chuẩn của thời đại này mà nói, danh tiết của nàng đã khó giữ được.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, A Nan cùng Như
Thúy mắt sáng rỡ, mà nam nhân kia liếc mắt nhìn qua các nàng, lại không có vẻ
gì cảnh giác.
“Thí chủ, trà thơm ngài dặn dò đến đây.” Là tiểu sa di
trong miếu chuyên môn giúp khách hành hương chuẩn bị trà và điểm tâm.
Nam nhân hơi nâng tay cầm chủy thủ, nhìn Như Thúy đang
khẩn trương theo dõi hắn, ý bảo nàng trả lời.
Như Thúy tức giận trừng mắt nhìn hắn, thanh thanh yết hầu
nói:
“Làm phiền tiểu sư phụ, nhưng thân thê tiểu thư nhà ta có
chút mệt, cần nghỉ ngơi một chút, không cần dùng trà.” Như Thúy giọng nói rõ
ràng, chán nản phát hiện, dưới ánh mắt giám sát như chim ưng của nam nhân này,
rất khó động tay động chân.
Tiểu sa di bên ngoài đáp một tiếng, sau đó tiếng bước chân
xa dần.
Lúc này lòng hai nữ nhân trong phòng vẫn còn cố chấp hò
hét: tiểu sư phụ, ngươi đừng đi, kỳ thật chúng tôi thật sự rất cần trà thơm
a!!!!!
Mà khiến người ta cảm thấy quá đáng chính là, nam nhân kia
không có một chút ý thức phòng bị của người lẻn vào địch quốc bị địch nhân phát
hiện, vẫn mang tư thái nhàn nhã tự tại, cũng không vội vã rời khỏi, đôi mắt
quét tới quét lui trên mặt A Nan.
Bỗng nhiên, hắn cúi đầu nhìn cổ A Nan, A Nan giật mình, sau
cổ bị siết một chút, vòng cổ của nàng đã bị tháo xuồng. Đó là vòng cổ bằng ngọc
thạch, không có gì đặc biệt, điểm đặc biệt duy nhất là miếng ngọc màu tím khảm
trên đó.
“Các ngươi không phải nữ quyến gia đình bình thường?” nam
nhân khẳng định, ngón tay vuốt ve miếng ngọc còn lưu lại độ ấm cơ thể, “Đây
là Tử quang ngọc, nghe nói chỉ có nữ quyến của hoàng tộc Đại Sở mới xứng mang
nó. Chậc chậc chậc, không ngờ vận khí của ta tốt như vậy, lại gặp được nữ
nhân thuộc hoàng tộc Đại Sở các ngươi. Ừm, để ta đoán xem ngươi là ai nhỉ?”
Nam nhân vô cùng hứng thú nói, bộ dáng như gã thợ săn đang
trêu đùa con mồi của mình, “Nghe nói, tháng mười năm ngoái, Đai Sở Hoàng đế
phái bào đệ hắn tín nhiệm nhất đến Đồng Thành, trận chiến tháng mười một,
ta thấy một nam nhân cùng Triệu Cánh đứng trên cổng thành cùng chỉ huy, vô luận
nhìn thế nào, nam nhân kia chắc chắn không phải người thường, ta nghĩ, hắn hẳn
là Túc vương của Đại Sở các ngươi, ngươi là nữ nhân của hắn?”
Câu cuối tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của hắn là khẳng định
không sai.
A Nan cụp mí mắt, vẫn là không lên tiếng. Nàng không ngờ
nam nhân này bộ dạng dũng mãnh, trí lực cũng không kém, có thể lần theo dấu
vết tơ nhện mà tìm ra mười phần sự thật.
Nam nhân cười cười, dường như cũng không cần nàng trả lời,
ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mặt của nàng, lộ ra tươi cười ác liệt:
“Vốn dĩ ta định an toàn rời khỏi đầy rồi sẽ tha cho các
ngươi, hiện tại ta đã thay đổi chủ ý, ta phải mang ngươi về hoàng cung. Ha ha
ha, nếu có thể đem một vị Vương phi mang về, Hoàng đế Đại Sở các ngươi hẳn
sẽ tức giận đế chết đi! Nghe nói nữ nhân Đại Sở các ngươi rất xem trọng
danh tiết, chỉ cần ta….”
Bất thình lình, thanh âm của nam nhân tắc nghẽn, tránh đi
một cây móc côn đánh úp trước mặt. Khóe mắt hắn run rẩy nhìn tỳ nữ xinh đẹp liễu
yếu đào tơ vô cùng dũng mãnh nắm mộc côn không biết tìm đâu ra đánh về phía hắn.
Một kích không trúng, mộc côn lập tức lại muốn đánh tới,
hắn không thể không buông một tay ra bắt lấy mộc côn, trên mặt lộ ra tươi cười
khinh miệt, cho rằng hai nữ nhân này tuyệt đối rất ngốc, cũng dám ở trước mặt
sức manh tuyệt đối mà khoe khoang chính mình nhỏ yếu…..
Chợt, tươi cười khinh miệt trên mặt hắn tắt ngúm. Chủy
thủ trong tay rơi xuống đất, khuôn mặt cực độ thống khổ vặn vẹo. Cảm giác đau
triệt nội tâm từ hạ bộ truyền đến xông thẳng đến đại não, khiến hắn không thể
không buông lỏng giam cầm nữ nhân trong lòng ngực, quỳ một gối xuống đất.
A Nan một kích tất trúng, vội vàng nhảy ra, đối mặt với
ánh mắt căm giận phun lửa của nam nhân kia, trong lòng một trận sợ hãi. A Nan
biết mình đắc thủ, là do nam nhân này tự phụ, cho rằng hai nữ nhân yếu
đuối không làm được gì, mà nàng bị hắn mặt đối mặt giam trong lòng ngực, đúng
lúc thừa cơ Như Thúy ra tay, mượn quán tính, giơ cao đâu gối, dùng một cú “lên
gối” đánh mạnh vào hạ bộ của hắn, thành công đánh trọng thương nam tính kiêu
ngạo.
“Tiểu thư, đánh thật tốt! Nô tỳ lại cho thêm một cước đi!”
Như Thúy xoa tay.
A Nan: “……….”
Như Thúy uy phong lẫm lẫm cầm gậy gộc, cũng có cảm giác
như nữ hiệp Thiếu Lâm tự, bất quá lời nói của nàng lại âm hiểm như vậy, không
chờ A Nan đáp, gậy trong tay trực tiếp dùng sức đánh xuống vai của nam nhân
kia.
Nhẫn nại của nam nhân kia cũng thuộc hạng nhất, chịu qua một
cú như vậy, vẫn còn sức tránh gậy của Như Thúy. Chỉ là thật không biết nên nói
hắn xui xẻo hay là nói bạn nha hoàn thật sự được thần may mắn chiếu cố, hắn
không tránh thì thôi, vừa tránh thì đầu không sai lệch đập mạnh vào chân trụ của
bàn gỗ phía sau, phát ra một tiếng rầm trầm đục, thành công ngã xuống.
Vì thế, A Nan trơ mắt nhìn nha hoàn dũng mãnh nhà nàng cầm gậy
bổ sung một cú trên đầu nam nhân kia, sau đó lại nâng một chân mặc giầy thêu thật
mạnh giẫm một cước vào nam tính đã muốn trọng thương…..
Nam nhân kia một tiếng cũng không rên nổi mà bất tỉnh, trên
trán còn vệt máu đỏ sẫm, đặt trên gương mặt anh tuấn thô lỗ, thân thể cao to cuộn
lại, cho dù đã hôn mê, có vẻ vẫn còn rất đau.
A Nan yên lặng lau mồ hôi, trong lòng vô hạn thương hại hắn.
Như Thúy cũng lau mồ hôi, quăng đi mộc côn, nắm tay A Nan
nói: “Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi.”
Mới vừa mở cửa ra, hai người đột nhiên dừng lại, mặt đối mặt
với nữ nhân ở ngoài cũng đang định mở cửa.
Nữ nhân kia tựa hồ không ngờ trong phòng có người, thấy hai
người các nàng, ánh mắt sắc bén. A Nan cùng Như Thúy thấy nàng thân hình cao lớn,
tuy không biết nàng là địch hay bạn, trong lòng hiểu giờ không phải là lúc gây
chuyện thị phi, vừa muốn bước qua nàng rời đi, nữ nhân kia cũng nhìn rõ tình
hình trong phòng, lập tức thay đổi sắc mặt.
Động tác của nữ nhân kia cực nhanh, dùng bả vai đẩy A Nan
vào trong phòng, một tay linh hoạt nắm cổ Như Thúy đẩy mạnh nàng vào trong, lật
tay đóng cửa lại.
“Hắn làm sao?” Nữ nhân lớn tiếng quát hỏi, lực đạo buộc chặt.
Không cần nói, hai người đều biết nàng hỏi “hắn” là ai.
A Nan bị đẩy ngã trên đất, ngã mạnh đến xương cốt cả rời đều
đau, cảm thấy trong loại thời tiết xuân hàn se lạnh mà bộ phận đập xuống đất lại
có cảm giác đau nóng rát. Như Thúy không để ý câu hỏi của nữ nhân kia, đôi mắt
quan tâm nhìn A Nan, thấy nàng chậm rãi ngồi dậy mới yên lòng.
“Trả lời!” Tay của nữ nhân kia lại siết chặt vài phần, khuôn
mặtNhư Thúy bắt đầu tím tái, há miệng thở dốc nói không nên lời.
“Hắn không sao cả!” A Nan lo lắng Như Thúy sẽ bị nữ nhân này
bóp chết tươi, vội vã nói: “Hắn trúng một côn trên đầu, nên mới hôn mê.” A Nan
nín thinh không đề cập đến hai lần chịu trọng thương của hắn, ai biết nữ nhân
này có thân phận gì, nếu biết việc các nàng làm, lỡ như tâm ngoan thủ lạt thì
biết làm sao?
Nghe vậy, nữ nhân kia nhíu mày, đại khái là không tin hai nữ
tử yếu đuối có thể đả thương nam nhân kia.
Nhất thời, ba người giằng co.
“Buông nàng ra!” A Nan nhặt mộc côn Như Thúy vứt trên đất,
ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia.
Nữ nhân cười khinh miệt, bộ dáng miệt thị thật giống nam
nhân kia, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Tuy không biết các ngươi đả thương chủ thượng
bằng cách nào, nhưng các ngươi sẽ phải vì hành vi thương tổn hắn mà trả giá thật
đắt!”
Nữ nhân này sinh ra bộ dáng thực bình thường, nhìn qua chính
là loại chui vào dòng liền mất tăm, bất quá khí thế của nàng lúc này rất sắc
bén, tay trên cổ Như Thúy chỉ cần hơi dùng sức, liền có thể vặn gãy cổ mảnh khảnh
kia.
“Ngươi muốn thế nào?” A Nan chăm chú nhìn nàng hỏi.
“Dìu chủ thượng lên giường!” Nữ nhân ra lệnh.
A Nan khóe miệng run run, nữ nhân này bị ngốc sao, xem nàng
thân thể nhỏ bé làm sao có thể dìu nam nhân thân cao gần một thước chín kia lên
giường?
Nữ nhân cũng nghĩ đến điểm đó, nhìn qua trong phòng, một bên
cảnh giác dán mắt vào A Nan, một bên kéo Như Thúy đến bên giường, đem khăn trải
giường kéo qua, tay áo phất lên, một thanh chủy thủ đã ở trong tay nàng, bắt đầu
cắt khăn trải giường thành từng sợi.
“Không nên có chủ ý gì, bằng không ta không ngại trước giết
nàng ta rồi lại giết ngươi!” Nữ nhân nhìn A Nan cảnh cáo.
Như Thúy mở miệng, hướng nàng nói gì đó, nhưng bàn tay siết
cổ nàng khiến nàng không nói ra tiếng. A Nan biết nàng ấy ắt hẳn là kêu nàng đi
mau không cần để ý nàng ấy, thế nhưng nha đầu kớn lên với nàng, là người thân cận
với nàng nhất từ khi nàng đến thế giới này, thậm chí còn cho một người cô độc
là nàng cảm nhận được ấm áp, nàng sao có thể mặc kệ nàng ấy.
Nữ nhân đem khăn trải giường cắt thành sợi để trói Như Thúy,
dùng mảnh vải bịt miệng nàng, rồi quăng nàng qua một bên, cầm chủy thủ quơ quơ
trước mặt A Nan, lạnh lùng nói: “Làm theo lời ta, bằng không ta giết nàng.”
A Nan cắn môi, không cam lòng không nguyện ý đi qua, cùng nữ
nhân kia vất vả dìu nam nhân lên giường.
Thái dương A Nan ứa ra mồ hôi, chỉ cảm thấy nam nhân này thật
nặng đến chết được, nhất định là tên khốn này ăn quá nhiều rồi.
Nữ như kia đại khái là xem thường thân thể nhỏ bé của A Nan,
không trói nàng lại giống Như Thúy, trực tiếp vứt nàng một bên, tự mình đi ra
bàn rót chén trà lạnh thấm vào mảnh vải trải giường để giúp nam nhân lau vết
máu trên mặt, sau đó giúp hắn bôi dược lên miệng vết thương bị đánh. Dễ dàng nhận
ra nữ nhân này là thuộc hạ trung thành của hắn, vẻ mặt cung kính thành tâm,
ngay cả sờ cũng không dám sờ nhiều. Xử lý tốt vết thương trên đầu nam nhân
xong, nữ nhận tiếp tục giúp hắn lau mồ hôi trên trán — trời rất lạnh, nam nhân
kia tuy hôn mê, lại đổ mồ hôi đầy đầu, nữ nhân kiểm tra không ra nguyên nhân,
lòng dù có chút khẩn trương, cũng không có cách.
“Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Rốt cuộc bị thương ở
đâu……..” nữ nhân lo lắng nhỏ giọng nói.
A Nan ngoan ngoãn đứng một bên, nghe được lời của nữ nhân
kia, biết nam nhân kia dù hôn mê, cái địa phương đó vẫn là đau đớn không chịu nổi,
cũng không biết đời này có tuyệt tự hay không. Tuy rằng trong lòng có chút xấu
hổ, nhưng vẫn có cảm giác vui sướng lạ thường khi người gặp họa a.
Nữ nhân không tìm ra lý do, vẻ mặt lạnh giá nhìn A Nan, hỏi:
“Các ngươi rốt cuộc đã làm gì chủ thượng? Nói thật, bằng không ta giết các
ngươi!” Nói xong, lại giơ cao chủy thủ trong tay uy hiếp.
A Nan đương nhiên sẽ không nói thật, chỉ dùng vẻ mặt thành
khẩn thêm thật thà chất phác, biểu tình thuần khiết hiền lành nói: “Ngươi xem
chúng ta có thể làm gì hắn chứ? Cũng chỉ là đánh bị thương đầu hắn thôi…….” A
Nan thấy nữ nhân kia vẻ mặt phẫn hận nhìn mình, liền biết nữ nhân này là loại
ngu trung, lo lắng nàng ta thay đổi chủ ý muốn giết mình, lập tức ngậm miệng
không nói.
Biểu tình của A Nan rất thành khẩn thật th, thoạt nhìn không
giống nói dối, nữ nhân hung hăng liếc nàng một cái rồi mới thu hồi tầm mắt.
Ròng rã một canh giờ, nam nhân kia mới thanh tỉnh.
“Chủ thượng, người tỉnh rồi.” Nữ nhân kêu lên vừa mừng vừa sợ.
Nhưng nam nhân kia không nhìn nàng, đôi mắt sắc bén thẳng tắp
trừng phía A Nan cách đó không xa. A Nan bị hắn trừng đến sợ hãi, không khỏi thối
lui vài bước.
“Lại đây!” thanh âm khàn khàn của nam nhân kêu lên, đôi mắt
hung ác nham hiểm như mãnh thú trên thảo nguyên, tràn ngập tính xâm lược cùng
khát máu.
Nữ nhân kia đi tới, thực trung thành đẩy A Nan vào hố lửa.
A Nan chân lảo đảo, trực tiếp bị đẩy đập vào giường, ngã sấp
vào người nam nhân trên giường. A Nan cảm thấy vòng eo bị siết chặt, nam nhân
kia dùng lực đạo như muốn bóp nát nàng giam cầm nàng trong lòng ngực. A Nan ngẩng
mặt, sợ hãi nhìn hắn. Nam nhân nhìn nàng cười, lộ ra răng nanh trắng noãn,
trong mắt nàng lại giống như dã thú thảo nguyên dữ tợn khát máu.
Nàng thật sự đã chọc giận hắn.
Nàng đang lo sợ bất an, không biết hắn muốn làm gì, nam nhân
kéo xuống quần áo của nàng, lộ ra hơn nửa bờ vai tuyết trắng, sau đó há mồm
hung ác cắn xuống.
A a –
A Nan đau đến rơi lệ, nhưng nam nhân kia đã bịt miệng nàng,
khiến nàng không kêu được.
Máu từ kẽ hở giữa phiến môi cùng da thịt ứa ra, vấy bẩn quần
áo của nàng. Hắn cắn bả vai nàng đến huyết nhục mơ hồ, còn uống vào bụng máu của
nàng. Chờ hắn liếm sạch máy trên vai nàng, hắn ngẩng mặt, bên khóe miệng còn
vương máu của nàng, nhìn thấy đôi mắt nàng đẫm lệ mờ mịt khóc, lộ ra tươi cười
sảng khoái lại hung tợn.
“Ngươi là nữ nhân đầu tiên dám đối xử với ta như vậy, đủ tàn
nhẫn!” nói xong, nam nhân không chút lưu tình đẩy nàng ngã trên đất.
Nếu hắn biết bạn nha hoàn thừa lúc hắn hôn mê, còn bổ sung
thêm một cước trên đó, không biết hắn có tức giận đến giết người hay
A Nan đau đớn hít sâu, chậm rãi chỉnh trang y phục, tay dằn
miệng vết thương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi. Nàng sống qua hai đời đến
nay, chưa từng chịu qua vết thương nặng như vậy, dấu răng trên vai khắc sâu
trên da thịt, rất nhanh máu lại chảy ra, nhiễm đỏ cả quần áo trên vai nàng.
Nhưng nàng chỉ rơi lệ, không dám khóc thành tiếng, miễn cho nam nhân kia nghĩ
lung tung, lại muốn cắn nàng vài cái.
“Nữ nhân này ta muốn đem về, muốn nàng sống không bằng chết,
mỗi ngày tra tấn nàng.”
Nghe nam nhân nghiến răng nói, A Nan khẩn trương vểnh tai lắng
nghe kế hoạch của bọn họ.
“Chủ thượng, mang theo gánh nặng, rất bất lợi với kế hoạch của
chúng ta!” nữ nhân lập tức đưa ra ý kiến phản đối.
“Tát Cổ đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?” Nam nhân hỏi lại chuyện
khác.
“Vâng, người của chúng ta đã chuẩn bị xong, xe ngựa đang ở cửa
sau của miếu, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này.” nữ nhân cung kính
trả lời, lại ngập ngừng khuyên nhủ: “Chủ thượng, vẫn là giết hai nữ nhân này
đi, dù sao khi người ta phát hiện, chúng ta đã rời khỏi Đồng Thành rồi.”
A Nan tức giận trong lòng, nữ nhân này thật quá độc ác. Nếu
nàng cũng có “trứng”, nàng thực muốn cho nàng ta giống chủ nhân của mình nếm thử
cảm giác đau đớn kia.
“Ha ha, A Đóa, nếu ngươi biết thân phận của nữ nhân này, sẽ
không muốn giết nàng bây giờ đâu. Nàng áy chính là Túc Vương phi, là Vương phi
của bào đệ Túc vương được Hoàng đế Đại Sở tin tưởng nhất. Ngươi nói, nếu ta
mang nàng về hoàng cung làm nữ nhân của ta, Hoàng đế Đại Sở sẽ có phản ứng gì?”
“……… Chủ thượng anh minh!” A Đóa bị thuyết phục, lớn tiếng
vuốt mông ngựa.
Anh minh cái đầu ngươi!
A Nan trong lòng tức giận đến chửi ầm lên, cũng có chút tuyệt
vọng, nhưng, nàng tuyệt đối không để bọn họ cứ như vậy mà mang nàng đi.
A Nan thấy nam nhân trên giường còn cùng A Đóa thương lượng
chuyện, một bên vnh tai nghe một bên cẩn thận quan sát chung quanh phòng. Đột
nhiên, ánh mắt A Nan dừng ở đồ vật gì đó dưới góc bàn, nhìn kỹ, là cái chuôi chủy
thủ, chính là cây lúc trước nam nhân kia dùng để kề cổ nàng.
A Nan trong lòng nhảy một cái, liếc mắt qua Như Thúy. Nha
hoàn đáng thương bị trói chặt như bánh chưng vứt ở góc trường, khiến người ta sắp
quên mất. Tiếp xúc với ánh mắt của nàng, Như Thúy không nói ra tiếng được, chỉ
dùng hai mắt nhìn A Nan, chớp chớp mắt cho A Nan biết nàng không sao. A Nan
nhìn nàng một cái, sai đó ánh mắt chậm rãi quét về phía cái bàn, lại quay đầu
nhìn nàng. Lặp lại vào lần như thế, Như Thúy rốt cục hiểu, mắt sáng lên, hướng
A Nan nhẹ gật đầu.
Qua một khắc, nam nhân mới có thể đứng dậy, bất quá tư thế
xuống giường có chút quái dị, không thể không lại ngồi trên giường một lát.
Nữ nhân tên A Đóa kia không biết vì sao hắn không đứng dậy,
không khỏi vội la lên: “Chủ thượng, thời gian cấp bách, chúng ta nhanh đi
thôi.”
Nam nhân vẻ mặt lạnh giá, ánh mắt âm u nhìn A Nan, như muốn
tươi sống lột xuống một tầng da của nàng.
A Nan rụt cổ, tâm biết hắn còn đau, thế nên chỉ có thể ngồi
nghỉ một chút, loại chuyện mất mặt này hắn tuyệt đối không nói cho thuộc hạ của
mình, A Nan buông mí mắt xuống, trong lòng thầm mắng: đáng đời! Loại nam nhân
này tuyệt đối không đáng thương hại!
Lại qua nửa khắc, nam nhân đứng dậy, một tay kéo A Nan đang
đứng xa xa lại.
“Ngươi muốn làm gì?” A Nan cảnh giác hỏi.
Nam nhân nhìn nàng, lộ ra răng nanh trắng noãn, kề sát nàng.
A Nan vẻ mặt phòng bị, rụt cổ muốn tránh, chợt cổ tê rần,
khi nhận ra ý đồ của hắn, ý thức đã rơi vào một mảng hắc ám……
Nam nhân đưa tay ôm lấy cô gái yếu đuối, chuẩn bị cùng A Đóa
rời đi, đột nhiên A Đóa xoay người nhìn về phía nha hoàn bị trói chặt trong góc
phòng.
A Đóa rút ra chủy thủ, đi qua giơ tay cầm chủy thủ lên —-
“Đợi đã!” nam nhân ngăn lại hành động của A Đóa, nói: “Nha đầu
kia rất trung thành, không cần giết nàng. Bổn vương còn cần nàng truyền tin cho
Túc vương.”
A Đoa là thuộc hạ rất nghe lời, dù có chút tiếc nuối, nhưng
vẫn nghe lệnh không giết. Bất quá, để nàng ta buông tha nha đầu kia là không có
khả năng, A Đóa trực tiếp một cú đánh bất tỉnh nha hoàn kia, đem nàng nhét vào
ngăn tủ.
“Đi thôi.”
“Vâng, chủ thượng, mời theo thuộc hạ.”
Chờ tiếng bước chân của hai người dần đi xa, nha hoàn vốn dĩ
đang hôn mê đột nhiên mở to mắt, lắc lắc cổ, cảm thấy sau gáy một trận đau.
Lắng tai nghe, xác nhận người đã đi rồi, Như Thúy bất chấp
đau đớn, dùng thân thể phá tủ, cả người rơi ra ngoài, ngã đến thất điên bát đảo.
Như Thúy lắc lắc đầu xua đi đầu đầy sao, lập tức lết mông về phía cái bàn. Vì
trời còn lạnh, bị trói quá lâu, máu không lưu động, động tác vụng về, khiến
nàng phải tốn chút thời gian mới lết đến bên cái bàn.
Hai chân bị trói, hai tay cũng bị trói ra sau, cho nên nàng
chỉ có thể dùng mông như chân để lết. Thật vất vả đến cạnh bàn, Như Thúy vươn
hai chân, chậm rãi câu thanh chủy thủ rơi ở chân bàn đến.
Thật vất vả mới dùng thanh chủy thủ cắt xong mảnh vải trói
tay, so với lúc bọn họ rời đi đã qua hai khắc thời gian.
Tay tự do rồi thì hết thảy không còn là vấn đề, Như Thúy
dùng cây chủy thủ lưu loát cắt hết vải trói trên người, lập tức đứng lên
nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài….. —–