Ban đầu, A Nan chỉ là nhất thời nóng đầu chạy đến, nàng
nghĩ, nhiều nhất là hắn uống say, với tâm tư cẩn thận của hắn, mới đến khách
phòng ngủ lại. Nhưng mà, đảo mắt nghĩ, với lực khắc chế **cực điểm của hắn, dù
hắn uống say cũng sẽ mò lên giường ôm nàng an phận ngủ.
Cho nên, nàng nghĩ, nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cảm giác bất an đó thúc giục nàng nhất định phải đến đây.
Chính là, nàng không nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn là thế
này.
Khi nàng nhấc màn giường lên, một loại mùi vị nồng đậm không
nói nên lời xông thẳng vào mặt, trong đó mùi vị xạ hương hỗn loạn, rất đậm, hun
đến đầu óc cùng thân thể người ta như muốn nhũn ra. Khi thấy được người trên
giường, A Nan trợn tròn mắt.
Nam tử trên giường cả người trần trụi, tóc dài dính nước rối
tung trên giường, một ít tóc dính trên ngực ướt mồ hôi của hắn. Trong ánh sáng
mông lung, thân thể trần trụi của hắn hoàn toàn lộ ra trước mắt nàng, tầm mắt từ
bả vai rộng lớn đến thắt lưng thon gầy, tứ chi thon dài, rõ ràng nhất là vật giữa
hai chân, từ rừng rậm màu đem dữ tợn đâm ra, màu tím hồng, hình dạng dữ tợn, dục
niệm nam nhân mãnh liệt đứng thẳng.
Hắn nhắm mắt, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng khác thường, hai tay
gắt gao nắm chặt đệm chăn dưới thân, thân thể bạch ngọc căng cứng, từng giọt mồ
hôi lớn theo thái dương chảy xuống, thân thể tỏa nhiệt nóng bỏng.
Gả cho hắn một năm, A Nan sao lại không biết trạng thái lúc
này của hắn, rõ ràng là dục hỏa đốt người.
Nhưng lực khắc chế ** của hắn luôn tốt đến mức khiến người
ta khó tin, loại biểu hiện không cầm lòng nổi này là sao vậy?!
A Nan rít gào trong lòng, nhìn chằm chằm nam nhân đáng
thương bị dục hỏa đốt người trên giường, bỗng nhiên bịt mũi……….
Người trên giường dường như cảm thấy có người tiến vào, mắt
không mở, mày kiếm nhíu lại, khàn khàn phun ra một chữ: “Cút!”
“………”
A Nan khóe miệng run rẩy, đã thế này còn muốn đuổi người?
A Nan nghĩ nghĩ, cảm thấy mình bây giờ trong bụng có một
viên thịt phải bảo vệ, không thể tùy tiện ra tay, liền quyết định đi tìm hiểu
tình huống trước. Dù sao hắn đã nhịn mấy canh giờ, thêm chút cũng chả kém.
A Nan khép lại màn giường, đi ra cửa.
“A Nan……. A Nan………..”
Phía sau truyền đến thanh âm khàn khàn đầy áp lực của nam
nhân, nhẹ nhàng chui vào tai nàng, làm cho nàng bất giác đỏ bừng mặt.
Rõ ràng không biết nàng đã đến, lại ở trong tình huống như vậy
gọi to tên nàng……. vì sao gần đây nam nhân này ở trên giường cứ làm cho nàng cảm
thấy vừa đáng yêu lại đáng thương a?
Khi A Nan đi ra, Mộc Viên Nhi vẫn còn đang đứng bên ngoài hầu.
Như Lam bình tĩnh, Mộc Viên Nhi lo lắng, thấy nàng đi ra, lộ
ra biểu tình ngoài ý muốn, hình như không tin nàng vẫn có thể hoàn hảo vô khuyết
đi ra. Thấy vẻ mặt của Mộc Viên Nhi, A Nan cảm thấy may mắn là mình không lỗ
mãng đụng người, tránh cho bị bạn nam nhân sp bị dục hỏa đốt não trực tiếp đè
xuống.
“Mộc Viên Nhi, nói, tại sao vừa trở về, Vương gia lại biến
thành như vậy?” A Nan đứng lâu, cảm thấy hơi mệt, ngồi xuống ghế Như Lam đưa đến.
Nghĩ đến nam nhân trong phòng, lòng A Nan dâng lên một cơn tức giận.
Mộc Viên Nhi đương nhiên không dám giấu diếm, lập tức đem mọi
chuyện thành thật kể cho A Nan.
Mộc Viên Nhi vừa nói vừa lén nhìn biểu tình của A Nan, thấy
nàng chỉ cắn môi nghiêm túc nghe, trong lòng thở phào, ít nhất Vương phi không
giống nữ tử bình thường mất phong thái. Thật ra theo ý hắn, lúc này vẫn là trực
tiếp tìm một nữ tử trong sạch đến cho Vương gia phát tiết, nhưng Vương gia
không lên tiếng, hắn không dám tự tiện làm chủ. Mộc Viên Nhi đi theo Sở Bá Ninh
lâu như vậy, hiển nhiên biết phương thức xử sự của Sở Bá Ninh, hắn không bao giờ
cho phép người hầu tự chủ trương, dù biết chủ tử ở bên trong đang chịu thống khổ
khó thừa nhận, Mộc Viên Nhi chỉ có thể đứng ngoài lo lắng suông.
A Nan bình tĩnh nghe hết, tay giấy trong tay áo đã gắt gao nắm
y phục, lòng giận sôi, hận không thể đem Diêu Khả Nhân gây chuyện kia trực tiếp
giết. Thật sự nghĩ chị đây không phát uy, nên là mèo bệnh sao? Nàng chỉ là
thích sống cuộc sống bình thản đơn giản, cảm thấy rối rắm nhiều là không cần
thiết thôi, không có nghĩa là nàng thật sự không biết giận dữ.
“Vương phi, Vương gia hiện rất khó chịu, người xem……” Mộc
Viên Nhi cẩn thận hỏi A Nan, “Có cần tìm một nữ tử gia thế thanh bạch đến…….” Mộc
Viên Nhi chưa nói hết lời đã bị ánh mắt lạnh rét của nữ tử trước mặt làm cho
nghẹn họng, trong lòng sợ hãi, ánh mắt vừa rồi của Vương phi, thực quá giống
Vương gia.
“Mộc Viên Nhi, đi tìm Tô ma ma đến đây.” A Nan nhịn cơn tức trong
lòng nói.
Mộc Viên Nhi không dám trì hoãn, lập tức đi thỉnh Tô ma ma.
Như Lam ngồi xổm một bên giúp A Nan xoa bóp bắp chân vì mang
thai mà sưng phù, không biết Vương gia bên trong ra sao, nhưng lúc nãy nghe Mộc
Viên Nhi giải thích, biết Vương gia có lẽ trúng thúc tình dược, có chút lo lắng
vì A Nan.
Rất nhanh, Tô ma ma theo Mộc Viên Nhi đến. Tô ma ma không biết
đã trễ thế này Túc Vương phi còn thỉnh nàng đến làm gì, ị người “đào” từ trong ổ
chăn ra, đầu không kịp cài trang sức, đem mặt mộc thuần khiết đến. Bởi vì Túc
vương bị người ám toán, chuyện này tương đối phải giữ kín, Mộc Viên Nhi không
giải thích với nàng, chỉ nói Vương phi cho mời.
A Nan miễn cho nàng không cần thỉnh an, trực tiếp hỏi: “Tô
ma ma, đài hoa hồng có nguồn gốc gì?”
Tô ma ma kinh ngạc nhìn nàng, rồi nhớ ra Túc Vương phi xuất
thân từ phủ Thừa tướng, nghe nói Thừa tướng phu nhân rất lợi hại, quản phủ Thừa
tướng rất có trật tự, có những thứ này nọ không thể tiếp xúc tới, hơn nữa nàng
không thích dùng hương phấn linh tinh, liền hiểu được vài phần, giải thích:
“Vương phi, đài hoa hồng là một loại hoa dùng để chế tạo hương liệu, sinh trưởng
ở vùng núi tây nam Nam Di quốc, có điềi vì màu sắc cùng hình dáng bất nhã, nữ tử
bình thường rất ít dùng nó, ở đây rất ít người biết đến nó, càng không biết nó
còn một tác dụng. Vương phi, người biết y thuật đều rõ, đài hoa hồng sau khi chế
thành hương liệu nếu gặp rượu sẽ chuyển thành một loại dược thúc tình…….”
A Nan thẳng người lại, “Thúc tình….. dược?” Không xui xẻo vậy
chứ? Tuy rằng vừa nãy nghe Mộc Viên Nhi kể lại, cảm thấy Sở Bá Ninh rất kiêng kị
đài hoa hồng, không ngờ nó lại có tác dụng này.
Tô ma ma gật đầu, tẫn trách giải thích với A Nan, “Loại dược
này phải cùng nữ tử giao hợp mới có thể hóa giải, cực kỳ bá đạo. Loại hương liệu
từ đài hoa hồng rất ít gặp trong thành, chỉ có một ít.. người mới dùng nó để trợ
hứng.” Tô ma ma kín đáo ám chỉ cho A Nan.
A Nan đã hết muốn giận. Kết hợp lời của Mộc Viên Nhi cùng Tô
ma ma, A Nan biết nam nhân trong phòng đã nhẫn đến tận bây giờ, hơn nữa cũng
không có ý niệm gọi nữ nhân đến, chẳng lẽ hắn muốn cường ngạnh khắc chế tới khi
hết dược hiệu? Nhưng, theo lời Tô ma ma, nếu không để hắn tìm nữ nhân, hắn nghẹn
đến chết cũng hết dược hiệu, lực nhẫn nại ** có tốt mấy đi chăng nữa cũng có
tác dụng gì chứ!!!
A Nan nghĩ, vịn tay Như Lam nâng thân lên, sau đó bảo Như
Lam và Mộc Viên Nhi đứng xa ra, nhỏ giọng nói với Tô ma ma: “Tô ma ma, Vương
gia uống say, trong lúc đó lại ngửi trúng hương liệu chế từ đài hoa hồng.”
Tô ma ma có phẩm chất nghề nghiệp rất tốt, nghe chuyện khiến
người ta sợ hãi như vậy mà sắc mặt vẫn bình tĩnh, trong lòng đã hiểu ý A Nan.
Tô ma ma là người thông mình, hiện tại đêm dài yên tĩnh, Túc Vương phi không ngủ
mà thủ ở đây, nhìn kiểu gì cũng có điểm cổ quái, lại nghe nàng hỏi chuyện đã phỏng
đoán ra được chung chung. Bất quá chuyện này nói ra chẳng có gì hay ho, nàng chỉ
là hạ nhân, phỏng đoán ra thì giả vờ hồ đồ là được.
Bây giờ Túc Vương phi lại công khai nói rõ, Tô ma ma cũng
không thể tiếp tục giả ngốc, liền nói: “Vương phi, với tình trạng thân thể
ngài, nô tỳ cảm thấy vẫn là tìm nữ tử trong sạch đến so ra….” thanh âm của Tô
ma ma nghẹn lại dưới ánh mắt hung ác của người nào đó, lòng biết Túc Vương phi
tuyệt đối không chấp nhận đề nghị này. Sự bá đạo của Túc Vương phi khiến Tô ma
ma có chút kinh hãi, nhìn không ra bình thường nàng ôn hòa, lại là nữ tử đố kị
mạnh mẽ vậy, năm đó tiên đế sủng ái Lệ quý phi vô cùng, nhưng khi Quý phi không
tiện cũng sẽ đi hậu cung…….
Trong lòng Tô ma ma trăm xoay ngàn chuyển, trên mặt vẫn bình
tĩnh, nhanh chóng chuyển phương hướng mới nói: “Bất quá, nếu cẩn thận chút,
thân thể ngài cũng có thể chịu được, chỉ là ngài sẽ hơi vất vả…..”
Tô ma ma lập tức hóa thân thành ma ma dạy dỗ trong cung, đem
một ít tư thế của tị hỏa đồ (tức đông cung đồ) lưu truyền trong cung dạy cho A Nan
— Tô ma ma là ma ma tâm phúc do Hoàng đế đặc biệt bồi dưỡng, hiểu biết rất toàn
diện, ngay cả những thứ khuê tú bình thường tránh còn không kịp cũng biết, còn
am hiểu sâu, nữ tử mang thai trong phòng phải làm thế nào đều nhất nhất nói cho
A Nan. Đương nhiên, Tô ma ma đặc biệt cường điệu nàng đang mang thai, vì tốt
cho đứa nhỏ, nữ trên nam dưới là tư thế tốt nhất…….
A Nan bất chấp mặt đỏ, cẩn thận nhớ kỹ lời dạy của Tô ma ma,
sau đó hít thật sâu, biểu tình bi tráng như chiến sĩ cắt cổ tay mà đẩy cửa vào.
******
“A Nan, A Nan…….”
Vén màn che lên, A Nan nhìn nam nhân trên giường cả người
căng cứng, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, khàn khàn rên rỉ thì thào tên nàng, làm
cho nàng vừa ngọt ngào vừa đau lòng.
A Nan cởi quần áo, chỉ mặc yếm cùng tiết khố bò lên giường,
đưa tay vỗ về khuôn mặt kiềm chế của hắn, chạm đến cả tay đều dính mồ hôi. A
Nan lấy khăn ôn nhu giúp hắn lau mồ hôi, cúi đầu hôn lên khóe môi hắn. Dường
như là ngửi thấy hương vị quen thuộc, bàn tay đang nắm chăn trực tiếp giữ lấy đầu
nàng, áp mặt nàng xuống, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào miệng nàng càn quấy, mãnh
liệt ra sức mút, cứ như muốn nuốt tất cả ngọt ngào trong miệng nàng…….
Một lát sau, A Nan rốt cục đẩy hắn ra, há mồm thở phì phò.
Hắn bất mãn mở to mắt, đôi mắt đen thẳm bịt kín một tầng hơi
nước sónh sánh, nhất thời vẫn còn mông lung, chỉ là nghiêng đầu nhìn người ngồi
bên giường, bên môi lộ ra tươi cười thật sâu, khàn giọng gọi “A Nan……”
Ừm, còn nhận ra người, tốt lắm.
A Nan hài lòng, chăm chú nhìn vật gì đó đang dựng thẳng tắp
giữa hai chân hắn, nuốt nuốt nước miếng, lòng đã quyết, trực tiếp đưa tay qua nắm
lấy, cảm nhận được mạch đập hữu lực, còn hơi run rẩy của vật nào đó. A Nan có
chút lo lắng làm sao để nó phát tiết, lòng thấp thỏm. Tuy ban nãy nàng kiên quyết
không cho nữ nhân khác đến giúp hắn, đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng bây giờ tự
mình lên sân khấu, mới biết chuyện này quả thực rất khảo nghiệm ngượng ngùng của
nàng. Không nói trước khi mang thai, nàng trực tiếp bị hắn đè xuống hưởng thụ
là xong, sau khi mang thai, loại chuyện này cũng là hắn chủ động, nàng chưa từng
chủ động qua, giờ muốn thành chủ đạo thì phải làm sao mới được đây?
“Ôi~” hắn phát ra tiếng rên thoải mái, mày nhíu chặt hơi
buông lỏng.
Nghe thanh âm khàn khàn mang theo chút lười biếng của hắn, A
Nan rất sợ mình phun máu mũi — ừm, phụ nữ có thai khí huyết luôn mạnh chút
thôi.
A Nan một tay cầm đồ vật giúp hắn thư hoãn, bởi vì không thuần
thục mấy lần làm đồ vật gì đó trượt ra ngoài, lại chậm, cực thử thách lòng người,
đến khi hắn bất mãn vươn tay to phủ lên, dẫn dắt nàng luật động lên xuống. A
Nan cũng không biết bao lâu, cảm giác được nó run rẩychút, rồi phun ra chất lỏng
ẩm nhờn.
A Nan nhẹ thở ra, rốt cục ra rồi.
Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện mình yên tâm quá sớm, đồ vật
kia lại ngẩng đầu, dưới ánh nhìn của nàng càng thô to.
A Nan: TAT quá bi ai rồi, chẳng lẽ nàng thật sự phải trực tiếp
ngồi lên sao……..
“A Nan…..” đại để là giảm bớt một lần, thần trí của hắn
thanh tỉnh một ít, nhưng nhu cầu của thân thể càng mãnh liệt. Nếu không phải
còn thần trí biết thê tử đang có thai, đã sớm không quan tâm bổ nhào vào nàng
mà đâm xuyên qua……….
“Vương gia, chàng cảm thấy thế nào?” A Nan vội vã hỏi, không
dám lại đưa tay chạm đồ vật này nọ.
Ánh mắt hắn bám theo mặt nàng, nóng hừng hực, như phải thiêu
đốt nàng thành vũng nước vậy, trong mắt chứa dục vọng mờ ám cùng khát vọng
“…. A Nan, rất khó chịu.”
Nghe hắn dùng thanh âm như trẻ con chịu ủy khuất nói với
nàng bản thân khó chịu, A Nan suýt nữa mẫu tính trỗi dậy nhào vào hắn, xem như
cục cưng ôm vào ngực lắc lắc. Hắn thật sự là khắc tinh của nữ nhân, bình thường
nghiêm túc, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, là nam nhi thân cao tám thước đỉnh thiên lập
địa, bây giờ lại như trẻ con làm nũng với nàng, thật khiến lòng nàng kêu gào,
còn chờ gì nữa, mau ăn hắn đi, ăn đi, ăn đi………
A Nan liếm môi, cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, thò người ra lấy
chén nước trên bàn cạnh giường uống, sau đó lại rót chén nước đút cho hắn,
tránh cho hắn ra nhiều mồ hôi mất nước.
Tay hắn vòng bên eo nàng, như kìm sắt khiến nàng không thể động
đậy. Hắn ngoan ngoãn uống nước nàng đưa tới, chỉ là ánh mắt một khắc cũng không
rời mặt nàng, con ngươi đen thâm trầm, nóng rực như muốn trực tiếp nuốt nàng
vào bụng vậy.
Nàng đút nước xong, hắn ngồi dậy, ôm cả người nàng vào lòng,
lúc này, nàng cùng hắn mặt đối mặt, cả người ngồi giữa hai chân hắn, hai chân
nàng vòng qua thắt lưng gầy cứng rắn của hắn. Một bàn tay giữ bên hông nàng đi
xuống, dọc theo đùi sờ soạng vào trong, sau đó nàng cảm thấy hoa tâm mềm mại bị
một ngón tay cắm vào. Thình lình có dị vật tiến vào làm cho nàng có chút không
thoải mái, không khỏi vặn vẹo thắt lưng, như vậy lại càng làm cho hắn tiến vào
sâu hơn.
Hắn rất quen cách vuốt ve hoa tâm của nàng, thành thân lâu
như vậy, hắn quen thuộc thân thể nàng còn hơn cả bản thân nàng, luôn biết làm
thế nào để khiến nàng động tình. Rất nhanh, □ trở nên ướt sũng, đã chuẩn bị tốt
rồi.
Hắn hít thở nặng nhọc, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ nàng,
dùng sức hôn da thịt mềm mại trên cổ nàng. Hắn nhanh rút tay ra, ôm thắt lưng
nâng nàng lên, sau đó vật cứng thô to kia nhắm hoa tâm của nàng, lúc buông nàng
xuống, đồng thời thắt lưng hướng lên trên đâm vào, đem đồ vật kia thẳng tắp vùi
vào cơ thể nàng.
“Ưm……” hắn phát ra tiếng ngâm thỏa mãn, vuốt ve gương mặt đầy
mồ hôi của nàng, trấn an hôn nhẹ môi nàng, rồi không đợi nàng thích ứng đã ôm
thắt lưng nàng luật động.
A Nan bị hắn đẩy đến khó chịu, đại khái là thúc tình dược
kia rất hung mãnh, khiến hắn càng kích động cuồng dã. Khuôn mặt bạch ngọc tuấn
tú nhiễm một tầng biểu tình ướt át, rơi vào kích tình điên cuồng loại dã tính
đoạt lấy hết thảy.
Mái tóc dà ẩm mồ hồi rơi xuống trước ngực, dính lên ngực
nàng, ngứa, cùng bộ ngực cứng trắng trẻo của hắn đối lập rõ nét.
Động tác của hắn không như ngày thường ôn nhu, kịch liệt hơn
rất nhiều. Nếu không phải hắn còn ôm thắt lưng nàng, nàng sẽ bị hắn đẩy bay ra
rồi. Hắn ôm thắt lưng nàng mạnh mẽ đâm vào, rồi hơi rút ra lại dùng lực buông
nàng xuống. Cả người nàng ngồi trên đồ vật gì đó của hắn, sức lực của hai người
dồn vào nơi tư mật giữa hai chân, khiến tư thế này so với bình thường còn sâu
hơn, làm cho nàng có cảm giác sợ hãi……
Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy trong cơ thể nóng lên,
hắn lại phát tiết ra.
A Nan rốt cục nhẹ nhàng thở ra, vô lực tựa vào ngực hắn,
thân thể mềm nhũn, không còn khí lực.
Bỗng dưng, nàng cảm thấy hắn sờ sờ bụng nàng, tất cả bình
yên, hắn nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí, sau đó đồ vật gì đó chưa thỏa mãn lại đứng
thẳng lên.
A Nan khóc không ra nước mắt, sao còn chưa xong nữa a?
………..
Lúc này, hắn trực tiếp nằm xuống, để nàng ngồi trên thắt
lưng hắn, hai người □ chặt chẽ tương liên.
Nàng hơi cúi xuống, ngón tay đụng đến lỗ tai hắn. Vành tai mềm
mại của hắn rất nóng, dưới ngọn đèn lộ ra màu phấn hồng, như màu ngọc thạch
xuyên qua mây đỏ, đẹp vô cùng. Vẻ mặt của hắn cũng thực mê người, chỉ có đôi mắt
tối đen không thấy đáy là giống mãnh thú hung hãn, có nhu cầu cấp bách phát tiết
tinh lực quá dư thừa……
********
Trời dần sáng.
A Nan mệt mỏi mở mắt, xuyên qua khe hở của màn giường nhìn
ra ánh nắng ban mai bên ngoài, đầu vẫn mông lung.
Dưới thân còn rõ ràng cảm giác được vật cứng thô to chậm rãi
co rút, chẳng qua không cuồng dã như ban đêm.
Nàng nằm nghiêng trên giường, phía sau có một khối thân thể ấm
áp như lửa dán vào lưng nàng, một đôi tay từ sau đầu tham lam vươn lên vuốt ve
một đôi mềm mại trước ngực nàng, hô hấp nóng rực phun trên cổ
Cảm giác dưới thân hơi run rẩy, nhưng lại có thể miêu tả rõ
ràng hình dạng của đồ vật kia, đã sớm quen thuộc khảm vào óc nàng, nàng biết hắn
nhẫn nại không được, cuối cùng, lại một luồng nhiệt phun vào sâu trong cơ thể
nàng, làm cho nàng rốt cục ngất đi trong cao triều.
…………..
Khi A Nan tỉnh lại, phát hiện đồ vật gì đó chôn trong cơ thể
nàng chậm rãi rút ra ngoài, đầu óc trì trệ còn chưa kịp nghĩ việc đó là ý gì,
nàng bị đôi tay mạnh mẽ ôm vào trong lòng ngực ẩm mồ hôi, nụ hôn ấm áp rơi trên
vầng trán mệt mỏi của nàng, đôi bàn tay to ôn nhu vỗ về bụng nàng.
“Vẫn khỏe chứ? Bụng có không thoải mái không?”
Nàng ngẩng mặt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn đã
khôi phục vẻ trong trẻo lạnh lùng ngày thường, chỉ có chút ửng dỏ chưa tan trên
khuôn mặt bạch ngọc kia, có vẻ thực tuấn mỹ thân thiết.
Nàng ngẩn ngơ lắc đầu, con rất ngoan, hơn nữa cả buổi tối
nàng đều rất chú ý làm theo lời dạy của Tô ma ma, hiệu quả tốt lắm. Hắn cũng rất
nhẫn nạo, dù ** khó nhịn, cũng còn lý trí cho đứa nhỏ trong bụng. Bảo hộ con là
thiên tính của cha mẹ, bọn họ không phải loại người chỉ lo chính mình hưởng thụ.
Đêm nay, không biết ai vất vả hơn. Nàng mang thai, thể lực
có hạn. Hắn bị thuốc khống chế, cố gắng duy trì thần trí. So với nàng, hắn cần
lực tự chủ cường đại để chính mình không bị thuốc khống chế thần trí cùng thân
thể.
“A Nan, khổ cực cho nàng….”
Thanh âm của hắn khàn khàn lại dịu dàng, con ngươi đen như hồ
nước trong vắt, nhẹ nhàng gợn sóng nước.
Hiệu lực của thuốc đã hết.
Ý thức được điều đó, nàng cuối cùng để mình vì mệt mỏi mà mê
man đi —–