Thời điểm A Nan tỉnh lại sau cơn hôn mê, ý niệm đầu tiên là
tìm bánh bao nhỏ từ trong bụng nàng chui ra.
Tuy bánh bao nhỏ giày vò nàng đến thảm, khi sinh ra rồi,
lòng lại tràn đầy yêu thương, hận không thể đem hết những thứ tốt nhất trong
thiên hạ đưa đến trước mặt nó, chỉ nguyện nó bình an hạnh phúc mà lớn lên, thuận
thuận lợi lợi đến già.
“A Nan.”
Giọng nam trung trầm thấp vang lên, tầm mắt đang tìm bánh
bao nhỏ của A Nan chuyển đến trên người nam nhân trước giường. Bên ngoài trời
đã tối, tiếng gió tuyết gào thét không ngừng, trong phòng lại rất ấm áp, ngọn nến
trên bàn yên tĩnh cháy, ngẫu nhiên lay động dưới cơn gió lạnh len vào trong
phòng.
Dưới ánh lửa nhấp nháy, A Nan nhìn nam nhân ngồi bên giường,
đôi mắt sâu thẳm trầm mặc nhìn nàng.
“Vương gia, con chúng ta đâu?” A Nan cảm thấy loại đau đớn
xé rách còn lưu lại ở hạ thể, khiến nàng muốn ngồi dậy có chút khó khăn. Bất
quá, so với những thứ này, nàng càng để ý đứa nhỏ nàng vất vả mang thai mười
tháng sinh ra hơn.
Sở Bá Ninh vươn tay nâng nàng dậy, đem cái gối đầu lớn kê
phía sau nàng, để nàng ngồi trên giường.
A Nan biết tình trạng của chính mình bây giờ nhất định rất tệ,
dù có nha hoàn sửa soạn qua, nhưng bộ dáng của sản phụ tuyệt đối là rất khó
xem, không chỉ sắc mặt tệ, trên người còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt. Chỉ
là nam nhân trước giường dường như không có ý định rời đi, hắn nhìn chằm chằm
nàng thật lâu, dùng loại ánh mắt nàng không lý giải nổi mà nhìn chăm chú vào
nàng, vươn tay dịu dàng vén tóc bên má nàng ra sau tai
A Nan vì nóng lòng muốn nhìn con, nên không lưu ý sự khác
thường của hắn, vì thế, một thời gian rất dài sau A Nan nhớ đến một màn này, chỉ
có thể che trán thở dài, đau đầu không thôi.
Thấy nàng tỉnh, Sở Bá Ninh cho nha hoàn đem thức ăn tiến
vào.
A Nan biết lúc này đã là nửa đêm, giấc ngủ này ngủ suốt mấy
canh giờ, chẳng trách trời tối đen, bụng quả thực hơi đói. Nhưng không thấy tiểu
bánh bao nàng sinh ra kia, nàng không chịu ăn gì cả. Sở Bá Ninh đành cho người
ôm đứa nhỏ đang ngủ trong phòng nhỏ bên cạnh đến.
Người ôm đứa bé đến là một nữ tử mặt mũi trắng trẻo tú lệ,
là bà vú của bánh bao nhỏ. A Nan nhìn kỹ đánh giá, bà vú này khoảng hai mươi tuổi,
ngũ quan đoan chính xinh đẹp, cử chỉ văn nhã có chừng mực, có vẻ là người có hiểu
biết. A Nan khá vừa lòng, tuy nàng muốn tự chăm sóc bánh bao nhỏ, nhưng không
thể lúc nào cũng săn sóc được, như buổi tối khi đi ngủ, cũng không thể đặt bánh
bao nhỏ bên người được? Quả thật là cần mời bà vú. Mà khi A Nan mang thai, đã
quyết định rằng sữa phải do nàng tự cho, trước kia thường xuyên nghe nói thai
nhi uống sữa mẹ mới khỏe mạnh, suy nghĩ này đã thâm căn cố đế, mặc kệ bọn họ
nói cái gì không hợp thân phận, nàng đều không chịu thỏa hiệp. Vì chuyện này mà
Sở Bá Ninh từng đen mặt với nàng vài ngày, bất quá, lần đầu tiên A Nan không thỏa
hiệp, việc này không giải quyết được, không có kết quả.
A Nan nghe bánh bao nhỏ là con gái, có chút khẩn trương, đến
khi bà vú đem bánh bao nhỏ ôm đến, A Nan bình tĩnh.
Bà vú đặt bé con kia vào bên cạnh A Nan để nàng thuận tiện
nhìn.
A Nan rất hứng thú với đứa trẻ từ trong bụng mình đi ra, đứa
trẻ bé xíu lúc này đã ngủ, bàn tay nắm lại bên mặt nhỏ, ngũ quan nho nho thực
thanh tú. Lông mày nhạt nhạt, làn da hồng hồng, trơn nhẵn non mịn. Mà đứa trẻ
này so với đứa trẻ bình thường có vẻ thật khỏe mạnh, ngay cả tóc sơ sinh cũng
có vẻ nhiều và đen.
“Vương gia, con nặng bao nhiêu?” A Nan hỏi, muốn biết nhóc
con này sao lại giày vò nàng thảm như vậy.
Sở Bá Ninh có chút không vui, thanh âm cũng trầm thấp vài phần:
“Tám cân tám lạng.” (= 4, 4kg @.@’)
“………”
A Nan tự kiểm điểm mình, sao lại bánh bao nhỏ mập như vậy,
rõ ràng nàng mỗi ngày đều nghe lời Tô ma ma vận động tản bộ, nhưng sao lại
thành thai nhi quá lớn suýt gây khó sinh nha?
A Nan nằm trên giường nhìn mặt bánh bao nhỏ, lại nhìn nhìn bạn
Vương gia ngồi trước giường, xác định, tiểu bánh bao ngũ quan tương đối giống hắn,
nhưng tổng thể thanh tú xinh đẹp hơn hắn, là loại xinh đẹp nữ tính. Ừm, tương
lai sẽ là một đại mỹ nhân —- điều kiện tiên quyết là, bánh bao nhỏ đừng giống
cha con bé thích mang bộ mặt nghiêm túc kia, như vậy sẽ khiến người ta không bệnh
cũng đau đầu mất.
A Nan ở trong lòng thầm quyết tâm, trên con đường trưởng thành
của tiểu bánh bao, tuyệt đối phải bồi dưỡng bé thành một thục nữ thanh tao lịch
sự, nhu thuận thích cười, nhất định không được giống cha nó không thích cười, bằng
không sẽ rất bi kịch.
A Nan thỏa mãn, cười nói với Sở Bá Ninh: “Vương gia, con gái
giống chàng.” Mà mắt tiểu bánh bao còn chưa mở, A Nan cũng không biết mắt nó giống
ai.
Sở Bá Ninhlãnh đạm đáp lời, bưng tới một chén canh gà nấu cẩu
kỷ đút nàng.
A Nan không để ý sựlãnh đạm của hắn. Nam nhân này thuộc loại
vui buồn không lộ, trong lòng đắc ý muốn chết, ngoài mặt còn muốn giả bộ nghiêm
túc, khiến người ta nghĩ hắn rất nghiêm chỉnh, kỳ thực là không đứng đắn nhất.
A Nan uống canh gà, lại nhìn bánh bao nhỏ, cảm thấy mỹ mãn,
có chồng có con gái, cuộc sống thật tốt đẹp.
**********
Kế tiếp, là những ngày ở cữ.
Giữa ngày, A Nan nghe nói Ôn Lương và Nghiêm Luật đến thăm
tiểu quận chúa, hai người nhìn thấy tiểu nha đầu, câu đầu tiên là: “Giống Vương
gia như vậy, sau này làm sao gả ra ngoài đây? Xem ra chúng ta phải cố gắng kiếm
nhiều tiền để làm của hồi môn.” Sau đó, nghe nói hai người bị cơn thịnh nộ của
cha bánh bao nhỏ chỉnh một chút, lúc bọn họ rời khỏi mặt mũi đều bầm dập.
A Nan nghe xong, che miệng cười thật lâu. Cho các ngươi miệng
thúi, dẫu có là sự thật thì các ngươi cũng không nên nói rõ vậy chứ!
Ở cữ khó chịu nhất không phải là không thể ra khỏi cửa, gay
go nhất là một tháng không được tắm rửa gội đầu.
Hiện tại A Nan thấy may mà mình sinh con vào mùa đông, nếu
là thời tiết tháng tháng tám, nằm dí trong phòng một tháng, lại không được tắm
rửa, không được ra khỏi cửa, không nổi mốc mới lạ.
Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy cả người bẩn không chịu được, chỉ
qua vài ngày đã muốn tắm rồi.
Khiến cho A Nan rối rắm là, bạn nam nhân nào đó lại có thể
không để ý cả người nàng không sạch sẽ, mỗi ngày đều kiên trì ôm nàng ngủ, mỗi
khi nằm trên giường, cảm giác được tay hắn phủ trên eo trần của nàng, A Nan
luôn có loại xúc động muốn chết cho rồi. Sau khi sinh đứa nhỏ, eo bụng rộng
thùng thình ra một lớp mỡ như cái phao bơi, mỗi lần A Nan tự sờ đều rơi lệ một
lần. Nàng vốn mang dáng người như tiểu loli, còn nghĩ thân mình sẽ còn phát dục
cao lên, nàng còn vui mừng nghĩ có thể đạt được thân hình mơ ước – cao gầy mảnh
khảnh như Lâm muội muội, nhưng ai ngờ gặp chuyện mang thai sớm, thân thể nàng
liền phát triển thêm chiều ngang.
Vì thế, A Nan quyết định giảm béo.
Đương nhiên, chuyện giảm béo phải canh lúc bạn Vương gia
không bên cạnh mới làm được.
Đó là nguyên nhân trong lúc ở cữ, ban ngày đùa giỡn với bánh
bao nhỏ xong, A Nan ở trong phòng quay lòng vòng, trái ba vòng phải ba vòng,
xoay cổ xoay mông, ngủ sớm dậy sớm tập thể dục! Xem như có chút ít còn hơn
không, bắt đầu giảm béo.
Nhắc đến bánh bao nhỏ, A Nan phát hiện tiểu bánh bao nhà
mình thật sự ngoan vô cùng, ăn no ngủ, ngủ đã rồi ăn, tỉnh hừ hai tiếng, đói bụng
hừ hai tiếng, mắc tiểu hừ hai tiếng, nhàm chán lại hừ hai tiếng……. Thật quá
đáng yêu nha! Hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Vương gia nhà mình a!
Vị mẫu thân bị bánh bao nhỏ đáng yêu mê hoặc đến choáng váng
đầu óc quyết định tạm thời quên tính tình của tiểu bánh bao, xem nó như bản thu
nhỏ của Vương gia nhà mình, sau đó —- mỗi ngày tha hồ hôn môi khi dễ. Khi dễ
không được bạn Vương gia, vậy thì khi dễ tiểu bánh bao giống y bạn Vương gia!
Hôm nay, khi A Nan ôm bánh bao nhỏ vào phòng cho uống sữa
xong, đang ôm nàng dồn sức hôn hôn, hôn đến mức tiểu bánh bao mếu máo khóc thì
cha bánh bao nhỏ giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống, cứu vớt bé khỏi
nụ hôn lang sói, người nào đó bình thường bận rộn lại luôn xuất hiện đúng lúc
giải cứu bánh bao nhỏ.
“Như Thúy, ôm bé lui ra.”
Như Thúy vâng lời đáp, không nhìn ánh mắt cầu cứu trông mong
của người nào đó, nhanh nh tiểu quận chúa rời khỏi, còn tốt bụng giúp đóng cửa
phòng lại.
A Nan co người trên giường, cẩn thận quan sát thần sắc khó
coi của hắn, suýt chút ngồi cắn móng tay.
Tại sao, nàng tự cho con gái uống sữa có gì sai a? Ngươi lấy
tư cách gì làm sắc mặt này cho ta xem a?
Sở Bá Ninh vén áo choàng ngồi bên giường, đôi mắt sâu thẳm
nhìn nàng chăm chú.
A Nan nghĩ, bị loại ánh nhìn rétlạnh nồng đậm này nhìn chằm
chằm, tin rằng cả thánh nhân cũng sụp đổ. Đợi hắn nhìn vài phút sau, A Nan chịu
không nổi, chủ động cúi đầu nhận sai: “Vương gia, đừng giận, sau này thần thiếp
không làm Sở Sở khóc là được.”
Sở Sở là nhũ danh của bánh bao nhỏ, đương nhiên là A Nan đặt.
Bé gái ở thế giới này trước khi tròn một tuổi đều chưa được đặt tên, phần lớn đều
gọi “Nữu Nữu” như tên chung. Bất quá, A Nan thấy “Nữu Nữu” quá phổ biến, nghĩ
bánh bao nhỏ nhà mình họ Sở, cảm thấy tên “Sở Sở” lanh lảnh thuận miệng, vì thế
trực tiếp quyết định tiểu bánh bao gọi là Sở Sở. Nhưng tiểu bánh bao tốt xấu gì
cũng là một quận chúa, cha nàng so với nương nàng học nhiều hơn, sao có thể lấy
tên này? Cho nên, bánh bao nhỏ có nhũ danh, đại danh còn trong quá trình chuẩn
bị.
“Còn nữa?”
A Nan mơ hồ, nàng rất an phận ở cữ, còn gì nữa a?
Sở Bá Ninh trực tiếp kéo nàng qua, bàn tay to vỗ vài cái lên
mông nàng, nói: “Nàng là Vương phi, đừng nên làm việc của bà vú. Sở Sở có bà vú
chăm sóc cho uống sữa, nàng không cần giành công việc của bà vú.”
A Nan nghe thế, thiếu chút nữa giận đến dựng lông mày.
Nghe đi nghe đi, đây là nói gì? Đây không phải là cướp đoạt
trắng trợn quyền làm mẫu thân của nàng sao?
“Vương gia, Sở Sở là con gái của thần thiếp, sữa mẹ rất tốt
cho thân thể bé!” A Nan ra sức nói đạo lý thuyết phục hắn.
“Thân thể bà vú cũng rất khỏe mạnh.”
“….Thần thiếp không nói thân thể nàng ấy không khỏe mạnh.” A
Nan run rẩy khóe miệng.
“Vì vậy, Sở Sở uống sữa của nàng ấy là đủ.”
A Nan vô lực, nàng thực sự không biết giải thích thế nào với
hắn việc sữa mẹ tốt cho con. Thời đại này kẻ có tiền đều mời bà vú, chỉ có nông
dân nghèo khổ mới tự mình nuôi nấng con. Đây là một kiểu tượng trưng cho thân
phận, đồng thời cũng là một loại trào lưu thời đại.
Mỗi khi nàng nói sữa mẹ tốt cho con, nam nhân này sẽ nói, bà
vú cũng từng làm mẫu thân, sữa giống nhau, hơn nữa, thân thể bà vú khỏe mạnh, mỗi
ngày có thái y bắt mạch cho nàng ấy, ăn uống cũng tốt, không cần lo lắng sữa của
nàng ấy không đủ dinh dưỡng hay không khỏe mạnh….
Sở Bá Ninh kiên quyết cấm nàng tự nuôi dưỡng con, bất luận
nàng nói gì cũng không đáp ứng, căn bản không để ý tới việc nàng làm nũng hay
chơi xấu, khóc nháo vân vân…, nàng làm một lần, sẽ bị hắn vây trong lòng ngực
nhắm mắt làm ngơ, nàng cũng chẳng còn lòng dạ làm. Thậm chí khi nàng giận đến
chuẩn bị tuyệt thực kháng nghị, kết quả lại bị hắn kéo vào lòng,, tự mình trực
tiếp dùng miệng đút thức ăn đến miệng nàng.
Sau vài lần như vậy, A An hết cách rồi.
A Nan phát hiện, chỉ cần ý tưởng của nàng không phù hợp với
ý nguyện của hắn, vô luận nàng kháng nghị thế nào, làm nũng, chơi xấu, đều
không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, hắn có vô số biện pháp bắt nàng thỏa hiệp.
A Nan mồ hôi đầy mặt, không phải hay nói, nam nhân đều không
thoát khỏi nhu tình quấn lấy của nữ nhân sao? Vì sao ngược lại là nàng trốn
không thoát thiên lạ địa võng của hắn?
A Nan giận đến mức quay lưng không thèm để ý đến hắn.
“A Nan.”
A Nan cắn môi không nói, bây giờ nàng rất giận, không muốn
nhìn khuôn mặt nghiêm túc khiến người ta đau đầu của hắn. sau đó, cả người nàng
bị ấn vào trong một lồng ngực ấm áp. A Nan muốn giãy dụa, cánh tay vây khốn
nàng siết chặt, cả người nàng liền ngồi trong lòng hắn, mặt bị nâng lên, một
cái hôn nóng rực hạ xuống. Nụ hôn hung hãn, như muốn trừng phạt nàng không nghe
lời, mút đến đàu lưỡi nàng tê rần.
Lát sau, A Nan chỉ có thể dựa vào lòng ngực hắn thở dốc.
Sở Bá Ninh ôm người nào đó rốt cục đã ngoan ngoãn dựa vào
lòng hắn, sờ sờ tóc nàng, nói: “Bổn vương mặc kệ nàng ở trong phòng làm cái
chuyện kỳ quái gì đó, Sở Sở đã có bà vú chăm sóc, không cần nàng lo lắng, ngoan
ngoãn dưỡng thân thể cho tốt.”
A Nan bĩu môi, quyết định không náo loạn vô hạn nữa, nàng muốn
dùng phương thức gián gián tiếp cứu nước.
Cái gọi là gián tiếp cứu nước, chính là thừa dịp người nào
đó không ở, làm việc nàng muốn. Đương nhiên, có đồng phạm cũng có gian tế, vậy
phải xem nàng uy hiếp dụ dỗ thế nào.
A Nan sinh con vào khoảng trung tuần tháng mười hai, nàng
qua tân niên trong lúc ở cữ.
A Nan nhớ tân niên năm ngoái, vợ chồng Hà thành thủ đến chúc
Tết bọn họ, Hà phu nhân mời nàng đi miếu Chú Sinh nương nương dâng hương, nói
nơi đó đặc biệt linh, cam đoan nàng trong vòng một năm sẽ mang thai, không nói,
thật đúng là linh nghiệm. Vốn dĩ nàng không tin, nhưng hồi tháng tư lại phát hiện
mang thai — về phần gặp nguy hiểm kinh hồn trong miếu kia, A Nan quyết định
quên chuyện mất hứng như vậy đi.
A Nan có chút bối rối, quyết định sau này với chuyện phản
khoa học vẫn là chọn thái độ tôn trọng.
Đêm trừ tịch, Sở Bá Ninh sai người đem cơm đoàn viên đêm trừ
tịch bưng vào phòng bồi nàng ăn, Ôn Lương quân sư đáng thương không được cho
phép vào, chỉ có thể đội gió tuyết ủy ủy khuất khuất đến quân doanh bồi Nghiêm
Luật cùng một đám hán tử thô kệch ăn bữa cơm đoàn viên, ủy khuất chua xót trong
lòng một lời khó nói hết — quả nhiên nam nhân không cha không mẹ không vợ là
đáng thương nhất.
Ăn xong cơm đoàn viên, thừa dịp Sở Bá Ninh ra ngoài làm việc
khác, A Nan bảo Như Thúy bưng nước ấm đến cho nàng tắm.
Như Thúy tuy là ngốc tử, nhưng đầu óc cũng linh hoạt, nếu A
Nan gọi Như Lam, thì tuyệt đối sẽ không cho nàng làm loại chuyện này, thậm chí
sẽ đúng lý nói với nàng, nữ nhân ở cữ không được đụng nước linh tinh này nọ. Vì
thế, mỗi khi làm chuyện xấu, luôn là A Nan cùng Như Thúy cấu kết nhau làm.
Như Thúy lén lút đến phòng bếp xách hai bình nước ấm đến,
pha độ ấm vừa đủ, sau đó dán tai ngoài cửa phòng canh chừng cho A Nan.
“Tiểu thư, ngài phải nhanh lên, lỡ như Vương gia trở về thấy
là nguy.”
A Nan cười tủm tỉm đáp, “Biết rồi, nếu bị phát hiện, tiểu
thư ta sẽ bảo vệ ngươi!” Nói xong, nàng cởi áo khoác bắt đầu chà lau thân thể.
Dưới ánh đèn, A Nan nhìn thịt béo trên người mình, nhéo hai cái, lại muốn khóc
rồi.
Kiếp trước nghe rất nhiều bà nội trợ nói, nhiều cặp vợ chồng
sau khi sinh con cảm tình không tốt, có quan hệ rất lớn với việc thân hình người
vợ biến dạng. A Nan âm thầm siết chặt tay, nàng không biết Vương gia nhà mình
có ghét bỏ không, nhưng thích chưng diện là thiên tính của nữ nhân, nàng mới mười
b tuyệt đối không thể cho phép chính mình có vòng eo như phao bơi này cả đời.
Buổi tối lúc đón giao thừa, Sở Bá Ninh rất hào phóng cho bà
vú ôm con gái đến bên giường trong phòng, A Nan chơi đùa với bánh bao nhỏ, thấy
bé điềm đạm nho nhã hừ hừ hai tiếng, tâm nở rộ như từng đóa hoa, rất muốn ôm lấy
hôn hôn. Song nhìn thấy cha tiểu bánh bao ngồi một bên đọc sách, A Nan đành bỏ
đi tâm tư đó.
Tiểu bánh bao thanh tú mở to cái miệng xinh xắn, ngáp một
cái, mắt híp lại ngủ mất.
A Nan vội cho bà vú Hứa thị vào ôm con gái xuống đi ngủ.
Bởi vì Sở Bá Ninh bá đạo cưỡng bức, buổi tối A Nan không ngủ
cùng con gái, con gái toàn ngủ với bà vú, điều này khiến A Nan cảm thấy rất có
lỗi với con gái, cho nên vào ban ngày nàng luôn tận dụng mọi khả năng tìm nhiều
thời gian bồi bé — bất quá, cũng không biết là ai bồi ai chơi, mỗi tiểu bánh
bao bị mẫu thân ngốc làm cho phiền không thể phiền hơn, cuối cùng đều là phụ
thân bé tới cứu bé trong nguy hiểm.
Con gái bị ôm đi, A Nan không có việc gì làm, vì thế đến làm
phiền bạn Vương gia.
Sở Bá Ninh giam nàng trong lòng ngực, để nàng bồi hắn đọc
sách.
A Nan vừa thấy là binh pháp, nhất thời đầu to như trâu, đang
muốn trốn thì bàn tay ôm lưng nàng siết chặt, người nào đó trực tiếp chôn mặt
vào hõm cổ nàng cọ cọ ngửi ngửi, sau đó xoay mặt nàng đối diện, nghiêm túc nói:
“Nàng mới tắm?”
A Nan chột dạ, nàng sao lại chỉ lo thoải mái mà quên nam
nhân này có bản lĩnh nhìn rõ dù chỉ chút xíu thay đổi của nàng, lập tức cười
ngượng ngùng, ôm một cánh tay của hắn, nịnh nọt nói: “Không có không có, chỉ là
lau thân thể. Thật đó, thần thiếp dùng nhân phẩm cam đoan!”
Sở Bá Ninh nắm cằm nàng nhìn trái nhìn phải, hừ một tiếng,
nói: “Người ngay cả ở cữ kiêng kị cũng không quan tâm, nhân phẩm của nàng không
đáng tiền.”
A Nan chảy mồ hôi, nam nhân này đọc sách Thánh hiền mà lớn,
kiêng kị gì đó luôn tuân thủ vô cùng nghiêm khắc — đương nhiên, phải là hắn cho
rằng đáng giá để tuân thủ mới được, còn không đáng, đại gia hắn so với nam nhân
hiện đại còn hào phóng hơn — cho nên, đối với việc nàng đôi khi làm ra những
chuyện như vậy, hắn rất để ý.
Sở Bá Ninh cởi quần áo trên vai nàng, trực tiếp gặm cắn vài
cái xem như trừng phạt, rồi ôm nàng iếp tục đọc sách.
A Nan nhìn ngón tay, buồn tẻ chơi một chút, chọt chọt tay
đang cầm sách của hắn, nói: “Vương gia, thần thiếp lần này sinh con gái, chắc hẳn
Mẫu hậu nhất định không vui?”
“Ừ.”
“Chàng nói, Mẫu hậu sẽ lại đưa người đến nữa không?”
“Ừ.”
“Chàng lúc đó có lại ném người ta ra ngoài à?”
“Ừ.”
“Vương gia, đêm nay chàng qua phòng cách vách ngủ một mình
đi, thần thiếp ngủ cùng con gái.”
“Không được!”
A Nan bĩu môi, hứ, nàng còn tưởng hắn đọc sách đến mê mẩn,
không ngờ một chút cũng không lừa được.
Khi tiếng pháo mừng tân niên vang lên, A Nan nhảy xuống giường,
tựa vào trước cửa sổ nhìn pháo hoa trên trời, hứng giólạnh, vô cùng thích ý. Sở
Bá Ninh đi tới, giũ áo choàng bao lấy nàng, ôm nàng vào lòng, cùng nàng đứng
trước cửa sổ thưởng thức pháo hoa.
Một năm mới lại đến nữa.
“Vương gia, năm mới vui vẻ!” A Nan ngẩng đầu lên cười với hắn.
Khóe môi hắn hơi cong lên, nghiêng đầu ấn xuống môi nàng nụ
hôn ấm áp tận tâm can, cười nói: “A Nan, năm mới vui vẻ!”
A Nan cảm thấy những ngày tháng bình thản này thật tốt, có
chồng có con, đời này đã đủ! —-