“Tiểu thư, nô tỳ muốn cả đời theo ngài, không cần Ôn đại
nhân phụ trách!”
Bạn nha hoàn nào đó chỉ còn thiếu không trực tiếp ôm chân
nàng gào khóc. Bất quá không ôm được chân, còn có thể kéo tay. Ngay lập tức,
Như Thúy cảm giác được móng vuốt của mình đang bám tiểu thư nhà mình tê tê nhói
nhói, không cần nhìn cũng biết là Vương gia trừng người, vội vã thu hồi móng vuốt,
bày ra bộ dáng cung kính vô cùng.
Ôn Lương đen mặt trừng mắt nhìn nha hoàn gào khóc thảm thiết
kia, cảm thấy thật vô cùng mất mặt, “Nha đầu, bản đại nhân có gì không tốt?” Hắn
có trí thức, có diện mạo, có thân hình, biết kiếm tiền, không có ham mê bất
lương, nữ nhân trong kinh thành người nào thấy hắn mà không bay đến đòi gả cho
hắn, sao ở đây lại bị một nha hoàn ghét bỏ chứ? Hắn không tốt chỗ nào?
Như Thúy nhìn nhìn hắn, bẹp miệng nói: “Ôn đại nhân tốt lắm…….”
Người có mắt đều nhìn ra được nha hoàn này nghĩ một đằng nói
một nẻo.
“Nhưng, nô tỳ không muốn Ôn đại nhân phụ trách, nô tỳ biết
Ôn đại nhân không cố ý hại nô tỳ thành như vậy, cho nên, vì tốt cho Ôn đại
nhân, nô tỳ không cần Ôn đại nhân phụ trách.”
Ôn Lương tuyệt không thích nghe lời trái lương tâm của nha hắn
làm lưu manh hai mươi mấy năm, rốt cục có ý niệm muốn phụ trách với người nào
đó, ai ngờ lại bị người ta ghét bỏ, sao mà không bực được?
“Bản đại nhân hại ngươi thảm như vậy, vẫn phải phụ trách
thôi.” Ôn Lương thần sắc khinh đạm, chậm rãi nói.
Như Thúy lại muốn gào khóc, bất quá mắt tinh phát hiện Vương
gia có xu hướng nhíu mày, lập tức kéo giọng về âm lượng bình thường nói: “n đại
nhân, nô tỳ là nha hoàn thân phận thấp kém, nhờ Vương gia Vương phi không ghét
bỏ mới có ngày hôm nay. Nô tỳ không nghĩ muốn bay lên đầu cành thành cầm thú,
cũng không muốn những thứ nô tỳ muốn không nổi, bằng không sẽ giảm thọ mất.”
Kinh thành đệ nhất mỹ nam, quân sư uy chấn tứ phương Đồng
Thành, công tử Trấn Quốc Công, vô luận là danh hiệu nào cũng không phải một nha
hoàn như nàng có thể mơ tưởng. Như Thúy nhìn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của
Ôn Lương, dù vài năm sống ở biên thành, vẫn như cũ tinh xảo tuấn mỹ, khó giấu
được vẻ tao nhã hơn người trời cho. Nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, đồ vật
quý giá tinh tế thế này, nàng không dám mơ đến.
“Bay lên đầu cành biến cầm thú?” Ôn Lương sờ sờ cằm, khiêm tốn
hỏi: “Đây là ý gì?”
A Nan chột dạ cúi đầu, Như Lam mở to đôi mắt đỏ bừng suýt
chút chảy máu đầy mặt, đã là lúc nào rồi, tên ngốc nào đó còn muốn 囧
người sao?
“Phượng
hoàng bất quá cũng là một loại cầm thú thôi!” Như Thúy đúng lý hợp tình nói,
“Nô tỳ mới không cần loại…..”
Nghe thế, mọi người 囧, trong lòng nổi từng cơn
sóng lớn, nghẹn lời.
Ôn Lương bị lời nàng làm cho nghẹt thở, thật lâu sau, quyết
định coi như không nghe lời nói chọc điên người của nha hoàn nào đó, rặn ra một
câu: “Nha đầu, ngươi không còn lời nào khác sao?”
Sau đó mọi người thấy bạn nha hoàn nào đó lộ ra biểu tình
“ngài thật sự muốn nghe lời thật? Ngài chắc chắn bản thân sẽ không bị tức chết?”.
Xem ra, bạn nha hoàn cũng hiểu rõ bản chất tức chết người của mình, Ôn Lương lập
tức quyết định không để ý tới nha hoàn này, trực tiếp tìm chủ nhân của nha
hoàn.
“Vương
phi!” Ôn Lương nhìn A Nan, nói: “Như Thúy……”
“Nha
hoàn của ta có thể gả cho nông dân, gả cho thương nhân, gả cho tú tài, nhưng,
tuyệt đối không làm thiếp!” A Nanlạnh giọng chặt đứt lời hắn.
Ôn Lương kinh ngạc, nói: “Vương phi sao lại nói thế? Tử Tu
cũng không nói muốn nạp nàng làm thiếp a.”
Nghe Ôn Lương nói, mọi người trong phòng đều lộ ra biểu tình
ngoài ý muốn. Sở Bá Ninh nhíu mày, ngồi xuống một bên, không quan tâm. Lục Thiếu
Hoa thì bình thường hơn, kinh ngạc đánh giá Ôn Lương. Lục Thiếu Hoa biết rõ, Ôn
Lương là công tử Trấn Quốc Công, hôn sự của hắn đương nhiên không thể qua loa,
không có khả năng tùy ý hắn phóng túng cưới một nha hoàn làm chính thê. Thời đại
này rất chú trọng môn đăng hộ đối, không lưu hành chuyện cô bé lọ lem.
A Nan nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn thần sắc nghiêm túc,
không khỏi sửng sốt, nhưng, rất nhanh, nàng nhớ đến một số quy tắc ngầm ở thế
giới này, không phải hắn nói không làm thiếp thì sẽ không làm thiếp. “Ôn đại
nhân, với gia thế của ngài, chỉ sợ Như Thúy không xứng đâu?”
A Nan vừa thốt ra, Ôn Lương còn chưa kịp nói, bạn nha hoàn lập
tức gật đầu phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy! Vẫn là tiểu thư sáng suốt!”
Ôn Lương đã quyết định không để ý bạn nha hoàn, suy nghĩ một
lúc, nghiêm nghị nói: “Vương phi, lão nhân gia đã đuổi ta ra khỏi nhà, nói muốn
đoạn tuyệt quan hệ với ta. Vì thế hôn sự của ta mới lần lữa đến giờ vẫn chưa cưới
vợ. Lão nhân gia đã nói, cả đời này hắn mặc kệ sống chết của, mặc kệ cuộc đời
ta và hôn nhân của ta, tất cả đều do ta tự làm chủ.”
Nghe lời hắn nói, người trong phòng nhịn không được nhìn trộm
hắn, thần sắc hắnlạnh nhạt, không biết nói ra lời này là tâm tình gì. Cổ nhân
coi trọng dòng họ, càng chú trọng thể diện gia tộc và thân phận, đặc biệt là loại
gia tộc có địa vị thế này, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép con mình cưới một
nữ nhân thân phận thấp kém. Đó chẳng phải là tự bạt tai vào thể diện của gia tộc
sao.
A Nan nhìn về phía Sở Bá Ninh, loại chuyện này nàng chưa từng
nghe đến, ở đây chỉ có Sở Bá Ninh là rõ ràng nhất.
Sở Bá Ninh vốn đang từ tốn uống trà. thấy A Nan nhìn mình,
liền buông chung trà, nói: “Tử Tu, lão Trấn Quốc Công hy vọng ngươi trở về.”
Những lời này nói rõ thái độ của Trấn Quốc Công không thật sự
bỏ đứa con này. Do đó, phỏng chừng cũng sẽ không cho phép Ôn Lương cưới một nha
hoàn.
Nghe được ngay cả Sở Bá Ninh cũng có ý ngăn cản, Ôn Lương sắc
mặt khó coi.
“Vương
gia, ông ấy từng bảo ta cút, ta đi!” Ôn Lương hờ hững, cườilạnh, “Giờ bảo ta trở
về? Thực xin lỗi, cút xa rồi!”
Sở Bá Ninh nhìn hắn, đôi mắt đen thẳm, Ôn Lương cũng ngoan cố,
vẻ mặt cườilạnh, thoạt nhìn rất quật cường. Sau một lúc lâu, Sở Bá Ninh nói:
“Tùy ngươi!”
Ôn Lương tươi cười, bất quá, còn không kịp cao hứng, liền bị
người dập tắt.
“Nhưng
Như Thúy không muốn, chúng ta cũng không thể ép buộc ha?” A Nanlạnh lùng nói,
không nhìn khuôn mặt đen thui của Ôn Lương, quay đầu về phía Như Thúy nói: “Như
Thúy, ngươi ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt, mặc kệ ngươi muốn gì, tiểu thư sẽ
thay ngươi làm chủ.”
“Vâng,
cảm ơn tiểu thư!” Như Thúy tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần rất tốt.
Ôn Lương lại nhìn Sở Bá Ninh.
A Nan cũng lập tức nhìn Sở Bá Ninh.
Sở Bá Ninh vừa thấy ánh mắt áp bức của A Nan, liền không
nghĩ dây vào chuyện này, nhưng cũng không thể không để ý bạn quân sư hắn quản
như con kia, bèn nói: “Nếu nàng nguyện ý cho ngươi phụ trách, thì ngươi phụ
trách.”
Ý là, nếu nàng không muốn, ngươi cũng đừng cưỡng cầu.
“Vương
gia!”
“Cám
ơn Vương gia ~~”
Thanh âm của A Nan và Ôn Lương cùng vang lên, một cao hứng một
căm giận, có điều, đều bị bạn Vương gia trực tiếp bỏ qua.
Thấy sự việc ổn định, Sở Bá Ninh trực tiếp đến “xách” thê tử
càn rỡ giày vò người, nói một tiếng với Lục Thiếu Hoa, rồi trở về. Lục Thiếu
Hoa thấy không có gì làm, cáo từ Ôn Lương, cũng theo rời đi.
Ra cửa, A Nan quay người về phía Lục Thiếu Hoa, hơi lo lắng
nói: “Nhị ca, ngày mai huynh vẫn phải rời khỏi sao?” Nàng lo lắng người Bắc Việt
có thích khách ở Đại Sở, lỡ như trên đường truy sát nhị ca nàng thì sao?
Lục Thiếu Hoa ôn hòa cười, “A Nan, huynh phải về kinh phục mệnh,
không hoãn được.”
“Thực
xin lỗi, nếu không vì cố ý đến Đồng Thành, huynh cũng không gấp như vậy.” A Nan
áy náy nói.
“Nói
gì đâu, muội là muội muội của ta a.” Lục Thiếu Hoa không thích nghe loại lời
này từ nàng, vừa muốn vươn tay xoa đầu nàng, phát hiện tầm mắt sắc bén đã đâm đến,
không khỏi ngượng ngùng rút tay về.
Hai ngày này, tình cảm huynh muội của Lục Thiếu Hoa và A Nan
vì cùng ở nơi đất khách mà nhanh chóng sâu sắc, Lục Thiếu Hoa cũng hoàn toàn
nhìn rõ dục vọng độc chiếm khiến người run rẩy của muội phu, ngay cả hắn là huynh
trưởng cũng không thể thân cận muội muội mình một chút, bằng không nhất định sẽ
dùng loại ánh mắt người ta khó có thể chịu nổi “giết” qua, khiến hắn không dám
manh động nữa.
*******
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lương và Sở Bá Ninh tiễn Lục Thiếu Hoa
đến ngoài thành.
Tiễn xong Lục Thiếu Hoa, hai người đến thẳng quân doanh. Lúc
này trong trướng bồng của chủ soái, Nghiêm Luật và Hà thành thủ chờ đã lâu. Thấy
hai người bọn họ vào, Nghiêm Luật mở đầu hỏi: “Vương gia, Tử Tu, tối qua đã xảy
ra chuyện gì, nghe nói hai người bị đâm? Có bị thương không?”
Chuyện tối qua trong vương phủ không lộ ra, vì quá khuya nên
cũng không kinh động người trong thành. Song Nghiêm Luật vẫn nhận được tin,
sáng sớm đã lo lắng chờ ở đây. Đến giờ xác nhận bọn họ không bị thương mới yên
lòng.
Nói đến việc này, Ôn Lương lại đen mặt, âm u nói: “Chúng ta
không sao, chỉ có một nha đầu bị thương.”
Nghiêm Luật và Hà thành thủ nhìn nhìn khuôn mặt không sai biệt
lắm đen thui thủi của quân sư, lòng vô cùng kinh ngạc, chỉ là một nha đầu bị
thương, hắn bày sắc mặt này cho ai xem a? Chẳng lẽ nha hoàn kia có gì đó đặc biệt?
Vì thế, hai nam nhân nhìn nhau, nhớ đến bạn quân sư nào đó năm nay hai mươi
hai, không chỉ không có lão bà, ngay cả thị thiếp cũng không, thậm chí cả thông
phòng để nam nhân phát tiết cũng không thấy bóng dáng, bình thường cũng không
thấy hắn đến quân kỹ trong quân để giải quyết một dạo bị người vụng trộm suy
đoán có phải có vấn đề gì đó không…….
Do đó, hai nam nhân cảm thấy bọn họ đã hiểu ra.
“Vương
gia, đã thẩm vấn thích khách kia do ai phái đến chưa? Có mục đích gì?” Hà thành
thủ trầm giọng hỏi. Hắn là thành thủ Đồng Thành, thế nhưng để người ta đến đây
ám sát Vương gia đương triều, sao không khiến hắn tức giận cho được?
Sở Bá Ninh ngồi xuống, thản nhiên nói: “Là người Bắc Việt
phái đến, mục đích là bổn vương. Là ai phái, đến giờ còn chưa biết.”
Nghiêm Luật nhíu mày: “Bắc Việt giờ đang nội loạn, các vương
tử trong hoàng tộc chỉ lo tranh quyền đoạt thế, sao có tâm tư đối phó Vương gia
địch quốc?”
“Có
khả năng do Thất vương tử Bắc Việt phái tới không?” Hà thành thủ phỏng đoán, cẩn
thận nhìn Sở Bá Ninh. Hà thành thủ biết Túc vương có địch ý kỳ lạ với Thất
vương tử Bắc Việt, thời gian này luôn có các loại kế hoạc nhằm vào Thất vương tử
Bắc Việt, hắn tiếp xúc một ít, có chút nhìn mà ghê người. Cho nên, trực giác hắn
cho rằng đây là Thất vương tử Bắc Việt trả thù.
“Không!
Ta cảm thấy không có khả năng!” Ôn Lương đi qua, phân tích: “Chỉ cần Đô La Khôi
là người có đầu óc, hiện tại tuyệt đối sẽ không hạ loại mệnh lệnh này, đặc biệt
là làm như vậy sẽ bại lộ tung tích của hắn. Ta nghĩ, người phái thích khách đến
có thể là Bắc Việt vương!”
Nghe vậy, người ở đây đều khiếp sợ nhìn Ôn Lương.
Ôn Lương vẫn nhíu chặt mày, tinh tế vuốt chiết phiến trong
tay, nói: “Bắc Việt vương gần đây trốn trong cung, trơ mắt nhìn mấy đứa con
giày vò nhau, không ngăn cản, ai biết trong lòng hắn đang suy tính cái gì? Loại
bỏ hiềm nghi của đám vương tử, cũng chỉ còn lão thất phu nhàn đến đản đau này!”
Mọi người nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, cứ như Bắc Việt
vương và hắn có mối thù giết cha cướp vợ vậy, ánh mắt hung ác, có thể thấy tâm
tình của vị quân sư hôm nay rất không tốt.
“Ặc,
Tử Tu, chúng ta có thể phái người đi ám sát Bắc Việt Vương, vì sao Bắc Việt
Vương không thể phái người đến ám sát chúng ta chứ, đúng không?” Nghiêm Luật
công bằng nó
Ôn Lương tức giận trừng mắt liếc hắn, ngạo nghễ nói: “Một
lão gia hỏa sắp chết, còn tưởng mình vẫn là hùng ưng trên thảo nguyên sao? Sớm
muộn gì cũng có ngày ta bẻ gãy hết cánh của hắn!”
Ngay cả lời thề ngoan độc này cũng phát, xem ra Bắc Việt
vương kia thật sự chọc tới vị quân sư này rồi.
*********
Trong vương phủ, A Nan ôm bánh bao nhỏ thở dài, Như Thúy bi
thương khiến nàng thật khổ sở, Lục Thiếu Hoa rời đi càng làm nàng mất mát.
“Nương
~~”
Tiểu bánh bao dùng cánh tay nhỏ bé mập mạp sờ sờ mặt nàng an
ủi. Vì khi A Nan dỗ bé, luôn thích vừa dỗ vừa sờ mặt bánh bao của bé, cho nên
khi tiểu bánh bao Sở Sở an ủi người ta cũng thích vừa an ủi vừa xoa mặt.
“Sở
Sở, ngoan ~~” A Nan xoa đầu tiểu bánh bao, hỏi nha hoàn Xuân Đào hầu hạ bên cạnh,
“Xuân Đào, Như Thúy sao rồi?”
Vì Như Thúy bị thương, bên người A Nan lại không thể thiếu
người hầu hạ, liền đưa nhị đẳng nha hoàn Xuân Đào đến thế vị trí của Như Thúy.
“Bẩm
Vương phi, Như Thúy tỷ tỷ vừa uống thuốc, mới ngủ. Thái y đã đến xem, thương thế
của Như Thúy tỷ tỷ hồi phục rất tốt, không bị sốt này nọ.” Xuân Đào biết A Nan
muốn hỏi gì, tận lực chọn lọc trả lời.
“Ừm,
nha đầu kia luôn may mắn, bản cung cũng đỡ lo.”
Đang nói, Như Lam từ ngoài tiến vào, bình tĩnh nói với A
Nan: “Vương phi, Triệu tiểu thư đến.”
A Nan hơi sửng sốt, sau mới nhớ ra Triệu tiểu thư là ai, nhớ
tới chạng vạng hai ngày trước gặp Triệu Kỳ Hoa, tuy không biết nàng xảy ra chuyện
gì, nhưng nếu đã đến, chính mình cũng không nên tránh không gặp, nên cho người
đưa nàng ấy đến thiên thính uống trà, chính mình thay quần áo rồi đi ra gặp
khách.
“Sở
Sở tự chơi nha, nương ra ngoài gặp khách.” A Nan dỗ bánh bao nhỏ, đáng tiếc tiểu
bánh bao níu chặt vạt áo của nàng, mở to đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn nàng,
nàng lập tức mềm lòng.
“Tiểu
tổ tông, nương phục con rồi, cùng đi thôi.”
Nghe được lời A Nan, tay tiểu bánh bao lập tức buông lỏng.
A Nan vươn tay ôm tiểu bánh bao xuống giường, chuẩn bị ôm ra
ngoài thì tiểu tử kia đột nhiên xoay người muốn xuống. Khí lực của A Nan vốn
không lớn, tiểu tử kia lại mập mạp, bé xoay người như vậy thật sự nàng ôm không
nổi, chỉ có thể thả bé xuống đất.
Một cánh tay béo múp mềm mại nhét vào tay nàng, bánh bao nhỏ
ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt bánh bao đáng yêu, thanh âm non nớt nói: “Nương,
mệt, không ôm, Sở Sở, đi……”
A Nan tâm mềm nhũn, hận không thể kéo con gái ngoan vào lòng
dùng sức hôn vài cái.
A Nan chưa từng dạy bé như vậy, tuyệt đối là Vương gia nhà
nàng dạy. Bình thường nàng muốn ôm Sở Sở một chút, Sở Bá Ninh đều nhăn mày ôm
bánh bao nhỏ đi, sợ nàng ôm quá mệt. Nếu không có Sở Bá Ninh bên cạnh, khi nàng
chơi đùa cùng Sở Sở, tiểu bánh bao cũng không để nàng ôm, sợ nàng mệt.
A Nan có chút vui mừng, xem ra để Vương gia nhà nàng giáo dục
bánh bao nhỏ cũng không phải chuyện quá xấu, ít nhất bánh bao nhỏ rất ngoan.
Vào thiên thính, A Nan thấy Triệu Kỳ Hoa im lặng ngồi ngẩn
người, nàng ta mặc xiêm y hoa lệ tối màu, đầu búi kiểu tóc của phụ nhân, khuôn
mặt tái nhợt gầy yếu, thân mình bạc nhược như chỉ một trận gió là có thể thổi
bay. Ánh nắng vàng rực rọi vào phòng, khiến nàng ta nhìn có vẻ tối tăm và thê
lương, tựa như một pho tượng người đầy vết nứt, tinh xả