Chiếu Quang hi vọng thời tiết tốt, vị Ôn thiếu gia nào đó có thể chạy xa một chút, nhưng hắn không biết, cho dù không phải thời tiết tốt, người nào đó vui mừng vùng vẫy vẫn có thế chạy xa như thường.
Ngày hôm sau, sau khi buổi sáng mặt trời rực rỡ, buổi trưa đột nhiên có mưa rào và sấm chớp.
Ôn Ngạn Bình rất kích động, tựa vào cửa sổ ngắm mưa. Mưa to gió lớn không ngừng, đem trời đất nhuộm thành một mảnh thủy sắc, hòn non bộ và cây cảnh phía xa xa kia cũng một mảnh hư ảo, thỉnh thoảng còn có vài tiếng sấm lớn, nổ tung bên tai. Mưa to đánh vào song cửa, âm thanh đùng đùng như gõ vào trong lòng.
Mặc dù trận mưa này có xu hướng ngày càng lớn nhưng cũng là trận mưa hiếm có, không chỉ mang lại nguồn nước cho đồng ruộng khô héo sinh trưởng dựa vào nước, còn xua tan khí trời nóng bức gần đây, gió mát nhè nhẹ thồi tới, cảm giác thật thoải mái.
“ Đại..đại ca...”
Nghe âm thanh mềm mại kêu to, Ôn Ngạn Bình ngẩng đầu, nhìn thấy ba đứa nhỏ chen lấn thành một khối, lập tức lòng mềm thành một đoàn.
Tiểu Quý Quý là nữ hài tử, lúc sấm đánh liền co lại thành một đoàn. Tuy A Tuyết và Trường Trường trấn áp được nhưng tuổi còn nhỏ, mỗi lần tiếng sấm vang lên liền rụt một cái, hết lần này tới lần khác tự xưng là nam hài tử, muốn biểu hiện trước mặt muội muội, không thể sợ, cố gắng mạnh mẽ.
Ôn Ngạn Bình đi qua, cùng ba đứa nhỏ chen lấn trên giường, ôm muội muội vào lòng, một bên lần lượt là hai tiểu bằng hữu.
“Đại ca, sét đánh thật đáng sợ.” Tiểu Quý Quý núp vào trong ngực Ôn Ngạn Bình, níu lấy vạt áo nàng nói. Chỉ là được ôm vào lòng, tâm tình sợ hãi giảm đi rất nhiều.
A Tuyết chăm chú nhìn nàng, nói tiếp: “Đại ca, có phải lôi công sẽ đánh trúng Đại Ngưu Tiểu Ngưu và Đại Hoàng Tiểu Hoàng không?”
Trường Trường im lặng nhìn đệ đệ ngốc: “Chúng nó đều ở trong phòng, làm sao bị đánh?”
A Tuyết không phục: “Gạt người, chúng nó nhất định đang ở trên ruộng hoặc trên đồng cỏ ăn cỏ. Đệ thường nhìn thấy Đại Hoàng và Tiểu Hoàng theo chủ nhân ra đồng trồng rau đấy.”
Nếu đã về nông thôn ở, bọn nhỏ đương nhiên cũng đi vây xem nông dân làm ruộng, đối với loại sinh vật gọi là trâu này ngạc nhiên không thôi, mà Đại Hoàng Tiểu Hoàng là một đôi mẫu tử chó tá điền xung quanh nuôi trong nhà.
Trường Trường bị đệ đệ làm cho hỏng mất: “Đồ đần, chó sao lại ra đồng trồng rau? Rõ ràng là đi ăn côn trùng trong đất.”
“Gạt người, Đại Hoàng không phải gà, sao lại ăn côn trùng...”
Ôn Ngạn Bình nghe hai huynh đệ đều kiên trì lý lẽ của mình, cho là mình đúng, mặc dù nàng cảm thấy Trường Trường nói đúng, thế nhưng tiểu ngốc A Tuyết cũng quá ngụy biện rồi, Trường Trường bị đệ đệ ngốc làm cho hỏng mất thật đáng thương, nhịn không được chen miệng nói: “Được rồi được rồi, một lát hết mưa, ca ca sẽ dẫn bọn đệ đi ra đồng nhìn một chút, xem Đại Ngưu Tiểu Ngưu có bị sét đánh không, thuận tiện hỏi chủ nhà Đại Hoàng Tiểu Hoàng có ăn côn trùng hay không.”
Hai tiểu bằng hữu vui mừng, đâu còn bận tâm chuyện chó có ăn côn trùng hay không, lập tức hoan hô, đi ra ngoài hóng mát mới là quan trọng nhất.
Quý Quý che miệng cười, đưa tay kéo Trường Trường: “Nhị ca cực khổ rồi, Quý Quý cảm thấy nhị ca nói rất đúng.”
“Tại sao?” A Tuyết không vui, tại sao muội muội lại thiên vị nhị ca.
“Bởi vì nhị ca đọc nhiều sách, có kiến thức hơn tam ca.”
A Tuyết lập tức ỉu xìu, nhị ca nhà bé là một con mọt sách, mới sáu tuổi thôi, mà sách trong thư phòng phụ thân chất cao sắp tới mái hiên đã bị huynh ấy xem qua hai phần mười rồi, hơn nữa còn đọc làu làu, đặc biệt mạnh mẽ. Tuy rằng A Tuyết không ghét đọc sách, nhưng không thích cả ngày làm ổ trong thư phòng, vì thế nhị ca cùng một nương sinh ra vẫn luôn là thần tượng của bé, chỉ là tuyệt đối không học huynh ấy làm trạch nam dán mắt vào sách.
Bầu không khí liền náo nhiệt lên, đa đứa nhỏ ríu rít thảo luận kiến thức về chuyện đồng án của bản thân, thỉnh thoảng sét đánh cũng không sợ.
Một lát sau, Ôn Lương và Như Thúy đội mưa sang đây xem mấy đứa nhỏ, bọn nhỏ còn nhỏ, họ sợ chúng bị sét làm hoảng sợ, hiện tại thấy ba cái đầu tụm lại một chỗ nói chuyện, nhịn không được cười rộ lên.
Thế là cả nhà ở vùi trong phòng ba đứa nhỏ, chúng nha hoàn đưa lên trà nóng và hạt dưa nóng hấp dẫn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, nghe được lời nói đồng ngôn đồng ngữ khiến người ta phì cười không thôi.
Mưa rào sấm chớp ngày mùa hè thường qua rất nhanh, một lát sau, trời liền trong trở lại, sau cơn mưa không khí mát mẻ, nước mưa đọng lại trên lá cây chảy xuống.
Các tiểu bằng hữu thò đầu quan sát bầu trời xanh như tẩy, vừa nóng bỏng nhìn về phía Ôn Ngạn Bình.
Ôn Ngạn Bình nhìn về phía đại gia trưởng.
Ôn Lương đương nhiên biết câu chuyện của các tiểu bằng hữu khi trời mưa, còn có Ngạn Bình nói mưa tạnh sẽ dẫn chúng đi ra đồng chơi, cười cười, tức nhiên đồng ý rồi, sau đó phân phó hai thị vệ đi theo, đương nhiên không phải theo hộ vệ mà là đi làm chân sai vặt, có tiểu cô nương giá trị vũ lực rất mạnh ở đây, an toàn hoàn toàn không có vấn đề.
Mấy tiểu bằng hữu sung sướng ra ngoài.
Trong tay thị vệ mang theo hai cái rổ, để cho tiểu cô nương đi hái nấm.
Ra ngoài chơi, liền có thể nhìn thấy được núi xanh nước trong, trải qua một trận mưa tẩy trừ, dường như tất cả bụi bậm được rửa sạch, xanh tươi ướt át. Con sông nhỏ phía xa, đồng ruộng đều chứa đầy nước, trên bờ rộng có hai đứa nhỏ tinh nghịch cầm lá sen thật lớn chạy tới chạy lui, lưu lại một mảnh tiếng hoan hô nói cười.
Trên đường đi, ba đứa nhỏ líu ríu nói không ngừng, cực kỳ vui sướng. A Tuyết và Trường Trường tay nắm tay, đề phòng trơn trượt, Ôn Ngạn Bình ôm tiểu muội muội, đi qua rừng cây đến đồng ruộng bên cạnh.
Bên bờ rộng cách đó không xa có mấy đứa nhỏ trong Hoa Khê thôn xắn cao ống quần bắt cá chạch bên trong ruộng.
Ba đứa nhỏ chưa từng thấy qua loại chuyện bắt cá chạch này, ba đứa đồng loạt ngồi xổm xuống bờ ruộng bên cạnh không dịch bước nữa.
Ngạn Bình cô nương khi còn bé thường chơi đùa bắt cá chạch cũng vui vẻ ngồi xổm xuống nhìn.
Hai thị vệ nhìn các thiếu gia tiểu thư nhà họ ngồi xổm như ngồi cầu, thở dài thật sâu.
Xem một lát, các tiểu bằng hữu có chút động tâm, đồng loạt nhìn về phía Ôn Ngạn Bình, Ôn Ngạn Bình chỉ im lặng nhìn nước ruộng vẩn đục lầy lội, lắc đầu, cương quyết không cho đệ đệ muội muội xuống ruộng bắt cá chạch.
Những đứa nhỏ trong ruộng bắt cá chạch đã sớm phát hiện đoàn người bọn họ, thấy họ mang y phục hoa lệ, các tiểu bằng hữu nhìn giống như tiên đồng ngọc nữ, biết là con cái của các đại quan xung quanh, vừa tò mò vừa kính sợ, ngay cả đùa giỡn cũng không dám, yên lặng bắt cá chạch, sau đó đem cá chạch bắt được bỏ vào giỏ trúc bên cạnh.
Ôn Ngạn Bình nhìn một lát, đi tới một bé trai lớn nhất trong đó, lúc hắn đang do dự, nói ra: “Các ngươi có bán những con cá chạch này không?”
Đứa bé trai quan sát bọn họ, do dự một lát: “Đương nhiên bán, mười văn một cân.”
Bây giờ thịt heo hai mươi văn một cân, cá mười lăm văn một cân, bé trai này bán giá quá thấp rồi.
“Hai mươi văn một cân, ta mua của ngươi hai cân.” Ôn Ngạn Bình lấy trong hầu bao ra bốn mươi đồng tiền, dù sao cũng không thiếu tiền, cảm thấy mua hai cân cá chạch giá cao cũng không sao. Hơn nữa cá chạch đồng rất có dinh dưỡng, vô luận là hấp hay rán đều rất ngon.
Đứa bé trai kia vui vẻ cùng các bằng hữu tiếp tục bắt cho đủ hai cân cá chạch, Ôn Ngạn Bình cũng vui vẻ chạy tới chỗ A Tuyết, nói với chúng: “Tối nay trở về để trù phòng làm cá chạch muối, rất thơm, để cha nương nếm thử.”
Quý Quý và Trường Trường gật đầu, A Tuyết tội nghiệp nhìn Ngạn Bình cô nương, kêu lên: “Đại ca, đệ muốn đi...”
“Không thể.” Ôn Ngạn Bình cười tủm tỉm, vươn tay ôm thắt lưng tiểu bằng hữu, tiểu bằng hữu chân ngắn bước nhỏ, chạy không thoát khỏi một bước.
Cuối cùng, A Tuyết ầm ĩ lợi hại, Ôn Ngạn Bình đành phải nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi xem Đại Hoàng Tiểu Hoàng xong, Đại ca dẫn bọn đệ đi bắt cua.”
A Tuyết lập tức ngoan ngoãn.
Sau khi bắt đủ hai cân cá chạch, Ôn Ngạn Bình bèn gọi một thị vệ mang sọt cá chạch về biệt trang trước, sau đó dẫn mấy đứa nhỏ và một thị vệ cầm theo hai cái rổ đi tới nhà tá điền bên cạnh, đi xem hai con chó đang ở trong nhà do trời mưa.
Hai mẫu tử Đại Hoàng và Tiểu Hoàng là một cặp chó vàng nông thôn, lớn lên đương nhiên có khí tức nông thôn, không bằng đám sủng vật của đám quý phu nhân trong kinh thành, ăn uống càng tùy tiện, thế nên không ngoài ý muốn, chó địa phương cũng ăn côn trùng đấy.
A Tuyết uể oải, nhìn mẫu tử hai con chó nói: “Tại sao tụi mày làm chó mà muốn học theo gà chứ? Như thế không đúng, tụi mày không thể lẫn lộn đầu đuôi như thế được.”
Trường Trường lại muốn hỏng mất: “A Tuyết ngốc, sau này phải đọc sách cho tốt, không cho phép ham chơi nữa.”
Xem chó xong, lại tới chuồng trâu xem hai con trâu, các tiểu bằng hữu vui vẻ bày tỏ, Đại Ngưu Tiểu Ngưu đều không bị sét đánh, thật tốt quá ~(^ v ^)~
Thị vệ: =__=! Tại sao trâu nhất định phải bị sét đánh? Quả nhiên là thế giới của con nít người lớn không thể hiểu.
Thời điểm bọn họ đi tới bờ sông, thị vệ đưa cá chạch về biệt trang đã trở lại, thuận tiện truyền lời Như Thúy cô nương, nói bọn họ hãy đi bắt cua, nàng muốn ăn cua, các con cố gắng lên.
A Tuyết nghiêm túc bày tỏ, với tư cách là hiếu tử, bé nhất định bắt cho mẫu thân thật nhiều cua lớn, thế nên đại ca cho đệ xuống sông nghịch nước đi ~~(^o^)
Một trận mưa lớn, dòng sông khô cạn được nước sông lấp đầy, bãi cát cực nóng trước kia cũng bị nước dâng lên hơn phân nửa, nhưng vẫn còn lưu lại một ít đất cát ven sông, bãi sông ẩm ướt, bốn phía không chỉ có cua hoành hành, mà còn có một động nhỏ, chứa rất nhiều trai sông lớn nhỏ.
Bởi vì vẫn chưa tới mùa cua, thế nên cua không lớn lắm, thịt cũng không nhiều. Chỉ là mặc dù những con trai sông này hơi nhỏ, nhưng dùng nước nóng rửa sạch cát mở vỏ ra, lấy thịt trai bên trong nấu cháo với tôm sông, ngược lại rất mỹ vị.
“Các đệ cẩn thận một chút, đừng để cua kẹp tay, còn trai sông cũng thế, thấy nó há miệng thì đừng nhét tay vào...”
Lời nói còn chưa dứt, bên kia liền vang lên tiếng A Tuyết: “Đại ca, nó cắn đệ... TOT...”
Ôn Ngạn Bình hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy tiểu bằng hữu ngồi đó, tội nghiệp nhìn mình, trên ngón tay trắng nõn non nớt treo một con cua nhỏ. Tiểu cô nương hung tàn trực tiếp bóp nát con cua, sau đó kiểm tra tay tiểu bằng hữu, may mắn đó chỉ là một con cua nhỏ, sức không lớn, chỉ bị kẹp đỏ lên không chảy máu.
Thấy tiểu bằng hữu đáng thương, Ôn Ngạn Bình mềm lòng, đâu nhẫn tâm mắng, vội vàng xách bé tới bên cạnh Trường Trường và Quý Quý. Tiểu Quý Quý nhanh chóng nâng tay nhỏ của ca ca lên thổi vù vù, Trường Trường vuốt đầu đệ đệ ngốc, nghiêm mặt an ủi nói không đau.
Lúc Tứ hoàng tử và Hạng Thanh Xuân tới, liền nhìn thấy ba tiểu bằng hữu tương thân tương ái, tay áo Ôn Ngạn Bình trượt lên tới khuỷu tay, lộ ra cổ tay trắng nõn.
Hai người đồng thời đen mặt.
Quả nhiên các bé gấu Ôn phủ tự tìm đường chết!