Thời điểm Ôn Ngạn Bình chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Ôn đại nhân được nghỉ mộc hưu (Gội đầu, ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội) ở nhà đang vui vẻ uống trà nói chuyện với Hạng Thanh Xuân trong sảnh, cả hai thầy trò đều cười cười nói nói, bầu không khí rất tốt đẹp.
Thấy nàng chạy tới, mâu quang trong mắt Ôn Lương chợt lóe, cười nói: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Không mệt sao?” Quan trọng nhất là, nữ nhân mà long hành hổ bộ như thế ở trước mặt người ngoài, rất không hợp quy củ biết không.
Ôn Ngạn Bình đương nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Ôn Lương, nhìn hắn cười cười nịnh nọt, chạy đến chỗ Hạng Thanh Xuân, hứng thú hỏi: “Biệt trang nhà huynh ở nơi nào? Rất thú vị hả?” Thật ra mặc kệ có được đi chơi hay không, nàng thích nhất là đi săn, so với chuyện đi ngắm hoa với Ngũ cô nương xinh đẹp còn thích hơn nhiều, quả nhiên Hồ ly tinh là huynh đệ tốt, biết rõ gần đây nàng bị nhốt trong phủ rất nhàm chán nên mới tìm nàng đi chơi. Chỉ cần là Hồ ly tinh mời, bình thường Ôn đại nhân sẽ không hạn chế nàng ra ngoài, cũng bởi như thế, nàng luôn luôn rất thân với Hồ ly tinh.
Nghĩ xong, tiểu cô nương cười híp mắt nhìn mỹ nam tử trước mặt, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Hạng Thanh Xuân đương nhiên không biết mình được tiểu cô nương liệt vào hàng “huynh đệ tốt”, để chén trà trong tay xuống, chậm rãi nói: “Ở gần núi Tê Hà, lộ trình nữa ngày cưỡi ngựa là tới.”
Ôn Ngạn Bình rất muốn đồng ý, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn đại nhân. Nàng là đứa con hiếu thuận, nếu phụ mẫu không cho phép, dù cho khó chịu muốn chết, cũng sẽ không tùy tiện làm những chuyện bọn họ không thích.
Hạng Thanh Xuân cũng nhìn về phía Ôn Lương, khóe môi mang ý cười, sắc mặt không thay đổi.
Ôn Lương lướt nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của tiểu cô nương rồi chuyển qua trên người thanh niên, vừa chạm phải tầm mắt hắn lập tức quay đi, sau đó mỉm cười: “Nếu con thích thì cứ đi đi, cẩn thận một chút là được.”
“Dạ biết, cảm ơn cha.” Ôn Ngạn Bình rất vui vẻ, nhưng mà nhanh chóng nghĩ tới một chuyện hết sức nghiêm trọng, vội vàng nói: “Trước hết huynh chờ đệ một chút, đệ đi làm rõ chuyện này rồi trả lời huynh.”
Hạng Thanh Xuân nhíu mày, “Chuyện quan trọng?” Trong lòng không khỏi nghĩ nhiều hơn.
“Đúng, rất quan trọng.” Vứt lại một câu, tiểu cô nương vội chạy đi như lửa cháy sau mông.
Hai nam nhân trong phòng nhìn nàng như mặt trời nhỏ sức sống bắn ra bốn phía chạy đi, đều nhịn không được cười rộ lên. Ôn Lương nhận ra trong mắt thanh niên che giấu sự sủng ái sâu sắc, tâm tư thay đổi thật nhanh, bỗng nói: “Ngạn Bình nhà ta rất đáng yêu phải không? Mặc dù tướng mạo hơi bình thường một chút, nhưng có sự đặc sắc riêng của mình, như mặt trời nhỏ sức sống bắn ra bốn phía, khó có thể dời mắt, còn được rất nhiều tiểu cô nương yêu thích đấy.”
Hạng Thanh Xuân không biết lời này của hắn là có ý gì, trong lòng biết nam nhân này thông minh tuyệt đỉnh, không cẩn thận sẽ bị mắc bẫy, không dám khinh thường cẩn thận nói: “Tiểu sư đệ rất tốt.”
Ôn Lương nhìn hắn một cái, cười nhạt một tiếng, cúi đầu uống trà.
Bên kia, tiểu cô nương hùng hùng hổ hổ chạy về Bình An viện, thấy mấy nha hoàn trong viện đang ngồi trước cửa phòng khách thảo luận bức tranh Phi Y đang thêu.
“Thiếu gia, sao thế?” Phi Y ngừng tay, vào trong rót cho nàng chén nước.
Ôn Ngạn Bình hấp tấp theo sát Phi Y vào trong, thấy xung quanh không có ai, nghẹn giọng, ấp a ấp úng hỏi: “Phi Y, cái kia, cái kia...”
“Cái nào?” Phi Y nghi ngờ nhìn nàng, có cái gì thẹn thùng không thể mở miệng sao?
Ôn Ngạn Bình ấp úng, đỏ mặt thật lâu, mới lắp bắp nói ra: “Là vầy, tháng này lúc nào sẽ đổ máu?”
“...Nguyệt sự của ngài không đều, dự đoán là giữa tháng này đi.” Phi Y nghiêm mặt nói, trong lòng nắm chặt tay hò hét, loại chuyện này có gì không tốt mà ấp úng, tiểu cô nương thể hiện mạnh như thế thật thần kỳ, không khỏi lắc đầu, đã xảy ra lâu như vậy mà tiểu cô nương vẫn chưa chấp nhận được chuyện mỗi tháng mình phải đổ máu mấy ngày sao?
Nghe thế, Ôn Ngạn Bình nhẹ nhàng thở ra, đếm ngón tay tính toán, còn bảy tám ngày nữa, không sợ, căn bản không ảnh hưởng đến hoạt động săn bắn mùa thu mà nàng thích nhất.
“...”
Nghe nàng lẩm bẩm, Phi Y nhịn không được trợn tròn mắt.
Sai Tiểu Lộ Tử đem chuyện mình đồng ý đi biệt trang Hạng gia săn bắn nói với Hạng Thanh Xuân xong, Ôn Ngạn Bình lại dặn dò Phi Y chuẩn bị một ít lương khô để ngày mai ăn trên đường, sau đó chạy tới sân nhỏ bắt đầu luyện kiếm, tính toán ngày mai phải thể hiện tài nghệ, nên tranh thủ luyện kiếm thật tốt.
***
Sáng sớm hôm sau, Hạng Thanh Xuân đúng giờ tới đón Ôn Ngạn Bình.
Ba đứa nhỏ còn chưa tỉnh, đúng lúc giảm bớt không ít phiền toái. Cáo từ phu thê Ôn Lương xong, Hạng Thanh Xuân mới dẫn Ôn Ngạn Bình rời đi.
Ôn Lương quan tâm nhìn theo, rõ ràng mình đã đồng ý cho tiểu cô nương cùng đi với đệ tử, nhưng khi chuyện tới trước mắt bất kể là ai cũng đều lo lắng. So sánh ra, người làm mẫu thân như Như Thúy cô nương bình tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi, khiến cho Ôn Lương có chút rối rắm: “Nàng không lo lắng sao?”
Sớm biết lo lắng như thế, hắn đã không đồng ý rồi, đây là con gái nuôi đến trắng nõn, không giống với con trai, đương nhiên rất lo lắng đưa nàng cho nam nhân vốn có ý đồ bất lương bên cạnh. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ tiểu cô nương, ngoại trừ thời gian đặc thù, đoán chừng đã sớm quên mình là một cô nương gia, sang năm sẽ mười sáu tuổi rồi, nếu không đính hôn sẽ biến thành lão khuê nữ, hơn nữa nam nhân độ tuổi thích hợp đã bị người khác ngậm trong mồm tha đi mất, càng khiến cho phụ thân trái lo phải lo khó xử vô cùng. Vừa muốn gả nàng ra ngoài, vừa lo lắng nàng bị nam nhân ức hiếp, nuôi con gái thật là đáng lo.
Như Thúy cô nương nhìn hắn, vô cùng mạnh mẽ nói: “Đương nhiên không lo lắng, dáng vẻ Hạng công tử thư sinh văn nhược, nếu có xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể đánh lại Ngạn Bình của chúng ta, chỉ có thể bị đánh mà thôi.”
“...” Sao lại nói trắng ra như vậy chứ? Nam nhân kia thế nào cũng là đệ tử của hắn đấy.
Khóe miệng Ôn Lương co giật, thầm nghĩ một số chuyện, căn bản không phải vũ lực có thể ngăn cản, với đầu óc tiểu cô nưong kia, hoàn toàn chỉ là mục tiêu trong đống âm mưu của Hạng Thanh Xuân.
Mặc kệ phu thê hai người phản ứng như thế nào, lúc này Ôn Ngạn Bình đã cùng Hạng Thanh Xuân cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành.
Hạng Thanh Xuân vốn muốn chuẩn bị xe ngựa để người nào đó ngồi thoải mái đi tới biệt trang, ai ngờ tiểu cô nương không chút do dự bác bỏ, sau đó tự cho là chu đáo nói: “Đệ biết thân thể huynh yếu ớt, nếu chịu không nổi thì ngồi xe ngựa đi, đệ cưỡi ngựa theo bảo vệ huynh!”
Trong nháy mắt, cả người Hạng Thanh Xuân đều không tốt, bị người trong lòng xem thường như thế, là đàn ông đều không nhịn được.
Lần này Ôn Ngạn Bình không dẫn Tiểu Lộ Tử theo, bên cạnh Hạng Thanh Xuân cũng chỉ có Chiếu Quang, hai người cưỡi ngựa đi, chỉ có hai người ở chung khiến cho Hạng Thanh Xuân rất vui, rất nhanh liền bỏ qua những rối rắm không cần thiết. Dù sao hắn đã sớm biết, người nào đó nói chuyện cực kỳ châm chọc, nên lựa chọn bỏ qua.
Tối qua Chiếu Quang đã tới biệt trang trước để an bài, cần phải để hai vị thiếu gia khi đến được ung dung thoải mái, sau đó giúp thiếu gia nhà mình thực hiện được âm mưu. Đầu gã sai vặt phình to cho rằng lần đi săn này, thiếu gia nhà mình nhất định có âm mưu, Ôn thiếu gia tuyệt đối sẽ bị thiếu gia ăn đến một mẩu vụn cũng không chừa. Vì để thiếu gia nhà mình dễ dàng đạt được âm mưu, hắn bố trí hết sức dụng tâm.
Thừa dịp sáng sớm nắng không lớn, hai người gia tăng tốc độ, cố gắng tới trước buổi trưa. Mặc dù mặt trời đã mọc nhưng đường họ đi đều là đường nhỏ, cây cối cao lớn, bóng mát khá nhiều, cũng không có phơi nắng.
Chưa tới buổi trưa, bọn họ đã đến biệt trang Hạng gia.
Biệt trang không lớn lắm, thậm chí còn hơi vắng vẻ, chỉ là ở gần núi Tê Hà, là nơi lý tưởng để săn bắn. Tuy rằng Ôn Ngạn Bình trải qua mấy năm sinh sống phú quý, nhưng không so đo nơi ở, dáng vẻ bình tĩnh thong dong, Chiếu Quang thấy thế rất vui mừng, không hổ là người thiếu gia nhà hắn coi trọng, biết thông cảm cho những nô tài như bọn hắn.
Thật ra biệt trang này trên danh nghĩa là của Hạng phủ, nhưng lại là sản nghiệp riêng của Hạng Thanh Xuân, bởi vì ở quá xa nên lúc bình thường không nhớ tới nó, lúc này nhớ tới, nguyên nhân cũng là do Ôn Ngạn Bình, hơn nữa biệt trang này không tinh xảo như những biệt trang xung quanh kinh thành, cũng không trồng các loại kỳ hoa dị thảo, phần lớn hạ nhân quản lý biệt trang trồng các loại cây ăn quả. Nhìn tiểu cô nương vui vẻ thăm quan các loại cây ăn quả trong biệt trang, Hạng Thanh Xuân quyết định sau này sẽ cho người quản lý biệt trang thật tốt.
Ăn bữa trưa rất có hương vị nông thôn xong, Ôn Ngạn Bình vừa xoa vừa đỡ bụng, nói: “Hồ ly tinh, chúng ta lên núi đi.”
Hạng Thanh Xuân nhìn bầu trời mùa thu không khí dễ chịu, trong lòng nghĩ, không biết trời có mưa không đây?
Hạ nhân đã chuẩn bị ngựa xong, Chiếu Quang suy nghĩ một chút, rối rắm không biết có nên chuẩn bị vài thị vệ theo bảo vệ hay không? Lại nói, có Ôn thiếu gia bưu hãn ở đây, thị vệ có lẽ chỉ dùng để trang trí? Hơn nữa nói không chừng thiếu gia nhà hắn ghét bỏ thị vệ chướng mắt, Ôn thiếu gia ghét bỏ thị vệ không bằng nàng...
Chiếu Quang không biết làm sao cuối cùng đến xin chỉ thị của hai vị thiếu gia, Hạng Thanh Xuân suy nghĩ một chút gật đầu đồng ý dẫn theo hai thị vệ.
Ôn Ngạn Bình thấy sắc mặt Chiếu Quang không đúng, cho là hắn lo lắng, vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm đi, nếu có nguy hiểm, ta sẽ bảo vệ thiếu gia nhà các ngươi.”
Chiếu Quang cứng đờ nhìn về phía thiếu gia nhà mình, thấy hắn chỉ lạnh nhạt nhìn mình một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Hai người nhàn nhã cưỡi ngựa vào khu rừng phía trước, hai thị vệ đi theo xa xa phía sau, bọn họ được Chiếu Quang lén lút dặn dò, đi theo xa xa là được rồi, đừng gây chướng mắt.
Thị vệ nội lưu đầy mặt, trong lòng tự nhủ bọn họ chướng mắt ở đâu? Làm thị vệ không phải nên đi theo bên cạnh bảo vệ chủ tử an toàn hay sao? Đem an toàn của chủ tử đặt trên vai một thiếu niên thoạt nhìn rất yếu ớt còn là đại trượng phu sao?
“Hình như thật lâu rồi không có gặp huynh, gần đây huynh làm gì thế? Bận rộn nhiều việc sao? Huynh không có ở đây, đệ rất nhớ huynh, muốn ra ngoài chơi cũng không có ai đi cùng...” nàng lải nhải một hồi.
Thật ra hắn cũng rất nhớ nàng, nhưng mà có đập nát miệng cũng không thể nói. Trên mặt lạnh nhạt: “Gần đây hơi bận một chút, chờ qua hết mùa thu thì sẽ không còn bận như thế nữa.”
Nếu đã bận như thế, vẫn còn thời gian đi săn mùa thu với nàng sao? Nhưng mà nhìn đến lợi ích hiện tại của mình, Ôn Ngạn Bình sẽ không lật tẩy, miễn cho hắn thẹn quá hóa giận, sau này không tìm nàng đi chơi nữa.
Mùa thu là mùa thu hoạch, không chỉ các loại cây trong ruộng cần thu hoạch, mà động vật cũng đã béo tốt cần làm thịt. Chỉ trong một thời gian ngắn, Ôn Ngạn Bình đã bắt được vài con mồi. Chứng kiến tiểu cô nương hoạt bát trở thành tai họa cho các động vật trong rừng cây, ba đại nam nhân trầm mặt.
Được rồi, căn bản không cho bọn họ có cơ hội ra tay! Tiếp tục như thế nữa, dù cho tất cả người trong biệt trang cộng lại cũng không ăn hết nhiều thịt như vậy đâu!
“Tiểu sư đệ!” Hạng Thanh Xuân gọi người nào đó đã chạy đi thật xa, thấy nàng đánh ngựa trở về mới nói: “Rừng cây phía trước tĩnh mịch, có thú lớn nguy hiểm, đệ đừng vào quá sâu.”
Nghe thế, hai mắt Ôn Ngạn Bình tỏa sáng, dáng vẻ kích động. Hạng Thanh Xuân chợt hiểu, mình nói lời vô ích rồi.
Thấy con mồi thật sự rất nhiều, Hạng Thanh Xuân đành phải thở dài, sai thị vệ mang những con mồi kia về biệt trang trước, bọn họ sẽ trở về sau.
Sau khi thị vệ đi về, Hạng Thanh Xuân chậm rì rì theo sát sau lưng thiếu niên, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của nàng, từ bả vai không tính là rộng của nàng đến phần lưng, vòng eo, ánh mắt như một cây thước mà đo đạc.
Lưng Ôn Ngạn Bình cứng đờ, cảm giác nguy hiểm khi có ánh mắt nhìn chằm chằm khiến nàng có chút cảnh giác, nhịn không được quan sát xung quanh một lần, khi không phát hiện thú dữ nguy hiểm tồn tại bèn quay đầu nhìn nam tử sau lưng, thấy hắn vẫn như thường mỉm cười với mình, khuôn mặt xinh đẹp giữa rừng cây xanh mát càng thêm lộng lẫy, không có chút nguy hiểm nào.
Trong rừng có rất nhiều quả dại, có vài loại Ôn Ngạn Bình biết, nhìn thấy thì dừng lại hái vài quả, cây mơ nhỏ đang sinh trưởng vươn về phía mặt trời, trái mơ ăn chua chua ngọt ngọt, sau đó nàng không khách khí đút một trái vào miệng Hạng Thanh Xuân, thấy hắn chua đến nhíu mày, nhịn không được cười ha ha: “Hồ ly tinh, ăn ngọt không tốt cho sức khỏe, nên ăn chua để trung hòa một chút.”
Hạng Thanh Xuân đang muốn nhổ ra thì nghe lời nói của nàng, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống, trong lòng tự an ủi, hiếm khi tiểu tử này đút mình ăn cái gì, coi như cho nàng mặt mũi cũng tốt.
Hai người đang hái mơ, đột nhiên có giọt nước rơi xuống trên mu bàn tay.
Ôn Ngạn Bình ngửa mặt lên, há hốc mồm nhìn bầu trời, mặt trời vẫn còn. Đầu lại ngẩng cao hơn một chút nhìn xung quanh, một đám mây đen thật lớn. Còn đang ngây ngốc, vài giọt mưa rơi xuống.
“Ai nha, trời mưa.” Ôn Ngạn Bình không dám tin, cảm thấy ông trời đang trêu nàng.
Hạng Thanh Xuân đưa tay hứng một giọt mưa, đưa lên môi liếm liếm, khóe môi lộ ra vui vẻ: Rất tốt, ông trời đang giúp hắn.
Ôn Ngạn Bình trực tiếp nhảy lên, kéo Hạng Thanh Xuân bỏ chạy: “Đệ thấy bên kia có một sơn động, chúng ta qua đó tránh mưa đi.”
“...” Được rồi, sơn động ở đâu sao hắn không thấy? Thị vệ đã nghiên cứu địa hình thế nào? Ngay cả loại vật như sơn động này cũng không chắn lại?
Ôn Ngạn Bình cho là hắn lo lắng mắc mưa sẽ sinh bệnh, quay đầu nhe răng cười cười với hắn: “Đùng lo lắng, khi còn bé đệ lớn lên trong núi, đối với núi rừng rất quen thuộc, tuyệt đối không để huynh bị ướt mưa đâu. Lúc nãy đệ quan sát địa hình xung quanh đây rồi, bên kia không xa có một sơn động, bị dây leo che mất, hẳn là do thợ săn trong núi dùng để qua đêm.”
“...”