Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 145: Chương 145




Vừa trở về Bình An viện, thì nhìn thấy Phi Y nhận được tin tức dẫn mấy nha hoàn ra đón, lúc nhìn thấy Phi Y, Ôn Ngạn Bình liền nhớ tới chuyện đau khổ ở biệt trang Hạng gia, vẻ mặt lập tức ấm ức nhìn Phi Y.

Phi Y rất bình tĩnh, mặc dù thái độ tiểu cô nương không đúng lắm, nhưng nàng đã tập mãi thành quen, ngược lại nhìn thấy con khỉ nhỏ trong ngực nàng hơi kỳ lạ quý hiếm. Tiểu hầu tử này vô cùng khéo léo, giống như con mèo nhỏ đã trưởng thành, màu lông vàng đen xen lẫn, chỉ là hơi xù lên, phối hợp với đôi mắt to trên mặt khỉ, giống hệt mấy sinh vật dễ thương, cực kỳ chọc trúng điểm mềm mại trong lòng nữ nhân.

“Thiếu gia, khỉ con này từ đâu đến thế?” Phi Y cười hỏi, những nha hoàn khác cũng tò mó sáp lại, muốn đưa tay sờ nhưng không dám.

Ôn Ngạn Bình trực tiếp ném con khỉ nhỏ cho Phi Y, không nghĩ tới con khỉ nhỏ luôn dính nàng thế mà để cho Phi Y ôm, thậm chí còn cho phép các nha hoàn khác sờ nó, nên biết rằng khi ở trong biệt trang Hạng gia, xưa nay nó không cho phép người lạ vuốt lông, đặc biệt là gã sai vặt và thị vệ, thường bị nó giơ móng vuốt cào, rất hung hăng.

Nhìn khỉ con đối đãi nam nữ khác nhau, Ôn Ngạn Bình như có điều suy nghĩ.

Trở lại trong phòng, chúng nha hoàn đều lui xuống, chỉ để lại Phi Y cầm y phục sạch sẽ giúp Ôn Ngạn Bình rửa mặt thay y phục.

Ôn Ngạn Bình dùng nước ấm rửa mặt, nhịn không được phàn nàn với Phi Y: “Phi Y, rõ ràng tỷ nói giữa tháng mới đổ máu, nhưng mà, ngày hôm sau ta tới biệt trang Hạng gia đã đổ máu, làm hại ta không thể đi săn, còn trì hoãn thời gian trở về...”

Nghe xong, Phi Y mới biết thì ra “Thiếu gia” trì hoãn thời gian về phủ là do nguyên nhân này, lập tức cả kinh: “Thân phận ngài không bị lộ chứ? Có người phát hiện không?”

Ôn Ngạn Bình lắc đầu: “Không có, ta tìm con gái trù nương giúp đỡ, hơn nữa nàng còn hứa với ta giữ bí mật.”

Phi Y nhẹ nhàng thở ra. Nguyên nhân Phi Y khẩn trương như thế là do tiểu cô nương tùy tiện nhà mình sơ sẩy làm lộ thân phận nữ nhân ra ngoài, như thế đối với thanh danh của nàng không tốt, bất kể nói thế nào, nếu là nghĩa tử Ôn phủ, những chuyện kia là bình thường, nhưng khi thân phận nàng bị tiết lộ, biến thành nghĩa nữ Ôn phủ, nhất định sẽ chịu gièm pha nặng nề từ thế nhân. Mặc dù Phi Y không biết Ôn đại nhân và phu nhân đã an bài chung thân đại sự của tiểu cô nương như thế nào, nhưng trước đó, thân phận của nàng nên che giấu thì tốt hơn.

Ôn Ngạn Bình không biết ý nghĩ trong lòng Phi Y, luôn miệng phàn nàn lúc đó không phải lúc đổ máu, nếu biết trùng hợp như thế, nàng sẽ không đồng ý đi săn với Hồ ly tinh...bla...bla...

Phi Y nghe thấy trợn trắng mắt, chớp chớp, bỗng cười nói: “Thiếu gia à, kỳ thật vấn đề này cũng không thể trách người khác được, muốn trách thì phải trách chính ngài.”

“Ta trách chính mình?” Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình không thể tưởng tượng nổi, lúc này nàng đã cởi ngoại bào, lộ ra dây quấn ngực bên trong, Phi Y thấy được khóe miệng run rẩy, thầm nghĩ quấn như thế sẽ ảnh hưởng đến trổ mã đó? Sau này cô gia không chịu nổi thì làm sao bây giờ? “Phi Y, việc này sao có thể trách ta? Rõ ràng đại phu y thuật không tinh, không điều trị thân thể ta thật tốt, không nói rõ thời gian chính xác.”

“Thiếu gia, ngài còn biết thân thể mình không được điều trị tốt?” Sắc mặt Phi Y nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc nói: “Cho nên nói cái này đều phải trách ngài, bình thường nên ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng, tục ngữ nói dược bổ không bằng thực bổ, không thể bởi vì không thích thì kiêng ăn...”

“...” Nhưng mà những món kia mùi vị thật là quá da dạng!!! Nàng không thích ăn thì làm sao bây giờ? QAQ

Tiểu cô nương không phản bác được, may mắn nàng không biết những món Phi Y làm cho nàng đều dùng để lớn ngực lớn mông, bằng không chắc đã hỏng mất rồi. Phi Y thông minh, chỉ nói ăn để bồi bổ điều trị thân thể mới không làm cho nàng phản kháng.

Ngay lúc chủ tớ hai người một người thì lải nhải, một người nghe lòng dạ ỉu xìu, thời gian lặng lẽ trôi qua.

Lúc chúng nha hoàn mang con khỉ nhỏ được tắm rửa thơm ngào ngạt trả lại, thì có nha hoàn tới bẩm báo Ôn đại nhân đã về.

Vài ngày không gặp, Ôn Ngạn Bình rất nhớ người trong nhà, ôm khỉ con chạy vội ra ngoài.

Vừa tới thiên thính, chợt nghe thấy âm thanh A Tuyết quấn quýt Hạng Thanh Xuân hỏi hắn đã đi chơi chỗ nào, sau khi Ôn Ngạn Bình tiến vào, ánh mắt ba đứa nhỏ tỏa sáng nhìn nàng.

“Đại ca!”

Ôn Ngạn Bình vui vẻ lên tiếng, ném khỉ con lên bả vai, sau đó ôm lấy A Tuyết chạy như bay tới, hai mặt cọ cọ, biểu hiện tâm tình vui sướng sau mấy ngày không gặp. Sau đó lần lượt ôm Trường Trường và Quý Quý, thấy ba đứa nhỏ ngạc nhiên nhìn khỉ con, liền đưa nó cho muội muội dịu dàng.

Quả nhiên khi được tiểu la lỵ ôm lấy, vẻ mặt khỉ con hạnh phúc vùi vào ngực tiểu la lỵ, không có dấu hiệu giãy giụa chút nào, ngay cả bị hai tiểu bằng hữu giống đực sờ cũng không lên tiếng kháng nghị.

Trấn an các tiểu bằng hữu xong, lúc này Ôn Ngạn Bình mới chạy tới chỗ Ôn Lương và Như Thúy, cười híp mắt: “Cha nương, con đã về rồi ~”

Ôn Lương vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, hỏi vài chuyện về tình hình sinh hoạt và sức khỏe của nàng, thấy nàng trả lời tự nhiên nên không nhiều lời nữa. Chẳng qua, tiểu cô nương tâm hồn sáng lạn không phát hiện Ôn Lương chỉ cần hỏi dăm ba câu, đã hoàn toàn biết rõ những chuyện nàng đã trải qua ở biệt trang Hạng gia, rất nhanh từ một vài chuyện nhỏ mà đoán ra đại khái, lập tức ánh mắt nhìn nàng hơi thâm sâu khó dò. Ngược lại Hạng Thanh Xuân bên cạnh thở dài trong lòng, mặc dù có chút buồn phiền vì tiểu cô nương không tốt, nhưng cũng biết chống lại thiên hạ trí sĩ Ôn Tử Tu, người ngoài cũng chỉ có gặp hạn.

“Được rồi, các con đi chơi đi, Thanh Xuân, đi theo ta tới thư phòng.” Ôn Lương đứng lên nói.

Hạng Thanh Xuân cung kính lên tiếng, nhìn thoáng qua Ôn Ngạn Bình, mới theo Ôn Lương rời đi.

Đối với chuyện hai người rời đi, chỉ có Như Thúy quan tâm một chút, Ôn Ngạn Bình và ba tiểu bằng hữu hoàn toàn không quan tâm, vây quanh khỉ con thảo luận.

“Đại ca, đại ca, khỉ con này bắt ở đâu thế?” Vẻ mặt A Tuyết hưng phấn, giật giật lông khỉ con, bị móng vuốt nhỏ cào cũng không để ý.

“Lúc ta tắm rửa, thì nó chạy tới tắm cùng ta.” Ôn Ngạn Bình cười tủm tỉm.

“Đệ cũng muốn tắm cùng đại ca, như thế mới hấp dẫn được nhiều khỉ con đi theo đệ ~~” A Tuyết mạnh mẽ nói.

Trường Trường vỗ đầu đệ đệ ngốc, nói: “Đồ ngốc, ý đại ca là, chỉ trên núi mới có khỉ, bây giờ đệ tỏa hết hào quang cũng không hấp dẫn được con nào đến đâu.”

Quý Quý khều nhẹ Ôn Ngạn Bình, mềm mại nói: “Đại ca, khỉ con sẽ ở lại với chúng ta chứ? Giống như Đại Bạch và Tiểu Bạch vậy?”

“Có lẽ thế, ta cũng không biết.” Ôn Ngạn Bình nhún nhún vai, “Là nó theo tới đây, nếu nó muốn đi, thì cứ để nó đi, nó sống trên núi, còn có đồng loại của mình.

Nghe xong, ba tiểu bằng hữu hơi thất vọng, nhưng bây giờ khỉ con vẫn còn ở đây, không sao.

A Tuyết lại rất nhanh thắc mắc: “Đại ca, khỉ con này tên là gì? Đại Bạch và Tiểu Bạch đều có tên nha.”

Trường Trường quan sát lông khỉ con, nói: “Lông của nó có hoa văn, vậy gọi Tiểu Hoa đi.”

Ôn Ngạn Bình: =__=! Cái tên thật không có phẩm chất. Trường Trường vốn đọc nhiều thi thư, nhưng sao lại không có tài cán gì thế?

Quý Quý nói: “Nhị ca, trong phủ tiểu biểu thúc có một con sóc tuyết, cũng tên là Tiểu Hoa.”

“Vậy gọi là Đại Hoa đi.” A Tuyết vui vẻ nói tiếp.

“...”

Nghe các tiểu bằng hữu nêu ra một cái lại một cái, Ôn Ngạn Bình không đành lòng nghe, nhanh chóng rút lui, để tự các tiểu bằng hữu giày vò đi, nàng ngồi bên cạnh uống trà với Như Thúy.

“Ngạn Bình, nói cho nương biết, con ở biệt trang Hạng gia thật sự không xảy ra chuyện gì sao?” Như Thúy cô nương ghé sát nói nhỏ vào tai nàng. Kế hoạch ban đầu là chỉ ở lại biệt trang Hạng gia một đêm, nhưng ai ngờ phát sinh chuyện trễ thêm hai ngày, mà Hạng Thanh Xuân chỉ sai người về báo nàng không được khỏe, nên ở lại biệt trang mấy ngày dưỡng bệnh. Như Thúy biết rõ tình huống Ôn Ngạn Bình, nhất thời không biết nàng xảy ra chuyện gì.

Nói đến chuyện này, Ôn Ngạn Bình có chút nghẹn ngào, ấp úng nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, có chuyện...Đột nhiên bị đổ máu.” Sau đó trông mong nhìn nàng, uất ức nói: “Nương, mỗi lần đều đau như thế, có biện pháp nào không đau hay không? Không không, phải nói, có biện pháp nào không đổ máu hay không?”

“Không có!” Như Thúy cô nương trả lời như đinh đóng cột, trực tiếp tiêu diệt tất cả ảo tưởng của nàng. Nếu như có, nàng cũng tuyệt đối không cho tiểu cô nương thử, không đổ máu thì sau này sao mà làm mẫu thân được?

Ôn Ngạn Bình uể oải, tinh thần không khá nổi.

“Vậy con không bị ai phát hiện chứ?” Như Thúy lại hỏi, thấy tiểu cô nương vẫn không có tinh thần mà lắc đầu, mắt chuyển tròn, bỗng nói: “Ngạn Bình à, con xem con đã mười lăm tuổi rồi, sang năm thì mười sáu, nên xuất giá.”

“...”

Thấy nàng đột nhiên bày ra dáng vẻ hoảng sợ “Nương đang nói chuyện khủng bố gì thế?”, Như Thúy cô nương cảm thấy nếu Ôn đại nhân muốn gả nàng ra ngoài, có thể nói là gánh nặng đường xa thôi.

Không chỉ có Như Thúy cô nương nghĩ vậy, ngay cả Ôn Lương cũng nghĩ như thế.

Lúc này trong thư phòng, chỉ có thầy trò hai người, sắc mặt Ôn Lương bình thản, thần sắc thanh niên thong dong, chỉ có bàn tay dưới tay áo thanh niên vô thức nắm chặt, cho thấy chủ nhân của nó không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

“Con nói, con muốn lấy Ngạn Bình nhà ta?”

“Đúng ạ, mong sư phụ thành toàn.”

Ôn Lương cười như không cười: “Thanh Xuân, con có thể lấy được sao?”

Thần sắc Hạng Thanh Xuân không thay đổi, chỉ cười nói: “Sư phụ, năm đó ngài có thể lấy được sư mẫu, vì sao đệ tử không lấy được tiểu sư đệ?”

“Bởi vì bây giờ nó là tiểu sư đệ của con, nghĩa tử của ta.” Ôn Lương không phải cố ý làm khó dễ, chỉ nói sự thật cho hắn biết, “Chỉ là con cũng nên biết, Ngạn Bình vẫn luôn không chịu nhìn thẳng vào thân phận nữ nhân của mình, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện như xuất giá.”

Nói đến đây, Hạng Thanh Xuân cũng hơi buồn phiền, có đôi khi thật muốn bổ đầu dưa của tiểu cô nương ra xem rốt cuộc bên trong chứa vật gì, vì sao cố chấp như thế, dù sao cũng không thể quên giới tính chân thật của mình được.

“Nếu Ngạn Bình không vui, ta cũng không muốn bức nó.” Ôn Lương bày ra biểu lộ luôn ủng hộ tiểu cô nương nhà mình.

Chỉ cần ngài không cản trở, con nhất định có thể lừa gạt nàng lấy về nhà thôi.

Trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt vẫn là thần thái kiên định ung dung: “Sự do người làm!”

Ôn Lương cười ha ha: “Được rồi, sự do người làm. Thanh Xuân, nếu con có thể làm cho nó đồng ý khôi phục thân phận tự nguyện gả cho con, ta không phản đối.”

Hạng Thanh Xuân mỉm cười, cung kính thi lễ, “Đa tạ sư phụ.”

Kế tiếp, lại tiếp tục nói, chỉ là không nói tới chung thân đại sự của tiểu cô nương nữa mà là chuyện triều đình.

“Thanh Xuân, con ở ẩn đã đủ lâu rồi, qua trung thu, con có thể làm quan, đến lúc đó văn thư bổ nhiệm sẽ đưa xuống, con chuẩn bị sẵn sàng đi.” Ôn Lương dùng nấp vén lá trà trong chén, “Mặc dù Đại hoàng tử muốn chèn ép con, nhưng không hẳn là mất cơ hội. Con hãy nhớ kỹ, trong lòng hoàng thượng có khúc mắc, chắc chắn sẽ không cho phép thảm cảnh như lúc tiên đế còn tại vị tái diễn, bất luận là chuyện gì cũng không được quá thân cận với bất kỷ hoàng tử lớn tuổi nào.”

“Vâng.” Hạng Thanh Xuân mỉm cười đáp, nhưng trong lòng đã đếm thầm số lượng hoàng tử lớn tuổi một lần, nhanh chóng có kết luận.

Thẳng đến khi hạ nhân tới, báo cho họ biết bữa tối đã chuẩn bị xong, hai người mới rời khỏi thư phòng.

Mà Hạng Thanh Xuân được Ôn phủ giữ lại, tiện thể ăn bữa cơm rau dưa với sư phụ, trễ một chút mới cáo từ ra về.

***

Trở về phủ sau mấy ngày đi xa, Hạng Thanh Xuân vốn muốn đi thỉnh an phụ mẫu nhưng biết phụ thân đang lăn lộn chỗ di nương, mím môi lãnh đạm lên tiếng, trực tiếp đi tới phòng mẫu thân thỉnh an.

Thỉnh an xong, Hạng Thanh Xuân bỗng nói với Hạng mẫu: “Nương, biểu muội chưa gả ở trong phủ chúng ta đã lâu, đối với thanh danh của nàng ấy không tốt, hôm nào thời tiết tốt hãy sai người đưa nàng ấy về nhà đi.”

Hạng mẫu nhìn thấy con trai nhíu mày, bà không tin với sự thông minh của con trai, lại không biết nguyên nhân bà giữ Khúc Phương Thảo ở lại Hạng gia, tuy lấy mỹ danh là bà nhớ nhung chất nữ, nhưng là muốn ghép chất nữ cho con trai, con trai đã một mớ tuổi rồi, không có chút tin tức manh mối về hôn sự, làm cho người mẫu thân như bà gấp không chịu được. Không bệnh tật lại không có lý do đặc thù nào, nhưng vẫn không để ý chuyện hôn nhân, để người ngoài thấy thế nào? Thanh niên lớn tuổi chưa thành thân danh tiếng cũng không tốt.

Rốt cuộc Hạng Thanh Xuân không để Hạng mẫu quá lo lắng: “Nương, nếu người lo lắng chuyện chung thân của con, không cần phải gấp, trong lòng con trai đã có đối tượng.”

Nghe thế, Hạng mẫu bất chấp mọi thứ, kinh hỉ nói: “Là cô nương nhà ai? Gia thế thế nào? Nhân phẩm tướng mạo ra sao?”

Thời đại này, chú ý môn đăng hộ đối, coi trọng nhất là gia thế, sau đó mới là nhân phẩm tướng mạo. Trước kia Hạng Thanh Xuân cũng cho là như thế, nhưng bây giờ đã có người trong lòng, suy nghĩ này có chút thay đổi, trong lòng bỗng không thích người ngoài dùng những quy định thế tục này đối đãi Ôn Ngạn Bình.

Trong lòng có suy nghĩ nhưng trên mặt vẫn không lộ ra, chỉ nói: “Nương yên tâm, gia thế và nhân phẩm đối phương đều tốt. Hơn nữa nàng còn được ma ma trong cung dạy dỗ, quy củ lễ nghi đều rất tốt....” Thấy Hạng mẫu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, cười nói: “Những chuyện này là con sai người đi nghe ngóng được, con sẽ không làm chuyện gì phóng túng đâu.”

Hồ ly tinh đem người ta vừa hôn vừa sờ chỉ còn thiếu trực tiếp đẩy ngã nữa thôi, mặt không đổi sắc nói dối, chỉ là chuyện này làm cho Hạng mẫu mở cờ trong bụng, vui vẻ đến mức hận không thể ngày mai nhờ bà mai đi cầu hôn, chẳng qua Hạng Thanh Xuân ngăn lại, chỉ nói thời cơ chưa tới, khi nào muốn cầu hôn, hắn sẽ đích thân nói với phụ mẫu, để phụ mẫu an bài.

Sau khi con trai đã đi thật lâu, Hạng mẫu vui vẻ đến váng đầu mới kịp phản ứng, con trai còn chưa nói cho bà biết đã chọn trúng cô nương nhà ai đâu!

(O__O) Lại bị lừa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.