Đi dạo mệt mỏi, mọi người bèn chọn một tửu lâu ven đường nghỉ chân.
Ngồi bên cạnh cửa sổ, cúi đầu có thể nhìn thấy cảnh phố phường phía dưới, trên không trung hai hàng lồng đèn đỏ chiếu sáng khắp mặt đường, bên bờ sông phía xa xa, đèn đuốc sáng trưng, rất đẹp mắt.
Ăn một ít bánh xong, các tiểu bằng hữu thật sự không có kiên nhẫn ngồi một chỗ, nhìn thấy trên đầu phố có một sạp hàng nhỏ treo hoa đăng hình đầu hổ, rất hiếm thấy, các tiểu bằng hữu ồn ào, muốn đi xem hoa đăng đầu hổ béo.
Bởi vì không xa, nên Ôn Lương bèn cười để thị vệ dẫn bọn nhỏ đi, dặn dò vài câu mới để chúng đi xuống. Sau khi các tiểu bằng hữu rời đi, Ôn Ngạn Bình cũng muốn thừa cơ bôi mỡ vào chân trốn, chỉ là nàng bôi không đủ nhanh, bị Hạng Thanh Xuân bắt được, nói với Ôn Lương: “Sư phụ, con và tiểu sư đệ ra chỗ cây hòe bên bờ sông ước nguyện nha.”
Nghe thế, vẻ mặt phu thê An Dương Vương lộ ra vẻ cổ quái, Hạng Thanh Xuân thản nhiên cười, ngược lại tiểu cô nương bày ra vẻ mặt mơ hồ không tình nguyện.
Ôn Lương nhìn vẻ mặt không tình nguyện của tiểu cô nương, lại nhìn thanh niên nói cười dịu dàng, bèn cười gật đầu.
Ôn Ngạn Bình không thể tưởng tượng nổi nhìn Ôn đại nhân, biểu cảm “Ngài có phải cha ta hay không”, khiến Ôn Lương dở khóc dở cười, nếu không phải cha nàng, sao có thể vất vả tính toán. Mặc dù biết ý nguyện lớn lao của nàng là đời này không cần xuất giá, ngao du đại giang nam bắc. Nhưng Ôn Lương không muốn nàng cực khổ, chỉ muốn nàng yên ả tốt đẹp qua cả đời. Vả lại nhân phẩm đối nhân xử thế của Hạng Thanh Xuân hắn là người rõ ràng nhất, hơn nữa biết người đệ tử này có sở thích kỳ lạ, lấy khiếu thẩm mỹ cố chấp của Hạng Thanh Xuân, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không liếc nhìn nữ nhân khác, như vậy Ôn Ngạn Bình chính là người duy nhất.
Căn cứ vào đủ loại cân nhắc, Ôn Lương vô cùng hài lòng nữ tế này. Với thân phận của Hạng Thanh Xuân, nếu sau này hắn thật sự làm ra chuyện có lỗi với nghĩa nữ, Ôn Lương sẽ không cần để ý mà giày vò tiểu tử này một phen, chiếm thân phận ân sư, có thể làm một vài chuyện rất đơn giản.
Ôn Ngạn Bình không cam tâm tình nguyện bị Hạng Thanh Xuân kéo tới chỗ cây hòe bên bờ sông.
Bên dưới cây hòe có rất nhiều người trẻ tuổi đang đứng, phần lớn là các đôi phu thê trẻ, sạp hàng nhỏ bên cạnh bày bán giấy ước nguyện đủ loại, mọi người viết tâm nguyện của mình, sau đó dùng thang nhỏ cho thuê bên cạnh, tự tay treo giấy ước nguyện lên cành cây hòe. Tương truyền gốc cây hòe này có từ thời Đại Sở khai quốc, có một đôi phu thê yêu thương nhau hết mực, sau này trượng phu phải ra chiến trường không biết bao giờ trở lại, thê tử ở nhà mỗi ngày dụng tâm chăm sóc cây hòe, cho đến chết phu thê hai người cũng không được đoàn tụ. Trải qua mấy trăm năm, cây hòe càng ngày càng lớn, người ta nói màu sắc cây hòe rất kỳ lạ, vào ngày lễ ngày tết, có rất nhiều người tới đây cầu nguyện.
Ôn Ngạn Bình đen mặt, nhìn ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh, rõ ràng tới chỗ này cầu nguyện đều là các đôi phu thê trẻ tuổi, nhưng bọn họ là hai nam nhân, lại tới chỗ này người ta sẽ nghĩ thế nào?
Hạng Thanh Xuân mua giấy viết ước nguyện, kéo Ôn Ngạn Bình qua, mỉm cười nhìn nàng, “Tiểu sư đệ, chúng ta cùng cầu nguyện đi.” Mặc dù họ không phải phu thê, nhưng hai người cùng viết nguyện vọng trên cùng một tờ giấy, đây là dấu hiệu tốt, tương lai xác định có thể thành phu thê.
Đáng tiếc Ôn Ngạn Bình không có cảm xúc lãng mạn của thiếu nữ, không chịu nổi nói: “Nhỏ mọn như thế làm gì? Huynh viết của huynh, ta tự viết của ta.” Nói xong nàng bèn đi mua một tờ giấy viết ước nguyện khác về, thì bị người bên cạnh ngăn cản.
Hạng Thanh Xuân bị tiểu cô nương không hiểu phong tình chọc tức gần chết, nhưng không thể không bày ra vẻ mặt tươi cười, trước hết cứ để nàng viết nguyện vọng lên giấy của mình, nhưng mà nàng chỉ cầu cho người nhà bình an các loại, chờ nàng viết xong, Hạng Thanh Xuân cầm bút, ở chỗ nhỏ bên cạnh viết mấy chữ, sau đó tự mình leo thang nhỏ đi lên, đem giấy viết ước nguyện treo lên đầu cành cây hòe.
Ôn Ngạn Bình thấy hắn cẩn thận, hơi không hiểu, chờ hắn xuống, mới hỏi: “Cẩn thận như thế làm gì? Ta nghĩ, nếu muốn cầu nguyện điều gì, đi chùa thắp hương càng có lòng thành hơn.”
Hạng Thanh Xuân cảm thấy thương người không thương mình vô cùng đau khổ, tiểu cô nương đối với hắn căn bản không có cái gì gọi là tình yêu nam nữ, điều này khiến cho hắn thấy rất thất bại, nhưng mà hắn đã sớm biết, đặc biệt là biết lúc nàng hai lần ba lượt khen ngợi Ngũ cô nương Tây Quận Vương phủ, thì biết nàng yêu thích chính là cô nương, cái này có quan hệ với chuyện nàng không để ý tới giới tính của mình. Tuy rằng như thế, hắn không thể nói một lời nhẹ nhàng rồi buông tha, bây giờ dù chỉ là tình huynh đệ, nhưng khi lấy nàng về, hai người sớm chiều ở chung, tình cảm nhất định sẽ thay đổi. Giống như hắn từ giai đoạn thiếu niên thành thanh niên, cùng ở chung với nàng, từ từ nảy sinh tình ý -- mặc dù ban đầu là tình cảm không hợp đạo đức của mình hắn, nhưng sau này nếu nàng trở thành thành thê tử của hắn, nàng nhất định sẽ dần dần yêu mến hắn.
Hắn rất tự tin.
Ước nguyện xong, hai người đi dạo dọc bờ sông, ngắm nhìn hoa đăng hai bên bờ, trên đài cao còn có vũ sư biểu diễn tạp kỹ, đi cà kheo các loại.
Nhưng mà hai người chưa đi xa, đã bị thị vệ Ôn phủ cản lại, Ôn Lương muốn họ trở về, bởi vì Quý Quý bị lạc mất.
Đầu óc Ôn Ngạn Bình mơ màng, sau khi hiểu rõ lời thị vệ, nàng hồn phi phách tán, cả kinh kêu lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt thị vệ không tốt, hồi đáp: “Lúc nãy các vị thiếu gia đi xem tạp kỹ, không ngờ nhiều người, bị chen lấn tản ra, đại nhân đã phái người đi tìm.”
Sau khi nghe xong, Ôn Ngạn Bình không chú ý những mặt khác nữa, cùng Hạng Thanh Xuân vội vội vàng vàng theo thị vệ trở về, đế trước cửa tửu lâu, nàng lao thẳng lên lầu hai, chỉ thấy Như Thúy ôm A Tuyết và Trường Trường trấn an, vẻ mặt lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như có thể tìm thấy con gái trong đám người chen chúc phía dưới, An Dương Vương phi ở bên cạnh an ủi, Ôn Lương và An Dương Vương thì đang nghe thị vệ bẩm báo, Nhị Bảo đang ôm hai đệ đệ trấn an bên cạnh.
“Cha, không tìm thấy muội muội sao?”
Ôn Lương nhìn nàng một cái, sau khi nghe thị vệ bẩm báo xong để cho hắn lui xuống, mới nói với Ôn Ngạn Bình: “Ừ, không tìm thấy Quý Quý và thế tử An Dương Vương phủ.
Ôn Ngạn Bình nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi: “Nhưng mà không thấy hai đứa một lúc hay sao?”
Ôn Lương miễn cưỡng cười: “Lúc nãy không xác định, nhưng vừa rồi thị vệ báo lại, nói có người nhìn thấy bé trai giống thế tử An Dương Vương phủ đi cùng Quý Quý, nhưng hình như chúng bị người có mục đích chen lấn làm tản ra. Nếu bình thường người vô ý còn đỡ, nếu là những mẹ mìn dày dặn kinh nghiệm thì rất phức tạp.” Nói xong, trong mắt Ôn Lương lóe lên sự ngoan độc.
Hạng Thanh Xuân nhìn thấy tận mắt, trong lòng biết mặc dù bình thường Ôn Lương có vẻ phong quang tế nguyệt, nhưng thủ đoạn rất đa đoan, nhìn nhân nghĩa, nhưng tâm kế biến hóa không ngừng, chọc phải hắn, mơ hồ không có kết cục tốt.
Vẻ mặt An Dương Vương đầy sát khí, một cước đá bay ghế bên cạnh, cái ghế nện vào tường ể nát, có thể thấy cái chân kia có bao nhiêu sức lực, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười dữ tợn: “Tốt tốt, dưới chân thiên tử, mà dám làm chuyện bất nghĩa, nếu để bổn vương biết là ai làm, bổn vương không ngại lột da hắn.
Thanh thế này tuy rất lớn, nhưng lúc này bọn nhỏ được người lớn ôm nên không bị hù dọa. Năm đó lúc An Dương Vương còn là thế tử, trong kinh thành nổi danh là sát tinh, không ai dám chọc, làm việc không cố kỵ, lừa nam bá nữ, tiếng xấu khắp kinh thành. Sau khi thành thân do đánh vương tử Bắc Việt, bị giáng chức điều đến đất phong, qua mấy năm mới được thánh thượng triệu về kinh, ngược lại hắn đã thu liễm hơn rất nhiều. Nhưng mà hiện nay con lớn nhất của hắn mất tích, nghe nói An Dương Vương thương nhất là đứa con lớn này, hai cha con có lá gan lớn giống nhau, hình như muốn sủng ra một bá chủ thứ hai của kinh thành, lúc này nổi giận như thế mọi người cũng không thấy kỳ lạ.
Ôn Lương an ủi: “Con của ngài rất lanh lợi, vả lại có sức mạnh, không lo bọn chúng chịu thiệt, chỉ lo cho những mẹ mìn kia có nhiều người, lại quen dùng thủ đoạn, trước tiên tìm ra người đi rồi hãy nói?”
Ôn Ngạn Bình nóng vội bên cạnh, mặc kệ Đại Bảo lợi hại như thế nào, nhưng nàng biết tiểu muội muội rất nhát gan, bị người ta bắt cóc, nàng không nhịn được kinh hãi, nhanh chóng đau lòng, hận không thể đi tìm bé ngay lập tức, cứu bé ra, thế nhưng bất luận nàng lo lắng thế nào, Ôn Lương cũng không cho phép nàng đi tìm người cùng với thị vệ.
Hai khắc sau, thì có thị vệ trở về bẩm báo.
Thị vệ này không phải thị vệ Ôn phủ mà là thị vệ của An Dương Vương phủ, hơn nữa hơi khác so với thị vệ bình thường, người ngoài không cảm giác gì nhưng người có võ nghệ như Ôn Ngạn Bình có thể so sách được, hắn khác hẳn so với thị vệ bình thường, giống như ám vệ trong cung hơn. Nhưng mà, so với mình, võ công của những ám vệ này vẫn kém một bậc, có thể thấy năm đó nàng bái được một sư phụ võ nghệ cao cường như thế nào.
Quả nhiên, những thị vệ này trở về báo tin tốt, bọn họ đã tìm ra tung tích hai đứa bé, nhưng nhìn tình huống hình như hai đứa bé bị đánh thuốc mê mang ra khỏi thành. Do hôm nay là tết Nguyên Tiêu, cửa thành đóng muộn hơn mọi ngày một canh giờ, thật là tạo cơ hội tốt cho bọn mẹ mìn kia.
“Sở Tam, ngươi có thấy tận mắt không?” An Dương Vương hỏi.
Sở Tam gật đầu, “Thuộc hạ quan sát lộ tuyến của bọn chúng, xác định bọn chúng đi tới huyện Lăng Dung ở ngoại thành. Hơn nữa bọn mẹ mìn kia ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, mặt mũi hiền lành, thoạt nhìn không giống mẹ mìn, thị vệ thủ thành không thấy rõ, cho là bọn chúng dẫn đứa nhỏ vào thành xem hoa đăng thôi.”
Sở Tam vừa dứt lời, Ôn Ngạn Bình liền hành động, vội vàng nói với Ôn Lương: “Cha, võ công của con không tệ, không bằng để con đi xem trước, nếu thích hợp, con sẽ cứu Đại Bảo và muội muội ra.”
Ôn Lương cúi đầu trầm tư, biết nàng nói có lý, bèn gật đầu.
Ôn Ngạn Bình đang muốn rời đi, không ngờ Hạng Thanh Xuân muốn theo đồng hành, điều này khiến Ôn Ngạn Bình mất hứng, không hiểu một thư sinh không biết võ công theo làm gì?
Đối với hành vi Ôn Ngạn Bình xem mình là thư sinh yếu đuối, ngay từ đầu Hạng Thanh Xuân không để trong lòng, sau đó thấy có lợi nên mới nhịn xuống, lúc này thấy vẻ mặt nàng không vui, trong lòng hắn uất ức nhưng không nhượng bộ. Ngược lại Ôn Lương biết mặc dù cô nương này có võ công cao cường, nhưng tâm tư không đủ tinh tế, Hạng Thanh Xuân vừa đúng bù được điểm này, nên đồng ý.
Nếu như Ôn Lương đã đồng ý, Ôn Ngạn Bình mất hứng cũng không có biện pháp nào, trong lòng nàng nghĩ nếu gặp nguy hiểm, tới lúc đó đánh hắn mê man đưa cho thị vệ chăm sóc là được rồi.
Nói mấy câu ngắn gọn, Ôn Ngạn Bình và Hạng Thanh Xuân vội vàng chạy ra cửa thành. Lúc đến cửa thành, thấy bên cạnh có xe ngựa cho thuê, Ôn Ngạn Bình không nói hai lời, Hạng Thanh Xuân bèn lấy ra năm nén bạc ném cho phu xe, tháo càng xe và các vật vướng víu xong, hai người lên ngựa, phi thẳng tới huyện Lăng Dung.
Tình huống khẩn cấp, hai người cùng cưỡi một con ngựa, thật sự không có tâm tình gì khác, Ôn Ngạn Bình ngồi phía trước tay cầm dây cương, phóng ngựa về phía trước, gió lạnh như băng gào thét bên tai.
Gió đêm rét thấu xương dường như muốn xé rách y phục, Hạng Thanh Xuân vòng tay ôm eo người phía trước, còn chưa kịp cảm thụ vòng eo nhỏ nhắn kia, thì phát hiện người trong lòng run rẩy không bình thường, lúc đầu còn tưởng do gió đêm quá lạnh, nhưng hắn lại nhanh chóng phát hiện sự khác thường của nàng.
“Ôn Ngạn Bình!”
Hạng Thanh Xuân lớn tiếng gọi, hắn phát hiện hình như nàng không nghe thấy, tốc độ ngựa càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức trái tim hắn sắp nhảy lên cổ họng, toàn thân hắn phát lạnh, không tự chủ mà dùng sức ôm chặt nàng, thầm nghĩ nếu bị quăng xuống ngựa, cũng phải bảo vệ nàng thật tốt.