Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 156: Chương 156




Đảo mắt một cái mà đã tới mùa xuân tháng ba, cây cỏ xanh tốt, cảnh xuân tươi đẹp.

Trong tháng ba này, chuyện người ta chú ý nhất là hôn sự giữa nghĩa nữ Thái Sư phủ và cháu đích tôn của Dũng Xuyên Bá phủ Hạng Thanh Xuân.

Vài ngày nữa nghĩa nữ Thái Sư phủ sẽ tiến kinh, không biết tại sao Dũng Xuyên Bá phủ nhận được tin tức, lập tức nhờ bà mối đến Ôn phủ làm mai cho cháu đích tôn, Ôn thái sư suy nghĩ một lát, bèn vui vẻ đồng ý mối hôn sự này, tất cả đều hài lòng.

Chuyện Ôn phủ có thêm một nghĩa nữ, đương nhiên trở thành đề tài cho người trong kinh bàn tán say sưa, về sau nghe được nghĩa nữ này đã được nhận nuôi từ lâu, nàng vẫn luôn ở bên cạnh Đàm gia lão phu nhân ở Bình Tân thành. Xưa nay Ôn Lương vốn thân thiết với ngoại tổ mẫu, trước kia từng sống ở Đàm gia một thời gian, hắn luôn thành tâm hiếu kính Đàm lão phu nhân, bởi vì không thể thường xuyên bầu bạn nên trong lòng bất an, thế là Ôn Lương đã nhận một nghĩa nữ, nuôi dưỡng tại Đàm gia, xem như là thay dưỡng phụ hiếu thuận với Đàm gia. Bây giờ dưỡng nữ đã đến tuổi nghị thân, mặc dù Đàm lão phu nhân không đành lòng, nhưng vẫn muốn đưa nàng tới chỗ dưỡng phụ, muốn để dưỡng phụ chọn cho nàng mối hôn sự tốt, lúc đó Đàm gia sẽ xuất ra một phần đồ cưới phong phú.

Sau khi Sùng Đức đế nghe nói chuyện này, ông biết nghĩa nữ của sủng thần tâm phúc của mình vào kinh, lập tức vung tuyệt bút, nói nếu Ôn Tử Tu nhìn trúng công tử nhà ai làm nữ tế, ông sẽ tứ hôn cho bọn họ, hết sức vinh dự.

Lúc người trong kinh thành nghe nói việc này, rất nhiều người phun trà, thầm nghĩ Ôn Tử Tu quả là cao tay, tài năng trợn mắt nói dối ngày càng cao siêu. Nhưng không ngờ khi Ôn Lương nghe nói hành động của hoàng đế, trong lòng hắn buồn bực, không biết hoàng thượng lại muốn náo loạn cái gì? Không phải muốn mượn danh nghĩa của hắn làm chuyện gì nữa chứ?

Về phần những người không biết chuyện, đối với vị nghĩa nữ Ôn phủ mới xuất hiện này có đủ loại ghen ghét đố kỵ, họ càng nhìn ra đương kim hoàng thượng rất coi trọng Ôn Tử Tu, nên sôi nổi nhắc tới một nghĩa tử khác của Ôn Lương, vốn có ý định kết thân với Ôn phủ, nhưng lại nhanh chóng nghe nói vài ngày nửa nghĩa tử Ôn phủ sẽ rời khỏi kinh thành.

Bên ngoài Ôn phủ, vài thanh niên không hẹn mà gặp.

Mạc Tiềm nhìn thấy đám người Vệ Triêu Ấp, Chu Chửng Hú và Hạng Thanh Xuân, bèn tươi cười tới chào hỏi, nói với Hạng Thanh Xuân: “Hồ ly tinh, chúc mừng huynh, sau này huynh sẽ là nữ tế của Ôn tiên sinh, làm rất tốt.”

“Đa tạ.” Hạng Thanh Xuân bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng lạnh nhạt.

Chu Chửng Hú không ngốc như Mạc Tiềm, làm sao không biết Hạng Thanh Xuân đang kiềm nén vui sướng ở trong lòng, nên hắn không khỏi tò mò về vị sư muội chưa gặp mặt kia, có thể khiến cho tâm tình Hạng Thanh Xuân vui sướng như thế, đoán chừng hôn sự này là do chính huynh ấy chọn, Ôn Lương chỉ hỗ trợ mà thôi. Hắn càng không biết, nghĩa nữ Ôn phủ đột nhiên xuất hiện này là ai.

So với người bên ngoài, với tư cách là đệ tử Ôn Lương, bọn hắn càng biết nhiều hơn, nhưng căn bản chưa từng nghe qua Ôn phủ còn có một nghĩa nữ này, bên trong chắc có huyền cơ gì đó, còn không là do Ôn phủ giấu giếm quá kỹ, nên mới đột nhiên xuất hiện một nghĩa nữ này đây.

Vệ Triêu Ấp thản nhiên nói: “Không nói tới tiểu sư muội này nữa, ta nghe nói mấy ngày nữa tiểu sư đệ sẽ rời kinh, đi ngao du thiên hạ, chuyến đi này, không biết vài năm có thể về không?”

Nghe thế, mọi người mới nhớ tới mục đích tới Ôn phủ của mình. Bọn họ không phải đến vì tiểu sư một đột ngột xuất hiện kia, mà là vì tiểu sư đệ muốn đi xa. Mặc dù năm đó tiểu sư đệ gây ra không ít trò đùa dai chỉnh bọn họ, nhưng những năm gần đây, tình cảm huynh đệ được bồi dưỡng rất tốt, hôm nay bọn họ nghe nói sư đệ muốn rời kinh, nên mới tới đây hỏi nguyên nhân, nhân tiện họp mặt với tiểu sư đệ.

Tình cảm của Mạc Tiềm và Ôn Ngạn Bình rất tốt, mặt mày hắn ủ rũ, không trêu chọc Hạng Thanh Xuân nữa, nói: “Đi vào trước đi, hôm nay Ôn biểu ca nghỉ mộc hưu ở nhà, đúng lúc đi bái kiến huynh ấy.”

Mọi người không nói thêm gì nữa, đi vào Ôn phủ.

Trong hậu viện Ôn phủ, Ôn Lương bưng chén trà, ngồi cùng hai con trai, mỉm cười đợi nghĩa nữ long trọng xuất hiện thỉnh an.

Vì sao phải xuất hiện long trọng, bởi vì hôm nay Ôn Ngạn Bình chính thức đổi về nữ trang, trở thành dưỡng nữ Ôn phủ.

Nhắc tới cũng không trách được Ôn Lương chờ mong như thế, lúc trước lúc nhận nuôi tiểu cô nương, thấy nàng xanh xao vàng vọt, ai nhìn cũng gọi một tiếng tiểu tử xấu, mặc y phục bé gái càng không đẹp mắt, thậm chí còn không nói nên lời, ai cũng cảm thấy nàng mặc nữ trang không thích hợp. Mà tiểu cô nương chỉ mặc nữ trang mấy ngày thì thay lại nam trang, cho tới bây giờ, dù trí nhớ Ôn Lương có tốt như thế nào, cũng đã sắp quên mất dáng vẻ lúc tiểu cô nương chải tóc kiểu hai búi tỏi rồi.

Hiện tại, tiểu cô nương đã điều dưỡng rất tốt, da trắng như ngọc, tươi trẻ hoạt bát, mặc nam trang thì biến thành một thiếu niên oai hùng bất phàm, khi mặc nữ trang, hi vọng sẽ là một muội tử mềm mại khiến người ta động tâm.

Không hiểu sao nuôi con gái lại không giống con gái, khiến tận đáy lòng Ôn đại nhân vô cùng mong đợi.

Mà trong phòng, tình cảnh đảo lộn, Lam Y và Thanh Y đứng bên ngoài nghe hàng loạt âm thanh truyền ra từ bên trong, khuôn mặt đỏ bừng, khóe môi run rẩy, nhịn tiếng cười sắp bật ra trong miệng.

So với bọn Lam Y đang nín cười đến rút gân, nha hoàn thiếp thân của Ôn Ngạn Bình --Phi Y đang nổi trận lôi đình.

“Tiểu thư, bây giờ ngài phải mặc nữ trang, mặc nữ trang thì phải mang yếm, không được buộc ngực nữa...A, ngài ngại nó to hơn, rũ xuống không thoải mái? Thật là...Nó không lớn ngài mới khóc đấy...Xin lỗi, tha thứ cho nô tỳ nhiều chuyện. Tiểu thư, đây là dây yếm, ngàn vạn lần không được kéo đứt nó...”

Phi Y cằn nhằn liên miên thật lâu, nhìn thấy Như Thúy cô nương bên cạnh cười sắp sái quai hàm, Phi Y càng tức giận, thiếu chút nữa không để ý tôn ti chửi ầm lên rồi. Có mẫu thân ngốc như vậy, không trách được có thể dạy ra con gái vô lực bậc này.

Ôn Ngạn Bình sợ hãi khi Phi Y cứ càm ràm nhắc đi nhắc lại, nàng giống như con rối để mặc Phi Y giúp mình, thấy Như Thúy cầm một hộp đồ trang sức đi tới, hai mắt Ôn Ngạn Bình đẫm lệ đáng thương nhìn nàng, trong lòng bắt đầu hối hận.

“Ngạn Bình, không thoải mái chỗ nào?” Như Thúy mở hộp trang sức ra, bên trong đều là các trang sức thịnh hành của năm nay, hôm qua Trân Bảo trai mới đưa tới.

Ôn Ngạn Bình uốn éo vai, lấy hai tay nâng bộ ngực lên, tội nghiệp nói: “Nó trở nên lớn hơn rồi, sẽ rơi mất...”

Như Thúy cô nương đưa tay sờ một chút, Phi Y và Ôn Ngạn Bình đồng thời lung lay trong gió, Như Thúy cười híp mắt nói: “Đúng vậy, đẫy đà no đủ, có thể thấy các ma ma đã làm hết phận sự, dưỡng thân thể cho con rất tốt, sau này phải để các bà ấy điều dưỡng thân thể cho Quý Quý.” Như Thúy cô nương rất hài lòng, so với bộ ngực bằng phẳng một năm trước, bây giờ đường cong của tiểu cô nương lả lướt, ngực lớn eo nhỏ mông cong chân dài, xem cái dáng vẻ này, thật là tiểu mỹ nhân duyên dáng.

“...”

Ôn Ngạn Bình im lặng nội lưu đầy mặt, quả nhiên không phải mẫu thân ruột không đáng tin, dám phi lễ bộ ngực của nàng.

Mặc y phục tử tế, Ôn Ngạn Bình bị bắt ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu chải tóc trang điểm, bận rộn một canh giờ, mới đại công cáo thành.

Ôn Ngạn Bình nhìn vào gương đồng, khóe mắt quyến rũ, mày điểm hoa đào, khiến nàng bị dọa như thấy quỷ, ai vậy? Đây tuyệt đối không phải là nàng.

Ngược lại, vẻ mặt Như Thúy và Phi Y kiêu ngạo, Như Thúy nói: “Sau khi trang điểm xong, quả nhiên bất đồng, câu nói kia không sai, không có nữ nhân xấu, chỉ có nữ nhân lười.”

Phi Y cũng nói: “Dung mạo bình thường của tiểu thư rất đẹp, rất hợp với cách trang điểm hoa đào này.”

“Ừ, quả nhiên là vẻ mặt hoa đào.”

“...”

Tục ngữ nói “Một trắng che ba xấu, một béo hủy toàn bộ”, màu da Ôn Ngạn Bình được dưỡng hết sức mềm mại thanh khiết, tinh tế tỉ mỉ, trắng nõn như ngọc, ngũ quan bình thường thanh tú đáng yêu, sau khi trang điểm mặt mày trở nên tinh xảo hẳn, đuôi mắt như hoa, má phấn như mây, quả là đào hoa quyến rũ, rất có khí chất, không thua kém các quý nữ trong kinh thành bao nhiêu.

Bây giờ Ôn Ngạn Bình mới biết, thì ra nữ nhân sau khi trang điểm giống như nữ nhân mười tám thay đổi, mỹ nữ có từ đây, nàng cảm giác như mình bị lừa gạt...Hoặc nói là, dáng vẻ mình bây giờ, không phải là đi lừa gạt người ta sao.

Không để ý tới tiểu cô nương đang âm thầm rối rắm, Như Thúy và Phi Y hết sức hài lòng, ngay cả tiểu Quý Quý vẫn luôn ngồi một bên xem mẫu thân giày vò cũng rất ngạc nhiên, nhảy xuống ghế đi tới nắm chặt ống tay áo Ôn Ngạn Bình, ngửa mặt lên nhìn nàng: “Đại ca thật xinh đẹp ~~”

“Ngoan, phải gọi tỷ tỷ ~~” Như Thúy cô nương sửa chữa.

Tiểu la lỵ nhíu mày, bé quen gọi đại ca rồi, đã quên mất đây là tỷ tỷ, bất tri bất giác vẫn gọi là đại ca.

Sau khi Ôn Ngạn Bình được nha hoàn cẩn thận che chở đi ra ngoài, nàng vẫn còn bận tâm váy quá dài chạm đất sẽ bẩn, hoặc là bản thân không để ý giẫm lên váy ngã sấp xuống, nên đi đứng vô cùng cẩn thận. Đương nhiên, điều này là lo lắng vô ích, cảm giác thăng bằng của nàng đặc biệt tốt, cộng thêm mặc nữ trang, thì nhớ tới bình thường các ma ma giáo dưỡng dạy nàng dáng đi của nữ nhân, nàng không khỏi hóp bụng ưỡn ngực, bước đi liên tục, váy áo chưa từng lay động một cái, đám ma ma phía sau thấy được rất thỏa mãn, quả nhiên không phí công bình thường dạy nàng dáng vẻ bước đi của nữ nhân.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Lương và hai tiểu bằng hữu quay đầu nhìn lại, thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc ngoại bào màu hồng đào, quần lụa mỏng thêu kim tuyến, được đám nha hoàn vây quanh thướt tha đi tới, nàng đi tới, khụy gối hành lễ một cái, khuôn mặt tươi cười cứng ngắc phá tan bầu không khí.

“Cha, Trường Trường, A Tuyết.”

Trong mắt Ôn Lương lộ ra tán thưởng, vỗ tay cười nói: “Quả nhiên là con gái Ôn gia chúng ta, không tệ không tệ.”

Trường Trường và A Tuyết nháy mắt, A Tuyết ngạc nhiên: “Đây không phải là đại ca của chúng con, đại ca không có dáng vẻ như thế.”

Ôn Ngạn Bình lúng túng, sờ sờ mũi, đúng là sau khi trang điểm sẽ thay đổi chính mình mà.

Trường Trường đưa bàn tay nhỏ bé vỗ đầu đệ đệ ngốc: “Rõ ràng là giọng đại ca.”

Đang cười nói thì hạ nhân tới bẩm báo có khách đến.

“Là Thanh Xuân và đám Triêu Ấp đến, chỉ sợ bọn chúng nghĩ con sắp đi xa, nên đến thăm con đấy.” Ôn Lương vừa cười vừa nói

Ôn Ngạn Bình hơi chần chờ, thân phận của nàng ngoài một ít người thì không có ai biết, mặc dù không phải cố ý lừa gạt, nhưng nàng cảm thấy bây giờ mình đĩnh đạc đi ra cũng không tốt, lập tức nói: “Con đi thay nam trang.”

Ôn Lương ngăn nàng lại, xấu bụng nói: “Dù sao cũng nên để bọn chúng gặp tiểu sư muội. Hơn nữa, chuyện này không thể lừa gạt chúng cả đời, chờ khi con đến Hạng gia, nên biết cũng sẽ biết, chỉ là mọi người để trong lòng không nói mà thôi.” Về phần mọi người có vạch trần thân phận Ôn Ngạn Bình hay không, Ôn Lương không hề lo lắng, tuy hoàng đế thích xem náo nhiệt, nhưng thấy thái độ của ngài ấy, ngài ấy đã nói đây là nghĩa nữ Ôn Lương, ai còn cả gan vạch trần nghĩa nữ và nghĩa tử là cùng một người?

Vì thế, Ôn Ngạn Bình chỉ có thể thấp thỏm, đi theo sau lưng phu thê Ôn Lương, tinh thần bất định đi về phía phòng khách. Sau khi tới gần phòng khách, nàng bỗng có chút hụt hơi, nàng cảm thấy dáng vẻ mặc nữ trang rất tổn hại đến khí thế nam tử hán của mình, nàng vô cùng đau khổ, đặc biệt đối với những sư huynh thường xưng huynh gọi đệ kia, bị họ nhìn thấy một mặt khác của mình, là một chuyện rất mất mặt.

Ngay lúc trong lòng tiểu cô nương rối rắm, thấp thỏm không yên, bọn họ đã đi đến phòng khách ngoài tiền viện.

Mấy người Vệ Triêu Ấp đang nói chuyện vội vàng đứng dậy thỉnh an Ôn Lương, sau đó ánh mắt chuyển ra phía sau, thì nhìn thấy phu thê Ôn Lương dẫn theo một thiếu nữ ăn mặc hoa lệ, trực giác cho biết đây chính là tiểu sư muội của bọn họ rồi, nhưng mà...Sư muội này sao nhìn quen mắt quá?

Hai mắt Hạng Thanh Xuân nhìn chằm chằm thiếu nữ đang từ từ đi đến kia không chớp, thấy ánh mắt xinh đẹp của nàng đảo liên tục, vẻ mặt buồn thiu, hắn không khỏi vui vẻ. Mặc kệ nàng trở nên như thế nào, thì cũng là tiểu cô nương mà hắn quen thuộc.

Chào hỏi xong, mọi người an vị, Ôn Lương giới thiệu thiếu nữ đang cứng ngắc như khúc gỗ, nói với bọn họ đây là nghĩa nữ của mình, sau đó kêu Ôn Ngạn Bình chào bọn họ.

Mắt thấy tránh không khỏi, Ôn Ngạn Bình bất chấp, tươi cười cứng ngắc, đứng dậy hành lễ: “Bái kiến các vị sư huynh.”

“...”

Giọng nói quen thuộc khiến cho đám người Vệ Triêu Ấp bối rối, trừng mắt thật lớn.

Qua một hồi lâu, mọi người mới chấp nhận chân tướng thì ra “Tiểu sư đệ” là “Tiểu sư muội”, bọn họ hơi choàng váng lộn xộn, nhớ lại khi lần đầu gặp mặt, bọn họ còn so đo với tiểu cô nương, làm nàng giận dữ trong một thời gian dài, nàng không vừa mắt bọn họ mà bày ra đủ loại trêu cợt...Vấn đề là, rõ ràng chính là một thiếu niên đầy sức sống, sao thoáng một cái đã biến thành cô nương rồi?

Sau đó, đám người Vệ Triêu Ấp nhìn về phía Hạng Thanh Xuân, tiểu tử này sắp trở thành phu thê với nghĩa nữ Ôn phủ, đây không phải là hắn đã sớm biết thân phận của Ôn Ngạn Bình hay sao? Dám giấu bọn họ, mọi người hận không thể khoét hắn mấy lần.

“Hồ ly tinh, huynh không có nghĩa khí chút nào, hại chúng ta trở thành trò cười.” Mạc Tiềm nghiến răng nghiến lợi.

Hạng Thanh Xuân cười khổ, nếu sớm biết, hắn đã không cần đau khổ giãy giụa như trước kia, làm nhiều chuyện ngu xuẩn như thế, ngay cả tính toán u ám cũng đã phát triển rồi. Tuy là như thế, ngoài miệng hắn lại nói: “Gần đây ta mới biết được, hơn nữa phu nhân đệ cũng biết.”

Mặc Tiềm bỗng không lên tiếng nữa, hắn dám oán trách Hạng Thanh Xuân biết chuyện không báo, nhưng không nỡ trách thê tử nhà mình.

Chu Chửng Hú đưa mắt nhìn thiếu nữ cả người không được tự nhiên đứng bên cạnh Như Thúy, ánh mắt vui vẻ, nhìn mặt mày nàng không được tự nhiên, thì hắn biết chính nàng cũng không quen cách ăn mặc của mình, nàng muốn làm một thiếu niên mặc sức bay nhảy hơn.

“Thì ra là như thế, tiểu sư muội, chúc mừng muội và Hạng sư huynh nhé.” Chu Chửng Hú cười nói.

Ôn Ngạn Bình rất muốn lườm hắn một cái, chỉ là động tác này không thục nữ, đám ma ma bên cạnh đang quan sát chặt chẽ, nàng đành phải thi lễ.

Biểu hiện dịu dàng nhã nhặn như thế, đương nhiên khiến đám nam nhân cùng nhau lớn lên với nàng nhịn không được vui vẻ, thấy rất buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.