Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 164: Chương 164




Thời gian làm nàng dâu Hạng gia rất nhẹ nhõm, trong lòng bà bà có ý sợ hãi -- Không biết là sợ con trai hay là sợ con dâu võ nghệ cao cường, bà không dám quản con dâu, mỗi lần dạy quy củ chỉ làm dáng một chút, thời gian còn lại bà bà nàng dâu rất hòa hợp thâm tình, căn bản bà bà chưa từng tức giận với nàng dâu.

Về phần công công, ông ấy có chuyện của mình, vội vàng ôm tiểu thiếp xinh đẹp, ngay cả con trai cũng lười quản thì sao lại quản con dâu, hơn nữa một người nam nhân như ông cũng không tiện nhúng tay vào, tránh cho ngại ngùng với con dâu.

Gả đến Hạng gia đã một tháng, Ôn Ngạn Bình đã chuẩn bị tâm lý để chịu đựng một đám hậu viện của công công, trong lòng nàng đánh giá, một ngày ông ngủ với một người, một tháng sợ cũng chưa hết, hơn nữa chưa kể mùng một mười lăm còn phải ở chỗ chính thê đấy.

Nữ nhân có nhiều hơn nữa, đối với nam nhân này không có vấn đề gì, thứ nam thứ nữ đầy đủ, hơn nữa còn có thật nhiều, có một vài người đã lớn, Ôn Ngạn Bình đã gặp qua. Lúc Hạng Thanh Xuân và Ôn Ngạn Bình được các thứ muội thứ đệ kính trà, nét mặt mấy người đó vô cùng kinh hãi, đến cùng do còn nhỏ, không cách nào kịp phản ứng như Hạng phụ Hạng mẫu, tất cả mọi người đều choáng váng hốt hoảng.

Hạng mẫu nhìn qua, bà lập tức đổi thái độ, ánh mắt cao quý lãnh diễm liếc nhìn trượng phu và đám di nương tiểu thiếp, sau đó lại liếc nhìn đám thứ nữ thứ tử không phải do bà sinh ra, vẻ mặt kiêu ngạo: “Đây là con dâu của ta, hoàng thượng đã chính miệng khen ngợi, nàng rất hiếu thuận hiền lương thục đức.”

Nói qua nói lại một hồi, mọi người đều trắng mắt nghe ra lời cảnh cáo trong đó, đây là nàng dâu Hạng gia do chính miệng hoàng thượng tứ hôn, ai dám có ý kiến chính là chống đối hoàng thượng! Đám tiểu thiếp xinh đẹp như hoa vội vàng vui vẻ lấy lòng, mà những thứ tử thứ nữ kia dù cho có nhận ra Ôn Ngạn Bình cũng không dám nói. Huống chi, có cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám đối nghịch với Hạng Thanh Xuân.

Theo lý thuyết, Hạng gia nhiều người, khó tránh sẽ sinh ra lục đục, đặc biệt đám thứ tử thứ nữ này trời sinh ra để đòi nợ, lúc nào cũng gây khó dễ cho con trai trưởng, vì vậy chuyện tranh đấu là không tránh khỏi. Nhưng mà, hiện giờ trong Tây viện vô cùng yên tĩnh, căn bản không có dấu vết của tranh đấu, Ôn Ngạn Bình thấy thế không vui, sau đó được Tần ma ma giải thích, nên nàng đã hiểu.

Thì ra những thứ tử thứ nữ này, thậm chí còn có Hạng phụ đều bị Hạng Thanh Xuân chỉnh đốn, căn bản không dám làm ầm ĩ, Hạng mẫu và nàng chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.

Lúc Ôn Ngạn Bình nghe Tần ma ma kể lại hành động chỉnh đốn Tây viện vĩ đại của Hạng Thanh Xuân mà bà nghe ngóng được, Ôn Ngạn Bình suýt rớt cằm, năm đó hồ ly tinh mới mười lăm tuổi, mà đã làm việc quyết đoán, ngay cả Hạng phụ cũng chỉnh đốn, thật là quá....

Trong nhận thức của Ôn Ngạn Bình, một gia trạch bình an cần phải có hai điểm, một là nam chủ nhân liêm chính công bằng, hai là nữ chủ nhân phải thủ đoạn quyết đoán.

Trước tiên nói về nam nhân, nam nhân phong kiến đều thích ràng buộc, hơn nữa các phúc lợi trong xã hội phần lớn đều do nam nhân hưởng thụ, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Người nam nhân nào không tham hoan háo sắc, trong phòng lúc nào không có giai nhân tri kỷ? Chẳng qua, chỉ sợ nam nhân bất công, đối với nam nhân mà nói, thê tử chỉ để kính trọng, tiểu thiếp mới dùng để sủng ái, mà do một chữ sủng kia, đám tiểu thiêp được sủng đến không biết trời cao đât rộng, cũng do được nam nhân thiên vị che chở, tiểu thiếp và chính thê cùng lên lôi đài, sức chiến đấu đó không đùa được đâu.

Rồi nói đến nữ nhân, nếu không có thủ đoạn, không quyết đoán, không ngừng quấn lấy nam nhân, không quản thúc đám tiểu thiếp chặt chẽ, thì những ngày như thế không cách nào vượt qua, nếu không phải vì lợi ích của mình bị ảnh hưởng, nghiêm trọng hơn còn ảnh hưởng đến trưởng nam trưởng nữ của mình, thì không phải một câu “uất ức” là có thể nói hết được.

Mặc dù Hạng phụ là trưởng tử của Dũng Xuyên Bá, nhưng lại là một người không có chí tiến thủ, tật xấu rất nhiều, ngoại trừ không thông minh còn có một khuyết điểm lớn nhất: Hoa tâm phong lưu. Dẫn đến trong phòng có một đống nữ nhân, thường xuyên đổi người cũ có người mới, nhìn thấy người hơi có tư sắc một chút là kéo lên giường mình ngay, nữ nhân dính đến ông không một trăm thì cũng tám mươi, vả lại phạm vi vô cùng rộng rãi, từ nha hoàn bên cạnh Dũng Xuyên Bá phu nhân đến nha hoàn hồi môn của thê tử mình, ngoài ra còn có nha hoàn của các em dâu và còn nha hoàn trong viện của con trai...Được rồi, chỉ cần nơi nào có nữ nhân, thì đều có dấu chân của ông, quả thật Hạng phụ chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không hề dùng não suy nghĩ xem nữ nhân đó mình có thể đụng hay không, quy củ gì gì đó tất cả chỉ là mây bay.

Như thế, mấy năm nay toàn bộ Dũng Xuyên Bá phủ bị Hạng phụ làm cho chướng khí mù mịt, bởi vì Hạng mẫu Khúc thị không biết quản lý đám tiểu thiếp, tính tình còn nóng nảy động một chút là bùng nổ. Cuối cùng huyên náo đến Dũng Xuyên Bá nổi giận, vứt bọn họ qua Tây viện, đóng cửa lại, để cho bọn họ tự lo cho mình là được, mặc dù trên danh nghĩa không ở riêng, nhưng kinh tế đồ dùng sử dụng riêng, cũng xem như là độc lập.

Mà khi đó, Hạng Thanh Xuân mới năm tuổi, hắn cảm thấy mình là đích trưởng tử được yêu thương của Dũng Xuyên Bá phủ mà phải lưu lạc tới Tây viện hoàn cảnh như một con chó, điều này ảnh hưởng rất lớn tới hắn, đồng thời còn ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của hắn. Khi đó Hạng phụ không có người quản thúc, mọi chuyện càng thêm trầm trọng, Hạng mẫu dồn hết tâm tư lao đầu vào sự nghiệp đánh tiểu tam tiểu tứ, khó tránh việc bỏ bê con trai duy nhất, thiếu chút nữa gây họa lớn, làm cho hắn không thể tự mình lớn lên.

Sau khi Hạng Thanh Xuân từ từ lớn lên, mọi chuyện trong nhà cũng dần nắm chắc, bố cục thay đổi, hắn bắt đầu duỗi móng vuốt của mình ra.

Năm Hạng Thanh Xuân mười lăm tuổi, không biết có phải do xú tiểu tử nào đó ảnh hưởng hay không, sau khi thuyết phục Hạng mẫu, hắn mượn tay Hạng mẫu chỉnh đốn Tây viện, từ đó trở đi, thời gian khổ sở của Hạng phụ bắt đầu.

Hạng Thanh Xuân ra tay giống như sấm vang chớp giật, Hạng phụ Hạng mẫu gần như không nhận ra đứa con trai này, nhất thời hai ông bà sợ hãi không thôi, đợi tới khi bọn bọ kịp phản ứng thì Tây viện đã được chỉnh đốn thỏa đáng rồi. Tây viện tiếng gió hạc lịch, mọi người phải nhìn mặt hắn mà làm việc. Vì thế, Hạng phụ trải qua một trận cắt da khoan tim đau khổ, liên tiếp bị tiểu thiếp âu yếm phản bội, còn không ngừng bị phu thê Dũng Xuyên Bá dạy dỗ, cái này mới là thủ đoạn rõ ràng nhất của con trai trưởng.

Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì quả thật muốn lấy mạng người!

Hạng mẫu ở giữa, giữ vững lập trường, chỉ cần há to mồn ngây ngốc lắng nghe kết quả là được, ngay cả khi trượng phu nước mắt lã chã chạy tới xin lỗi vì những năm qua để bà chịu uất ức, lấy mặt mũi mình ra thề sau này sẽ không bao giờ ái thiếp diệt thê nữa, bà cũng chỉ thẫn thờ.

Con trai quá lợi hại, người làm cha này rất sợ hãi!

Sau chuyện này, Hạng phụ nghe lời giống như cháu trai của Hạng Thanh Xuân, an phận hai năm. Hai năm quả là cực hạn rồi, lúc Hạng mẫu bắt đầu chú ý đưa tay vào tiểu viện của con trai, chọn cho con trai mấy nha hoàn thông phòng xinh đẹp, Hạng Thanh Xuân vung tay áo lên, Hạng phụ được bỏ lệnh cấm, không khách sáo thu nhận các nha hoàn thông phòng được chuẩn bị cho con trai.

....

Phản ứng của những người nghe chuyện xưa chỉ có thể!! Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!...

Ôn Ngạn Bình: = __=! Hồ ly tinh xấu xa, ngay cả phụ mẫu mình mà cũng dám ra tay!

Thế là, lúc thiếu niên Hạng Thanh Xuân mười bảy tuổi, đã có cảm xúc, cho là mình thích tiểu tử xấu nào đó mà trở nên âm u bi phẫn, Hạng phụ Hạng mẫu không ngoài ý muốn lại nằm trước họng súng, bị con bất hiếu giày vò. Đến tận bây giờ, hai người đều không dám nói chuyện lớn tiếng với con trai, dù cho hắn là nam nhân lớn tuổi chưa lập gia đình, hai người cũng chỉ có thể gấp trong lòng, không dám ép buộc hắn.

Xét thấy chuyện hôn sự này là do con trại tự mình tìm, tuy Hạng mẫu đã từng nghĩ qua sẽ ẩn nhẫn, thật sự bà rất an phận, cộng thêm thân phận con dâu không tầm thường nên không dám giằng co. Mà những nhân tố ảnh hưởng đến sự hạnh phúc của gia trạch -- tiểu thiếp, thứ tử thứ nữ các loại đã sớm bị chỉnh, bây giờ rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không cần để ý tới.

Ôn Ngạn Bình thoải mái ngồi dựa trên thảm lông mềm mại trên giường, sung sướng ăn các quả nho đã được lột vỏ, đột nhiên nàng cảm thấy hồ ly tinh xấu một chút cũng tốt, nếu không năm đó hắn đã sớm chết một trăm lần rồi, bây giờ chắc đã đi đầu thai.

Phi Y lột vỏ nho cho nàng, Tần ma ma ngồi trên ghế con trước giường, kể chuyện mấy ngày nay bà nghe được bên Tây viện cho nàng biết. Một là bà muốn nàng hiểu biết, làm tốt phận sự nàng dâu Hạng gia, hai là muốn nàng đối xử tốt với vị tân hôn phu một chút, đừng hở ra là vung nắm đấm, nên quấn lấy vị hôn phu ở bên cạnh mình, nhanh chóng sinh con trai mới đúng.

Tần ma ma và Phi Y thật sự rất lo lắng cho tiểu cô nương, sợ nàng không kiềm chế được tính tình. Nàng lớn lên với tư cách là một bé trai, không có chút ý thức nguy cơ nào, không chỉ yêu thích gọi những nha hoàn xinh đẹp trong Xuân Hoa viện đến hầu hạ, mà còn không chịu nổi sự thân mật của trượng phu, mặc dù bây giờ Hạng Thanh Xuân yêu thương nàng, lúc nào cũng nhân nhượng nàng, nhưng về lâu dài, nam nhân nào cũng sẽ chán, muốn tìm nữ nhân biết dịu dàng chăm sóc, khéo léo hiểu lòng người, đến lúc đó giữa phu thê sẽ sinh ra kẻ hở.

Đối với sự lo lắng của Tần ma ma, Ôn Ngạn Bình vô tình nói: “Không sao đâu, nếu hắn dám có dị tâm, thì ta sẽ cho hắn đoạn tử tuyệt tôn!” Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng lạnh, trong tay áo rộng thùng thình cất giấu đoản kiếm sắc bén lạnh như băng.

Tần ma ma gần như hôn mê, sắc mặt Phi Y xanh mét, vẻ mặt hai người thể hiện “Cô nương này đã hết thuốc chữa“.

Lập tức, với tư cách là ma ma giáo dưỡng, Tần ma ma không thể nhịn được bắt đầu dạy dỗ tiểu cô nương, muốn nàng hiểu rõ nữ nhân đời này dù cho không cần phải dựa vào nam nhân, nhưng phải để gia trạch bình an, bình ổn trôi qua một đời, nếu tùy tiện sử dụng sức mạnh thì khoảng cách sẽ ngày càng xa, mà vẻ mặt tiểu cô nương lại là chờ mong một tương lai được đi ngao du bốn phương, chỗ ở bất định, Tần ma ma càng choáng váng.

Nàng kiên quyết muốn xoay chuyển mối hôn sự sai lầm này!

Trễ một chút, Hạng Thanh Xuân mới trở về, hắn phát hiện tâm trạng Ôn Ngạn Bình không tốt, ăn cơm cũng ít hơn một chén, khiến cho hắn hơi bận tâm, hắn quay người dặn phòng bếp nhỏ trong Xuân Hoa viện chuẩn bị một ít thức ăn khuya cho nàng.

Buổi tối, tắm nước ấm xong, Ôn Ngạn Bình bò lên giường, sau đó nhấc chăn lên chui vào.

Hạng Thanh Xuân dùng bữa tối xong thì ở trong thư phòng xử lý một vài công vụ, sau đó hắn cũng nhanh chóng trở về, thấy nàng mệt mỏi, nhưng hắn không hỏi nhiều, trước tiên đi tắm rửa rồi mới leo lên giường.

Ừ, bắt đầu cuộc sống phu thê phong phú về đêm rồi.

Chỉ là tâm trạng Ôn Ngạn Bình hôm nay không tốt, không muốn lăn giường với hắn, nhưng mà cuối cùng nàng vẫn bị hắn dụ dỗ đến mơ màng, bắt đầu mê man, lúc trở mình ngồi lên người hắn, Ôn Ngạn Bình còn quyết tâm, hôm nay nhất định không được để hắn áp xuống dưới, sau khi bất chấp tư thế nữ trên nam dưới mà tiến vào, nàng bỗng không còn sức lực, cuối cùng hừ hừ giao lại quyền chủ động cho hắn, nàng lại bị áp xuống phía dưới, thân thể bị trêu chọc đến khó chịu, địa phương hai người kết hợp liên tục truyền tới vui sướng --Cảm giác giống như tia chớp đánh xuống, đầu óc nàng trống rỗng, miệng phát ra tiếng rên rỉ nức nở nghẹn ngào, vừa đau khổ vừa vui thích, hai tay cào vài cái sau lưng hắn.

Tóc hắn rủ xuống trước ngực nàng, mồ hôi nhỏ trên người nàng, hai thân thể giao hòa, bọn họ là người thân mật nhất trên thế giới này.

Tiếng thở dốc ồ ồ vang lên, hắn tận hứng gục xuống người nàng, đợi khi tiếng hít thở của hai người vững vàng, hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng vài cái, sau đó xoay người, để nàng trần trụi nằm trên người hắn, nàng muốn ở phía trên, không phải hắn đã để nàng ở phía trên hay sao?

Nam nhân được thỏa mãn thú tính thường rất dễ nói chuyện, Hạng Thanh Xuân cũng không ngoại lệ, tâm tình hắn rất tốt, hỏi nàng: “Sao thế, hình như đêm nay nàng hơi mệt mỏi.”

Ôn Ngạn Bình cắn hắn một cái, vừa rồi hắn lại áp nàng, ấm ức nói: “Tần ma ma giận ta rồi, bà ấy tức giận thật đáng sợ.”

Thật ra Tần ma ma tức giận có đáng sợ, bà cũng sẽ không xử phạt hay mắng chửi ai, không nói người này còn là chủ tử của bà. Nhưng từ khi tiểu cô nương còn bé, các bà đã dạy dỗ quy củ cho nàng, nàng làm không tốt, các bà phải cố gắng dạy, bị giày vò không ít. Trong lòng nàng thật sự rất sợ hãi, nàng cảm thấy loại sinh vật như ma ma giáo dưỡng này là đáng sợ nhất.

Hạng Thanh Xuân lạnh lùng, hắn còn không nỡ mắng tiểu cô nương, thế mà các ma ma dám mắng, giết chết bà ta!

“Ma ma mắng ta, không cho ta mới tân hôn mà đã nghĩ đến chuyện xa nhau, không có cô nương tốt nào suốt ngày muốn ra ngoài đi ngao du thiên hạ...”

Hạng Thanh Xuân trực tiếp âm u, hắn muốn đổi đối tượng giết chết, hắn cảm thấy ma ma mắng đúng lắm, nên mắng thêm!

Hắn phẫn nộ, lười để ý đến chuyện nàng muốn ở phía trên, trực tiếp đè nàng xuống, nâng một chân nàng lên, dựa vào sự trơn trượt lúc nãy, vọt nhanh vào, đồng thời chặn miệng nàng, bắt đầu điên cuồng.

Kẻ thù quá giảo hoạt, tiểu cô nương cường đại trong nhất thời không thể sử dụng sức mạnh, cả một buồi tối phải chấp nhận bị ngược đãi, ngày hôm sau căn bản không dậy nổi.

Dậy không nổi cũng không sao, nàng vẫn làm ổ trên giường. Lúc này, phủ Đại hoàng tử sai người đưa thiếp mời tới, mời nàng ba ngày nữa đến phủ Đại hoàng tử thưởng cúc. Nghe nói hoa cúc trong phủ Đại hoàng tử nở rất đẹp, Đại hoàng tử phi cao hứng, mở tiệc chiêu đãi một số phu nhân, mời họ đến thưởng hoa uống rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.