Tiểu hài tử vẫn chưa tỉnh, Như Thúy cũng có chút lo lắng, nhưng qua ngày hôm sau hô hấp đã có chút ổn định, đại phu nói đây là chuyện tốt, chứng minh rằng nàng đã có chuyển biến tốt, nhưng vẫn còn rất nguy hiểm, cần phải phải cẩn thận chăm sóc, còn khi nào nàng mới tỉnh dậy thì rất khó nói a.
Đại phu nói, tiểu hài tử này thân hình vốn dĩ đã gầy yếu rồi, dinh dưỡng lại không đầy đủ nữa, trên người còn có dấu vết bị ngược đãi, không biết đã tích tụ bao nhiêu năm, bây giờ lại còn bị thương quá nặng như vậy, coi như vét sạch chút sức lực còn lại của nàng rồi, suy yếu vô cùng, rất khó có thể nói trước được nàng có tỉnh lại hay không.
Như Thúy nghe xong, liền biết sau khi cha mẹ của đứa bé này bị bọn cường đạo giết chết, cuộc sống của đứa nhỏ này liền cực kỳ gian nan, liền thương tiếc nàng nhiều thêm vài phần.
Bởi vì tiểu hài tử bị thương, bọn họ dừng lại ở Ninh Thành hai ngày. Hai ngày này Như Thúy vẫn luôn ở lại khách điếm chiếu cố tiểu hài tử bị thương, Ôn Lương đi đến quan phủ vài lần, nghe nói bọn sơn tặc ở khắp núi đã bị quan binh vây bắt hết rồi, bách tính vùng phụ cận xung quanh Vinh Hoa Tự đều vui mừng khôn xiết, cảm thấy năm nay là một năm may mắn a. Trái ngược với sự hân hoan của bách tính trong vùng là sự lo sợ của mấy tên quan lại địa phương đã dám cấu kết với bọn cường đạo, có thể đoán được cuộc họp thường niên năm nay của bọn chúng sẽ thập phần khủng hoảng a.
Tiểu hài tử còn chưa tỉnh, Ôn Lương xem xét lại thời gian đi đường, phát hiện ra so với thời gian dự tính thì bọn họ đã kéo dài hơn mấy ngày rồi, hơn nữa từ Ninh Thành tới Bình Tân chỉ còn có hai ngày đường nữa thôi, Ôn Lương không khỏi có chút gấp gáp, hắn tuyệt đối không vui khi lần đầu tiên hắn cùng với Như Thúy cô nương đón năm mới lại là ở trên đường đi, hơn nữa hắn cũng muốn mang theo Như Thúy cô nương về nhà của ngoại tổ mẫu để cho bọn họ gặp nàng một lần a.
Ôn Lương suy tư một chút, liền đi hỏi đại phu xem tình hình hiện tại của tiểu hài tử có thể lên đường hay không. Đại phu cũng biết là bọn họ phải về Bình Tân thăm viếng, trầm ngâm một hồi, liền nói cho bọn hắn biết, chỉ cần trên đường chăm sóc bệnh nhân thật tốt tránh cho nàng lại bị phát sốt lại, cùng với hạn chế sự xóc nảy là có thể. Mặt khác hắn cũng muốn nói rằng, tiểu hài tử mãi vẫn không thấy tỉnh lại, Ôn Lương có chút lo lắng, muốn nhanh chóng đến Bình Tân tìm danh y đến chữa trị cho đứa nhỏ. Ninh Thành chỉ là một thành thị nhỏ, y thuật của đại phu không cao cho lắm, chỉ hi vọng sau khi tới Bình Tân, liền có thể nhanh chóng tìm được đại phu, đứa nhỏ một ngày còn chưa tỉnh lại, là một ngày chưa thoát khỏi nguy hiểm a.
Nghe được lời nói của đại phu, Ôn Lương lập tức cho người đi chuẩn bị xe ngựa, trên xe trải rất nhiều chăn bông mềm mại, cần phải làm cho nàng thật thoải mái trên đường đi đến Bình Tân.
Lúc bọn họ đang thu thập mọi thứ để chuẩn bị xuất phát, lại không ngờ rằng người của Đàm gia chờ không được đã tự mình đến đón bọn họ rồi.
Người mà Đàm gia phái tới là Đàm Ký Xuyên, là trưởng tử của đại phòng Đàm gia, cũng là tôn tử lớn nhất của Đàm gia, Ôn Lương cũng phải kêu hắn một tiếng đại biểu ca.
“Đại biểu ca, sao ngươi lại tới đây?” Ôn Lương hết sức ngạc nhiên.
Xe ngựa của bọn họ lúc này đang ở trước cửa khách điếm, đang chuẩn bị để xuất phát a, ai biết là Đàm Ký Xuyên sẽ mang theo gia đinh của Đàm gia đột nhiên xuất hiện. Nếu không phải Ôn Lương có trí nhớ tốt, chỉ sợ cũng không nhận ra vị đại biểu ca đã nhiều năm không gặp này, đặc biệt là vị biểu ca này đã thay đổi quá nhiều rồi.
Ôn Lương còn có chút không nhận được người, nhưng Đàm Ký Xuyên lại nhớ rõ mặt mũi của vị biểu đệ này. Nói theo cách nói của người Đàm gia, dung mạo của hắn giống hệt như vị cô cô tài hoa mĩ mạo, phong lưu xuất chúng, thu hút ánh mắt của người khác tới cực điểm, làm cho các tiểu cô nương không ngại rụt rè mà đánh nhau vì hắn, trở thành ký ức hết sức sâu sắc. Hơn nữa cũng bởi vì dung mạo của hắn và mẫu thân hắn giống nhau y như đúc, liền trở thành tâm can bảo bối trong lòng các vị lão gia ở Đàm gia, hàng năm đều ngóng trông hắn trở về.
Mà Ôn Lương lấy lý do đi dưỡng bệnh mang theo Như Thúy cô nương trở về Bình Tân đón năm mới, một là muốn tránh đi lời đồn đại trong kinh thành, hai là hắn chán ghét hành vi buộc hắn bỏ vợ lấy thiếp của ngài Trấn quốc công, ba là hắn nghe nói thời gian trước ngoại tổ mẫu có bị bệnh nặng một hồi, ở trên giường bệnh vẫn luôn gọi tên hắn, làm hắn có chút ấm áp, có chút tưởng niệm. Ôn Lương cũng biết hắn thân là tử tôn Ôn gia, lại chạy đến nhà ngoại đón năm mới là một hành vi cực kỳ hoang đường, mặc kệ lý do của hắn có đúng đắn đến đâu, cũng là không đúng rồi. Thế nhưng xưa nay hành vi của hắn vẫn hoang đường như vậy, thêm một chuyện nữa thì có làm sao đâu.
“Tử Tu, đã lâu không gặp, ngươi vẫn không có thay đổi gì hết a.” Vẫn đẹp như vậy a. Vị đại biểu ca không hề phúc hậu tí nào nhạo báng hắn ở trong lòng, sau đó nói: “Theo như tin tức ngươi cho người đưa tới, đáng lẽ các ngươi phải đến Bình Tân từ hôm qua rồi, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy bóng dáng các ngươi đâu, lão tổ tông liền lo lắng, kêu ta đi tìm xem ngươi đang ở đâu.”
Ôn Lương nghe xong liền áy náy không ngớt, vốn dĩ hắn muốn dấu chuyện mình gặp phải cường đạo, cộng thêm việc tiểu hài tử bị thương thật sự nặng, làm hai vợ chồng luống cuống tay chân, liền quên mất việc báo tin tức cho người Đàm gia.
Sau đó Như Thúy cũng qua đây chào một tiếng, thuận tiện gặp mặt vị đại biểu ca này. Đây là một nam nhân hết sức trọng ổn, vẻ mặt ôn hòa dễ gần, nhưng cũng không thật sự ôn hòa như vậy, nói chuyện với hắn mấy câu, hắn đều ứng đối hết sức đúng mức, thể hiện phong phạm của con cháu nhà thế gia.
Đối với vị biểu đệ muội này, Đàm Ký Xuyên nhịn không được nhìn thật kỹ, rồi khách khí đáp lễ một cái, ngoài mặt vẫn đang cười, nhưng không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì. Như Thúy cô nương biết ánh mắt của vị biểu ca này là đang đánh giá mình, nhưng so với những ánh mắt xem thường ở chỗ phủ Trấn quốc công thì vẫn tốt hơn nhiều lắm, cho nên nàng đứng cười khanh khách, tiến thoái đúng mức, khiến cho vị biểu ca này hết sức ngạc nhiên. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng nàng xuất thân là một nha hoàn, sẽ có một chút không phóng khoáng, lại không nghĩ ràng nàng có thể bình tĩnh được như vậy.
Ôn Lương tự nhiên nhìn ra được là đại biểu ca đang kinh ngạc, trong lòng cười thầm, nha đầu nhà hắn đối mặt với người nào đó hết sức bình tĩnh a.
Trên đường đi có thêm vị biểu ca này lại tăng thêm được vài phần náo nhiệt.
Như Thúy cùng hai nha hoàn ở trong xe ngựa chiếu cố đứa nhỏ bị thương kia, Ôn Lương cùng Đàm Ký Xuyên cùng nhau cưỡi ngựa đi ở phía trước, vừa đi vừa nói về nguyên nhân chậm trễ của bọn hắn. Đàm Ký Xuyên khi nghe nói bọn họ gặp phải bọn cường đạo ở Vinh Hoa Tự liền lo lắng không thôi, sau khi biết biểu đệ đã thiết lập cạm bẫy khắp chùa, lại chiến đấu kịch liệt với bọn cường đạo lúc nửa đêm khiến hắn lo lắng hết sức, sau đó lại biết được tiểu hài tử bị thương kia là do cứu người, cũng là cảm thán không thôi.
Nếu như trực tiếp cưỡi ngựa thì chỉ cần một ngày nữa là bọn họ có thể tới Bình Tân rồi, nhưng bây giờ trên xe ngựa lại đang có người bị thương, nên hành trình phải kéo dài thêm vài ngày.
Sau một ngày đường, bọn họ đi tới một trấn nhỏ, dừng chân tại một khách điếm.
Ôn Lương ôm tiểu hài tử vẫn đang hôn mê đặt lên giường, sau đó lập tức kêu người đi tìm đại phu trong trấn đến, bởi vì tiểu hài tử lại bắt đầu phát sốt rồi.
Như Thúy có chút lo lắng, đại phu nói giống hệt người ở Ninh Thành, chỉ cần đứa nhỏ tỉnh lại liền thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Đợi đại phu xem bệnh cho đứa nhỏ xong, Như Thúy liền nhờ đại phu tiện thể khám bệnh cho Ôn Lương luôn.
“Tử Tu vẫn còn đang bệnh ư?” Đàm Ký Xuyên có chút ngốc rồi.
Như Thúy kỳ quái nhìn hắn một cái, trả lời: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng hắn lúc trước bị bệnh nặng lắm, mười ngày nay lại gấp rút lên đường như vậy, cộng thêm mấy ngày nay gặp lại gặp quá nhiều sự việc, ta lo lắng hắn không chịu nổi.” Sau đó dùng một loại ánh mắt “Ôn đại nhân ngài thật đáng thương đã gầy lắm rồi làm cho người ta thật thương tiếc” nhìn chằm chằm cái vị đang bị làm cho sặc trà ho đến điên cuồng.
Đàm Ký Xuyên càng nhìn càng thấy kỳ quái, sau đó cổ quái nhìn Như Thúy cô nương một cái, nhân lúc nàng mang theo nha hoàn đi sắc thuốc cùng làm dược thiện cho Ôn Lương, vị biểu ca này nhịn không nổi nữa liền tiến tới bên người biểu đệ, nhỏ giọng cảm khái nói: “Tử Tu a, vị biểu đệ muội này coi bộ rất dễ bị lừa a.” Loại tính tình đơn giản như vậy, làm sao đấu lại những thứ âm hiểm gian xảo trong phủ Trấn quốc công?
Nhìn xem kìa, đều bị tên hồ ly Ôn Lương kia xoay vòng vòng, vẫn cho rằng người nào đó cưỡi ngựa cả ngày trời trong mùa đông giá rét là còn đang ốm yếu cần phải chăm sóc.
Ôn Lương ho khan một tiếng, rất lương thiện nói: “Đại biểu ca, nàng chỉ là hết sức để ý chuyện của ta, còn những thứ khác...đều rất tốt.” Phải nói là rất nghẹn khuất người.
Đàm Ký Xuyên mặc dù nghe ra là hắn đang mỉa mai, nhưng chưa có tiếp xúc qua nên cũng không biết nói gì hơn, nhưng có thể khẳng định là, vị biểu đệ muội này tuyệt đối có chỗ hơn người, nếu không cũng không để cho vị biểu đệ giảo hoạt như hồ ly này lại tuyên bố lấy nàng làm thê ngay trước mặt mọi người.
Bọn họ nghỉ ngơi ở trấn nhỏ một đêm, sáng hôm sau tiếp tục lên đường, lúc chạng vạng tối đã tới Bình Tân rồi.
Bình Tân là một thành cổ có lịch sử hết sức lâu đời, cũng là một thành trì lớn của Đại Sở, mặc dù trời đông giá rét, nhưng trên đường cũng không ít người qua lại, bây giờ đã là hai mươi tám tết, mọi người vẫn đang đi mua sắm tết nha.
Đàm gia ở trong một ngõ nhỏ ở thành đông của Bình Tân, cửa lớn sơn màu đỏ tươi, trước cửa có hai con sư tử đá thật lớn, phía trước có một cây đại thụ thật lớn, mặc dù đã rụng bớt lá, nhưng vẫn còn cực kỳ xanh tốt.
Cửa lớn vẫn đang mở, có mấy đứa nhóc đang đứng ngóng chờ, nhìn thấy một đội nhân mã đi tới, thằng nhóc nhận ra đại thiếu gia đang cưỡi ngựa đi phía trước, liền lộ ra biểu tình hết sức sung sướng, có đứa còn nhanh chân chạy vào báo cho các vị lão gia cùng phu nhân đang ngồi trong nhà chờ đợi rằng đại biểu ca đã dẫn người về.
Ôn Lương ngẩng đầu nhìn về phía Đàm phủ, hắn có cảm tình với nơi này cực tốt, còn tốt hơn nhiều so với phủ Trấn quốc công là nơi hắn đã sinh ra, từ bé đến khi trưởng thành hắn đã ở đây rất nhiều rồi. Nếu nói phủ Trấn quốc công chỉ mang đến cho hắn cảm giác thống khổ, thì Đàm gia mang lại cho hắn cảm giác quan tâm ấm áp như người nhà, mặc dù đây chỉ là nhà ngoại của hắn.
Ôn Lương hít một hơi thật sâu, cùng Đàm Ký Xuyên xoay người nhảy xuống ngựa.
Vừa mới xuống ngựa liền nhìn thấy Đàm đại lão gia mang theo hai huynh đệ đi ra, phía sau là mấy vị phu nhân, vẻ mặt hết sức vui mừng chào đón hắn.
“Đại cữu phụ, nhị cữu phụ, tam cậu, Tử Tu đã trở về.” Ôn Lương tiến lên chào mấy vị trưởng bối, rồi quay sang cường với các vị phu nhân đang đứng ở phía sau.
Mặc dù hắn một đường phong trần mệt mỏi, trên mặt có chút tái nhợt, nhưng có vài người chính là thiên sinh lệ chất, làm cho người ta cảm thấy khó quên. Mọi người nhìn thấy mỹ nam tuấn tú không tỳ vết ấy, mặc dù đã vài năm không gặp, nhưng đây là một khuôn mặt quá mức mỹ lệ, làm cho người ta muốn quên mà không quên được, đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân khi nhìn lâu cũng sẽ nhịn không được mà tim đập nhanh, đặc biệt lúc hắn mỉm cười chào hỏi, không ai có thể kháng cự lại mị lực hấp dẫn của hắn cả.
Cho nên khi các nam nhân còn chưa có phản ứng, các vị phu nhân đã nhịn không được mà chen tới, bày ra thân phận trưởng bối mà kéo hắn tới, sau đó bắt đầu nghẹn ngào hỏi thăm về cuộc sống của hắn mấy năm nay, sau đó lại đau lòng rằng hắn đã phải chịu khổ mấy năm rồi, làm cho mấy vị đại lão gia kia đang muốn nói liền nghẹn lời, chỉ có thể tức giận đứng trừng mắt.
Đến tận khi Như Thúy bước xuống xe ngựa, thu hút sự chú ý của mọi người, mới làm cho mọi người dừng lại.
“Tức phụ của Lương ca nhi là vị này đi?” Đại cữu mẫu cười hỏi: “Lương ca nhi là chúng ta nhìn hắn lớn lên, lúc hắn cưới vợ thì lại ở xa quá, chúng ta không thể đi uống chén rượu mừng, cũng không thể nhìn thấy nàng dâu mới của Lương ca nhi a.” Trong thanh âm có chút tiếc nuối.
Ôn Lương nhân cơ hội trốn thoát khỏi mấy vị trưởng bối đang hết sức nhiệt tình ở kia, dẫn Như Thúy qua đây, giới thiệu nàng với mọi người.
“Được rồi, Lương ca nhi đã bình an trở về, khí trời vẫn rất lạnh, lão tổ tông vẫn còn đang chờ a, mau đi vào nhà trước đã.” Đàm gia đại lão gia nói.
Đại lão gia lời nói rất có uy nghiêm, tất cả mọi người đều đáp ứng.
Ôn Lương lại không có quên nghĩa nữ tương lai, vội vàng nói: “Đại cữu phụ, trên xe còn một đứa bé bị thương, phiền ngài thỉnh đại phu y thuật tốt nhất Bình Tân tới khám cho nàng một chút.”
Mọi người vừa nghe nói còn có người bị thương liền hết sức kinh hãi, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để dò hỏi, Đàm đại lão gia phản ứng cực nhanh, lập tức phân phó gia đinh trong nhà đi thỉnh đại phu từ Thuận An đường trong thành đến khám bệnh.