Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 74: Chương 74




Sau khi đi phủ Trấn quốc công một chuyến, Ôn Ngạn Bình cảm thấy phủ Trấn quốc công thật sự có một đống quy củ và soi mói, về sau không có chuyện gì thì tuyệt đối không về nữa. Lời này được Ôn Lương tán thành, sờ sờ đầu bé hùa theo, đây hoàn toàn chính là kiểu phụ thân dạy hư con gái, Như Thúy đứng một bên nghe được trợn tròn mắt, tuy rằng nàng ngốc nhưng cũng không buông thả như hai người này, xem ra đức hạnh của mình vẫn còn rất tốt.

“Đúng rồi, Ôn đại nhân, lúc nãy sao chàng lại nhúng tay vào chuyện của phủ Trấn quốc công? Chàng làm như vậy, không khéo nương càng oán giận chàng.” Như Thúy hỏi, có lẽ đối với Ôn Lương đó không phải là chuyện đáng nói, thế nhưng đối với Trấn quốc công phu nhân mà nói, đây chính là can thiệp vào chuyện của phủ Trấn quốc công, tranh giành quyền lợi của bà, cho dù thế nào bà ta cũng không thể nào bình tĩnh tới lui được.

Ôn Lương phe phẩy quạt, thản nhiên cười: “Chung quy phải tìm vài chuyện cho bà ấy bận bịu, đỡ phải để mắt tới chúng ta.” Thấy nàng trưng mặt ra nhìn mình rõ ràng không tin, Ôn Lương chìa tay nhéo nhéo mặt nàng, cười không nói.

Đương nhiên chuyện không đơn giản như vậy, tuy rằng hắn không thèm kế thừa phủ Trấn quốc công nhưng sẽ không đứng nhìn nó sa sút, hắn hiểu tâm tư kế mẫu, nhưng phải xem hắn có đồng ý hay không, mặc dù hắn không ở trong phủ Trấn quốc công, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhúng tay giày vò bọn họ một phát.

Hắn không nói Như Thúy cũng không hỏi nhiều, trong lòng nàng nghĩ người thông minh làm việc quanh co ngoằn ngoèo, nàng vẫn yêu thích thẳng thắn một chút.

“Phải rồi, trở về phủ phải mời đại phu tới bắt mạch cho Ngạn Bình.” Như Thúy kéo tiểu nha đầu qua sờ sờ mặt bé, “Lần bị thương trước đại phu nói thân thể Ngạn Bình yếu ớt, lần này rơi xuống nước, không biết có ngã bệnh không đây.”

“Ừ, trở về thì mời đại phu tới đi.” Ôn Lương cũng đồng ý, Ôn Lương cũng rất yêu thương nghĩa nữ.

Vừa về tới phủ, trước mặt có mấy thiếu niên choai choai, nhìn bọn họ rất kích động, Ôn Ngạn Bình được Như Thúy dắt đi, tò mò nhìn những thiếu niên, phong thái đều xuất sắc, mặc một thân hoa phục lộng lẫy được may từ loại vải thượng hạng, eo mang ngọc bội, xem ra là thiếu gia nhà quyền quý, trong đó có một tiểu bàn tử (mập mạp) trông rất trẻ con, cười lên cũng rất đáng yêu. Nhưng mà Ôn Ngạn Bình vẫn có phần kháng cự theo bản năng.

“Ôn tiên sinh, Ôn phu nhân, rốt cuộc các ngài đã trở về!” Vệ Triêu Ấp kích động, “Lúc nghe các ngài hồi kinh, chúng con vốn muốn đến bái phỏng các ngài trước nhưng vì trong thư viện có việc, nhất thời không đi được.”

“Ôn tiên sinh trở về thì tốt rồi, đúng lúc có thể hẹn Tiếu Tiếu cô nương đến cùng tụ tập, đón gió tẩy trần cho Ôn tiên sinh, chúng ta đến tửu lâu mở tiệc.” Mạc Tiềm trưng ra dáng vẻ nhà giàu mới nổi.

Chu Chửng Hú cười nhã nhặn, cũng tiến lên lễ phép cúi chào.

Mỹ thiếu niên mắt xếch Hạng Thanh Xuân lại chú ý đến đứa nhỏ bên cạnh Như Thúy, hơi hơi híp mắt nói: “Ôn tiên sinh, đây là nghĩa tử ngài nhận ở Bình Tân sao? Không biết bé là con cái nhà ai?”

Nghe vậy, lúc này mấy người thiếu niên mới chú ý đến đứa nhỏ bên cạnh Như Thúy, còm nhom yếu ớt, tướng mạo bình thường không có gì lạ, thật sự nhìn không ra, khiến bọn họ hơi hoài nghi tại sao Ôn Lương nhận đứa nhỏ không có gì đặc biệt này làm nghĩa tử, không sợ đánh mất thanh danh của hắn sao? Thời đại này người ta coi trọng tướng mạo khí chất, người có tài mạo xuất sắc đều được thế nhân ca ngợi, cho nên dáng vẻ xanh xao vàng vọt của Ôn Ngạn Bình thật sự không đẹp mắt, cho dù dưỡng hai tháng, lúc này thoạt nhìn có chút thịt nhưng dung mạo vẫn không có gì xuất sắc, ngược lại chỉ có đôi mắt sáng đến bất ngờ, lộ ra đôi mi thanh tú, có vẻ rất khí phách.

“Bé tên Ôn Ngạn Bình.” Ôn Lương nói qua loa không giải thích gì, “Ngạn Bình, mấy vị này theo thứ tự là Vệ Triêu Ấp, Chu Chửng Hú, Mạc Tiềm, Hạng Thanh Xuân.”

Ôn Ngạn Bình lề mà lề mề từ bên cạnh Như Thúy bước lên hai bước, ấp a ấp úng chào hỏi mọi người. Dáng điệu này rơi vào trong mắt Vệ Triêu Ấp và Hạng Thanh Xuân, không khỏi không hài lòng, cảm thấy đứa nhỏ này không hòa đồng, ngược lại xưa nay tính tình Chu Chửng Hú tao nhã, Mạc Tiềm vô tâm, hai người không có cảm giác gì khác thường.

Qua năm mới, lời đồn đãi mãnh liệt đã lắng xuống, tất cả mọi chuyện dường như đã được xác định, cho nên mấy người thiếu niên nhìn thấy Như Thúy, nhớ tới chuyện nàng không thể sinh con, chỉ trao đổi ánh mắt, trên mặt vẫn như thường.

Lúc mọi người cùng theo Ôn Lương vào chính đường, mấy người thiếu niên nhỏ giọng bàn bạc.

“Hơi xấu.” Hạng Thanh Xuân cau mày nói, hắn đối với đẹp xấu cực kỳ mẫn cảm, xưa nay luôn tự phụ dung mạo của mình khôi ngô tuấn tú, hơn nữa thường ngày phần lớn hắn đều tiếp xúc với người có dung mạo ưu tú -- tiểu bàn tử là một ngoại lệ, chẳng qua lúc ốm lại cũng là một mỹ thiếu niên, chỉ tiếc người nào đó quá mập -- cho nên vẫn cho rằng người có dung mạo xinh đẹp mới có tư cách kết giao với mình. Có điều, hắn tự phụ như thế nhưng trước mặt Ôn Lương hoàn toàn chỉ là một mảnh vụn, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận thua. Cho nên hắn nghĩ mãi không ra, tại sao xuất sắc như Ôn Lương lại nhận đứa nhỏ xấu như thế làm nghĩa tử.

“Có lẽ lớn lên sẽ đẹp hơn một chút.” Vệ Triêu Ấp hiếm khi phụ họa -- cái này chỉ là thỏa mãn thị giác, chứ không biến thái như Hạng Thanh Xuân.

“Chỉ sợ rất khó khăn.” Hạng Thanh Xuân nhìn người rất chuẩn, cảm giác hình như đứa nhỏ này đã định hình rồi, “May mắn là bé trai, nếu không sau này làm sao cưới làm thê tử được?” Đôi môi mỏng đỏ mộng xinh đẹp phun ra lời vô cùng cay nghiệt.

Chu Chửng Hú cười: “Đó là nghĩa tử Ôn tiên sinh, các ngươi không nên nói như thế.”

Hai người Vệ Triêu Ấp đương nhiên hiểu rõ, bèn không nói gì thêm nữa. Mà lúc này, đứa bé đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại trừng bọn hắn, nhất là Hạng Thanh Xuân và Vệ Triêu Ấp, có thể thấy được đứa nhỏ rất tức giận, cặp mắt tràn đầy lửa giận rất có thần, thoạt nhìn cũng không xấu cho lắm.

Chẳng lẽ nó nghe được? Xa như vậy, không thể nào đâu? Trong lòng ba người sợ hết hồn.

Đến buổi trưa, Ôn Lương sai người bày thiện, giữ bốn thiếu niên ở lại dùng bữa, trước kia cũng thường xuyên như vậy, các thiếu niên cũng không để tâm, thoải mái ngồi xuống dùng bữa với Ôn Lương, trong lòng bọn họ, Ôn Lương đã dạy bảo bọn họ nghĩa là đã có tình nghĩa thầy trò, tiên sinh giữ lại dùng bữa, học trò không cần từ chối.

Ôn Ngạn Bình cầm đũa xới cơm, thô lỗ hơn rất nhiều so với động tác tao nhã của các thiếu niên kia, khiến bé hơi tự ti, rất nhanh sau đó lại sinh ra kiêu ngạo, về sao bé sẽ học lễ nghi thật giỏi, sẽ xuất sắc hơn bọn họ nhiều. Ngược lại hai tên Hạng Thanh Xuân và Vệ Triêu Ấp đáng ghét kia đều là người xấu, sau này phải đánh dẹp bọn họ!

Dùng bữa xong, mọi người ngồi trong phòng khách uống trà, Ôn Lương thuận miệng trò chuyện với mấy thiếu niên, tiện thể kiểm tra việc học của bọn họ, vừa chỉ điểm những chỗ bọn họ không hiểu.

Chờ lúc Ôn Lương đi thay y phục giữa chừng, Ôn Ngạn Bình lạnh lùng liếc nhìn mấy thiếu niên, nhìn chằm chằm trên người Hạng Thanh Xuân.

“Tiểu sư đệ Ngạn Bình, có muốn chơi cờ không?” Hạng Thanh Xuân lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, cầm hộp cờ trong phòng khách mời đứa nhỏ. Mặc dù tướng mạo đứa nhỏ không hợp với thẩm mỹ của mình, nhưng xét thấy bé là nghĩa tử Ôn Lương, hẳn là không tầm thường, đương nhiên phải đến lôi kéo giao hảo một phen.

“Đệ là nghĩa tử mà Ôn tiên sinh nhận, được Ôn tiên sinh coi trọng, chắc biết rất nhiều thứ nhỉ?” Vệ Triêu Ấp cười nói: “Có cần chúng ta dạy đệ không?”

Ôn Ngạn Bình lạnh lùng nhìn bọn họ, nói với Hạng Thanh Xuân: “Hồ ly tinh bảnh chọe!” Tiếp đó quay sang Vệ Triêu Ấp: “Đại sói hoang độc miệng!” Nói xong chạy đến chỗ tiểu bàn tử, cười sáng lạn: “Béo ca ca, ngày mai chúng ta đi tìm Tiếu Tiếu di chơi ~~” hoàn toàn là dáng vẻ ngây thơ không rành thế sự.

“Được ~” tiểu bàn tử hưng phấn kêu lên, vô cùng có nghĩa khí đem đứa nhỏ che chở, không cho hai người đang tức giận kia ức hiếp đứa nhỏ.

Thế này mới gọi là hồ ly giảo hoạt!

Nhìn thấy đứa nhỏ lợi dụng tiểu bàn tử ngăn cản bọn họ, Vệ Triêu Ấp và Hạng Thanh Xuân chứa một bụng lửa giận, càng cho rằng đứa nhỏ này rất đáng ghét.

Dường như Ôn Ngạn Bình còn cảm thấy chưa đủ, trốn sau lưng tiểu bàn tử làm mặt ngáo ộp với hai người.

Đến buổi chiều, bốn thiếu niên cáo từ ra về, đồng thời bày tỏ ngày mai lúc nghỉ trưa sẽ đến Ôn phủ đánh cờ với Ôn Lương, Ôn Lương suy nghĩ đến hành trình ngày mai của mình xong bèn đồng ý.

Chỉ có đứa nhỏ thở phì phì trừng mắt nhìn bọn họ, vô cùng không hi vọng gặp lại hai đại ca ca đáng ghét, tiểu bàn tử thì ngược lại, bé rất hoan nghênh.

“Sao thế Ngạn Bình?” Như Thúy tò mò nhìn thái độ tức giận của đứa nhỏ.

Ôn Ngạn Bình quan sát Như Thúy, tuy rằng nàng không tuyệt sắc, nhưng cũng là nữ tử xinh đẹp thanh tú, lúc cười rộ lên làm cho người ta có cảm giác hết sức thoải mái, trái lại là mình, thật sự xấu như vậy sao?

“Nương, con rất xấu sao?” Ôn Ngạn Bình buồn bã hỏi.

“Ai nói?” Như Thúy mất hứng, “Chẳng qua con nhìn bình thường một chút, chỉ cần chăm sóc cơ thể thật tốt, trổ mã sẽ xinh đẹp.” Chẳng lẽ bọn người Vệ Triêu Ấp nói gì kích thích đứa nhỏ rồi? “Nghe nương, Ngạn Bình không xấu.”

Ôn Ngạn Bình khóc thầm, nương ơi, đây là an ủi sao? Nhưng mà trong lòng cũng được an ủi một chút, quyết định sau này sẽ ăn cơm uống thuốc đều đặn, nỗ lực dưỡng sắc mặt thật tốt.

***

Hồi kinh được vài ngày, Như Thúy vẫn rất bận rộn, thăm hỏi hàng xóm, xử lý sự vụ tồn động mấy tháng, đón tiếp khách đến phủ, còn phải dạy Ôn Ngạn Bình đọc sách viết chữ, cuộc sống trôi qua rất phong phú.

Đợi đến lúc nàng rảnh rỗi, lại sang Ngu tướng quân phủ sát vách thăm con trai mới sinh của Ngu tướng quân. Năm nay lúc tết nguyên tiêu, Ngu tướng quân phu nhân hạ sinh một bé trai, nhũ danh là Tể Tể, trông rất bụ bẫm đáng yêu, Như Thúy và Ôn Ngạn Bình nhìn thấy rất thích. Đúng lúc tướng quân phu nhân mời nàng tiết Thượng Tị mùng ba tháng ba đi hội chùa, Như Thúy suy nghĩ một chút, lại thấy muội muội Ngu tướng quân Ngu Nguyệt Quyên, thiếu nữ vừa mới biết yêu. Đối với Ôn đại nhân nhà nàng vừa gặp đã yêu, sau đó một mực không quên được... Hiểu rõ ý tứ Ngu tướng quân phu nhân, Như Thúy rất thoải mái đồng ý lời nàng ấy mời.

Buổi tối, lúc người một nhà ngồi xuống ăn cơm, Như Thúy nói với trượng phu và con gái tiết Thượng Tị sẽ đi hội chùa, ai ngờ hai người đều không rảnh.

“Ngày dó trong cung có chuyện, không đi được.” Ôn Lương vô cùng tiếc nuối, tiết Thượng Tị cũng không được nghỉ.

Ôn Ngạn Bình nháy nháy mắt, xấu hổ nói: “Nương, con muốn bồi Tiếu Tiếu di đi sông Thanh Yến xem đua thuyền, Béo ca ca bọn họ có trận đấu.” Nói xong, lặng lẽ nhìn Như Thúy.

Như Thúy cười: “E rằng Béo ca ca giật dây con đi mời Tiếu Tiếu di đúng không?” Bằng không thì Hồ thái y tuyệt đối không có khả năng đồng ý.

Ôn Ngạn Bình nghịch ngợm le le lưỡi, coi như thừa nhận.

“Xem ra chỉ có ta và A Manh, Nguyệt Quyên bọn họ đi xem hội chùa rồi.” Như Thúy cảm thấy mất mác.

Ôn Lương kéo tay nàng an ủi: “Không sao, khi nàng về ta sẽ đón nàng, đến lúc đó chúng ta cùng ra đường xem náo nhiệt.”

Như Thúy cao hứng gật đầu.

Ước hẹn như thế, chờ đến mùng ba tháng ba âm lịch, mới sáng sớm, Mạc Tiềm đã phái người đến đón Ôn Ngạn Bình đi, Như Thúy lo lắng người nhiều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt căn dặn Mạc Tiềm phải chăm sóc bé kỹ lưỡng, đồng thời cũng dặn dò Tiểu Ngạn Bình không nên gây gổ với đám người Hạng Thanh Xuân, chờ lúc an toàn lại bắt nạt bọn họ.

Trên mặt Ôn Ngạn Bình hồn nhiên tươi cười sáng lạn, nhưng trong lòng là một bụng ý nghĩ xấu, nghĩ đến phải giày vò bọn người Hạng Thanh Xuân như thế nào, ai bảo bọn họ thường gọi bé là tiểu tử xấu.

Tiễn Ôn Ngạn Bình đi xong đến phiên Ôn Lương tiễn Như Thúy đi.

Nhìn Như Thúy lên xe ngựa rời đi, không hiểu tại sao trong lòng Ôn Lương có chút lo lắng, cảm giác hơi bất an, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, có loại xúc động kéo người trên xe ngựa xuống khóa lại bên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.