Thiết nghĩ toàn bộ kinh thành chỉ có mình Ôn Lương gan lớn dám xin hoàng đế nghỉ phép bồi thê tử sinh con, Sùng Đức đế vốn có lòng riêng nên đành nghiến răng nghiến lợi miễn cưỡng đồng ý, còn vội vàng phái hai thái y túc trực trong Ôn phủ.
Lúc Ôn Lương nghe quản gia báo trong cung ban thưởng hai vị thái y, trong lòng hơi khó hiểu, cảm thấy không cần thiết, nhưng nghĩ tới Như Thúy sắp lâm bồn nên cũng không từ chối.
Sau khi an bài tốt cho hai vị thái y, Ôn Lương nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng, bèn gọi Thượng Khê tới, dặn dò vài câu sai Thượng Khê đi làm.
Không nói tới tâm tư mọi người, gần đây Như Thúy cô nương cảm thấy rất khổ sở, bụng lớn đến thái quá, cúi đầu nhìn xuống căn bản không thấy được chân mình, đưa mắt nhìn tay, sưng đến khó coi, sờ sờ đến mặt, toàn là thịt. Gần đây soi gương nàng không dám nhìn kỹ, mặt tròn ra một vòng, nhìn xấu không chịu được. So với mỹ nam đang khẩn trương bên cạnh, đối lập hoàn toàn, bản thân mình xấu không dám nhìn, trong lòng Như Thúy rất ấm ức.
Xưa nay Ôn Lương thông minh, mặc dù sau khi lấy Như Thúy bị nàng giày vò đến chỉ số thông minh có hơi thấp xuống, hiện giờ trong đầu chứa đầy hình ảnh đứa nhỏ sắp chào đời, nhưng vẫn còn tài trí hơn người bình thường, rất nhanh phát hiện Như Thúy cô nương phiền muộn, sờ sờ mặt mình, nói trái lương tâm: “Nghe nói phu nhân khi có thai đều như thế, sau khi sinh đứa nhỏ ra, đốm trên mặt sẽ biến mất. Hơn nữa, so với phụ nữ có thai khác, nha đầu nàng là xinh đẹp nhất.”
Như Thúy nheo nheo mắt, hỏi: “Chàng đã gặp những phụ nữ có thai khác?”
“Ách...” Hắn chỉ gặp qua Túc vương phi lúc mới có thai, sau đó chưa thấy qua phụ nữ có thai nào khác.
Nhưng mà lúc này mượn lời Túc vương phi mà nói, nàng sắp nổi cáu rồi.
Như Thúy nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, uể oải nói: “Quả nhiên hiện tại thiếp rất xấu, Ôn đại nhân chàng trăng thanh gió mát bình thường chói chang, phối với thiếp thật là đáng tiếc.”
Thấy thế, Ôn Lương chỉ có thể dùng toàn bộ tâm tư trấn an, chỉ sợ nàng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng tâm trạng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này, Ôn Ngạn Bình chạy tới, vừa đúng lúc nghe được lời Như Thúy cô nương, cười hì hì lôi kéo tay nàng nói: “Nương yên tâm, ai dám nói nương không xứng với cha, con đánh chết hắn nha!” Tiểu cô nương giương nắm tay nhỏ lên, cười lộ ra hàm răng thiếu hai cái răng cửa -- nguyên bản đã mọc lại rồi, lớn chút nữa sẽ mọc hoàn chỉnh. “Gần đây con học được một bộ quyền pháp của sư phụ, mặc dù sức không lớn nhưng sư phụ nói chỉ cần cố gắng đánh vào điểm yếu của đối phương, cũng có thể đả thương địch thủ.”
Ôn Lương toát mồ hôi, đột nhiên có chút hối hận khi mời võ sư dạy võ cho bé.
Như Thúy vô cùng ngạc nhiên, nhéo nhéo quả đấm nhỏ của bé, nói: “Tuy rằng tập võ tốt, nhưng rốt cuộc con là con gái, bên ngoài luyện thành một người đàn ông khôi ngô để làm gì?” Sau này có thể gả ra ngoài sao, Như Thúy cô nương bắt đầu lo lắng.
Tiểu nha đầu lập tức nhảy về phía trước, dậm chân kêu lên: “Con là nam tử hán, nam tử hán, con không chảy máu đâu!”
Ôn Lương: “...” Này! Ta còn ở đây đấy! Đừng nói chuyện nữ nhân đổ máu tế nhị được không.
Như Thúy cô nương bình tĩnh: “Ừ, nam tử hán quả bí lùn!” Nói xong vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, năm cũ đã qua, mau lớn nhanh một chút.
Tiểu cô nương khóc ròng chạy đi.
***
Tuy nói đã xin nghỉ, nhưng chỉ nghỉ được buổi chiều, buổi sáng phải vào triều làm việc, sau buổi trưa là bắt đầu ở nhà bồi Như Thúy cô nương.
Như thế, một nam nhân hồi hộp căng thẳng, một phụ nữ có thai béo phệ, một tiểu cô nương nhảy tới nhảy lui, cái tổ hợp này thật sự rất náo nhiệt, Hồ thái y mỗi ngày tới bắt mạch cũng căng thẳng, cảm thấy ba người này không đáng tin cậy, mỗi ngày đều ầm ĩ đi ầm ĩ lại, rốt cuộc muốn náo loạn đến thế nào?
Quả nhiên, vài ngày sau, Như Thúy cô nương bắt đầu phát động.
Khi đó Ôn Lương đang ở trong Tử Thần điện cùng với hoàng đế, Túc vương và mấy vị đại thần phân tích tin tức từ chiến trường truyền về, bên ngoài vang lên âm thanh bẩm báo, tiểu công tử Ôn phủ cầu kiến.
“Là nghĩa tử Ôn Tử Tu phải không?” Sùng Đức đế phản ứng cực nhanh, ngạc nhiên nói: “Ở chỗ nào?”
“Hồi hoàng thượng, hiện đang chờ ngoài cung.” Lưu công công đáp, Ôn Ngạn Bình không có phẩm cấp, trong cung lại không triệu kiến, chỉ có thể chờ ngoài cửa cung. Đến bẩm báo là thủ hạ của Lưu công công, Lưu công công đặc biệt dặn phải chú ý tình huống của Ôn phủ, vì thế lúc nghe tiểu công tử Ôn phủ chạy tới cửa cung cầu kiến, liền biết có chuyện nên nhanh chóng bẩm báo. Bằng không lúc bình thường, nào có ai để ý tới một đứa bé?
Sau khi nghe xong, Ôn Lương cũng gấp, mặc dù bình thường Ôn Ngạn Bình hơi nghịch ngợm, nhưng không phải là một đứa nhỏ không có chừng mực, bây giờ hò hét chạy tới đây, có thể đã xảy ra chuyện gì rồi. Chắc không phải Như Thúy sắp sinh chứ?
Sùng Đức đế thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Lương, khoát tay cho mấy vị đại thần ra Thiên điện nghỉ ngơi một lát quay lại nghị sự, sau đó phớt lờ Ôn Lương, ra lệnh: “Đưa Ôn tiểu công tử tới đây.”
Lưu công công kinh ngạc, hiếm khi hoàng thượng triệu kiến nghĩa tử của đại thần, chẳng lẽ yêu ai yêu cả đường đi? Nhưng vẫn nhanh chóng sai thái giám đi truyền chỉ.
Chớp mắt, Ôn Ngạn Bình được dẫn đến. Thần sắc đứa nhỏ thật không tốt, có lẽ trong lòng có chuyện lo lắng, cho nên lần đầu gặp hoàng đế cũng ỉu xìu, tâm tư không ở đây, vụng về hành lễ với hoàng đế xong, tiểu cô nương lập tức chạy tới chỗ Ôn Lương, hai mắt đẫm lệ, rưng rưng nói: “Cha, nương sắp sinh...”
Ôn Lương nghe xong, gấp đến giơ chân, ngẩn ngơ một lúc, lập tức thi lễ chào hoàng đế cáo lui, lúc được hoàng đế cho phép, một tay xách đứa nhỏ kẹp dưới nách bỏ chạy, quả thật khiến người trong cung mở rộng tầm mắt.
“...”
Sùng Đức đế giương mắt nhìn, ông vẫn chưa thấy được đứa nhỏ dài ngắn thế nào mà, Ôn Tử Tu thật to gan.
Lúc này, Ôn Lương nào có tâm tư quản hoàng đế có cao hứng hay không, xuất cung lập tức ngồi xe ngựa hồi phủ, trên đường hỏi thăm tiểu cô nương tình huống thế nào.
Tuy rằng bình thường tiểu cô nương luôn miệng nhắc đi nhắc lại đệ đệ, nhưng nước đến chân cũng sợ hãi, đặc biệt vẻ mặt khi Như Thúy đau bụng được chuyển đến phòng sinh rất khủng bố, càng làm bé hoảng sợ, lúc này, nắm chặt tay áo của Ôn Lương, lo lắng nói: “Ăn xong không bao lâu, nương nói bụng hơi trệ xuống, cũng không đau, chờ thêm hai khắc, mặt nương liền thay đổi, nói là đau bụng. Ma ma nói nương sắp sinh, nhưng mà sắc mặt nương rất khủng bố, muốn gặp Túc vương phi, Minh gia gia đã phái người sang Túc vương phủ rồi. Trong lòng con sợ hãi, nên cùng gã sai vặt đến tìm cha...”
Ôn Lương sờ sờ đầu bé, miễn cưỡng nói: “Không cần sợ, nương con được chăm sóc tốt, trong cung còn phái hai thái y tới. Hồ gia gia sẽ nhanh chóng tới, không sao đâu.”
Tiểu cô nương khóc thút thít đứng lên, nước mắt rơi xoạch xoạch: “Thật sao? Lúc trước mẫu thân con sinh tiểu đệ đệ cũng đáng sợ giống nương bây giờ, tiểu đệ đệ một mực không chịu ra, sau đó hít thở không thông mà chết, mẫu thân rất đau khổ, chỉ nằm trên giường...Ô ô ô...”
Nghe xong, Ôn Lương mới hiểu vì sao tiểu cô nương lại thích đệ đệ như thế, nguyên lai còn có nguyên nhân này, chẳng trách bé vội vàng tìm mình. Ngoại trừ Như Thúy, người tiểu cô nương thân thiết nhất chính là hắn, muốn tìm an ủi từ hắn. Ôn Lương kéo bé vào lòng dỗ, nói cho bé biết Như Thúy nhất định không có chuyện gì đâu.
Trở về Ôn phủ, trong phủ đầy một mảng khẩn trương, thấy hắn về vội vội vàng vàng tới hành lễ vấn an.
Ôn Lương dẫn Ôn Ngạn Bình đi thẳng ra hậu viện, lúc này Túc vương phi đã tới, đang ở trong sân chỉ bào người làm, thấy hắn về lập tức thở ra.
“Vương phi, bên trong thế nào?”
Túc vương phi lau mồ hôi trên trán, tuy rằng đã vào tháng mười, nhưng từ khi biết tin liền nhanh chóng tới đây, chạy một hồi, người đầy mồ hôi. “Hiện giờ vừa mới bắt đầu, trước tiên ta sai nha hoàn nấu cho Như Thúy bát mì ăn bổ sung thể lực, để nàng ấy có sức sinh.”
Ôn Lương ngơ ngác gật đầu, sau đó duỗi dài cổ nhìn xung quanh, cửa sổ bị đóng kín, có nhìn được gì đâu, trong lòng bất an, muốn đẩy cửa vào xem thế nào, ai ngờ Hồ thái y, Trấn quốc công phu nhân và Tần thị đến.
“Tránh ra, con muốn làm gì?” Hồ thái y nổi giận quát.
Người trong sân đang bị hành động của Ôn Lương làm kinh hãi nghe được âm thanh Hồ thái y quát mà hoàn hồn, Thượng Khê, Thượng Hà lập tức kéo hắn lại.
Đầu Ôn Lương đầy mồ hôi -- rất khẩn trương, sau đó đáng thương nói: “Hồ gia gia, bên trong không có tiếng động gì, con muốn đi xem một chút, bằng không đứng ngoài cửa sổ nhìn được không?”
Hồ thái y vừa buồn cười vừa tức giận, mắng: “Nào có đạo lý nam nhân tới phòng sinh? Không sợ xui xẻo sao? Hơn nữa hiện giờ trời rất lạnh, con muốn thê tử con bị lạnh hả?”
Ôn Lương nghe được hơi ủ rũ, tiểu Ngạn Bình đang nắm tay áo Ôn Lương chạy theo, nghe xong nhanh chóng nói: “Hồ gia gia, cha không thể vào, con vào được không? Con còn nhỏ, không sợ mắc khí.”
“Không được!” Hồ thái y không chút nể tình.
Từ buổi sáng phát động, mãi đến buổi trưa cũng không có động tĩnh, ngược lại máu loãng bưng ra mấy chậu, trong lòng Ôn Lương lạnh ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Ngạn Bình không còn chút máu. Nếu không phải Hồ thái y và Trấn quốc công phu nhân đến kịp lúc, thì một lớn một nhỏ đã xông vào rồi. Trái lại Hồ thái y rất bình tĩnh, trong lòng biết khả năng không chỉ là hai thai, cần mất nhiều thời gian. Mà mặc dù Trấn quốc công phu nhân rất không vui khi đứa nhỏ ra đời, nhưng bà với tư cách là mẹ cả, không đến thì không hợp lễ, cộng thêm nếu để con riêng xông vào phòng sinh, lão gia sẽ giận lây sang bà, vì thế Trấn quốc công phu nhân canh giữ phòng sinh rất nghiêm ngặt.
Thấy thời gian không còn sớm, hạ nhân Ôn phủ chuẩn bị ăn trưa, chẳng qua bây giờ mọi người không có tâm trạng ăn uống, tùy tiện ăn một chút liền bắt đầu canh giữ trước phòng sinh, nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra âm đau đớn, đều hãi hùng khiếp vía một hồi. Túc vương phi đã sớm vào cùng Như Thúy, có nàng ở đây, trong lòng Như Thúy cũng có thêm vài phần sức mạnh, đối với việc này Ôn Lương rất cảm kích, thiếu chút nữa đối đãi với nàng như nương của mình luôn rồi.
Chẳng qua Như Thúy cô nương cực kỳ may mắn, qua buổi trưa không lâu, trong phòng sinh cuối cùng cũng truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, tinh thần mọi người bên ngoài lập tức chấn động, Tần thị luôn cầu nguyện Như Thúy xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy thật sự mình không nên tới đây, mắt thấy sẽ căng thẳng, bản thân mình tới đây ngơ ngác chờ, lạnh đến nỗi chân tay run lên hết, thật không dễ chịu, không bằng trông mong người bên trong sinh nhanh lên, để nàng còn trở về.
Nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, trong lòng Ôn Lương buông lỏng, lúc muốn đi tới thì phát hiện thân thể đã đông cứng, mọi người đều biết trong bụng người nào đó không chỉ có một, còn phải sinh đứa thứ hai đấy.
Chớp mắt, đã nghe được tiếng khóc thứ hai, lần này Ôn Lương nghĩ đã sinh xong, mình có thể tiến vào, ai ngờ Hồ thái y kéo lại: “Con gấp cái gì?”
Xưa nay Ôn Lương tôn trọng ông, chỉ có thể uất ức nói: “Con vào thăm nương tử cùa con không được sao?”
Hồ thái y buồn cười nói: “Chờ một chút đi.”
Nghe nói như thế, lúc mọi người còn đang cảm thấy kỳ quái, lại nghe từ trong phòng sinh truyền ra một tiếng thét kinh hãi: “Còn có một...”
Mọi người lập tức cứng ngắc, máy móc quay lại nhìn Hồ thái y.
Hồ thái y vuốt râu mép của mình, chống lại ánh mắt lên án của cháu trai, hơi chột dạ nói: “Ta thấy bụng nha đầu kia lớn không ít, nên đoán có lẽ có ba đứa, nhưng mà không muốn tăng thêm gánh nặng cho các con nên mới không nói. Bình an là tốt rồi, không cần so đo quá nhiều, không phải sao?” Lão nhân gia cười híp mắt nói.
Lúc này Ôn Lương thầm mắng chửi người, vừa nghe Hồ thái y nói như thế, nghĩ đến chuyện mình sai Thượng Khê đi điều tra, như thế nào còn không rõ, sắc mặc khó coi, nói: “Là hoàng thượng bảo ngài gạt mọi người phải không?” Hay cho một trận lừa dối, chẳng trách mấy ngày trước trong đổ phường đột nhiên có người đặt cược trong bụng nha đầu nhà hắn có ba thai nhi, chẳng qua tất cả mọi người không nghe được tin tức gì, vì thế rất ít người mua, mọi người đều đoán giới tính đứa bé, bây giờ nghĩ lại, tuyệt đối là hoàng đế âm thầm ra tay, muốn dùng con của hắn thu món tiền lớn bỏ vào túi riêng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ôn Lương rất phẫn nộ, trợn mắt nhìn Hồ thái y, có gia gia đùa giỡn cháu trai như thế sao?
Hồ thái y nhìn trời, trong lòng tự nhủ không phải do ông nói, Ôn Lương tự đoán được đấy, cho nên hoàng thượng ngài đừng giận chó đánh mèo lên lão thần nha.
Đã chuẩn bị tâm lý, cho nên qua một khắc đồng hồ nữa, đứa nhỏ thứ ba đi ra, nghe được tiếng khóc vang dội, trong lòng mọi người nhanh chóng thấy mệt mỏi. Tuy rằng sinh thuận lợi, nhưng trong lòng căng thẳng, đặc biệt là tam bào thai ngoài ý muốn này khiến bọn họ không kịp chuẩn bị tâm lý.
***
Trong cung, Sùng Đức đế cũng nóng ruột, bởi vì ông lấy một nửa số bạc trong túi riêng mang ra cược đó, nếu không phải tam bào thai, ông liền thua thảm. Vì thế, sau khi các đại thần ra về, Sùng Đức đế cũng không làm gì, đi lòng vòng trong điện, chờ vận mệnh an bài.
Mặc dù mang đứa nhỏ của Ôn Lương ra cá cược là không đúng, nhưng hiện giờ hoàng đế rất nghèo, loại biện pháp thất sách này cũng mang ra sử dụng. Những người kia đều là quý tộc thế gia, trăm năm tích lũy, giàu chảy mỡ, Sùng Đức đế cảm thấy thịt bọn họ cũng không quá áy náy.
Qua giờ ngọ không lâu, thái giám ra ngoài nghe ngóng cuối cùng cũng trở về.
“Như thế nào? Là mấy thai?”
Thái giám thấy dáng vẻ hoàng đế như lửa sém lông mày, mất vẻ thâm trầm như thường lệ, mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Bẩm hoàng thượng, Ôn phu nhân sinh tam bào thai, hai nam một nữ, bé gái là muội muội nhỏ nhất.
Nghe xong, trong lòng Sùng Đức đế thả lỏng, nhịn không được vỗ tay mừng rỡ, lần này bạc sẽ lấp đầy kho riêng rồi.
“Nói với Ôn Tử Tu, phu nhân hắn sinh nở có công, sau khi ba đứa bé được một tuổi, trẫm sẽ tự mình ban tên.” Sùng Đức đế cười nói, ban ân sủng cho đứa nhỏ nhà Ôn Lương.
Hoàng đế cao hứng, nhưng mà sau khi Ôn Lương nghe hoàng đế dám đoạt quyền đặt tên cho đứa nhỏ của hắn xong, thiếu chút nữa bùng nổ.