Hai mươi ba, lạc hỏa thiêu; hai mươi bốn, quét dọn nhà cửa; hai mươi lăm gõ chiêng trống; hai mươi sáu thăm cữu cữu; hai mươi bảy giết con gà; hai mươi tám dán tranh tết, hai mươi chín đi mua rượu; đêm ba mươi làm sủi cảo.
Thời gian cũng giống như bài vè kia, đảo mắt một cái liền bước sang năm mới.
Bận rộn suốt một tháng, cũng xem như chuẩn bị xong, hai mươi sáu tháng chạp trong cung phong bút, Ôn Lương được rảnh rỗi, cũng không đi xã giao uống rượu, cả ngày ở nhà ôm ba đứa nhỏ, nhân tiện dạy bảo đại nữ nhi Ôn Ngạn Bình, bỏ công rèn luyện tiểu cô nương hung tàn trở nên thục nữ văn nhã một chút.
Đây là lần đầu sau khi thành thân hai người đón năm mới trong kinh, không thể thiếu chuyện Như Thúy bàn bạc với Ôn Lương về việc có trở về phủ Trấn quốc công mừng năm mới hay không, tuy rằng Ôn Lương ở trong phủ thái sư nhưng chưa tính là ở riêng, quay về phủ Trấn quốc công đón năm mới là chuyện phải làm.
Nói đến đây cũng là chuyện lão Trấn quốc công cực kỳ oán giận, oán trách Sùng Đức đế nhiều chuyện, thế mà ban phủ thái sư cho đứa con bất hiếu kia, chia cắt ông và cháu trai cháu gái. Quả thật muốn moi tim gan ông mà. Nhưng Ôn Lương lại cảm thấy rất tốt, tránh mỗi ngày đều phải gặp lão đầu tử cứng nhắc kia, lại không nhịn được nghĩ tới chuyện ném chén nước lúc xưa, hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không để lão đầu tử giáo dục ba bánh bao nhà mình, miễn cho bị lão đầu tử dạy hỏng mất.
Hai người đều có ý định của riêng mình, chẳng qua đứa trẻ bây giờ còn nhỏ, vì thế mới án binh bất động.
Ôn Lương đùa với con cả hiếm khi biểu lộ cảm xúc, nghe thấy nàng hỏi, không ngẩng đầu lên nói: “Tất nhiên là ở đây rồi, mấy đứa còn nhỏ, đừng đi tới đi lui.
“Cha đã sai người truyền lời, chúng ta nhất định phải mang ba đứa nhỏ trở về dự gia yến, mọi người cùng ăn cơm đoàn viên.” Như Thúy giội nước lạnh.
Ôn Lương lẩm bẩm “Ai là người một nhà với họ”, trêu chọc tiểu bánh bao một lát, phát hiện tiểu bánh bao biểu đạt không nhiều, trong lòng hơi buồn chán buông xuống, ôm lấy A Tuyết hoạt bát tiếp tục đùa giỡn, quả nhiên lập tức cười rộ lên. Ôn đại nhân được đứa nhỏ chữa trị tâm hồn xong mới lên tiếng: “Quay trở về, đến lúc đó nàng ăn no trước rồi hãy sang tham gia gia yến, miễn cho lúc đó ăn không vô, đói bụng.”
Như Thúy cười híp mắt đáp lời, quay người tìm kiếm nhi nữ không biết đã chạy đi đâu.
Ôn Ngạn Bình cũng không phá phách chỗ nào, mà là ở phủ Hồ thái y, làm tổ trong phòng Tôn Tiếu Tiếu, bồi Tôn Tiếu Tiếu nói chuyện phiếm.
“Tiếu Tiếu di, qua năm mới, Tiếu Tiếu di trở về Giang Nam sao?” Ôn Ngạn Bình hấp tấp hỏi.
Tôn Tiếu Tiếu sờ sờ đầu bé, cười gật đầu: “Sang năm ta cập kê, qua năm sau là mười sáu tuổi, nương nói nên nghị thân cho ta rồi, miễn cho kéo dài lâu quá thành gái lỡ thì, cho nên gọi ta về.” Dứt lời, trong lòng thở dài. Tiểu cô nương ở nhà ngoại tổ phụ rất sung sướng, kết giao nhiều bằng hữu, từ khi gặp đám người Tiểu Bàn Tử, đối với nam nhân không có cảm giác gì nhiều, cảm thấy chuyện thành thân này cách bản thân mình rất xa.
Nghe xong, Ôn Ngạn Bình khẩn trương, thầm nghĩ tin tức của bọn hồ ly tinh quả nhiên chính xác. Tôn Tiếu Tiếu phải về Giang Nam, đến lúc đó nếu thật sự định chung thân, Tiểu Bàn liền mất cơ hội.
Hơn nữa Tiểu Bàn còn nhỏ hơn Tôn Tiếu Tiếu một tuổi, phụ mẫu muốn tìm hôn phu cho Tôn Tiếu Tiếu, nhất định sẽ không tìm nam nhân nhỏ tuổi lại còn béo hơn nữa, Tuy rằng một năm qua Tiểu Bàn đã gầy đi rất nhiều, nhưng so với người bình thường vẫn tính là béo đấy.
“Tiếu Tiếu di, đợi thêm một năm nữa hãy trở về không được sao? Con không nỡ xa Tiếu Tiếu di.” Tiểu cô nương giả bô đáng thương nói, nhào vào trong ngực thiếu nữ.
Nha hoàn hầu hạ bên cạnh thấy bé trai nhào vào ngực tiểu thư nhà mình, đầu lông mày nhăn lại, có chút không đồng ý, tuy thoạt nhìn giống quả bí lùn nhưng là bé trai chín tuổi, sao có thể dính lên người nữ nhân như thế?
Tôn Tiếu Tiếu bị bé quấn lấy vừa yêu vừa thương, thấy bộ dáng không đồng tình của nha hoàn, suy nghĩ một chút liền biết rõ vì sao, trong lòng không khỏi buồn cười. Có rất ít người biết giới tính thật của Ôn Ngạn Bình, lúc biết được giới tính của đứa nhỏ từ chỗ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, cũng một hồi trợn mắt há mồm, nhìn đứa nhỏ mặc y phục bé trai, rất có tinh thần của bé trai, nào giống bé gái xinh đẹp động lòng người? Cho dù sự thật là như thế, cũng không ai tin đứa nhỏ này là một bé gái.
Nghĩ xong, Tôn Tiếu Tiếu cảm thấy nên cho nha hoàn thiếp thân biết rõ giới tính đứa nhỏ, miễn cho khi đứa nhỏ đến lại tỏ thái độ không thoải mái.
“Ta cũng không nỡ bỏ tiểu Ngạn Bình.” Tôn Tiếu Tiếu nói, nàng là nữ nhân nhỏ nhất trong nhà, phía dưới không có muội muội, khi biết rõ giới tính Ôn Ngạn Bình, trong lòng đã xem bé là muội muội mà đối đãi. “Nhưng mà lệnh của phụ mẫu, không thể cãi lại.”
“Như vậy...Người có nỡ xa béo ca ca, còn có Vệ ca ca Chu ca ca bọn hắn hay không?”
“Ừ, quả thật có chút không nỡ. Tiểu Bàn là người rất tốt, một năm này tặng rất nhiều lễ vật cho ta, trong mắt ta, hắn như đệ đệ của ta vậy.” Tôn Tiếu Tiếu thở dài nói.
Giống như đệ đệ?
Lúc Ôn Ngạn Bình nghe thấy Tôn Tiếu Tiếu trả lời như thế, trong lòng đồng tình với Tiểu Bàn một hồi xong lại quấn quýt Tôn Tiếu Tiếu bồi thêm vài lời, thấy thời gian không sai biệt lắm, Ôn Ngạn Bình đi thăm phu thê Hồ thái y rồi cáo từ ra về.
Vừa ra khỏi phủ Hồ thái y, thấy cách đó không xa có một gã sai vặt đang đội gió tuyết đợi mình, hà hơi nhảy tới nhảy lui. Nhìn thấy bé đi ra, lộ ra biểu tình giải thoát, chạy tới nói: “Ôn thiếu gia, thiếu gia nhà thuộc hạ chờ ngài ở Minh Phượng lâu, mời Ôn thiếu gia đi theo thuộc hạ.”
Ôn Ngạn Bình gật đầu, dẫn theo tiểu thái giám Ôn Lương phân cho đi vào đường nhỏ tới Minh Phượng lâu.
Đến Minh Phượng lâu, Ôn Ngạn Bình đi thẳng đến một gian ghế lô trên tầng hai, vào cửa chính một luồng khí nóng ập vào mặt, thổi bông tuyết dính trên chân mày tan thành nước, hiện ra đôi mắt ôn nhuận xinh đẹp.
Thiếu niên trong phòng ngẩng đầu nhìn lên, thấy bé trai mang khuôn mặt tươi cười đi tới, không thể không thừa nhận bé trai này có đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, khiến cho khuôn mặt thường thường kia trở nên sinh động hơn, có một loại ý vị không nói nên lời. Ngay cả Hạng Thanh Xuân hay soi mói dung mạo người khác cũng không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Ôn Ngạn Bình vốn tưởng trong Minh Phượng lâu chỉ có một mình Tiểu Bàn Mạc Tiềm, không ngờ có tới mấy người, hơi giật mình nói: “Ồ, sao các huynh đều ở đây? Thư viện cho nghỉ sao? Chắc không phải trốn học chứ? Nếu các huynh dám trốn học ta sẽ mách cha ta!”
Nói xong còn nhe răng với Hạng Thanh Xuân.
“Hôm nay chính thức được nghỉ, được nghỉ đông mười ngày.” Chu Chửng Hú đáp, sau đó nói tiếp: “Ngược lại sang năm tiểu sư đệ đã mười tuổi rồi nhỉ? Có muốn đến thư viện đọc sách không?”
“Ta có người thông minh nhất thiên hạ dạy ta, ta không thèm đến thư viện đâu.” Trong thư viện toàn một đám nam nhân thối, bé không thích đi.
Hạng Thanh Xuân lạnh nhạt liếc tiểu cô nương, hừ một tiếng: “Nếu không phải Tiểu Bàn kéo chúng ta tới đây, ngươi cho rằng ta muốn tới gặp ngươi hả. Tiểu tử thối!”
“Hồ ly tinh!” Ôn Ngạn Bình không cam lòng yếu thế mắng lại, không chịu thiệt thòi chút nào.
Thấy hai người lại sắp cãi nhau. Vệ Triêu Ấp không có kiên nhẫn cắt ngang bọn họ: “Được rồi, hôm nay các người đừng cãi nhau, chúng ta tới đây là vì chung thân đại sự của Tiểu Bàn mà.” Nói xong gõ gõ mặt bàn, chờ đứa nhỏ ngồi vào bên cạnh Tiểu Bàn mới hỏi: “Hôm nay đệ đi tìm Tôn cô nương xác nhận sao?”
Tiểu Ngạn Bình chép miệng, Tiểu Bàn Tử ân cần bưng trà rót nước cho bé, cái dáng vẻ nịnh nọt kia khiến cho khóe miệng ba người còn lại run rẩy, thầm nghĩ không phải là nữ nhân thôi sao? Hà cớ gì phải vì một nữ nhân mà đem tự tôn của nam nhân đạp dưới chân? Ba người thiếu niên cùng quyết định Tiểu Bàn chính là tấm gương xấu, sau này tuyệt đối không học theo hắn vì nữ nhân mà đánh mất tư thái khí khái nam tử.
Ôn Ngạn Bình uống trà nóng làm ấm cơ thể, xong mới đồng tình khẩn thiết nói nhỏ với Tiểu Bàn Tử: “Béo ca ca, đệ cảm thấy huynh nên buông tha đi.”
“Tại sao?” Mạc Tiềm vội vàng hỏi, “Chẳng lẽ có người ngăn cản uyên ương? Ai, ta biết rõ, con đường của ta và Tiếu Tiếu cô nương sẽ rất gian nan, nhưng vì Tiếu Tiếu cô nương, cho dù là núi đao biển lửa ta củng nguyện ý xông vào. Các huynh sẽ giúp ta xông vào, đúng không, đúng không?” Một bộ dáng nếu ai không cùng xông vào với hắn, hắn sẽ trực tiếp nhào qua dùng mông đè chết người đó.
Bị cặp mắt bức bách nhìn chằm chằm, ba thiếu niên mặt không thay đổi gật đầu, trong lòng yên lặng nôn mửa, ngươi vì nữ nhân xông vào núi đao biển lửa liên quan gì đến chúng ta, tại sao chúng ta phải cùng ngươi xông vào núi đao biển lửa chứ? Ngã mất!
“Không nghiêm trọng như thế đâu...Chẳng qua Tiếu Tiếu di nói, huynh giống như đệ đệ của nàng ấy, nàng ấy rất thích huynh. Ngược lại hồ ly tinh nói đúng, chính xác sang năm phải về Giang Nam rồi, Tiếu Tiếu di nói, phụ mẫu muốn chọn hôn phu cho nàng ấy.”
Hai chữ “đệ đệ” này giống như nhát đao sắc bén nhất, trong nháy mắt chém Tiểu Bàn máu tươi đầm đìa, ngã xuống không dậy nổi.
Lập tức ba người thiếu niên cũng đồng tình nhìn Tiểu Bàn, đứa nhỏ đáng thương, thì ra chỉ là “đệ đệ” nha! Thấy hắn không tốt, trong lòng rất sảng khoái!
Sau nửa ngày, Tiểu Bàn đứng lên nắm chặt nắm đấm nói: “Ta tuyệt đối không buông, cho dù coi ta là đệ đệ thì cũng tốt, nàng không phải yêu thích ta như đệ đệ sao? Một ngày nào đó sẽ yêu thích ta giống như phu quân cho mà xem! Mau mau, nhanh, các huynh giúp ta nghĩ cách, tuyệt đối không thể để Tiếu Tiếu cô nương gả cho nam nhân khác, ta nhất định rất khổ sở, có thể cả đời không thành thân, đến lúc đó chỉ có thể trời tối tìm đến nhà các huynh, muốn các huynh an ủi ta!”
Mặt ba thiếu niên lập tức xanh mét, phong cảnh trở nên âm u, trong lòng nóng nảy vô cùng, chuyện ngươi thương tâm liên quan gì tới chúng ta chứ, loại uy hiếp này mà ngươi cũng nói được!
“Béo ca ca, Tiếu Tiếu di nói, huynh quá mập, để tốt cho sức khỏe sau này ít ăn uống rượu chè quá độ, nàng thích nam nhân thân thể khỏe mạnh nhưng không thể quá tuấn tú, nàng ấy không thích phu quân trêu hoa ghẹo nguyệt nên muốn tìm một phu quân tướng mạo bình thường sống cả đời, đương nhiên, tuổi phải lớn hơn nàng ấy...”
Mỗi một câu Ôn Ngạn Bình nói, Tiểu Bàn đều co rúm người lại, ba thiếu niên kia thờ ơ lạnh nhạt, cũng hiểu được tốt hơn là Tiểu Bàn nên buông tha, không nói đến số tuổi không lớn hơn, chỉ nói nếu như hắn giảm béo thành công thì gương mặt nhất định rất ưa nhìn, nhìn phu thê Mạc gia thì biết rõ, nếu giảm báo thành công, tướng mạo sẽ không kém một ai.
Cuối cùng, Tiểu Bàn nhào về phía mấy vị cơ hữu, hai cánh tay béo mỗi bên ghìm chặt một người, âm trầm nói: “Hồ ly tinh, Vệ thiếu, các người đều có một bụng ý nghĩ xấu, nhất định có biện pháp đúng không? Sẽ có chứ? Nếu không có, sau này ta chỉ có thể nhịn đau khổ mỗi đêm tới nhà các người tìm kiếm an ủi.”
“...”
***
Lúc Ôn Ngạn Bình về tới phủ, y phục trên người dính đầy tuyết, Phi Y chờ bé trước cửa trực tiếp kéo bé về phòng thay y phục ướt sủng, huân hương sửi ấm.
Thay y phục xong, liền có nha hoàn đến báo, Ôn Lương và Như Thúy dặn bé đến nhà chính.
Tiểu cô nương bẹp miệng, biết mình lén chuồn đi bị phát hiện, chỉ có thể ngoan ngoãn đi nhận tội.
Không ngoài dự kiến, Ôn Lương phạt bé chép năm mươi trang sách khiến tiểu cô nương nhăn mặt, cọ cọ Như Thúy cô nương muốn nàng xin giúp, Như Thúy cô nương vội vàng ôm con gái nhỏ, đối với tiểu cô nương cũng lực bất tòng tâm. Mặc dù bọn họ đều rất cưng chiều con cái, nhưng nếu lúc làm sai cũng sẽ bị Ôn Lương phạt, bình thường Như Thúy không nhúng tay.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn đi chép phạt, Như Thúy và Ôn Lương cùng chơi với ba đứa nhỏ một lát liền chạy tới thư phòng tìm tiểu cô nương.
Trong thư phòng đốt địa long, rất ấm áp, tiểu cô nương ngồi trước bàn, tư thế nghiêm cẩn, từng nét từng nét nghiêm túc viết chữ. Nghe thấy tiếng mở cửa, thấy Như Thúy bưng canh nóng tới, tiểu cô nương uất ức mếu máo.
“Uất ức?” Như Thúy sờ sờ đầu bé nói: “Con muốn ra ngoài chơi chúng ta không cấm, nhưng mà con phải dẫn theo thị vệ, nếu không gặp người xấu thì biết làm thề nào? Con là một nữ nhi nha...”
“Con có dẫn theo Tiểu Lộ Tử, hơn nữa con là nam tử hán, hiện giờ con rất lợi hại đấy!” Tiểu cô nương nắm chặt nắm đấm quơ quơ.
Như Thúy cười cười sờ mặt bé, đối với tiểu cô nương tới chết cũng không thừa nhận giới tính nói: “Con kêu gào lớn tiếng cũng vô dụng, thân thể không lừa được người ta đâu. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bên ngoài bọn buôn người rất nhiều, nếu gặp con, một đứa bé đi lạc rồi bắt cóc thì biết làm thế nào?”
Ôn Ngạn Bình cũng không phải đứa nhỏ ngu ngốc, năm đó ở trong hang ổ bọn cướp chuyện bắt cóc con nhà người ta còn nhiều hơn, biết rõ họ lo lắng cho mình, liền nhếch môi gật đầu, đem mặt cọ cọ trong lòng Như Thúy cô nương, báo cáo những chuyện hôm nay mình làm.
“Béo ca ca yêu thích Tiếu Tiếu di, muốn thành thân với Tiếu Tiếu di, nhưng có thể Béo ca ca không có cơ hội rồi. Con và béo ca ca quan hệ rất tốt nên muốn giúp huynh ấy.”
Như Thúy cũng hơi đồng tình nói: “Ta nghe Hồ nãi nãi nói, mẫu thân Tiếu Tiếu hi vọng nàng ấy gả ở Giang Nam, gần bọn họ một chút, gả vào gia thế bình thường thương nàng là được rồi, đối với Mạc phủ mà nói, Tiếu Tiếu coi như trèo cao, đoán chừng Hồ gia gia cũng không muốn gả Tiếu Tiếu qua đó đâu.”
“Vậy làm sao bây giờ? Béo ca ca nói, huynh ấy không lấy được Tiếu Tiếu di sẽ đau khổ, sau này mỗi tối sẽ đến nhà bọn hồ ly tinh tìm an ủi.” Ôn Ngạn Bình nhìn Như Thúy, tiếp theo áp sát vào nàng, nhỏ giọng nói: “Không bằng, chúng ta nhờ cha giải quyết đi, chỉ cần cha ra mặt, nhất định có thể thành công.”
Như Thúy suy nghĩ một chút, loại chuyện phiền phức này nàng không muốn dính vào, lại không muốn đả kích con gái nhiệt tình. Ừ, chuyện phiền phức này hãy để Ôn đại nhân thông minh tài giỏi nghĩ cách đi!